Chớ Quấy Rầy Phi Thăng

Chương 53: Tốt nhất

Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

13/10/2018

Editor: TIEUTUTUANTU

Không Hầu quay đầu gian nhìn thấy An Hòa biểu tình có chút hơi nôn nóng, nhỏ giọng nói với Hoàn Tông: “Hoàn Tông, An trai chủ có phải hay không đã đói bụng, thoạt nhìn có chút sốt ruột, hay là chúng ta đi mau một chút?”

“Nguyên Anh kỳ tu sĩ, sớm đã đại đạo tích cốc chi cảnh, dù cho một năm không ăn cơm, cũng có thể dựa vào linh khí thiên địa ôn dưỡng.”

Hoàn Tông nói, “Có lẽ hắn trời sinh chính là loại vẻ mặt này, muội không cần để ý.” Hiện tại Tu Chân giới tuy rằng đã không hỗn loạn giống ngàn năm trước như vậy, nhưng xét đến cùng vẫn là cường giả vi tôn (kẻ mạnh nắm quyền lực), quá mức để ý đến cái nhìn của người khác, cũng không lợi cho tâm cảnh.

“Thật sự?” Không Hầu đối với loại giải thích này của Hoàn Tông bán tín bán nghi, chân bước nhanh hơn chút.

“Chư vị khách quý mời ngồi.” An Hòa tiếp đón mọi người ngồi xuống, thực mau liền có nữ tì y phục rực rỡ bưng mâm ngọc lên, đồ trên mâm ngọc có bày trận phong tỏa linh khí lại được che lại, nữ tì dâng mâm đi thật cẩn thận, thái độ thận trọng này làm chúng khách khứa nhịn không được ngồi ngay ngắn, tò mò đoán trong mâm rốt cuộc là vật hiếm gì?

“Bỉ phái của cải cực mỏng, cũng không có gì thứ tốt chiêu đãi mọi người, món này là được là từ cá vớt trong ao linh dịch của bỉ phái, thỉnh khách quý không cần ghét bỏ.” An Hòa ý bảo bọn tỳ nữ đem

nắp che mở ra, lập tức linh khí thoát ra tứ tán thấm vào ruột gan, chúng tu sĩ cả kinh nói: “Này lại là Như Ý Vân cá?”

Loại cá này có tác dụng cố khí ngưng thần kỳ hiệu, người thường ăn vào kéo dài tuổi thọ, tu sĩ ăn vào củng cố linh đài, gia tăng tu vi, thật sự là thứ tốt hiếm có.

Không nghĩ tới An trai chủ hào phóng như thế, thế nhưng lấy cá trân quý như thế ra đãi khách.Mỗi bàn tuy chỉ có hai phần, nhưng cá này cả người đều là trân quý, ngay cả trên người vảy cùng xương đều là thuốc dẫn khó tìm.

Mâm ngọc là bày đầy thịt cá, còn có hai chén canh cá nhỏ, nếu không phải tu dưỡng mọi người ở đây đều cực hảo, chỉ sợ là sẽ không nhịn được lập tức bưng chén lên ngửa đầu đem canh cá uống cạn.

Bước lên tu luyện đại đạo, lại có mấy người thật sự không để bụng thọ nguyên cùng tu vi?

“Chư vị thỉnh dùng.” Nhìn mọi người khiếp sợ cùng vui sướng, An Hòa rốt cuộc thỏa mãn, “Nếu có chỗ chiêu đãi không chu toàn, còn thỉnh chư vị nhiều hơn thứ lỗi.”

Đem Như Ý Vân cá đều lấy ra tới chiêu đãi bọn họ, nếu còn nói “chiêu đãi không chu toàn”, kia bọn họ cũng quá không biết xấu hổ.

An Hòa quay đầu đi xem Hoàn Tông cùng Không Hầu ngồi ở cùng nhau, cùng tu sĩ khác so sánh, Hoàn Tông chân nhân phản ứng thập phần bình đạm, hắn dùng đũa nhẹ nhàng kẹp lên một tiểu khối thịt trên lưng cá, phóng tới trong miệng nếm nếm, lại dùng một đôi đũa khác kẹp lên thịt bụng cá, để tới trong chén Không Hầu tiên tử.

Không Hầu tiên tử kẹp lên thịt bụng cá bỏ vào trong miệng, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, Hoàn Tông chân nhân trên mặt lộ ra mỉm cười hiếm thấy. An Hòa bưng canh cá trên bàn lên nhấp một ngụm, âm thầm nghĩ, chẳng lẽ hai người dùng truyền âm thuật nói chuyện với nhau?

Đang lúc hắn nghi hoặc, Hoàn Tông chân nhân bỗng nhiên ngẩng đầu, tầm mắt giao nhau, ánh mắt kia lạnh căm căm như băng, làm hắn lạnh từ đầu đến lòng bàn chân. Vội vàng thu hồi tầm mắt tò mò, An Hòa trong lòng kinh nghi càng sâu, Hoàn Tông chân nhân cùng Không Hầu cô nương là quan hệ ra sao?

Những năm gần đây, hắn chưa bao giờ nghe qua thân truyền đệ tử Lưu Quang Tông nào cùng đệ tử Vân Hoa Môn kết làm đạo lữ, đây không phải do thân phận không xứng đôi, mà là ở trong mắt mọi người Tu Chân giới, đệ tử hai môn phái này, thật sự quá không hợp nhau.

Nhắc tới Lưu Quang Tông, đầu tiên mọi người nghĩ đến chính là bạch y thắng tuyết, lạnh như tuyết đọng trên băng sơn, người so với kiếm càng lãnh, tu vi cao thâm lại khắc khổ, sinh hoạt cực kỳ tự hạn chế. Mà chỉ cần nói đến Vân Hoa Môn, mọi người vĩnh viễn nghĩ đến đều là sinh hoạt lười biếng, bênh vực người mình, còn có vô cùng đoàn kết.

Đệ tử muốn gia nhập tông môn, yêu cầu đầu tiên là thông qua Vấn Tiên Lộ, Vấn Tiên Lộ mỗi tông phái đều có trọng tâm bày trận pháp bất đồng, có cái coi trọng thiên tư, cũng có cái coi trọng đạo tâm, thậm chí có cái coi trọng thẩm mỹ, mà Vân Hoa Môn coi trọng lại là nhân tâm.

Không phải đạo tâm mà là nhân tâm, chỉ có đệ tử phù hợp đặc điểm phẩm tính của Vân Hoa Môn, mới có thể thông qua Vấn Tiên Lộ kai của Vân Hoa Môn. Có lẽ vì vậy, Vân Hoa Môn không thể trở thành đệ nhất đại môn phái ở Tu Chân giới, nhưng là bởi vì bọn họ đoàn kết, nên toàn bộ Tu Chân giới cũng không dám khinh thường bọn họ, bao gồm cả Lưu Quang Tông.

Nhưng không dám khinh thường là một chuyện, đệ tử hai tông môn tính cách hoàn toàn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, điểm duy nhất giống nhau đại khái là do giới tính giống nhau thì ở thời điểm nào đó sẽ có điểm tương đồng. Nhưng hiện tại hai vị này nam nữ khác biệt, đến tột cùng là cái lực lượng thần bí gì, làm cho bọn họ quan hệ thân mật như thế?

Không chỉ có An Hòa thực khiếp sợ, nội tâm Hiếu Đống đang ngồi cùng Lâm Hộc cũng thực không bình tĩnh, sư thúc cao cao tại thượng, sẽ vì bằng hữu gắp đồ ăn châm trà sao? Càng đáng sợ chính là, hắn nhìn thấy sư thúc cười, cười!

Hắn quay đầu nhìn Lâm Hộc, thời điểm sư thúc cùng bên nhau Lâm tiền bối ở riêng với nhau, cũng sẽ đối đãi với hắn như thế?

“Đừng nhìn ta.” Lâm Hộc dùng truyền âm thuật đối hắn nói, “Ta chỉ là một tôi tớ cái gì cũng không biết.”



Hiếu Đống: “……”

Này, kỳ thật Lâm tiền bối giống như cũng không phải bình thường như vậy.

Canh cá nhập bụng, hóa thành linh dịch tẩm bổ linh đài, Không Hầu uống một ngụm liền luyến tiếc lại uống, quay đầu đối Hoàn Tông nói: “Canh cá này có thể ôn dưỡng linh đài.” Nàng cầm chén hướng Hoàn Tông trước mặt đẩy đẩy, “Chén này cho huynh.”

Nhìn tiểu cô nương đem chén canh nhỏ bàn bàn tay hài tử đẩy đến trước mặt mình, Hoàn Tông có chút hoảng hốt.

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn thể nghiệm loại cảm giác được người quan tâm thế này, làm hắn có chút không biết làm sao, chính là tâm lại mềm thành một đoàn.

Nàng còn nhỏ như vậy, mười sáu bảy tuổi, còn chưa đi hết Tu Chân giới, không biết Tu Chân giới có bao nhiêu thứ tốt, có bao nhiêu bí cảnh thần kỳ, nhưng lại đem chén canh cá nàng xem là tốt nhất này nhường cho hắn.

Hoàn Tông nhớ tới thật lâu thật lâu trước kia, mẫu thân trước khi lâm chung nói với hắn.

“Hoàn Tông, con không cần tin tưởng những lời đồn đãi bên ngoài, con không phải ngốc tử, con chỉ là không hiểu đến cảm tình mà thôi. Hãy nhớ kỹ, nếu có người có thể đem thứ mình yêu thích nhất nhường cho con, thì họ mới là người chân chính tốt với con.”

“Cái gì là tốt nhất?” Hắn không rõ, nhìn mẫu thân thân thể gầy gò, chỉ còn lại khung xương, hắn lại không biết khổ sở là bộ dáng gì.

“Thế gian có rất nhiều đồ vật tốt đẹp nhất, Hoàn Tông, con chỉ cần minh bạch, người thích ăn vì con từ bỏ mĩ thực, người yêu tiền vì con từ bỏ tài vật, người ham thích sắc đẹp vì con từ bỏ mỹ sắc, người ham quyền thế vì con từ bỏ thượng vị, thì đó chính là những người hết lòng với con.”

“Hoàn Tông. Mẫu hy vọng con sẽ có rất nhiều rất nhiều nhân ái, hi vọng con cũng sẽ học được cách ái nhân.”

Mẫu thân bệnh chết, hắn đi theo sư phụ tới Lưu Quang Tông, rất nhiều người kính sợ hắn, sủng ái hắn, hâm mộ hắn thậm chí ghen ghét hắn, lại không có người nguyện ý vì hắn buông bỏ thứ yêu thích như mẫu thân từng nói.

Hắn như cũ không có học được cách yêu một người, hắn tưởng tượng ra thiếu niên bình thường khác sẽ có bộ dạng thế nào, sau đó đã viết ra cuộc sống của họ thành thoại bản.

Khi biết được có người thích thoại bản của hắn, hắn rất là vui mừng. Một ngày kia ở Ung Thành đứng bên ngoài tiệm sách, hắn nghe được tiểu cô nương cùng lão bản đối thoại, đó cũng là lần đầu tiên trong đời hắn nói dối.

Hắn không phải muốn đi tiệm sách mua thoại bản mà là muốn nhìn xem chủ nhân của giọng nói kia là ai.

Nguyên lai là tiểu cô nương, mắt to tròn, miệng nhỏ nhắn, đôi mắt chớp a chớp nhìn hắn, làm hắn nhớ tới khi còn bé một mình ngồi ở trong cung điện ngắm sao. Như vậy lộng lẫy, như vậy mỹ lệ.

“Hoàn Tông, huynh làm sao vậy?” Không Hầu thấy Hoàn Tông nhìn chằm chằm canh cá nàng đẩy qua ngây người, có chút ngượng ngùng, “Ta vừa rồi chỉ uống một chút, lúc uống canh huynh đừng đụng chỗ này liền hảo.”

Nàng chỉ chỉ chỗ vừa rồi đặt môi qua. Vừa rồi nàng chỉ nghĩ đến canh cá này có lợi cho thân thể Hoàn Tông, lại đã quên nàng từng uống qua một ngụm, làm Hoàn Tông hiểu lầm nàng là đem canh uống dư lại cho hắn.

“Không Hầu.” Hoàn Tông quay đầu nhìn Không Hầu, tròng mắt đen nhìn không thấy đáy.

Đôi mắt này cảm tình quá phức tạp, Không Hầu nhìn không rõ, cũng không hiểu. Nàng lôi kéo hắn giấu ở bàn hạ tay áo, “Không thích cá này?”

“Cảm ơn ngươi.” Hoàn Tông bưng canh cá Không Hầu đẩy cho hắn lên, uống một hơi cạn sạch.

“Không khách khí.” Không Hầu lắc đầu, cười rạng rỡ.

Sư chất Hiếu Đống vẫn luôn trộm chú ý hai người hít hà một hơi, sư thúc…… Sư thúc như thế nào có thể như vậy? Như Ý Vân cá thật là thứ tốt, nhưng bọn hắn Lưu Quang Tông nuôi cũng không ít, sư thúc như thế nào có thể đem canh của nhân gia tiểu cô nương uống lên.

Không Hầu sư thúc mới bao lớn? Bất quá là tiểu cô nương đơn thuần mười sáu bảy tuổi, sư thúc, sư thúc như thế nào nhẫn tâm?

Nội tâm Hiếu Đống tín ngưỡng lung lay sắp đổ, hắn như thế nào cũng không thể tiếp thu, sư thúc cao khiết như tuyết, lại là lão nam nhân mặt dày ở bên người tiểu cô nương lừa ăn lừa uống.

Nhìn vẻ mặt Hiếu Đống vô pháp tiếp thu, Lâm Hộc âm thầm lắc đầu, vẫn là tuổi quá trẻ, tính cách không đủ trầm ổn. Hắn nếu là biết, sư thúc nhà mình không chỉ có uống canh cá của tiểu cô nương, mà còn đem dược liệu giá trị liên thành của tiểu cô nương thu vào, dựa vào tiểu cô nương mới lấy được Hoành Công Cá chỗ Vô Danh chân nhân, chẳng phải là hình tượng không còn nữa?



Người ngày thường thập phần đứng đắn, khi không biết xấu hổ lên, sẽ không khiến người ta phát hiện ra hắn không biết xấu hổ.

Yến hội kết thúc, An Hòa mời khách khứa ở lại quý trai, phần lớn khách khứa đều dịu dàng cự tuyệt. An Hòa cũng không cường lưu, thấy ba người Hoàn Tông, Hiếu Đống cũng muốn đi, thì nghiêm túc giữ lại.

“Đa tạ trai chủ thịnh tình, chỉ là chúng ta đã có chỗ ở trong thành, sao có thể tiếp tục quấy rầy?” Lâm Hộc cự tuyệt An Hòa giữ lại, đuổi kịp Hoàn Tông rời đi.

“Cáo từ.” Không Hầu triều An Hòa chắp tay.

“Hoan nghênh tiên tử lần sau lại đến quang lâm.”

“Không Hầu.” Hoàn Tông dừng chân, xoay người cười nhìn An Hòa cùng Không Hầu, “Đi thôi.”

“Hảo.” Không Hầu một đường chạy chậm đuổi tới bên người Hoàn Tông, đối hắn cười cười.

Hoàn Tông cười lại với nàng một cái không quá rõ ràng, quay đầu mặt vô biểu tình mà triều An Hòa gật gật đầu, mang theo Không Hầu đi nhanh rời đi.

An Hòa cảm thấy, ân công Hoàn Tông chân nhân tựa hồ không quá thích hắn, chẳng lẽ đây là…… Mỹ nam tử chi gian cạnh tranh ý thức? Đương hắn để ý ân công quá mức tuấn mỹ, ân công kỳ thật cũng ở để ý hắn?

“Trai chủ, Cát Tường Các đệ tử tới cửa bái phỏng, ăn mừng Bách Hoa Vũ Hội lần này khai mạc viên mãn.”

“Cát Tường Các?” An Hòa khẽ nhíu mày, Hòa Phong Trai cùng Cát Tường Các giống như không có giao tình gì?

“Thỉnh bọn họ tiến vào.” Mặc kệ Cát Tường Các dụng ý ra sao, bất quá người tới là khách, hắn vẫn là đích thân tiếp đãi bọn họ.

Khi thân truyền đệ tử Hòa Phong Trai dẫn đường, Không Hầu cùng Hoàn Tông đi ra đại môn Hòa Phong Trai.

“Cung tiễn tiên trưởng, tiên tử.” Hòa Phong Trai đệ tử đối bốn người kính lễ, thập phần cung kính. Không Hầu đang muốn đáp lễ, phát hiện bốn nữ một nam đứng ở cổng lớn, đứng ở đằng trước chính là vị nữ tu áo tím, tướng mạo thập phần mỹ diễm.

Năm người cũng thấy được nàng, Không Hầu triều bọn họ cười gật gật đầu.

Năm người chắp tay thi lễ, hiển nhiên cúi thấp hơn Không Hầu. Mấy người này ở dưới đài nhìn chỗ ngồi cũng đã đoán được ít nhiều thân phận của họ. Không Hầu không hề nghĩ nhiều, quay đầu đối Hoàn Tông nói: “Hoàn Tông, ngày mai chúng ta đi đến Cát Tường Các kịp sao?”

“Ta có tòa phi cung tốc độ cực nhanh, cưỡi phi cung đến Cát Tường Các, nhiều nhất chỉ cần ba canh giờ. Hiện tại cũng không có tin tức mới truyền ra tới, có lẽ là tà tu ý thức được bọn họ đã rút dây động rừng, cho nên tạm thời không dám có động tác gì mới.”

Hoàn Tông cười, “Từ sau khi ở Nhạn Thành, muội vẫn luôn nhập định đả tọa, không có hảo hảo dạo qua nơi này. Buổi chiều chúng ta cùng nhau ngắm hoa, lại mua vài thứ gửi trở về. Ngày mai sáng sớm liền xuất phát, được không?”

“Như vậy…… Cũng hảo.” Không Hầu gật đầu, tới Nhạn Thành nổi danh, lại không cấp sư môn mua đồ vật trở về, Không Hầu cảm thấy như vậy rất đáng tiếc.

“Hai vị đạo hữu, xin thứ cho tại hạ quấy rầy. Mới vừa nghe vị tiên tử này nói, chư vị chuẩn bị đi Cát Tường Các?” Có thể được An Hòa tôn sùng là thượng tân tu sĩ, thân phận khẳng định không đơn giản, bọn họ thế nhưng muốn đi Cát Tường Các, này thật sự là quá trùng hợp.

“Không phải tại hạ cố ý nghe lén nhị vị nói chuyện, chỉ là tại hạ là đệ tử Cát Tường Các, thời điểm nghe đến ba chữ, phản ứng liền sẽ phá lệ nhanh nhạy, cho nên thỉnh tiên tử cùng tiên trưởng thứ lỗi.” Cát Cân hít sâu một hơi, gom đủ dũng khí nói, “Không biết tiên trưởng cùng tiên tử quan hệ ra sao cùng tông phái, đi bỉ phái là vì chuyện gì?”

Cũng không biết này mấy người này biểu lộ điềm “đại hung” trong quẻ tượng, hay là quý nhân đâu?

Hoàn Tông nhìn bốn nữ một nam này, trên người bọn họ cũng không có phát hiện dấu hiệu tà tu, liền không cần phải nhiều lời nữa. Cát Tường Các là môn phái phụ thuộc của Vân Hoa Môn, thân phận những người này an toàn.

“Chư vị đạo hữu hảo, ta là Vân đệ tử Hoa Môn Không Hầu……”

“Ngài chính là Không Hầu tiên tử?!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chớ Quấy Rầy Phi Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook