Cho Vừa Lòng Nhau

Quyển 1 - Chương 1: Kho báu

Thanh Lương Thiên Phong

10/07/2017

Mở đầu:

Ngẩng đầu nhìn con dao găm ngon lành mới tậu hôm qua bị người ta đá văng ra, giờ đang phải chịu cảnh nằm chỏng chơ trên đất mà không được thực hiện nhiệm vụ vĩ đại của nó, tôi cảm thấy tim mình đong đầy một nỗi sầu bi thảm hại. Tôi, kẻ đã tự sát thành công chín mươi ba lần, giờ đây sắp phải đối mặt với lần thất bại đầu tiên, thất bại vì canh sai thời gian.

Một sai lầm không thể dung thứ.

Và để cho tình hình tệ thêm, tôi lại nghe thấy tiếng chị tôi vào ngay lúc này, chất giọng vốn lanh lảnh giờ lại khàn khàn run rẩy kêu tôi bỏ chạy.

Tôi nhắm mắt lại, cố giữ cho đầu mình không nóng lên và suy nghĩ vẫn còn tỉnh táo, gắng gượng tìm cách ra đi cho nhanh chóng. Trong tình huống hai tay bị bẻ ngoặc ra sau còn đầu thì luôn bị đè nghiến xuống đất ngay khi vừa tranh thủ ngẩng lên được một chút, tôi e rằng chỉ còn một cách để thực hiện kế hoạch của mình, mặc dù cách này cần rất nhiều dũng khí và không phải lúc nào cũng thành công mỹ mãn.

Đưa lưỡi đặt vào giữa hai hàm răng, cắn mạnh một phát phụt máu.

Nếu biết trước có ngày hôm nay thì nguyên tuần qua tôi đã không ham ăn quá nhiều thịt nai người ta biếu cho cha, giờ thì hay rồi, răng tôi mòn quá, cắn mạnh như vậy mà vẫn chưa đứt.

Tiếng chửi thề, tiếng xé quần áo liên tiếp vang lên khiến tôi hiểu rằng thời gian của mình đã không còn nhiều, tôi phải ra tay lần nữa, quyết đoán và hung ác hơn gấp bội.

Không có âm thanh gì to tát, nhưng với ánh sáng đang dần tắt ngấm trong đôi mắt vẫn còn mở to, tôi biết mình đã tự sát thành công.

****

Mùa thu, mùa của ánh nắng dịu dàng, của khí trời se lạnh, của những con đường gập ghềnh xao xuyến lá vàng rơi. Năm nào cũng vậy, cứ mỗi độ thu sang cả con người và động vật đều tiến vào trạng thái mơ màng, buồn vu vơ và đầy cảm hứng. Cái giai điệu lập đi lập lại cũ rích này khiến nàng tiên mùa thu phát chán, thế là vào một buổi chiều cuối thu nào đấy nàng quyết định biến điều tầm thường trở nên phi thường.

Một ngày thu nóng chảy mỡ.

Cuộc đời điên rồ và quái đản của tôi đã bắt đầu vào một buổi chiều cuối thu oi bức kỳ lạ như thế đó.

Hôm ấy, khi đang loay hoay với cái chảo nặng trịch trong bếp với sự cố gắng dữ dội không để cho mồ hôi trên trán, hay một chỗ nào đó tệ hơn, rơi xuống làm hỏng món cải xào này, tôi bỗng nghe thấy tiếng la hét hoảng sợ từ ngoài vọng vào, theo sau là một trận vó ngựa dồn dập làm rung chuyển mặt đất.

Sự thê lương đau đớn trong tiếng hét đó trong chốc lát khiến tôi ngừng thở. Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi quẳng luôn cái xẻng trong tay vào chảo, lao vội ra ngoài nhìn quanh một vòng, chỉ thấy khói bụi mịt mù làm cay xè cả mắt. Hoảng loạn, tôi nương theo trí nhớ chạy ra khỏi cổng nhà, đập vào mắt là một khung cảnh cả đời khó quên.

Trên mấy đống rơm vàng óng nơi bọn trẻ thường hay chơi trốn tìm, trong bụi cỏ ven đường mà bọn mèo thường nằm ườn phơi nắng, cạnh giếng nước đầu đường và cả bên gốc cây cổ thụ nơi có mấy gánh hàng rong tôi vẫn thường ủng hộ, chỗ nào cũng toàn xác chết. Máu tươi nhuộm đỏ con đường làng quanh co uốn lượn như suối, những dãy nhà thân quen chìm trong biển lửa.

Đương lúc thần trí quay cuồng, dường như có ai đó đã kéo tay tôi bỏ chạy. Ánh đao lóe lên, đầu óc tôi chìm vào mụ mị.

****

Tôi tỉnh lại trên chiếc giường gỗ quen thuộc trong phòng, bên tai còn văng vẳng tiếng nức nở ai oán. Tôi ngơ ngẩn nhìn thân hình lành lặn không một vết thương, đầu óc có phần mê man.

Phải chăng những thứ tôi vừa chứng kiến chỉ là một cơn ác mộng mà thôi?

Thế nhưng ngày hôm sau, khi nghe cha mẹ bảo tôi chuẩn bị đi dự đám tang bác Lý nhà hàng xóm, tôi biết mình lầm to, vì tôi đã dự đám tang của bác ấy từ ba tháng trước rồi. Những chuyện lặp lại trong sinh hoạt hằng ngày sau đó lại càng khẳng định suy nghĩ của tôi.

Đó không phải là mơ.

Tôi đã hồi sinh.

Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi qua trong hoang mang mơ hồ, ba tháng sau, tôi chết.

Chính xác mà nói, tôi “lại” chết. Vẫn là cái buổi chiều oi bức đứng gió đó, với tiếng la hét và chém giết rung trời, tôi tiếp tục bỏ mạng trước khi kịp hiểu rõ mọi chuyện.

Đến lúc này nếu còn không nhận ra sự bất thường thì thật uổng cho mấy chục bao gạo tôi ăn bao năm qua. Hồi sinh lần nữa, tôi cố gắng ghi nhớ, cẩn thận quan sát tất cả mọi chuyện diễn ra trong sinh hoạt hằng ngày hòng tìm ra chút manh mối hay dấu hiệu nào đó. Từng ngày trôi qua trong lo sợ phập phồng, cuối cùng cái buổi chiều định mệnh ấy cũng đến.

Lần này tôi không ở trong bếp mà đứng ngoài sân chờ đợi, lòng vẫn thầm cầu khẩn mọi chuyện chỉ là do thần kinh yếu đuối của tôi tự dựng lên mà thôi. Thế nhưng khi tiếng hét kinh hoàng vang lên, nguyện ước nho nhỏ của tôi liền tan thành mây khói. Sợ hãi và thất vọng trỗi dậy, nhưng tôi vẫn cắn răng đứng trước cổng, không bỏ chạy, không nhắm mắt. Tôi muốn biết điều khi đã xảy ra khi tâm trí rơi vào mê muội những lần trước.

Hóa ra người đã dắt tôi bỏ chạy là chị.

Ba mẹ tôi chỉ có hai đứa con gái, chị lớn hơn tôi ba tuổi, bình thường vẫn hay ra vẻ bà cụ non. Chị cười tôi nhát gan nên hay thường giả ma hù tôi, thế nhưng hễ có đứa nào trong làng xúm vào dọa nạt góp vui là chị lập tức vác chổi rượt cho chạy tóe khói. Lúc tôi thắc mắc thì chị bảo tôi là em chị nên chỉ có chị được hù tôi thôi, còn tôi có phải em bọn kia đâu mà chúng lại dám trêu ghẹo cơ chứ. Chị chê tôi vụng về hậu đậu đụng đâu hư đó nên giành làm hết mấy việc nặng nhọc trong nhà lẫn ngoài ruộng, miệng thì bảo phải cắt bớt phần cơm của tôi cho đỡ tốn gạo, vậy mà khi vừa có dư chút đỉnh liền mua quà vặt cho tôi ăn. Có đôi khi tôi thấy chị thật kỳ lạ và mâu thuẫn. Cũng như lúc này đây, chị không nói một lời nắm tay tôi chạy thục mạng, ngay cả khi tôi hỏi “Cha mẹ đâu?” chị cũng không trả lời.

Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, tôi không nhịn được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách tôi chưa đầy mười thước là một con ngựa nâu cao to khỏe mạnh, gã đàn ông cưỡi ngựa thân hình vạm vỡ, cây đao trên tay vung lên sáng loáng dưới ánh tà dương. Tất cả mọi thứ trông đều to lớn vĩ đại, chỉ có hai cái đầu đang bay trên không trung của tôi và chị là nom nhỏ bé đến tội nghiệp.

Cuối cùng tôi cũng biết được kết cuộc của mình sau khi chết, hóa ra là bị ngựa giẫm cho nát óc.

o0o

Tỉnh lại lần này, cả người tôi ướt sũng mồ hôi như được vớt ra từ trong hồ nước, hơi thở nặng nề, đầu đau như búa bổ. Tôi có thể bảo đảm bản thân từ lúc sinh ra cho đến bây giờ không hề có gì đặc biệt cả, vì thế việc được ông trời ưu ái cho hồi sinh liên tục thế này là rất bất thường. Không phải tôi chưa từng nghĩ đến việc có lẽ đây là khả năng dự đoán tương lai, thế nhưng cái chết vừa nãy, không biết gọi thế có đúng không, lại quá sức chân thực. Từ mùi máu tanh nồng cho đến cái lạnh rợn người của lưỡi đao khi tiếp xúc với cổ tôi, cộng thêm cơn đau nhói vừa xuất hiện đã vội biến mất khi đầu lìa khỏi cổ, tôi có thể đảm bảo đó là trải nghiệm cái chết thật sự chứ không phải chỉ là một hình ảnh tiên tri.

Tôi nhớ mang máng có ai đó từng nói một câu ghê gớm kiểu “Những người gánh vác sứ mạng to lớn sẽ có một cuộc đời phi thường” hay cái gì đó đại loại vậy, thế nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ tôi lại thấy mơ hồ.

Một đứa con gái mười ba tuổi vụng về, to xác nhưng yếu xìu, một chữ bẻ đôi cũng không biết, cả ngày loanh quanh nơi xó bếp, sẽ được giao cho trọng trách vĩ đại cỡ nào để có thể giết mãi không chết thế này? Tôi tự hỏi rồi mình sẽ phải về chầu ông bà thêm bao nhiều lần nữa mới có thể thoát khỏi cái tình trạng oái oăm này.

Đột nhiên, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu làm tôi bừng tỉnh.

Sao tôi có thể ngu xuẩn như vậy chứ? Ông trời cho tôi cơ hội sống lại quý báu đến thế, còn không phải là vì muốn tôi cứu cái làng này đấy ư?

Thông suốt mọi chuyện, tôi sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu cho ổn thỏa rồi bình tĩnh nằm yên chờ trời sáng. Hôm sau, tôi thật cẩn thận kể lại tất cả mọi chuyện cho ba mẹ và chị nghe trong lúc dùng bữa sáng, đổi lại là tiếng cười khúc khích của chị chê tôi ngày càng chết nhát, có mỗi một cơn ác mộng thôi mà cũng khiến tôi thần hồn nát thần tín. Mẹ có chút âu yếm hâm cho tôi một cốc sữa nóng, còn cha thì xoa đầu trấn an tôi trước khi đi làm. Không nản lòng, tôi quyết định bắt đầu đi thuyết phục từng người trong làng, khuyên mọi người nên rời đi trước khi tai họa ập tới, hay ít nhất cũng phải có chuẩn bị để tự vệ.

Kiên trì ròng rã một tháng trời, cuối cùng tôi cũng được dân làng công nhận là “Người điên của năm”.

Càng gần tới ngày đó tôi càng thấp thỏm bất an. Lòng nóng như lửa đốt, tôi hạ quyết tâm bỏ mặc tất cả, chỉ tranh thủ khuyên nhủ gia đình mình bỏ làng mà đi. Tới lúc này thì chính gia đình cũng nghĩ tôi điên thật rồi, cha còn định mời thầy thuốc đến khám cho tôi.

Thử mọi biện pháp nhưng chẳng cái nào thành công, tôi đành trơ mắt nhìn ngày kinh hoàng đó ập đến. Còn nước còn tát, từ sáng sớm tôi vẫn cố gắng bảo cả nhà bỏ trốn, nhưng mọi người vẫn kiên quyết đi làm việc như bình thường. Cha tôi là thợ mộc, hôm đó ông được người ta mời đi đóng bộ ghế mới. Mẹ và chị thì đi chăm vườn rau, tiện thể còn bắt ít tôm cá ở sông phụ cận cho bữa ăn chiều. Một mình tôi ở lại trong nhà, suy nghĩ hoảng loạn đến muốn phát điên.

Quay cuồng một hồi, cuối cùng không chịu nổi nữa, tôi liều mạng chạy ra vườn rau lôi kéo mẹ và chị vẫn đang lui cui làm việc. Mẹ thấy tinh thần tôi thật sự bất ổn, lại nghe tôi hăm dọa phát nát luôn vườn rau nên cũng hoảng, đành bảo chị dẫn tôi về nhà, tiện thể trông chừng tôi luôn.

Tôi nắm tay chị kéo đi một mạch, về đến nhà rồi nhưng không vào trong mà lại chui tọt xuống hầm chứa đồ ăn. Trong làng tôi nhà nào cũng có một cái hầm như vậy, dùng để tích trữ lương thực cho mùa đông. Tuy cha tôi cũng có chừa một ít lỗ nhỏ cho thông thoáng, tuy nhiên nếu để chứa người thì sẽ thiếu dưỡng khí, bất quá lúc đó tôi không nghĩ được nhiều vậy, cứ tìm chỗ trốn trước đã rồi tính.

Tôi quyết định để hở cửa hầm một chút, một khi có động tĩnh quen thuộc kia sẽ lập tức đóng lại. Vừa dặn dò chị hãy ở yên chỗ này, định bụng sau khi một mình ra ngoài sẽ bằng mọi giá lôi kéo cha mẹ về trốn luôn một thể, tôi bỗng giật mình nghe thấy tiếng hét thảm thiết cùng tiếng vó ngựa đoạt mạng. Trong một khoảnh khắc đầu óc tôi dường như tắt nghẽn, không thể tiếp tục suy nghĩ.

Những lần trước sự kiện đó đều diễn ra vào buổi chiều, khi mặt trời sắp xuống núi. Vì sao bây giờ rõ ràng mới là giữa trưa, mặt trời vừa đứng bóng thì lại đột ngột ập tới?

Bừng tỉnh sau một hồi ngơ ngẩn, thấy chị đang định xông ra ngoài, tôi theo bản năng ôm chặt chị, miệng không ngừng lẩm bẩm “… đừng đi … đừng đi … sẽ chết …”. Chị vốn muốn đẩy tôi ra, nhưng dường như trong cơn tuyệt vọng thì sức lực con người cũng lớn hơn, chị cố mãi cũng không vùng vẫy ra được. Trong lúc đang giằng co thì bỗng nhiên có người xông vào túm lấy cả hai, tôi giật mình thầm nghĩ hỏng bét, khi nãy chưa đóng cửa hầm.

Hai chị em bị lôi sền sệt ra ngoài, dưới ánh mặt trời gay gắt, tôi nghe loáng thoáng bên tai tiếng mấy gã đàn ông bàn bạc chia chác gì đó. Tuy tôi không hiểu lắm với một ngôi nhà nghèo nàn cỡ này sẽ có của cải gì để mà chia, nhưng trực giác mách bảo rằng thứ họ muốn chia hẳn không liên quan gì đến lương thực, hay quần áo, hay bàn ghế …

Đương lúc chìm đắm trong thứ linh cảm càng ngày càng xấu, trên ngực bỗng đau nhói, tôi sững sờ nhìn chị rút vội con dao không biết lấy được từ chỗ nào để đâm tôi rồi lại hướng thẳng vào trong ngực mình. Hình ảnh cuối cùng tôi thấy trong kiếp này là dòng máu đỏ thẫm vẫn đang phụt ra từ ngực trái.

*

**

Tôi nghĩ rằng kiếp trước có lẽ mình đã hủy diệt cả thế giới, hay chí ít cũng phạm phải tội ác tày trời nào đó, cho nên bây giờ mới phải chịu đựng sự trừng phạt kinh khủng cỡ này. Tôi thật sự không biết mình phải làm gì sau khi sống lại lần thứ tư, không ai tin lời tôi nói, mà tôi cũng chẳng có bằng chứng gì để thuyết phục người khác. Cuối cùng, vào một tháng trước khi sự kiện xảy ra, tôi quyết định bỏ trốn, một mình.

Có lẽ để trừng phạt đứa con bất hiếu và cũng là một kẻ bất nhân bất nghĩa, nên dù có ra đi từ hướng nào, được bao xa, đến cuối ngày tôi vẫn luôn quay về chỗ cũ, ngôi làng thân thương với những mái nhà tranh nằm rải rác khắp nơi. Băng qua cánh rừng dây leo chằng chịt, tôi vẫn trở về đây. Đi dọc theo con sông phụ cận, tôi vẫn quay trở lại. Thậm chí có lần mất năm ngày đêm ròng rã vượt núi, tôi vẫn về đến cổng làng cũ kỹ với cánh cửa gỗ lung lay sắp hỏng. Một vòng tuần hoàn luẩn quẩn không hồi kết.

Đợt này để thay đổi bầu không khí, buổi chiều đó khi vừa nghe được tín hiệu báo động cũ, tôi dứt khoát tự sát luôn cho rảnh nợ.

o0o

Mở mắt nhìn chăm chăm vào trần nhà tối đen, tôi hít vào một hơi thật sâu, cố gắng làm cho đầu óc thanh tỉnh. Chậm rãi ngồi dậy trên giường, tôi lâm vào trầm tư. Tôi phát hiện một chi tiết rất quan trọng mà mình đã bỏ sót.

Vì sao lại là ba tháng?

Đúng vậy, là ba tháng.

Dù sao cái nào cũng là hồi sinh, sống lại một năm trước cũng là hồi sinh, một tuần cũng vậy mà một ngày cũng thế. Nghĩ đến cái viễn cảnh buổi sáng sống lại buổi chiều chầu trời, tôi bỗng dưng có chút kích động muốn thử. Vội vàng kiềm nén cái ý nghĩ quái dị này, tôi tập trung vào phân tích manh mối vừa mới phát hiện được.

Rõ ràng phải có chuyện gì đó xảy ra vào ngay thời điểm này, một chuyện rất quan trọng mà có khả năng là nguyên nhân dẫn đến sự kiện chết chóc kia. Nó có thể là gì nhỉ? Những lần trước tôi đã ghi nhớ rất kỹ, hầu như chẳng có chuyện trọng đại gì diễn ra vào ba tháng này, nếu có chỉ là đám tang bác Lý vào ngày mai.

Đám tang?

Tôi vắt óc suy nghĩ xem có điều gì đặc biệt diễn ra trong tang lễ, nhưng chẳng nghĩ được gì cả. Đó chỉ là một cái đám tang nông thôn bình thường mà thôi. Đầu nhức như kim châm, tôi xoa xoa huyệt thái dương, lơ đãng đưa mắt nhìn ra ngoài song cửa sổ. Đêm tối mịt mùng.

Khoan đã, trời tối!

Đúng rồi, sao tôi lại quên mất bản thân luôn tỉnh lại vào lúc trời còn chưa sáng, hay chính xác là mới gần nửa đêm, vậy chuyện hẳn không liên quan gì đến đám tang ngày mai. Tôi ôm đầu, chống chọi lại cơn đau, cố gắng nhớ lại.

Không biết đã qua bao lâu, bỗng một tiếng cười khàn khàn bật ra từ cổ họng khô khốc. Tôi nhớ ra rồi.

Ba tháng trước, vào lúc trời tờ mờ sáng, “Tiên nữ” ở nhà trưởng làng không từ mà biệt.



-----------------

Nửa năm trước, con trai trưởng thôn đã cứu được một người con gái bị thương rất nặng ở dưới chân vách núi gần làng. Sau mười ngày đêm hôn mê, cô gái cuối cùng cũng tỉnh. Nghe những người đã từng có cơ hội chiêm ngưỡng dung nhan thuật lại, nàng ấy có một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, gọi là tiên nữ giáng trần cũng không quá. Đã vậy nghe đâu sau khi lành vết thương nàng còn có thể bay tới bay lui nữa chứ. Dù sao nàng ta cũng không chịu khai báo họ tên nên dân làng cứ thống nhất gọi nàng là “Tiên nữ”.

Sở dĩ cùng ở chung một cái làng mà tôi toàn bảo là “nghe đâu” với chả “nghe nói”, ấy là vì tánh tôi thật ra vốn sợ người lạ, sợ đủ mọi thứ, nên cũng không phải tự nhiên mà chị nói tôi nhát như thỏ. Duy nhất một lần do quá tò mò nên mới dám len lén nhìn từ xa, chỉ thấy được một bóng lưng mảnh mai cùng mái tóc dài đen mượt như thác đổ, quả là rất có hương vị mỹ nữ trong tranh.

Cũng chẳng biết vì sao một sự kiện đặc biệt như thế mà tôi có thể quên cho được, rõ ràng dân làng còn bàn tán suốt mấy ngày sau. Hoặc giả do tôi luôn sống trong lo sợ phập phồng, tinh thần hốt hoảng quá độ nên cuối cùng quên béng luôn cả một đầu mối quan trọng đến thế. Hấp tấp xuống giường xỏ giày, mặc thêm áo khoác, rón rén mở cửa rồi chạy vội ra ngoài, tôi vẫn nhớ người ta đã kháo nhau rằng “Tiên nữ” bỏ đi lúc trời tờ mờ sáng, chỉ để lại cho trưởng thôn một phong thư cùng một món đồ gì đó, bảo là để trả ân. Phong thư và món đồ thì không biết thật giả thế nào, nhưng chuyện “Tiên nữ” ra đi lúc mọi người còn đang say ngủ là thật.

Ban nãy tôi cũng từng nghĩ đến tình huống nguyên nhân có thể là do “Tiên nữ” không thật sự rời khỏi làng mà chỉ quanh quẩn đâu đó, nhưng gần như ngay lập tức phải loại bỏ giả thuyết buồn cười này. Thứ nhất là cái làng này chẳng có gì đáng để giữ chân người ta, thứ hai là tôi từng “tìm đường bỏ trốn” ròng rã suốt một tháng trời, gần như không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào, nên nếu nàng ta thật sự ở gần đây thì chúng tôi hẳn đã đụng mặt nhau rồi. Đừng thấy tôi cũng gọi nàng là “Tiên nữ” mà cho là thật, tôi không biết là tiên còn phải ngày ngày ăn cơm và cần dùng thuốc của người trần mắt thịt để chữa thương nữa đấy.

Bởi vậy bây giờ tôi mới gấp rút lên đường, hy vọng là còn kịp.

Chạy hùng hục một mạch, đến gần nhà trưởng thôn, bước chân tôi có phần chậm lại. Tôi biết lấy lý do gì để giữ chân tiên nữ đây? Chẳng lẽ lại nói “Cô mà đi là làng tôi chết hết!”. Vả lại tôi cũng không biết phải bảo tiên nữ ở lại trong bao lâu, chỉ cần qua cái ngày chết chóc đó thôi hay phải lâu hơn? Dù sao ai lại có thể đồng ý với một yêu cầu mơ hồ và hoang đường như thế? Tôi lúng túng đứng cách nhà trưởng thôn một khoảng không xa không gần, tiến thoái lưỡng nan.

Không biết do đêm khuya thanh vắng hay do thần kinh đang tập trung cao độ mà dù ở một khoảng cách khá xa tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng mở cửa khe khẽ. Tôi biết mình không thể chần chừ thêm nữa.

Phóng vội về phía cánh rừng, luồn lách qua từng đường ngang ngõ tắt, mặc dù không hiểu vì lý do gì mà tôi không thể băng qua cánh rừng này để đi khỏi làng, nhưng những khu vực đặc biệt ở đây thì tôi vẫn còn nắm rõ. Chỗ tôi đang chạy tới là khu vực sinh trưởng của cây An Thần. Sở dĩ nó được gọi là cây An Thần vì đây là một loại cây đặc biệt thường được sử dụng như một vị thuốc làm người ta ngủ say và ngon giấc. Hoa của nó tỏa ra một mùi hương nhè nhẹ vào ban đêm có tác dụng xoa dịu thần kinh, lá của nó nếu ngậm trực tiếp vào miệng thì sẽ tan ra sau mười phút, có khả năng gây tê. Một điều kỳ lạ nữa là khi vừa nhổ ra khỏi mặt đất rễ cây sẽ bốc ra một làn khói mỏng có chứa thành phần gây mê, vì vậy những người được giao cho nhiệm vụ hái thảo dược trong làng luôn phải rất cẩn thận khi thu hoạch loại cây này.

Khi vừa nhấc chân bỏ chạy được một chút thì tôi liền “A” một tiếng rồi lại cắm đầu chạy tiếp. Bước đầu gây chú ý của tôi có vẻ khá thành công vì tôi quả thật có nghe thấy tiếng đuổi theo cùng một giọng nữ trong trẻo hỏi “Ai đó?”. Thế nhưng chạy thêm một lát tôi lại không nghe thấy tiếng động phía sau nữa. Nhớ rằng có người từng bảo tiên nữ biết bay, dù không rõ người phía sau có còn tiếp tục đuổi theo không hay thấy sự lạ lùng nên đã dừng bước rồi thì lòng tôi vẫn hơi hốt hoảng, sợ mình bị bắt trước khi thực hiện được kế hoạch. Vốn dĩ lo rằng la lớn có thể kinh động đến dân làng, nhưng lúc này để tăng thêm phần cơ hội tôi đành bất chấp hét thêm một tiếng “Cứu!” rồi lại phóng vội đi.

Tạ ơn trời phật, cuối cùng tôi cũng đến được nơi cần đến.

Vừa mới cúi xuống chộp lấy mục tiêu, một bàn tay mềm mại liền vỗ lên vai tôi kèm theo một tiếng “Này …” đầy nghi hoặc, tôi không thèm suy nghĩ quăng luôn gốc cây An Thần còn đang bốc khói ra sau lưng. Chẳng buồn nhìn xem đối phương thế nào, tôi như người điên tóm hết cây này đến cây khác, nhổ bật gốc tung tóe rồi ném đi không thương tiếc. Do nín thở hơi lâu nên đầu óc có phần choáng váng, tôi vội cầm vạt áo lên che mặt rồi há miệng hít thở một chút. Quay đầu nhìn lại, xung quanh tôi không biết từ lúc nào đã là một mảng khói mù mịt. Nhổ cây An Thần mà có thể tạo ra lượng khói cỡ này, tôi có lẽ là người đầu tiên.

Trời thì tối, đã vậy còn bị khói cản trở tầm nhìn nên tôi chỉ thấy được một bóng dáng lờ mờ lảo đảo như say rượu. Chán nản, tôi thầm hiểu nhiêu đây thôi e là chưa đủ, bèn đưa tay véo đùi một cái để giữ tỉnh táo, tôi cầm một gốc cây lên bứt vội vài lá rồi lại nhào về phía tiên nữ. Có lẽ lúc này nàng ấy cũng bị khói làm cho mụ mị đi đôi chút nên phản ứng cũng trở nên chậm chạp, tôi thành công đè nàng xuống đất. Kẹp chân giữ chặt người bên dưới, tôi bóp miệng nàng rồi nhét mớ lá cây đang nắm trong tay vào. Sợ chưa đủ đô, tôi lại chộp lấy một gốc cây vẫn còn đang bốc khói trên mặt đất gần đấy rồi dí sát mũi nàng.

Một đêm đầy hung tàn và thô bỉ, tất cả chỉ vì một cô thôn nữ sợ chết.

Nói đi cũng phải nói lại, sức chống cự của “Tiên nữ” cũng thật mạnh mẽ, đợi được cơ thể bên dưới thôi cựa quậy thì tôi cũng suýt gục luôn trên người nàng ngáy khò khò. Cố gắng tự tát hai phát vào mặt, tôi dùng cơn đau để kéo lại chút lý trí cuối cùng. Tôi phải về nhà trước khi trời sáng. Khi đặt được lưng lên giường, cả người tôi đau nhức rã rời sau trận hành xác tự cấu véo suốt cả một quãng đường dài.

Ngày hôm sau, sự kiện “Tiên nữ ngủ trong rừng” trở thành đề tài bàn tán nóng nhất trong làng. Nghe nói tiên nữ được thợ săn phát hiện khi còn đang mê man rồi đưa trở về nhà trưởng thôn. Lại nghe thầy thuốc phán rằng không có gì đáng ngại, chẳng qua là vì hít phải quá nhiều khói mê cộng thêm “ăn nhầm” lá có chất gây tê nên hiện tại vẫn chưa tỉnh lại được, ngoài ra cũng may mắn là dù ngất xỉu cả đêm trong rừng nhưng tiên nữ lại không bị trúng gió, quả là vạn hạnh.

Lúc nghe lén mọi người thảo luận hăng say về con “quái thú” đã cày nát cả một khoảng đất mọc cây An Thần, tôi tuy chột dạ nhưng cũng thầm cảm thấy may mắn vì đã thoát khỏi diện tình nghi nhờ vào trí tưởng tượng phong phú của dân làng. Ngoài ra cũng phải cám ơn tinh thần say mê hóng chuyện đã khiến quá nhiều người đến “hiện trường gây án”, cuối cùng thành công che đi mấy dấu chân to đùng mà “hung thủ” đã quên xóa.

Thế nhưng bây giờ lại xuất hiện một vấn đề đau đầu khác, làm thế nào để giữ chân tiên nữ sau khi nàng tỉnh lại?

Sau một hồi vò đầu bứt tóc, mắt long lên sòng sọc, tôi hạ quyết tâm đã làm thì làm cho trót, đã ác thì phải ác tới cùng, lập tức đi thu gom một mớ bã đậu rồi giấu trong phòng ngủ. Giã nát bã đậu cùng với lá cây An Thần, nấu chung một nồi như nấu thuốc rồi chắt lấy nước bỏ vào lọ, tôi lẳng lặng đi theo nhóm người vẫn thường hay lui tới nhà trưởng thôn, không biết chủ yếu để thăm hỏi hay tò mò hôm nay “Tiên nữ” ăn được mấy chén cháo. Phải, là cháo, dù mọi người vẫn thấy khá kỳ lạ vì cũng không phải bệnh tật đau ốm nặng nề gì cho cam, nhưng thầy thuốc đã dặn thế thì tiên nữ có muốn ăn cơm cũng chẳng được.

Đến nơi, tôi lén lút lỉnh vào bếp rồi dáo dác tìm mục tiêu. Trút vội hết lọ “dược phẩm đặc biệt” vào nồi cháo rau mới vừa sôi, tôi đậy nắp lại rồi chuồn thẳng.

Một đêm mất ngủ.

Ngày hôm sau không có tin gì đặc biệt. Hôm sau nữa cũng không. Hôm sau và sau nữa cũng chẳng có gì. Nhưng đến ngày thứ năm thì có rồi. “Tiên nữ” bị lọt xuống hố thợ săn đào để bẫy lợn rừng, té gãy chân. Mặc dù không biết là do “nước thần” của tôi phát huy công hiệu muộn màng hay vì tiên nữ lại lỉnh đi lúc trời tờ mờ sáng nhìn đường không rõ, nhưng khi nghe tin này lòng tôi cũng run sợ một hồi. Cũng may là dưới hố không có đặt chông, nếu không chỉ e tôi đã trở thành kẻ sát nhân dù trực tiếp hay gián tiếp.

Tuy không phải là kẻ sát nhân, thế nhưng tôi vẫn phải trả giá.

Cái giá đắt kinh khủng!

Nhìn toàn bộ dân làng bị trói gô áp giải ra bãi đất trống đầu thôn, tôi tự hỏi nếu biết rằng giữ lại tiên nữ thì sẽ phải nhận lấy kết cuộc còn thê thảm hơn cả lúc trước, liệu tôi có còn can đảm làm những hành động ngu xuẩn đó nữa không. Thu hoạch duy nhất của tôi là phát hiện đám người tấn công lần này khác hẳn những lần trước. Đám người kia tuy cũng cưỡi ngựa hoành tráng nhưng trên người chỉ mặc quần áo vải bình thường, còn đám người lần này lại có áo giáp hẳn hoi, mặc dù hơi lộn xộn. Phát hiện này cũng ngầm thông báo với tôi một điều, rằng tiên nữ dù đi hay ở thì tôi vẫn phải chết, mặc dù hình như ở lại thì hậu quả có nghiêm trọng hơn một tí, và cũng thêm phần phong phú nữa. Ví như hiện tại dân làng tôi được chia theo nhóm, mỗi nhóm thăng một kiểu.

Tốp bên tay trái thì bị chặt đầu, tốp bên tay phải thì bị cột vào mấy con ngựa vẫn chưa nhúc nhích, khi nãy nghe loáng thoáng mấy gã đang kiểm tra dây thừng gọi đó là ngũ mã gì gì đó, cũng chẳng biết sẽ chết ra sao. Phía trước còn hai ba tốp nữa, có người bị trói vào cột, có người bị đặt nằm trên một tấm đen xì trông giống như bàn chông, trên người còn đặt một vật gì đó trông cũng to bự lắm, cũng không rõ là cái của nợ gì nữa. Chịu thôi, mắt tôi chưa tốt đến độ có thể nhìn xuyên qua làn khói đen đặc cỡ này.

Quên nói, tôi nằm trong nhóm bị hỏa thiêu. Cái tay châm lửa có lẽ mới vào nghề nên đốt kiểu gì mà toàn khói là khói, báo hại tôi căng mắt tìm kiếm một hồi lâu cũng chỉ có thể thấy bóng dáng “Tiên nữ” mờ mờ phía xa đang vùng vẫy trên ngựa của anh chàng bảnh tỏn nào đấy. Vùng vẫy là thật còn bảnh tỏn là đoán mò thôi, xin hãy thông cảm, khói dày quá.

Ngọn lửa lan dần đến chân, chậm rãi đốt tôi thành tro bụi.

o0o

Đưa mắt nhìn trần nhà không chớp hồi lâu, cuối cùng tôi quyết định trùm mền ngủ tiếp. Hôm sau, tôi đánh chén sạch bách bữa sáng ngon lành rồi lại bắt đầu một ngày không biết là cũ hay mới đầy năng lượng. Khà khà, nghiệm ra được ý nghĩa nhân sinh quả là một điều tuyệt diệu, giờ đây tôi đã không còn cố chấp nữa. Nói tóm lại, tôi đầu hàng.

Từ đó về sau, cứ đúng ngày đúng giờ, tôi ăn uống no đủ, tắm rửa sạch sẽ, bắt ghế ra ngồi ngoài sân chờ đợi. Hễ vừa nghe được tín hiệu cũ là tiếng hét cùng vó ngựa là tôi tự sát ngay, một dao ngay tim, nhanh gọn lẹ.

Thật ra để trở thành một người tự sát chuyên nghiệp như hiện tại thì tôi cũng phải trải qua một quá trình tìm tòi nghiên cứu rất sâu sắc. Vì dụ như có lần vì ngại trời nắng nên tôi đã chọn nằm trên giường trong phòng để ra đi. Ai ngờ không hiểu sao lần đó chẳng nghe được tín hiệu nào hết, vậy mà lại có một tốp đàn ông xông thẳng vào nhà, thấy có người đang nằm trên giường đầy mong đợi thì suýt cho tôi thăng thiên theo cách khác. May mà tôi nhanh tay, giờ nhớ lại mới thấy mình chơi dại. Kinh nghiệm rút ra: “Số tôi phải chết ngoài sân mới lành”.

Lại ví như có lần do còn quá gà, dũng khí bơm mãi không lên nên cứ chần chừ chậm chạp, hậu quả là bị chị tóm đi đợt nữa. Lần đó tôi được tận hưởng cảm giác vùi mình dưới vó ngựa với cái đầu vẫn còn nguyên vẹn trên thân. Lại như một lần khác do thiếu chuyên nghiệp nên tôi đã đâm vào bụng thay vì tim, thành ra lúc người ta tìm được thì vẫn còn thoi thóp. May là tôi kịp tắt thở ngay khi váy vừa bị xé, chuyện sau đó thì không quan tâm vì chả dám. Lại như vài lần thí nghiệm mấy kiểu khác như thắt cổ, đập đầu, cắn lưỡi vân vân và mây mây, chỉ thấy công sức bỏ ra thì nhiều mà hiệu quả chẳng được bao nhiêu. Mò mẫm mãi cuối cùng mới tìm được phương pháp vừa đâm vào tim là chết ngay, khỏi lôi thôi rách việc.

Ngoài ra, rút kinh nghiệm từ lần suýt thất bại lúc trước, tôi đã rèn luyện thêm cho mình được kỹ năng canh thời gian cực chuẩn.

Bởi vậy, tôi hoàn toàn có thể vỗ ngực tự hào mình là người có tốc độ tự sát nhanh nhất trong cái làng này.

Vào lần tự sát thứ hai mươi, tôi lờ mờ cảm thấy dường như có thứ gì đó đang thay đổi, nhưng phải đến lần hồi sinh thứ hai mươi tư thì tôi mới biết cụ thể đó là gì.

Toàn bộ dân làng tôi đều không có mặt. Ý tôi là khuôn mặt, là mắt mũi miệng ấy. Nhìn vào mặt họ tôi chỉ thấy một là một đống khói xám cuồn cuộn như lúc châm lửa đốt nhầm củi ướt, có khác chăng là chúng chỉ quanh quẩn tụm lại một cụm chứ không bốc lên cao hay bay tứ phía như khói thật. Hai là một thứ phẳng lặng như mặt gương nhưng không thể phản chiếu hình ảnh, một khi chạm vào sẽ loan ra thành vòng như mặt nước.

Lúc mới phát hiện tôi cũng hoảng lắm, vội vàng soi gương thì thở phào nhẹ nhõm vì mắt mũi miệng mình vẫn còn nguyên. Trong gương phản chiếu hình ảnh một cô gái tuổi chừng đôi mươi, lông mày cong cong hơi đậm, mắt hạnh khá dài, mũi không cao lắm và một đôi môi đầy đặn. Khuôn mặt này không thuộc dạng thanh tú mà lại khá góc cạnh, có khuynh hướng thiên về nam tính hơn.

Bần thần nhìn người trông rõ ràng lớn hơn cái tuổi mười ba của tôi trong gương, tôi bỗng phát hiện thêm một điều mới mẻ: Tôi vốn không biết mặt mình trông ra sao, kể cả mặt của những người xung quanh. Cách nói này có vẻ lạ, nhưng tôi khẳng định mình không nhầm, cũng không nói sai. Tôi thật sự là không biết chứ không phải là không nhớ. Suy nghĩ đó vụt lóe lên trong óc tôi rồi ngụ luôn tại đó, đuổi mãi cũng không đi. Càng nghĩ tôi càng sợ hãi nhận ra những đường nét trên mặt tôi, dường như, có lẽ, chỉ vừa mới xuất hiện mà thôi.

Từ đó, trong cái làng này, tôi là người duy nhất có gương mặt hoàn chỉnh.

o0o

Giờ phút này đứng trong phòng ngủ, nhìn bộ đồ đang đặt trên giường, tôi có phần do dự. Trong suốt thời gian qua, ngoài việc luyện được kỹ năng “tự sát thần tốc” thì tay nghề may vá của tôi cũng tăng lên đáng kể, kết quả của việc rảnh rỗi quá độ. Bộ đồ trước mắt có thể nói là tác phẩm ưng ý nhất của tôi tính đến thời điểm hiện tại, mới vừa hoàn thành ngày hôm qua. Trong lòng tôi đang tranh đấu dữ dội, nửa muốn mặc nó trước lúc chết, vì dẫu sao sau khi hồi sinh cũng phải làm lại từ đầu, nửa lại chần chừ không nỡ. Dù gì thì kiểu chết của tôi cũng khá phá hoại quần áo, tưởng tượng vết rách xuất hiện khi dao đâm vào ngực, cộng thêm máu chảy ồ ạt sẽ làm loang lổ cái màu thiên thanh tuyệt đẹp của vải mà tôi đau lòng không thôi.

Suy đi tính lại hồi lâu, cuối cùng tôi cũng mặc nó vào. Bộ đồ này vốn không thể để dành, tôi lại chẳng còn cái Tết nào nữa, nếu không mặc ngay thì thật uổng phí.

Lâu rồi mới được diện đồ mới, tôi vui vẻ đi đi lại lại trong sân, tà váy dài lay động theo từng bước chân.

Đây chẳng phải là lần đầu tiên bỏ mạng, nhưng không biết do đang xúng xính váy áo mới hay vì đang cầm trong tay con dao vừa mới được tân trang (lấy vải vụn cột thành cái nơ ở cán) mấy ngày trước mà hôm nay lòng tôi nôn nao đến lạ. Mãi cho đến khi tín hiệu kia vang lên, thắc mắc của tôi đã có câu trả lời.

Ánh sáng chợt tắt, xung quanh tôi chìm trong một màu đen tăm tối. Tôi không rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết vội vàng nắm chặt con dao găm trong tay, sau lưng rịn mồ hôi lạnh, lắng nghe thứ âm thanh duy nhất là tiếng tim đập dồn dập như trống trận, tự hỏi có nên tự sát liền không.

Trước mặt bỗng xuất hiện một đốm sáng màu xanh lá cây. Đốm sáng đó nhấp nháy như những vì sao trên bầu trời đêm rồi lan rộng ra thành một hình chữ nhật dài độ ba tấc rưỡi, rộng chừng hai tấc. Trên mặt phẳng hình chữ nhật dần hiện lên những văn tự kỳ dị, cùng lúc đó một giọng nói đều đều lạnh băng đột nhiên vang lên trong không gian im ắng làm tôi giật mình nhảy dựng.

[Xin mời bấm nút lựa chọn.]

- Ai đó? – Tôi hoảng loạn, dáo dác nhìn quanh nhưng chẳng thấy người nào.

[NE386 xin hân hạnh ra mắt.]

- Đừng trốn nữa, bước ra nói chuyện đi.

[NE386 không có trốn, NE386 đang ở trên đầu bạn.]

Tôi giật mình nhìn lên, chỉ thấy một cái hộp vuông màu tím nhạt đang trôi lơ lửng phía trên. Tôi rụt rè gọi:

- NE386?

[Xin chào.] – Hộp vuông lẽ phép đáp lại.

Bỗng dưng tôi có cái xúc động muốn khóc. Từ lúc phát hiện bản thân là người duy nhất có khuôn mặt hoàn chỉnh, tôi trở nên ít nói hơn. Không phải vì không thể trao đổi với những người xung quanh, mà vì tôi cảm thấy là lạ khi tiếp xúc với những người tuy không có mắt mũi miệng nhưng vẫn có thể đi lại, ăn uống, thậm chí là bàn luận về mùi thơm của hoa cỏ.

Tiếng cười khúc khích vẫn phát ra từ đám khói đặc nơi có lẽ đã từng là khuôn mặt chị. Mẹ vẫn có thể lật đật chạy vào bếp khi ngửi thấy mùi khét từ món cá chiên của tôi và cha vẫn hay than phiền rằng mắt dạo này đã kém đi rồi, dù rằng thứ duy nhất tôi thấy trên mặt họ giờ đây chỉ là hai tấm gương phẳng lỳ không thể phản chiếu bất cứ thứ gì. Tôi ăn mà chả biết vị vì cứ mãi cắm đầu vào chén cơm để khỏi nhìn thấy thức ăn đã biết mất như thế nào, dù vẫn có thể nghe được tiếng nhai nhóp nhép xung quanh.

Mọi thứ thật hoang đường và điên rồ, trong những đêm trằn trọc mất ngủ với nỗi sợ hãi bủa vây, tôi đã từng ước mình hoặc những người khác hãy biến mất hết đi cho rảnh nợ. Và giờ đây tôi đang cảm thấy hối hận, vì có lẽ thứ duy nhất có thể trò chuyện cùng tôi sau này chỉ còn là một cái hộp vuông, một cái hộp màu tím, biết bay, với cái tên kỳ cục.

- Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Tôi phải lựa chọn cái gì chứ?

[Chi tiết đã được liệt kê trên bảng điều khiển, bạn hãy đọc và lựa chọn.] – Hộp vuông trả lời với giọng đều đều vô cảm.

- Nhưng tôi … tôi không biết chữ. – Tôi xấu hổ nói lí nhí.

[Bạn có muốn khởi động hệ thống ngôn ngữ toàn phần không?] – Vuông hỏi.

- Là sao?

[Nghĩa là 4 kỹ năng “Nghe – Nói – Đọc – Viết” của người chơi sẽ được cài đặt ở chế độ “On”.]

- À vậy … vậy làm đi. – Thật ra tôi vẫn chưa hiểu rõ ý của nó lắm, nhưng có thể lờ mờ đoán ra nó sẽ làm một việc gì đó giúp tôi có thể hiểu được thông tin trên bảng điều … điều hòa kia, hình như nó gọi là vậy, phải không ta?

Chẳng hề báo trước, hai bên thái dương đột nhiên giật mạnh, não tôi ong ong như thể có ai đó vừa quất cho một búa hết ga vào đầu đến nổ đom đóm. Tôi nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Sau khi mở mắt ra, kỳ diệu thay, tôi đã có thể đọc được những dòng chữ ghi trên tấm bảng.



o0o

{Thông tin cá nhân}

Họ tên: Chưa có

Giới tính: Nữ

Tuổi: 24

Quê quán:

{Thuộc tính}

Sức mạnh: 36

Trí tuệ: 21

Tốc độ: 9

Linh hoạt: 15

Kinh nghiệm: 1980exp

Kỹ năng bình thường:

Thợ may lành nghề – Có thể tạo nên những bộ quần áo tuyệt đẹp từ mọi chất liệu.

Kỹ năng đặc biệt:

Ngọc vỡ (chủ động) – Một khi khởi động người sử dụng sẽ có 5 giây được bảo vệ hoàn toàn khỏi các tác nhân gây cản trở, đảm bảo cơ hội tự sát thành công ở mức 100%. Nếu quá 5 giây vẫn chưa tự sát thì người sử dụng sẽ tiến vào trạng thái tê liệt toàn phần trong 2 tiếng. Mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần.

Vật phẩm:

Dao găm – Do được gột rửa bằng tinh huyết trong thời gian dài nên đã sinh ra linh khí, sau khi đặt tên sẽ có thể ẩn nó vào trong cơ thể để tiếp tục nuôi dưỡng cũng như sử dụng toàn bộ sức mạnh tiềm tàng của dao. Sức mạnh được chia làm bốn cấp độ:

Cấp 1: Độ cứng và sắt bén vượt qua giới hạn bình thường, không gây hại với bản thân người sử dụng, chỉ có tác dụng với kẻ địch.

Cấp 2: Cập nhật sau

{Bạn có đồng ý tham gia trò chơi “Truy tìm kho báu” không?}

A. Có B. Không

o0o

Sững sờ nhìn tấm bảng trước mắt, tôi có cảm giác đầu óc mình hình như có vấn đề. Đọc thì đọc được đấy, nhưng hiểu thì không hiểu. Có rất nhiều thắc mắc chạy vòng vòng trong đầu, thế nhưng cuối cùng tôi chỉ có thể lúng búng ra một câu:

- “Truy tìm kho báu” là cái gì?

[Tên của trò chơi.]

- Nếu tôi không muốn chơi?

[Vậy bạn cứ tiếp tục cuộc sống bình thường.]

- Cuộc sống bình thường, ý là liên tục tự sát ấy hả? – Tôi nghi ngờ hỏi lại.

[Bình thường bạn hay làm gì thì sau này cứ tiếp tục làm tiếp.] – Hộp trả lời như thể đó là chuyện hiển nhiên.

- Nếu tôi vừa không muốn chơi vừa không muốn sống cuộc sống trước đây, ý tôi là cứ chết đi sống lại ấy?

[NE386 xin tiến hành đếm ngược, bạn có 10 phút để suy nghĩ. Sau 10 phút không gian sẽ cưỡng chế đưa bạn ra ngoài. Đếm ngược bắt đầu 600 … 590 … 580 …]

“Ơ hay …” Tôi lặng người nghe câu trả lời đầy lưu manh của cái hộp mắc dịch.

Trân trối nhìn cái đống xanh xanh trước mặt đến muốn lồi cả mắt, cuối cùng, tôi nghiến răng đưa tay chạm vào chữ “Có”.

Màn hình nhấp nháy một chút, NE386 lại cất giọng đều đều:

[Đề nghị điền đầy đủ thông tin chi tiết, sau 5 phút nếu không hoàn thành coi như lựa chọn thất bại, người chơi trở lại với cuộc sống lúc trước.]

- Hả? Là sao? Cần tôi làm cái gì? – Tôi bối rối nhìn lên “cục vuông” trên không.

[Phần họ tên chưa có, đề nghị bổ sung.]

- Muốn tôi viết vào hả?

[Bạn có thể chọn cách đọc to lên nếu muốn.]

- À, vậy thì tên tôi là … là … là …

Tôi giật mình, chợt ngộ ra một điều, tôi không biết tên mình là gì!

Tại sao lại vậy chứ? Tôi mất trí nhớ ư? Không đúng, tôi vẫn nhớ mọi việc từ nhỏ đến lớn mà! Ba tôi họ Trần, tên là … là … là cái gì nhỉ? Mẹ tôi là … vợ ông Trần. Chị tôi là con gái lớn ông Trần, khốn thật.

[Bạn còn 3 phút.] – Hộp vuông tốt bụng nhắc nhở.

“Bình tĩnh bình tĩnh, hít thở sâu, chỉ là một cái tên thôi mà.” Tôi tự trấn an bản thân. Mà tại sao nhỉ? Tôi vẫn không hiểu tại sao tôi lại không có tên. Giờ ngẫm lại hình như làng tôi chả ai có tên cả. Đến tận năm phút trước đây tôi dường như vẫn coi nó là một điều hiển nhiên, thế nhưng thực tế thì không như vậy.

[Còn 2 phút.] – Cục vuông nhắc khéo một tiếng.

Hoảng quá tôi hét đại:

- Con gái út ông Trần thợ mộc!!!

[Thông tin không hợp lệ, mời nhập lại.]

Tôi lắp bắp:

- Trần … Trần … Thị … Thị …

[Trần Thị, xác nhận?]

- Không, khoan đã, không phải!

[Mời nhập lại.]

Mồ hôi rịn ra hai bên thái dương, tôi cuống cuồng suy nghĩ. Tôi nhớ ai đó đã từng bảo cái tên gắn liền với vận mạng con người, vả lại tôi cũng không muốn tự đặt cho mình một cái tên dở tệ. Tiếc thay dù bây giờ đã có thể đọc viết nhưng tôi vốn chưa từng đến trường nên trong thời gian ngắn không thể nghĩ ra cái tên hoa mỹ nào. Tôi cố vắt óc nhớ lại những từ hay ho đã từng nghe được, từ “quý như vàng”, “siêng như trâu”, “lười như heo” cho đến “ngọc thụ lâm phong”, “băng cơ ngọc cốt”, “thanh tâm quả dục”, “cải tà quy chính”, “tát nước theo mưa”, “anh hùng mạt lộ” …

[Bắt đầu đếm ngược 60 … 59 … 58 …]

- Khoan, khoan đã …

[43 … 42 … 41 …]

- Chờ, chờ chút …

[30 … 29 … 28 …]

- Tôi tên … tôi tên …

[10 … 09 … 08 … 07 …]

- Trần Thanh Tâm!!!

[02 … 01 …]

Thế là, vào lần chuẩn bị chờ đón cái chết thứ 216, cuộc đời tôi đã rẽ sang một trang khác, đầy gian trá và vô cùng rực rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cho Vừa Lòng Nhau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook