Chia Tay Đi Anh Chàng Đào Hoa

Chương 19

Dạ Vĩ

21/09/2016

Ban đêm, gió lùa vào lạnh ngắt, bàn tay Nhan Mộ Ngữ bị Mạnh Vũ Nhiễm nắm trọn, trời chậm rãi tối dần, nhưng chẳng ai nói gì, cũng chẳng muốn tách ra.

Nhan Mộ Ngữ thả chậm bước chân, con đường quen thuộc, phong cảnh quen thuộc, cách đó không xa, chính là bãi biển.

Con đường này chính mình đã từ đi qua.

Cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay anh truyền đến, thật hạnh phúc nhưng cũng thật bất an.

Cô nhìn bóng lưng của anh, nhịn không được tiến lên một bước, kéo kéo góc áo anh.

"Mộ Ngữ, em lạnh hả?" Mạnh Vũ Nhiễm dịu dàng hỏi.

"Không, không có lạnh." Nhan Mộ Ngữ lắc đầu, cô chỉ là sợ hãi, sợ hãi anh cứ như vậy biến mất ngay trước mắt cô, sợ hãi hạnh phúc cô đang trải qua cứ như vậy mà tan biến như một giấc mộng.

Nhan Mộ Ngữ lắc mạnh đầu, không muốn nghĩ tới nữa: "Vũ Nhiễm, anh đáp ứng em một việc được không?"

"Đương nhiên, không chỉ một điều kiện, chỉ cần anh có thể làm được, mười điều kiện cũng không thành vấn đề." Mạnh Vũ Nhiễm son sắt thề, yêu thương chăm chú nhìn sâu vào trong mắt Nhan Mộ Ngữ.

"Đừng bao giờ để em lại phía sau được không?" Nhan Mộ Ngữ giơ lên hai bàn tay đang nắm chặt, mong đợi nhìn anh, tròng mắt đen nháy lên vô vàn cảm xúc, sau đó lại trở về bình tĩnh.

"Đứa ngốc, đương nhiên không thành vấn đề." Mạnh Vũ Nhiễm khẽ ngẩn người, sau đó ôm lấy bả vai Nhan Mộ Ngữ, có chút buồn cười đáp ứng.

"Nhưng mà.... Vì sao?"

[ReiOw - Diễn Đàn Lê Quý Đôn]

"Bí mật." Nhan Mộ Ngữ nháy mắt.

Mạnh Vũ Nhiễm cũng không nói gì nữa.

Hai người lẳng lặng bước đi, hai bóng dáng dựa sát vào nhau.

"Đã trễ rồi, anh đưa em về." Tiếng nói trầm thấp của Mạnh Vũ Nhiễm vang vọng trong bầu trời đêm yên tĩnh.

"Không cần, tự em đi lên là được rồi." Nhan Mộ Ngữ đứng ở chân cầu thang, từ chối ý tốt của anh.

"Thật sự không cần?" Mạnh Vũ Nhiễm sợ đường khuya vắng vẻ.

"Thật sự không cần." Nhan Mộ Ngữ kiên trì nói, mỉm cười xoay người bước lên mấy bậc thang đầu tiên.

Mạnh Vũ Nhiễm một mực yên lặng chăm chú nhìn bóng dáng cô rời đi, cho đến khi thấy đèn trong phòng cô bật sáng mới yên tâm ra về.

Trở lại phòng, mở đèn lên, di dộng thông báo có tin nhắn, Nhan Mộ Ngữ mở ra xem, là tin nhắn của anh.

Nội dung là: "Đêm khuya rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi. Ngủ ngon."

Cô cảm thấy trong lòng thật ấm áp.

Mấy ngày sau, Mạnh Vũ Nhiễm mời cô ăn cơm.

Ăn đến một nửa, đột nhiên tất cả đèn đều đồng loạt tắt.

[ReiOw - Diễn Đàn Lê Quý Đôn]

Bên tai truyền đến tiếng đàn violon diễn tấu bài "Carmen", phóng đãng, nhiệt liệt, trào dâng.

Hơi nghi hoặc, cô khẽ kêu: "Vũ Nhiễm....."

Nhà hàng một mảnh tối đen, không thể thấy gì.

Chỉ có mắt ngọn nến nhỏ ở xa xa phát ra ánh lửa mỏng manh, cô còn ngửi được hương thơm nhẹ nhẹ của hoa tươi.

Một tiếng chuông vang lên, tất cả bàn ăn gần đó đều đốt nến lên. Ánh nến lấp lánh vây quanh hai người, Mạnh Vũ Nhiễm trong nháy mắt trở thành một vương tử, tay cầm một bó Tulip màu xanh.

Mạnh Vũ Nhiễm chân thành nhìn cô: "Tặng em."

Mạnh Vũ Nhiễm không biết khi nào thì bước đến cạnh cô, đặt bó hoa màu xanh vào tận tay cô.

"Hoa này vì em mà tuyển chọn, anh cảm thấy thích hợp với em."

"Cảm ơn." Cô khẽ mỉm cười, không mặt nhỏ nhắn lại hơi chút căng thẳng.

Cô dự cảm chuyện này sẽ xảy ra.

Mà dù vậy, cô vẫn là trở tay không kịp, cô chưa muốn đối mặt với chuyện này.

Chỉ mong là không phải.....

"Mộ Ngữ, gả cho anh." Anh mở hộp nhẫn ra, thâm tình nhìn cô, biểu tình thật sự nghiêm túc.

Ngay cả đoán được, Nhan Mộ Ngữ vẫn hoảng loạn, tâm như là có bão lớn.

"Anh..... anh.... muốn em.... gả?" Cô chần chừ khẽ nói.

Mạnh Vũ Nhiễm nghĩ đến cô vì quá kinh ngạc, chưa thể định thần lại được, nên ôm chặt cô vào trong lòng

"Đúng rồi. Nhưng đừng quá ngạc nhiên như vậy, đồng ý anh, được không?"

Anh lúc nào cũng như bụi hoa phiên diêu vô định, chưa bao giờ, anh nghiêm túc như vậy.

[ReiOw - Diễn Đàn Lê Quý Đôn]

Anh, đã lọt vào cái bẫy mang tên Nhan Mộ Ngữ rồi.

Đáng sợ nhất là anh tự nguyện mắc bẫy.

Nếu lấy danh nghĩa hôn nhân mới có thể trói chặt Nhan Mộ Ngữ bên người, anh vui vẻ cam chịu.

"Nhưng mà.... Em...." Cô thì thào lẩm bẩm.

Một câu 'em chưa nghĩ tới', tại sao lại khó nói như vậy?

Cô yêu hắn, nhưng mà đi đến hôn nhân.... Thật sự..... Đón nhận ánh mắt vui sướng mong đợi của Mạnh Vũ Nhiễm, cô trầm mặc.

Mạnh Vũ Nhiễm nắm lấy tay trai Nhan Mộ Ngữ, đẩy chiếc nhẫn vào ngón áp út, anh phát hiện bàn tay cô có chút run rẩy.

Màu bạc của chiếc nhẫn ánh lên rồi tỏa sáng dưới ánh đèn rực rỡ.

"Mộ Ngữ, anh giúp em đeo." Mạnh Vũ Nhiễm nhu tình nói, trên mặt là nụ cười tràn đầy hạnh phúc.

Nhan Mộ Ngữ ngưng mắt nhìn chiếc nhẫn lóe sáng trên ngón tay mình. Đột nhiên hai má bị nâng lên, đôi môi ai đó nhẹ nhàng hôn xuống, giống như làm nghi thức thệ ước vậy.

"Mộ Ngữ, anh muốn chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ." Mạnh Vũ Nhiễm nhiệt tình nhìn chăm chú Nhan Mộ Ngữ, ôm chặt cô vào trong lòng.

Hai tay Mạnh Vũ Nhiễm ôm lấy hai má Nhan Mộ Ngữ, dịu dàng hút lấy cô, ngón cái hơi dùng lực, Nhan Mộ Ngữ theo đó khẽ mở đôi môi anh đào.

Mạnh Vũ Nhiễm nhanh chóng đưa chiếc lưỡi linh hoạt mà nóng bỏng vào trong miệng cô, trở mình quấn lấy lưỡi cô, hút lấy chất mật ngọt ngào.



[ReiOw - Diễn Đàn Lê Quý Đôn]

Nhan Mộ Ngữ ngẩng đầu lên, tay nhỏ bé theo bản năng ôm lấy cổ anh, cái lưỡi chủ động đón ý anh, triền miên......

Môi của cô giống như được bôi một lớp thủy quang vậy, càng thêm mềm mại động lòng người.

Bị Nhan Mộ Ngữ khiêu khích, Mạnh Vũ Nhiễm nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, càng thêm quấn chặt lấy lưỡi cô, hút vào khiêu khích, nhấm nháp từng tấc ngọt ngào.

"A....." Nhan Mộ Ngữ thở gấp, đôi mắt đầy sương mù dừng ở anh, phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái, nụ hôn của anh khơi mào nhiệt độ cơ thể cô.

Bị cô nhìn chăm chú, hầu kết Mạnh Vũ Nhiễm khẽ chuyển động một chút, con ngươi đen trở nên thâm thúy hơn, dục vọng nồng đậm bị cô dấy lên, không thể nào dập tắt.

"Đến đây.... Mở ra." Mạnh Vũ Nhiễm dụ dỗ, ngón tay miêu tả môi cánh hoa của cô, ngón giữa thăm dò vào trong, gảy gảy cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào.

"Ưm....." Nhan Mộ Ngữ ngâm khẽ một tiếng, đầu lưỡi mềm mại liến lấy đầu ngón tay. Đầu lưỡi ấm nóng nhẹ nhàng vòng quanh, lại ra sức mút lấy đầu ngón tay anh, lấy đó mà khiêu khích anh.

Sự đáp lại của cô làm cho bụng dưới anh nóng lên, khoái cảm theo đầu ngón tay bị hút đánh úp toàn thân, dục vọng lại tăng lên một tầng.

"Mộ Ngữ, em thật ngọt."

Mạnh Vũ Nhiễm rút ra ngón tay, thanh âm của anh vì dục hỏa mà trở nên khàn khàn, môi nhanh chóng chụp lấy cánh môi mê người kia.

Lưỡi nóng linh hoạt đùa giỡn chiếc lưỡi mềm mại của cô, dịu dàng mà triền miên, anh và cô, quấn chặt cùng một chỗ.

Bàn tay to ở trên da thịt tinh tế mềm mại dao động, khiêu khích nhiệt tình của cô.

Tay anh dao động đi xuống, cầm một bên tiêu nhũ mượt mà, cách lớp quần áo dùng sức nắn bóp, theo tiết tấu hai đầu lưỡi triền duyện, thưởng thức vuốt ve.

"A..... Nóng quá....." Nhan Mộ Ngữ thì thào nói nhỏ, thân thể bắt đầu nóng lên.

Mạnh Vũ Nhiễm dịu dàng giúp cô cởi bỏ quần áo trên người, quăng qua một bên, đồng thời cũng cởi quần áo của mình.

Cô chỉ còn lại nội y, da thịt mềm mại dán lên khuôn ngực cường tráng của anh, da thịt chặt chẽ tiếp xúc, lửa nóng gia tốc chuyển động.

"Mộ Ngữ, giúp anh cởi đồ trong đi."

Hai người nhanh chóng trần trụi, thân hình dây dưa, từng bước hướng đến phòng ngủ, cuối cùng nằm lên giường lớn bên trong.

Bội lôi tuyết trắng tươi mới, tiêu nhũ hồng nhạt ngon miệng, bàn tay vuốt ve nhào nặn ra đủ các loại hình dáng.

Bội lôi bị thế tấn công của anh không khỏi đứng thẳng, màu sắc cũng từ phấn nộ biến thành đỏ tươi.

Trước ngực thình lình xảy ra xôn xao làm cho cô cứng lại, khoái cảm theo đầu lưỡi của anh truyền đến, đau đớn tê dại ở trong cơ thể chạy loạn.

Cô cảm nhận từng lời lẽ khiêu khích, từng ngón tay đang vuốt ve của anh, làm cho bụng dưới hoa huyệt rung động, một cỗ ẩm ướt tràn đến, một đường chảy ra, mang đến một loại cảm giác kỳ quái, có chút hư hỏng, lại có chút khó nhịn.....

"A...... Ưm....." Cô nhịn không được than nhẹ, cô muốn nhiều hơn.

Nhẹ nhàng buông tiêu nhũ sưng đỏ, một tầng nước ướt đẫm bao trùm lấy bội lôi, nhìn qua cực kì kiều mỵ, cảnh tượng trước mắt cùng tiếng rên rỉ của cô làm cho lửa nóng của anh càng bừng lên.

"Vũ Nhiễm, em muốn."

Nhan Mộ Ngữ mở miệng cầu xin, dục vọng thiêu đốt đang nhiệt liệt trào dâng trong cơ thể, mỗi một tế bào đều kêu gào mong muốn đụng chạm, mong muốn yêu thương.

Đầu ngón tay Mạnh Vũ Nhiễm chạy dọc theo cơ thể cô mà đi xuống, dừng lại ở nơi tư mật, gảy gảy lên mặt cỏ mê người, có chút mật dịch từ trong chảy ra, phản chiếu lại ánh sáng lòe lòe.

[ReiOw - Diễn Đàn Lê Quý Đôn]

Đầu ngón tay trượt theo cánh hoa, thăm dò từ ngoài vào trong, nhẹ nhàng vạch ra mặt cỏ trở ngại, đầu ngón tay dính đầy mật thủy ở cửa hoa huyệt khuấy đảo, mang theo tia ẩm ướt ở trong hoa thịt di chuyển, xâm nhập hoa huyệt, lại đụng chạm hoa hạch mẫn cảm.

"A..... Đừng....." Loại cảm giác này thật thoải mái, Nhan Mộ Ngữ thuận theo bản năng lắc lư thân thể, theo ngón tay của anh mà ngâm nga.

Mạnh Vũ Nhiễm dịu dàng vân vê hoa hạch rung động, hai ngón tay nhẹ nhàng ở ngoài vuốt ve, đột nhiên ngón giữa theo hoa huyệt ẩm ướt đam vào bên trong, đụng chạm vách tường mềm mại, dịch thủy ào ạt tràn ra bên ngoài.

Nhiệt độ càng lúc càng cao, dục hỏa nóng cháy càng lúc càng khó nhịn.

Cô vặn vẹo, đón ý dịu dàng đùa bỡn của anh. Mỗi lần đầu ngón tay anh đụng chạm hoa huyệt là mỗi lần cho cô khoái cảm, tầng tầng lớp lớp khoái cảm. Cô, như ở thiên đường vậy.

Ý thức bị khoái cảm nhấn chìm, thân hình mềm yếu của cô chỉ có thể tựa vào trên giường, không ngừng thở dốc.

Mộ Ngữ, em thật ướt nha."

Ngón tay Mạnh Vũ Nhiễm dừng lại bên trong hoa huyệt, chỉ một lát mà đầu ngón tay đã dính đầy xuân thủy.

Nhìn ánh nước ở ngón tay ai đó, hai má Nhan Mộ Ngữ lập tức đỏ ửng, cái đầu nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

"Thật sự rất ẩm ướt....." Ngón tay của anh lại một lần một lầm cắm vào trong hoa huyệt ướt át, ngón tay vuốt ve trên đỉnh hoa hạch mềm mại.

"Ưm.... A....." Khoái hoạt tràn ra từ cánh môi yêu kiều, ngón tay anh không ngừng ma sát hoa hạch, làm cho toàn thân cô đều nóng lên, run rẩy đến không thể kiềm chế.

"Mộ Ngữ, thanh âm của em thật là dễ nghe....." MẠnh Vũ Nhiễm xoay người hôn lên môi cô, đầu ngón tay của anh chế trụ hoa hạch run run, nhẹ nhàng vân vê, làm cho nơi non mềm kia dần dần tụ huyết mà sưng đỏ, trở nên mẫn cảm hơn rất nhiều, khiến không thể nào ngăn cản được cỗ ê ẩm mà tê dại, phát ra sung sướng yêu kiều.

Mạnh Vũ Nhiễm thở sâu, dục vọng nhấn chìm suy nghĩ, một ngón tay lại chọc vào, rồi đến ba ngón, khuấy đảo hoa huyệt mềm mại ấm áp.

[ReiOw - Diễn Đàn Lê Quý Đôn]

"A....." Bị ba ngón tay đồng thời đùa bỡn, hoa huyệt gắng gượng chống đỡ, một loại cảm giác vừa tê dại vừa sưng tấy, nhục bích bị kích thích theo phản xạ co rút lại, áp chặt ngón tay anh, giống như muốn đẩy ra, lại giống như muốn anh tiếp tục đùa bỡn.

Ngón tay Mạnh Vũ Nhiễm càng đam vào, dịch thủy trong suốt lại càng trào ra, nhục bích đã sớm ướt đẫm, thỉnh thoảng lại cắn chặt lấy ngón tay anh.

"Ưm..... A....." Nhan Mộ Ngữ chịu không nổi, liên tục phát ra tiếng rên rỉ, cô theo bản năng nâng mông lên, đón ý ngón tay đang rút ra rút vào trong cơ thể, lắc lư một chút, phóng túng mà khát vọng.

Cảm nhận được cô đã động tình, ngón tay trong cơ thể gia tăng tốc độ, kích thích nhiều càng nhiều xuân thủy, giàn giụa tràn ra bên ngoài.

Đột nhiên, vách tường mẫn cảm co rút nhanh hơn, tấn suất gấp gáp làm cho Mạnh Vũ Nhiễm biết cô sắp đến cao trào.

Mạnh Vũ Nhiễm cắn răng nhịn xuống xúc động muốn vùi chặt lửa nóng của mình vào trong hoa huyệt ướt át kia, ngón tay càng thêm ra sức ra vào, ngón cái thì dùng sức kìm chặt hoa hạch, cô cảm thấy một cỗ khoái cảm mãnh liệt vọt tới, dục tiên dục tử......

Hoa huyệt tràn ra xuân thủy, thuận thế chảy về giữa hai chân, không khí tràn ngập hương vị tình dục.

Đột nhiên thân thể Nhan Mộ Ngữ siết chặt, tần suất nhục bích co rút cũng nhanh hơn, ngón tay Mạnh Vũ Nhiễm cũng theo đó mà gia tăng tốc độ.

"Ưm..... A....." Cuối cùng, cô rốt cuộc chịu không nổi, ngửa đầu thét chói tai, toàn thân rung động, eo nhỏ cong lên, khoái cảm mãnh liệt, một lượng lớn xuân thủy nhanh chóng trào ra.

Toàn thân chấn động, bị cao trào khôn xiết bao phủ, trong khoảng thời gian ngắn cô mất đi ý thức.

Tuy rằng người đã mất đi ý thức, nhưng nhục bích vừa trải qua cao trào vẫn gắt gao cắn chặt lấy ngón tay anh.

Lửa nóng Mạnh Vũ Nhiễm buộc chặt, ngẩng cao giữa hai chân, lửa nóng cực đại ở ngoài hoa huyệt ướt đẫm, cọ sát viên trân châu mẫn cảm, xuân thủy ẩm ướt nhanh chóng dính vào lửa nóng, ánh nước trong suốt lòe lòe phát sáng.

[ReiOw - Diễn Đàn Lê Quý Đôn]

Mạnh Vũ Nhiễm hiểu rõ khát cầu nhiệt liệt trong cơ thể, anh cũng muốn lập tức tiến vào, hưởng thụ nhục bích đè ép, phun ra nuốt vào.

Không có chút do dự nào, nâng mông cô lên, điều chỉnh phương hướng, rồi nhanh chóng đẩy mạnh thắt lưng, đâm vào hoa huyệt nhu thuận của cô.



Lửa nóng của anh thuận lời ra vào trong hoa huyệt ướt át, lửa nóng mãnh liệt đòi hỏi.

"A......" Bị lửa nóng xuyên vào làm cho cô phục hồi tinh thần, một trận khoái cảm tê liệt lại hướng cô ập đến.

Mạnh vũ Nhiễm cầm chân dài của cô vòng lên thắt lưng anh, nâng cao cái mông mượt mà tuyết trắng, giúp cho anh có thể tiến vào nơi ẩm ướt mê người kia sâu hơn.

Nhìn cô đắm chìm trong dục vọng, thần sắc kiều mỵ, tiêu nhũ tuyết trắng theo sự chuyển động của anh mà không ngừng lắc lư.

Lửa nóng lấy nhiệt tình kịch liệt trước nay chưa từng có đâm vào hoa huyệt, làm cho cô phải phát ra một tiếng rên rỉ đầu kiều mỵ.

"Mộ Ngữ, rất nhanh!" Anh giống như một dã thú, ở trong cơ thể không ngừng co rúm của cô luật động.

Nhan Mộ Ngữ cảm thấy toàn thân như bị thiêu đốt, làn da trắng muốt lộ ra màu sắc hồng nhuận, cô sung sướng cao giọng rên rỉ.

Mạnh Vũ Nhiễm cúi đầu, thật sâu hôn lấy môi anh đào đỏ bừng, lưỡi nóng điên cuồng quấn lấy lưỡi cô.

"Ưm......" Hai đầu lưỡi dây dưa, làm chảy ra nước bọt trong suốt, chậm rãi chảy xuống dưới, cảnh tượng làm cho người ta mặt đỏ tai hồng.

Lửa nóng cực đại đụng chạm hoa huyệt nóng ướt, theo môi lưỡi giao triền, góc độ đụng chạm cũng sâu hơn, giống như cùng với cô hòa làm một vậy.

Mãnh liệt xuyên vào cơ thể hư nhuyễn của Nhan Mộ Ngữ, khoái cảm mất hồn theo hoa huyệt truyền tới từng ngóc ngách trên cơ thể.

[ReiOw - Diễn Đàn Lê Quý Đôn]

Thân thể cô nghiêng về phía trước, anh cũng theo đó đưa lên, giúp cho hai người càng kết hợp chặt chẽ.

"Mộ Ngữ, muốn nhiều hơn không?" Mạnh Vũ Nhiễm xấu xa thả thính.

"Muốn! Em muốn..... A......" Dục hỏa của Nhan Mộ Ngữ bị Mạnh Vũ Nhiễm châm ngòi bùng cháy đến không thể vãn hồi.

"Gọi tên anh!" Mạnh Vũ Nhiễm gầm nhẹ nói.

"Vũ Nhiễm....." Nhan Mộ Ngữ không ngừng gọi tên anh, cầu xin anh cho cô nhiều hơn.

Vừa lòng với đáp án của cô, anh càng thêm dùng sức giữ lấy cô, đong đưa eo, một lần lại một lần đụng chạm.

"A......A......" Cảm giác trong cơ thể cứ đi lên không thể dừng lại, Nhan Mộ Ngữ lên tiếng hét ầm lên.

Nghe thấy tiếng kêu thỏa mãn của Nhan Mộ Ngữ, Mạnh Vũ Nhiễm càng thêm cuồng dã, bá đạo đâm vào thật mạnh, lại chậm rãi rút ra.

"A! Không cần! Em không cần....." Một thanh âm yêu kiều bật ra từ cổ họng, Nhan Mộ Ngữ bị nhấn chìm bởi khoái cảm mãnh liệt, thân hình vì thế cũng hồng nhuận mê người.

Dục hỏa Mạnh Vũ Nhiễm tăng vọt, ở trong cơ thể cô gia tăng tốc độ ra vào, cực đại lửa nóng không ngừng ma sát hoa huyệt của cô, mỗi lần lần ra vào đều mang đến khoái cảm tuyệt vời.

"Ưm..... A..... Ưm......" Khoái cảm đánh sâu vào toàn thân, Nhan Mô Ngữ vô thức rên rỉ.

"Thích như vậy sao?" Mạnh Vũ Nhiễm thấp giọng hỏi, đồng thời ra sức sát ngập, ra sức ở trong cơ thể cô điên cuồng tiến lên, mỗi một lần va chạm kịch liệt đều làm cho chiếc giường run rẩy một chút (Rei: ..... *hạn hán lời*)

"Thích....." Tiếng rên rỉ của Nhan Mộ Ngữ dần dần to lên, theo tốc độ ra vào cơ thể mình của anh, cành nhanh, càng mạnh, cô cảm nhận được khoái cảm càng nhiều, càng lớn.....

Nhan Mộ Ngữ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cái kia trong cơ thể buộc chặt giống như là sẽ gãy, điên cuồng cực hạn.

"A..... Không..... Không cần......" Bởi vì lửa nóng mãnh liệt ra vào, Nhan Mộ Ngữ cảm thấy chính mình sắp không chịu được rồi.

Mạnh Vũ Nhiễm đắc ý nghe, động tác dưới thân ngày càng nhanh hơn.

[ReiOw - Diễn Đàn Lê Quý Đôn]

Anh muốn cô đạt đến cao trào! Anh muốn cho cô đi lên đỉnh núi dục vọng, anh muốn cô biết anh thương cô nhiều như thế nào, anh muốn hoàn toàn giữ lấy mỗi một chỗ trên cơ thể cô.

"Không cần? Mộ Mộ à, quá muộn rồi....." Tiếng cuối cùng vừa dứt, lửa nóng cực đại rất nhanh ở trong cơ thể cô ra vào, ở trong hoa huyệt cô muốn làm gì thì làm.

"A..... A....." Cảm giác bị kích thích tới điểm cao nhất, cô bắt đầu kêu gào khóc lóc.

Mạnh Vũ Nhiễm lại nâng cao chiếc mông xinh đẹp của cô một chút nữa, dùng sức đánh sâu vào hoa huyệt của cô: "Mộ Ngữ, anh yêu em."

"A....." Tình cảm mãnh liệt như thế, Nhan Mộ Ngữ phát ra tiếng kinh hô, một trận khoái cảm khác nhanh chóng ăn mòn tứ chi chii, cô chỉ có thể không ngừng phát ra tiếng thở dốc, biết đạt kích động trong lòng.

Lửa nóng của Mạnh Vũ Nhiễm ở trong hoa huyệt mãnh liệt xuyên qua, giống như một hummer vậy, không ngừng va chạm, va chạm, lại va chạm.

Nhan Mộ Ngữ chỉ có thể kéo dài thanh âm, không ngừng ngâm nga, theo luật động của anh mà điên cuồng lắc lư.

Mạnh Vũ Nhiêm tiếp tục gia tăng tốc độ tiến vào hoa huyệt mềm mại, đồng thời một bàn tay đưa đến chỗ hai người chặt chẽ kết hợp, dùng sức xoa bóp. Cô đã sớm không chịu nôi xâm nhập, hoa hạch sưng hồng mê người.

"A....." Cảm giác sung sướng mãnh liệt, một tiếng rên rỉ lại cao hơn một tiếng, cảnh tượng kiều diễm làm cho Mạnh Vũ Nhiễm điên cuồng.

Bị khoái cảm cùng nhiệt độ đốt người khống chế, Nhan Mộ Ngữ chỉ có thể mặc cho Mạnh Vũ Nhiễm an bài, lâm vào cuồng nhiệt, lâm vào phải hét chói tai.

Cô sa vào khoái cảm thật lớn, đánh mất đi cả chính mình, chỉ có thể đi theo dục vọng.

"Mộ Ngữ, anh yêu em." Mạnh Vũ Nhiễm thở dốc, không ngừng ở bên tai cô tuyên bố, tiết tấu đong đưa eo cũng nhanh hơn, lửa nóng cực đại ở trong hoa huyệt nhỏ hẹp tận tình tiến lên, mỗi một lần đều thẳng đến chỗ sâu nhất.

"A..... Vũ Nhiễm.... A....." Khoái cảm khắc sâu, Nhan Mộ Ngữ rốt cuộc chịu không nổi, vách tường nhanh chóng co rút lại, một lượng lớn xuân thủy từ trong sâu hoa huyệt tràn ra.

[ReiOw - Diễn Đàn Lê Quý Đôn]

"Ưm....." Mạnh Vũ Nhiễm theo đó phát ra một tiếng gầm nhẹ, càng thêm dùng sức tiến lên, khoái cảm bao phủ tứ chi, dục vọng hung mãnh rốt cuộc nhịn không được, vùi sâu mầm móng vào cơ thể cô.....

Cao trào qua đi, thân thể Nhan Mộ Ngữ mềm nhũn, rất nhanh rơi vào mộng đẹp.

Mạnh Vũ Nhiễm dịu dàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say của cô, cô cứ ngủ như thế, không một chút phòng bị, anh lâm vào trầm tư.

Ai cũng từng có lúc phải đối mặt với sự lựa chọn, không biết phải làm sao, nếu sợ hãi mà lùi bước, thì càng không ngừng mắc sai lầm.

Yêu thương người kia như vậy, quan trọng như vậy, chỉ cần một lúc không cẩn thận liền mất đi.

Thế giới này, chính là hời hợt như vậy!

Khi đó không có nắm chặt lấy tay em, vẫn rất hối hận.

Khí đó không có lớn tiếng nói với em rằng 'em đừng đi', vẫn rất hối hận.

Khi đó không có nói rõ tâm ý chân chính của bản thân, vẫn rất hối hận.

Hối hận là một loại cảm xúc hao phí tinh thần, là so với tổn thất càng tổn thất hơn nữa, so với sai lầm càng sai lầm hơn nữa.

Mà hiện tại, anh không nghĩ sẽ hối hận.

Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Nhan Mộ Ngữ, đây là cô, là cô mà anh vẫn ngày đêm mong nhớ. Mạnh Vũ Nhiễm nhịn không được hôn lên môi cô thật sâu.

"Vũ Nhiễm?" Nhan Mộ Ngữ bị cái hôn làm tỉnh giấc, kinh ngạc nhìn đôi mắt chưa đựng nhu tình của anh.

"Mộ Ngữ, gả cho anh được không?" Mạnh Vũ Nhiễm dùng sức ôm lấy thân thể cô, biểu tỉnh yếu ớt nói.

Nhan Mộ Ngữ hôn nhẹ lên môi người đàn ông cô yêu, ở bên tai anh nhỏ giọng nói: "Em yêu anh."

-- CHÍNH VĂN HOÀN --

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chia Tay Đi Anh Chàng Đào Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook