Chuyện Tình Yêu Của Một Con Phượng

Chương 38: Tinh kỳ bán quyển cổ thanh hàn Cờ tinh vẫy nửa tiếng trống lạnh

Phượng Hoàng Phi Vũ

13/06/2017

Ta mơ một giấc mộng rất dài rất dài. Trong mộng, có một nam tử dùng giọng nói trầm thấp từ tính kể cho ta nghe một câu chuyện. Theo lời kể của hắn, từng cảnh tượng hiện ra trong giấc mộng của ta, ta vừa là người đứng xem, lại vừa giống như là người tham dự trong đó, những chuyện đó, từ từ trở thành ta tự mình trải qua.

Cô bé kia họ Giao, tên một chữ Lạc, hắn gọi nàng là Lạc Lạc, hắn cũng gọi ta là Lạc Lạc.

“Trong phòng tuyết ấp trứng nghìn năm ngày phá xác của chúng ta tới gần, vỏ trứng từ từ biến mỏng, cả người giống như đang cuộn mình trong bọt khí vậy, vì vậy Lạc Lạc rất xấu hổ, từ lúc bắt đầu có ý thức, nàng hay dùng tóc thật dài đem mình che lại, Lạc Lạc còn rất nghịch ngợm, mặc dù nàng chưa biết nói, nhưng đôi mắt kia, giảo hoạt lại linh động, chúng ta lòng có linh tê, chỉ dùng ánh mắt trao đổi thôi cũng đủ. Muội muội huyết mạch tương liên của ta, ta yêu nàng, tựa như yêu đôi mắt của chính ta vậy.”

Ta cảm thấy mình giống như đang nằm trong một quả trứng trong suốt, xấu hổ dùng tóc đen thật dài cầm cơ thể quấn quanh, oán trách nhìn quả trứng trong suốt đối diện, nơi đó có một cậu bé đang ngồi, khóe mắt chân mày của hắn đều là ý cười, cưng chiều nhìn ta.

“Khi đó, thiên binh thiên tướng đã đem tuyết cốc tầng tầng vây quanh, chúng ta cho dù ở trong phòng tuyết nơi núi sâu cũng có cảm giác, lúc này bên ngoài chiến hỏa cùng khói thuốc súng vô cùng mãnh liệt không bình thường. Ác chiến kéo dài mấy tháng, phụ vương vẫn liên tục đến nhìn chúng ta, ta mơ hồ có dự cảm không lành. Ngày đó cuối cùng cũng tới, ước chừng qua giờ Tý, ta bị dị động bên ngoài phòng tuyết làm giật mình, mở mắt ra liền nhìn thấy Lạc Lạc mở to mắt hoảng hốt, nhìn chằm chằm cánh cửa bằng huyền băng, xuyên thấu qua băng môn trong suốt, tôi thấy ánh đuốc trong hành lang, giống như quanh co vô tận, chúng ta thuộc tính là nước, cực yêu băng hàn, thấy ánh lửa chúng ta đều sợ run cả người. Ta thấy đã có một người dán mặt lên cửa, tựa hồ đang suy nghĩ phương pháp phá giải huyền băng môn vạn năm này.”

“Lạc Lạc hết sức bất an, ta cảm giác được sự căng thẳng của nàng, vì vậy dùng ánh mắt trấn an nàng không cần sợ hãi, bọn họ ở bên ngoài nhìn không thấy chúng ta, mà huyền băng môn vạn năm này là kết giới mạnh nhất mà phụ vương ngưng tụ, cho dù là đại thần có thể khống chế băng tuyết một lúc cũng không cách nào phá giải. Nhưng mà, không được hai nén hương, ta lại hoảng sợ thấy người nọ giống như trong lòng đã có dự tính cười cười, bắt đầu làm phép, mà cánh cửa huyền băng kiên cố lại từ từ xuất hiện khe nứt như mạng nhện. . . Người này pháp lực thế nhưng hùng mạnh như vậy! Ta sợ ngây người, sợ hãi chiếm lấy thần trí ta, Lạc Lạc ở trong trứng càng hoảng sợ. Ta nghĩ lâu như vậy vì sao phụ vương còn chưa xuất hiện, có lẽ không có cách nào khác tới cứu chúng ta nữa rồi, chúng ta sẽ bị người này giết chết, nếu như cùng Lạc Lạc cùng chết, thật ra cũng rất tốt. Chỉ là ta còn chưa được nghe nàng gọi ta một tiếng ca ca, đời này không khỏi có chút đáng tiếc.”

“Đột nhiên, cửa ngầm phía sau chúng ta bung mở, anh em kết nghĩa Thận trưởng lão của phụ vương đầy người là máu chạy vào, hắn một tay ôm lấy ta, nhanh chóng đem Lạc Lạc chuyển qua chính giữa đài thủy tinh, làm ra vẻ chỉ có một quả trứng, sau đó xoay người từ cửa ngầm lui ra ngoài. Ta hoảng hốt, lòng nóng như lửa đốt, im lặng trong lòng cuồng khiếu, Lạc Lạc, còn có Lạc Lạc! Ta nhìn thấy nàng lạnh run, trong đôi mắt đen như ngọc lưu ly rơi xuống từng giọt từng giọt nước mắt, những giọt nước mắt kia giống như đánh vào tim ta, như vậy nóng bỏng, ta có thể tinh tường nghe thấy tiếng tim ta nứt ra.”

Nghe lời tự thuật đầy đau đớn này, ta cũng nhập ma chướng. Trong mộng, ta vô cùng kinh hoàng, giống như đặt mình trong căn phòng tuyết đầy nguy cơ ấy, trên cửa băng trước mặt vết nứt càng ngày càng nhiều, cánh cửa huyền băng vạn năm kia giống như lập tức sẽ ầm ầm vỡ vụn, mà người duy nhất có thể cứu ta lại đem ta chuyển qua chính giữa đài thủy tinh, ta trong nháy mắt hiểu ra số phận bản thân sắp đối mặt. A, cũng bị từ bỏ sao? Trong lòng ta đầy chua sót, đây chính là cảm giác bị vứt bỏ sao? Ta chưa từng lĩnh hội qua, cảm giác đau khổ, thì ra là như vậy.

Thận trưởng lão lại không chút nào do dự chui vào đường hầm, chạy gấp về phía trước, “Thế tử, Thận An vô năng, lúc này tình huống nguy cấp, thật sự không cách nào mang theo công chúa nữa. Hai người đều là huyết mạch của vương thượng, nhưng nếu như nói chỉ có thể bảo trụ một người, như vậy, chỉ có thể là ngài.”

“Cửa đường hầm khép lại, trong khoảnh khắc cuối cùng, ta nhìn thấy Lạc Lạc, muội muội đáng thương của ta, nàng buồn bã nằm nhoài trên trong lớp vỏ trong suốt im lặng nhìn ta, tim ta giống như đau đớn như nứt ra ngàn mảnh, ta muốn ngửa mặt lên trời hét dài, lại lại kêu không được cũng khóc không ra. A, bởi vì khi đó ta vẫn chỉ là một quả trứng ta cái gì cũng không thể làm. Phía sau lưng nàng, huyền băng môn đã vỡ nát, vị thiên tướng làm phép kia đã một mình xông vào, ta không nhìn rõ khuôn mặt của hắn, chỉ nhớ rõ hắn có một đôi mắt màu xanh đậm.”

Ta cũng thấy được khuôn mặt tái nhợt của cậu bé kia, hắn hai mắt huyết hồng, không nháy mắt nhìn chằm chằm ta, hắn cũng trải qua nỗi thống khổ to lớn đó sao? Ca ca của ta, là như vậy yêu ta. Trong khoảnh khắc đó ta quyết định tiếp nhận vận mệnh của ta , ta buồn bã nằm ở trên vỏ trứng, nhìn hắn một lần cuối cùng, ca ca ta, nếu như hi sinh ta có thể bảo toàn ngươi, như vậy thì để ta đến đi.

Trước mắt ta, đường hầm ầm ầm khép lại. Ta đột nhiên quay người, trước mặt, huyền băng môn vạn năm đột nhiên vỡ thành nghìn mảnh vạn mảnh, người nọ thân mặc ngân giáp, mang theo sát khí đầy người, đạp huyền băng mảnh nhỏ trong suốt xông tới, hắn tay cầm lợi kiếm, nhưng khuôn mặt mơ hồ, chỉ có một đôi mắt màu xanh đậm giống như khắc vào tim ta. Tất cả hình ảnh, tất cả ký ức, đến đây im bặt.

“Lạc Lạc, ca ca có lỗi với ngươi, là ca ca vô dụng, lưu lại ngươi một mình đối mặt nanh vuốt của thiên đình, chịu đựng gió tanh mưa máu. Lạc Lạc, ngươi cũng biết ca ca cũng đã nhận được nghiêm phạt, hai vạn năm qua, nghĩ đến ngươi thừa nhận sợ hãi cùng đau khổ, ca ca một ngày cũng không thể ngủ yên. May ra ông trời có mắt, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, Lạc Lạc, ngươi nghe thấy được sao?”



“Không, không phải” Ý thức của ta đột nhiên chấn động dữ dội, thần hồn giãy dụa: “Ta mới không phải Lạc Lạc, ta không phải! Ta là~~ ta là ai?”

“A, nha đầu ngốc. Ngươi nếu không phải Lạc Lạc có thể là ai? Ngươi nên thức dậy, muội muội của ta.”

Vì vậy ta tỉnh ta thành Giao Lạc, công chúa duy nhất của Quỳnh Hoa Băng điện này. Ta còn có một ca ca, hắn tên là Giao Đằng, là vương nơi này. Trong khoảnh khắc ta mở mắt, liền thấy khuôn mặt mừng rỡ như điên của hắn nghe thấy hắn gọi ta một tiếng Lạc Lạc, trong giọng nói là vui mừng khôn xiết, không biết vì sao, ta lại rơi lệ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ mất trí nhớ ranh giới ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Ca ca, ngày ấy sau khi ngươi cùng Thận trưởng lão rời đi, ta đi nơi nào? Ngày ấy người đi vào là ai? Ta vì sao chuyện gì cũng không nhớ?” Không lâu sau khi ta tỉnh lại, cảm thấy vô cùng suy yếu, gần như không có sức lực xuống giường, ca ca của ta Giao Đằng liền không cho phép ta rời khỏi hàn ngọc giường nửa bước, bản thân cũng không đi đâu, vẫn luôn cùng ta. Khi đó hắn đem một thứ nước quả có mùi hương vô cùng thơm, nước quả màu xanh nhạt, hương vị ngọt ngào, khiến ta trong nháy mắt hoảng hốt. Mùi vị trong veo cam sảng này, ta giống như đã ở nơi nào nếm qua? Nhưng khi muốn tinh tế suy nghĩ, nam tử trước mặt lại cười như gió mát, cầm chén ngọc đã uống cạn, cẩn thận thay ta lau đi vết nước bên khóe miệng: “Uống chậm một chút lại không có ai cùng ngươi cướp.” Mặt ta đỏ bừng: “Ai nha nha, ngươi thật đúng là, hắn là ngươi thân ca ca, ngươi có cái gì xấu hổ?!” Ta tự khinh bỉ mình.

Ca ca của ta cười híp mắt nhìn ta mặt mũi đỏ bừng, rồi nhanh chóng nhéo nhéo má ta: “Lúc đó Thận trưởng lão đem ta dàn xếp tốt, trở về đem ngươi cướp về, chỉ là người nọ quá lợi hại, trưởng lão cùng hắn giao thủ không cẩn thận đả thương ngươi, ngươi vẫn mê man đến bây giờ. Lạc Lạc, ngươi có biết ngươi đã ngủ say hơn hai vạn năm không?”

Ta lập tức hét lên một tiếng, ôm lấy đầu: “Cái gì? Ca ca ta còn chuyện gì cũng không biết, cũng đã già như vậy rồi?”

Ca ca cất tiếng cười to: “Nói bậy! Lạc Lạc của ta rõ ràng vẫn còn chỉ là tiểu nha đầu!”

Bóng người lóe lên phía sau hắn, một nữ tử mặc yên sa quần màu ngà xuất hiện, giống như bị tiếng cười của hắn dọa sợ, sững sờ đứng quên mất muốn nói gì, ca ca mặt mày rạng rỡ quay đầu lại: “Băng Nghi, có chuyện gì sao?”

Nữ tử tên là Băng Nghi kia sửng sốt chốc lát, cuối cùng khôi phục bình thường, nàng cung kính cúi đầu nói: “Vương thượng, Thận trưởng lão có chuyện quan trọng bẩm báo, lúc này đang đại điện xin đợi.” Ca ca gật đầu, quay đầu lại dặn dò ta: “Lạc Lạc, ngươi ở đây chờ, đói bụng hoặc là khát, liền gọi Băng Nghi đi vào hầu hạ, Ca ca xong việc sẽ cùng ngươi.”

Ta mỉm cười với nói với nữ tử thanh lệ kia: “Băng Nghi tỷ tỷ, ta là Lạc Lạc.” Không ngờ sắc mặt nàng đại biến, hai mắt m trợn to, kìm lòng không được lùi về sau một bước. Ta bị nàng dọa sợ lại nói: “Băng Nghi tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?”

Ca ca hét lớn một tiếng: “Băng Nghi, ngươi làm gì vậy? Chẳng lẽ điên rồi? Cẩn thận làm sợ công chúa!” Băng Nghi sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lấp lánh, cuối cùng cúi đầu: “Nô tì thất lễ, khẩn cầu công chúa thứ tội!” Ta nghĩ nàng có lẽ là đột nhiên thấy ta tỉnh lại, có chút không quen, lại cười nói: “Tỷ tỷ không cần tự trách, là Lạc Lạc hôn mê hai vạn năm, đột nhiên thức dậy, làm sợ tỷ tỷ, lại nói Lạc Lạc còn phải hướng tỷ tỷ xin lỗi.”

Băng Nghi không nói, đầu cúi xuống càng thấp, ca ca yêu thương xoa tóc ta, thở dài một hơi: “Lạc Lạc ta ngoan ngoãn như vậy, ca ca thật không nỡ rời đi.” Ánh mắt nhìn ta thâm u, rồi lại mờ mịt, khiến ta không lý do run lên, trong lòng cảm thấy khác thường.

Ca ca trong lòng giống như vô cùng sung sướng, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.



Băng Nghi lạnh lùng mà cung kính hỏi: “Công chúa có điều gì phân phó sao?” Ta cảm giác được hơi thở cự người ở xa nghìn dặm trên người nàng, trong lòng vô cùng nghi hoặc, nhưng lại không tiện lợi tra hỏi, đành phải mở lời nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đang ở nơi nào? Gần đây có nơi nào có thể chơi đùa sao?”

Băng Nghi do dự một chút, nói: “Vương thượng chưa từng cùng công chúa nói sao? Nếu không thì vẫn là chờ vương thượng trở về lại tự mình nói cho công chúa?” Thấy nàng lạnh lùng từ chối, ta không khỏi có chút buồn bực: “Tỷ tỷ vì sao lại đối với ta có thành kiến! Ta vừa mới tỉnh lại, ca ca còn chưa có thời gian rảnh rỗi cùng ta nói chuyện. Tỷ tỷ nếu như không lời nào để nói, liền để Lạc Lạc một người đợi là được rồi.”

Băng Nghi cắn môi: “Nô tì không dám! Chúng ta Quỳnh Hoa Băng điện ở Cực Nam bên dưới lạch trời, chỉ có một mật đạo cùng bên ngoài tương liên, nơi công chúa hiện tại đang ở, là tẩm điện của vương thượng. Muốn nói nơi để vui chơi, có lẽ là phải làm ngài thất vọng. Trên thực tế, trong điện cũng chỉ mấy gian gồm thư phòng, hoa viên, họa phòng, cầm phòng, nơi để chơi đùa thì chưa từng chuẩn bị đặc biệt. Trong điện ngày thường cũng chỉ có nô tì hầu hạ vương thượng, có đôi khi Thận trưởng lão sẽ đến cùng vương thượng nghị sự.” Ta kinh ngạc nói: “Ngoại trừ ca ca cũng chỉ có tỷ tỷ một người sao? Vậy cũng quá vắng vẻ nha!” Trong trực giác, ta thích mọi người vui vẻ ở cùng một chỗ.

Băng Nghi nói: “Trước đây Thận trưởng lão cũng phái một số tỷ muội đến hầu hạ vương thượng, nhưng không được bao lâu đều bị sai đi, vương thượng thích yên tĩnh. Hơn nữa lúc này có thêm công chúa, chắc hẳn vương thượng sẽ không cảm thấy quạnh quẽ.” Cuộc sống của vị ca ca như gió mát đêm trăng của ta thật đúng là yên tĩnh như tuyết. Cái gọi là tẩm điện này, cũng chỉ là một hang động thiên nhiên, khoogn có một chút đồ trang sức, chỉ có giường hàn ngọc hiển thân phận. Ta làm muội muội, nên làm cho hắn lúc nào cũng thoải mái mới được. Ta thở dài trong bụng, âm thầm quyết tâm.

Thấy ta không phân phó gì khác, Băng Nghi xin cáo lui. Ta vô cùng buồn chán nằm một lát, đột nhiên muốn đi xem Thận trưởng lão. Thận trưởng lão của ta, chỉ có hình ảnh một người đầy người là máu chạy tới cứu đi ca ca. Ta còn nhớ trong giây phút nguy cấp nhất, đem ta đặt vào chính giữa đài thủy tinh, muốn hi sinh ta bảo toàn ca ca. A, ta không oán cũng không hận hắn, thậm chí chỉ có cảm kích, cho dù thời gian đảo ngược, ta cũng vẫn nghĩ như vậy.

Không biết hắn khi nhìn thấy ta tỉnh lại, vẻ mặt sẽ như thế nào đâu?

Ta xuống giường, dọc theo hành lang ngoài động đi về phía đại điện ánh sáng rực rỡ nơi cuối đường, theo khoảng cách đến gần, dần dần nghe thấy có hai giọng nói đang tranh chấp, một người là ca ca, người có giọng nói trầm ách kia chắc là Thận trưởng lão. Ta hơi ngưng thần, liền nghe thấy vị Thận trưởng lão kia thở dài nói: “Si nhi! Có thể lừa mình dối người bao lâu? Lai lịch của nàng như thế nào, ngươi cho là thật có thể gạt được bản thân?” Tim ta rung lên, không khỏi dừng bước.

Chỉ nghe ca ca nói: “An thúc thúc, hai vạn năm qua, A Đằng bởi vì chuyện Lạc Lạc, chưa bao giờ thật bụng cười qua. Lúc này có thể có một Lạc Lạc ở trước mặt ta. Gọi ta ca ca, cho dù đây chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, A Đằng cũng muốn uống rượu độc giải khát.” Giọng nói kia có chút thê lương, có cầu xin, khó mà tưởng tượng được đó lại là lời mà ca ca trầm ổn nội liễm như vậy nói ra.

Thận trưởng lão im lặng một lát, thở dài một hơi: “A Đằng, ngươi đã bao lâu không gọi ta là An thúc thúc? Thôi thôi, chuyện Lạc Lạc, là ta Thận An năm đó có lỗi với nàng, có lỗi với ngươi. Như vậy để ngươi tùy hứng một hồi đi.” Ca ca giọng nói mang theo vui mừng: “Cảm ơn An thúc thúc thành toàn! Nếu không phải ngài năm đó cứu giúp, chúng ta bộ tộc sớm đã diệt môn, đại ân như thế, A Đằng không dám quên, An thúc thúc đừng lại nhắc đến chuyện năm đó nữa.” Thận trưởng lão không trả lời, chỉ thở dài một tiếng.

Nghe đoạn đối thoại kia, Thận trưởng lão cuối cùng giống như không quá hi vọng nhìn thấy ta, nhưddog này là vì sao? Ca ca vì sao lại nói những từ “Hoa trong gương, trăng trong nước”. “Uống rượu độc giải khát”? Giống như không có ý tốt. Ta cái hiểu cái không.

Lại nghe đến Thận trưởng lão nói: “Mấy ngày trước, tướng lĩnh Phượng tộc dẫn theo sáu nghìn tinh binh qua lạch trời Vân Mãng đã đi nghênh chiến. Mấy tướng lĩnh kia, ta còn nhớ hai vạn năm trước từng mang binh đi qua Tuyết Cốc, quả thật là dũng mãnh phi thường, Vân Mãng giữ chân hắn không được bao lâu.”

Ca ca nói: “Chẳng lẽ so với Long tộc tiểu tử kia còn khó chơi sao?” Thận trưởng lão nói: “Cũng không phải, Long tộc tiểu tử kia, nếu không có phải là bị vây trong ảo trận ta tự mình bày, chắc chắn cũng là rất khó đối phó. Người của Phượng tộc đến quá mức bất ngờ, ta không kịp bày ảo trận, mới để cho bọn họ nhất thời đắc thủ. Có điều trước mắt đối với bọn họ là vây là phòng, hay là công, lão nô muốn nghe ý kiến vương thượng một chút.”

Ca ca không trả lời, lại đột nhiên giương giọng nói: “Lạc Lạc là ngươi sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyện Tình Yêu Của Một Con Phượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook