Chính Là Không Ly Hôn

Chương 164

Tố Nhục Bô

24/10/2020

Từ buổi tối ngày hôm đó sau khi ngoài ý muốn gặp phải Lý Sùng, Trần Lâm liền đối với "Phòng khám" này tránh như rắn rết, mỗi ngày ở bệnh viện quân bộ, hận không thể đem một ngày biến thành 48 giờ ngâm mình ở phòng thí nghiệm, đoạn tuyệt hết thảy thông tin, ngay cả nhà cũng không trở về, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.

Vì không thèm nghĩ đến chuyện buổi tối ngày đó cùng hồi ức quá khứ, anh cưỡng bức bản thân làm người cuồng công tác, không cho đầu có một chút thời gian nghỉ ngơi, trên dưới phòng thí nghiệm đối với chuyện này tiếng oán than dậy đất, thế nhưng Trần Lâm lại là người tổng phụ trách, những người khác căn bản không dám đi, chỉ có thể mỗi ngày cùng nhau tăng ca, một đám người khóc không ra nước mắt, chỉ có thể ở sau lưng khua môi múa mép.

"Các cậu nói đại thần này rốt cuộc là làm sao vậy, trước kia tan tầm toàn thấy anh ta đi về đúng giờ, hiện tại đột nhiên thay đổi."

"Còn không phải sao, cô không thấy được bộ dạng hồn vía lên mây, sống không còn luyến tiếc của anh ta sao?"

"Tôi đoán đại thần tám phần là thất tình......"

"Ha ha...... Cẩu độc thân vạn năm còn chưa có đối tượng làm gì có chuyện thất tình a?"

Một đám người ríu rít nói không ngừng nghỉ, hoàn toàn không chú ý tới Trần Lâm đã ở sau lưng đứng yên thật lâu.

"Các người nhàn lắm đúng không?"

Một câu khiến một đám người hoảng sợ, đột nhiên quay đầu nhìn thấy Trần Lâm, một đám người không khỏi cảm thấy run rẩy.

"Trần...... Trần ca?!"

Trần Lâm nhìn bọn họ ngoài cười nhưng trong không cười giật nhẹ khóe miệng, "Còn có thời gian khua môi múa mép, xem ra tôi sắp xếp công việc cho các người còn chưa đủ nhiều, tế bào bồi dưỡng xong rồi sao, thuốc thử kiểm tra thế nào, hôm nay viết báo cáo thực nghiệm chưa?"

Một đám người gian nan nuốt nước miếng, nhìn bộ dạng Trầm Lâm hốc mắt biến thành màu đen, đầu bù tóc rối, tựa như Diêm Vương, không nói hai lời vội vàng đi làm việc.

Trần Lâm hừ hừ hai tiếng, đột nhiên vỗ bàn một cái, "Vốn dĩ hôm nay tôi muốn để cho các người nghỉ một ngày, thế nhưng xem ra không cần, hôm nay buổi tối làm không xong ai cũng không được đi!"

Vừa nghe lời này, mọi người tức khắc kêu thảm thiết, "Trần ca cầu buông tha a!! Phục tùng giả nhà tôi mới sinh, lại không quay về vợ tôi sẽ cho tôi ngủ ở ngoài mất."

"Ngày mai em trai tôi phải đi tham gia sát hạch chiến đội Liệp Ưng, cầu Trần ca cho một cơ hội sinh ly tử biệt a!"

"Tôi...... Tôi......" Trong đó một quân y tuổi nhỏ nhất, thật sự tìm không được lý do sớm tan tầm, nghẹn ngào nói, "Hôm nay là tập cuối của bộ phim << thanh mai trúc mã>> cầu trần ca để tôi về nhà xem phim của idol đi."

"《 thanh mai trúc mã 》?" Trần Lâm nhướng mày, trong nháy mắt đôi mắt cô gái kia sáng lên, "Trần ca cũng xem phim sao? Vở kịch này siêu hay, hơn nữa còn có minh tinh Lý Sùng đóng chính."

Hai chữ Lý Sùng vừa nói ra, Trần Lâm trong lòng tức khắc run rẩy, nhiều ngày "Bế quan" như vậy thế nhưng vẫn không thể tránh thoát cái tên này.

Thấy anh không phản ứng, cô y tá kia vẫn nhiệt tình nói tiếp, "Trần ca nhất định phải xem phim này, nội dung bộ phim này rất ý nghĩa! Anh biết Lý Sùng đúng không? Chính là minh tinh mới đây vừa xuất đạo đã gây ra một làn sóng dư luận lớn, ở bên trong bộ phim này anh ấy hoá thành một người con trai hàng xóm yêu thầm người con gái nhà bên cạnh, trên đời này tại sao lại có người đàn ông đẹp đến như vậy... Không hổ là nam thần của tôi!" Nghe thấy cốt truyện này, thái dương Trần Lâm thình thịch nhảy lên, chịu đựng cảm giác đau trứng mắt trợn trắng, "...... Tôi nhớ rõ mấy ngày hôm trước cô còn nói nam thần của cô là Yến Thù Thanh."

Cô y tá đỏ mặt thẹn thùng nói, "Không giống nhau, Yến thượng tá dù có đẹp trai cũng là phục tùng giả a...... Hơn nữa đều kết hôn, nào có khả năng cùng tôi......"

"Cô cùng Lý Sùng cũng không thể nào."

Trần Lâm nói xong lời này liền cảm thấy chính mình nói lỡ, cô y tá lại không nhận thấy được anh không đúng, chớp chớp mắt, "Trần ca quen biết Lý Sùng?"

"Không quen biết!" Trần Lâm không chút do dự mở miệng, tốc độ nhanh đến mức bản thân đều cảm thấy có chút chột dạ.

"Vậy nhận thức một chút nha, Trần ca anh ngay cả Lý Sùng cũng không biết, quả thực cổ hủ lắm rồi." Nói xong cô y tá lấy ra thiết bị truyền tin, tìm ra một đống ảnh chụp Lý Sùng đưa tới trước mặt Trần Lâm.

Ảnh chụp Lý Sùng khi thì lạnh lùng bức người, khi thì ôn nhu yểu điệu, trong chốc lát là thân sĩ tây trang giày da, trong chốc lát lại là thợ săn cuồng dã không kềm chế được, các loại tạo hình đối với Trần Lâm mà nói đều chẳng ra sao, thế nhưng cô tá tá bên cạnh một bên lật hình, một bên không ngừng phát hoa si.

Trên mặt Trần Lâm nóng lên một trận, tìm lý do lấy cớ phải rời đi, lại bị cô y tá lập tức gọi lại, "Còn có cái này, còn có cái này! Trần ca, anh mau xem cái này, idol nhà tôi ngày thường đàn ông như vậy, mặc vào nữ trang thế quả thật nghiêng nước đổ thành, giá trị nhan sắc thật là nghịch thiên."

Ảnh chụp này tựa hồ chụp khi Lý Sùng mới ra mắt, khi đó trên mặt còn mang theo ngây ngô, mặc trên người một cái váy dài, lộ ra nửa bả vai, một đầu tóc dài rũ xuống tới che lại hầu kết, cậu ta ngáp một cái, giơ tay xoa xoa đôi mắt, xứng với ánh sáng tươi đẹp ngoài cửa sổ, sạch sẽ làm cho người ta động tâm, giống hệt như hình ảnh trong trí nhớ.

Trần Lâm tức khắc hít ngược một hơi khí lạnh, cũng nhìn không được nữa, lung tung qua loa vài câu, xoay người trở lại văn phòng.

Lúc trước thực nghiệm vừa mới làm được một nửa, anh hít sâu một hơi cưỡng bức thu hồi tâm tư của mình, thế nhưng đến khi lần thứ ba anh thêm sai thuốc thử, thậm chí cầm khay nuôi cấy hoàn toàn quên bước tiếp theo muốn làm gì, anh rối rắm dùng sức gãi gãi tóc, như thế nào cũng không thể tập trung.

Ngoài cửa sổ sắc trời hoàn toàn đen, ngoài văn phòng một đám người tất cả đều mang vẻ mặt đưa đám nhận mệnh làm việc, nhìn vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của bọn họ, Trần Lâm đột nhiên cảm thấy bản thân rất giống người xấu, bản thân anh nguyện ý cuồng công tác, cần gì phải liên lụy những người này.

Thở dài một hơi, anh xoa thái dương, ra cửa tuyên bố ngày mai nghỉ, một đám người tức khắc hoan hô, sợ anh đổi ý, tất cả đều nhanh như chớp chạy trốn, nhìn bộ dạng này của bọn họ, Trần Lâm cười nhạo một tiếng, giờ phút này cũng không tiếp tục làm việc, xoa xoa một đầu tóc rối, cầm đồ vật cũng đi ra phòng thí nghiệm.

Về đến nhà đã là đêm khuya, anh vốn dĩ đã không mở được mắt, nhưng tắm xong nước ấm lại cảm thấy tỉnh táo, anh không dám mở thiết bị truyền tin, sợ bị người ta tìm được, chỉ có thể nhàm chán mở ra TV.

Lúc này đã không có tiết mục gì hay, anh cầm điều khiển từ xa máy móc đổi kênh, trong đầu không tự chủ được hiện ra chuyện tương ngộ đêm đó, nhớ đến đôi mắt của Lý Sùng nhìn chằm chằm anh cười như không cười, anh tức khắc lắc đầu.



Anh như thế nào lại nghĩ tới cái tên thiếu đánh này!

Căm giận ấn xuống điều khiển từ xa, tiết mục vừa chuyển màn hình thế nhưng thình lình nhảy ra gương mặt của Lý Sùng, tay Trần Lâm run rẩy, thiếu chút nữa cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác, sửng sốt một hồi lâu mới ý thức được đêm nay là kết thúc của bộ phim《 thanh mai trúc mã 》chỉ sợ ratings không tồi, lúc này đài truyền hình đang phát lại.

Nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn bức người kia, anh dừng lại động tác, thế nhưng ma xui quỷ khiến không có tiếp tục đổi kênh《thanh mai trúc mã 》 là bộ phim truyền hình rating cao nhất gần đây của Thương Kiếm, cốt truyện lại thập phần đơn giản, chỉ là câu chuyện tình yêu theo khuôn sáo cũ anh trai nhà bên yêu thầm em gái nhà bên cạnh, cuối cùng hạnh phúc ở bên nhau, thế nhưng nhan sắc nam chính nữ sinh thật sự quá cao, hơn nữa nhân vật này trẻ trung thanh xuân, đưa tới đám người trẻ tuổi rất yêu thích.

Trong TV, học sinh trung học Lý Sùng trèo qua tường sân rào tre xuyên thấu qua cửa kính trộm nhìn nữ chính trong phòng đánh đàn dương cầm, sau đó đỏ mặt cầm một con mèo nhỏ trong lồng ngực đưa cho cô ấy, nữ chính cười ngọt ngào, ngượng ngùng sờ sờ mèo nhỏ, nhẹ giọng nói, "Cảm ơn anh...... Lâm Lâm ca ca."

Nghe thấy câu nói này, Trần Lâm lập tức đóng lại TV, đột nhiên đem chính mình vùi vào trong chăn, trong lòng quả thực sắp thăm hỏi tổ tông mười tám đời Lý Sùng

Cái tên trời đánh này rốt cuộc tại sao lại chọn bộ phim này, chẳng lẽ cậu ta không cảm thấy cốt truyện này cùng năm đó......

Đề cập năm đó, Trần Lâm không đành lòng nghĩ tiếp, chỉ cảm thấy một đời oanh liệt của mình đã bị chôn vùi ở năm 21 tuổi ấy......

Lý gia cùng Trần gia làm bạn thân nhiều năm, Trần gia nhiều thế hệ làm nghề y, cơ hồ mỗi người đều có chức trách ở bệnh viện quân bộ, mà Lý gia nhiều thế hệ hành quân, từ khi Thương Kiếm mới vừa di chuyển đến mẫu tinh, Lý gia đã có quân công lớn lao.

Thậm chí ở lão gia tử hai nhà lúc còn sống, cũng đã định hôn ước cho bọn họ.

Trần Lâm lớn hơn Lý Sùng ba tuổi, lúc trước Lý Sùng còn ở trong bụng mẹ, Trần Lâm cũng đã hiểu chuyện, thường theo mẹ đi đến nhà họ Lý bên cạnh, đối với em trai hoặc em gái chưa được thấy mặt tràn ngập tò mò.

Khi còn nhỏ Trần Lâm lớn lên phấn điêu ngọc khí, mắt to hàng mi dài, giống như búp bê sứ khiến cho người ta yêu thích, hơn nữa anh rất thông minh, mặc dù chỉ có ba tuổi thoạt nhìn hiểu chuyện hơn so với đứa trẻ nhà khác, trên dưới Lý gia đều rất yêu thích anh, hai bà mẹ càng là thường xuyên ghé vào nhau cười nói, bảo bảo trong bụng về sau sẽ là vợ của Lâm Lâm.

Trần Lâm nho nhỏ rất sớm nhớ kỹ điều này, nhưng khi đó anh còn không hiểu "vợ" là gì, vì thế còn cố ý hỏi người lớn, sau đó biết được mẹ chính là vợ của cha, vì thế sau khi anh nghiêm túc ghi nhớ, càng thường xuyên chạy đến nhà họ Lý.

Mỗi ngày nâng má phải chờ mong, rốt cuộc chờ tới ngày vợ anh "Phá xác ", lúc đó là trăng tròn lần đầu tiên anh gặp được Lý Sùng toàn thân mềm mại, mở to một đôi màu xanh xám mắt to, mặc váy màu hồng phấn..

Lý gia nam đinh thịnh vượng, đến thế hệ của Lý Sùng, mặc kệ là cầm kiếm giả hay là phục tùng giả đã có năm đứa con trai, trên dưới Lý gia tất cả đều ngóng trông có thể sinh một đứa con gái, kết quả phu nhân Lý gia thật đúng là tranh đua, không chỉ có mang Lý Sùng, đủ loại dấu hiệu còn cho thấy nhất định là con gái.

Vì thế cả nhà phấn chấn, đều cho rằng sẽ sinh được thiên kim, đến khi sinh hạ lại phát hiện vẫn cứ là con trai.

Nhưng Lý Sùng từ nhỏ đã xinh đẹp không giống người, Lý gia mụ mụ mong con gái sốt ruột, lại vì "Con gái" trước đó chuẩn bị một đống quần áo cùng món đồ chơi màu hồng phấn, vì thế liền coi Lý Sùng giống như con gái để nuôi.

Chuyện này người Lý gia trước nay không nói ra cho người ngoài, rốt cuộc đứa nhỏ còn nhỏ, lại là cái con út, bản thân cũng đã nhận hết sủng ái của cả nhà, cũng không có ai thật sự phân chia nam nữ.

Đáng tiếc Trần Lâm đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, mỗi ngày nhìn "em gái" phấn điêu ngọc khí, kiều nộn đáng yêu, trong lòng thích đến không được, hận không thể mỗi ngày ôm vào trong ngực hôn hai cái.

Khi đó anh còn chưa tới tuổi dậy thì, cuối cùng sẽ biến thành cầm kiếm giả hay là phục tùng giả căn bản không ai có thể đoán trước được, vốn dĩ lúc nhỏ còn đang rầu rĩ, bác gái nhà Lý gia nếu sinh được em trai, về sau hai người bọn họ rốt cuộc ai làm vợ cũng không rõ, nhưng hiện tại nếu là con gái, vậy thuyết minh chẳng sợ em gái biến thành phục tùng giả, em gái "Sùng Sùng" vẫn cứ nhận định là vợ của anh.

Ngẫm lại cảm thấy vui vẻ!

Sau khi nhận định vợ mình sẽ không chạy, Trần Lâm trở nên càng thêm ân cần, mỗi ngày chạy đến Lý gia, nếu như không thấy em gái Sùng Sùng cả người khó chịu, thậm chí hai vợ chồng Trần gia cũng coi anh thành con rể, mà cảm tình của hai đứa nhỏ càng ngày càng tốt.

Lý Sùng học được câu đầu tiên lời nói không phải cha mẹ, mà là ca ca, khi còn nhỏ giống như cái đuôi đi theo Trần Lâm, tóc đen thật dài buộc ở đằng sau, mặc váy màu trắng, mỗi ngày đi theo phía sau Trần Lâm, bên phải gọi "Trần Lâm ca ca" bên trái gọi "Trần Lâm ca ca, làm cho trái tim Trần Lâm cũng mềm nhũn.

Năm ấy Lý Sùng mười bốn tuổi, Trần Lâm mười bảy tuổi.

Mười bảy tuổi tuổi này đối với đại đa số nam sinh mà nói đều là vi diệu, đây là quãng thời gian phân biệt tuổi thiếu niên và tuổi trưởng thành, lại qua một năm có thể phân chia ra cầm kiếm giả hoặc là phục tùng giả.

Khi đó Trần Lâm đã rất rõ ràng bản thân từ nhỏ đến lớn người mình thích chỉ có Lý Sùng, cho nên anh chuẩn vào sinh nhật mười tám tuổi của mình sẽ cùng em gái Sùng Sùng thổ lộ, nhưng Lý Sùng rốt cuộc vẫn là quá nhỏ, anh sợ nói ra sẽ khiến cho đoá "bạch liên hoa" ở trong lòng chạy mất, cho nên vẫn luôn ôn nhu làm anh trai nhà bên.

Hôm nay tan học, hoàng hôn vừa lúc, bên đường hoa ngọc lan đều nở, Trần lâm mới ra cổng trường liền nhìn đến Lý Sùng từ xa đã đi tới.

Xa xa nhìn vóc dáng cao gầy của "em gái", Trần Lâm có điểm hoảng hốt, vẫn cảm thấy chiều cao của vợ anh từ sơ trung đến giờ tiến bộ vượt bậc.

"Kia cái gì...... Sùng Sùng, gần đây sao em lại cao như vậy."

Lý Sùng dừng lại bước chân, ngẩng đầu chớp chớp mắt, "Cao như vậy chứng tỏ em trưởng thành a, Lâm Lâm ca không muốn em lớn lên sao?"

Một đôi mắt màu xám mang theo thủy quang, phối hợp với lông mi chỉnh tề thon dài cùng cái mũi cao thẳng, ở dưới ánh hoàng hôn buổi chiều càng thêm nổi bật, trái tim Trần Lâm đập mạnh, tuy rằng rất muốn phun tào "Em đã sắp cao hơn anh rồi", nhưng vẫn là sờ sờ chóp mũi nói, "...... Đương nhiên muốn, anh nằm mơ đều ngóng trông em có thể lớn lên."

Lý Sùng nhẹ nhàng cười, mặt mày xinh đẹp gần như loá mắt, đến gần giọng nói, "Lâm Lâm ca, em có thể nắm tay anh không?"

Khi còn nhỏ không phải thường xuyên nắm tay nhau, hiện tại vì cái gì lại hỏi......



Mặt Trần Lâm bị ánh hoàng hôn chiếu vào có điểm hồng, cảm thấy chính mình làm nam sinh hẳn là chủ động, vì thế cầm lấy tay Lý Sùng, trái tim đã sớm đập thình thịch.

Lý Sùng nhìn tay của Trần Lâm nắm lấy tay mình, lông mày hơi nhăn lại, nhất thời không nói gì.

Hai người nhất thời lâm vào trầm mặc, Trần Lâm cảm thấy "Cô ấy" khả năng thẹn thùng, không nhịn được đổi đề tài, "...... Sùng Sùng, ngày hôm nay em mặc váy...... Khá xinh đẹp......"

Chính là như thế nào lại dài như vậy...... Như là muốn che đi cái gì.

Lời này mới vừa nói xong, Lý Sùng đột nhiên suýt ngã, trực tiếp đập vào lồng ngực Trần Lâm.

"Em không sao chứ." Trần Lâm chạy nhanh ôm lấy, trái tim cũng sắp bay ra khỏi lồng ngực.

"Anh, ngượng ngùng...... Em không đứng vững." Vẻ mặt Lý Sùng sợ hãi vỗ vỗ ngực, trên mặt tinh xảo còn mang theo nỗi khiếp sợ vẫn còn, thuận thế gắt gao nắm chặt tay Trần Lâm, hoàn toàn không có ý tứ buông ra.

"...... Kia, vậy chúng ta đi thôi."

Trần Lâm cảm thấy bản thân bị chiếm tiện nghi, thẹn thùng căn bản không dám nhìn Lý Sùng, mặc cho "em gái" cầm lấy tay mình, ngơ ngác đi phía trước, không thấy được phía dưới váy của Lý Sùng còn có quần vận động.

"Nếu không phải còn chỗ hữu dụng sớm muộn gì tao cũng xé máy." Lý Sùng nhìn cái váy này, vẻ mặt ghét bỏ.

Trần Lâm quay đầu, "Sùng Sùng em nói cái gì?"

Lý Sùng lập tức nhìn anh ngọt ngào nở nụ cười, "Em nói chính mình hối hận trưởng thành, nếu em còn là đứa nhỏ, Lâm Lâm ca có thể đem em về nhà rồi."

Một câu lại khiến mặt Trần Trừng đỏ thẫm, cảm thấy trong lòng sắp ngọt ra mật, là ai nói mối tình đầu là khổ, vậy nhất định bên người không có Sùng Sùng.

Con đường tan học luôn là ngắn như vậy, nắm tay nháy mắt liền đến cửa nhà, nhưng hai người ai cũng không muốn buông tay.

Trần Lâm nhớ tới lúc trước nhặt được một con chó con màu trắng, dính người lợi hại, liền ôm ra đưa cho Lý Sùng, chó con chỉ có lớn bằng bàn tay, ghé vào trong lồng ngực Lý Sùng liếm ngón tay của anh, lộ ra cái bụng nhỏ mềm mại.

"...... Em thích sao?" Trần Lâm nhẹ giọng hỏi Lý Sùng, trái tim bùm bùm nhảy lên.

Lý Sùng nhìn chằm chằm đôi mắt thuần lương của chó con, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn đông tử màu hổ phách của Trần Lâm, không biết như thế nào cảm thấy bọn họ lớn lên thật giống nhau.

Cầm lòng không cười một chút, hắn gật đầu, không hề chớp mắt nhìn Trần Lâm, con ngươi màu xám trở nên mị hoắc, trong mắt nhanh chóng hiện lên màu sắc sâu thẳm, "Anh, qua mấy ngày sẽ tới sinh nhật 18 tuổi của anh đúng không?"

Trần Lâm không rõ nguyên do gật gật đầu, "Đúng vậy, như thế nào đột nhiên lại ——"

Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, Lý Sùng hơi cúi đầu hôn lên bờ môi của anh.

Đây là một nụ hôn mềm nhẹ ấm áp, không có mùi son phấn, lại sạch sẽ thoải mái thanh tân, Lý Sùng rũ xuống con mắt, lông mi chỉnh tề cùng cái mũi cao thẳng gần trong gang tấc, đây là nụ hôn đầu tiên của hai người bọn họ, khi đó bọn họ vẫn là thiếu niên.

Trong không khí còn thoang thoảng hương vị ngọc lan, phảng phất động môi là có thể cảm nhận được bờ môi mềm mại kia, Trần Lâm cầm lòng không được giơ tay, lại ôm phải một bả vai rắn chắc tinh tráng, trong mộng em gái một đầu tóc dài xinh đẹp không giống người thật biến mất biến thành người đàn ông cao lớn, cả người toả ra mùi hormone cầm kiếm giả.

Trần Lâm lập tức bị doạ tỉnh, đột nhiên ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía phát hiện chính mình đang nằm ở trong ổ chăn nhà mình, mà vừa rồi hết thảy đều chỉ là một giấc mộng.

"Mẹ nó......!" Tại sao anh lại mơ tới cái tên kia.

Anh dùng sức xoa xoa một đầu tổ chim, vừa nhớ tới đã từng cùng một đồng loại hôn môi, cả người đều không tốt lắm.

Lúc này thiết bị truyền tin dự phòng đặt ở trong nhà đột nhiên vang lên, anh ngáp một cái, đầu óc choáng váng bò dậy, mới vừa ấn nút nghe, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng rống của lão mẹ: "Trần Lâm con chết chỗ nào vậy! Thiết bị truyền tin vẫn không khởi động, trong nhà cũng không có người, mẹ còn tưởng rằng con trai của mình đã chết rồi chứ!"

Trần Lâm cười nịnh nọt, "...... Không phải quân bộ gần đây rất bận sao, nghiên cứu phát minh kháng thể mới, mẹ cũng nghe nói qua, con vẫn luôn ngâm mình ở phòng thí nghiệm, vội quá liền quên......"

Đầu bên kia lão mẹ hừ hừ hai tiếng, nhưng thật ra tiếp thu lý do này, "Trước kia không thấy con yêu nghề kính nghiệp như vậy."

"Được rồi, mẹ bên này còn có bệnh nhân, không cùng con nhiều lời, trong chốc lát con xuống dưới lầu đón một người, cậu ấy bị thương, tạm thời trước tiên ở nhà con mấy ngày".

Trần Trừng bưng lên một chén nước chưa kịp uống, "...... Mẹ nhà con cũng không phải khách sạn, không phải người nào cũng vào ở được. Mẹ lại không phải không biết con quen ở một mình, không có khả năng để cho người khác vào ở nhà con."

Đầu bên kia điện thoại lão mẹ nghe được lời này nhưng lại nở nụ cười, "Cái gì người khác, là "em gái Sùng Sùng của con", hai đứa không phải chơi từ nhỏ đến lớn sao, không thể bởi vì tách ra mấy năm liền nói không quen biết."

Một câu làm Trần Lâm đột nhiên phun nước ra, kịch liệt ho khan nửa ngày mới không dám tin tưởng mở to đôi mắt, "Mẹ nói cái gì!?"

Hết chương 93.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chính Là Không Ly Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook