Chinh Phục Mĩ Nam Thiên Tài Lạnh Lùng

Chương 13

Cherry

30/12/2015

- Trời ơi, 6h55p rồi mà mày còn thảnh thơi thế à?_ Cậu tức như điên lên trước sự "bình chân như vại" của cái cô nàng Nhật Hạ trước mắt. Đối với mọi người, "nước tới chân mới nhảy" thì với nhỏ là "nước tới cổ vẫn còn ung dung"- Từ tốn đi, tiết đầu là Lịch Sử của bà cô Trinh tao chẳng muốn học tí nào!_ Nhỏ bĩu môi nói lại, chậm rãi gật đầu chào ông cụ, rồi cẩn thận đóng cửa lại

- Mặc xác mày, tao thì cần!

Trở về 1 tiếng trước...

- Nhật Hạ, dậy đi học nè mày!

- Ừm!

Đừng hiểu lầm cái con người đang mê ngủ dưới đây ngoan ngoãn như vậy. Đây là lần thứ 3 cậu gọi nhỏ thức dậy và lần nào cũng nhận được một chữ "ừm" nhưng tới 10p sau cũng chả thấy bản mặt của nhỏ xuất hiện. Hết kiên nhẫn, cậu giậm chân bước lên phòng nhỏ, lôi nhỏ xuống sàn

- Dậy chưa hả?

Sàn nhà mát quá nhỏ nằm luôn tới khi cậu xách cây chổi ra trước mặt thì nhỏ mới cười hì hì chạy vào WC thay đồ.

20p sau...

- Nhật Hạ! Cả vào nhà vệ sinh mà mày cũng ngủ à? Trễ giờ rồi!_ Cậu đập cửa rần rần làm cái con người bên trong giật mình, nhận thức được sự việc mới cuống quít vscn. Thật bó tay mà!!!

Trở về với thực tại...

- Mày có điên không hả? Con gái con đứa, ngồi như thế có ngày cày răng xuống đường!_ Cậu gần như thét lên, nhỏ rú ầm lên sau xe

- Lâu lắm rồi chưa ngồi kiểu này. Thiệt là phiêu mà~_ Nhỏ trong tư thế ngồi quay ngược lại với yên xe, cười khanh khách

- Đúng là... trẻ con! Thế có mát không?_ Cậu bật cười

- Gió quá trời. Mát lắm luôn á! Cứ như là đang đi Tàu lượn siêu tốc "phiên bản" lỗi vậy!_ Nhỏ đáp. Cậu lại phì cười vì cách ví dụ "cụ thể" của nhỏ

- Mày có biết chạy xe đạp không vậy?_ Đột nhiên cậu hỏi một câu không đâu vô đâu

- Ờ thì cũng có!_ Mặc dù có chút khó hiểu nhưng nhỏ vẫn trả lời. Đừng nghĩ nhỏ từng là tiểu thư thì sẽ không biết chạy xe đạp nhé, ngày xưa nhỏ từng bị "đày" về vùng quê xa xôi nên được học chạy xe qua mấy đứa con nít trong làng.

"Kétttt...."_ Cậu bóp thắng, nhảy phóc xuống xe hiên ngang nói với nhỏ

- Tao với mày đổi chỗ đi, tao mỏi chân rồi!

- Ơ... kì vậy sao tao chở mày nổi?_ Nhỏ chau mày

- Thế sao tao chở con heo như mày nổi hả?

- Tao khác mày khác, con gái mà chở con trai à? Bất công thế?

- Không nói nhiều, có đổi chỗ không hay đi bộ?_ Cậu nhất quyết hỏi, nhỏ đành ngậm ngùi mà đổi chỗ lên yên xe trước. Chiếc xe ban đầu xiên tới vẹo lui thì cuối cùng cũng giữ được cân bằng ban đầu, lăn bánh từ từ trên đường. Trông khi nhỏ gò lưng ra đạp xe thì ở yên sau, cậu đang cười hỉ hả

- Cảm giác đúng là phiêu thật đó! ~~~

Nhỏ chỉ biết nuốt trọn cục tức vào bụng. Té ra, cậu kêu nhỏ đổi chỗ để bắt chước nhỏ - ngồi ngược sau yên xe!!!

- Thế nào? Cảm giác ngồi ngược như vậy có hay không?_ Được một lúc, khi cơn tức đã lắng xuống bội phần, nhỏ tò mò

Vai cậu khẽ nhô lên như hít một hơi, sau lại trùng xuống. Giọng cậu trầm trầm như tiếng mưa đá.

- Cảm giác có một người làm điều điên rồ với mình thật là tuyệt!

Nhỏ thật muốn quát vào mặt cậu vì dám nói hành động của nhỏ là "điên rồ". Nhưng nghĩ lại ngồi ngược yên xe đâu phải là một hành động "tỉnh táo", với lại cái cảm giác đó... cũng thật là thích! Nhỏ gật gù đáp trả thay vì nói một câu gì đó.

...

----

- Hạ!

- Hahaha

- Nhật Hạ!

- Hahaha

- TRẦN NHẬT HẠ!

- Hahaha… hả… ơ… hình như có ai gọi mình?_ Nhỏ ngây ngốc, nghe vãnh lỗ tai lên nghe ngóng tình hình

Rầm rập, rầm tập…_ Tiếng bước chân từ tầng trên vồn vã chạy xuống muốn rung chuyển cả cầu thang

- Mày làm gì mà tao kêu không nghe hả?_ Cậu quát. Thật mất hết kiên nhẫn với con nhỏ này, lúc đầu cậu gọi một cách nhỏ nhẹ đáp lại là tiếng cười giòn giã của "ai kia", gọi lần thứ 2 thứ 3 vẫn là tiếng cười đến.

-…_ Nhỏ nhún vai đáp trả tiếp tục dán con mắt vào cái màn hình TV. Cái hành động nhởn nhơ này như một tay gián tiếp chọc tức cậu

- Có chịu học bài gì chưa hả?_ Cậu quan tâm hỏi, chỉ là giả vờ thôi nhằm tao lý do để mà đánh nhỏ, vì cậu biết nhỏ thế nào cũng chưa đụng vào bài vở dù chỉ là một chữ. Và đúng như cậu dự đoán, nhỏ liếc nhìn sang đống tập vở: cái sứt giấy kiếng, cái rách hết nửa bìa tập, cái thì sứt luôn, bìa một nơi trang giấy một nẻo, nhìn chung là tập vở hông được đàng hoàng, đủ hiểu người chủ nhân của nó "coi trọng bài vở" như thế nào!

- Bài ư? Lịch Sử dài quá có học cũng chả vô, Sinh Học chắc không trả bài đâu, GDCD mới trả bài 0đ chắc không gọi lại nữa,…

Chưa kịp để nhỏ liệt kê hết là đã bị ăn ngay một cái cốc lên đầu đau điếng. Cậu xoa xoa thái dương, nhìn bộ dạng nhỏ mà bó tay. Chiếc áo in hình con gấu pooh vàng khè, mái tóc màu đỏ còn quấn lọn hai bên, xung quanh la liệt vỏ mấy bịch bánh Oshi, màn hình TV hiển thị bộ phim hoạt hình mèo Oggy.

- Dẹp, dẹp hết, mau lên!_ Cậu lùa vỏ mấy bịch bánh trên bàn xuống đất, tiện tay bấm nút tắt TV. - Cho mày 5p dẹp hết cái chỗ này, đem tập vở lên phòng học bài. Đừng để tao nổi nóng!_ Xong cậu quay lưng bỏ đi.

Màn hình TV tối thui, phảng phất trên đó là bộ mặt đơ đơ ra của nhỏ. Cái tên này đúng là ác quỷ nha thật là đáng sợ mà. Phải nhanh chóng dọn dẹp rồi "diện kiến quỷ Sa Tăng" thôi, nếu không muốn toàn thây sống ở đây!

Cạch._ Cánh cửa mở ra, theo sau là gương mặt nhạt nhẽo của nhỏ, trên tay là một đống tập vở ngổn ngang. Không hiểu sao, hễ thấy cái bộ mặt này là cậu không ưa được, cái kiểu giống như là ngạo nghễ khinh người vậy

- Trễ 1p chép phạt lại 1 bài văn mẫu nghị luận!_ Cậu nhàn nhạt nói

- Hể?_ Sắc mặt của nhỏ lập tức thay đổi. - Mày muốn trả thù tao vụ hồi chiều à?_ Nhỏ gào lên tức tối

Cứ nhắc đến chuyện hồi chiều là cậu phát bực. Chả là, chuyện xảy ra như thế này…

Bọn nó hẹn cậu với nhỏ ở quán cafe Cũ học tập. Trông khi cậu "thao thao bất tuyệt" giảng giải cho mấy cái đầu to mà óc như trái nhỏ ở đây hiểu bài y hệt một ông thày giáo lâu năm, thì… nhỏ đây lại bận rộn với công việc uống nước ăn bánh một cách vô cùng tự nhiên, dĩ nhiên một câu nói của cậu cũng không lọt vô cái lỗ tai của nhỏ. Không gian yên lặng của quán cafe thay bằng tiếng hút trà sữa sồn sột từ mấy viên trân châu theo đường ống hút chui vào miệng, tiếng nhai rôm rốp khoai tây chiên. Mọi người đang tập trung hết cỡ để nghe cái "vị giáo sư" đang giải toán cũng bị nhỏ làm cho mấy tập trung. Ăn uống no nên xong, nhỏ quay sang ngủ khì khì đến nỗi chảy cả ke ra bàn mà không hay biết. Tới khi trong giấc mơ của nhỏ xuất hiện một trận "đại hồng thủy" thì mới choàng tỉnh giấc, hóa ra cũng có một đợt "sóng thần" nho nhỏ ở ngoài, ly trà chanh bên cạnh bị úp lên đầu nhỏ sạch bách không còn một miếng nước, mấy lát chanh tươi cũng dính lên mặt lên tóc nhỏ. Hiển nhiên "chủ mưu" là cậu, khi nhỏ gào thét chửi bới thì cậu lại thản nhiên nói "Ai biểu 'thầy' giảng mà 'trò' lo ngủ!"

- Này làm gì mà mặt đần thối ra vậy?_ Nhỏ khều khều tay cậu, lôi cậu ra khỏi dòng kí ức "xa xăm".

- Bây giờ tao giảng bài, chăm chỉ nghe rồi làm hết bài tập + học bài cho tao, một hồi tao kiểm tra mà chưa xong thì đừng mong có ngày mai!_ Cậu lạnh lùng đe dọa. Nhỏ nuốt nước bọt cái ực, xem ra nhỏ phải "tổn hao công sức" hơi bị nhiều rồi.



- Rồi, đúng… đúng… hết rồi! Tốt lắm!_ Cậu dò bài của nhỏ rồi gật đầu hài lòng

- Yeah!!! Cuối cùng cũng xong đống bài tập phiền phức này rồi!_ Nhỏ vươn vai thỏa mãn, liếc nhìn sang chiếc đồng hồ đã điểm 19h. - A, vừa lúc tới phim Sitch!_ Nhỏ reo lên, hí hửng rời bàn toan chạy đi thì bị cậu nắm cổ áo một cái lôi mạnh lại, khiến nhỏ chao đảo. Cậu chấn áp nhỏ vào chiếc bàn học, lật lật vài trang tập

- Ai bảo xong rồi mà đi xem phim hả?

- Hể? Chứ còn bài nào nữa?_ Nhỏ dẫu môi lên cãi

- Ngữ Văn. Còn nhiều bài học lắm!_ Cậu đẩy quyển tập đề hai chữ "Ngữ Văn" nghệch ngoạc trên tờ giấy nhãn, ra trước mặt nhỏ. Nhỏ lập tức xanh lét mặt mày, từ trên đỉnh cao mà rớt xuống một cái rầm, cái gì chứ Ngữ Văn thì không được a~

- Sao?_ Thấy sắc mặt của nhỏ, cậu hỏi

- Không được! Tao học chả voi đâu, vừa nãy phải chép bài văn mẫu cho mày căn bản là không thể nhét thêm một chút kiến thức nào nữa!_ Nhỏ xua xua tay, nói lí lẽ cho cậu nghe

- "Không thể nhét thêm chút kiến thức nào nữa" ư? Định làm người khác cười cho bể bụng à? Học Ngữ Văn có mỗi 1,4 điểm trung bình mà làm như đã chứa nhiều kiến thức lắm không bằng!_ Cậu mỉa mai nói

- Sao… sao… mày biết điểm trung bình của tao là 1,4?_ Nhỏ lấp bấp hỏi. - Cái này mình giữ kín lắm mà ta?_ Nhỏ lầm bầm tuy nhiên lại lọt vào tai cậu hết

- Ôi trời, giấu kĩ cái con khỉ! Cái tờ giấy thông báo kết quả học tập cứ bay tứ tung khắp nơi trong lớp, không chừng ai cũng biết hết rồi!

- Nhục quá~!



- Biết nhục sao không lo học còn đi xem phim?

- Tại vì… nó dài và khó học lắm chứ bộ! Tao học mãi cũng không vô, còn phần tập làm văn mày có cho tao đọc hàng ngàn quyển văn mẫu thì tao cũng chẳng làm khá khẩm hơn đâu!_ Nhỏ chu chu môi kể lể.

- Haizz…_ Cậu thở dài lắc đầu. - Được rồi tao sẽ chỉ mày cách học ngữ văn giỏi mà không cần tốn sức!

- Hả? Thật sao? Yaa… Thần Hy đáng yêu nhất trên đời mà!_ Nhỏ nhào tới, ôm chặt cậu. Cậu bất giác đỏ mặt, đẩy nhỏ ra nhè nhẹ, ho khan vài tiếng. Nhỏ hình như cũng hiểu nên vuốt lại quần áo ngồi vào ghế, nghiêm trang chỉnh tề

- Mày đừng có mà cảm động quá! Tao đâu có nói là giúp free!

- Hả?_ Mọi hình tượng sụp đổ, cái miệng của nhỏ cũng từ đó mà há hốc ra. - Chứ sao?

- Bao một chầu nước đổi lại bài thi điểm cao!_ Cậu khoanh tay ra điều kiện

- Ơ… mày kì quá, bạn bè không mà làm vậy! Mày coi được à?_ Nhỏ bĩu môi trê trách

- Sao không coi được? Cái gì cũng có cái giá của nó!_ Cậu nhoẻn miệng cười. - Sao mày có đồng ý cuộc trao đổi này không?

Nhỉ đắn đo suy nghĩ một chút rồi miễn cưỡng gật đầu

- Ok!

- Để viết hợp đồng cho chắc ăn, cái con người của mày láo cá lắm! Nhỡ tao chỉ cho mày hết "bí quyết gia truyền" của tao rồi mày rút lời hứa không bao tao ăn, thế thì tao thiệt thòi rồi!_ Cậu nói, tay lấy mảnh giấy trắng trên bàn, ấn đầu bút bi ghi vài dòng nguệch ngoạc, xong đẩy về phía nhỏ. - Kí đi!

- Ok._ Nhỏ cầm bút ghi hai chữ "Nhật Hạ" vào cuối "bản hợp đồng". Dù có chút nghi ngờ trong lòng nhưng kí cũng đã kí rồi nghĩ chi nhiều phải không?

- Rồi, rồi giờ mày chỉ cho tao "bí quyết" ấy đi!_ Hai tay chống cằm, nhỏ bày ra bộ mặt cực kì háo hức. Cậu tiến tới ghé sát vào tai nhỏ thì thầm

- Bí quyết đó là: gắng học bài chăm chỉ vô!

Xong cậu mỉm cười đểu cáng, vỗ vỗ vai nhỏ

- Thế nhé!_ Rồi nhanh chân tiến ra cửa trước khi khuôn mặt nhỏ biến sắc

- DIỆP THẦN HY! TAO HẬN MÀY!!!!



1h sau…

Nhỏ lết cái thân tàn tội nghiệp xuống nhà định sẽ uống nước. Ánh mắt bất giác liếc nhìn về phía bộ bàn ghế ở phòng khách và chiếc TV. Cái tên chiếc tiệt đó thản nhiên bật TV xem phim hoạt hình mặc nhỏ học bài ở trên phòng đã vậy còn bật volum hết cỡ nữa chứ, đúng là làm ảnh hưởng đến người đang "thi hành công vụ". Ực một hơi nước xong, toan rón rén lên phòng đóng cửa đi ngủ thì một tiếng noi vang lên đầy uy lực

- Học bài xong chưa?_ Cậu quay mặt lại hỏi

- Xong rồi, giờ đi ngủ!_ Nhỏ đáp

- Bộ mày là heo à? Học bài xong là lăn ra ngủ!

- Thế mày muốn tao làm gì hả? Cái TV bị mày cướp mất rồi còn gì!_ Nhỏ gào lên

- Thay đồ đi.

- Thay đồ? Đi đâu à?

- Chả phải mày thiếu tao một chầu nước sao?

- Ơ hồi nào vậy ta?_ Nhỏ giả ngây ngô chứ thực chất nhỏ nhớ rõ "mối hận thù" này. Cậu đã bỉ ổi thì đừng trách nhỏ sao quá xảo quyệt a~

- Đây!_ Cậu moi trong túi quần ra bản hợp đồng. Nhỏ quên bét mất chuyện này. Thôi thì giả ngu không được, nhỏ quay sang lật lộng vậy

- Bây giờ tao không muốn đó thì sao hả? Bản hợp đồng không có chữ kí của Tòa thì mắc mớ gì tao phải thi hành!_ Nhỏ nói bằng giọng cực kì hách dịch lẫn kiêu ngạo

- Nếu mày không thực hiện là đã vi phạm hợp đồng! Tao sẽ…_ Cậu nói tay chỉ xuống mấy dòng chữ nhỏ ở phía cuối tờ giấy. - Tao sẽ hôn đấy!

- Hả?_ Nhỏ trọn tròn mắt khom người nhìn mấy dòng chữ đó. Quả thật là nó ghi: "nếu Trần Nhật Hạ vi phạm hợp đồng thì sẽ bồi thường bằng một nụ hôn". Nhỏ nhớ lúc nãy làm gì có hàng chữ này. Nhỏ nhăn nhó. - Thế thì không công bằng, tao hết tiền rồi chẳng thể bao mày ăn được!

Cậu liếc nhỏ một cái

- Ai biết là mày hết tiền, nhỡ đâu mày muốn tao hôn nên mới làm bộ làm tịch!

Cái "mũ chụp" này quá nghiêm trọng rồi. Nhỏ lập tức im bặt, không rên rỉ kì kèo nữa. Giờ có cho tiền thêm nữa thì nhỏ vẫn sẽ bao cậu ăn một chầu. Lập tức nhỏ quay quắt vào nhà WC thay đồ. Cậu nhìn theo bóng nhỏ mà phí cười.



Kétttttttt…

Chiếc xe đạp dừng lại trước một quán cafe ở góc phố. Xung quanh quán cafe được bao bọc bởi một lớp kính dày và một chiếc màn màu be che khuất toàn bộ không gian quán bên trong, phía trên một tấm bảng bằng gỗ xiên quẹo với những dòng chữ như chảy xuống: Naive.

Keeng…_ Cánh cửa mở ra va vào chiếc chuông phía trên kêu lên một tiếng. So với quán Cũ của Thùy Chi thì mấy vật trang trí ở đây cũng cũ kĩ nhưng không độc đáo bằng, tuy nhiên lại mang một nét hoài cổ rất lạ lẵm. Những bản nhạc không lời vang lên đều đều từ chiếc máy cát sét cũ từ thế kỉ mười mấy.

- Lâu quá không thấy em đến đấy, Thần Hy!_ Chị chủ quán mỉm cười, mặc dù đang pha chế cafe cho khách nhưng lại chuyền công việc đó qua cho một nhân viên nữ khác mà tiến lại chào hỏi cậu. Chắc hẳn là khách quen

- Vâng._ Cậu gật đầu, cười nhẹ một cái.

- Ai vậy?_ Chị chủ quán nghiêng đầu nhìn nhỏ, còn nhỏ thì mãi nhìn dáo dác khắp nơi. - Bạn gái em à?

- Ơ... không phải đâu chị!_ Cậu xua xua tay, lắc đầu lia lịa

- Này cô gái!_ Chị chủ quán chẳng thèm bận tâm đến phản ứng của cậu, quay sang gọi nhỏ

- Hả?_ Nhỏ ngây người, rồi bần thần lại. - Dạ?

- Chị nói em đó! Lại đây chị nói nghe!

- Sao ạ?_ Chưa kịp hỏi gì thêm là nhỏ bị bàn tay của chị chủ quán lôi đi miễn cưỡng, nhỏ nhìn cậu như cầu cứu. Chị chủ quán lôi nhỏ sang một góc quán, xe chỗ cậu ngồi đủ để nói chuyện mà cậu không nghe lọt câu nào.

- Em tên gì?

- Dạ... Nhật Hạ, Trần Nhật Hạ.

- Chị tên Duyên, em cứ gọi chị là Anna cho thân mật.

- Vâng!

- Em mấy tuổi rồi? Bằng Thần Hy phải không?

- Vâng, ạ.

- Chị 29 tuổi rồi, rất vui được gặp em._ Chị Anna mỉm cười thân thiện

- Sao ạ? 29 tuổi ư? Em còn tưởng chị mới 19, 20t gì ấy chứ!_ Nhỏ thốt lên, không tin vào mắt mình. Quả thật nếu chỉ nhìn qua một lần thì ai mà biết được cô gái này đã sắp sửa bước qua tuổi 30 đâu. Mái tóc dài được uốn vểnh, dập phồng bên trong tạo sự trẻ trung, nữ tính mà vẫn rất phong cách, màu nâu nhạt được điểm thêm vài sợi móc light màu xám sáng. Bờ môi được son lòng trong màu đỏ cam, mắt được đeo lens đen trơn, hai gò má được đánh một ít phấn hồng trông rất tự nhiên. Trên người mặc một chiếc quần short rách hai màu mix cùng chiếc áo tank top kèm áo lót màu đen, nửa kín nửa hở cực kì quyến rũ.

- Hì, em nói quá thôi, chị già thế này mà ai nghĩ là còn đôi mươi cơ chứ!_ Anna cười cười, khiêm tốn nói

- Ơ, em nói thật đấy chứ, không đùa đâu!_ Nhỏ làm mặt nghiêm trọng

- Em là bạn gái Thần Hy à?

- Không phải đâu chị, tụi em chỉ là bạn thôi!_ Nhỏ chối, phản ứng y hệt cậu lúc nãy

- Bạn?_ Anna nhìn nhỏ đầy nghi ngờ, nhỏ gật cái rụp đáp trả. - Em biết không, em là cô gái đầu tiên Thần Hy dẫn đến quán đấy!

- Cái này... thì chắc là... em biết!_ Nhỏ nói một câu vô cùng khó hiểu. Với cái bản tính lúc trước của cậu thì có đời nào cậu dẫn một cô gái đến đây cơ chứ, nếu có thì chỉ có thể là... hư cấu!!!

- Thần Hy là một chàng trai rất đặc biệt, cậu ấy đến đây lúc nào cũng ngồi vào cái bàn ở góc quán và kêu một ly Cafe đen tuy nhiên lại không bao giờ đụng đến, ánh mắt thì như nhìn về phía nào đó xa xăm lắm tĩnh lặng như mặt hồ vậy, luôn ẩn chứa một nỗi buồn nào đó... nhưng vẫn tạo cho người ta cảm giác bình yên! Hôm nay cậu ấy lại cười chắc hẳn là đang rất vui, tâm trạng này chị chưa từng thấy bao giờ!_ Anna mỉm cười, tả về cậu. Nhỏ có cảm giác dường như chị Anna này rất hay để ý tới cậu, giống như là có tình cảm đặc biệt vậy

- Vậy à?_ Nhỏ đáp lại



- Mặc dù không thích nhưng chị phải nói, chị có linh cảm rằng... Thần Hy có tình cảm gì đó với em, vượt qua ranh giới của tình bạn!_ Chị Anna nói, rồi chưa kịp để nhỏ chống chế thêm gì chị ấy lại nói tiếp. - Này Nhật Hạ, chị định sẽ "cua" Thần Hy nhưng hôm nay cậu ấy lại dẫn em tới, chị thấy chị nên bỏ cuộc thì hơn!

- Ơ chị đừng hiểu lầm tụi em chỉ... chỉ là bạn thôi, chẳng có tình cảm gì cả!_ Nhỏ chối rối rít. Chị Anna không quan tâm, đẩy đẩy nhỏ về phía cậu rồi nháy mắt đầy tinh ý.

- Em qua đó với Thần Hy đây, chị đi tiếp chuyện vài người bạn cái đã!

- Vâ... vâng!

Nhỏ tiến về phía chỗ cậu, lại là nơi cuối góc quán. Mấy câu nói của chị Anna cứ ù ù bên tai nhỏ như một chiếc đĩa phát nhạc bị hư cứ lặp đi lặp lại mấy câu

"Mặc dù không thích nhưng chị phải nói, chị có linh cảm rằng... Thần Hy có tình cảm gì đó với em, vượt qua ranh giới của tình bạn"



- Mày làm gì cứ đờ đẫn ra đấy vậy?_ Cậu hỏi, lôi nhỏ ra khỏi dòng suy nghĩ

- Mày kêu gì chưa?

- Rồi._ Cậu gật đầu. - "5 cốc kem: Socola, Táo, Khoai Môn, Dâu, Nho, cho vào một chiếc cốc lớn"_ Cậu nói một cách vô cùng thản nhiên

Chính thức nhỏ cảm thấy cắn dứt lương tâm khi đã đồng ý bao cậu ăn rồi dẫn đến "viêm màn túi" cực độ. Nhỏ ngậm ngùi cầm ly trà đá mà uống. Bây giờ trong đầu nhỏ chẳng còn câu nói của chị Anna nữa mà thay vào đó là tâm trạng tiếc thương cho mấy tờ tiền sắp không cánh mà bay. Tại sao? Tại sao cậu không uống cafe đen như mọi ngày đi chứ???

Cậu thì chẳng thèm mảy may để ý tới, vẫn hồn nhiên ngắm cốc kem to gần bằng cái chậu đủ màu hấp dẫn trên bàn mà chị nhân viên mới đem ra. Sau, mới ngó ngàng đến ly trà đá trên tay nhỏ

- Ủa? Mày chẳng uống gì à?

"Mày còn dám nói nữa à? Một cốc à không một chậu kem của mày bằng mấy ly nước của tao rồi!!!"_ Mặc dù trong lòng đang muốn gào thét lên như thế nhưng ngoài mặt thì lại thì thào

- Đổi không?

Cậu lắc đầu nguây nguẩy. Một lúc sau cầm lên một chiếc thìa nhựa trong veo màu đỏ, đưa cho nhỏ

- Ăn chung ha?

Hóa ra cậu vẫn còn biết điều!!!

...

Vài giờ đồng hồ sau khách khứa về gần hết, chỉ còn lại vài người lưa thưa trong quán, dù sao cũng khuya rồi quán vắng khách thì cũng là điều hiển nhiên. Nhìn sang cái tên ngồi cạnh, rồi nghía mấy chậu kem trên bàn, nhỏ rầu rĩ muốn gào thét lên rằng: "Mày ăn một cốc kem rồi chưa đủ sao mà còn ăn thêm hả? Con heo mọi!"

Bây giờ cái câu nói của chị Anna đã giải quyết được, không còn nghi ngờ gì nữa nhỏ chắc chắn 100% rằng chị đã hiểu lầm. Hoàn toàn chắc chắn như thế! Bởi vì có một thằng con trai nào mà thích một đứa con gái mà bắt người con gái đó trả tiền cho mình không? Dĩ nhiên là không rồi, cho nên cái thằng Thần Hy này ngoài coi nhỏ như một người bạn, một kẻ thù ra thì không còn gì nữa. Phải rồi có bao giờ mèo với chuột làm người yêu của nhau đâu, à không... cũng có mà đó là Tom và Jerry mà cũng chỉ là trên mức tình bạn chứ không vượt qua, hiển nhiên cậu và nhỏ sẽ như thế và mãi mãi luôn là như thế!

- Tính tiền đi, mãi nhìn thứ gì đó?_ Cậu nhàn nhạt nói

Nhỏ móc túi quần, nhưng mà... mấy tờ tiền đã chạy biến đi đâu mất bỏ lại chiếc túi rỗng không. Hết túi quần đến túi áo, vẫn không thấy một bạc cắt nào cả, nhỏ nhăn mặt khổ sở nói với cậu

- Mày trả tiền đi, tao làm rớt mất rồi!

- Cái gì? Tao nào có đem tiền đâu!_ Cậu trợn tròn mắt. Rồi, hai đứa nó đơ luôn

- Hai em có chuyện gì à?_ Chị Anna từ xa tiến lại, quan tâm

- Không... có gì đâu chị!_ Hai đứa chối

- Đừng có xạo, từ xa chị nghe hết rồi, ai em không có tiền đúng không?_ Chỉ chực chờ đến câu nói này là nhỏ tuôn một tràng kể lể

- Vâng chị ạ! Em lỡ làm rớt tiền cho nên bây giờ túi trống không rồi, mà chị đừng hiểu lầm em chỉ là vô ý thôi chứ không cố tình quỵt tiền chị đâu nhe chị...

- Và...?

- Và Thần Hy thì nghĩ em trả tiền cho nên cũng chẳng thèm đem một xu nào cả!_ Nhỏ nói bằng giọng bất lực

- Hai em có em nào biết đàn không?_ Chị Anna hỏi một câu trớt quớt

- Không!_ Nhỏ lắc đầu. Thà kêu nhỏ đi đánh nhau với người ta nghe còn khả thi hơn là đi đánh đàn đấy!

Cậu thì không trả lời ngay như nhỏ mà ngẫm nghĩ một chút sau hỏi lại

- Chị muốn đánh đàn gì?

- Chiếc piano đằng kia đấy, mặc dù hơi cũ nhưng vẫn âm thanh vẫn còn rất êm, lâu lâu vẫn có vài chàng trai đến đánh đàn cho quán!

- Vậy, chị định cho bọn em đánh bài gì? Chị có thể kêu ai đó lên làm đánh thử một lượt trước không

- Ưm... để xem. Bài này do bạn chị mới sáng tác, chị sẽ nhờ một cậu nhân viên trong quán lên làm mẫu trước cho em!

Mặc dù trong lòng đang rất ư là tò mò rằng cậu biết đánh đàn khi nào? Nếu là biết đánh đàn khi ở ngôi biệt thự thì tại sao chả thấy cây đàn piano nào trong đó? Nhưng mà nhìn cậu đang chăm chú vào anh nhân viên đang đánh đàn thì nhỏ chẳng muốn làm phiền làm chi, cho nên ngồi xuống chiếc ghế phía dưới ngắm buâng quơ.

Bản nhạc kết thúc, mặc dù nhỏ thấy bản nhạc rất hay, anh nhân viên đánh đàn cũng rất tài nhưng có thứ gì đó vẫn còn thiếu, mà thực ra nhỏ cũng chả rõ là thiếu cái gì, rõ ràng là rất hoàn hảo mà. Cậu ngồi vào ghế, hít thở một hơi, ngón tay bắt đầu lướt trên phím nhạc. Những âm nhạc như được thổi hồn vào, mà bay bổng, đây đúng là thứ nhỏ thấy thiếu. Cậu đàn làm cho người khác có thể cảm thấy lắng sâu vào tâm khảm, một nỗi nhớ da diết, khắc khoải không thể diễn tả được. Cả không gian im lặng lạ kì. Phải công nhận khi cậu chú tâm vào một việc gì đó rất là đẹp trai nha, một vẻ đẹp rất khó tìm ở mấy hot boy bây giờ, vừa nghiêm túc mà cũng rất lãng tử.

Vài phút sau, tiếng đàn dừng. Bỗng có tiếng vỗ tay, mấy người trong quán bừng tỉnh kể cả nhỏ rồi mấy tiếng vỗ tay tiếp tục vang lên không ngớt. Cậu ngại ngùng bước xuống, tiến về phía nhỏ.

- Em quả là rất tuyệt đấy!_ Chị Anna khen nức nở

- Ưm... cũng thường thôi mà!_ Nhỏ bĩu môi, dối lòng nói

- Em có thể vào đây đàn cho quán được không? Đảm bảo sẽ có tiền công, mà chị cũng chả cần em bán thời gian ở đây đâu khi nào rãnh đến đàn cũng được!_ Chị Anna đề nghị.

Cậu định từ chối rồi lại thấy khuôn mặt tràn ngập sự háo hức hơn cả cậu của "ai kia" thì cũng không nỡ. Cậu miễn cưỡng gật đầu kèm theo một điều kiện

- Em sẽ đàn cho quán chị, chị trả bao nhiêu thì tùy em cũng không cần nhiều. Nhưng mà... chị muốn em đàn một bản nhạc nào đó thì trước tiên chị phải kêu người nào đó đàn mẫu. OK?

Mặc dù khá là thắc mắc trước điều kiện của cậu nhưng chị Anna vẫn gật đầu đồng ý

- OK.

Bọn nó rời quán. Thay vì đi xe đạp, cậu chọn cách đi bộ dọc theo con đường, nhỏ cũng chả phản đối. Gió lành lạnh... hòn đảo về đêm bỗng dịu dàng thanh thản... Mấy ánh đèn vàng vọt bên đường như những quả trứng ốp la treo ngược phát sáng.

- mày biết đàn sao?_ Nhỏ bây giờ mới bắt đầu tò mò. - Từ lúc nào thế? Tao không biết luôn đấy!

- Tao đâu có biết đàn._ Cậu bình thản trả lời

- hả?_ Nhỏ há hốc mồm, không tin vào tai mình. Nhỏ cười giả lả nhón gót vỗ vai cậu. - Đừng xạo, thế lúc nãy là gì? Không biết đàn ư? Dụ ai vậy?

- Tao nói thật, bộ mặt tao đang đùa à?_ Cậu nhìn nhỏ khuôn mặt bỗng hóa nghiêm túc không giống đang đùa tí nào

- Nhưng... nếu mày không biết thì lúc nãy mày đàn đó là sao?

- Tao thậm chí còn không phân biệt được nốt nhạc nào nằm ở hàng nào nữa là, mày không thấy lúc tao đàn chả bao giờ nhìn vào bản nhạc trước mặt à?_ Cậu nói nhỏ mới nhớ. Mấy người nghệ sĩ họ không nhìn các bản nhạc vì họ đã thuộc lòng, còn cậu thì mới nghe bản nhạc này lần đầu, huống hồ nó lại là của bạn chị Anna sáng tác làm sao có thể khiến cậu học thuộc lòng được

- Thế thì làm sao?

- Chỉ là tao nhớ mấy ngón tay của anh nhân viên đã đàn đó đàn ở phím nào thôi!

- Hả? Làm sao mày nhớ nổi?_ Nhỏ há hốc mồm part 2. Thực sự là quá sức tưởng tượng

-..._ Cậu không trả lời mà dẫn xe đạp đi qua nhỏ

Quả nhiên như lời Bảo Bình nói, đứa con nuôi của ông Diệp là một thiên tài!!!

Hừ, mà nếu như vậy thì làm nhỏ càng cảm thấy khó chịu khi đi bên cậu. Thường thì đứa lùn sẽ ghét đứa cao, đứa học dở sẽ ghét đứa học giỏi. mà nhỏ lại lùn + học giỏi và dĩ nhiên là cậu ở phía còn lại, cho nên nhỏ cảm thấy khó chịu đơn giản vậy thôi!!!

Tới khi ngẩn người lại, cậu đã tít ở đằng xa. Nhỏ chạy nhanh lại, nói với theo

- Này, chờ tao!

P/s: T/g bật mí về chap sau một chút nhé. Chap sau sẽ có một cuộc cãi nhau giữa Nhật Hạ và Thần Hy, hơi bị lớn ấy nha! Bật mí tí vậy thôi, mai đọc đi rồi biết thêm chi tiết =))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chinh Phục Mĩ Nam Thiên Tài Lạnh Lùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook