Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Chương 55

Thư Ca

16/09/2016

Đây chỉ mới là bản họa, chưa được tính toán cẩn thận nên khi bị Vũ Văn Mặc hỏi thì nàng có hơi sửng sốt.

Vũ Văn Mặc thấy nàng im lặng, liền cúi đầu nhìn bản họa đến thất thần.

Mộ Dung Thư quan sát vẻ mặt của hắn rồi ngồi xuống bàn trang điểm, chải lại tóc, khi mọi thứ xong thì liền đến gần Vũ Văn Mặc.

Khi nàng nhìn sang thì thấy Vũ Văn Mặc cau mày thật chặt, nghiêm túc nghiên cứu bản họa, cảm nhận được Mộ Dung Thư đến gần nên hắn nghiêm trọng nói: "Tình hình thiên tai rất nghiêm trọng, nạn dân vô số, gian dâm cướp bóc xảy ra như cơm bữa, dân chúng vì đói mà cái gì cũng ăn ngay cả bùn đất, rễ cây thậm chí là xác người, súc vật chết cũng không chừa! Vì sự sống, có người đã bán vợ bán con rồi kỹ viện mọc lên như nấm, cho dù triều đình có phát chẩn giúp nạn thì cũng chỉ như muối bỏ biển, không giải quyết được gì."

"Ví như triều đình cứu trợ lài mười vạn gánh lương thực, sợ rằng đến tay dân chúng thì chỉ còn khoảng một hai ngàn gánh mà thôi, đây cũng chỉ là ví dụ." Khóe môi Mộ Dung Thư gợi lên, ẩn vài phần khinh thường nói, nàng không tin Vũ Văn Mặc không biết chuyện này.

Vũ Văn Mặc ngẩng đầu, con ngươi sâu như đầm nước chăm chú nhìn nàng, hình như là có ngạc nhiên cùng với tò mò nhưng chỉ trong nháy mắt, khóe miệng của hắn nở nụ cười trào phúng: "Không thể tin được, một nữ nhân như nàng cũng biết việc tham ô của bọn quan viên trong triều đình." Tuy nói là tiền cứu trợ thiên tai của triều đình nhưng hơn phân nửa đó đã chui vào túi của bọn quan lại địa phương rồi, tuy hắn biết nhưng đành chịu! Trước mắt, quan trọng nhất là cứu giúp dân chúng thoát khỏi cảnh khổ cực này.

Trong trí nhớ của Mộ Dung Thư, Vũ Văn Mặc rất lãnh tình, đối với Thẩm trắc phi nhìn như có tình cũng như vô tình, đối nữ nhân khác thì vô cùng lạnh nhạt, mà khi đối mặt với nỗi khổ của dân chúng thì hắn tuy có nhiều trở ngại nhưng rất muốn cứu dân chúng. Hôm nay hắn đến gặp nàng, có lẽ là vì chuyện hôm qua, dù gì thì cũng liên quan đến Đại phu nhân, ánh mắt của nàng nhìn thoáng Vũ Văn Mặc sau đó lại nhìn bản họa ôn nhu nói: "Muốn giải quyết khô hạn cùng nạn châu chấu thì cũng không có khó lắm."

Nàng vừa dứt lời, Vũ Văn Mặc liền không thể tin nhìn về phía nàng.

"Muốn có nước để tưới tiêu thì phải đào con kênh, muốn tránh châu chấu phá hoại mùa màng thì phải phun thuốc, còn cây trồng giảm sản lượng thì phải căn cứ vào độ màu mỡ của đất để lựa chọn cây trồng thích hợp, sau đó bón phân. Không tới hai năm sẽ có thể được như mong muốn!" Mộ Dung Thư bình tĩnh nói, liền không tự giác nói ra vài từ hiện đại.

Lời nói nghe thì đơn giản nhưng nội dung cùng dáng vẻ bình tĩnh của Mộ Dung Thư đã khiến cho Vũ Văn Mặc cũng có chút tin tưởng, ánh mắt hắn sáng lên nói, "Con kênh? Phun thuốc? Bón phân?" Hắn không hiểu ba từ này có nghĩa là gì nhưng hắn có cảm giác đây là chìa khóa cho vấn đề nan giải này!

Thấy gương mặt mờ mịt cùng ánh mắt trông mong của hắn, Mộ Dung Thư khẽ cười nói: "Con kênh là chính là một hệ thống chuyên dùng để tưới tiêu hoặc phục vụ cho việc ăn uống, phun thuốc là thuốc nước dùng để diệt châu chấu, không cho nó phá hoại mùa màng, còn bón phân là dùng nước bài tiết của người hay súc vật để bón đất làm tăng độ phì nhiêu làm cho cây cối tươi tốt hơn." Vũ Văn Mặc nghe thì đã hiểu một chút nhưng hắn vẫn chưa hình dung được, đôi mày của Vũ Văn Mặc khẽ cau lại nhưng tia sáng trong mắt càng thêm sáng, dường như nữ nhân này có thể giải quyết được vấn đề khó khăn đã làm hắn phiền lòng nhiều ngày nay. "Nói thì đơn giản như vậy nhưng nếu không có cách làm cụ thể thì cũng như không."

Mộ Dung Thư là người thông minh, đương nhiên là hiểu là hắn đang thương lượng với nàng nhưng vẫn cố ý chất vấn hơn. Bất quá... phương án thì có thể đưa nhưng không thể đưa miễn phí được!

Nàng cong môi, vươn tay lấy lại bức họa trong tay hắn, cười nói: "Thần thiếp có thể đưa gia phương án cụ thể nhưng gia phải đáp ứng thần thiếp một chuyện."

"Chuyện gì?" Quả nhiên, chân mày vừa dãn ra lại cau chặt.

"Yên tâm, việc này sẽ không làm gia khó xử, không chừng còn có thể làm gia thở phào nhẹ nhõm nữa kìa! Nhưng xin gia thứ lỗi vì bây giờ thần thiếp không thể nói ra việc này, mong gia lượng thứ." Mộ Dung Thư cười nói.

Vũ Văn Mặc nghe vậy, mày vẫn cay chặt, nhưng khi hắn cúi đầu nhìn thoáng qua bản họa thì chân mày dần dần giãn ra, gật đầu nói: "Được!" Chỉ cần cứu được dân chúng, đáp ứng một yêu cầu của nàng thì có làm sao? Huống hồ, nếu nàng có thể giải quyết việc này, đừng nói là một yêu cầu, dù mười hay một trăm cái thì hắn cũng sẵn sàng đáp ứng.

Mộ Dung Thư thấy hắn đáp ứng, liền mỉm cười rồi đem bản đồ cùng bức họa đặt lên trên bàn, mài mực rồi cầm bút bắt đầu vẻ, con kênh này vẫn chưa hoàn chỉnh, các tính toán cũng chưa chuẩn xác nên cần phải có thời gian để hoàn thành. Nàng ngẩng đầu nói với Vũ Văn Mặc: "Xin gia chờ một chút."

Dứt lời, nàng liền bắt tay vào việc tính toán, Vũ Văn Mặc xem nhưng không hiểu các hình vẽ cùng nàng đang tính toán cái gì. Vốn tập trung vào những gì nàng vẽ trên giấy, nhưng xem mãi cũng không hiểu nên hắn dời mắt đi lại lơ đãng rơi vào gương mặt xinh đẹp của Mộ Dung Thư.

Da của nàng rất đẹp, có thể là do vừa ngủ dậy nên trắng nõn trong suốt, nhìn gần thì không thấy lỗ chân lông, tia nắng mặt trời chiếu vào người nàng, rọi vào tóc của nàng khiến tóc nàng như được bao bọc trong một tầng ánh sáng ấm áp. Lúc nàng chuyên tâm, ánh mắt sắc bén được thu về thì hắn lại thấy được ở nàng sự tự tin mà không có bất kỳ nữ nhân nào có thể có!

Nàng hơi cau mày, ngừng bút, thoáng trầm tư sau một lúc thì lại tiếp tục vẽ. Đột nhiên, hắn có cảm giác muốn vươn tay vuốt ve mái tóc đó để xác định nữ nhân trước mắt không phải là một ảo ảnh, nhưng khi hắn thật sự vươn tay, cách mặt nàng khoảng vài phân thì nghe nhịp tim mình đập rất mạnh. Lúc này, Mộ Dung Thư vừa ngẩng đầu lên, hắn nhanh chóng thu tay lại.

"Xong rồi." Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn hắn nói.

Vũ Văn Mặc gật đầu, cúi đầu nhìn bản họa, mày khẽ cau. Mộ Dung Thư đương nhiên hiểu là vì sao hắn cau mày, người cổ đại thì làm sao hiểu được những thứ này liền mở miệng giải thích: "Đây là bức họa chi tiết của hệ thống kênh đào. Nhìn vào bản đồ thì vùng Giang Bắc cũng không phải là vùng khô hạn, nơi này, hai mùa xuân hạ đều có mưa, chẳng qua sông quá ngắn mà ruộng lại còn cách sông khá xa, chỉ cần đào kênh là có thể đảm bảo nguồn nước."

Giọng nói của nàng dịu dàng, nhưng lại mang theo vẻ bình tĩnh cùng tự tin hiếm thấy, hắn không thể phủ định lời nàng nói là sự thật nên rất nghiêm túc nghe nàng nói.

"Gia xem, đây là nơi con kênh bắt đầu…" Mộ Dung Thư rút tay ra khỏi bản đồ, chỉ vào bản họa, ngón tay nàng chỉ đến đâu thì lại tỉ mỉ giải thích đến đó, Vũ Văn Mặc tuy chưa bao giờ nghe đến những điều này nhưng Mộ Dung Thư là một cô giáo giỏi nên cũng không nói lòng vòng mà chỉ nói vào những điểm trọng yếu khiến hắn vừa nghe đã hiểu. Càng nghe, đôi mắt của Vũ Văn Mặc càng sáng, những điều nan giải làm cho hắn không ngủ yên mấy ngày nay, nhưng chỉ bằng một bức họa nhìn thì đơn giản nhưng cũng rất phức tạp của nàng mà dần dần biến mất.

Nàng thật thông minh!

Một nữ nhân nơi khuê phòng lại có trí tuệ như thế!

Vũ Văn Mặc vô cùng kinh ngạc, nhưng lúc này kinh ngạc cũng không quan trọng bằng việc giải quyết vấn đề trước mắt, hắn cũng không ngại ngần mà chỉ vào những chỗ không hiểu để Mộ Dung Thư cẩn thận giải thích.

Đợi đến khi hiểu hoàn toàn, Vũ Văn Mặc liền cao hứng nói: "Tốt! Tốt lắm! Tốt lắm!"

Tiếp theo, Mộ Dung Thư lại nói về các loại dược vật có thể làm nông dược, đây chẳng qua là ít nguyên tắc hóa học, phương pháp đơn giản, dù sao thời cổ đại, đất rộng của nhiều, rất nhiều thứ không có ở hiện đại nhưng lại có ở cổ đại, chỉ cần động não một chút, tận dụng vật này vật kia thì cũng đạt được kết quả như mong muốn.

"Về phần phân, thật ra chính là phân của người và động vật."

"Vì sao? Phân là bài tiết, rất hôi thối." Vũ Văn Mặc nhíu mày hỏi.

Mộ Dung Thư lắc đầu nói: "Không phải, thực ra thì thành phần của phân gồm rất nhiều chất có thể cung cấp chất dinh dưỡng cho đất, làm đất phì nhiêu." Nàng vốn định nói là phân thuộc về chất hữu cơ, nhưng hắn làm sao mà biết! "Gia không thấy hoa mọc trên bãi phân trâu luôn xinh đẹp hơn hoa ở các chỗ khác sao?"

Haizz... Sắp đến giờ cơm tối rồi mà lại cùng hắn nói tới nói lui cái vụ phân này, thật là ảnh hưởng đến khẩu vị!

Đôi mắt đen của Vũ Văn Mặc mở to, hoa trên phân trâu? Có người trồng hoa trên đống phân trâu sao? Làm như vậy chẳng phải là hủy hoại bông hoa đó? "Không thể ngờ là kiến thức của Vương phi lại rộng rãi như vậy, chắc là lúc còn ở phủ Tướng quân, Mộ Dung Tướng quân đều mang hết những chuyện đã chứng kiến bên ngoài kể lại cho nàng nghe."

Mộ Dung Thư nghẹn lời, chợt nhớ tới đến nàng đang nói chuyện với một cổ nhân, trong nhận thức của hắn hay nói đúng hơn nhận thức chung của thời đại này, nữ tử vô tài mới có đức, hơn nữa cho dù nam nhân có từ Nam ra Bắc cũng không thể biết nhiều như vậy. Hắn hoài nghi cũng là hợp lý.

"Gia, nếu không tin có thể không làm nhưng nếu gia đã tin thần thiếp, tạm thời thử một năm, dù sao cũng không có hại gì cho dân chúng." Mộ Dung Thư nhẹ giọng nói.

"Rất tốt." Vũ Văn Mặc gật đầu.

Thấy hắn không hỏi nữa, Mộ Dung Thư nhấp một ngụm trà, đảo mắt một vòng rồi nói : "Khí hậu vùng Giang Bắc mùa xuân ấm áp, mùa đông lại lạnh, không thích hợp gieo trồng tiểu mạch, không bằng gia hãy đề nghị dân chúng chỉ nên tập trung trồng lúa nước, đậu tương và ngô! Hơn nữa, hàng năm vào mùa xuân liền tiến hành cải tạo lại đất."

May mà Vũ Văn Mặc không tiếp tục hỏi, nếu không thì Mộ Dung Thư lại phải giải thích sự khác nhau giữa lúa nước và các loại cây khác, vì sao cây này thích hợp gieo trồng trên đất thịt còn cây kia thì không!

"Điểm quan trọng nhất là bây giờ đã cuối thu, trời sắp chuyển đông, dân chúng còn phải chờ một năm nữa, trong thời gian này phải giải quyết cái ăn cho dân chúng thế nào mới là vấn đề cần thiết? Thần thiếp có một phương pháp, gia có thể tham khảo." Mộ Dung Thư cúi đầu, đáy mắt hiện lên một chút tính kế.

Bất tri bất giác, không biết từ lúc nào Vũ Văn Mặc đã mang một cái ghế dựa ngồi đối diện nàng, nghe lời của nàng, mày càng nhíu chặt.

"Kinh thành thủ phủ - Đỗ gia, cũng chính là nhà nương của Đại phu nhân, gia tài bạc triệu, chỉ cần một góp một chút cũng đã có thể tạm thời giúp dân chúng qua cơn hoạn nạn này, sau đó thì triều đình lại tiếp tục phát chẩn cứu nạn thiên tai thì vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng. Thiếp thân còn nghe nói, huynh trưởng của Đại phu nhân ăn toàn là cao lương mỹ vị, mỗi bữa ăn tốn không dưới ngàn lượng bạc, đi kỹ viện cũng cả ngàn lượng, mà trêu chọc nữ tử nhà lành cũng mất hơn ngàn lượng, mua một con ngựa cũng tiêu ngàn lượng, gia xem, chỉ trong một ngày đã có thể tiêu đến năm ngàn lượng rồi mà số tiền này thì có thể đổi được năm trăm gánh gạo." Mộ Dung Thư bình thản nói.

Dứt lời, nàng cũng không nhìn đến sắc mặt của Vũ Văn Mặc mà đứng lên rồi đi đến bên cửa sổ, mở cửa, ngay lập tức một làn gió tươi mát tràn vào phòng tạo cảm giác thoải mái. Vũ Văn Mặc nhìn nàng, trong đôi mắt lạnh lẽo ngàn năm đó lại ẩn ẩn hiện hiện ý cười. Đại phu nhân? Nhớ tới lời của quản gia về việc hôm qua, khóe môi hắn hơi nhếch lên. Trong lúc lơ đãng, Mộ Dung Thư chạm phải ánh mắt của hắn, nàng có cảm giác hắn đã phát hiện ra tâm tư mình, cũng có chút chột dạ nhưng nét mặt vẫn tươi cười như hoa nói: "Bất quá, thần thiếp chỉ suy nghĩ cho dân chúng mà thôi, tuyệt đối không có ý khác."

Trúc viên

"Vương gia đến Mai viên, nghe nói lúc Vương gia rời khỏi đó trên mặt còn có ý cười." Nha hoàn bậc hai của Trúc viên - Phán Nhi hốt hoảng chạy vào trong phòng nói với Thẩm trắc phi đang ngồi thêu áo choàng.

Thẩm trắc phi nghe vậy liền giật mình, kim đâm vào ngón tay, máu nhỏ thành từng giọt, khẽ nhíu mày. Phán Nhi thấy thế, kinh hô: "Thẩm trắc phi!" Nàng lập tức cầm khăn lau sạch vết máu trên tay Thẩm trắc phi, may mà máu đã ngừng chảy, Phán Nhi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Ta không sao, Vương gia đi Mai viên lúc nào? Ở đó bao lâu?" Thẩm trắc phi nhìn vào áo choàng rồi vuốt ve nó, áo choàng này là nàng dùng cả tấm lòng để may tặng hắn. Trời đã vào thu, không tới hai tháng nữa là đến mùa đông cũng là lúc hắn mặc áo do chính tay mình may rồi.

"Không đến hai canh giờ, nhưng không dùng cơm chiều ở Mai viên mà quay về thư phòng." Phán nhi vội vàng nói, Vương gia đã nhiều ngày không đến phòng Thẩm trắc phi mà qua đêm trong thư phòng nhưng chiều nay không biết tại sao lại đến chỗ Vương phi.

Nghe vậy, hai tay Thẩm trắc phi đang vuốt ve áo choàng hơi dừng một chút, sau đó phất tay nói: "Đi xuống đi."

"Vâng ạ."

Sau khi Phán Nhi rời khỏi, Thẩm trắc phi liền ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, đến bên cửa sổ chăm chú nhìn về hướng thư phòng Vũ Văn Mặc thì thầm nói: "Chàng đến gặp Mộ Dung Thư là vì chàng cũng đã phát hiện ra Mộ Dung Thư không giống người thường?"

Mai viên



Sau khi Vũ Văn Mặc rời đi, Mộ Dung Thư liền sai Hồng Lăng chuẩn bị cơm chiều. Dùng bữa xong thì Thu Cúc được nàng phân phó là tạm trong coi phòng bếp về bẩm báo hôm nay trong phòng bếp phát sinh chút việc nhỏ.

"Tú Ngọc cũng không nói gì nhiều với mấy bà tử trong phòng bếp nhưng nô tì cẩn thận quan sát thì phát hiện có một bà tử tương đối gần gũi với Tú Ngọc."

"Tiếp tục quan sát, Tú Ngọc là người có đầu óc, trong một hai ngày sẽ không dễ gì mà để lộ chân tướng đâu! Quay lại phòng bếp, không cần quá chú ý vào bà tử đó mà nên quan sát người nào không thèm lấy lòng Tú Ngọc bị nàng ta lạnh nhạt, sau đó thăm dò thân phận bà tử này, trong nhà hiện có mấy người, có nữ nhân nào đang làm trong vương phủ hay không." Mộ Dung Thư trầm tư một chút rồi nói.

Thu Cúc lập tức hiểu rõ, sợ là Tú Ngọc cố ý tiếp cận bà tử đó cho nàng xem thôi! Bỗng nhiên lại nghĩ đến một chuyện liền nói: "Tháng này phòng thu chi đến báo cáo các khoản thu chi của phòng bếp, tuy bây giờ nô tì và Tú Ngọc tạm quản sự phòng bếp mà từ trước giờ sổ sách do Thầm trắc phi tra xét, nhưng hôm nay Tú Ngọc nói với nô tì, hai ngày nay Thẩm trắc phi không khỏe nên muốn Vương phi nhìn qua."

"A? Sao mới không gặp một ngày mà nàng ta đã bệnh rồi? Ngày mai đem sổ sách lại đây!" Mộ Dung Thư khẽ cười nói. Nàng cũng muốn nhìn Thẩm trắc phi tốn tâm tư tiếp tục an bày người của mình vào vị trí quản sự trong phòng bếp!

Thu Cúc đáp lời. "Vâng ạ."

"Nếu Tú Ngọc gần gũi với bà tử kia thì ngươi cũng cũng đừng quá lạnh lùng, Tú Ngọc thân thiết như thế nào thì người phải thân với người đó hơn là được." Mộ Dung Thư phân phó.

"Vâng ạ."

"Còn chuyện gì không? Nếu không thì trở về nghỉ ngơi đi."

"Vâng ạ."

Thu Cúc lui ra, trong phòng chỉ còn Vân Mai lúc này liền lên tiếng, “Vương phi, nô tì mong Vương phi đáp ứng một chuyện."

"Ừ, chuyện gì?" Mộ Dung Thư hỏi. Suốt buổi chiều hôm nay, nha đầu cực kỳ lanh lợi đáng yêu này lại mang bộ dáng có tâm sự nặng nề, cứ nghĩ đây chỉ là nỗi buồn vu vơ của một nữ tử mới lớn nhưng theo tình huống hiện giờ thì không phải vậy.

"Nô tì muốn xin nghỉ ba ngày, mẫu thân của nô tì bệnh nằm liệt giường, nô tì muốn về cho trọn chữ hiếu. Vương phi, nô tì chỉ xin ba ngày là đủ. mong Vương phi đồng ý." Vân Mai vội vàng nói, bộ dáng lo lắng, sợ rằng Mộ Dung Thư sẽ nổi giận cự tuyệt.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư ôn nhu cười nói: "Ba ngày đủ không? Nếu không đủ cho ngươi thêm hai ngày."

"Đủ, đủ." Vân Mai vui vẻ, hớn hở cười liền phô ra lúm đồng tiền tròn xoe, đáng yêu.

Mộ Dung Thư kéo ngăn kéo, lấy một cái kim nguyên bảo từ trong hộp, đổi thành bạc chắc cũng được khoảng bốn, năm chục lạng: "Cầm lấy đi, tiền chữa bệnh, bốc thuốc là một khoản không nhỏ."

Vân Mai vội vàng lắc đầu, "Vương phi có thể đồng ý cho nô tì về nhà thì làm sao còn dám nhận quà Vương phi? Lương tháng của nô tì cũng không ít, đủ, thật sự là đủ!" Bản thân nàng đã bán cho Vương phi, đời này chỉ có thể làm nô, cùng người trong nhà không còn quan hệ, vậy mà Vương phi còn khai ân, đồng ý cho nàng về nhà thăm viếng phụ thân cùng mẫu thân, làm sao nàng còn dám lấy tiền của Vương phi?

Thấy nàng từ chối, Mộ Dung Thư cũng thu hồi kim nguyên bảo, không ép buộc. "Nếu có khó khăn cứ việc nói với ta."

"Tạ ơn Vương phi! Tạ ơn Vương phi!" Vân Mai vội vàng quỳ xuống đất. Nàng chưa bao giờ nghĩ là có thể hầu hạ được một chủ tử tốt như vậy, khi bị đưa lên làm đại nha hoàn, nàng hoàn toàn thất vọng, cũng không thật tận lực hầu hạ Vương phi, giờ nghĩ lại không khỏi xấu hổ đỏ mặt, sao lúc đó nàng lại có thể suy nghĩ như vậy chứ!



Hồng Lăng đang chải tóc cho Mộ Dung Thư thì lơ đãng hỏi: "Vương phi có còn nhớ Đại tiểu thư của Liễu phủ hay không?"

"Đại tiểu thư của Liễu phủ?" Trong đầu Mộ Dung Thư xuất hiện một gương mặt mơ hồ, người nay hình như là bạn thân của Mộ Dung Thư, cũng là người duy nhất thật tâm đối đãi với nàng! Nhưng ba năm trước, nàng ta đã xuất giá, từ đó về sau, các nàng đều không có liên hệ với nhau nữa. Bây giờ, bỗng nhiên Hồng Lăng lại nhắc tới, nàng đã xảy ra chuyện gì?

"Chính là Liễu phủ Đại tiểu thư, ba năm trước đã gả cho Vương Quân Sơn - con trai trưởng của Vương tuần phủ đang nhậm chức ở Thanh Châu." Hồng Lăng nói.

"Đúng vậy." Mộ Dung Thư gật đầu nói, trong trí nhớ ngắn ngủi của nàng có một cô gái đã xấu hổ nói với Mộ Dung Thư rằng nàng đã gặp Vương Quân Sơn, đây là người anh tuấn tiêu sái, lại ôn nhu, nên nàng rất hài lòng hôn sự này.

Hồng Lăng thở dài rồi nói: "Ngược lại, Liễu tiểu thư thật đáng thương, ai mà ngờ được Vương thiếu gia được người người khen ngợi đó cũng chỉ cùng Liễu tiểu thư ân ái một năm, trong hai năm qua, không ngừng lập thiếp, di nương thì đã ba bốn người, ngay cả ba đứa nha hoàn hồi môn của Liễu tiểu thư cũng đã bị Vương thiếu gia thu mất hai đứa, thiếp thất mới nạp lại là người không biết an phận, ỷ vào sự sủng ái của Vương thiếu gia mà chèn ép Liễu tiểu thư khắp nơi, Vương thiếu gia không che chở cho Liễu cô nương thì thôi lại nghe lời xúi giục của đứa thiếp kia, nhẹ thì mắng chửi, nặng thì đánh, còn không biết là vì nguyên nhân gì mà lại đuổi Liễu tiểu thư và con trai lớn của mình ra khỏi phủ."

"Cái gì?" Mộ Dung Thư nhíu mày, chỉ trong ba năm mà nữ tử kiều diễm, dịu dàng kia lại rơi vào kết cục bi thảm như vậy!

"Số Liễu tiểu thư thật khổ! Nô tì nghe hạ nhân trong phủ nói Liễu tiểu thư đã mang theo trưởng tử trở lại kinh thành!" Hồng Lăng lại thở dài.

Lòng Mộ Dung Thư bỗng dưng nặng trĩu, Liễu Ngọc Nhi là người khổ, vậy Mộ Dung Thư trước kia không phải là người khổ sao? Chỉ sợ sống trong xã hội này, nữ tử nào mà chẳng mệnh khổ! Sợ rằng ngay cả người ngôi trên vạn người, tôn quý nhất thiên hạ không ai sánh kịp – Đương kim hoàng hậu cũng sống cực kì vất vả!

Sau một phen cảm thán, Mộ Dung Thư sai Hồng Lăng cầm sổ sách đến một cái đình nhỏ trong Mai viên. Cuối thu, khí trời mát mẻ, ánh nắng tươi mát, ngồi trong đình dùng trà xem sổ sách, cũng có chút cảm giác tự tại.

Sổ sách rất dày, nhưng chỉ là thu chi trong một tháng.

Mở tờ đầu tiên, Mộ Dung Thư đã nhướng mi. Phòng bếp thật là một nơi dễ 'ăn', muốn khấm khá thì xuống tay từ đây là tốt nhất.

Qua mấy khắc thì Mộ Dung Thư đã xem xong. Nàng không thể không bội phục Thẩm trắc phi có thể tính toán như thế, quy định rõ ràng các hạng mục thu chi, nhìn vào rất hợp lý! Nếu không phải kiếp trước Mộ Dung Thư suốt ngày làm bạn với mấy con số này thì chỉ sợ là khó có thể phát hiện được khuất tất trong đó.

"Sổ sách có vấn đề? Trong hai năm qua, tuy là Vương gia không hỏi qua chuyện tình trong phủ, nhưng Thẩm trắc phi luôn xử lý gọn gàng ngăn nắp, chưa bao giờ xảy ra sai lầm. Vương gia cũng rất hài lòng." Hồng Lăng thấy sắc mặt khác thường của Mộ Dung Thư mới nói.

Mộ Dung Thư cười khẽ nói: "Sổ sách không có vấn đề." Cho dù có thì cũng là do Vũ Văn Mặc ngầm đồng ý, dù sao nàng không tin người có tâm tư thâm trầm như hắn mà lại không nhìn ra.

Nếu mà Vũ Văn Mặc không có dị nghị thì việc gì mà mà nàng lại rước tiếng xấu vào mình? Huống hồ lúc này phòng bếp lại là một vũng nước đục, nàng đương nhiên không có ý định dẫm vào nó rồi.

"Sổ sách đó mang về phòng bếp?"

"Không, đưa đến chỗ Thẩm trắc phi để nàng ta xem qua một lần." Mộ Dung Thư nhẹ giọng nói, chuyện này, một mình nàng nói không có vấn đề không được, Thẩm trắc phi cũng phải chính miệng thừa nhận sổ sách này không sai.

"Vâng ạ."



Buổi chiều, Đại nha hoàn - Thúy Hồng chuyên hầu hạ bên cạnh Vương gia đến thông báo, Vũ Văn Mặc muốn gặp nàng.

Chẳng lẽ là chuyện hôm qua vẫn còn làm hắn nghi ngờ?

Ôm theo nghi hoặc, Mộ Dung Thư mang theo Thanh Bình cùng Thúy Hồng đến thư phòng của hắn.

Đến thư phòng, nàng liền phát hiện ở đây ngoài Vũ Văn Mặc còn có một người nàng đã gặp hai lần – Vũ Văn Hạo! ( mễ nhơn - Hạo khưa khưa~~ )

Không thể tin được, mới gặp cách đây mấy ngày, bây giờ lại gặp một lần nữa.

Dung mạo hắn cực kỳ diễm lệ cùng phong thái tôn quý, một thân trầm tĩnh như đầm sâu vô tận làm cho không ai nhìn thấu, thấy hắn một lần nữa, Mộ Dung Thư không khỏi hơi chút rung động, thực ra một người nam nhân lớn lên đã có bộ dáng yêu nghiệt lại còn tôn quý như hắn, quả thật làm cho nữ nhân tự động hổ thẹn. ( có thể là nam phụ đấy các nàng ạ )

Mộ Dung Thư vừa vào thư phòng, Vũ Văn Hạo đã thấy, vừa rồi hắn và Vũ Văn Mặc nghiên cứu cái mà hắn chưa từng nghe qua, gọi là con kênh nhưng đến khi nghe thấy tác dụng trữ nước của nó thì hắn rất kinh ngạc, xem một hồi đến chỗ không hiểu mà Vũ Văn Mặc lại không thể nào giải thích, hắn mới biết người nghĩ ra vật vô cùng phức tạp này chính là Mộ Dung Thư hắn đã gặp!

Chưa bao giờ nghĩ tới một nữ nhân lại có trí tuệ như thế! Trong triều có hơn một trăm quan viên nhưng lại bó tay trước tai họa Giang Bắc suốt năm năm nay, mà nàng chỉ là một nữ nhân lại có những ý nghĩ tinh diệu như vậy! Không chỉ thiết kế ra con kênh, mà còn có thể giải quyết tận gốc nạn châu chấu!

Nhìn nét hoang mang trong mắt phượng của hắn, Mộ Dung Thư thầm hỏi: chẳng lẽ Vũ Văn Mặc đã nói gì với hắn? Thế nên ánh mắt không tự giác lướt qua Vũ Văn Hạo mà nhìn đến Vũ Văn Mặc.

Ngũ quan hắn hoàn toàn khác với Vũ Văn Hạo, Vũ Văn Mặc thì trong trẻo lạnh lùng mà tuấn mỹ, lúc này tóc dài xõa vai, mà đôi mắt lại như dòng suối lạnh lẽo, lúc thấy nàng đến trong mắt lại có chút ấm áp.

Hôm nay, Mộ Dung Thư có hơi điệu đà một chút, trên người nàng mặc váy dài bằng tơ lụa có màu vàng nhạt, thêu hoa cúc viền quanh, trên tóc cài một cây trâm trân châu, làn da nàng vốn trắng mà được sự chiếu rọi của trân châu càng thêm trong suốt nõn nà. Trong mắt Vũ Văn Mặc và Vũ Văn Hạo, chỉ có hai cụm từ để hình dung nàng: giảo như Xuân Hoa, mị như Thu Nguyệt.

"Thần thiếp gặp qua Vương gia." Mộ Dung Thư phúc thân hành lễ với Vũ Văn Mặc.

Vũ Văn Mặc gật đầu, sau đó nói với Mộ Dung Thư: "Vương phi không cần đa lễ, đây là Ngọc diện thế tử."

"Gặp qua thế tử." Mộ Dung Thư xa lạ mà hữu lễ nói.



Xã hội phong kiến rất khắc nghiệt đối với nữ tử, đã là nữ tử thì không được tiếp xúc quá nhiều với nam nhân, một khi bị người khác nhìn thấy sẽ bị đồn thổi lung tung, danh dự của nữ tử đó sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí trong xã hội này nói chuyện phiếm với người khác phái cũng gần gần giống như hành động tự sát!

Vũ Văn Hạo nhếch đôi mắt phượng tà mị, hơi kinh ngạc trước thái độ xa cách của nàng, nhưng chỉ cần nghĩ một chút đã biết rõ nguyên nhân.

"Không biết Vương gia kêu thần thiếp đến đây là vì chuyện gì?" Mộ Dung Thư đi tới trước mặt Vũ Văn Mặc, ôn nhu hỏi.

Vũ Văn Mặc không nói nhiều, kéo tay Mộ Dung Thư rồi chỉ một điểm trên bản họa hỏi: "Ta không hiểu chỗ này."

Mộ Dung Thư nhìn bàn tay to lớn thon dài đang nắm chặt tay mình, không dấu vết rút ra, sau đó lại nhìn đến chỗ hắn vừa chỉ, cười nói: "Đây là lỗi của thần thiếp đã vẽ không rõ ràng."

Dứt lời, nàng liền cầm lấy bút, chấm chấm mực, sau đó vẽ lại thật tỉ mỉ chỗ đó một lần nữa, bất tri bất giác sự tự tin và tao nhã đều lộ ra, đây là khí chất riêng biệt, chỉ thuộc về Mộ Dung Thư, là khí chất bẩm sinh! Sâu trong mắt Vũ Văn Hạo hiện lên một tia sáng kỳ lạ. Mà ánh mắt của Vũ Văn Mặc đối với Mộ Dung Thư hình như đã không còn lạnh lẽo như xưa! Một lúc sau, Mộ Dung Thư đặt bút xuống, Vũ Văn Mặc và Vũ Văn Hạo đồng thanh hô to: "Đúng rồi, tốt quá!" Vũ Văn Mặc đã hiểu hoàn toàn, hôm qua khi nghe nàng giải thích thì hắn cũng hiểu nhưng hôm nay khi nói lại từ đầu cho Vũ Văn Hạo nghe đến chỗ này thì không hiểu, nghĩ cách nào cũng không ra, thì ra vấn đề là ở chỗ này.

"Không biết cách nào để kiến tạo một con kênh tốt nhất?" Vũ Văn Hạo ngẩng đầu, đôi mắt yêu mị nhìn thẳng vào Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư hữu lễ mỉm cười nói: "Nước tưới đồng ruộng thường được dẫn từ hai con sông là Trường Giang và Hoàng Hà thông qua hệ thống kênh rạch, lúc đào kênh chỉ cần đừng để người bớt xén nguyên liệu thì đào một con kênh có thể được sử dụng trong nhiều năm."

"Tốt lắm. Ngày mai bản Vương liền vào triều để trình tấu phương án giải quyết tình hình thiên tai." Chân mày của Vũ Văn Mặc chầm chậm giãn ra, giọng nói cũng thả lỏng không ít.

"Thiên nhan chắc chắn sẽ cực kỳ vui mừng." Vũ Văn Hạo cũng cười nói.

"Vương gia còn có việc? Nếu như không còn việc gì, thần thiếp xin cáo lui." Thấy thắc mắc của hai người đã được giải quyết, Mộ Dung Thư liền tùy thời mở miệng nói.

Lời này vừa nói ra, hai nam nhân cùng nhìn về phía Mộ Dung Thư.

Vũ Văn Mặc thấy thần sắc nàng bình tĩnh, chuyện này trong mắt nàng dường như là chuyện nhỏ, rõ ràng là một vấn đề nan giải nhưng nàng có thể giải quyết gọn gàng. Thật ra, nữ tử trước mắt nào có giống với Mộ Dung Thư ghen tị thành tính mà hắn từng biết trước đây. "Không còn việc gì."

Vũ Văn Hạo cũng dấu sự kinh ngạc trong đáy lòng, nữ tử trước mắt này thế gian sợ là khó có, Vũ Văn Mặc cực kỳ may mắn khi cưới được nàng, nhưng mà… nữ tử tài tình, xuất chúng, hiếm ai sánh kịp lại bị ghẻ lạnh, sau này Vũ Văn Mặc chắc chắn sẽ hối hận.

"Thần thiếp cáo lui." Mộ Dung Thư quay đi không chút ngập ngừng. Nếu mục đích đã đạt được, dù thời gian cùng tình cảm của nàng có dư dả thì cũng không thể phí trên người Vũ Văn Mặc được.

Quả thực, sáng hôm sau hắn liền thượng triều mang phương pháp này trình tấu, hoàng thượng cực kỳ vui mừng, phong thưởng Vũ Văn Mặc đồng thời giữ hắn lại trong cung thiết yến chiêu đãi.

Mà cũng không biết Vũ Văn Mặc đã dùng cách gì, khiến cho Đỗ gia chịu móc ra hai mươi vạn lượng bạc để cứu tế, Mộ Dung Thư biết được chuyện này không khỏi cười khẩy. Phen này, Đỗ gia lỗ nặng rồi, mà Đỗ thiếu gia sợ là có mấy ngày sẽ không ra phố.

Thẩm trắc phi nhận được tin này vô cùng tự hào về Vũ Văn Mặc, vấn đề đã làm khó triều đình trong năm năm qua, chưa ai có thể giải quyết nhưng mà chàng đã làm được! Dân chúng sẽ muôn vàng cảm tạ Vương gia. Thẩm trắc phi cảm thán, đây là nam nhân mà mà nàng tình nguyện vứt hết tất cả để gả cho! Chàng là người trên thế gian này không ai sánh được.

So với Thẩm trắc phi thì phản ứng của Mộ Dung Thư lại cực kỳ bình thường, nàng vẫn ở trong Mai viên, bình thản xem sách, cao hứng thì còn học thêu thùa với Hồng Lăng, đối với người mà kiếp trước chưa bao giờ cầm qua cây kim như Mộ Dung Thư mà nói, lúc này lại có thể tự tay thêu được một đóa hoa sen, mặc dù là có hơi bị méo, hình dáng thì thuộc diện dưa vẹo táo nứt, nhưng nhìn chung cũng nhìn ra đó là bông hoa nha! Mộ Dung Thư rất hài lòng với kết quả này, lại quan tâm đến thêu thùa hơn một chút.

Mà Hồng Lăng nhìn thành quả mấy ngày nay của Mộ Dung Thư là cái túi be bé với hình thêu hoa sen hơi méo một chút lại tươi cười nhìn Mộ Dung Thư nhiệt tình khen ngợi: "Vương phi thật là lợi hại, vỏn vẹn mấy ngày lại có thể thêu được cả hoa sen."

Hai ngày sau là ngày Vân Mai hồi phủ nhưng nàng vẫn biệt tăm, mãi cho đến mắt mũi đỏ hoe mới quay về.

Bọn Hồng Lăng có hỏi nguyên nhân nhưng nàng ta chỉ rưng rưng nước mắt, lắc đầu nói không sao! Hồng Lăng cẩn thận hỏi riêng lần nữa nhưng Vân Mai chỉ biết khóc chứ không chịu trả lời.

Sáng hôm sau, mang theo đôi mắt sưng húp vào hầu hạ Mộ Dung Thư, thấy Vân Mai cứ cúi đầu yên lặng không nói, Mộ Dung Thư nổi lên lòng nghi ngờ liền hỏi: "Bệnh của mẫu thân ngươi vẫn chưa khỏi?"

Vân Mai ngẩng đầu, đôi mắt vốn đã sưng đỏ lại bắt đầu ngập nước, nghẹn ngào trả lời: "Đã bớt rồi ạ, uống thuốc của đại phu nên bệnh cũng đã đỡ hơn."

"Xem ra là không yên tâm về mẫu thân. Vậy đi, bốn người các ngươi sau này cứ mỗi tháng đều được về thăm nhà một lần." Mộ Dung Thư cười nói.

Ngoại trừ Thu Cúc đang làm việc ở phòng bếp, ba người có mặt đều mừng rỡ không thôi, "Tạ vương phi!"

Vân Mai cúi đầu, cắn chặt môi, mày nhíu chặt.

Chiều hôm đó, Thẩm trắc phi đến Mai viên, chủ động bàn bạc chuyện chọn quản sự phòng bếp cùng Mộ Dung Thư.

“Bây giờ tuy phòng bếp không xảy ra chuyện gì lớn, lại có Thu Cúc và Tú Ngọc trông nom, nhưng hai đứa nó đều là tâm phúc của tỷ muội ta mà công chuyện phòng bếp rườm rà vẫn là định ra quản sự phòng bếp mới là tốt nhất." Thẩm trắc phi nói.

Mộ Dung Thư không dị nghị, gật đầu trả lời: "Thẩm trắc phi nói rất đúng, không biết muội đã chọn được ai chưa?"

Thẩm trắc phi không vội trả lời mà trầm ngâm trong giây lát, cẩn thận quan sát sắc mặt Mộ Dung Thư rồi mới lên tiếng: "Trong lòng muội đã tuyển chọn được một người, là bà tử họ Thẩm."

Bà tử họ Thẩm? Mộ Dung Thư nhướng mày, là người bị Tú Ngọc xa cách? "Người này làm việc có ổn thỏa?"

"Tuy Tú Ngọc trong phòng bếp chưa tiếp xúc nhiều với bà ta nhưng bà ta là người làm việc ổn thỏa lại thành thật, mà người quản sự thì yếu tố thành thật, được người tin tưởng phải đứng đầu." Thẩm trắc phi nói, đầu tiên là nàng cố ý phủi sạch quan hệ giữa Tú Ngọc và Thẩm bà tử, sau đó lại hết lòng khen ngợi.

Mộ Dung Thư cười nói: "Nghe nói trong nhà Thẩm bà tử còn có một người bà nhưng bà ta cũng hiếm khi thăm hỏi, người không giữ trọn hiếu đạo e rất khó đảm nhiệm chức quản sự của phòng bếp, nhưng mà bản Vương phi cũng đã chọn được một người vô cùng phù hợp."

"Là ai?" Thẩm trắc phi không hề dự liệu tới Mộ Dung Thư sẽ điều tra về gia cảnh của một bà tử mờ nhạt trong phòng bếp như Thẩm bà tử, đến nước này thì xem như Thẩm bà tử không thể dùng được nữa rồi.

"Lý mụ, người này tính tình sáng sủa, quan hệ rất tốt với người trong phòng bếp, có thể chỉ định làm quản sự." Mộ Dung Thư cười nói.

Lý mụ? Vừa nghe lời này, Thẩm trắc phi thở phào nhẹ nhõm, tuy Lý mụ chưa phải là người của nàng, nhưng theo lời Tú Ngọc báo lại Thu Cúc chưa từng tiếp cận Lý mụ mà nàng cùng với bà ta lại thập phần thân thiện. Chỉ cần không phải là người của Mộ Dung Thư đều có thể dùng được. Mộ Dung Thư biết rõ ràng Lý mụ và Tú Ngọc thân thiết với nhau nhưng vẫn chỉ định người này! Thẩm trắc phi cau mày, cố giấu nghi hoặc trong lòng.

"Nếu tỷ cảm thấy Lý mụ có khả năng vậy cứ chọn bà ta đi!"

Mộ Dung Thư gật đầu, thu hết thần sắc của Thẩm trắc phi vào trong đáy mắt, nàng cười thầm, chọn Lý mụ cũng có lý do riêng của nàng.

Không nghi ngờ gì chuyện Thẩm bà tử là người của Thẩm trắc phi, còn Lý mụ chỉ là công cụ để nàng ta lợi dụng, chưa hẳn Lý mụ đã cảm kích, không phải nàng vừa vặn có thể lợi dụng điểm này? Đến cùng thì Thẩm trắc phi cũng tính sai.

Vì thế, sau khi ra quyết định Lý mụ trở thành tân quản sự của phòng bếp, Thẩm trắc phi về Trúc viên liền bắt đầu suy đoán tâm tư Mộ Dung Thư, qua mấy khắc, nàng đã đoán ra, lập tức cắn răng nói: "Giỏi cho Mộ Dung Thư! Cho dù Lý mụ không phải là người của nàng thì nàng cũng sẽ có lợi thế!! Mà ta lại ở thế bị động."

Nếu phòng bếp đã có tân quản sự, Thu Cúc lại về Mai viên làm việc.

"Sau khi Thẩm bà tử biết biết tân quản sự là Lý mụ liền đi gặp Tú Ngọc, hai người thầm thì to nhỏ một hồi thì Thẩm bà tử quay lại phòng bếp, thái độ vẫn bình thường, việc nâng Lý mụ lên làm quản sự, ngoài Thẩm bà tử, không ai có ý kiến dị nghị." Thu Cúc nói.

Mộ Dung Thư gật đầu nói: "Thẩm bà tử sẽ không để yên như vậy đâu, chắc Tú Ngọc đã trấn an bà ta."

"Hèn chi lúc Thẩm bà tử nghe Lý mụ là quản sự, sắc mặt có vẻ giận dữ, nhưng sau khi gặp Tú Ngọc trở về lại bình tĩnh như thế."

Thẩm trắc phi là người thủ đoạn, nàng tin chắc sau khi về Trúc viên thì Thẩm trắc phi sẽ nghĩ ra ẩn ý trong chuyện này và nàng ta sẽ phản công, dù sao từ khi vào vương phủ nàng ta đã nắm quyền, sao lại có thể dễ dàng để người ta đoạt lấy đi mất.

Mấy ngày nay, ba vị phu nhân tại Bắc Uyển đều cực kì yên tĩnh, có lẽ sự việc xảy ra gần đây đã cho các nàng một cảnh cáo, khiến cho các nàng càng dè dặt, thận trọng hơn. Trong lúc đó, trong phòng Đại phu nhân lại nổi lên một hồi phong ba, nghe nói nha hoàn hầu hạ bên cạnh Đại phu nhân là Thiến Như làm việc không chu đáo nên bị phạt và còn bị đi bán, việc này truyền ra, hạ nhân Bắc Uyển đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ Thiên Như được Đại phu nhân coi trọng lại có thể rơi vào kết cục thê thảm như vậy.

Sau khi nghe chuyện, Mộ Dung Thư chỉ lắc đầu cười, trong chuyện Hồng Lăng bị hãm hại, chắc chắn Thiến Như đã phá hư cái gì, nếu không thì sẽ không khiến Đại phu nhân phừng phừng lửa giận như vậy!

Về phần Vũ Văn Mặc, sau khi lập được đại công, từ hoàng cung trở về công việc càng bận rộn hơn lúc trước, hầu như không thấy hình bóng hắn ở đâu. Mộ Dung Thư biết rõ trong quá trình đào kênh cũng như chế tạo thuốc chống châu chấu sẽ có rất nhiều vấn đề khó khăn, thân là người đưa ra ý kiến, không cần nghĩ cũng biết chuyện nhỏ chuyện lớn gì cũng sẽ đến tay hắn xử lý cho nên hắn bận điên cuồng cũng không có gì là lạ.

Hôm đó, Mộ Dung Thư đang tập trung ngồi thêu hầu bao, được một lúc thì có người đến bẩm báo: "Một vị phu nhân họ Liễu xin cầu kiến."

Phu nhân họ Liễu? Trong kinh thành này, Mộ Dung Thư không qua lại nhiều với phu nhân các quan viên, cũng chưa từng xuất phủ gặp ai, sao bây giờ đột nhiên có người đến cầu kiến?

Bỗng nhiên trước mắt hiện lên hình ảnh của một nữ tử xinh đẹp... Phu nhân họ Liễu, chẳng lẽ là người bị nhà chồng đuổi đi giờ mới quay lại kinh thành – Liễu Ngọc Nhi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook