Chuyện Hoàng Cung

Chương 8: Chiếc răng may mắn

Thái Vi Thiên

10/12/2013

“Thiên Thừa đệ sao thế?”

Hoàng đế hỏi Dự Lâm Vương ngồi đối diện đang hạ quân cờ mà tư tưởng không tập trung, lại có vẻ đứng ngồi không yên

“Hả? À, không sao, thần đệ chỉ cảm thấy gần đây hay đau răng”

“Đau răng? Không phải đệ lớn thế này còn mọc răng chứ”

Hoàng đế cười nói

“Đương nhiên không phải! Thần đệ có lẽ không phải mọc răng!”

Nhưng mà, sau khi phát hiện Dự Lâm Vương thay đổi nhiều tư thế ngồi, hơn nữa tay vẫn vô thức xoa xoa quai hàm, Hoàng đế rốt cục không nhịn được nói

“Không thoải mái thì đừng cố chịu, để ngự y xem qua đi”

“Đại phu trong vương phủ đã xem qua rồi… Không có vấn đề gì cả, thần đệ cũng đã uống thuốc để giảm đau, nhưng mà hình như công dụng không tốt”

“Vậy sao? Để trẫm xem xem”

“Hả! Thế hình như không thích…”

Chữ “hợp” còn chưa ra khỏi miệng, Hoàng đế đã vạch miệng Dự Lâm Vương ra

Quả nhiên là một hàm răng tốt! San sát sáng trắng, ra hàng ra lối, góc cạnh rõ ràng, đúng là công cụ sắc bén để nhá xương ăn thịt, cắn dưa nhai đồ ăn! Hoàng đế soi tường tận hàm răng Dự Lâm Vương, vừa cảm thán vừa nghi hoặc… đúng thật là không thấy gì quái lạ.

Nhưng mà, hai ngày sau lúc Thái hậu triệu kiến Dự Lâm Vương tiến cung, lại không phải không thấy gì quái lạ.

“Trời ạ! Hài tử này mặt con sao thế kia?”

Thái hậu hoảng sợ nói

Mặt Dự Lâm Vương bình thường là hình trứng ngỗng, lúc này lại hình trứng vịt… nhưng mà là trứng vịt trái phải không đối xứng. Chẳng lẽ bị người khác đánh? Ai có lá gan lớn như vậy? !

“… Nhi thần hình như bị đau miệng, đau răng…”

Môi Dự Lâm Vương hơi động đậy, bởi vì đau răng, nên miệng không mở lớn được, cho nên giọng nói cũng là lạ.

“Đau răng? Sâu răng?”

“Không phải, đại phu xem qua rồi, vẫn còn tốt”

Cho nên chính hắn mới mặc kệ không để ý tới, nhưng theo tình huống hiện tại xem ra… không phải là lúc tự mình thấy tốt là được.

Thái hậu không yên tâm —— trên thực tế ai nhìn thấy mặt Dự Lâm Vương đều sẽ thấy không yên tâm, lo lắng đại phu trong vương phủ đều là lang băm, lập tức triệu mấy lão ngự y hành nghề lâu năm đến khám cho Dự Lâm Vương.

Dự Lâm Vương nằm trên ghế nằm, cảm thấy mình cứ như súc vật. Nhà hắn lúc trước mua một con ngựa, đầu tiên phải xem răng ngựa còn tốt hay hỏng rồi, tất nhiên là phải quan sát thật cẩn thận, mà hiện giờ cả đám ngự y khám cho hắn, hoàn toàn giống tình cảnh hắn xem ngựa lúc trước. Mặc kệ miệng hắn có nhét vừa hay không, từng đôi tay cứ vào rồi lại ra, cứ như trong miệng hắn có bảo tàng vậy, làm Dự Lâm Vương nôn ọe từng đợt. Huống chi người già, có làn da tốt có mấy người? Mùi vị thật sự không tốt chút nào!

“Chỗ này sao?”

Ngự y cầm một thìa dài bằng kim loại, gõ gõ vào một chiếc răng của Dự Lâm Vương, Dự Lâm Vương căn bản không nói được, đành phải khoát tay ý bảo không phải.

“Chỗ này?”

Khoát tay

“Chỗ này?”

Lại khoát tay

“Vậy chỗ này?”

Vẫn khoát tay.

Cuối cùng ngự y gõ từng cái răng trong miệng Dự Lâm Vương một lần, vẫn không phát hiện vấn đề ở chỗ nào. Lão đại phu đứng thẳng người, nhìn sắc mặt Thái hậu, không dám nói không có vấn đề, đành phải trầm tư nhìn khoang miệng tối om của Dự Lâm Vương, ngay lúc đang ngẩn người phát ngốc, thì Hoàng đế đến.

“Rốt cuộc là bệnh gì?”

Mới hai ngày không gặp, khuôn mặt đệ đệ đã biến đổi thế này, Hoàng đế cảm thấy tình hình nghiêm trọng, giọng nói cũng nặng nề hơn, lão ngự y càng không dám nói không tra ra vấn đề.

Có lẽ là dưới tình thế cấp bách linh quang chợt hiện, lão ngự y bỗng dưng như ngộ ra đạo, hai mắt sáng ngời, cầm thìa kim loại động đến chỗ răng gần cổ họng Dự Lâm Vương nhất, không đợi ông hỏi, đã cảm thấy người nằm trên ghế cả người cứng đờ.



Thì ra là thế…

Ngự y vẻ mặt đã hiểu ra, cung kính trả lời

“Vương gia đây là mọc răng khôn”

Răng khôn —— tên như ý nghĩa, chính là răng đại biểu cho trí tuệ, bởi vì tâm lý, sinh lý của con người đến tầm hai mươi tuổi mới coi là thành thục thì răng này bắt đầu mọc, cho nên răng này mọc, tượng trưng cho có trí tuệ, là một chuyện vui.

Vì vậy, cuối cùng ngự y không quên chúc mừng Dự Lâm Vương, nhưng lại làm Dự Lâm Vương có chút buồn bực —— hắn tuyệt đối không cảm thấy có gì vui mừng hết, hơn nữa chẳng lẽ hắn đến lúc này mới xem là người có đầu óc sao?

Hoàng đế nhẹ nhàng thở phào, lại bỗng dưung nghĩ tới một vấn đề khác

“Trẫm nhớ lúc mọc răng khôn không có chút cảm giác nào hết? Sao Thiên Thừa lại có phản ứng lớn như vậy?”

“Đó là vì bệ hạ trước khi thành hôn đã nhổ hai cái răng là dấu hiệu có thể lập gia đình, về sau răng khôn mọc vừa hay lấy được chỗ trống đó, hiện tại trong miệng Vương gia lại không có chỗ trống, răng khôn mọc bị ngăn trở, nên dẫn tới sưng to “

Ồ… ra là vì nguyên nhân thành thân muộn.

Hoàng đế sau khi hỏi rõ ràng, thì vẻ mặt cao thâm khó lường cười vui vẻ nhìn Dự Lâm Vương, mà Thái hậu lại dùng giọng điệu như tiên đoán tiên tri kéo tay Dự Lâm Vương nói

“Đã sớm bảo con nhanh tìm một cô nương tốt lấy về rồi, con xem xem, không nghe lời ai gia là xảy ra chuyện thế này đây!”

Nếu vì vấn đề răng mà đi thành thân… Dự Lâm Vương nghĩ nghĩ… chung quy vẫn cảm thấy đây là chuyện làm hắn hoàn toàn xấu hổ.

Kết quả, tuy là chiếc răng đại biểu cho sự may mắn, nhưng bởi vì hậu quả một chút cũng không may mắn, bởi vậy tránh không được vận mệnh bị nhổ đi.

Như vậy vấn đề kế tiếp chính là ——nhổ như thế nào? Thân thể của vương gia cũng coi là thiên kim ngọc thể, tất nhiên không thể để người khác mạnh tay, huống chi các ngự y cũng không có lá gan này.

“Lúc trước nhổ cho trẫm như thế nào? Trẫm không cảm thấy đau chút nào”

“Đó là dùng Ô đầu, Uy linh tiên, Tỳ nao rồi phối hợp Ngọc trâm hoa điều chế thành thuốc bột, chỉ cần cho một ít lên trên răng, qua một lúc dùng nước súc miệng vài lần thật mạnh, răng đó tự nhiên rớt ra”

“Vậy thì tốt rồi! Dùng cách này đi”

“Chuyện này…”

Mặt Ngự y lộ vẻ khó xử

“… Thuốc bột này thật ra có chứa chất kịch độc, cho nên mới có khả năng ăn mòn răng, dùng thuốc phải rất cẩn thận để nó lên trên răng, tránh bị nướt bọt dẫn vào trong miệng, nhưng mà… răng khôn của Vương gia mới chỉ lộ ra một phần nhỏ, chỉ sợ là không dùng được…”

Nghe thấy chữ “độc”, Hoàng đế không thể không cẩn thận

“Vậy còn có biện pháp khác không?”

Ngự y trầm mặc thêm một lúc, ông quả thật đã vắt hết óc để nghĩ, nhưng mà chỉ có cách dược liệu, hoặc ngoại lực… Ngoại lực thì…, răng chưa mọc dài ra, nhổ bằng cách nào đây! Ngự y cũng không biết nên trả lời thế nào, đành phải thành thật báo tình hình trước mắt cho Hoàng đế.

“Vậy thì dùng dược liệu thật ít, mỗi lần bỏ một chút, cho vào nhiều lần, có thể răng sẽ bị ăn mòn rồi rớt ra?”

Thái hậu đưa ra ý kiến của bà, hơn nữa chung quy… vẫn phải thực hiện.

Tục ngữ nói, đau răng không phải là bệnh, nhưng đau đến muốn chết.

Dự Lâm Vương đã có kinh nghiệm thực tế của chính mình để thể nghiệm câu nói này.

Hắn hiện giờ má sưng vù không nói nên lời, hoạt động nhai, nuốt, há miệng bị hạn chế nghiêm trọng, nếu dùng ngôn ngữ trong nghề để nói —— chính là bị viêm; trong cơ thể hoạt hoá sinh ra lượng bạch cầu lớn cùng nhiệt lượng, nhiệt độ cơ thể tăng lên, bắt buộc phải giảm nhiệt, theo ngôn ngữ trong nghề —— thì chính là phát sốt; niêm mô khoang miệng bị hư hại, bề mặt chỗ lồi chỗ lõm, sinh ra lấm tấm vùng tròn màu vàng, theo ngôn ngữ trong nghề —— thì là loét.

“Thiên Thừa, uống thuốc đi”

Hoàng hậu tự mình bưng chén thuốc đến, thử độ ấm bên trong, đưa tới trước mặt Dự Lâm Vương.

Trong hỗn hợp đó có Bạch cập (*thực vật, thuộc họ lan*), cây Tế tân, Đương quy cùng một con chuột chết ghê tởm làm dược liệu kích thích đến vết loét trong khoang miệng hắn, Dự Lâm Vương lại chán nản nhớ tới phương án của Thái hậu hại hắn thảm đến như vậy.

Ngay lúc ngự y run run cho thuốc bột lên trên răng khôn hắn, dặn dò hắn ngàn vạn lần đừng nuốt nước miếng. Ngẫm lại lúc hắn còn ở biên cương giám sát phòng thủ, cũng đã luyện được bản lĩnh không chớp mắt trong thời gian dài, nhưng mà có lúc nào rèn luyện được năng lực không nuốt nước miếng trong thời gian dài? Dự Lâm Vương cảm thấy mình bị ngộp đến toàn thân phát run, cuối cùng cũng không thể chiến thắng được bản năng của cơ thể.

Cũng may lượng dược không nhiều, nếu không… vì trị răng mà bị độc chết?! … Cái chết kiểu này trước mặt Diêm vương cũng ngại không dám nói ra.

“Hoàng thượng nói dược liệu đã không dùng được, xem ra phải dùng công cụ nhổ đi thôi, chờ đệ hạ sốt rồi sẽ thử một lần, haizz… Lần này đúng là phải chịu tội mà”

Hoàng hậu thở dài, cầm khăn lạnh xoa lên mặt Dự Lâm Vương, vô cùng thông cảm nói

Dự Lâm Vương khẽ gật đầu, cũng không lãng phí sức lực mở miệng. Hắn không sợ bị gõ, bị đục, bị chọc, chỉ sợ các ngự y chỉ có lý luận không có kinh nghiệm lâm sàng, kết quả là không thành công, làm đau chết hắn!

“Vương gia, trước tiên súc miệng đã”



Dự Lâm Vương nhận lấy chén trà đặc, nước muối, rượu mạnh ngự y đưa tới để tiêu độc kiêm luôn thuốc mê, uống hết, sau đó an tĩnh nằm trên ghế chờ bị “xử lý” .

Lúc trước giống súc vật bị đưa ra chọn lựa, hiện giờ thì giống một con chuột bạch bị đưa ra làm thí nghiệm. Hoàng đế, Thái hậu, Hoàng hậu cùng với phi tần hậu cung đều vây quanh phòng, đương nhiên, hắn không nghi ngờ chuyện mọi người đều quan tâm hắn, nhưng mà nói tất cả đều không có ý nghĩ đến thăm quan —— thì người chân thiện mỹ như hắn, cũng không tin.

“Ai da! Nhìn cũng thấy sợ”

Dụ phi tay che nửa mặt nhìn các ngự y rửa sạch dụng cụ, đại đa số các nàng đều đã nhổ răng qua, nhưng may mắn là, các nàng đều dùng biện pháp Ngọc trâm hoa không đau để nhổ răng.

“Nhân ngôn xỉ chi lạc, thọ mệnh lý nan thị”

(*Trích trong bài thơ “Lạc xỉ” của Đường Hàn Dũ

Người nói răng rơi, tuổi thọ khó dài*)

Đến lúc này Khang phi vẫn không quên ngâm một câu thơ, chỉ có điều nội dung rất xui xẻo

Nhưng mà mọi người đợi cả buổi, cũng không thấy các ngự y động thủ.

Các lão thái y đại khái là ôm quyết tâm không thành công thì thành nhân, nhổ răng cho Vương gia cũng đồng nghĩa là đem tính mạng của mình và người thân treo lên. Cầm đao khoa tay múa chân trên không trung cả buổi, tìm đủ mọi cách, thương lượng đủ đường, đắn đo cân nhắc, chung quy vẫn không thể xuống tay, đành không ngừng ấn lên huyệt Hợp cốc của Dự Lâm Vương, huyệt này vốn là huyệt ngừng đau, lại bị các ngự y ấn thành đau nhức. Nằm dưới trận “đao quang kiếm ảnh” này Dự Lâm Vương chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, mình đã làm chuột bạch thực nghiệm nằm trong lò sát sinh như heo chờ mổ, mà đám đồ tể lại “nhân từ” như vậy.

Nhưng mà, ngay lúc hắn thực sự không nhẫn tâm nhìn mấy lão ngự y tự mình đày đoạ kiêm luôn đày đoạ hắn, thì có người cùng hắn tâm linh tương thông đã nói hộ.

“Ta nói các ngươi đám lão già này lâu lâu la la chẳng khác gì các cô nương rốt cuộc là làm cái gì thế hả!”

Tiếng giận dữ mắng mỏ truyền từ đám hậu phi ra, mọi người đều nhìn lại, là Huệ phi!

Theo giọng điệu cùng khí thế kia xem ra, không thể nghi ngờ đây là “Huệ đại hiệp” xuất hiện sau khi uống rượu, chỉ có điều… nàng ấy uống rượu lúc nào?

“Ai da! Chẳng lẽ Huệ phi muội muội đã uống cả thuốc gây mê có rượu?”

Thục phi chỉ vào chén trà trên bàn gần đó nói, quả thật nàng đã nói đúng chân tướng.

Huệ phi lúc trước bị các ngự y tạo ra bầu không khí căng thẳng nên trong lòng e sợ mình sẽ phạm lỗi gì đó, sau khi nuốt nước miếng vài lần liền muốn uống nước để tự trấn định, cũng quên mất chén trà trên bàn thực ra là rượu, đổ hết tất cả vào miệng, một giọt cũng không còn.

Sau khi Hoàng đế cùng mọi người không ngừng “thí nghiệm”, thì mọi người trong cung đều biết khí thế Huệ đại hiệp cùng độ mạnh của rượu là tỷ lệ thuận với nhau, mà chén rượu nàng vừa uống là rượu nồng độ nặng lại rất tinh khiết so với rượu gạo trước kia bị ép uống, với Hoàng tửu vân vân hoàn toàn không cùng một cấp độ, cho nên sau khi nàng rống gào với ngự y, không ai biết tiếp theo nàng sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Huệ phi hành động rất nhanh chóng, ngay lúc Hoàng đế chuẩn bị tiến lên kéo nàng lại, nàng lại tránh được, nhảy lên phía trước đẩy một vị ngự y đứng cạnh Dự Lâm Vương, tay như gió dật vung đến chỗ Dự Lâm Vương.

Dự Lâm Vương tốt xấu gì thì cũng từng làm tướng quân, tuy đầu óc choáng váng, nhưng cảm thấy bên mặt có gió mạnh thổi đến, thì thân thể nhanh nhạy hơn cả đầu óc, phản xạ có điều kiện đưa tay lên ngăn cản sự công kích của Huệ phi.

Chỉ có điều, hắn không ngờ thân thủ Huệ đại hiệp tỷ lệ thuận với nồng độ cồn, sau một chiêu không trúng, Huệ phi nhanh chóng dùng bàn tay còn lại không bị Dự Lâm Vương ngăn cản, không cho đối phương có cơ hội thở, quát to một tiếng

“Xem ta đây!”

Rồi vung tay xuống…

Lúc này, mọi người mới nhìn thấy thứ nàng ấy cầm trong tay, là một hòn đá Thọ sơn dùng để chặn giấy không biết lấy từ chỗ nào.

“Thiên… Thiên Thừa, đệ… có sao không…”

Hoàng đế đở lấy cái chặn giấy bị Huệ phi cầm dùng khí thế của bậc quân vương gọi đệ đệ, vẻ mặt sợ hãi… Ngàn vạn lần đừng bị đánh thành ngốc!

Dự Lâm Vương đờ đẫn nhìn Hoàng đế, cả buổi cũng không nói lời nào, trong mắt đầy sương mù, thiếu chút nữa là hoá lỏng thành nước. Làm Hoàng đế càng lúc càng bất an, rốt cục, Dự Lâm Vương giật giật miệng, phun ra một ngụm máu, trong đó còn có một cái răng.

“Ah…”

Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thủ pháp… tuy hơi phóng khoáng một chút, nhưng rốt cuộc cũng nhổ được cái răng kia.

“Không phải…”

Dự Lâm Vương gian nan mở miệng, mọi người đều chú ý tới

“… Không phải cái răng này…”

Mọi người OTZ tại chỗ…

Kết quả, ngự y đã chứng thực, Huệ phi nương nương đã nắm chắc độ mạnh yếu, đã đập rớt được cái răng, lại không làm tổn thương xương quai hàm, khiến cho Hoàng đế nhịn không được muốn để Huệ phi ôm bình rượu ra trận giết địch lần nữa.

Hơn nữa khổ tận cam lai (*vận đen qua, vận may đến*), tuy Huệ phi không đập phải cái răng khôn kia, mà vừa vặn đập phải cái răng thường bên cạnh, lộ ra một vị trí trống, vấn đề răng khôn đã không làm gì mà tự giải quyết. Ngự y vẫn không quên lắc đầu thở dài mình sao lại không nghĩ đến biện pháp này, sớm biết thế đã dùng Ngọc trâm hoa nhổ cái răng bên cạnh đi, khiến cho Dự Lâm Vương thiếu chút nữa phá huỷ hình tượng ngũ giảng tứ mỹ, cầm lấy cái chặn giấy đá Thọ sơn kia đập vào đầu ngự y.

Kết quả ngoài ý muốn là, Dự Lâm Vương là người “Hi sinh”, khiến cho phi tần hậu cung đều giáo dục con cái không được tham ăn, cố gắng giữ vệ sinh khoang miệng cùng sớm thành thân… tuy những điều này không liên quan đến nguyên nhân mọc răng khôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyện Hoàng Cung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook