Chinh Phục Mĩ Nam Thiên Tài Lạnh Lùng

Chương 7

Cherry

30/12/2015

- Tao thích mày!Đó là câu nói đầu tiên kể từ lúc vào lớp, và nhỏ đã nói điều ấy cho cậu bạn cùng bàn.

Sau đêm hôm qua, nhỏ đã chìm vào tuyệt vọng. Nhỏ tưởng rằng nhỏ có thể lôi cậu ra khỏi cái thế giới riêng ấy, tìm cách cho cậu mở lòng với mọi người, hóa ra chỉ là do nhỏ nghĩ còn làm được hay không là một điều khác.

Phải rồi, cậu đâu phải là một con người bình thường, ấy vậy mà nhỏ vẫn cứ muốn làm bạn với cậu, một tảng băng ngàn năm khiến người gần buốt lạnh đó, chắc sẽ không bao giờ nhỏ có thể làm tan chảy được. Ngay đêm hôm qua cậu đã mặc kệ sống chết của nhỏ, mà quay lưng bỏ đi. Vì vậy nhỏ căm ghét cậu, nhỏ muốn thấy cái biểu hiện của cậu khi người khác tỏ tình. Cho nên vào giờ giải lao, nhỏ đã lấy hết dũng khí gõ gõ ngón tay lên bàn, nói ra 3 chữ vô cùng nhàm chán kia. Và dĩ nhiên, đám bạn nhỏ có chút bàng hoàng

Chỉ là muốn đùa cậu ta một tí, trên nét mặt thoáng chút ngạc nhiên. Nhưng rồi chưa đến 1s sau, lại trở về trạng thái ban đầu. Lạnh ngắt. Không một gợn cảm xúc. Tránh ánh mắt nhỏ. Trong giây lát, cậu đứng dậy, đi về phía cửa lớp. Bóng cậu ta trải dài trên cái hành lang phía trước. Nắng buổi sáng xuyên qua những tán cây chiếu thẳng lên cái dáng người cao cao, thanh thanh kia như muốn nuốt chửng cả cái sự lạnh lùng ấy. Nhưng đến cả nắng cũng phải bỏ cuộc. Cậu quá lạnh. Con nắng kia chỉ sợ chưa kịp làm cậu tan chảy thì đã bị sự lạnh lùng ấy làm cho tê liệt. Ừ vậy cũng tốt, thà cô đơn khi có một mình còn hơn có người bên cạnh mà vẫn cô đơn. Và cậu biến mất ngay trước mắt nhỏ như thế.

- Mày thích hắn, thật hả?_ Hùng béo sau vài giây yên lặng nó mới lên tiếng phá tan cái không khí căng thẳng này.

- Mày cũng như mấy đứa khác, bị vẻ đẹp trai của hắn làm cho mê mẩn rồi à?_ Bảo Bình nói, rồi được nhận một cái huýt vào hông đau điếng từ Chuyên.

- Mày có bị làm sao khi mà hắn bỏ đi sau lời tỏ tình đầy bạo gan này không?_ Thằng Hùng e dè hỏi

- Tao chả sao cả. Chẳng qua là tao muốn xem phản ứng của hắn như thế nào thôi, đoạn sau ai quan tâm cơ chứ! Tao tự hỏi không biết hắn có phải là con người không?_ Nhỏ nhún vai

- Mày đùa sao?_ Bảo Bình hỏi

- Ừm._ Nhỏ gật đầu.

- Làm tao hết hồn, tưởng con bạn dễ thương của tao bị say nắng một người bất bình thường chứ!_ Con Bình vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm

- Là đùa sao?_ Thùy Chi khẽ lên tiếng

- Ờ!_ Nhỏ thờ ơ đáp

- CHUYỆN TÌNH CẢM MÀ CẬU ĐEM RA ĐÙA ĐƯỢC À?_ Thùy Chi hét lên. Mấy chục con mắt đổ dồn về phía bọn nó. Tụi nó trợn tròn mắt ngạc nhiên, đó giờ Thùy Chi luôn dịu dàng, tụi nó chưa thấy nó nổi giận bao giờ, nhỏ cũng không là ngoại lệ

- Thùy Chi._ Con Bình kêu the thé trong miệng, như cố trấn an con bạn đang trong cơn giận dữ. Thùy Chi chống tay xuống bàn ngồi thụp xuống, nó khe khẽ lắc đầu

- Xin lỗi đã nổi nóng. Nhưng cậu đem tình cảm ra mà đùa giỡn được sao?_ Thùy Chi xuống giọng

- Thế mày có chuyện gì xảy ra với tao không mà nói như vậy hả?_ Nhỏ bình thản hỏi lại, cái thái độ của nhỏ bây giờ đúng là có phần khó ưa thật

- Tớ chẳng cần biết, nhưng cậu đùa giỡn trên tình cảm là cậu sai, cậu phải đi xin lỗi

- Tại sao?_ Nhỏ buâng quơ hỏi lại

- Cậu... thật là quá đáng!

- Tao chẳng quá đáng gì cả, mày thấy đó tao có đùa thì hắn cũng chẳng phản ứng gì, thứ con người như vậy sao mày cứ bênh chầm chập vậy?

- Tớ chẳng bênh ai cả, tớ chỉ theo phe người đúng thôi...

- Này nhé, trong truyện này nếu mày chưa hiểu gì cả thì đừng nói bất cứ thứ gì, mày nói tao sai thì mày có biết chuyện gì đã xảy ra với tao không? Mày có biết hôm qua hắn ra sao không?

- Tớ...

- Mày chẳng biết gì cả cho nên đừng lớn giọng chửi tao, OK?

- Này, hai tụi bây có cần phải căng thẳng vậy không?_ Con Bình cười trừ ra tay hòa giải

Nhỏ vơ vét đống tập sách trên bàn vào balo rồi khoác lên, bình thản bước ra khỏi lớp

- Tao về, nói với cô là tao mệt!

- Ừm._ Con Bình khẽ gật đầu, nó chẳng cản lại làm gì chỉ gây thêm xung đột thôi.

Tụi nó im lặng ai về chỗ nấy, xem ra hôm nay hơi bị căng thẳng quá!

...

----

- NHẬT HẠ! XUỐNG ĐÂY, NÓI NGHE!_ Tiếng con Bình từ dưới nhà vọng lên.

Nhỏ mắt nhắm mắt mở nhìn chiếc đồng hồ, đã là 15h45p rồi. Chậc nhỏ ngủ suốt từ sáng đến giờ kể từ lúc nhỏ trở về nhà. Nhỏ xoa xoa trán, bước chậm rãi ra cửa sổ

- Có chuyện gì?_ Nhỏ vọng xuống. Bên dưới là tập trung đầy đủ nhóm bạn của nhỏ kể cả Thùy Chi, cô bạn hơi ngại không dám nhìn lên đối diện với nhỏ

- Thay đồ đi, rồi xuống đây!_ Bảo Bình ngoắc ngoắc tay, chắc lại rủ đi chơi đâu đó.

Nhỏ bước vào WC, thay một bộ set thể thao quần ngắn, màu xám có số 9 trên áo rồi bình thản bước xuống nhà.



- Định rủ đi đâu nữa à?

- Ừm._ Bình cười toe. - Đi một nơi chắc hẳn mày sẽ rất là ngạc nhiên!_ Con Bình làm ra vẻ bí ẩn

- Đi đâu?_ Nhỏ chau mày hỏi

- Bí mật!_ Con Bình nháy mắt rồi nắm tay nhỏ lôi đi.

Tụi nó lôi nhỏ đi vòng vèo khắp nẻo đường, leo lên một ngọn núi rồi chợt dừng lại trước một con đường mòn nhỏ còn in hằn vài vết chân, trông có vẻ hơi sình lầy. Bọn nó bước dọc theo, càng vô sâu cây càng nhiều, cỏ dại cũng khắp nơi.

- Nào chuẩn bị chưa?_ Con Bình cười toe

- Rồi, rồi…_ Nhỏ nhàn nhạt đáp

Con Bình vén những dây leo rũ xuống giống như một tấm màn của thiên nhiên sang một bên

- wow!_ Nhỏ thốt lên

Đúng như lời con Bình nói, nơi này sẽ khiến nhỏ ngạc nhiên. Trước mặt nhỏ là một cánh đồng bạt ngàn cúc vàng rực như nắng đọng lại trên lá cây. Cánh đồng không lớn do mọc trên một mỏm đá hướng ra biển từ trên cao, nhìn từ đây vừa được thấy những căn nhà với mái ngói đủ màu sắc, những con người tí hon, vừa được thấy cúc dại nở rộ.

- nơi này đẹp thật! Sao cậu biết nơi này vậy, Bình?_ Thùy Chi cười mỉm

- Tao nói nó mới biết thì có!_ Thằng Hùng nói lập tức nhận ngay cái liếc xéo của con Bình

- Ủa mắc cười không nhờ tao mày có kiếm ra chỗ đó không hả?_ Con Bình chống nạnh dẫu mỏ lên cãi. Haizz… sắp có trận cãi nhau diễn ra.

Nhỏ ngồi xuống, ngắm nhìn cảnh biển bao la mà lòng thật thư thái.

- Đã có chuyện gì xảy ra với mày và thằng Thần Hy vậy?_ Con Bình sau một hồi chí chóe nảy lửa với thằng Hùng, nó mới ngồi xuống bên cạnh nhỏ hỏi một cách nghiêm túc

- Chuyện gì?

- Thì hồi sáng mày nói đó.

- À… ờm… mày không cần biết đâu!

- này kể tao nghe đi, mọi chuyện sẽ ổn hơn._ Nó cười dịu dàng, nụ cười rất giống mẹ của nhỏ. Nhỏ nghiêng đầu, dựa vào vai con bạn của mình mà kể hết mọi chuyện cho nó nghe. Giọng của nhỏ cứ đều đều, trầm trầm rồi hơi nghẹn lại ở phút cuối.

- Mày đã rất thất vọng phải không?

- Ừm, chắc có lẽ là vậy._ Nhỏ khẽ gật đầu

- Bộ… mày thích Thần Hy à?

- Làm gì có!_ Nhỏ xua xua tay, mặt hơi ửng lên cũng may là nhờ mấy đốt tàn nhan che đi. - Cái vụ hồi sáng là tao nói đùa thôi mà, tao đã giải thích rồi mà!

- Vậy sao mày lại buồn?_ Bảo Bình nghiêng đầu hỏi. Nhỏ đang buồn sao? Nhỏ không biết là mình đang buồn đấy! Nhỏ đang trêu cậu ta cơ mà.

- Tao buồn khi nào?

- Khi này. Trên mặt mày biểu lộ ra hết rồi này, từ sáng giờ có thấy mày buồn đâu! Không giống với tâm trạng trêu đùa người khác!

- Đâu có!_ Nhỏ gãi gãi đầu, rồi cười toe để chứng minh cho Bảo Bình thấy là nhỏ vẫn có thể cười được, nhưng mà… không thể tránh khỏi gượng gạo. Bảo Bình lắc nhẹ đầu rồi nó rời đi, chơi cùng với thằng Chuyên và Hùng béo.

Nhỏ không nói gì chỉ lẳng lặng ngồi yên. Một cơn gió nhẹ thổi qua vai nhỏ. Hơi lạnh một chút. Thật ra nhỏ thấy mình không căm ghét cậu ta như lí trí của mình nghĩ, con tim luôn thắng mà. Và nhỏ cũng không phải không cảm thấy hẫng nhẹ khi mà cậu vẫn vô cảm với nhỏ. Là thật.

- Xin lỗi._ Một tiếng nói nhẹ tựa như gió thổi luồn vào tai nhỏ. Nhỏ ngẩng mặt lên, hóa ra lời xin lỗi đó là từ Thùy Chi

- Sao lại xin lỗi? Chuyện gì?

- Chuyện hồi sáng. Tớ lỡ lớn tiếng với cậu._ Thùy Chi vén chiếc váy màu hồng phấn lên ngồi xuống cạnh nhỏ. Mái tóc dài đen nhánh của nó tung bay trong gió, lúc này nhìn Thùy Chi y hệt một thiên thần vậy. Đẹp và mỏng manh lắm.

- Không sao! Tao không giận mày, lúc đó tao cũng nói chuyện hách dịch lắm!_ Nhỏ cười

- Vậy… vẫn là bạn tốt của nhau, nhé?_ Thùy Chi cười dịu dàng

- Ừm tất nhiên rồi!_ Nhỏ gật đầu. Đến giờ nhỏ không hiểu sao lại có thể làm bạn tốt với một cô gái trái ngược hoàn toàn với tính cách của nhỏ, đến cả cách xưng hô còn khác nữa là.

- Haizzz…_ Tiếng thằng Hùng thở dài vang lên, nó nằm một cái ịch xuống những cây cỏ mỏng manh

- Này, mày nẳm như vậy hư cỏ hết còn gì!_ Bảo Bình trách nó

- Có chuyện gì mà thở dài dữ vậy?_ Thùy Chi quan tâm

- Gió mát thế này làm tao muốn thả diều ngặt nỗi con diều yêu dấu của tao bị mắc ở trên cây._ Hùng giải thích



- Lớn già cái đầu rồi còn chơi thả diều!_ Bảo Bình mỉa mai

- Kệ tao

- Mà sao lại vướng trên cây?_ Chuyên hỏi

- Tất cả là tại thằng em tao.

- Thằng Bin á hả?

- Ừm. Chả là tao kêu nó từ trên lầu ném con diều từ ban công xuống cho tao, nó ném sao vướng lại cái cây thế là đi tong con diều yêu dấu rồi!

- Cho bỏ tật lười không chịu đi lên!_ Chuyên nói

- Tại sao em cậu lại không ra ban công đứng cho dễ như vậy sẽ không bị vướng?_ Thùy Chi thắc mắc

- Không phải là không chịu đi ra mà là không đi được. Lan can ban công nhà tao thấp lắm, mẹ tao không cho nó bước ra đó, ngặt nỗi nó lại sợ bả như sợ cọp.

- Ồ.

Giọng thằng Hùng cứ ù ù bên tai, những từ còn sót lại trong cái đầu óc chứa toàn truyện trinh thám kia của nhỏ vài từ: "ban công", "vướng lại", "không thể ra được"!!!

- Phải rồi là chính nó!_ Nhỏ reo lên làm mấy cái mặt kia đần thối ra cả. - Chuyên tao đã giải quyết được vấn đề giấu hung khí rồi! Nếu giả thiết tao đúng thì chắc hẳn nó vẫn còn ở đó!_ Nhỏ chạy tới nắm lấy tay thằng Chuyên lôi xềnh xệch đi, tội nghiệp thằng nhỏ không hiểu mô tê chi hết!



- Nè mày định làm gì thế?_ Con Bình lo lắng hỏi.

Bây giờ bọn nó đang đứng trên ban công của phòng làm việc ông Diệp ở ngôi biệt thự Máu. Nhỏ lấy một sợi dây, quấn ngang eo sau đó ném một đầu dây cho bọn nó

- Cầm lấy!

- Đừng nói với tao là mày nhảy lầu đấy nhé?_ Thằng Hùng hỏi

- Vớ vẩn!

- Nguy hiểm lắm!_ Thùy Chi nói

- Yên tâm đi, tao chắc chắn sẽ làm được mà!_ Nhỏ nói chắc như đinh đóng cột làm bọn nó cũng an tâm chút đỉnh. Nhỏ đứng lên lan can, sau đó phóng một cái sang cây to bên cạnh, xém chút nữa là rơi xuống đất may thay là nắm được một nhánh cây.

- Đâu rồi, đâu rồi ta?_ Nhỏ gạt những tán lá ra tìm kiếm thứ mình muốn. - A! Đây rồi!_ Nhỏ lấy ra một cái túi đựng thứ gì đó bên trong, màu sắc vải đã bị nhạt đi đến nỗi chỉ còn lại một màu vải nguyên thủy cũ kĩ chứng tỏ nó đã nằm đây rất lâu

- Đó… đó… là thứ gì vâỵ?

- Nếu tao không nhầm thì bên trong sẽ là…_ Nhỏ kéo dài câu nói ra, tay thoăn thoắt gỡ sợi dây trên chiếc túi. - Là… hung khí!_ Nhỏ nhếch môi cười đắc thắc

- Ghê quá!_ Thùy Chi nói khe khẽ

- Yes! Đúng như giả thiết của mình!_ Nhỏ vỗ đùi một cái đét

- Haizz… xem ra giả thiết của mày mới đúng!_ Thằng Chuyên nói

- Dĩ nhiên!_ Nhỏ dương dương tự đắc

- Này, có ai giải thích giúp tao có chuyện gì đang xảy ra được không?

Sau đó là lời tường thuật của nhỏ và Chuyên.

- Thế bây giờ mày tính sao?_ Chuyên hỏi

- Dĩ nhiên là tiếp tục điều tra rồi, sau vụ này khiến tao phấn chấn hẳn lên!

- Vậy kế tiếp mày định điều tra gì?

- Chắc là tới quyển nhật kí!

- vậy mày cứ việc điều tra đi hé tui tao về để còn ôn bài cho ngày thi sắp tới nữa

- Hể? Một mình tao sao?

- Dĩ nhiên!

Bọn nó cười toe rồi ra về bỏ nhỏ ngồi một đống trong phòng. Cái lũ bỏ rơi bè bạn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chinh Phục Mĩ Nam Thiên Tài Lạnh Lùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook