Chồng Em Thật Nóng Tính!!

Chương 7: Chương 2.3

Đồng Hoan

24/05/2017

Đô đô một đường vừa đi vừa nghỉ, nơi này nghe, chỗ kia ngửi ngửi, chọn nửa ngày chính là tuyển không được nơi nào hợp í để giao nộp nước, thẳng đến ----------

“ A! mày sao lại chọn nơi này của lão yêu! Không được a . . .dường như người này có ở nhà, bị phát hiện nhất định chết á!”

Thiệu Cảnh Tinh vội vã kéo đô đô rời đi, nó lại một mực liều mạng đứng tại chỗ cùng chủ nhân kéo co, không chịu thỏa hiệp, cuối cùng, chỉ lo nó nhịn chết chủ nhân chỉ có thể chịu thua.

Đô đô quanh quẩn bên thắng lợi mới đạt được, giơ lên một chân hướng cột cửa yêu thích khoái chí trút lên. Nhiều, tiểu rất nhiều a!

“ Đô đô nhanh lên chút . . ., tiểu lâu như vây.!

Thiệu Cảnh Tinh run như cầy sấy kéo dài cái cổ tại trước cửa Cổ gia nhảy nhảy. Nếu như nhìn thấy anh ta đi ra phải chạy thật nhanh, miễn cho bị bắt lại, không chỉ đô đô có khả năng bị mất mạng, cô cũng có khả năng bị hét điếc tai, biến thành người tàn tật.

Hô, sau lưng lạnh lẽo quá! Cô không hiểu run lên, phát hiện tia sáng mờ nhạt tựa hồ càng thêm âm u, bất an hướng trong phòng nhìn đi nhìn lại, không có động tĩnh.

“ Ảo giác, ảo giác.” Thiệu Cảnh Tinh đem tội này qui cho bầu không khí quá mức căng thẳng.

“ Gì? Mày còn muốn ị!? KHông được á! Chị không có mang giấy vệ sinh a!”

“ Nhanh nhanh nhanh, nhanh lên, chúng ta lên lầu nhanh lên . .” phải lấy giấy vệ sinh đem ‘béo phệ*’ thanh lý chứ!, Thiệu Cảnh Tinh căng thẳng vạn phần giục đuôi đô đô, phút chốc ở phía sau cổ đột nhiên xuất hiện một bàn tay to

* ý nói phân chó

Nhìn thấy sau khi tiểu tiện, còn không ngừng lại mà muốn đại tiện, Cổ Hách Minh cũng không thể nhin được nữa! đặc biệt là anh còn nghe thấy có người nghĩ muốn lên lầu trốn tránh!



Anh nắm lấy cáu gáy mảnh khảnh của cô, dùng lực không cho cô kháng cự quay cô lại đối diện với anh.

“ làm ra loại chuyện không có đạo đức xã hội này mà , còn, nghĩ, muốn, chạy!?” Quay mặt cô lại, ác lang Cổ Hách Minh tàn nhẫn rống lên bất mãn của anh.

Thiệu Cảnh Tinh nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn nam nhân biến ảo thành 1 cái đầu sư tử, sợ hãi lắc lắc cái tay nhỏ, “ Lầm, hiểu lầm …” cô không có muốn bỏ chạy, chỉ là phải đem giấy tới giải quyết mà!

“ Hiểu lầm cái gì? Chứng cứ xác thực, cô còn muốn ngụy biện!” đôi mắt Cổ Hách Minh sáng long lanh dấy lên lửa giận, thẳng về hướng của cô mà làm tới/ “Hóa ra lại chính là cô ở nơi này của tôi mà trộm tiểu!”

Ô . . lỗ tay đau quá hà, thật lớn tiếng a! cô cẩn thận từng chút đẩy cái móng vuốt . .. không, là bàn tay lớn, đang níu lấy cổ cô, nặng ra nụ cười cứng ngắc, ý đồ tạo không khí hòa hoãn.

"Không phải tôi." cô lúng túng biện giải.

“ Còn không phải cô? Cô cho rằng tôi giống cô, cái thị lực có vấn đề, là một con bìm bịp bốn mắt sao?” Anh híp hai con mắt thành một mảnh, kiềm chế lại nội tâm đang phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Dĩ nhiên không phải tôi!"

Cô lý luận vững chắc nói, suýt chút nữa vỡ tung mạch máu của anh.

Thật đáng xấu hổ! Dám làm không dám nhận, cô cho rằng cứ sông chết không thừa nhận là có thể vặn vẹo sự thật sao? Cổ Hách Minh trừng mắt nhìn cái phân chó cùng cáí bãi nước tiểu chó kia, đối với công lực mở to mắt nói dối trắng trợn của cô có chút không thể tưởng tượng nổi.

"Là đô đô, không phải tôi." cô xẹp miệng lên, nói cho rõ ràng.



Cô gái này còn lại nắm bắt sơ hở trong lời nói! Cổ Hách Minh thần kinh mặt bắt đầu co giật.

Anh hoài nghi đầu của cô từng bị người ngoài hành tinh cải tạo qua!

Đô đô nghe không hiểu lời nói, lúc này lại không ngừng hướng về mắt cá chân Cổ Hách Minh cọ cọ, làm cho sắc mặt anh càng lúc càng khó coi.

"Cút!" Anh kéo lên chân, quát mắng.

“ Aiiiiii, anh đến cùng có hiêu hay không động vật nhỏ cần được bảo vệ à? Đô đô là đang lấy lòng anh a!” Thấy đô đô chịu đối xử không tốt, Thiệu Cảnh Tinh căn bản đã quên mất anh tính tình rất nóng nảy, kéo đô đô ra, chỉ trích.

“ Nếu như cô lại để cho nó đại tiểu tiện ở nơi này, tôi bảo đảm sẽ đem nó đưa đến cửa hàng thịt, cô nói xem, tôi có hay không hiểu được ‘bảo vệ’ động vật nhỏ?” anh cười nham hiểm, nhẹ nhàng nói, trong mắt lộ ra tia uy hiếp sắc bén.

Cô bị dáng dấp cười âm hiểm của anh dọa cho lông mao dựng đứng, tê cả da đầu.

“KHông, sẽ không, nhất định không có lần sau, tôi đảm bảo sẽ quản đô đô thật tốt.” Cô vội vã như trẻ nhỏ, thận trọng đưa 3 ngón tay giơ lên bảo đảm.

Đùa à, đô đô là bảo bối của cô , không cần dùng tới sự ‘bảo vệ’ của anh ta a!

Cổ Hách Minh khẽ cười khẩy , gật gật đầu, hiển nhiên là rất hài lòng đối với sự thụ giáo của cô.

“ Rất tốt, như vậy, mau chóng đem chỗ này rửa sạch cho tôi.” Ngữ khí như mệnh lệnh từ trong miệng anh thốt ra.

Thiệu Cảnh Tinh hoảng hốt gật đầu như băm tỏi, chỉ thiếu điều không hô to “ Tuân mệnh”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng Em Thật Nóng Tính!!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook