Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 177: Tất Cả Thôi Đi.

Pưn Pưn Chan

29/07/2020

"Chúng ta... quen nhau sao? "

Lời nói của tôi khiến anh ta chuyển từ sững sờ sang kinh ngạc.

Đúng lúc này, một đoàn xe Mercedes bóng loáng từ đâu tiến tới, bao quanh thành một vòng tròn phủ kín chỗ tôi đang đứng.

Tôi nhận ra những chiếc xe này rất quen thuộc, đây không phải là xe của gia đình nhà Vũ sao?

Những chiếc xe xếp thành vòng xong thì đỗ lại, từng cánh cửa mở ra, cùng lúc ấy là những người vệ sĩ mặc vest đen đeo kính đen bước ra. Tốp người vệ sĩ mặc áo đen lập tức đứng thành vòng tròn quanh tôi như đang bảo vệ tôi, đồng thời cũng giống như đang ngăn cách tôi và anh ta...

Tại sao chứ?

Vũ từ trong một chiếc xe bước xuống, khuôn mặt xám xịt nặng nề, anh ta bước từng bước tới chỗ tôi rồi dừng lại, đôi mắt nhìn tôi vô cùng gay gắt.

Tôi có thể nhìn thấy ngọn lửa giận đang bùng bùng cháy lên trong đôi mắt của anh, nhưng... hà cớ gì anh phải tức giận? Vào lúc này đáng nhẽ anh nên lo lắng quan tâm tới bảo bối. Hỏi thẳng bé có bị làm sao không? Rồi tại sao tôi lại tìm thấy thằng bé, hỏi tôi cảm thấy thế nào chứ?

Nhưng ngược lại những gì tôi nghĩ, anh ấy nhìn tôi bằng đôi mắt tức giận, cảm giác như có cái gì đó rất nguy hiểm đang tiến tới. Sau đó, anh ấy nhắm mắt, hít một hơi sâu rồi thở ra. Hình như anh ấy đang cố gắng kiềm chế sự tức giận trong lòng.

"Mình về thôi. "

Không chờ tôi đáp lời, Vũ đưa tay cầm lấy cổ tay của tôi kéo đi bằng một lực rất mạnh.

Sao anh ấy đột nhiên lại thô bạo với tôi như thế? Ở nơi đông người lại còn nói như ra lệnh cho tôi, chẳng cần quan tâm lúc nãy tôi mệt mỏi và mất sức thế nào khi đi tìm con. Sao anh ấy quá đáng thế?

Tôi nhăn mày, muốn rút tay ra khỏi tay anh.

"Anh... đau em, em tự đi được. "

"Để cô ấy ở lại. "

Giọng nói phát ra từ người đàn ông đứng cạnh chiếc xe Roll Royce khiến tôi giật mình. Dù không biết anh ta là ai nhưng tôi cảm thấy thật xấu hổ khi phải để anh ta chứng kiến một màn này. Cảm giác như tôi là con chim bị xổng lồng rồi Vũ tới bắt tôi về.

Nhưng trong lòng tôi lại dấy lên nhiều nghi vấn khác nhau, nếu anh ta không quen tôi, tại sao lại lên tiếng bênh vực tôi, còn nữa... chuyện với bảo bối là thế nào? Tôi cần hỏi anh ta cho rõ.



Hình như lời nói của anh ta tương đối quyền lực, nó khiến cho Vũ đột ngột dừng bước và bàn tay đang ôm chặt cổ tay tôi kia được lới lỏng.

"Chuyện nhà tôi, không liên quan tới anh. "

Thấy cách hành xử của Vũ có phần quá đáng, tôi mở miệng nói:

"Anh, người đó bế bảo bối, em cần hỏi người đó vài chuyện về những người bắt cóc kia. Em không tha thứ cho bọn chúng được. "

Vũ gằn giọng quát khiến tôi giật mình.

"Về nhà! Anh sẽ xử lý chuyện này. "

Tại sao Vũ lại đột ngột tức giận với tôi? Kể từ khi anh ấy về Việt nam, Vũ càng lúc càng đối xử một cách quá đáng với tôi. Chuyện giam tôi ở nhà tôi đã không muốn nhắc đến rồi, giờ anh tự dưng nổi giận với tôi không lý do. Anh không thấy mồ hôi tôi ướt đẫm cả mảng áo đây sao? Anh không hỏi những vết xước trên người tôi sao? Anh ấy còn không nhìn bảo bối tới một lần.

Không hiểu sao tôi đột nhiên sinh ra cảm giác chán ghét Vũ, đôi tay tôi lập tức

giãy giụa.

"Buông em ra, em không về nhà, anh quá đáng vừa thôi. "

Lời nói này của tôi như chọc điên Vũ, bàn tay giữ tay tôi càng lúc càng siết chặt khiến tôi đau đớn.

"Tao bảo mày thả cô ấy ra! "

Giọng nói phát ra từ người đàn ông kia khiến tôi rùng mình.

Tại sao người đó lại tức giận? Tại sao người đó lại bênh vực cho tôi? Rốt cuộc thì giữa chúng tôi có một mối quan hệ gì đó sao?

Vì đám vệ sĩ cao lớn xếp thành hàng che khuất tầm nhìn của tôi nên tôi không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt kia. Nhưng qua giọng nói có thể đoán ra anh ta đang rất giận dữ.

Ầm ầm!

Bỗng dưng một đoàn xe ở đâu tiến đến rồi bao phủ lấy nơi này, họ bước xuống xe, hình như cũng là vệ sĩ, cũng mặc vest đen đeo kính râm, khuôn mặt không chút biểu cảm nào rồi bao vây lấy người đàn ông kia. Hình như họ đang bảo vệ người đó.

Có lẽ thân thế của người này vô cùng đặc biệt, chỉ cần nhìn qua chiếc xe của anh ta cũng biết anh ta không phải người đàn ông tầm thường.



Người đi đường như cảm nhận được sự nguy hiểm đang hiện diện mà vội vàng chạy đi, không còn đứng đó quan sát nữa.

Vũ và anh ta có thù oán gì với nhau sao?

Nghĩ vậy, không hiểu sao sống lưng tôi lạnh toát, theo phản xạ, tôi ôm chặt bảo bối trong lòng, mồ hôi thấm ướt lưng.

Nắm tay của Vũ càng lúc càng chặt, nó khiến tôi đau nhói.

"Đây là chuyện riêng của gia đình chúng tôi, cô ấy là vợ tôi, anh là người ngoài vui lòng không nên can thiệp. "

"Anh... em đau, mau buông tay em ra rồi chúng ta nói chuyện được không? Em cần nói chuyện với người đàn ông này. "

"Anh đã bảo chuyện này để anh điều tra, sao em bướng thế? "

"Em... "

Tôi chưa kịp nói hết lời thì người đàn ông kia đã rít lên:

"Mẹ kiếp! Thằng chó này mày khiến cô ấy mất trí nhớ bốn năm chỉ để cướp cô ấy khỏi tao. Mày và bố mày chuẩn bị xuống mồ được rồi đấy. "

Vũ đột nhiên cười lạnh.

"Anh nói chuyện buồn cười, cô ấy là Quách Giai Tuệ, vợ tôi, cái gì mà là cướp khỏi anh. Tôi còn chẳng biết anh là ai. Anh thôi nói chuyện vô lý được không? "

Tôi cảm thấy mùi thuốc súng đang nồng nặc khắp không gian. Ở đây sắp xảy ra đại chiến ? Nghĩ thế tôi lại nép vào lưng Vũ, lúc nãy tôi có ngang bướng nhưng sau khi chứng kiến cuộc đối thoại nảy lửa này thì tôi sợ rồi...

"Mày không muốn chết thì để cô ấy lại, trước khi tao san bằng cả nhà mày. "

Lời nói thô tục chẳng khớp với gương mặt đẹp kia chút nào.

Cả hai ngọn lửa đều bùng lên như muốn thiêu rụi tất cả. Tôi không muốn họ vì tôi mà cãi nhau. Tôi cần ngăn họ lại trước khi có chuyện lớn xảy ra.

"TẤT CẢ THÔI ĐI!!!! "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook