Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Chương 25: Tìm đánh

Huyền Tam Thiên

20/08/2020

Đầu ngón tay lạnh lẽo đặt lên lòng bàn tay, năm ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, nơi ngón tay hơi cong lại đã hơi xanh tím, có thể là mới bị đụng, cho nên còn chưa hiện rõ, chính là bởi vì làn da quá trắng nên mới có thể hiện ra như vậy.

Ngón tay Đan Kì Diệp nhẹ nhàng chạm vào vết thương, thật cẩn thận nói: “Đau không?” thanh âm rất thấp giống như nói lớn tiếng một chút sẽ dọa vết thương bị đau.

Tần Dĩ Mục: “Không.”

Nói xong, hắn liền rút tay về.

Tần Dĩ Mục nói: “Ngủ đi.”

Đan Kì Diệp lắc đầu, “Không mệt.” hắn ngồi về bên cạnh, lần nữa cầm lấy tay Tần Dĩ Mục, đặt lên đùi mình, hai ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ở trên, nói là xoa, cũng chỉ là dùng bụng ngón tay xoa tới xoa lui mà thôi.

Có lẽ như vậy mới có thể giảm bớt đau đớn một chút.

Nhưng mà, thực chất tác dụng rất nhỏ bé, trơ mắt nhìn mu bàn tay trắng nõn dần dần bầm tím, Đan Kì Diệp không khỏi hơi sốt ruột, hắn nghiêng người hỏi: “Bác tài, còn bao lâu mới tới?”

Lái xe nói: “Nhanh thôi, khoảng mười phút nữa là tới.”

Đan Kì Diệp thở dài trong lòng, nhìn vết thương trên tay mà buồn thiu, hắn cũng không dám xoa giúp nữa.

—- nhìn thôi cũng biết là rất đau.

Nhưng trên mặt Tần Dĩ Mục vẫn nhàn nhạt, thật giống như người bị thương không phải hắn.

Đan Kì Diệp sợ hắn bị thương tới xương, cẩn thận nói: “Nếu không…. Đi bệnh viện kiểm tra xem.”

Tần Dĩ Mục nháy mắt rút tay lại, hình như là muốn xác định tay mình cũng không bị thương, ôm lấy Đan Kì Diệp đặt lên vai mình, mắt nhìn phía trước, lạnh giọng nói: “Ngủ.”

Đan Kì Diệp: “….”

Không cần phải cứng rắn thôi miên như vậy được không?

ấm lòng là ấm lòng, chỉ là hơi đau cổ.

uốn éo đầu thoát khỏi tay hắn, Đan Kì Diệp xoa xoa cổ hơi đau, hắn nói: “Vậy nếu cậu không thoải mái nhớ phải đi bệnh viện.”

“Ừ.”

Câu trả lời này nghe sao lại có lệ như vậy chứ.

Đan Kì Diệp thở dài, đem tay hắn kéo lại tiếp tục xoa giúp hắn.

Thời gian dài lặp đi lặp lại một động tác, ngón tay của Đan Kì Diệp cũng hơi đau, mở ra năm ngón tay cứng ngắc, sau đó lại nắm lại, lặp lại vài lần mới cảm thấy bàn tay không còn cảm giác khôi phục lại bình thường, đúng lúc này, lái xe dừng xe lại.

Lái xe quay đầu lại nói với bọn họ: “Bạn học, tới rồi.” mở cửa xe đi xuống, chạy tới phía sau giúp bọn họ lấy hành lý.

Đan Kì Diệp duỗi thắt lưng nói: “Quay về khách sạn tôi muốn ngủ, là loại vừa nằm xuống gối là ngủ.”

Tần Dĩ Mục liếc hắn một cái, không nói gì.

Nhận thấy tầm mắt của hắn, Đan Kì Diệp đầu tiên là sửng sốt, chợt cười sờ sờ mặt mình, nghiêng mặt qua, triễn lãm sườn mặt hoàn mĩ của mình, “Đẹp không?”

Giống như là một con công đang xòe đuôi, liều mạng lay động bộ lông của mình, ý đồ hấp dẫn sự chú ý của Tần Dĩ Mục.

Tần Dĩ Mục trầm mặc mở cửa xe, ‘rầm’ một tiếng ngăn cản tất cả những lời Đan Kì Diệp đang muốn nói ra.

Đan Kì Diệp cũng vội vàng xuống xe theo, “Ngồi cùng bàn cậu đi nhanh như vậy làm gì, tôi cũng không ăn cậu.”



Đang nói chuyện, thân ảnh ở phía trước đột nhiên dừng lại, Đan Kì Diệp không kịp trốn liền đụng phải, “Ai ui….” Hắn vuốt chóp mũi bị đụng, hít hít cái mũi vài cái cảm giác ánh mắt cũng muốn ướt—- đau tới mức nước mắt sinh lý cũng muốn chảy ra.

“Ngồi cùng bàn cậu sao lại như vậy.” Vừa dứt lời, Tần Dĩ Mục hơi hơi nghiêng người, ánh mắt Đan Kì Diệp tinh chuẩn dừng trên người chủ nhiệm lớp, hắn vội vàng từ phía sau ngồi cùng bàn lui lại đứng qua bên cạnh, nói: “Chào cô ạ.”

Ngô Tú Cần hơi hơi nghiêng đầu, “em cầm hành lý quay về khách sạn trước, cô có chút chuyện nói với Tần Dĩ Mục.”

Đan Kì Diệp lén lút liếc mắt một cái, ý đồ muốn từ trên mặt Tần Dĩ Mục nhìn ra ý tứ khác với chủ nhiệm lớp, nhưng khuôn mặt của Tần Dĩ Mục giống như núi băng tám năm không di chuyển, ánh mắt cũng không di chuyển một chút, hắn bất đắc dĩ nói: “Được.”

Chỉnh là hắn không nhịn được tò mò, tìm Tần Dĩ Mục là có chuyện gì?

Lúc huấn luyện quân sự huấn luyện viên cũng tìm Tần Dĩ Mục, như thế nào hiện giờ đã đi ra, chủ nhiệm lớp lại bắt đầu tìm.

Nếu có liên quan tới chuyện thi đấu, hẳn là cũng sẽ kêu hắn tham gia, không biết có phải hắn lỗi giác hay không, luôn cảm thấy Tần Dĩ Mục có chuyện gạt mình.

…. Không.

Tần Dĩ Mục có rất nhiều chuyện gạt hắn.

Đan Kì Diệp nhìn chủ nhiệm lớp cùng Tần Dĩ Mục rời đi, hắn đang chuẩn bị đi lấy hành lý, đột nhiên Tần Dĩ Mục lại nghiêng đầu nhìn hắn một cái, động tác kia rất nhẹ, thậm chỉ có một loại lỗi giác ‘hắn chỉ tùy ý di chuyển mà thôi’, nhưng Đan Kì Diệp cảm thấy, hắn đang nhìn mình.

Người có cảm xúc nội liễm như Tần Dĩ Mục, có rất nhiều tình huống, ánh mắt là thứ trao đổi cảm xúc duy nhất.

Có lẽ là cách hơi xa, Đan Kì Diệp không thấy rõ ánh mắt của Tần Dĩ Mục, hắn mỉm cười múa may hai tay với Tần Dĩ Mục, nhưng mà ở trong ánh mắt cô giáo là hai bạn nhỏ đạt được nhận thức chung nên vừa hồi hộp vừa hưng phấn.

Không tiếng động mở miệng nói: tôi đi mua đồ ăn ngon, chờ cậu trở về!

Tần Dĩ Mục không ngẩng đầu, chợt xoay người sang chỗ khác, bắp kịp sau lưng cô giáo nửa bước.

Đan Kì Diệp cười cười nghĩ, ngồi cùng bàn của mình thật đáng yêu.

Lái xe đem hành lý chuyển xuống dưới, ngẩng đầu chỉ thấy Đan Kì Diệp cười ngây ngô với cửa khách sạn, hắn đi qua chạm vào cánh tay Đan Kì Diệp, hỏi: “Bạn học, hành lý của cậu có muốn cầm hay không?”

“A? muốn muốn muốn, đương nhiên muốn.” Đan Kì Diệp nhận lấy hành lý nói: “Cảm ơn.”

…..

Hai bên khách sạn là để buôn bán, nên có rất nhiều nhà ăn siêu thị linh tinh, bên ngoài bày rất nhiều đồ trưng bày, bên trên đặt rất nhiều đồ ăn, làm cho người khác cảm giác thèm nhỏ dãi, lúc Đan Kì Diệp mang theo hánh lý đi vào trong khách sạn, đã nghĩ lát nữa phải xuống lầu chuẩn bị một bàn đồ ăn như thế nào cho Tần Dĩ Mục.

Sau khi nhận thẻ phòng, Đan Kì Diệp tính toán đi tới thang máy lên phòng.

Còn chưa đi được hai bước, đã nghe thấy thanh âm cãi nhau.

Lúc này người trong khách sạn không nhiều lắm, đại sảnh trống rỗng, có vẻ thanh âm bên kia rất lớn nên mới có tiếng vọng.

Đan Kì Diệp không định đi xem bát quái, đang định rời đi, đột nhiên thấy trong phòng nhỏ bị đẩy ra một người.

Đồng tử Đan Kì Diệp mạnh mẽ co rút—- là Tần Dĩ Mục.

Tách ra còn chưa tới mười phút.

Áo sơ mi cẩn thận tỉ mỉ ban đầu đã bị rớt mấy cái nút, cổ áo tùy ý tản ra, có vẻ hơi chật vật, Tần Dĩ Mục tựa vào phía sau tường, thủy chung cúi đầu, cũng không có hành động phản kháng nào khác, chỉ là sắc mặt so với bình thường càng trắng hơn vài phần.

Hành lý trên tay không biết từ khi nào đã được buông ra, sắc mặt Đan Kì Diệp đông lại đi tới chỗ Tần Dĩ Mục.

Người nọ đẩy hắn không thuận theo không buông tay, cổ họng đang la hét cái gì, giọng nói kích động, cô ta thậm chí còn giơ tay lên với Tần Dĩ Mục!

Chủ nhiệm lớp ở phía sau đuổi theo đi ra, “La phu nhân, mời ngài bình tĩnh một chút.”



Người nọ mắt điếc tai ngơ, đẩy chủ nhiệm lớp ra muốn ra tay.

“Dừng tay?!” Đan Kì Diệp quát chói tai một tiếng, xông lên trực tiếp đẩy Tần Dĩ Mục ra phía sau che chở, sắc mặt tối tăm nhìn người phụ nữ ở trước mặt, nghiến răng nói: “Bà dám động vào hắn thử xem.”

Ban tay giơ cao của La phu nhân dừng ở giữa không trung, khuôn mặt ngốc ra có vài phần ngu đần—- bà bị Đan Kì Diệp đột nhiên xuất hiện dọa sợ rồi.

Nhìn thấy thiếu niên tàn bạo trước mặt, La phu nhân hồi hộp nuốt nước miếng, từ từ nắm ngón tay lại, buông tay cầm lấy túi xách của mình, đầu ngón tay dùng sức tới trắng bệch hình như là muốn bơm dũng khí cho mình, “Cậu là cậu là gì của hắn?”

“Tôi….”

“Trở về.” tay Tần Dĩ Mục khoát lên vai hắn, giọng nói lạnh như băng, hầu như ngay cả thanh âm nói chuyện cũng mang theo sương lạnh.

Đan Kì Diệp hơi hơi nghiêng người, chống lại cặp con người sâu thẳm kia của Tần Dĩ Mục, bỗng dưng hô hập bị nghẹn lại, hắn nhẹ giọng nói: “Ngồi cùng bàn?”

Ánh mắt trốn tránh hết sức chật vật, Tần Dĩ Mục lặp lại: “Trở về.”

Đan Kì Diệp còn chưa nói gì, ánh mắt đánh giá của La phu nhân không ngừng qua lại giữa hai người, sau một lúc lâu bà cười nhạo một tiếng: “Mày sao phải sợ cậu ta biết? ha ha, mày còn muốn mặt mũi sao? Sớm biết như vậy lúc trước cần gì phải làm như vậy?!”

Trong nháy mắt kia, cánh tay Tần Dĩ Mục khoát lên vai hắn nháy mắt nắm lại, sức lực trên tay không nhỏ, nắm bả vai hắn hơi đau, nhưng mà trên mặt hắn không hề thể hiện cái gì, Đan Kì Diệp nâng tay vỗ vỗ tay Tần Dĩ Mục, không tiếng động an ủi.

Đan Kì Diệp mím môi, “Bà nói chuyện chú ý một chút!”

Ngô Tú Cần cũng không muốn làm lớn chuyện này, cô tìm đúng cơ hội xen mồm vào; “Đan Kì Diệp, em đừng xen vào việc này, về phòng trước đi.”

“Đi cái gì mà đi?” màu mắt của La phu nhân phiếm lạnh, “Cậu là bạn của Tần Dĩ Mục? nếu như tôi nhớ không lầm, cậu hẳn là khi hắn tới thành phố Xuyên Nạo mới quen biết đúng không, một khi đã như vậy, cậu có biết hắn vì sao phải tới thành phố Xuyên Nạo không? Biết hắn vì sao phải rời khỏi nhà mình không, phải đi xa ngàn dặm tới thành phố khác để đến trường không?”

Mỗi một chữ bà ta nói, hô hấp của Tần Dĩ Mục lại nặng thêm một phần.

Đan Kì Diệp lần đầu tiên nhìn thấy cảm xúc Tần Dĩ Mục thay đổi như thế, hắn không khỏi nhích về phía sau, một tay đặt sau lưng, nhẹ nhàng mà vỗ ngực Tần Dĩ Mục.

Động tác này làm cánh tay hơi vặn vẹo, không quá thoải mái, Tần Dĩ Mục kéo tay hắn xuống, nắm chặt ở trong lòng bàn tay.

Đan Kì Diệp cũng không dãy dụa, chỉ nói: “Có chuyện nói thẳng, cứ che che đậy đậy như vậy bà có phải có chuyện gì không giám nói với người khác phải không?”

“Cậu….” La phu nhân nheo lại hai tròng mắt, dấu đi sự tức giận của bản thân, nói: “Tần Dĩ Mục ở trường học ban đầu, cưỡng chế dấu hiệu một omega vị thành niên, bị trường học đuổi học, chuyện này ở trường học sơ trung của hắn đã truyền đi khắp nơi, cậu sẽ không không biết đó chứ?” thanh âm của bà rất nhẹ nhưng không hiểu sao lại rất bén nhọn, mang theo ác ý cùng trêu tức, ánh mắt lạnh như băng đang chờ xem hắn bị chê cười.

Lòng bàn tay Tần Dĩ Mục lạnh như băng, nghe thấy câu này nháy mắt nâng mắt, chống lại ánh mắt tràn đầy ác ý của La phu nhân, ngay sau đó, bị Đan Kì Diệp ở bên cạnh che lại tầm mắt.

Tần Dĩ Mục rất nhanh siết chặt nắm tay, Đan Kì Diệp dùng ngón tay có thể di động của hắn ở trên cổ tay Tần Dĩ Mục vẽ vài vòng, không có ý gì khác, chính là muốn giúp hắn thả lòng tâm tình.

Đan Kì Diệp khinh thường cong lên khóe miệng, giống như là đang nhìn một nữ nhân có cái mũi hồng đang ở trong vở hài kịch gọi tới gọi lui, “Bác gái.”

La phu nhân hận không thể cắn vỡ răng, “Cậu gọi tôi là cái gì?”

Ngô Tú Cần nhíu mày, rất không đồng tình nhìn về phía Đan Kì Diệp.

Lúc này, không nên chọc giận cô ta.

Nhưng mà, thái độ của Đan Kì Diệp khinh miệt, căn bản không để vị La phu nhân này vào mắt, hắn từ từ đi lên, so với La phu nhân còn cao hơn khiến cho cô ta có cảm giác bị đè ép hít thở không thông.

La phu nhân run rẩy lùi về phía sau, « Cậu, cậu muốn làm gì?”

Hắn chỉ là tiến lên vài bước mà thôi, người này đã bị dọa cho vỡ mật, Đan Kì Diệp hừ lạnh một tiếng, “hành động vụng về của bác không hợp với lời kịch tỉ mỉ như vậy đâu.”

Thấy La phu nhân trợn to hai tròng mắt, Đan Kì Diêp từ từ giơ nắm tay lên, từng khớp xương cong lại phát ra tiếng ‘răng rắc’ giòn vang, thanh âm Đan Kì Diệp giống như mang theo lưỡi dao sắc bén, “Tôi cũng không thân sĩ giống như Tần Dĩ Mục.”

—-“Bác đoán xem, bác có thể chịu được mấy quyền của tôi?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook