Chúng Ta Cung Đấu Đi

Chương 18

Vitamin ABC

09/11/2015

"Chúc mừng tiểu chủ, chúc mừng tiểu chủ!" An Thanh Bình tiến vào Lan Tâm đường liền chạy vội tới trước mặt Chu Anh, phù phù một tiếng quỳ xuống, thần tình vui sướng.

Chu Anh đang tiêu hóa chữ phồn thể trên sách, nghe vậy chỉ đem nhân hạt anh đào mà Lan Tương đã bóc xong tinh tế nhai, đầu cũng không ngẩng: "Sao? Ta hiện giờ đang thất sủng, làm sao lại có việc gì đáng chúc mừng?"

"Chủ tử, chuyện này thật đúng là chuyện mừng rỡ a, nô tài mới vừa rồi nghe được, hôm nay lâm triều, Hoàng Thượng bãi miễn Hộ bộ thượng thư Trương Kim Nham đại nhân, mà lệnh cho Chu đại nhân trở thành Hộ bộ thượng thư mới." An Thanh Bình liên thanh, cả người đều là vui sướng, giống như chính mình thăng quan phát tài.

Trong lòng Chu Anh lại có điểm khả nghi mọc thành bụi: "Cũng không biết Trương đại nhân kia vì sao bị bãi miễn?"

"Nô tài nghe nói Trương đại nhân bị Đô Sát viện buộc tội, nói là lấy của công bỏ túi riêng, tự làm tự chịu."

Chu đại nhân này tất nhiên là chỉ phụ thân Chu Anh - Chu Thiên Bảo.

Hộ bộ vốn tương đương với cơ quan tài chính quốc gia, nắm trong tay mạch máu kinh tế quốc gia, làm sao sẽ có chân chính trong sạch. Cử động lần này của Hoàng Đế bất quá là tìm cái cớ trừ bỏ Trương Kim Nham mà thôi. Trương Kim Nham là huynh trưởng Trương quý phi, niên thiểu hữu vi (tuổi trẻ tài cao), đảm nhiệm hộ bộ thượng thư cũng đã ba năm có thừa, vẫn đè ép Chu Thiên Bảo một đầu, đến nỗi Thục phi Chu Dữu luôn luôn có điều kiêng kị với Trương quý phi, cũng không dám khiêu chiến rõ rệt. Mà hiện giờ Gia Nguyên đế cực kỳ coi trọng long thai trong bụng Thục phi, đề bạt Chu gia cũng quá mức, dựa thế chèn ép thế lực Trương gia, lại là ý gì?

An Thanh Bình thấy chủ tử nhà mình cau mày, có chút buồn bực: "Chủ tử, Chu đại nhân thăng vị trí cao, hoặc nhiều hoặc ít sẽ phù hộ cho chủ tử ngài a, các thế lực nô tài kia trong hậu cung cũng không dám dễ dàng khi dễ Lan Tâm đường chúng ta, chủ tử ngài sao nhìn ngược lại không cao hứng?"

Chu Anh làm sao mà cao hứng được? Nếu Gia Nguyên đế thật sự quyết định giúp đỡ thế lực gia tộc Chu thị, vậy cũng sẽ không dung hạ được hậu cung hai Chu độc đại, tự nhiên sẽ hi sinh nàng bảo toàn Thục phi; nếu Gia Nguyên đế đang mượn cơ hội diệt trừ thế lực Trương thị cùng Khương thị ngày càng quật khởi, sau khi lợi dụng xong Chu thị bất quá là thỏ khôn chết nấu chó săn thôi.

"Bách Hợp, thay ta nghiền mực đi." Tuy nói nàng đối với Chu gia không nhiều hảo cảm, nhưng khối thân thể này rốt cuộc là ăn cơm Chu gia mà lớn lên, nếu như nàng thật sự khoanh tay đứng nhìn, vậy thật sự quá bất hiếu.

Tuy nói thế lực của Thục phi ở phía sau cung từ từ bành trướng, Chu Anh lại như trước chưa từng tỏ thái độ, an phận đợi trong Lan Tâm đường của mình làm tiểu phi tần thất sủng, còn ngẫu nhiên nghe một chút các động thái mới nhất của các phái mà An công công cùng Lan Tương mang về.

"Nô tỳ nghe nói gần đây tính tình Thục phi nương nương Dực Khôn cung thập phần nóng nảy, mấy ngày trước đây còn trách phạt thật mạnh một nô tỳ trong cung, ngày thứ hai liền có người nhìn thấy nô tỳ kia ở trong phòng mình thắt cổ." Lan Tương sát vào bên tai nàng thấp giọng mở miệng.

Tính cách Chu Dữu không ngoan lệ đường hoàng rõ rệt giống như vậy a: "Nghe được nô tỳ kia phạm vào chuyện gì sao?"

"Nghe nói là nương nương hoài nghi thuốc dưỡng thai của nàng bị người hạ đồ vật này nọ, Trương quý phi đem chuyện này báo Hoàng Thượng, lại gặp phải trách cứ, nói nàng giám thị bất lực, đợi Thục phi nương nương sinh hạ hoàng tử xong, cùng nhau giải quyết chuyện lục cung, liền phải chuyển giao cho Thục phi nương nương." Lan Tương kỳ thật cũng có chút buồn bực: "Quý phi nương nương lần này cớ gì? Làm lớn như thế, khi không làm cho Thục phi nương nương kiếm được tiện nghi lớn."

Chu Anh bất giác nói một từ, thế gian khó cân nhắc nhất đó là lòng người (tâm), nàng thật sự lười biếng, hiện giờ ở ngoài đang đấu tranh, nàng thích thanh tĩnh, không muốn lại suy nghĩ thâm ý trong chuyện này. Nàng đã nhắc nhở Chu đại nhân mọi sự suy nghĩ nhiều một chút, chớ bước theo rập khuôn Trương đại nhân, còn lại, liền mặc kệ phát triển đi.

Huống chi, hôm nay là sinh thần Nghê Lộ nàng, ít nhất hôm nay, nàng không muốn để ý tới chuyện hỗn loạn này đó. Nghê Lộ sinh ra ở gia đình kiểu cũ, từ nhỏ sinh nhật dựa theo nông lịch, ngày năm tháng tám, tiếp qua mười ngày đó là sinh nhật tính theo lịch dương. Trước đây trong nhà cũng không giàu có, cha mẹ luôn ở sáng sớm ngày sinh nhật làm cho nàng một chén mì trường thọ, trải lên một tầng thịt băm, rồi hai quả trứng chần nước sôi vàng óng ánh, rắc lên chút hành thái màu xanh bóng, là món ăn ngon nhất trên đời.

Sau khi thành danh làm sinh nhật là dùng lịch dương, luôn không trùng ngày với nông lịch, lễ vật của fan và bạn bè có thể nhồi cả phòng ở, lại như cũ không bằng mì trường thọ thịt băm trứng chim một đêm kia. Chính là khi đó, con cái muốn dưỡng mà cha mẹ đã mất sớm.

"Bách Hợp, hôm nay ta muốn ăn mì, cùng với thịt băm trứng chần nước sôi cùng hành thái là tốt nhất." Nàng đột nhiên mở miệng, nhưng làm ba người đều lắp bắp kinh hãi.

Nhưng vẫn chưa hỏi nhiều, Bách Hợp liền tiến đến ngự thiện phòng.

Tuy rằng hiện nay Chu mỹ nhân vẫn chưa có bao nhiêu ân sủng, nhưng rốt cuộc là sườn lục phẩm, huống chi chỉ là một chén mì, ngự thiện phòng tất nhiên là không dám từ chối, đáp ứng với Bách Hợp.



Nào biết bữa trưa đưa tới là đồ ăn để mấy ngày đã phát thiu, Chu Anh ngửi gần muốn buồn nôn, buông thỏng mắt nhìn tiểu thái giám quỳ gối trước mặt run rẩy không lên tiếng, một bên Lục La mở miệng: "Công công nhìn thấy lạ mắt, là mới tới?"

"Hồi chủ tử, thưa vâng ạ!"

"Ngươi nhưng lại cũng biết hô một tiếng chủ tử, hiện giờ thế nhưng đưa đồ ăn như vậy cho chủ tử chúng ta, hay là không kiên nhẫn sống nữa sao?" Lục La lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị chất vấn.

"Chủ tử, chính là cho nô tài một vạn cái lá gan, nô tài cũng không dám lừa gạt chủ tử a, sư phó nô tài làm cho đưa tới Lan Tâm đường đích xác là mì thịt băm mà chủ tử muốn ăn, chính là... " Hắn ấp a ấp úng hơn nửa ngày không mở miệng được.

"Công công cứ nói đừng ngại." Chu Anh nhấp trà, cười đến thập phần ôn hòa vô hại.

Công công kia lại sinh ra một tầng mồ hôi lạnh: "Hồi chủ tử, nô tài trên đường đến Lan Tâm đường gặp gỡ Ngọc Hỉ cô nương bên người Thục phi nương nương, cô nương nói Thục phi nương nương thưởng chút đồ ăn cho tiểu chủ, liền đem mì của tiểu chủ đổi đi, mệnh nô tài đem phần đồ ăn này đưa tới Lan Tâm đường…"

Động tác Chu Anh dừng một chút, phất phất tay đem tiểu thái giám đuổi đi.

Lục La lòng đầy căm phẫn: "Thục phi nương nương này rất quá phận, tiểu chủ vẫn chưa cùng nàng là địch, cớ gì? Nương nương sao gây sự như vậy?"

Chu Anh lơ đểnh: "Ở trong lòng Thục phi nương nương, ta lấy được sủng bất quá tất cả đều là dựa vào nàng ta, hiện giờ ta đã cho thấy lập trường trung lập, không cùng nàng ta cùng chung mối thù, liền cũng là địch nhân của nàng ta. Dù sao cũng là chuyện bữa cơm, đem này đó ném đi, ta gần đây ăn uống cũng không ngon, đói một hai bữa, cũng coi như không là đại sự gì."

Không mấy ngày nữa, Chu Anh cảm thấy được trên người có chút không thích hợp, vốn sẽ không thích động, gần đây lại càng thêm lười biếng, mới vừa đứng dậy liền choáng váng, không muốn ăn, luôn luôn có chút ghê tởm buồn nôn...

Nàng cảm thấy lộp bộp một cái, vừa định sai Bách Hợp thỉnh thái y đến xem, liền nghe được giọng nói An Thanh Bình vô cùng lo lắng.

"Chủ tử, nô tài nghe nói hôm nay Thục phi Dực Khôn cung bị kinh hách, tựa hồ bị sinh non." An Thanh Bình vội vã tiến vào: "Hoàng Thượng đã đến Dực Khôn cung, chủ tử các cung cũng đều đi qua."

"Cái gì kinh hách, tình huống Thục phi như thế nào?" Chu Anh vốn là đang luyện chữ bút lông, vội vàng để bút xuống: "Lan Tương, Bách Hợp, thay quần áo cho ta."

"Hồi tiểu chủ, là Thục phi trên đường hồi cung gần Ninh Tú cung phát sinh ngoài ý muốn, không biết sao đột nhiên chui ra mấy con mèo hoang, thái giám nâng liễn kinh sợ, lúc này mới làm hại Thục phi nương nương động thai khí."

Lan Tâm đường cách Dực Khôn cung gần, lúc Chu Anh đuổi tới coi như sớm, thưa thớt vài vị phi tần mới đến đây, ở trong điện cúi đầu suy nghĩ, nghe nói nàng đã đến, trong ánh mắt chứa đầy thâm ý.

"Chu muội muội tới cũng thật sớm, không biết là lo lắng cho Thục phi nương nương, hay là có tâm tư khác?" Tiêu sung nghi cười hỏi.

Chu Anh không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi lại: "Muội muội tất nhiên là ôm tâm tư giống sung nghi tỷ tỷ, chẳng lẽ sung nghi tỷ tỷ ôm ý tưởng khác?"

Sắc mặt Tiêu sung nghi tức giận đến đỏ bừng lại cũng chỉ có thể tiếp theo lời của nàng: "Ta tự nhiên là hy vọng Thục phi nương nương mẫu tử bình an!"

Trên mặt Chu Anh cũng không nửa điểm chiếm thượng phong đắc ý, im lặng đứng sang một bên. Hiện nay nàng thất sủng, cũng không còn người nguyện ý cùng nàng phí lời, trong đại điện liền lại khôi phục im lặng như lúc trước.



Mãi cho đến khi Gia Nguyên đế dắt Trương quý phi cùng nhau vào đại điện, Chu Anh vẫn cảm thấy hai người này cực kỳ hợp nhau, mặt mày đồng dạng xuất chúng, một người khí thế bức người, một người tư thái kiều diễm, một hoàng thượng, một phi tử, mà ngay cả phật châu trên cổ, đều có chút tương tự, đặt tại ngoài hoàng cung hẳn là ông trời tác hợp cho nhân duyên. Chính là biểu tình của hai người đều không coi là vui vẻ.

"Nô tì (tần thiếp) thỉnh an Hoàng Thượng, thỉnh an quý phi nương nương." Cung phi trong điện trừ bỏ Hoàng Hậu bệnh nặng còn lại cũng đã tới, chỉnh tề phúc thân hành lễ.

Gia Nguyên đế tự mình đỡ Trương quý phi lên thượng vị, đó là vị trí thường ngày của Khương hoàng hậu: "Các ái phi đều đứng dậy đi. Trẫm ở Ninh Tú cung chợt nghe thấy Thục phi của trẫm gặp kinh hách, người nào nói cho trẫm, là kinh hách chuyện gì?"

Nguyệt Viên bên cạnh Thục phi luôn luôn thông minh, giờ phút này khập khiễng từ trong cung đi tới, quỳ gối trước mặt Gia Nguyên đế cùng Trương quý phi dập đầu: "Hoàng Thượng, thỉnh ngài làm chủ cho nương nương a."

"Ngươi trước nói cho trẫm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói Gia Nguyên đế bình tĩnh mở miệng.

"Hồi Hoàng Thượng, Thục phi nương nương đêm qua mộng được phúc Quan Âm đại sĩ, hôm nay liền thành tâm đi chùa, trên đường trở về qua Ninh Tú cung, cũng không biết sao chui ra mấy con mèo hoang, công công nâng liễn sợ tới mức cước bộ không xong, lúc này mới làm Thục phi nương nương gặp chuyện." Cung trang trên người Nguyệt Viên có chút vết bẩn, trong lời nói tuy có nỗi khiếp sợ nhưng lại trật tự rõ ràng.

Lúc này trong nội thất lại đột nhiên truyền đến tiếng la của Thục phi, có vẻ rất thê lương, thái y mặt trắng bệch đi ra bẩm báo: "Hoàng Thượng, thời gian Thục phi nương nương mang thai nỗi lòng tích tụ, hơn nữa mới vừa rồi kinh hách, chỉ sợ..."

"Vô liêm sỉ, trẫm dưỡng thái y các ngươi là cho trẫm ngột ngạt mỗi ngày sao?!" Trong lòng Gia Nguyên đế nghĩ hiện giờ Thục phi đã gần ngày sanh, phen này kinh hách tuy rằng mạo hiểm, cũng không có tổn thương quá lớn, không nghĩ hung hiểm như thế này: "Bảo trụ Thục phi cùng hoàng tử của trẫm, nếu không, trẫm không nghĩ lại nhìn thấy bọn hèn nhát các ngươi!"

Lúc Gia Nguyên đế nói lời này giọng nói ngoan tuyệt, đem thái y cầm đầu đá thật xa: "Cút đi vào, hoàng tử của trẫm ra không được các ngươi cũng đừng nghĩ sống!"

Các thái y tất nhiên là té vào nội thất cứu vớt Thục phi cùng tiểu hoàng tử, trong đại điện mọi người nhìn sắc mặt Gia Nguyên đế khó chịu, liền không dám thở mạnh.

Chuyện này, từ giờ tỵ chờ đến giờ thân, bốn canh giờ chính là tám tiếng, mọi người nín thở nghe Thục phi la to, nhưng đứa bé chưa ra. Khi Thôi Vĩnh Minh đến hỏi có truyền lệnh dọn thiện hay không bị Gia Nguyên đế đá trúng ngực, cuối cùng cũng chỉ có Trương quý phi mang thai ăn chút điểm tâm. Chu Anh vừa vỗ về dạ dày của mình, nghĩ muốn trấn an sự khó chịu cùng đau đớn này.

Thời điểm Thục phi im lặng cũng không có tiếng khóc trẻ mới sinh, người trong điện mỗi người khôn khéo, tự nhiên đã hiểu được. Thái y cùng bà đỡ run rẩy quỳ gối trong điện, cả người mang theo mùi máu, hun Chu Anh muốn buồn nôn.

"Nói!" Trong kẽ răng Hoàng Thượng nhảy ra một chữ.

Thái y căn bản đã không dám mở miệng, bà đỡ run rẩy: "Hồi... Hoàng Thượng, Thục phi nương nương thân thể chỉ cần cố gắng điều dưỡng là khôi phục được, chính là tiểu hoàng tử... "

Nói xong lời cuối cùng kia bà đỡ có chút bất cứ giá nào cũng chết lừng lẫy, cắn răng một cái: "Tiểu hoàng tử vừa mới xuất thế liền... liền đã chết non..."

Gia Nguyên đế tức giận ngập trời, sai người ta đem những lang băm cùng bà đỡ này đều kéo ra ngoài, sắc mặt xanh mét đi tới bên cạnh Nguyệt Viên, trên cao nhìn xuống mở miệng: "Chân của ngươi bị thương chính là khi hộ chủ?"

Thân hình Nguyệt Viên phủ phục trên mặt đất, giọng nói nghẹn ngào: "Nô tỳ vô năng, làm cho nương nương cùng tiểu hoàng tử chấn kinh, kính xin Hoàng Thượng trách phạt."

"Nguyệt Viên, ngươi nói cho trẫm, hoàng cung của trẫm, sao chỗ vô cớ chui ra mấy ô tao này nọ?" Trước một khắc, tức giận của Gia Nguyên đế tựa hồ nháy mắt bốc hơi, giọng nói khôi phục lãnh đạm.

"Lúc ấy chuyện xảy ra khẩn cấp, nô tỳ vẫn chưa thấy rõ." mặt đất trước mặt Nguyệt Viên trên đã có vết tích nước mắt: "Nô tỳ từng nghe thấy, mèo hoang luôn sống một mình, lại vô duyên vô cớ đột nhiên xuất hiện nhiều mèo hoang như vậy, trong cung chỉ có quý phi nương nương nuôi mèo, kính xin Hoàng Thượng làm chủ cho Thục phi nương nương!"

"Trẫm tự nhiên sẽ thay chủ tử nhà ngươi làm chủ." Gia Nguyên đế xoay người, đem tầm mắt nhìn Trương quý phi đang ngồi ở trên thượng vị: "Ái phi, cung nữ này nói là thật?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chúng Ta Cung Đấu Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook