Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở

Chương 4: Say Nắng

Lục Nhược Linh

24/09/2016

Ông nhìn cô thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt buồn rầu mệt mõi ngày nào thì giờ đã vui vẻ tràn đầy sức sống rồi lấy điện thoại ra gọi về nhà để thông báo tin vui. Còn anh thì cứ chăm chú nhìn vào trong phòng chợt nhìn thấy ánh mắt cô nhìn anh rồi nhanh chóng đảo mắt nhìn chỗ khác. Anh vẫy tay chào cười mỉm với cô nhằm gây sự chú ý nhưng chỉ nhận được từ cô cái hồi đáp bằng sự chề môi. Anh cười rồi quay sang bắt chuyện với bố cô vài phút rồi lấy trong túi cái đt của Đoá Lệ đưa ra và nói :

- Đây là điện thoại của con gái bác ạ, mấy ngày cháu đi vội quá nên quên đem trả lại nhân sẵn tiện nay có tin vui nên cháu trả lại và xin báo với bác rằng. . .- Reng..reng…tiếng đt reo vang khắp khuông phòng, Kỳ Tường xin phép nghe máy :

- Dạ con xin nghe ạ.

- Sao giờ này con chưa về nữa? Ba con đang lằn nhằn nãy giờ không thấy con. Mau mau về lẹ đi con trai.

- Dạ con biết rồi….5 phút nữa con về. Không còn gì nữa thế thôi con cúp máy nha. Chào mẹ!

Bố cô ngồi đợi anh nghe đt xong hẳn rồi ông nói :

- Mẹ cậu gọi à, thế thôi cũng tối rồi nên về đi kẽo lại bị la rầy nữa. Mai 7h nhớ đến gặp bác sĩ rồi chúng ta sẽ trò chuyện tiếp cũng được. Cảm ơn cậu vì đã giữ giùm đt của con bé nhé.!

- Dạ, thôi cũng tối rồi cháu xin về trước, có gì mai cháu lên bệnh viện rồi 2 bác cháu ta trò chuyện tiếp nha bác. Dạ không có gì đâu ạ. Cháu chào bác cháu về! Chúc bác và em Lệ tối ngủ ngon nhé!

- Ừ. Cảm ơn cậu, cậu cũng vậy.

Kỳ Tường cúi đầu chào ông rồi khẽ đẩy cửa phòng Đoá Lệ vẫy tay chào cô rồi quay bước đi về. Về tới nhà thì đã thấy bố mẹ mình đang ngồi trên ghế đợi mình, sau khi thấy con trai bước vào thì bố của kỳ Tường lên tiếng :

- Cậu đi đâu mà giờ này mới về ? Riết rồi quên luôn việc phép tắc giờ giấc trong nhà này phải không?

- Con chào bố mẹ con mới về, con qua nhà bạn làm bài tập.

- Ngồi xuống ghế đi rồi ta nói chuyện.

Kỳ Tường bước tới ghếvà ngồi xuống trả lời :

- Bố nói đi ạ. Có chuyện gì vậy ?

- Từ ngày mai cậu phải báo rõ cho tôi biết giờ giấc cậu đi đâu và chỉ được về trước 10h tối. Đã là con trưởng đồng thời sau này cậu sẽ tiếp quản một tập đoàn lớn vì vậy tôi muốn cậu phải tự ý thức cũng như tự rèn thêm tính kĩ luật về thời gian là cái quý giá nhất của một người kinh doanh cho nên không được dành nó cho những việc vô nghĩa. Sẵn đây tôi cũng báo luôn rằng sau khi cậu tốt nghiệp xong thì cậu sẽ du học bên Anh với con gái của chú Lâm .

- Bố nói sao ạ.? Con không đồng tình với ý kiến đó con đã lớn nên đủ để tự kiểm soát chính bản thân mình chẳng phải từ nhỏ con đã được bố dạy cho tính tự lập cũng như kĩ luật rồi sao? Hà cớ gì bây giờ lại phải rèn thêm những việc đó? Là con trưởng nhưng cũng đâu đồng nghĩa là con sẽ bị tước đi quyền tự do?. Về trước 10h thì được nhưng cái chuyện mỗi lần đi đâu đó tại sao con phải báo cho bố biết để làm gì? Còn việc đi du học bên Anh thì con muốn đi một mình, con không đi với ai cả. Bố nói vậy chả khác gì. . . .



khuôn mặt của ông bố vẫn bình thản nhưng giọng nói của ông thì đầy sự quyết đoán :

- Tôi là bố của cậu nên tôi có quyền được kiểm soát cậu từ những hoạt động của con mình. Một khi Gia Dũng này đã nói rồi thì không ai được cãi lời. Không tranh cãi nhiều. Mau về phòng mà ngủ đi. Tôi không muốn nghe những câu từ chối hay tranh cãi của cậu từ giờ trở cho tới ngày đi du học nữa.

Kỳ Tường đang trong tâm trạng vui vẻ thì trở nên hậm hực phản đối ngay sau khi nghe những câu nói quyết đoán một là một của ông, anh liền đứng bật người phản bác lại :

-Bố chưa bao giờ đặt mình vào vị trí của người nghe cả. Con cũng xin nói luôn là con không đi du học với bất kì ai là một, và càng không muốn bản thân mình bị ai dám sát cả là hai. Con thật hết cách nói với bố rồi.

Anh bước ra khỏi phòng khách sau đấy dắt xe ra một mạch không nói năng gì thêm với bố mẹ. Anh lao đầu chạy nhanh qua nhà thằng bạn thân. Tới trước cổng nhà thì anh thấy cổng mở sẵn rồi anh chạy thẳng vào, thầm nghĩ “ Chắc thằng cu Bèo biết mình qua nên mở cửa trước đón mình đây”. Bỗng nghe tiếng phát ra từ cái chuông trước cổng :

-Tường hả cu ?. Vào đi, tao chờ mày nãy giờ đấy.

Kỳ Tường chạy thẳng vào trong nhà, anh đi vào phòng khách bèn cười đắc ý nói :

- Haha..tao nghĩ đâu có sai, chỉ có mình mày ở nhà nên cổng nó mới mở toát như vậy thôi.

Khắc Lạc thì nằm dài trên bộ salon mắt vẫn chăm chú vào tivi một hồi lâu, anh nhòm người ngồi dậy nhìn thằng bạn thân của mình đang trong bộ dạng hậm hực rồi thở dài nói :

- Rồi lại là chuyện mày với bố mày nữa đúng không? Sao kể tao nghe sự tình sao mà cái mặt ụ một đống cứ như mất sổ gạo vậy?

- Ừ, bố tao bắt tao mỗi lần đi đâu đó phải thông báo cho ông ấy biết đã thế còn bắt buộc tao phải nghe theo lời bố tao bảo đó là... - Kỳ Tường dừng nửa chừng thản nhiên lấy ly nước đặt trên bàn đưa lên miệng uống. Khắc Lạc thấy thế không khỏi thắc mắc bèn châm chọc :

- Khát nước tới vậy luôn sao? Tội ghê mà thôi kể hết cho tao nghe đi rồi tao lấy nước cho uống sau.

Sau khi uống đã khát rồi, Kỳ Tường bắt đầu nói tiếp câu chuyện đang kể nửa chừng của mình :

- Bố tao bảo sau khi tốt nghiệp xong là đi du học bên Anh với... Ê mà khoan tao khát với đói quá mày làm gì cho tao ăn coi.

Khắc Lạc tỏ thái độ không tin được khi nghe câu thằng bạn nói cứ như mình là sen cho nó không bằng vậy. Anh sẽ không can tâm phục vụ đồ ăn cho thằng bạn cho đến khi nghe hết sự tình câu chuyện, Khắc Lạc lườm bạn của mình sau đó thái độ nói :

- Mày giống rồi đấy, giống boss và còn tao là sen con ở cho mày rồi đó cu. Là khách mà cứ như là chủ nhà vậy trời. Biết rồi đợi tí. Kể hết đi rồi tao làm đồ ăn cho ăn he he he

Kỳ Tường nhìn cu Bèo bằng ánh mắt long lanh ( ám chỉ là tao đói thật mà năn nỉ mày đó, giống như mấy chú cún làm nũng để được cho ăn ) rồi nói với giọng điệu dịu dàng trìu mến :

- Tao đói lắm Bèo ạ. Thôi được rồi để tao sẽ kể hết một lượt cho mày được chưa. Đó là bắt tao đi du học vs mén Còi Mà tao thì chả ưa con nhỏ đó tí nào, nhỏ đó phiền phức lắm. Đã vậy, tao chưa kịp trả lời thì bố tao đã quyết định như đinh đóng cột rồi. haizz. Giờ thì làm ơn xuống làm gì đó cho tao ăn đi. Đói lắm rồi.



Cu Bèo sau khi nghe hết câu chuyện bèn ôm bụng cười ha hả một hồi sau đấy mới đứng dậy phán cho câu :

- Ha ha ha ha, tội chưa xác định đời mày dính chặt với nó rồi con ơi. Được rồi, ngồi yên trên đây và đợi tí. Tao xuống bếp kiếm gì cho mày ăn rồi sẽ hỏi tội mày sau.

Nói dứt câu, Khắc Lạc đi xuống bếp chế biến mì gói cho thằng bạn mình ăn. 3 phút sau anh bê lên một tô mì gói kèm theo ly sữa nóng, đặt xuống bàn rồi nói :

- Ăn đi không cần phải làm ánh mắt cảm khích với tao đâu, chẳng ai tốt với mày như tao đâu. Ly sữa này là của tao chứ không cho mày, phần của mày chỉ có tô mì thôi. Giờ thì khai thật cho tao biết đi rằng bữa giờ mày đã và đang giấu tao chuyện gì nữa?

Kỳ Tường mừng rỡ khi thấy đồ ăn, anh cắm đầu vào ăn một hơi sau đó dừng lại bình thản trả lời với giọng điệu vui vẻ :

- Sao mày tinh thế hả cu Bèo…muốn giấu cũng chả xong chả yên với mày và mén Còi đó. - vừa nói xong một câu vừa gắp mấy đũa vào miệng ăn nhòm nhèm và nói tiếp - ừa thì đó là cô bé mà bữa tao cho đo đường và giữ điện thoại đấy thì từ lúc chuyện xảy ra thì tao vẫn luôn lên chăm sóc em ấy thôi. Cho tới hôm nay thì cũng đã khỏe rồi. Ngày mai tao lên bệnh viện để tiến hành ghép tủy cho cô bé đó.

Khắc Lạc vừa nhâm nhi ly sữa vừa với tay lấy điện thoại của Kỳ Tường đang đặt trên bàn và khẽ hỏi :

- Có hình không? Cho xem dung nhan của cô bé đó coi.

Kỳ Tường đang gắp miếng cuối cùng vào miệng thì vội giựt điện thoại lại càu nhàu đáp :

- Đâu có dễ dàng như vậy đâu cu. Muốn xem thì thêm mồi với bia đi, rồi tao cho coi ha ha.

Khắc Lạc nhanh tay giựt lại điện thoại sau đó đứng dậy lầu bầu chửi rủa thằng quỷ bạn và đi xuống bếp làm thêm đồ ăn và lấy bia lên. Thế là Kỳ Tường không phiền lấy lại điện thoại của mình khi thấy nó đã ngoan ngoãn xuống bếp làm thêm đồ ăn cho mình, anh ngã mình dựa vào lưng ghế thì chợt nhớ đến hành động chề môi của cô và cười trong vô thức. Khắc Lạc đem đồ ăn cùng với bia lên đặt mạnh xuống bàn, ho khan vài tiếng nói :

- Hèm, giờ thì mở hình cho coi được chứ? Nãy giờ bị ăn " hành " đủ rồi, mau mở cho tao coi đi.

Anh với tay lấy điện thoại của mình rồi mở hình của Đóa Lệ và đưa cho thằng bạn nhiều chuyện của mình xem, sau đó nói với giọng boss khi được sen phục vụ tận tình:

- Được duyệt, mày có tố chất lắm. Xem ra không uổng đồng tiền bát gạo cũng như công sức của tao khi làm bạn mày đó cu Bèo à. Hình của em ấy đây.

Khắc Lạc giựt lấy điện thoại rồi lườm thằng bạn vì dám châm chọc mình chẳng khác gì thằng sen của nó. Nhìn vào màn hình điện thoại anh thấy một cô gái đang cười tươi với lúm đồng tiền và mái tóc dài đen mượt đang bay trong gió, thật đẹp làm sao. Khắc Lạc trả lại điện thoại và thốt lên một câu:

- Beautiful girl.

Kỳ Tường nghe xong lời khen của Khắc Lạc cảm thấy rất vui sướng khi nghe người khác khen người mình thích. Anh cười trong sự thỏa mãn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Nguyên Tôn
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook