Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc

Chương 94: Biến mất khỏi thế giới của tôi.

Đại Mạc Tuyết Lan

30/06/2016

Lục Tử Hiên phát hiện chưa bao giờ anh cảm thấy khó chịu như bây giờ, đứa bé này là ai ? Tại sao nó lại gọi Lôi Lôi là mẹ, chuyện gì đang xảy ra?

Đợi năm năm, chẳng lẽ anh đã mất cô rồi sao? Anh không dám tưởng tượng, không có cô, sau này anh phải làm sao?

Sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, toàn thân đều run rẩy.

"Mẹ, bộ dạng của chú kia giống như rất khó chịu." Cậu nhóc nằm trên vai Đồng Lôi, liếc mắt liền thấy người đàn ông đứng ở cửa thang máy, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ xiêu vẹo chỉ chờ đổ xuống, đôi mắt to trong veo sáng lung linh như nước.

Có thể là chán ghét, Đồng Lôi cũng không xoay người nhìn anh, không nói câu nào, ôm Đa Đa đi về phía trước, nhìn bóng lưng lạnh lùng xa cách này, Lục Tử Hiên cảm thấy mình khó chịu như sắp chết đi.

Cô không giải thích có phải chứng tỏ đang ngầm thừa nhận hay không?

Cho đến khi một đôi tay mập mạp nhỏ bé kéo mình, ánh mắt Lục Tử Hiên mới thu hồi bình tĩnh từ bóng lưng lạnh lùng đã biến mất kia.

"Chú, chú làm sao vậy, sắc mặt thật là khó coi." Cậu nhóc ngước đầu hỏi, có thể do cảm thấy anh không phải người xấu, nên giang hai cánh tay muốn anh bế, ba đã đi mấy ngày rồi, người này nhìn rất giống ba.

Lục Tử Hiên như bị quỷ thần xui khiến ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nho nhỏ của cậu bé, cẩn thận khác thường, đây là thân thể mềm mại nhất mà anh từng gặp qua, thật giống như nếu không cẩn thận sẽ bóp vỡ, trong mắt có một loại tình thương của người cha, cậu nhóc này thật đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt kia, thật sự rất giống cô ấy, có hồn như thế, chợt có một loại cảm xúc, nếu đứa bé của mình không chết, có lẽ cũng lớn như vậy, cũng sẽ kêu ba rồi.

"Con tên là gì?" Lục Tử Hiên chăm chú nhìn cậu bé, dịu dàng hỏi, không biết vì sao sao anh cũng rất thích nó.

"Chú, con tên là Lạc Đa Đa." Đa Đa nghẹo đầu nhỏ, gương mặt ngây thơ, sau đó hưng phấn hôn một cái lên mặt anh: "Chú, chú thật là đẹp trai, đẹp giống như ba vậy!"

"Ba? Lạc. . . . . ." Hồi hộp trong lòng Lục Tử Hiên liền hạ xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ sở, anh nhớ rõ, trong lúc Lôi Lôi ngã bệnh ở Chicago là Lạc Trường Tuấn cứu cô, chẳng lẽ bọn họ thật sự ở cùng một chỗ, cũng đã có đứa bé sao?

"Chú, chú. . . . . ." Giọng trẻ con non nớt vang lên ở bên tai, một đôi tay nhỏ mập mạp đung đưa trước mặt Lục Tử Hiên, lúc này anh mới phát hiện ra mình đã thất thần.



"Sao Đa Đa lại ở đây một mình? Mẹ con đâu?" Mắt Lục Tử Hiên nhìn bốn phía tìm kiếm.

"Mẹ đi phòng rửa tay, cho nên. . . . . ." Cậu bé lén chạy ra ngoài một chút, đứa nhỏ này lần đầu tiên nhìn thấy anh đã thích anh, không có bất kỳ cảm giác xa lạ nào, nếu không phải vậy đã không chạy đến.

Rõ ràng không phải là con của mình, nhưng lại có cảm giác thân thiết khác thường, đây không phải là đứa bé của cô và người đàn ông khác sao? Không phải mình nên cảm thấy chán ghét sao?

"Đa Đa —— Đa Đa ——"

"Tiểu thiếu gia —— tiểu thiếu gia ——"

Lục Tử Hiên biết là có người tới.

"Đa Đa, sao con có thể thừa dịp mẹ không có ở đây mà len lén chạy đi như vậy?" Mặc dù trách cứ, nhưng trong giọng nói không che giấu được lo lắng, khi thấy Lục Tử Hiên thì khuôn mặt nổi lên đề phòng: "Sao anh còn chưa đi?"

"Em hi vọng anh đi như vậy sao?" Lục Tử Hiên nhìn gương mặt xa cách, trong lòng xoắn lại đau đớn.

Mặt Đồng Lôi lập tức tối lại, lạnh lùng hỏi: "Lục Tử Hiên, không ngờ anh lại hèn hạ như vậy!"

"Cái gì?" Gương mặt Lục Tử Hiên kinh ngạc, lời này của cô là có ý gì, mình không hề làm gì cả?

"Không cần giả bộ nữa!" Giành lại Đa Đa, bảo vệ ở trong ngực: "Lục Tử Hiên, anh lại muốn dùng thủ đoạn gì, còn xuống tay đối với một đứa bé, đừng mong tôi sẽ tha thứ cho anh, sẽ cho anh cơ hội, xin anh đừng đến gần nó!"

Năm năm trước con của cô đã chết dưới tay anh, năm năm sau, cô không cho phép anh lại đụng vào con của cô.



"Em. . . . . ." Lục Tử Hiên tan nát cõi lòng, trong lòng của cô anh chính là người kinh khủng như vậy sao?

"Mẹ không phải đã nói với con, không nên tới gần người lạ sao? Sao con lại không nghe lời?" Đồng Lôi dạy dỗ Đa Đa, rồi xoay người rời đi.

Người xa lạ, trong lòng của cô anh chính là người xa lạ, trong lòng vốn chỉ còn lại chút ánh sáng hi vọng cũng đã bị dập tắt.

Nhìn bóng lưng lạnh lùng này, Lục Tử Hiên đột nhiên tiến lên một bước, níu cánh tay của cô lại.

Đồng Lôi giật mình, cô càng ôm chặt Đa Đa trong tay hơn, không cách nào tránh thoát, chỉ có thể hung dữ nhìn anh: "Anh buông tay!" Gương mặt chán ghét, Đa Đa khéo léo núp ở trong ngực Đồng Lôi, tình cảnh bây giờ làm nó sợ.

"Tại sao em lại đối xử với anh như vậy, năm năm trước anh thực xin lỗi em, thế nhưng mấy ngày nay anh ăn nói khép nép với em, mà em lại chẳng thèm ngó tới, là tại sao?" Đối với anh mà nói thì cô gái này đã từng chỉ là một nhân vật phụ, một người điều hòa sinh hoạt cho anh mà thôi, Tô Mạt đã làm anh mất hết hy vọng đối với tình yêu, thật vất vả mới lại tìm thấy tình yêu, nhưng lại làm cho trái tim của anh quá đau đớn.

"Tại sao ư? Bởi vì tôi đã không còn yêu anh nữa, bởi vì tôi hi vọng anh có thể biến mất khỏi thế giới của tôi!" Từng câu từng chữ đánh vào trái tim anh, giống như lăng trì cắt xuống từng dao từng dao, mặt Đồng Lôi lạnh lùng, tiếp tục nói: "Hiện tại tôi rất hạnh phúc, không hy vọng loại hạnh phúc này bị phá hư!"

Hạnh phúc? Không có Lục Tử Hiên, Đồng Lôi có thể hạnh phúc, nhưng không có Đồng Lôi, Lục Tử Hiên lại đau đến muốn chết, nâng tay trái của cô lên, chiếc nhẫn kia tỏa sáng lấp lánh, ngón tay thon dài vuốt ve, cái gì cũng không nói, trực tiếp vòng qua người cô không quay đầu lại liền rời đi.

Đồng Lôi ngẩn người ra, xoay người, ánh mắt rơi vào bóng lưng cao lớn mà nổi bật. Rõ ràng mình nên vui vẻ, về sau anh cũng sẽ không trở lại, đây rõ ràng chính là hy vọng của mình, nhưng tại sao trong lòng lại càng khó chịu hơn so với vừa rồi?

"Mẹ, mẹ biết chú vừa rồi sao?" Đa Đa sợ hãi nhìn một màn này, mặc dù nó không biết chuyện gì xảy ra, cũng nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng nhìn bộ dạng của mẹ có vẻ biết chú kia.

"Mẹ không biết!" Nhẹ nhàng cười, nhưng không cần nhìn cũng biết bây giờ cô cười rất khó coi.

"Mẹ không khóc, về sau Đa Đa nhất định sẽ bảo vệ mẹ , không để cho mẹ khổ sở!" Đôi tay mập mạp nhỏ bé, mềm nhũn lau chùi trên mặt cô, cảm tình trong lòng đối với Lục Tử Hiên đều biến mất hết rồi, bởi vì chú ấy chọc mẹ khóc, đưa tay lau mặt, thì ra cô đã khóc lúc nào mà không biết.

"Thật là bảo bối tốt của mẹ!" Khi cô hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn một cái, liền cười thỏa mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook