Chị Em Thù Hận

Chương 13

Janet Dailey

10/05/2016

Một bó cỏ khô nữa là đủ. Ngừng lại để lấy hơi và lấy sức. Abbie chùi mồ hôi quanh miệng vào tay áo , tay chân run rẩy vì các cơ làm việc quá nhiều. Nhưng dù mệt mỏi đến mấy , cũng phải cho ngựa ăn cỏ.

Cúi gập lưng đang đau , Abbie chuồi mấy ngón tay mang găng xuống dưới sợi dây cột bó cỏ , và cố thử giơ bó cỏ nặng lên bỏ vào sàn xe kéo. Nhưng bó cỏ chạm vào mép sàn xe và nàng vội vàng trụ hình lại để giữ nó ở đó. Rồi nàng hì hà hì hục đẩy nó lên sàn xe. Liền tức thì , nàng ngã tựa vào sàn xe , mệt quá không đứng dậy được nữa , và không khóc được. Nàng không còn cảm thấy mình giống con người , mà chỉ là một bó cỏ ngứa ngáy dính lại bằng mồ hôi.

- Sao cô không chờ tôi đến chất cỏ lên giúp cô ? Cô tưởng cô là người gì ? Siêu nhân chăng ? - Nghe tiếng trách móc cuả Ben. Abbie vi vàng đứng thẳng dậy.

Không thích bị lên lớp về sức mạnh cuả nàng hay sự thiếu sức , bởi một ông già dễ nổi nóng , Abbie quay lại để gắt lại ông ta. Nhưng vừa nhìn thấy nét mặt bơ phờ mệt mỏi của ông , nàng nghĩ lại sáu ngày mệt nhọc vừa qua cũng đã làm cho ông phờ người. Cả hai đều rệu rã và loạc hoạc vì bị căng thẳng cả về trí óc lẫn thân xác trong việc chăm sóc cả bầy ngựa , trên thực tế làm việc quần quật từ sáng sớm đến chiều tối. Mặc dù vậy , có những việc họ phải bỏ qua , như dạy ngựa lên một tuổi và hai tuổi , và dọn sạch các chuồng trống trong trại.

- Tôi tranh thủ thời giờ- Abbie muốn thà nói dối còn hơn nói sự thật làm ông ta chạm tự ái , rằng ông quá già để làm công việc nặng nhọc ấy- Con mới đẻ của Amira thế nào ?

Hết vấn đề này đến vấn đề khác. Một con ngựa mới đẻ bị đi tiêu chảy nặng , trường hợp đó tương đối hay xảy ra khi mẹ nó trở lại động đực. Họ đã cách ly ngay cả hai mẹ con để bệnh ấy không lây qua các con ngựa còn bú trên đồng cỏ.

- Nó không được khoẻ mạnh lắm !

Ông không cần nói nhiều hơn. Abbie biết tình trạng nó rất nguy kịch. Ngựa mới đẻ không có dự trữ lớn. Nếu nước trong mình nó bị mất đi không được bù lại kịp thời , tình trạng thiếu nước có thể làm chúng chết hay yếu sức quá nên dễ mắc phải các bệnh khác.

Abbie liếc nhìn vào nhà.

- Có lẽ ta nên mời bác sĩ Campbell.

- Để coi.

Nàng mở miệng định cãi , nhưng ngậm lại ngay , vì kính nể sự phán đóan cuả ông ta. Nếu Ben không tin rằng tình trạng của con ngựa mới đẻ nguy kịch đến mức phải mời bác sĩ thú y đến , thì không có lý do gì để nghi ngờ quyết định cuả ông. Ông có nhiều năm hơn nàng trong kinh nhgiệm. Và có lẽ họ cũng đã có cả một chồng hoá đơn chưa trả cho bác sĩ thú y , dồn lại từ mùa ngựa đẻ trong mùa xuân đến nay. Cứ xét theo những cú điện thoại dồn dập trong mấy ngày vừa qua , họ gần như mắc nợ mọi người trong quận này. Abbie buồn bã thở dài. Không làm gì được trước tình trạnh ấy cho đến khi di sản được giải quyết xong , vì vậy không ích gì để nhọc công suy nghĩ , nhất là khi còn bao nhiêu con ngựa phải cho ăn trước khi trời tối.

Nhằm rút bớt thời gian phân phát cỏ và lúa cho tất cả bầy ngựa , họ đã thả đa số chúng ra đồng cỏ cho chúng ăn chung với những máng gỗ. Điều này có nghĩa là một số ngựa sẽ bị những con to lớn hơn đàn áp không cho ăn đủ phần , nhưng điều đó không thể tránh khỏi.

Ben giúp Abbie trèo lên xe kéo , và đi về phía cái máy kéo đã móc vào. Abbie chận ông lại.

- Tôi muốn hỏi chú xem ngày mai họ có chở lúa đến cho chúng ta không. Chúng ta gần hết lúa rồi.

- Họ muốn bàn với mẹ cô về hoá đơn đã.

- Đúng rồi , chú đã có nói với tôi. Tôi định gọi điện thoại cho họ chiều nay. Xong việc này , tối nay tôi sẽ gọi cho ông Hartman.

Máy kéo nổ máy và rời chỗ. Abbie nhớ lại chưa hề khi nào mệt như thế này. Xương , cơ bắp , và gân cốt cuả nàng đau như dần. Nàng chỉ gắng sức nổi vì biết rằng sẽ không kéo dài lâu nữa. Di sản sẽ được thanh lý. Có một ánh sáng ở cuối đường hầm.

Có tiếng một chiếc xe tải nhỏ đang chạy tới , át cả tiếng nổ cuả máy kéo. Tim nàng đập mạnh , nàng hy vọng là Mac Crea. Từ tối hôm đó , nàng không lại , cũng không được tin gì về chàng. Có lẽ ...Nàng ngồi thẳng lên và thất vọng đắng cay khi thấy chiếc xe cũ rỉ sét cuả Dobie Hix. Anh ta cho xe chạy tới cổng ra đồng cỏ , và đậu lại , chận ngang cổng. Nàng biết rõ anh ta đến về việc gì rồi.

Máy kéo dừng lại , và Abbie nhảy từ trên sàn xe xuống , chạy ào ra phía trước để đối đầu với Dobie vừa bước xuống xe.

- Nếu anh đến hỏi số tiền chúng tôi còn thiếu thì chúng tôi vẫn chưa trả được. Chưa có gì giải quyết xong. Kià cỏ chết tiệt cuả anh còn đó- Nàng khoát tay chỉ vào xe cỏ sau lưng- Cứ lấy lại đi.

Vẻ sững sờ hiện ra trên mặt , anh ta lột ngay mũ cầm ở tay trước ngực.

- Tôi đến không phải vì lý do đó , Abbie.

Tôi không cần số cỏ khô ấy. Cô cần nó cho bầy ngựa cuả cô. Nó là cuả cô. Tôi chỉ đến giúp một tay. Tôi biết cô bây giờ không còn ai giúp việc , nên...

- Dobie , tôi ...tôi xin lỗi- Nàng hổ thẹn , và khổ sở vì đã mắng nhiếc anh ta một cách bất công. - Không có lý do gì để tôi phải nói với anh như vậy.

- Cô mệt đấy thôi. Việc này không phải cuả cô. Mấy bó cỏ này đàn ông còn thấy nặng , huống chi là một phụ nữ như cô.



- Tôi trông vậy chứ mạnh lắm.

- Tôi biết , nhưng không phải là việc để cô làm.

Nàng còn sự lựa chọn nào khác ? Làm sao cho tất cả ngựa ăn ? Nên để Ben làm hết chăng ? Nếu ông ta lên cơn đau tim thì sao ? Lúc đó nàng sẽ làm thế nào ? Abbie giữ những câu hỏi ấy cho mình. Dù Dobie có nói vô lý đến mấy , nàng công nhận anh ta chỉ muốn giúp nang.

- Chúng tôi đánh giá cao đề nghị cuả anh , Dobie , cám ơn anh.

- Láng giềng là vậy. Phải chi cô cho tôi biết rằng cô thiếu người. Đáng lẽ tôi phải qua đây sớm hơn để đề nghị giúp cô một tay.

- Mời anh ở lại ăn tối nhé.

- Không cần thiết phải vậy.

- Tôi nhất quyết mời anh- Nàng không muốn anh ta hay bất cứ ai khác nghĩ rằng trong nhà không còn đủ thực phẩm để ăn. Tình trạng căng thẳng này chỉ tạm thời , nàng không muốn ai nghĩ khác- Tôi sẽ bảo mẹ tôi dọn thêm một phần- Và nàng sẽ gọi cú điện thọai mà nàng đã quên.

Abbie quay đi về phiá nhà , trong khi Dobie trèo lên chiếc xe tải và cho nó chạy đi. Abbie lắng nghe tiếng máy xe cuả Dobie , lấy làm lạ tại sao nàng đã lầm nó với tiếng xe cuả Mac Crea. Nàng đóan có lẽ vì nàng đã mong như vậy , tuy rằng khi rời chiếc toa xe của chàng tối đó , nàng biết là có lẽ chàng sẽ không trở lại nữa. Tại sao chàng phải tới ? Dù sao khi nàng vào giường với chàng , nàng đâu có đặt điều kiện ấy ra trước.

Mac Crea là một người khoan thử giếng dầu , một tay đánh bạc , không phải là hạng người nàng có thể trông chờ có một mối liên hệ bền vững. Chàng là người nay đây mai đó. Không phải như nàng mất một cái gì mà nàng không chờ đợi bị mất , vậy thì tại sao nàng vẫn còn nghĩ đến chàng ? Nhưng câu trả lời thật dễ. Với chàng , nàng đã cảm thấy sống lại và đầy đủ , có lẽ lần đầu tiên trong đời nàng. Đó là một cảm tưởng không dễ gì quên được.

Nàng đi vào nhà bằng cửa sau và bước vào nhà bếp. Mẹ nàng quay nhìn ra cửa , mặt có vẻ hơi hỏang sợ , bà vội bịt ống nói lại.

- Abbie , con đã vào , mẹ mừng quá. Có một ông tên là Phischer đang gọi điện thoại tới , từ Ohio hay ioqua gì đó , mẹ không nhớ. Ông ta bảo năm ngoái có bán mấy con ngựa cho ba con , mà ba con chưa trả tiền. Abbie , mẹ không biết nói gì với ông ta. Con hãy nói chuyện với ổng- Bà đẩy ống nói qua cho nàng.

- Mẹ chỉ cho ông số điện thoại cuả Lane Canphield và bảo ông gọi đến đó. Lane biết rõ hơn chúng ta.

- Mẹ không nói được. Con nói với ông ta đi , Abbie.

Cố nén bực tức vì mẹ không đối phó được một việc quá ứ đơn giản như vậy , Abbie cầm ống nói và chẳng thèm nghe đầu kia nói gì. Nàng trả lời giống như đã trả lời tất cả các cú điện thoại gần đây : bảo họ tiếp xúc với người lo giải quyết di sản. Sau đó , nàng gác máy và đứng ngây ra nhìn vào bức tường , cảm thấy kiệt sức cả về tinh thần , vật chất và cảm xúc.

- Họ cứ gọi đến thật là bực mình , Abbie ,- Mẹ nàng nói- Mẹ không biết nên nói với họ thế nào.

- Con đã bảo mẹ cứ gỡ ống nói ra khỏi máy.

- Nhưng nếu bạn bè gọi đến mà không liên lạc được thì sao ?

Bạn bè nào ? Abbie nghĩ thầm , nàng tự hỏi mẹ nàng có để ý chăng ít người gọi lại từ khi người ta nghe nói họ đang gặp khó khăn về tài chánh. Có lẽ nàng nên chờ đợi như thế , nhưng nàng vẫn tức tối. Dù sao họ chưa phải hết tiền. Tình trạng này chỉ tạm thời mà thôi.

Nàng cầm máy lên và quay số điện thoại ở nhà người chủ một công ty bán lúa và thức ăn ở địa phương. Sau khi xưng tên họ là người trong gia đình Laquson , nàng không mấy khó khăn thuyết phục ông ta gởi đến một chuyến lúa nữa , mặc dầu còn thiếu nợ Ông ta. Nàng gác máy và thở dài , nhẹ nhõm vì cái tên Laquson còn có uy tín.

- Mẹ à , con nói kẻo quên ...- Abbie quay lại , thấy mẹ đang đứng ở chậu rửa bát và gọt khoai tây- Một quang cảnh vẫn còn lạ mắt. Trước đây , khi mẹ nàng vào bếp để gọi là có , thì thường thường bà chỉ giám sát , sửa chỗ này một chút , chỗ kia một chút , chứ không nấu nướng bao giờ. Bây giờ , không còn người bếp để giám sát. Không còn ai ngoài Jackson , và y thì coi nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa là việc không xứng đáng với mình , y chỉ giúp một cách bất đắc dĩ. Phần nặng nhọc nhất trong hai công việc đó bây giờ trút lên mẹ nàng- ...Bữa ăn tối nay có khách. Dobie Hix đến giúp chúng ta săn sóc ngựa , nên con mời anh ta ăn tối.

- Vậy thì mẹ sẽ gọt thêm khoai , và có lẽ làm thêm món rau khác nữa. Có lẽ thêm món su- Lơ... với nước sốt phó mát.

Abbie để mặc bà tính và trở về khu chuồng ngựa. Đã có Dobie giúp Ben cho ngựa ăn , nên Abbie bắt đầu dọn sạch mấy cái chuồng.

Tất cả cửa lớn và cửa cổ ở chuồng ngựa đều mở toang để thông gió , nhưng ngọn gío mát ban đêm không lọt vào nhiều. Abbie ngừng tay để chùi mồ hôi vã ra đầy mặt , rồi gác cây chĩa ngang trên cái xe cút kít , nàng nắm cần xe để đẩy nó qua chuồng kế tiếp.

- Để tôi làm thay cho cô , Abbie- Dobie bước tới sau lưng nàng



- Tôi làm lấy được mà- Hễ giở được nó lên cân bằng là bắt đầu lăn bánh , thì tự nó sẽ lăn đi. Chỉ có việc cho nó bắt đầu lăn bánh. Nàng dồn sức đẩy nó. Nó mới nhích đi được vài phân , thì Dobie đã nắm lấy cần xe và đẩy nàng qua một bên.

- Nó quá nặng đối với cô- Anh ta đẩy nó nhẹ như không , qua chuồng kế bên.

- Chứ anh nghĩ ai đẩy nó đến tận đây ?- Abbie lẩm bẩm , nhưng vẫn để cho Dobie đẩy. Xe thì nặng , mà nàng đã mệt.

Nàng lơ đễnh đập một con ruồi bay vù vù quanh mặt nàng , rồi với tay cầm cái chĩa lên. Nàng không dám ngừng tay để nghỉ ngơi. Nàng sợ nếu làm vậy , nàng không thể hoạt động trở lại như chiếc xe cút kít.

- Tôi đi kiếm thêm cây chĩa và giúp cô một tay. Chúng ta sẽ dọn xong chuồng này trong một nửa thời gian thôi.

- Cám ơn , nhưng Ben đã ngỏ ý nhờ anh giúp ông ta một tay ở trại ngựa đực giống , khi nào ông ta làm xong ở kho cỏ khô. Con ngựa đực giống đã đá mấy tấm ván ở chuồng nó rớt ra. Ben nghĩ rằng còn vài ba tấm ván khác nữa đã bị long rồi.

Nàng sẽ vui sướng nếu đổi chỗ được và để Dobie dọn chuồng. Tiếc thay nàng không thạo về nghề mộc. Abbie biết rằng nếu đóng đinh , thì cầm chắc là nàng sẽ đóng trúng tay.

- Tôi sẽ đi sửa , và sưa? xong tôi sẽ trở lại phụ giúp cô.

- Cám ơn- Nàng lơ đểnh mỉm cười về phiá anh ta và xúc lên một đống phân ở ổ rơm lót cho ngựa trong chuồng , rồi trút nó vào xe cút kít.

Sau đó , nàng cứ thế mà làm như máy : xúc , nâng , trút , xúc , nâng , trút. Abbie không nghe tiếng Dobie đi ra cửa chuồng. Máy thu thanh đang phát ra một điệu nhạc đồng quê. Trong các trại , luôn luôn có gắn máy thu thanh và vặn âm nhạc để xoa dịu các con ngựa. Nhưng Abbie từ nãy đến giờ không còn nghe , nghĩ , cảm giác , ngửi thấy gì nữa. Như một người máy , nàng chỉ việc xúc , nâng , trút.

Nàng đang trút một đống phân lẫn cỏ dơ vào xe cút kít , thì thoáng thấy có một người đàn ông đứng tựa vào cưa? chuồng. Nàng xúc thêm một đống nữa thì nhận thức ra người đó là Mac Crea. Nàng đứng chết trân , tim muốn rụng. Nàng quay ra và nhìn kỹ để chắc chắn là mình không hoa mắt trông nhầm.

- Chào Abbie !- Giọng chàng êm như vuốt ve.

- Mac Crea !- Nàng bồn chồn , tim đập mạnh như ngựa phi. Nàng muốn run , và không thích như thế. Nàng không thích thấy mình ham muốn ai dữ đến vậy. Nàng sẽ dễ bị tấn công quá. Nàng cúi xuống làm tiếp , lần này theo nhịp độ chậm hơn.

Mac Crea ngắm nàng , như đã ngắm trong mấy phút vừa qua , kích thích bởi thân hình mềm mại cuả nàng , nhớ lại nó như thế nào khi cởi hết áp quần , nhớ lại khi nó kéo chàng vào và rút hết sinh lực trong người chàng. Cả tuần , hình ảnh cuả nàng còn vất vưởng trong chiếc toa xe của chàng. Nhìn vào đâu , chàng cũng thấy nàng- Trên cái ghế dài , bên cánh cửa , trước chậu rửa bát , và nhất là trên giường ngủ của chàng. Nghe điện thoại reo , nghe tiếng xe chạy đến , chàng luôn luôn tưởng là nàng

- Tôi không gặp cô cả tuần nay- Chàng nói

Tay nàng đưa cái chĩa qua trút vào xe cút kít chỉ hơi ngừng lại một giây. Nàng nhìn về phiá chàng và nói với giọng dè dặt :

- Anh biết tôi ở đâu nếu muốn tìm.

Mac Crea muốn bước tới gỡ mấy cọng rơm dính ở tóc nàng , nhưng biết rằng chàng sẽ không ngừng lại ở đó.

- Cuối cùng , tôi vỡ lẽ ra là cô không tiếp xúc lại với tôi.

- Đến lượt anh chứ- Nàng quay lại tìm phân ngựa để xúc- Nếu anh chỉ muốn có một đêm , thì tôi đeo đuổi anh làm gì , Mac Crea.

Kiêu hãnh quá , Mac Crea nghĩ thầm , nhưng chàng phục nàng ở chỗ đó. Abbie khác tất cả những người đàn bà mà chàng đã quen biết. Đến lượt chàng , nhưng đã không ai để cho chàng làm cả. Các cô ấy đã sắp đặt đê ngẫu nhiên gặp chàng hay kiếm cớ để tìm đến với chàng , hoặc gọi điện thoại. Abbie đã có cớ sẵn để làm vậy. Nàng có thế gặp chàng để đưa thêm một số tên. Nhưng nàng đã không làm vậy. Và chàng đến đây vì thế.

- Tôi không hề có ý định gặp lại cô- Chàng đã tự nhủ như vậy sau khi Abbie ra về tối đó. Chàng đã hưởng lạc thú bên nàng , nhưng việc đó đã rồi , và coi như chấm dứt. Trong tuần vừa qua chàng đã nói bao nhiêu lần với mình như vậy ? Cứ mỗi lần nhớ đến nàng thì chàng tự nhủ như vậy , và như thế là quá nhiều lần.

- Vậy tại sao anh tới đây ?- Nàng ngừng tay , lưng vẫn quay lại chàng , hai bàn tay đeo găng nắm chặt cái chiã , rồi nàng cười to- Đúng rồi , tôi quên là anh muốn tôi cho anh thêm mấy cái tên.

- Vâng , tôi muốn cái đó- Chàng không muốn cãi lại nàng , nhưng cũng không muốn nàng không dành hòan toàn sự chú ý cho chàng. Chàng bước tới hai bước dài , giựt cái chĩa ở tay nàng và quăng nó qua một bên , làm nàng sửng sốt , nhưng không cưỡng lại. Chàng cấu mấy đầu ngón tay vào hai cánh tay nàng , bắt nàng quay lại. Chàng lặng người nhìn trừng trừng vào nàng , nhìn sững nước da hồng hào , đôi môi mọng đỏ hé mở cuả nàng , và đôi mắt xanh vô tận.

- Nhưng đó không phải là lý do tôi có ở đây và cô thừa biết.

- Tôi biết ?- Nàng nói như thì thào , giọng nói trở nên dịu dàng và nồng ấm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chị Em Thù Hận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook