Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 144: KHÔNG BIẾT ĐỦ

Công Tử Nguyệt

06/12/2020

An Đình Đình không sợ anh ta, hai mắt cô mở to, lộ ra vẻ dữ tợn.

"Chính là đánh anh đấy, thì đã sao nào?”

"Cô-" Quý Đình Kiêu cũng tức điên lên: "Cô đừng cho rằng tôi thật sự không đánh phụ nữ, tôi chưa bao giờ là người tốt."

“Còn tự biết mình không phải người tốt, cũng khá có hiểu biết đấy.” An Đình Đình chế nhạo, đột ngột vươn ngón tay ra, chỉ vào chóp mũi Quý Đình Kiêu, cảnh cáo: “Tôi nói cho anh biết, nếu còn để tôi biết anh đánh Quân. Tôi nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt, hừ! "

Đình Kiêu tức đến tái xanh mặt, người phụ nữ này dám đánh anh ta, thái độ nói chuyện lại còn tôi như vậy. Tuy nhiên, anh ta thực sự không thể làm ra chuyện đánh phụ nữ.

Anh ta chỉ có thể nghiến răng, trợn mắt nhìn An Đình Đình đi mất khỏi tầm mắt mình.

Anh ta nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi của cô hồi lâu.

Đột nhiên, một nụ cười chế nhạo xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp nữ tính của người đàn ông, anh ta tự nhủ: “Đúng vậy, còn có phụ nữ dám đánh tôi? Ha... thật thú vị!"

Lúc ăn cơm, An Đình Đình liên tục xoa mu bàn tay cô.

Chết tiệt, đấm cái người ngày sao lại khiến tay mình đau lâu như vậy.

“Tay em bị sao vậy?” Mặc Diệu Dương chú ý tới động tác của cô.

An Đình Đình cười lắc đầu nói: 'Không có gì."

Thấy cô không nói gì, anh cũng không hỏi thêm.

Một lúc sau, anh đột nhiên hỏi: "Em đã uống thuốc đúng giờ chưa?”

“Hả?” An Đình Đình sửng sốt, nói: “À vâng, em uống rồi, lát nữa ăn cơm xong lại bôi.”

Vừa dứt lời, cô đã thấy nét mặt người đàn ông lạnh lùng. Ơ, cô nói gì sai sao? Ngay sau đó thì thấy Mặc Diệu Dương đứng dậy và sải bước rời khỏi phòng ăn.

"Ơ... anh ..." An Đình Đình mím chặt miệng, người này bị sao vậy, tự dưng lại phát bệnh thần kinh.

Bỏ đi, mặc kệ anh, để anh tự đi lên cơn đi.



Vì thế An Đình Đình tiếp tục ăn, ăn xong cô muốn đi đến chỗ Mặc Diệu Phong.

Một lúc sau, tiếng bước chân lại vang lên. An Đình Đình vẫn đang ăn, lúc cô sững sờ ngẩng đầu lên, thì người đàn ông đã đến bên cạnh cô.

Người đàn ông dùng bàn tay to nâng cằm cô lên, đồ ăn trong miệng An Đình Đình còn chưa nuốt xuống, trên khóe miệng còn dính một hạt cơm.

Mặc Diệu Dương vô cảm lau cho cô, sau đó mở nắp hộp thuốc, dùng bông vô trùng, lấy một ít thuốc lên rồi tự mình bôi thuốc.

Thời gian dường như đóng băng. An Đình Đình mở to mắt, quên bỏ đôi đũa trên tay xuống.

Bây giờ cô đang ngôi trên ghế, người đàn ông đang đứng bên cạnh cong nửa người. Cô đương nhiên phải ngẩng đầu lên nhìn anh. Người đàn ông bôi thuốc rất nghiêm túc, lông mày khẽ cau lại, ánh mắt nhìn chăm chú, ngón tay mảnh khảnh, động tác nhẹ nhàng và dịu dàng.

Hơi thở nặng nề của người đàn ông quấn quýt bao quanh An Đình Đình. Cô tận hưởng, khiến trái tim chính mình chìm vào từng chút một mà không hề hay biết.

“Được rồi.” Mặc Diệu Dương nhẹ giọng nói, rút tay về.

“Cậu hai.” Người làm đi tới, đưa khăn ướt.

Mặc Diệu Dương cầm lấy, duyên dáng và chậm rãi lau tay, trả lại khăn. Người làm rời đi.

Lúc này, người đàn ông quay lại, lại nắm lấy quai hàm của cô một lần nữa và hôn lên môi cô một cách mãnh liệt trong khi cả người cô vẫn còn đang mơ hồ.

"Bùm-" Não An Đình Đình nổ tung..

Cô không ngờ rằng sau khi người đàn ông này bôi thuốc cho cô, vậy mà lại dám lợi dụng cô.

Theo bản năng, cô chống lại. Nhưng người đàn ông háo thắng này nào sẽ chịu sự phản kháng của cô. Anh bắt lấy bàn tay nhỏ bé yếu ớt của cô kéo ra sau lưng, một bàn tay luôn qua lưng cô đến tận gáy, nụ hôn càng sâu hơn.

An Đình Đình cảm thấy nụ hôn này quá dài. Đúng lúc cô nghĩ rằng toàn bộ dưỡng khí trong lồng ngực đã bị người đàn ông lấy đi, và cô sắp chết ngạt, thì nụ hôn tượng trưng cho khoái cảm của sự trừng phạt đã kết thúc.

Cô lấy lại tự do, thở hổn hển, mặt đỏ bừng, giống như một quả táo quyến rũ. Mặc dù trên mặt có những vết hằn nhưng vẫn không thể ảnh hưởng đến ngoại hình của cô.

“Lần sau nếu còn quên bôi thuốc đúng giờ, anh sẽ phạt em như thế này!” Mặc Diệu Dương bình tĩnh trở lại chỗ ngồi, lạnh nhạt nói.



An Đình Đình không thể ngồi yên được nữa.

Cô vội vàng gắp vài miếng đồ ăn, đứng dậy, không dám ngẩng đầu lên, càng không dám nhìn anh, giống một học trò nhỏ đã làm chuyện gì sai: "Em ăn no rồi ... Em, em đi gặp anh Phong.". "

Nói xong thì bỏ chạy, giống như chạy trốn.

Người đàn ông nhìn thấy cô bỏ chạy vì xấu hổ, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ nhếch lên.

Chà, đột nhiên tâm trạng lại cảm thấy rất tốt ...

Đêm đó.

Trong căn phòng như phòng công chúa, trên chiếc giường tròn lãng mạn và thơ mộng ấy, cuộc tấn công của người đàn ông cuồng nhiệt mạnh mẽ rực lửa. Mỗi lần mạnh mẽ đi sâu vào, người phụ nữ nằm dưới anh lại phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng trong cổ họng. Trong nhà, cảnh sắc xa hoa quyến rũ đến tận đêm khuya.

Cuối cùng, An Đình Đình mệt tới mức đến nhúc nhích một ngón tay cũng lười, chỉ muốn nhắm mắt lại không quan tâm gì nữa, ngủ một giấc thật ngon. Lúc cô mơ màng, cô có thể cảm thấy người đàn ông đang cẩn thận tỉ mỉ dùng động tác nhẹ nhàng nhất có thể lau người cho cô. Cô mãn nguyện nhắm mắt lại, vô thức trong cổ họng lại phát ra tiếng rên rỉ.

Cơn sóng của người đàn ông vừa mới tắt dần lại được nhóm lên. Anh quyến luyến thân thể mềm mại yêu kiều của cô, gian ác nói: "Đây là em quyến rũ anh đấy nhé." An Đình Đình không hiểu, vừa mở mắt ra, nhưng một đợt sóng gió khác lại ập đến ...

Cô không nhớ nó kết thúc khi nào, cô chỉ biết mình khóc đến khản cả cổ, nhưng người đàn ông bản lĩnh và hiếu chiến vẫn vắt kiệt nốt chút sinh lực trong người minh ...

Qua tảng sáng, người nào đó bị vắt kiệt sức vẫn đang ngủ say.

Ngoài cửa sổ có tiếng chim kêu, người đang ngủ khẽ cau mày, xoay người lại, dưới cổ có cánh tay rắn chắc vững vàng, lại tiến vào giấc mộng ngọt ngào.

Mặc Diệu Dương nghiêng người sang một bên, ôm lấy cơ thể mềm mại của cô. Nếu không phải lo lắng thân thể cho cô mà kiềm chế lại, anh thật sự phải hung hăng muốn cô. Nhưng cuối cùng, anh vẫn kiểm soát được bản thân.

An Đình Đình ngủ một giấc đến tận trưa mới thức dậy. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú vô cùng của người đàn ông ở bên cạnh. Nhớ đến cảnh điên cuồng đêm qua, hai má nhanh chóng ửng đỏ.

Mặc Diệu Dương vẫn ngủ à? An Đình Đình ngả đầu vào vòng tay anh, ngẩng đầu ngước nhìn anh.

Lúc này, anh đã ngủ say, nét mặt dịu dàng, khuôn mặt vẫn đẹp trai, tinh tế như được bàn tay của Thượng đế tỉ mỉ chế tạo ra, mỗi một nét đều là cực phẩm! Cô duỗi tay ra, bắt đầu từ xương mày của anh, dọc theo đường nét khuôn mặt hoàn mỹ của anh, nhẹ nhàng vẽ ra một anh khác.

Đột nhiên, đôi mắt được bao phủ bởi hàng mi dài mở ra. Đôi mắt đen hơi lười biếng và gợi cảm, còn có chút mê man lưu lại từ tối hôm qua.

“A.” An Đình Đình sửng sốt, vội vàng rút tay vê, nhân tiện nhắm mắt lại, tự lừa mình đối người rằng bản thân còn đang ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook