Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 96: Ta lớn hơn ngươi rất nhiều

Trường Sinh Thiên Diệp

16/09/2020

Mộ Dung Trường Tình duỗi tay bắt cánh tay Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm liền nói.

“Đại hiệp……”

Mộ Dung Trường Tình không nói gì, chỉ là trầm mặc một chút, rồi buông lỏng tay Nghê Diệp Tâm ra, đi đến chỗ Đinh Tạp.

Đinh Tạp thủ thế, sau đó cùng Mộ Dung Trường Tình đi tới một bên. Bọn họ đi xa một chút, cũng không biết Đinh Tạp muốn nói chuyện gì, tựa như không muốn để cho người khác nghe được.

Hứa nhị thiếu gia thật sự là không yên tâm. Hắn nhìn chằm chằm Mộ Dung Trường Tình, ánh mắt giống như có thể đâm Mộ Dung Trường Tình hai cái lỗ thủng.<HunhHn786>

“Đinh Tạp!”

Đinh Tạp quay đầu lại nhìn hắn một cái, bởi vì cách khá xa cho nên chỉ lắc lắc tay, ý bảo cũng không có chuyện gì.

“Ngươi đừng lo lắng, kỳ thật Mộ Dung đại hiệp là người tốt, chỉ là……”

“Phi, người tốt mà đánh người ta hộc máu sao?”

“……”

Nghê Diệp Tâm thấy đau đầu, thật không biết nên trả lời như thế nào mới phải. Kỳ thật Mộ Dung Trường Tình cũng không xấu, ít nhất không giống trên giang hồ đồn đãi. Hắn chỉ là không biết biểu đạt, hơn nữa tính tình có chút cố cấp, có lẽ quen dùng võ lực để giải quyết vấn đề……

Nghê Diệp Tâm đành phải an ủi Hứa nhị thiếu gia vài câu. Nhưng Hứa nhị thiếu gia tính tình trẻ con, an ủi một hồi, hai mắt đều đỏ hoe, biểu tình ủy khuất sắp khóc.

Nghê Diệp Tâm càng đau đầu, nghĩ Mộ Dung đại hiệp sao còn chưa trở lại.

Hứa nhị thiếu gia đã khóc lên, hai giọt nước mắt chảy xuống, khóc đến tan nát cõi lòng.

Hắn ngồi xổm bên mộ mẫu thân, khóc đến nước mắt mũi nhem nhuốc. Cũng không biết hắn khóc cái gì, trong miệng còn lẩm bẩm. Nghê Diệp Tâm nghe không rõ ràng lắm, chỉ có thể nghe rõ hắn ngẫu nhiên kêu mẫu thân.

Nghê Diệp Tâm ngồi xổm bên cạnh giải thích.

“Hứa nhị thiếu gia, xin lỗi chuyện này là chúng ta không đúng. Mộ Dung đại hiệp quá lỗ mãng, ta thay hắn xin lỗi được không? Chúng ta cũng là vì tra án, hơn nữa án này, ta hoài nghi không chỉ liên quan quả phụ Chu thị, còn quan hệ đến mẫu thân ngươi?”

Hứa nhị thiếu gia sửng sốt, tuy rằng còn khóc nhưng so với vừa rồi tiếng khóc đã nhỏ hơn.

Nghê Diệp Tâm đem những lời đồn mình nghe được về Âm hôn nói cho Hứa nhị thiếu gia nghe.

Cô nương kia chết thực thảm, mà quả phụ Chu thị cũng chết tương tự. Chuyện này phỏng chừng ở nơi này không ai không biết, Hứa nhị thiếu gia cũng biết. Nhưng Hứa nhị thiếu nghe xong không bao lâu, lại bắt đầu khóc, khóc càng dữ dội hơn.

Nghê Diệp Tâm không có cách, cũng không biết hắn khóc cái gì, không dám an ủi hắn.

Khi Mộ Dung Trường Tình cùng Đinh Tạp trở lại, Hứa nhị thiếu gia đã khóc đến đau sốc hông, tựa như đứa bé không ngừng nấc nghẹn, nước mắt còn chảy xuống. Đinh Tạp hoảng sợ.

“Thiếu gia? Làm sao vậy?”

Hứa nhị thiếu gia không để ý, cũng không nói chuyện. Đinh Tạp vội vàng lau nước mắt trên mặt Hứa nhị thiếu.

“Thiếu gia, đừng khóc, nam tử hán đổ máu không đổ lệ.”

Hứa nhị thiếu gia vừa nghe, lập tức liền nổi điên, nắm cỏ trên mặt đất nhổ lên ném vào Đinh Tạp, miệng hàm hồ nói:

“Ta thích khóc, không cần ngươi quản…… Bọn họ đều cười nhạo ta. Ngươi cũng cười nhạo ta có phải hay không? Sớm biết rằng như vậy, ta mặc kệ ngươi, để ngươi……”

Đinh Tạp có chút bất đắc dĩ, bụi đất làm cho mặt mày hắn lấm lem. Hắn cũng không phát giận, thật ra có chút đau lòng.

Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Trường Tình túm lấy, kéo đến bên cạnh.

“Đại hiệp? Thế nào?”

Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng hỏi.

“Chúng ta đi trước.”

Nghê Diệp Tâm nhìn Hứa nhị thiếu gia có chút do dự.

Mộ Dung Trường Tình lộ ra vẻ không vui, lại dùng lực kéo Nghê Diệp Tâm, mạnh mẽ mang người đi. Sau đó hắn đem Nghê Diệp Tâm ném lên trên lưng ngựa. Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm rời đi trước.

Hứa nhị thiếu gia không chỉ khóc đến đau sốc hông, còn ngồi xổm chân đến chân tê rần, đứng dậy không nổi. Đinh Tạp muốn ôm hắn lên, Hứa nhị thiếu gia không chịu.

“Quá mất mặt, ngươi cõng ta.”

Đinh Tạp ngồi xổm xuống để hắn ghé vào lưng mình, cõng hắn đứng lên.

Hứa nhị thiếu gia ghé vào trên vai Đinh Tạp, đem nước mắt cùng nước mũi cọ ở trên vai hắn, lúc này mới cảm thấy trong lòng thoải mái nhiều.

“Thiếu gia đừng khóc nữa, đôi mắt sưng lên trở về sẽ bị người ta cười.”

Hứa nhị thiếu hừ một tiếng, bất quá không nói chuyện, đem đầu dựa vào cổ Đinh Tạp. Hắn dựa như vậy, Đinh Tạp có chút không được tự nhiên, cảm giác trên cổ có chút ngứa. Hơi thở của Hứa nhị thiếu gia thật nóng, cũng đều đều.

Hai người cũng không nói gì nữa. Đinh Tạp cho rằng Hứa nhị thiếu gia đã ngủ rồi, nhưng bỗng nhiên nghe được Hứa nhị thiếu nói chuyện.

“Đinh Tạp, ngươi trước kia thật sự là sát thủ sao?”

Đinh Tạp gật gật đầu.

“Phải.”

“Vậy ngươi giết người rồi sao?”

Đinh Tạp bị hắn nói thiếu chút nữa bậc cười.

“Tất nhiên, rất nhiều.”

Hứa nhị thiếu gia nghe xong không nói chuyện, Đinh Tạp có chút thấp thỏm. Hắn không hy vọng Hứa nhị thiếu gia sợ mình, vì rất nhiều người rất sợ mình.

“Ta không dám giết người, suy nghĩ đã cảm thấy đáng sợ.”

Đinh Tạp sửng sốt.

“Thiếu gia sao suy nghĩ cái này.”

Hứa nhị thiếu gia không trả lời hắn, chỉ nói:

“Vậy nếu có một ngày, ta muốn ngươi giúp ta giết người, ngươi sẽ đồng ý không?”



Đinh Tạp không có do dự, nói:

“Tất nhiên đồng ý.”

Từ khi Hứa nhị thiếu gia cứu hắn, Đinh Tạp đã rời xa việc làm sát thủ, không bao giờ muốn bước vào giang hồ nữa. Nhưng nếu Hứa nhị thiếu gia mở miệng, Đinh Tạp sẽ không cự tuyệt.

Hứa nhị thiếu gia thở dài.

“Nhưng ta không thể hại ngươi.”

Đinh Tạp sửng sốt, trước nay không ai nói cùng hắn như vậy. Từ khi hắn rất nhỏ đã bị huấn luyện trở thành một sát thủ. Sau đó bắt đầu bị phái đi chấp hành nhiệm vụ. Hắn chỉ nghe được mệnh lệnh, chưa từng có người nói một câu quan tâm. Đinh Tạp có chút kinh ngạc, lại có chút buồn cười.

“Thiếu gia, đừng suy nghĩ miên man.”

Hứa nhị thiếu gia không nói chuyện nữa, một lát sau hô hấp lại đều đều. Đinh Tạp biết hắn đã ngủ rồi. Đinh Tạp nhẹ nhàng thở ra.

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua con đường, sắc trời xám xịt, cũng không phải trời tối, nhưng là âm u, tràn ngập cảm giác áp lực.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình cưỡi ngựa vào trong thành.

Đi một đoạn đường, Nghê Diệp Tâm nhịn không được mở miệng nói:

“Mộ Dung đại hiệp, ta muốn nói cùng đại hiệp một chút, lần sau đừng có vừa ra tay liền đánh người ta tới hộc máu. Hãy…… nhẹ nhẹ một chút...”

Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn một cái, không nói chuyện, sắc mặt không vui.

“Vốn dĩ chúng ta làm không đúng mà. Nếu có người muốn đào mộ phụ mẫu ta, ta cũng liều mạng với hắn.”

Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày, nhưng vẫn không nói chuyện.

“Đại hiệp, Đinh Tạp nói cái gì vậy?”

Lúc này Mộ Dung Trường Tình mới nghiêng đầu nhìn thẳng Nghê Diệp Tâm. Hắn nâng cằm, vẻ mặt kiêu ngạo nói:

“Ngươi muốn biết?”

Thấy Mộ Dung đại hiệp giận dỗi, khẳng định giận mình vừa rồi thuyết giáo hắn, Nghê Diệp Tâm cảm giác có chút đau đầu.

Sao đại hiệp giống trẻ con vậy, Hứa nhị thiếu gia so với đại hiệp nhỏ hơn rất nhiều mà.

Nghê Diệp Tâm thật cẩn thận hỏi:

“Đại hiệp rốt cuộc đã bao lớn rồi, còn là thiếu niên ở thời kỳ phản nghịch sao?”

Mộ Dung Trường Tình nhíu mày. Hắn đương nhiên không biết "thiếu niên ở thời kỳ phản nghịch" là cái gì, nhưng đó tuyệt đối không phải cái gì tốt. Mộ Dung Trường Tình chỉ nhàn nhạt nói:

“Ta đương nhiên lớn hơn ngươi rất nhiều.”

Nghê Diệp Tâm lắc lắc đầu.

“Không giống.”

Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình vừa rồi giống như một thầy giáo của một lớp mẫu giáo, phải trông coi ba bạn nhỏ đặc biệt ầm ĩ.

Nghê Diệp Tâm đang bĩu môi, liền nghe được tiếng cười của Mộ Dung Trường Tình, nghe ra có vài phần sung sướng. Nghê Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn hắn, liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình đang liếc nhìn mình, ánh mắt hướng xuống, hình như là đang xem……

Nghê Diệp Tâm sửng sốt. Chẳng lẽ lại bị Mộ Dung đại hiệp chế nhạo?

Vừa rồi hỏi đại hiệp rốt cuộc đã bao lớn rồi. Mộ Dung đại hiệp cười nhạo nhìn…… Đũng quần…… Còn nói một câu…… Ta đương nhiên lớn hơn ngươi rất nhiều……

Nghê Diệp Tâm sửng sốt, sắc mặt nháy mắt liền đỏ, đỏ bừng bừng. Chính xác lớn hơn... nhưng chỉ một chút... một chút mà thôi....

Nghê Diệp Tâm không phục nói:

“Đó không tính là cái gì, dù sao ta ở mặt trên.”

Mộ Dung Trường Tình vừa nghe tức khắc nghẹn thành một cái mặt đen. Nghê Diệp Tâm còn tự cho là tốt đẹp, cho rằng đêm qua mình đã ăn được Mộ Dung đại hiệp!

Mộ Dung Trường Tình cũng thực trịnh trọng nói rằng không phát sinh chuyện gì. Nhưng Nghê Diệp Tâm không tin.

Nghê Diệp Tâm trở lại chính sự.

“Đại hiệp, rốt cuộc Đinh Tạp nói gì vậy?”

“Không muốn nói cùng ngươi.”

“Có phải hắn đã nói... quan tài của Vạn thị là trống không?”

Mộ Dung Trường Tình sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Nghê Diệp Tâm, nhíu mày nói:

“Ngươi nghe được à?”

“Các ngươi đi xa như vậy, ta sao có thể nghe được.”

“Cũng đúng, công phu mèo quào của ngươi....”

“……”

Mộ Dung đại hiệp ngạo kiều luôn thích chế nhạo mình.

“Ta đoán. Với cá tính của Mộ Dung đại hiệp, nếu Đinh Tạp không nói chuyện liên quan ngôi mộ này khẳng định đại hiệp sẽ đi đào xem quan tài kia. Nếu ta đoán không lầm, cô nương năm đó Âm hôn có khả năng chính là Vạn thị. Nếu thật là Vạn thị, như vậy thi thể không có khả năng chôn ở chỗ này. An táng ở chỗ này chẳng phải là dễ dàng để người ta phát hiện manh mối sao?”

“Chính xác, Đinh Tạp cùng ta nói quan tài là trống không. Hắn muốn ta giữ bí mật, đừng nói với người khác.”

“Chẳng lẽ Hứa nhị thiếu gia cũng không biết quan tài là trống không?”

“Có thể vậy.”

“Hắn không biết quan tài trống không? Vậy sao Đinh Tạp biết được.”

“Đinh Tạp nói trong lúc vô tình nghe được. Lúc Hứa nhị lão gia uy hiếp Hứa tam lão gia, hắn nghe được.”

“Hả? Hứa nhị lão gia dùng cái này uy hiếp Hứa tam lão gia? Nghe đúng là phức tạp nha. Xem ra nguyên nhân Vạn thị chết, huynh đệ Hứa gia đều biết.”



Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình trở về tới nơi thì sắc trời đã mờ tối.

“Không biết Trì Long cùng Triệu Doãn thế nào. Chúng ta đi ăn cơm rồi đi tìm bọn họ.”

Mộ Dung Trường Tình gật đầu, không có phản đối. Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình quyết định về khách điếm. Mộ Dung Trường Tình có thói ở sạch, kiên trì muốn thay quần áo. Nghê Diệp Tâm đành phải lên lầu thay đổi quần áo, sau đó xuống lầu kêu một bàn lớn đồ ăn, ngồi chờ Mộ Dung Trường Tình xuống ăn.

Nhưng đồ ăn đã dọn đầy bàn mà Mộ Dung Trường Tình còn chưa có xuống. Tiểu nhị nói cho Nghê Diệp Tâm biết Mộ Dung Trường Tình muốn tắm gội, đã gọi nước ấm. Nghê Diệp Tâm đành phải ghé vào trên bàn, nhìn những món ngon chảy nước miếng, kiên nhẫn chờ Mộ Dung đại hiệp tắm rửa xong xuống đây cùng ăn.

Mộ Dung Trường Tình tắm rửa xong, thay đổi quần áo sạch sẽ, lúc này mới từ trên lầu đi xuống. Hắn đi xuống đã nhìn thấy một bàn lớn đồ ăn, nhưng không thấy bóng dáng Nghê Diệp Tâm.

Tiểu nhị mang ấm trà đi ngang qua, vội vàng nói:

“Khách quan, vị công tử kia có nhắn lại cho ngài biết, hắn đi ra ngoài tìm người, một lát sẽ trở lại.”

“Tìm người?”

Mộ Dung Trường Tình sửng sốt.

Tìm người nào?

“Vị công tử kia vừa rồi vẫn luôn ngồi ở chỗ này chờ ngài. Nhưng đột nhiên vội vã chạy đi, chỉ nhắn lại một câu, đi thực vội vàng. Ta cũng không biết hắn đi tìm ai.”

Mộ Dung Trường Tình không có nói nữa, lập tức ra cửa khách điếm, đi ra ngoài tìm Nghê Diệp Tâm.

Bên ngoài không có nhiều người nhưng cũng không có thấy bóng dáng Nghê Diệp Tâm. Mộ Dung Trường Tình xoay một vòng, liền đi thẳng về phía trước.

Nghê Diệp Tâm chạy thật xa, thở hổn hển, nhưng không thấy thân ảnh màu lam đâu. Đối phương khinh công quá tốt, Nghê Diệp Tâm hoàn toàn đuổi không kịp.

Trong tay nắm chặt một phong thơ, Nghê Diệp Tâm không khỏi nhíu mày cúi đầu nhìn thoáng qua.

Đột nhiên! Nghê Diệp Tâm cảm giác có người chụp bả vai mình một cái. Nghê Diệp Tâm quay đầu lại nhìn, nhẹ nhàng thở ra, bất mãn nói.

“Mộ Dung đại hiệp! Đại hiệp muốn hù chết ta à.”

“Ngươi chạy đến nơi đây làm cái gì?”

Nghê Diệp Tâm đem phong thư trong tay đưa cho hắn xem.

“Vừa rồi ta ở khách điếm chờ đại hiệp, đột nhiên nhìn thấy bên ngoài có một người đi ngang qua. Hắn rất giống sư đệ đại hiệp, quả thực rất giống nhau, giống như đúc.”

“Mộ Dung Dục?”

Mộ Dung Trường Tình kinh ngạc hỏi.

Nghê Diệp Tâm gật đầu.

“Chính là Mộ Dung Dục.”

“Không có khả năng. Hắn vô duyên vô cớ đến nơi đây làm cái gì.”

“Ta cũng cảm thấy vậy. Ta chạy ra kêu hắn một tiếng. Người kia quay đầu lại nhìn ta một cái, hắn liền lập tức chạy.”

Lúc ấy Nghê Diệp Tâm cũng sửng sốt. Người kia quay đầu lại nhìn một cái, còn hơi mỉm cười, cái loại cảm giác này cực kỳ quỷ dị. Hắn rất giống Mộ Dung Dục, nhưng tuyệt đối không phải Mộ Dung Dục, nụ cười kia làm người ta dựng cả lông tóc trên người.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy không thích hợp, lập tức liền đuổi theo. Nhưng đối phương khinh công quá cao, Nghê Diệp Tâm đuổi không kịp. Khi đuổi tới chỗ ít người liền nhìn thấy trên mặt đất có một phong thư cũ, người kia đã không thấy nữa.

Mộ Dung Trường Tình mở phong thư ra xem. Đây là một lá thư được viết đã lâu của một thương nhân viết cho một quan viên. Thương nhân thỉnh cầu quan viên giúp hắn thuận lợi vận chuyển một chuyến hàng hóa.

“Người này họ Hứa?”

Phong thư là do một thương nhân họ Hứa viết. Không biết có phải người Hứa gia trong thành này không.

Hai người cầm phong thư trở về khách điếm. Bọn họ ăn cơm xong, vội vã chạy tới nha môn tìm Trì Long cùng Triệu Doãn.

Trì Long cùng Triệu Doãn đã đến thanh lâu tìm hiểu, Tôn thư sinh cũng không có nói dối. Bất quá gia đinh kia tên gọi là gì, họ cũng không biết, nhưng nếu gặp lại có lẽ có thể nhận ra.

Khi trời đã tối đen, Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm từ nha môn đi về khách điếm.

Nghê Diệp Tâm vừa đi vừa cân nhắc về lá thư kia.

“Người kia rốt cuộc là ai mà giống Mộ Dung Dục, khinh công lại rất cao. Ta cảm thấy hình như là người lần trước bắt cóc ta…… Cũng chính là người lần trước đại hiệp đuổi theo không kịp kia.”

“……”

Nghê Diệp Tâm quả thực giỏi thọc gậy bánh xe, chuyên môn nói lời Mộ Dung Trường Tình không thích nghe.

Mộ Dung Trường Tình tự cho mình siêu phàm, võ công xuất thần nhập hóa, hiếm khi có người có thể trốn khỏi hắn. Chỉ có một lần thất bại, còn bị Nghê Diệp Tâm gặp được, Nghê Diệp Tâm còn không biết chết dám nhắc tới.

Nghê Diệp Tâm phát hiện mình nói sai, lộ ra vẻ mặt lấy lòng.

“A! Đại hiệp, xem trăng tròn kìa, hôm nay là mười lăm sao?”

Mộ Dung Trường Tình không có nói một chữ, cũng không phản ứng, bỏ đi về phía trước. Nghê Diệp Tâm lại đuổi theo nói:

“Đại hiệp, hay là ta hát cho đại hiệp nghe. Thật hay hiện tại không có ai, ta sẽ hát lớn một chút. Ánh trăng đẹp như vậy, ta hát bài ‘Ánh trăng nói hộ lòng ta’?”

Anh hỏi em có yêu anh sâu nặng hay không?

Em yêu anh bao nhiêu phần?

Em đáp rằng em yêu anh thật nhiều

Tình cảm của em là thật

Tình yêu của em là sự thật

Ánh trăng nói hộ lòng em........

Ở hiện đại, mỗi lần đi karaoke Nghê Diệp Tâm hay hát bài này, luôn bị đồng nghiệp khinh bỉ vô số lần.

Đuôi lông mày Mộ Dung Trường Tình giật giật.

“Ngươi ngậm miệng thì tốt hơn.”

“……”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook