Chờ Khi Nỗi Nhớ Nở Hoa

Chương 35: Hoa nâng trên tay.

Nghiên Thừa Thư

31/08/2020

Sự thật chứng minh, mấy bé động vật nhỏ quả thực có thể kích thích tình thương của mẹ trong mỗi cô gái, Lệnh Tử dịu dàng như thế làm Úc Thần hoài nghi tự rước tình địch – một chú cún Bichon Frise bé xíu – về nhà.

Có câu gì ấy nhỉ.

Cũng không phải cô ấy lạnh lùng, chẳng qua bạn không phải người khiến cô ấy có thể dịu dàng thôi.

Quá mất mặt, không ngờ mình lại phải “tranh sủng” với thú cưng.

Nhưng nó dựa vào đâu!!

Úc Thần bóp má cô, “Cậu đừng cười tươi thế có được không, trông sao mà vui quá nhỉ.”

Cô đã nghịch chân chó lâu lắm rồi đấy, hình như dễ thấy thỏa mãn quá thì phải?

Lệnh Tử đẩy tay anh ra, cô cười: “Cậu nhìn nó này.”

Úc Thần chẳng buồn xem.

Cô nói: “Đáng yêu quá đi.”

Úc Thần cười lạnh, khịt mũi coi thường.

Lệnh Tử tiếp tục thận trọng vuốt lông chó trong vui mừng.

Úc Thần bị lờ đi lâu quá cuối cùng cũng kể lể, “Cậu nhìn về phía mình đây này, phò mã của cậu cũng muốn được yêu thương nữa.”

Lệnh Tử liếc anh đầy “yêu thương” rồi tiếp tục vuốt lông chó.

Trong lòng trong mắt cô giờ chỉ có chó mà không có anh.

Lòng người bạc bẽo quá mà ——

Chỉ thấy chó mới cười, nào nghe người cũ khóc? (*)

(*) Chế từ hai câu thơ trong bài “Giai nhân” của Đỗ Phủ, bản dịch của Nam Trân: “Chỉ thấy người mới cười/Nào nghe người cũ khóc.”

Úc Thần tựa lưng vào chân ghế sô pha, anh âu sầu không biết tâm sự với ai một lúc lâu mới bỗng nhiên nói: “Cậu lại đây, có bài mình không biết làm.”

Tuy chó đáng yêu nhưng Lệnh Tử còn chưa đến mức chiều chó quên nhiệm vụ, có sa đọa mấy cũng còn tí lí trí, nên cô nghe vậy bèn buông chó ra bò đến chỗ Úc Thần, cô nhìn đề của anh, hỏi: “Bài nào?”

Anh lập tức ném đề ra chỗ khác và ôm cô vào lòng, môi chạm tới môi cô rồi hôn mạnh.

Cô đẩy mãi mới được, “Lại giở trò lừa bịp.”

Anh cười với vẻ thoả mãn, “Chiến tranh không ngại dối lừa.” Còn tiện tay lau nốt dấu vết còn sót trên môi Lệnh Tử.

Sau đó…

Úc Thần đành chịu, cô ôm chó thì anh ôm cô, cô chơi với chó thì anh chụp ảnh, anh cầm camera chụp đủ mọi chỗ trên người cô, cần cổ mảnh khảnh, vành tai trắng trẻo, còn cả nốt ruồi đen trên tai cô mà anh đã chung tình từ lâu.

Úc Thần ngắm đến nóng cả người, anh bắt đầu suy nghĩ bậy bạ, bắt đầu ngo ngoe ý xấu, mới thò lại gần đã cắn…

Vành tai đột nhiên đau nhói, ấy là do hàm răng anh nghiền nhẹ vành tai cô, Lệnh Tử đẩy anh ra, cô đã xấu hổ lại thêm chuyện bị anh làm phiền không tâm trung chơi với chó được, thế là bực.

Cô cáu lên: “Cậu làm gì trước mặt trẻ con thế hả!”

Úc Thần nói: “Mình che mắt nó rồi mà.”

Lệnh Tử cúi xuống nhìn, đúng thật, nhưng cô vẫn bực nên cố ý chọc anh giận: “Mình chưa rửa tai đâu.”

Úc Thần cười, “Giờ được “rửa” sạch rồi đấy.”

Cô chán nản nói: “Cậu chẳng biết giữ vệ sinh gì cả!”

Anh nheo mắt nhìn cô, “Cậu có tin mình liếm hết từ trên xuống dưới người cậu ——”

Lệnh Tử đứng bật dậy, “Lưu manh!!” Sau đấy cầm gối ôm ấn thẳng lên mặt anh, Úc Thần dựa lưng vào chỗ chân ghế sô pha cũng hơi trơn, thế là “rầm” một tiếng, anh đập đầu xuống sàn…

Lệnh Tử sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, cô ném gối ra, sờ sờ gáy anh, “Cậu sao rồi? Có đau không?”

Úc Thần ngồi dậy, nhìn cô với ánh mắt vô cùng đau đớn rồi đứng dậy ra chỗ khác.

Lòng Lệnh Tử chợt chùng xuống, cô vừa lập tức bám theo anh vừa thầm nghiêm khắc kiểm điểm chính mình, “Xin lỗi cậu, mình thô lỗ quá, cậu có đau không? Để mình xem cho cậu nhé? Vừa rồi tiếng vang to lắm thì phải…” Cô nói đến lời cuối thì im bặt vì chột dạ. Anh không nói một lời, đi lung tung nửa vòng trong phòng, cô bám theo anh do vẫn còn ngây thơ chưa hiểu gì, miệng cứ nói “Để mình xem xem”, Úc Thần đến bên bàn trà đổ chén nước, ung dung uống hết.

“Cậu để mình xem thử xem đi, nhỡ đâu… Nhỡ đâu chấn động não…”

“…”

“Để mình nhìn thử thôi…”

“…”

Úc Thần cảm thấy thế là đủ rồi, cứ lờ Lệnh Tử đi mãi thế chính anh cũng đau lòng, thế là bưng ly quay lại, thình lình bắt gặp cảnh cô vẫn còn ôm chó… Anh lạnh lẽo liếc cô rồi quay về sô pha ngồi.

Lệnh Tử thò lại gần, cô còn định giơ chó ra chọc anh vui, “Cậu xem, có phải nó đáng yêu lắm không?”

Úc Thần thấy có vị gì ngai ngái trong cổ họng, muốn thổ huyết nhưng không thổ huyết nổi, anh chỉ cười như không chứ chẳng tỏ vẻ gì.



Còn cô vẫn khờ khạo chưa hiểu ân oán giữa anh và chó, nhưng mà vẻ mặt này của cô hoàn toàn là đòn chí mạng khiến anh phải nhận thua.

Thôi, giả vờ làm gì nữa, với cô anh không tức giận nổi, thậm chí còn bị cô quyến rũ là khác.

Anh để chó xuống đất và kéo cô ngồi lên đùi mình, Úc Thần tựa trán lên vai cô, nhắm mắt chờ lửa tự tắt.

Anh yên tĩnh ngồi một lát thì gáy bị Lệnh Tử sờ sờ, “Là chỗ này à? Cậu còn đau phải không?”

Úc Thần ngẩng đầu lên cầm lấy tay cô, anh nghiêm nghị nói: “Mình mới bình tĩnh lại thôi, đừng có chạm vào mình.”

Lệnh Tử tưởng anh còn đang giận nên lập tức gật đầu, im lặng.

“Mình bảo cậu đừng chạm vào mình chứ có bảo cậu phải im lặng đâu.” Anh thấy hơi buồn cười.

“Biết rồi.” Cô nói.

“…”

Trong lúc chờ điểm thi đại học, Lý Trình Dương không chịu ở yên nhà mà thường xuyên chạy tới trường giết thời gian, chỗ anh ấy hay tới nhất chính là căn cứ nhiếp ảnh của Khấu Lâm.

Từ lúc thi xong anh ấy lại lấy máy ảnh ra, ngẫu nhiên chụp vài bức để Khấu Lâm mang ra triển lãm.

Nhưng đám Úc Thần vì đã lên lớp 12, việc học cũng nặng nề nên cứ ở gần nhau là lại bàn về cấu trúc đề này có những kiến thức gì, ai gặp cấu trúc đề nào mới sẽ mang ra chia sẻ. Thậm chí cuối cùng, trong lúc dầu sôi lửa bỏng Lý Trình Dương cũng phải dạy kèm cho họ.

Cho nên khi nào Lý Trình Dương rảnh rỗi không có việc gì sẽ bị gọi tới giảng bài để còn truyền lại kiến thức anh tiếp thu được suốt đời học sinh. Căn cứ nhiếp ảnh cuối cùng cũng thể hiện được công năng của “chốn cực lạc” của nó, bầu không khí học tập bao trùm khắp nơi.

“Anh với mấy người không thân cũng chẳng quen…” Lý Trình Dương chống tay lên mép bàn.

“Ai bảo thế?” Khấu Lâm nói: “Anh với Lệnh Tử quan hệ thân thiết lắm đấy thôi?”

Úc Thần lạnh lùng liếc cậu ta.

Khấu Lâm liếc anh, bật cười.

Lý Trình Dương cười tươi, “Nhưng dù sao mấy đứa cũng là đàn em cùng trường, đàn anh như anh tốn tâm tốn sức chút cũng không sao, mọi người cùng tiến bộ cũng coi như tấm lòng anh dành cho trường cũ.”

Khương Lê cảm ơn, “Đa tạ đàn anh, em thay mặt cả nhà và trường Tam Trung cảm ơn anh, ba mẹ em mà biết anh có tình có nghĩa thế này sẽ vui lắm, cuối cùng em cũng được cứu rồi.”

Khấu Lâm ngồi cạnh chọc chọc An Vi Vi đang im lặng, “Cậu nói gì đi chứ, Lý Trình Dương đã hết lòng hết sức vậy cơ mà.”

An Vi Vi nói: “Thành tích của tôi vẫn còn tạm được, không cần làm phiền anh ta như mấy người.”

Khấu Lâm: “…”

Thành tích của Lệnh Tử cũng tốt nên cô thường xuyên dạy kèm bớt cho Lý Trình Dương, đối tượng trọng điểm cần được dạy kèm chính là —— Úc Thần.

Cho dù cô giảng cái gì Úc Thần cũng chịu nghe chịu hiểu, thật ra đầu óc anh rất nhạy bén, suy một ra ba như chơi, nên Lệnh Tử dạy kèm anh rất nhẹ nhàng, thậm chí cô còn có cả thời gian tự học nữa.

Sau khi tan học mọi người sẽ tới nhà văn hóa cũ, nhưng lúc nghỉ trưa hầu hết ai cũng ở lớp cả.

Gần đây có lẽ do Lệnh Tử sử dụng đầu óc quá độ nên sáng vừa tới trường cô đã nằm bò lên bàn định ngủ, Úc Thần cũng không ép cô tới nhà ăn ăn cơm nữa, tự anh tới lấy cơm cho cô. Chẳng qua lúc anh xách hộp cơm vào lớp lại thấy cô đang cầm bút làm bài.

Những bạn khác còn đang ở nhà ăn chưa về, lúc này trong lớp cũng chỉ còn hai người là cô và anh, Úc Thần để hộp cơm trong tầm tay cô, Lệnh Tử chỉ nhìn thoáng qua, bảo phải làm đề này xong đã.

Anh im hơi lặng tiếng vòng ra sau Lệnh Tử, Úc Thần chống tay lên mặt bàn, cúi rạp mình sát người cô, gương mặt anh ở ngay trên đỉnh đầu Lệnh Tử, anh nghĩ ngợi gì đó rồi giơ tay phải sờ cằm cô và nâng nó lên.

Cô làm bài đến choáng nên cứ thế ngẩng đầu lên theo ý anh, Lệnh Tử vừa ngửa đầu lên anh đã thò tới hôn môi cô.

Từ môi tới chóp mũi, lại tới ấn đường, sau đó anh nhếch môi cười với cô, ngón tay sờ từ cằm tới vành tai Lệnh Tử, thật mềm mại.

Gió ấm trút ra từ phía hành lang, anh ném sách giáo khoa trên bàn sang một bên, không gian lặng im rung động tới rộn ràng.

Trong lồng ngực anh có dòng khí nóng đang âm ỉ, ngực căng tràn tới mỏi nhừ.

Trước đây chưa từng dốc hết tình cảm cho ai, giờ đây cuối cùng tình yêu cũng toại nguyện, nhưng đôi khi anh vẫn thình lình thấy hoảng hốt và bất an vô cớ.

Có lẽ do bóng ma tâm lý, trước bốn tuổi anh hoàn toàn không ngờ mẹ sẽ rời khỏi mình, sau đó sống cùng bà ngoại lại nghĩ bà sẽ ở bên mình tới tận lúc trưởng thành, sau đó nữa, khi tới bên cậu anh đã bắt đầu khép kín nội tâm mình.

Úc Thần không sợ chia ly, nhưng anh không thể chấp nhận việc cậu mình và Lệnh Tử rời khỏi anh.

Sau khi tan học mấy người họ vẫn cùng nhau học đến khi mặt trời sắp lặn, đám Khấu Lâm cũng lục tục về nhà, dường như Lệnh Tử thấy không cố gắng sẽ không còn mặt mũi gì với trời đất cha mẹ nên ở đấy đến tận khi trời tối.

Úc Thần vẫn ở bên Lệnh Tử đến khi cô thỏa chí mới thôi.

Buổi tối anh dẫn cô về nhà, vẫn dừng lại ở chỗ như mọi ngày, vẫn cứ nhìn Lệnh Tử đến khi cô vào nhà mới ngừng.

Dạo gần đây cô cố gắng hơi quá mức, Úc Thần định mang một ly sữa đậu nành đến trường cho cô mỗi sáng, mình phải vệ sinh sạch sẽ mới được, cô thích sạch sẽ vậy cơ mà, thế còn phải mua cả máy xay đậu nành, chút nữa phải mua cân đậu tương, thêm cả đậu xanh đi nhỉ, gần đây trời nóng, uống vậy còn hạ hỏa…

Xem như trả công cô dạy kèm mình học.

Trên đường đi, Úc Thần vừa cười vừa suy nghĩ.

Lệnh Tử mới mở cửa ra đã bị giật mình bởi bóng người trong nhà, trái tim cô đập lên thình thịch như muốn nổ tung, “Mẹ…”

Chu Hòa Nghi hãy còn mặc áo nịt chuyên múa ba lê, bên dưới là quần nâu nhạt rộng, bà khoanh tay đứng trong nhà, dưới bóng tối trông càng thêm nghiêm túc.

Hàng loạt khả năng về những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo nhảy lên liên hồi trong đầu Lệnh Tử khiến cô lập tức trắng mặt, cô gọi lại lần nữa: “Mẹ ơi?”

Chu Hoà Nghi ung dung nói: “Mẹ nghe nói gần đây con rất thân thiết với một bạn nam cùng lớp, đúng không?”



Chỉ trong vài giây ngắn ngủi lưng Lệnh Tử đã thấm đầy mồ hôi lạnh, hơn nữa gần đây cô không nghỉ ngơi đàng hoàng, thức khuya dậy sớm để học nên đầu óc cũng không linh hoạt lắm, tạm chưa biết phải làm sao. Cô đã từng nghĩ tới tình huống bị cha mẹ biết, cũng đã từng nghĩ xem lúc ấy nên ứng phó thế nào, nhưng bất kể quá trình là gì thì kết quả cũng chỉ có một.

Cô không muốn kết quả như thế, nếu cứ gạt ba mẹ mãi cũng không phải là không thể.

Rõ ràng cô đã cẩn thận tới vậy…

Chu Hòa Nghi nhìn đồng hồ, nói: “Ba con ra ngoài rồi, ông ấy không về nhanh vậy đâu, trước tiên con về phòng tắm rửa sạch sẽ xong xuống đây nói rõ ràng cho mẹ nghe, nhân lúc ba chưa về thì nói thẳng với mẹ đi.”

Lệnh Tử hãy còn chưa hồi thần, nhưng cô lên tầng, vào phòng, lấy quần áo tắm rửa bằng trực giác. Lúc vặn nước tắm cô lơ đãng để nước lạnh ở vòi hoa sen phun ướt cả người, cô giật mình tỉnh táo hơn đôi chút, mấy giây sau nước ấm mới phun xuống.

Nếu không giấu được thì đành nói thật vậy. Huống hồ, cô nói dối là lộ ngay.

Lệnh Tử tắm hơn mười phút.

Chu Hòa Nghi kiên nhẫn chờ ở bên dưới, trong lúc đó bà còn hâm nóng lại đồ ăn bằng lò vi ba, chờ đến khi cô xuống bà bảo Lệnh Tử ăn cơm trước đã, có chuyện gì thì ăn tối xong rồi nói.

Lệnh Tử hoàn toàn không muốn ăn gì cả, cô cố kiềm chế cảm giác bí bách, ăn từng miếng từng miếng một, sau khi ăn hơn phân nửa chén thực sự không ăn nổi nữa bèn gác chén đũa xuống, bắt đầu dọn bát vào phòng bếp.

Sau khi cô ra khỏi bếp thì tới chỗ ghế sô pha Chu Hòa Nghi đang ngồi, mới ngồi xuống Lệnh Tử đã hỏi: “Mẹ, có thể cho con biết ai nói chuyện này cho mẹ không?”

“Con không cần biết,” Từ đầu đến cuối Chu Hòa Nghi vẫn có vẻ rất bình tĩnh, “Nếu con không phủ nhận thì đấy là sự thật, đúng không?”

“Là thật ạ.” Cô nói.

Vẻ mặt Chu Hòa Nghi chợt tối lại, bà không ngờ cô sẽ thừa nhận trực tiếp và thẳng thắn tới thế, chính vậy mới khiến bà bực bội, Chu Hòa Nghi lạnh giọng hỏi: “Bao lâu rồi?”

Lệnh Tử nói thẳng, “Học kỳ trước ạ.”

“Cụ thể là lúc nào?”

“Đầu tháng tư ạ.”

“Con dám lừa ba mẹ lâu vậy ư?” Chu Hòa Nghi tỏ ra không tin nổi, bà thất vọng nói, “Con có biết con đang làm gì không? Con còn là học sinh! Là học sinh sắp thi đại học nữa đấy!”

“Mẹ,” Lệnh Tử cố gắng giữ bình tĩnh, “Con hiểu mình đang làm gì, con có người mà con thích, ở bên cậu ấy con rất vui vẻ, hơn nữa nửa năm qua cũng không ảnh hưởng tới…”

“Câm miệng!” Lần này Chu Hòa Nghi tức giận thật sự, “Ai dạy con nói thế hả? Là nó đúng không? Là nam sinh kia đúng không? Con hỏng mất rồi, nó dạy con học cái xấu mất rồi! Đây là vui vẻ mà con nói đấy à?”

“Không, đây chỉ là ý của chính con…” Lệnh Tử vội vã giải thích.

“Ý nghĩ này của con là sai lầm!” Chu Hòa Nghi đã không thể bình tĩnh nổi, “Trước khi ở bên nam sinh này con không hề có ý nghĩ như thế, nó dạy con cái gì thế hả? Nó đầu độc con rồi!”

“…”

Lệnh Tử im lặng, đây là lần đầu tiên cô biết hóa ra mẹ mình có thể vô lý như vậy, cô hoàn toàn không nói chuyện với bà cho nổi, tuy Chu Hòa Nghi trước nay cương quyết nhưng cô vẫn nghĩ bà sẽ không ngang ngược như vậy.

Nhưng hôm nay cô mới nhận ra mình đã hiểu lầm.

Cũng có thể do cô nói chuyện quá trực tiếp, do không đủ khôn khéo nên bà mới gay gắt như thế.

Cô bình tĩnh lại, nói: “Mẹ, con không quên trách nhiệm của mình, con biết nhiệm vụ chính trước mắt là học tập, thành tích của con cũng không hề giảm sút, mẹ biết mà.”

Chu Hòa Nghi không bị lay chuyển, “Hiện tại thì không nhưng con có thể đảm bảo cho tương lai không? Còn một năm nữa mới thi đại học, biến số trong một năm mà nói là quá lớn, nhân tố không thể khống chế lại quá nhiều.”

Lệnh Tử nhất thời không còn gì để nói.

Chu Hòa Nghi dịu giọng, “Lệnh Tử, mẹ là người từng trải, không ai có thể khống chế tình cảm đâu, con mới mười bảy tuổi, hoàn toàn không có năng lực xử lý vấn đề tình cảm, một khi giữa hai đứa xuất hiện vấn đề thì dù có là vấn đề nhỏ đi chăng nữa cũng sẽ ảnh hưởng đến học tập và cuộc sống, giờ đang là lúc mẫn cảm, con không thể xử lý theo cảm xúc thế được, con có hiểu được nỗi khổ của mẹ không? Con ngoan ngoãn nghe lời mẹ, chia tay với thằng bé nhé, được không con?”

Không.

Lệnh Tử lập tức có đáp án, nhưng cô không thể nói ra, vì nó sẽ chỉ khiến mâu thuẫn gay gắt hơn mà thôi.



“Chú xem cái này đi, đây là máy xay đậu nành có màng lọc đa công năng chỗ bọn anh, dung lượng là 1,2 lít, được đánh bóng cẩn thận, gồm hai tầng thép, nấu xong còn có thể giữ ấm đấy, đúng rồi, giờ mua còn được khuyến mại thêm bình giữ nhiệt nữa.” Nhân viên bán hàng nói xong thì cười toe toét.

“Có màng lọc thật đấy chứ?” Úc Thần nhìn giá, vẫn còn tạm chấp nhận được.

“Đương nhiên, nếu cậu uống phải tí cặn nào anh tặng đầu mình cho cậu luôn.” Anh bán hàng thề thốt.

“Em có thiếu thốn đến nỗi lấy đầu người ra đá bóng đâu.” Úc Thần nói.

“Đấy là nói quá thôi, sao thanh niên bây giờ chả có khiếu hài hước gì vậy?” Anh bán hàng cười cười.

Úc Thần thấy thế là đủ rồi nên không trêu anh ấy nữa mà trả tiền luôn.

Sau khi về anh phấn khởi thử qua một lần, lần đầu nguyên liệu và tỉ lệ nước không chuẩn, vị không đủ đậm, lần thứ hai chỉnh thử thấy vẫn nhạt, đến tận lần thứ ba mới tròn vị.

Úc Thần rót một ly cho Tần Việt. Lúc này đã là mười giờ tối.

Tấn Việt thấy thế thì vui ra mặt, “Thằng nhóc này, cuối cùng mày cũng biết thương cậu, có tiến bộ lắm.”

Úc Thần lại đưa bình giữ nhiệt cho chú, “Bình thường cậu nhớ ngâm cẩu kỷ uống cho khỏe.”

Tần Việt thấy thế thì càng vui hơn.

Úc Thần chỉ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chờ Khi Nỗi Nhớ Nở Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook