Chuyện Hoàng Cung

Chương 21: Bắc hành mạn ký 2

Thái Vi Thiên

16/11/2015

“Năm nay thời tiết thật là khác thường! Trước kia có nóng thế này đâu, phỏng chừng nắng cuối thu năm nay gắt phải biết.”

“Rất có khả năng, Hoàng thượng ngài đến thật không khéo”

Đối mặt với một nam một nữ ngồi bên dưới nói chuyện phiếm với hắn, tâm tình Hoàng đế lại hoàn toàn âm trầm.

Bột Trang Quận chú là người vô tâm, lúc này đâm vào chỗ đau của Hoàng đế chỉ là cử chỉ vô ý, nhưng Hành Nguyên Vương thì nhất định là cố ý, cho nên Hoàng đế vứt cho hắn một nụ cười lạnh chỉ hai người mới hiểu, phiên dịch chính là

Ngươi đấy! Chờ xem!

Khi Hoàng đế bước vào Tấn Dương cung để nghỉ ngơi gặp phải Hành Nguyên Vương thì lập tức muốn tát cho mình một cái. Trời ơi! Chẳng lẽ hắn nóng choáng váng rồi? Sao lại quên mất đến phủ Thái Nguyên, tám chín phần mười sẽ gặp phải tên mèo rừng này!

Phủ Thái Nguyên, trấn quan trọng của Tịnh Châu, vốn là chỗ xây Hành Nguyên Vương phủ, sau này bởi vì trấn thủ biên quan, Hoàng đế đổi bốn quận phía bắc Hằng Sơn thành ba quận Nam bộ Phong Quốc, Vương phủ cũng dời từ phía bắc đến Ngư Dương.

Nhưng cho dù chuyển nhà, Hoàng đế đi tuần trong địa phận Phong Quốc, xuất phát từ lễ chế Hành Nguyên Vương vẫn phải chạy tới điểm danh với Hoàng đế, cho nên khi hắn bưng khuôn mặt tươi cười nói “Hoàng thượng đại giá quang lâm đến khu vực thần quản hạt, thần đương nhiên phải tẫn nghi lễ chủ nhà”, Hoàng đế ngoại trừ than thở mình vận xấu triền miên kéo dài không dứt ra thì chẳng còn biết nói gì hơn.

“Bệ hạ, sắp đến tiết đoan ngọ, nơi này tuy rằng không náo nhiệt bằng Kinh sư, mà hoạt động ngày hội vẫn không ít, bệ hạ có hứng thú đi xem không?”

Bột Trang Quận chúa không phái hiện chiến trường ác liệt không tiếng động ở hiện trường, chỉ cảm thấy Hoàng đế và Hoàng đệ nhìn nhau chằm chằm cười rất kỳ quái.

Hơ? Cười ngây cả người à?

“Bệ hạ?”

Quận chúa giơ tay lắc lắc hai vòng giữa hai người, thành công ngăn chặn điện phóng

“Hả! Chuyện gì?”

“Thần nói qua vài ngày nữa đến tiết đoan ngọ, Hoàng thượng có hứng thú không…”

“Tỷ tỷ bớt bày trò đi, Hoàng thượng ở Kinh thành có cái gì chưa thấy qua, nơi xa xôi chỗ chúng ta làm gì có thứ nào vào được mắt bệ hạ?”

Còn chưa chờ Bột Trang Quận chúa nói xong, Hành Nguyên Vương đã ngắt lời đề nghị của nàng. Nhất cử nhất động của Hoàng đế ở phủ Thái Nguyên đều do Hành Nguyên Vương phụ trách, hắn chỉ ước gì Hoàng đế ngồi im trong hành cung, đỡ phải ra bên ngoài gia tăng công việc cho hắn, đáng tiếc lý do đưa ra lại làm Hoàng đế theo bản năng chống lại.

“Đương nhiên phải đi! Trẫm ngàn dặm xa xôi đến đây, không quan sát trải nghiệm dân tình thì đi làm gì.”

“Vậy thiếp thân vinh hạnh được đón tiếp bệ hạ giá lâm, Đoan Ngọ năm nay dân chúng Thái Nguyên coi như được một lần…”

“Đợi chút.”

Lần này Bột Trang Quận chúa bị Hoàng đế ngắt lời

“Nếu trẫm công khai xuất hiện thì mọi người sẽ rất câu nệ, không được tận hứng, sao trẫm phải làm chuyện sát phong cảnh như vậy, cải trang xuất hành đi.”

Hoàng đế vừa đáp lời Quận chúa đang khen ngợi hắn hiểu lòng người, vừa liếc mắt nhìn Hành Nguyên Vương sắc mặt khó coi

Hừ! Hắn không muốn xuất hiện cùng người kia trước mặt công chúng, còn phải giả bộ hòa thuận vui vẻ nữa!

————————

“Ai u! Bà cô của ta, các ngươi là sợ trộm cướp không nhìn thấy mình hả?”

Bột Trang Quận chúa cao giọng hô lên với bốn vị Công chúa vàng bạc chói lóa. Quả nhiên đều là đứa nhỏ phú quý chưa từng ra khỏi cửa, không biết đạo lý người sợ nổi danh, heo sợ khỏe mạnh.

“Không phải bảo các ngươi mặc mộc mạc chút sao? Trang điểm xinh đẹp như vậy làm chi!”

Hoàng đế từng có kinh nghiệm ra ngoài vẫn giữ nguyên bộ quần áo thôn quê. Hắn đánh giá đám nữ nhi cũng phải mở miệng cằn nhằn, nhìn lại Huệ phi bên người, tiện tay nhổ bớt vài cái trâm trên đầu nàng.

“Nhưng mà… đây là quần áo mộc mạc nhất chúng con mang theo…”

Các Công chúa ra ngoài đều đại biểu cho thể diện mẫu thân, cho nên trước khi đi mẫu thân không bủn xỉn nhét rất nhiều thứ tốt vào hành lý bọn họ.

“Được rồi được rồi, trước đành mặc tạm quần áo chỗ ta đi.”

Bột Trang Quận chúa nói xong phân phó tôi tớ lấy mấy bộ quần áo tiểu hài tử chất phác nhưng không mất thể diện, đến khi nàng tung áo khoác nam hài cuối cùng mới phát hiện hình như thiếu một người

“Ơ, Tiễn nhi đâu?”

“Nhìn hắn thế kia, thôi đừng để hắn chen chúc với chúng ta thì hơn, trẫm bảo hắn đi theo Chiêu Huy.”

Hoàng đế bi ai vài giây cho Tiểu Tiễn trước mắt vẫn đang ngơ ngơ không phân biệt được đông tây nam bắc, bỏ lại một câu như vậy.

Ngày năm tháng năm là tết Đoan Dương. Cửa cắm ngải, hương nến đầy đường. Ăn bánh chưng, rắc đường trắng, thuyền rồng hạ thủy vui mừng hớn hở.

Là một trong những ngày hội quan trọng nhất mùa hạ, ngày Đoan Ngọ thành Thái Nguyên đèn treo khắp nơi, xe ngựa tấp nập. Một nhà Hoàng đế lên xe ngựa xuất phát từ cửa bên Tấn Dương cung, thẳng cho đến cạnh bờ sông sắp cử hành trận đấu thuyền rồng, đáng tiếc bị dòng người đông đúc chặn lại.

“Lão gia, cửa lớn phía bắc chật ních, xe không qua được.”

Tướng quân Tả Vũ Lâm vệ Tề Lân nghiêng đầu ngó vào toa xe, báo cáo kết quả dò đường của cấp dưới với Hoàng đế.

Hoàng đế kéo rèm nhìn đầu người vô biên vô hạn bên ngoài, lại nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn xuống của đám nữ nhi, trong lòng khẽ thở dài, thuận nước giong thuyền.

“Xuống xe đi.”

“Dạ!”

Đám người đi bộ về phía trước, Hoàng đế bỗng dưng nhớ tới gì đó, đến gần Tề Tướng quân phân phó

“Đừng gọi trẫm… đừng gọi ta ‘lão gia’ ‘lão gia’, nghe thật khó chịu”

“Vậy thuộc hạ nên xưng hô ngài là gì?”

“Không có xưng hô nào trẻ tuổi hơn sao?

“Thiếu gia?”



Hoàng đế suy nghĩ một lát, ân chuẩn.

Phố Hổ Doanh thông đến cửa lớn phía Bắc là đường cái trong thành, lúc này đúng là khi các tiểu thương hộ buôn bán nhộn nhịp nhất. Các sản phẩm đặc sắc chuồn chuồn kim, tò he, hổ giấy, dây trường thọ đầy đủ mọi thứ, tuy rằng phẩm chất kém hơn trong cung, nhưng tiểu hài tử chính là thích náo nhiệt, vừa xuống xe đã như cá về biển khơi, tán loạn khắp nơi, Hoàng đế đảm nhiệm máy rút tiền, thị vệ thì trở thành giỏ xách.

Lần này Hoàng đế xuất môn dẫn theo tám Vũ Lâm Vệ, hắn vốn nghĩ tránh thanh thế quá lớn làm người khác chú ý, lại nói tám người nhìn chằm chằm sáu người là đủ rồi, đáng tiếc đám thị vệ không nghĩ như vậy.

Trăm ngàn năm qua, nghề nghiệp “Hoàng đế” đặc biệt hút một loại người đến, tên là “thích khách”. Tướng quân Tả Vũ Lâm Vệ Tề Lân biết rõ điểm này, cho nên rời khỏi cung điện tầm nhìn rộng rãi lẫn vào phố phường ngư long hỗn tạp, Tề Lân chỉ cảm thấy tinh thần khẩn trương cao độ, người nào cũng thấy giống phần tử không hợp pháp, ví như lão nhân hiện tại đang đứng cạnh Hoàng đế, tay thò vào trong áo không biết đang bới cái gì…

Hở? Tay thò vào trong áo?

“Có thích khách!”

Tề Lân tiên phát chế nhân hét lớn một tiếng, giữ chặt tay phải của lão nhân râu bạc kia, lớn tiếng quát

“Ngươi là người phương nào?”

Giọng hét sư tử hống làm Hoàng đế phát hoảng, cũng làm lão nhân kia mất hồn mất vía

“Tiểu, tiểu lão nhân là người Lô Gia trang nuôi ngựa thành Nam… Năm nay sáu, sáu mươi lăm, trong nhà có lão thái bà, hai con trai… Tiểu nhi tử mới cưới nàng dâu… Đại, đại gia tha mạng!”

Lão nhân nói năng lộn xộn, có thể thấy bị dọa không nhẹ, làm người xung quanh bắn ánh mắt chỉ trích đến Tề Lân cầm đầu, Hoàng đế xanh mặt chọc chọc hắn, nhỏ giọng mắng

“Phát bệnh thần kinh gì đấy?”

“Thiếu gia! Người này vừa rồi đứng bên cạnh ngài không biết đang bới cái gì, thuộc hạ sợ hắn có ý đồ gây rồi.”

Tề Lân không hổ là người chuyên nghiệp, cho dù chịu đựng thái độ bất mãn của mọi người cũng không hề thả lỏng, mà lão nhân kia đại khái hiểu ra mình đắc tội vị thần tiên này chỗ nào, vội vàng khiếu nại

“Đây là tiền! Là tiền! Tiểu lão nhân vừa rồi chỉ đang mò tiền!”

Nói xong tay cũng bắt đầu bới bên trong quần áo, Tề Lân thuận thế giảm lực giữ, lão nhân rốt cuộc rút tay ra, quả nhiên là năm đồng tiền đen nhánh.

“Lần sau thấy rõ rồi hẵng kêu! Không đúng, ở loại địa phương này sao có thể kêu ‘có thích khách’ chứ!”

“Dạ dạ dạ, là thuộc hạ không chu đáo.”

Đối mặt với Hoàng đế thẹn quá hóa giận, Tề Lân chỉ có thể liên tục xin lỗi. Mà hắn được bồi dưỡng tư tưởng “thà bắt nhầm một trăm còn hơn bỏ qua một người” sâu sắc, trong lòng vẫn cảnh giác 200%.

Ngay tại lúc mọi người cung kính lắng nghe Hoàng đế giáo dục, một thiếu niên dáng người thấp bé đi ngược chiều với bọn họ, tốc độ như tia chớp chạy qua người Hoàng đế, làm Hoàng đế lảo đảo một lúc. Không đợi Hoàng đế làm rõ chuyện gì xảy ra, Tề Tướng quân lại dẫn đầu hô lớn một tiếng

“Có thích khách!”

Rồi dẫn hai thuộc hạ nhảy vào đám người

“Thiếu gia! Thiếu gia! Ngài không sao chứ?”

Vũ Lâm Vệ còn lại đều khẩn trương vây quanh Hoàng đế kiểm tra, dù sao cũng tiếp xúc trực tiếp đến thân thể, nếu quả thật là thích khách thì đã đủ thời gian để giải quyết xong Hoàng đế.

Kết quả tra xét cao thấp một lượt, không thiếu thứ gì hết, ngoại trừ ví tiền.

“Thật là… Phải kêu ‘có kẻ trộm’ chứ!”

Hoàng đế căm giận mắng một tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Tướng quân Vũ Lâm Vệ biến mất.

Đoàn người đi đến cửa lớn phía Bắc mới phát hiện vì sao đông đúc như vậy, hóa ra quan phủ định phóng pháo hoa tại đây. Lúc đó trình độ chế tác pháp hoa đã tương đối cao, quan phủ bỏ tiền đương nhiên hiệu quả rất tốt, cho nên vài người định nghỉ chân quan sát. Nhưng một lúc sau các Công chúa mới phát hiện, ngoại trừ gáy của mọi người ra thì chẳng nhìn thấy cái gì, ào ào yêu cầu đứng lên cao.

Hoàng đế tính toán, tính cả mình vừa vặn bốn người nam sĩ, Tề Tướng quân mang 2 người đi đúng là có dự kiến trước! Cõng đi. Vì thế Hoàng đế chọn cõng Tứ Công chúa dáng người nhỏ nhất, không ngờ tiểu nha đầu vẫn khá nặng.

“Không trung phủng xuất bách ti đăng, thần nữ tân trang ngũ thải minh” (Không trung tản ra đèn trăm tơ, thần nữ tân trang năm dải sắc)

Tứ Công chúa bắt đầu có phong phạm Khang phi, nhìn pháo hoa trên trời lập tức ngâm thơ. Hoàng đế nghe xong hài lòng nói: “Không tệ không tệ”, nếu thể trọng con gái nhẹ hơn một chút thì càng không tệ.

“Ô ô ô! Là Vạn Sơn Hồng kìa!”

Đại Công chúa kiến thức tương đối rộng cưỡi trên cổ một thị vệ, chỉ vào pháo hoa đang bay lên cao hô lớn. Mọi người theo ngón tay nàng ngẩng đầu nhìn, pháo hoa bay rồi bay, đầu mọi người cũng càng nâng càng cao, sau đó “ầm” một tiếng, không thấy pháo hoa, chỉ thấy một quả cầu lửa phát nổ, từng đốm lửa nhỏ bắt đầu rơi xuống.

Ban đầu, 1, 2 giây, đại khái chưa ai phản ứng lại, cho đến mỗ nhân trình độ số học cao siêu ước đoán được theo đường vòng cung đốm lửa kia rất có khả năng vừa vặn đập trúng đầu mình, mới hô lên “Không tốt rồi!”, tiếp theo đám người lập tức rối loạn.

Hoàng đế cõng Tứ Công chúa, trọng tâm vốn nghiêng về phía sau, hắn lại không biết võ có lực như bọn thị vệ, bị đám người phía trước chen lấn cứ thế đổ về phía sau. Tứ Công chúa bị dọa hét to, Hoàng đế cũng vội vàng, làm cha nếu để nữ nhi thành đệm thịt, thì không còn gì để nói.

Kết quả vẫn nhờ dòng người chật chội, Hoàng đế đổ về phía sau đồng thời đụng vào đám người, thế này mới nương lực đẩy miễn cưỡng đứng vững gót chân. Mà khi hắn thở phào nhẹ nhõm xoay người tìm kẻ chen lấn mắng cho bõ tức thì bị người từ phía sau đẩy một cái, lần này không có người cản đến, Hoàng đế không hề trì hoãn trực tiếp hôn môi với mặt đất.

“Phụ thân có sao không? Phụ thân không sao chứ?”

Tứ Công chúa an toàn chạm đất ngồi xổm bên cạnh Hoàng đế, nhẹ nhàng kéo ống tay áo Hoàng đế. Đám người mất trật tự vẫn chạy nhanh qua người nàng, không biết là kẻ nào mắt mù lại đạp một cái lên tay Hoàng đế. Hoàng đế không thể nhịn được nữa, lưu loát xoay người bò dậy, bụi trên mặt không thèm phủ, đất trong miệng cũng chưa phun sạch đã bắt đầu chửi bậy

“Mẹ nó! Ta muốn tịch biên cả nhà các ngươi! Chi di cửu tộc! Diệt tổ tông mười tám đời nhà các ngươi!”

Mắng cho đã miệng, Hoàng đế không thể thật sự đại khai sát giời, hắn đành tự mình bình tĩnh lại, ôm lấy Tứ Công chúa lần nữa, nhìn khắp xung quanh mới phát hiện Vũ Lâm Vệ và ba nữ nhi khác sớm không thấy bóng dáng.

Người bình thường gặp tình huống này đều sẽ cao giọng hô vài tiếng. Hoàng đế cũng định làm theo, mà chờ hắn hít sâu, miệng mở lớn chuẩn bị hô thì bỗng dưng ý thức được ngoại trừ Tướng quân Tề Lần vừa mới dấn thân vào sự nghiệp bắt người thì hắn không biết tên những thị vệ khác.

“Trinh Phong! Kính Tư!”

Hoàng đế gọi tên con gái… vẫn không có kết quả

Vậy hô lên “Ta là Hoàng đế, ta ở đây” ư?

Thế thì phỏng chừng người muốn gọi cùng người không muốn gọi đều đến.

Qua thời gian rối rắm, Hoàng đế rốt cuộc hoàn toàn mất liên hệ với những người hộ tống.

“Phụ thân, chúng ta lạc đường đúng không?”

Tứ Công chúa ngồi trên bậc thềm trước cửa tửu lâu cùng Hoàng đế một lúc lâu vẫn không thấy phụ thân hành động, cho nên uể oải hỏi một tiếng.

“… Có vẻ là thế.”



Hoàng đế vừa trả lời vừa ngẩn người

“Chúng ta làm sao bây giờ?”

Làm sao bây giờ? Không có tiền lại không biết đường về nhà, biện pháp Hoàng đế nghĩ ra cũng chỉ tiếp tục đi tới chỗ bọn họ định đến. Ban đầu xuống xe ngựa dự định đến trại thuyền rồng bến tàu Y Phần, nếu đám thị vệ đủ thông minh thì nên đến bến thuyền tìm mình.

Nếu may mắn thì có thể tìm được tổ chức ở bến tàu, thật sự không được… thì vẫn còn mèo rừng. Hành Nguyên Vương là quan lớn nhất ở nơi này tất nhiên sẽ tham dự trại đua, đến lúc đó tìm hắn ngồi nhờ xe về Hành cung. Mà đấy là hạ hạ sách, Hoàng đế quyết định không chết thì kiên quyết không đi bước này.

Quyết định xong, Hoàng đế lại thấy hăng hái, phủi bụi trên người, lại phủi hộ nữ nhi, dắt Tứ Công chúa rời đi.

“Vị đại gia này, cầu Y Phần đi như thế nào?”

Tục ngữ nói bên dưới mũi chính là đường, mà hỏi đường tốt nhất nên hỏi cư dân bản địa tuổi một bó to, sống cả đời ở đây.

“Trầm vụn tung?”

Cụ ông đang hút thuốc, một câu tiếng địa phương chính gốc hỏi ra, sau đó còn thuận tiện thổi đầy khói vào mặt Hoàng đế

“Cầu Y Phần! Đi như thế nào?”

“Tung?”

“…”

Quả nhiên không phải dân bản xứ, ngôn ngữ địa phương nghe không hiểu. Mà Hoàng đế lại không hề nghiên cứu ngôn ngữ đối phương, đang tại lúc hắn hết đường xoay xở thì thấy Tứ Công chúa đứng trước mặt lão nhân nói

“Lão gia gia, chúng ta muốn đến chỗ có thuyền rồng, thuyền rồng!”

Nói xong còn không ngừng làm động tác chèo thuyền

Có thể ngôn ngữ tứ chi rốt cuộc bù đắp được ngăn cách, lão nhân nhìn động tác trẻ con của Tứ Công chúa, cười ha ha, tay chỉ về phía xa

“Qua khỏi cửa kia, phía thẳng đi, là được.”

Thế này cũng quá ngắn gọn đi! Phía đông rất rộng!

Vì thế Hoàng đế lại hỏi lặp lại vài lần, để lão nhân hiểu hắn muốn hỏi đường đi cụ thể

“Ra khỏi cửa đó, hướng thẳng hai ba thước, lại vòng qua hướng nam, đi đại khái vài thước, lại rẽ sang hướng tây, lại hướng…”

Hoàng đế muốn biết cụ thể chút, cụ ông quả nhiên tường tận tinh tế miêu tả một lần, thái độ phục vụ không chỗ nào để chê, nhiệt tình chất phác làm Hoàng đế cũng ngượng nhờ ông lặp lại lần nữa.

“Phụ thân có biết đi đường nào không?”

Tứ Công chúa nghe không hiểu cho nên nàng rất bội phục trí nhớ của Hoàng đế

“Không biết.”

“Vậy sao phụ thân nói đã biết.”

“… Cụ ông người ta đã già rồi, cứ quấy rầy mãi không tốt.”

“Đây chẳng lẽ chính là ‘phùng má giả làm người mập’ mà Thánh hiền nói?” (làm việc quá khả năng)

Lời này hình như không phải Thánh hiền nói thì phải? Dù sao Hoàng đế vẫn trầm mặc như trước.

Phương hướng đại khái đã rõ, hơn nữa Hoàng đế cũng thấy rất nhiều người đi về hướng đó. Đi theo quần chúng chắc không đến mức sai thái quá.

Vì thế hai cha con cõng một đoạn, nghỉ một lát; ôm một đoạn lại nghỉ một lát, chờ đến đường rẽ Hoàng đế định tìm người hỏi lại thì nghe thấy cách đó không xa có tiếng ồn ào, rồi hô hào nhau

“Mau đến xem! Đánh nhau! Phụ nữ đánh các đại lão gia!”

Tình cảnh trước mắt, Hoàng đế vốn không nhàn rỗi xem người ta chiến đấu, đáng tiếc phố hẹp người đông, Hoàng đế bất giác bị dòng người đẩy về khu trung tâm, mà lý do làm hắn không thể không đến xem kết quả là nữ nhân lớn tiếng hét kia nói giọng Kinh đô, còn mơ hồ quen tai

“Bảo ngươi dám sờ mó lão nương!”

“Nói cho ngươi biết, Hoàng thượng muốn chạm vào lão nương còn phải chờ lão nương đồng ý đây! Ngươi coi ngươi là cái cọng hành gì, cóc mà cũng đòi ăn thịt thiên nga!”

“Ngươi đi chết đi!”

Hoàng đế rất khó hình dung tâm tình phức tạp của mình khi nhìn thấy Huệ phi. Hắn đương nhiên mừng rỡ, mừng rỡ vô tình gặp lại tổ chức. Nhưng nhìn thấy Huệ phi bị hai thị vệ kéo lại mà vẫn không ngừng đấm đá đại hán nằm trên mặt đất, Hoàng đế thật sự không muốn đi nhận mặt nàng lúc này.

Nhưng Tứ Công chúa không rõ tâm tư người lớn, nàng bỗng phát hiện tỷ muội trong đám người, hưng phấn kêu to

“Đại tỷ! Nhị tỷ! Tam tỷ!”

“Tứ muội? Phụ thân!”

Ba đứa trẻ đối diện cũng kích động vẫy tay về phía bên này

Đến đây, Hoàng đế đành đen mặt từ trong đám người xem náo nhiệt đi ra

“Tôn phu nhân thật lợi hại, tiểu nhân còn tưởng rằng phụ nữ nơi này đã đủ cay rồi, so với tôn phu nhân thì chỉ là đồ đệ thôi!”

Vũ Lâm Vệ báo cáo tình hình đại khái một lượt bọn họ tìm kiếm Hoàng đế như thế nào, làm sao nghỉ ngơi chỗ này, Huệ phi bị người ta đùa giỡn phản công ra sao, Hoàng đế bắt đầu bỏ tiền túi bồi thường tiền bàn ghế cho trà lâu. Chưởng quầy vốn mặt dài như cái bơm, thu bạc sau tâm tình thoải mái hẳn, lôi kéo Hoàng đế buôn chuyện.

“… Đâu mà đâu mà, bình thường nàng ấy không như thế.”

Ai mà ngờ được nàng ấy uống rượu cùng thị vệ!

“Tiểu nhân hiểu tiểu nhân hiểu, vị gia này, tiểu nhân rất bội phục ngài đấy!”

Hoàng đế cau mày nhìn nụ cười sâu xa của lão bảo trà lâu, thật muốn dùng toàn bộ các loại cực hình mình biết lên người hắn

Ngươi hiểu cái gì! Ngươi bội phục cái rắm ấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyện Hoàng Cung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook