Chết Cũng Không Thể Yêu

Chương 4

Bồng Vũ

08/07/2013

Đường Tắc An lại nhìn xuống đồng hồ, có chút đăm chiêu. Buổi chiều hai giờ, hiện tại nên là đi đến trường học học chương trình buổi chiều đi? Cô không biết đi học như thế nào? Có ăn cơm thật tốt sao? Có thể hay không thích ứng? Cùng bạn học ở chung như thế nào? Trên tay bị phỏng không có việc gì đi…… “Anh là làm sao vậy? Tắc An. Từ lúc đón em lên xe đến bây giờ, anh đã nhìn đồng hồ lần thứ ba mươi rồi.” Lí Thụy Vân theo dõi anh, không được cao hứng đem chiếc đũa buông xuống. Hơn bốn tháng không gặp, thế nhưng anh cùng cô ăn bữa cơm trưa mà cũng không yên lòng, tuy nói đã sớm biết cá tính của anh là trầm là lãnh đạm, nhưng người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn, cô đã xuất ngoại lâu như vậy, chẳng lẽ anh một chút cũng không tưởng nhớ tới cô sao? “Thật có lỗi.” Anh sửng sốt, chỉnh lại thần, đối cô cười nhẹ. “Thực sự đã có việc gì sao? Là chuyện gì cho anh lo lắng như vậy? Có thể nói ra không?” Cô truy vấn. “Không có, không có việc gì.” Anh bắt đầu chuyên tâm ăn cơm trưa. Lí Thụy Vân biết, anh mỗi lần nói không có việc gì, chính là không nghĩ nói, mà anh đã không nghĩ nói chuyện, thì cô có làm gì cũng hỏi không ra được. “Là em nghĩ nhiều sao? Anh có vẻ không giống trước đây……” Cô nheo lại đôi mắt to. “Có sao?” Anh mang theo phòng vệ hỏi. “Ân, Anh không hề có âm khí nặng nề, trở nên có vẻ có tinh thần……” “Chẳng lẽ anh trước kia không có tinh thần?” Anh cười khẽ. Cô chống cằm, nhìn kỹ anh, hừ nói:“Anh trước kia luôn trong trạng thái rã rời, mỗi ngày đều cùng một loại biểu tình, không có gì làm cho cảm xúc thay đổi được, giống như thế giới này đối với anh mà nói không có chuyện gì thú vị……” “Phải không? Kia hiện tại thế nào?” Anh hỏi lại. “Hiện tại, anh tựa hồ tìm được tọng tâm cuộc sống, hơn nữa kia việc hợp tác làm ăn…… Có điểm, trì hoãn…… Nhưng lại rất cảm giác đạt được thành tựu……” Cô phân tích. Anh tâm rùng mình. Thật sự là rõ ràng như vậy? “Nói, là chuyện gì làm cho anh trầm mê?” Cô thấy rất kì lạ. “Em lần này xuất ngoại du học học làm trinh thám a?” Anh lấy trêu chọc phòng bị. “Nói thôi, anh gần nhất có việc gì?” Cô thật muốn biết. “Còn không phải giống nhau, là việc công ty thôi.” Anh thuận miệng nói. “Hừ, anh không nói cho em biết, em có thể đi hỏi Giang thư ký. Chuyện của anh, Giang thư ký cái gì cũng đều sẽ nói.” Cô miệng nói hờn dỗi. “Đừng đi làm ầm ỹ Giang thư ký, hắn cũng bề bộn nhiều việc.” Anh khinh mi một chút. Chuyện Đồng Húc Hòa, tạm thời vẫn là như trước giữ bí mật khả năng có vẻ tốt. “Thật là, anh chính là như vậy, rất nhiều chuyện cũng không làm cho em biết.” Cô trừng anh liếc mắt một cái, thực không có tư vị. Giang thư ký muốn làm không tốt còn so với cô hiểu biết anh hơn. “Chúng ta quen nhau ba năm, kết giao hai năm, em còn có thể có cái gì không biết?” Anh thở dài. “Nga, anh còn nhớ rõ chúng ta quen nhau bao lâu? Em nghĩ anh đã quên đâu!” Cô lườm anh một cái. Ba năm trước đây trong một lần tham gia tiệc tối, trưởng bối hai gia đình giới thiệu mà quen biết Đường Tắc An, hai người ngay từ đầu vẫn chưa có quen biết qua, chính là người cùng tuổi lại có bối cảnh gia đình tương tự, còn chơi thân nhiều năm, cho nên ấn tượng về nhau tương đối tốt. Thẳng đến hai năm trước, hai người không hẹn mà cùng đáp máy bay đi Mỹ mà ở sân bay gặp mặt, mới chính thức đưa ra suy nghĩ, chính thức kết giao. Nhưng hai năm đến nay, cô thường thường cảm thấy chân chính nói chuyện yêu đương chỉ có mình cô mà thôi, có khi cẩn thận nghĩ lại, Đường Tắc An thủy chung không có đối cô chân chính rộng mở trái tim, cho dù cùng cô nói chuyện phiếm, ôm nhau, trên giường, nội tâm của anh vẫn sẽ có một phần riêng kín nào đó mà cô không thể chạm đến, cũng là cô không thể hiểu được. Đây là vấn đề lớn nhất trong lúc đó của cô cùng anh, cảm tình của bọn họ, cách cô muốn “Ý hợp tâm đầu” hoặc “Tâm linh tương thông” Còn có một khoảng cách rất lớn. “Anh làm sao có thể quên? Trí nhớ của anh luôn luôn rất tốt ……” Liền bởi vì trí nhớ rất tốt, mới quên không được kia sự kiện đi! Anh ở trong lòng tự phúng. (Là chuyện 10 năm trước có liên quan đến cha con Đồng Húc Hòa) “Phải không? Vậy anh có nhớ hay không hôm nay là ngày gì?” Cô cố ý hỏi. “Hôm nay?” Anh chỉ nhớ rõ hôm nay là ngày Đồng Húc Hòa đến trường…… “Còn dám nói mạnh miệng, anh ngay cả hôm nay là ngày sinh nhật của chính mình đều đã quên!” Cô cười lớn tiếng nói. Anh sửng sốt, hôm nay…… Là ngày sinh nhật của anh?Anh sửng sốt, hôm nay…… Là ngày sinh nhật của anh? “Bằng không em chọn riêng hôm nay trở về làm gì? Làm sao muốn anh trực tiếp tới đón em? Vì muốn cùng anh chúc mừng sinh nhật a!” Cô cười, sau đó đứng dậy vươn qua cái bàn, lớn mật nâng lên mặt anh, cho anh một nụ hôn nóng bỏng nồng nhiệt. Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, có điểm chống đỡ không được loại hành vi lớn mật này của cô.“Tốt lắm! Đây là đang ở nơi công cộng……” “Có cái gì quan hệ? Chúng ta là người yêu a……” Cô mới không sợ người khác xem đâu! “Em a, vẫn đều là lớn như vậy mà tính điềm đạm……” Anh nhìn cô, cười khổ. (Ý anh ấy là một chút điềm đạm, kiềm chế đều không có) Lí Thụy Vân vừa nhìn thật đúng là người minh diễm, tự nhiên hào phóng, đối với mọi việc đều chủ động tích cực, mà…… Đồng Húc Hòa lại luôn co rúm khiếp sợ, tự ti tiêu cực, luôn…… Làm anh không an tâm…… Vừa nghĩ đến cô, theo bản năng, anh lại nhìn đồng hồ một chút. “Đừng nhìn đồng hồ nữa! Em sẽ tức giận a!” Cô trừng mi nũng nịu. “Được, không nhìn.” Anh bất đắc dĩ cười. “Đến, đây là quà sinh nhật.” Cô từ trong bao da lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho anh. “Đây là cái gì……” Anh tò mò mở ra, phút chốc, cả người ngây dại. Trong hộp, một pho tượng tiểu cô nương được khắc bằng đá đặt nằm, công pháp thuần khiết cổ sơ, đơn giản tạc khắc, liền đem dáng điệu tiểu cô nương thơ ngây ngủ gà ngủ gật đang ghé vào trên một tảng đá lớn, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, kia bộ dáng đáng yêu đúng là chân thật ấm áp, làm cho người xem không khỏi yêu mến cùng sủng nịnh mà mỉm cười. Nhưng Đường Tắc An cười không nổi, trái lại, sắc mặt anh còn tại nháy mắt biến thành một mảnh trắng bệch. “Em mua ở một cửa hàng thủ công mĩ nghệ ở Canada, sau khi mua mới nghe nói là tác phẩm của một điêu khắc sư người Đài Loan, cái kia điêu khắc sư tên gọi là gì…… Cái gì…… Đồng cái gì? Ai, em quên mất……” Lí Thụy Vân không phát hiện anh không thoải mái, vẫn là hồi tưởng tên của nhà điêu khắc. Đồng Định Hưng! Là như thế nào một cái châm chọc trùng hợp? Lí Thụy Vân xa tận Canada vội mang về quà tặng cho anh…… Lại đúng là tác phẩm của cha Đồng Húc Hòa! Tay anh run nhè nhẹ, cơ hồ có thể đoán ra, bức tượng thạch điệu nghệ màu đen trong tay này, chính là Đồng Húc Hòa khi còn nhỏ, bởi vì Đồng Định Hưng sở hữu tác phẩm, tất cả đều lấy con gái làm chủ thể…… “Chủ cửa hàng nói, điêu khắc sư này kỳ thật không có danh tiếng gì, tác phẩm cũng không nhiều, bất quá em thấy tiểu cô nương này rất đáng yêu, liền nhịn không được nghĩ mua đến đưa anh……” Lí Thụy Vân cười ngẩng đầu nhìn anh. Đây là ông trời đang ám chỉ cái gì sao? Vẫn là Đồng Định Hưng ở minh minh bên trong, tìm tới anh? Vừa nghĩ đến vậy, cả ngườia anh phát lạnh, tay vừa trượt, pho tượng thiếu chút nữa té rớt. “Tắc An? Anh làm sao vậy?” Lí Thụy Vân kinh hô thân thủ giúp anh bình ổn. “Không có việc gì……” Cầm chắc pho tượng, anh thấp suyễn hít một ngụm khí to. “Anh…… Không thích món quà này sao?” Cô bất an hỏi. “Không, anh rất thích……” Là thật thích, chẳng qua, thích, lại sợ hãi…… Đóng lại nắp hộp, anh chính là lo sợ hết sức, di động đột nhiên vang, vừa thấy dãy số hiện lên, đúng là Đồng Húc Hòa gọi tới, trong lòng xuất hiện một tia rung động kỳ diệu, anh lập tức mở ra tiếp điẹn thoại. “Uy? Hú……” Thiếu chút nữa liền trực tiếp gọi tên Húc Hòa, may mà dừng lại đúng lúc, nhưng vẫn là đổi lấy ánh mắt nghi hoặc của Lí Thụy Vân. “Uy? Xin hỏi…… Anh là người nhà của Đồng Húc Hòa sao?” Bên kia di động là một giọng nam trẻ tuổi. Anh ngẩn ngơ, điện thoại của cô…… Làm sao có thể là người khác sử dụng? “Là, ta là người giám hộ của Húc Hòa…… Ngươi là ai?” Anh nhíu mi. “Tôi là bạn học cùng lớp của cô ấy. Tôi nghĩ muốn hỏi…… Đồng Húc Hòa có hay không về nhà?” Giọng nam có chút lo lắng hỏi. “Về nhà? Cô ấy hiện tại hẳn là ở trường học đi!” Anh giật mình kinh ngạc. “Không, cô ấy không có. Tiết thứ hai trong giờ học cô ấy khóc trong phòng học, người cũng trở nên có điểm kỳ quái, tôi vốn muốn đưa cô ấy đến phòng y tế nghỉ ngơi, nhưng cô ấy nói cô ấy nghĩ đi ra khỏi đây, tôi thấy bộ dáng cô ấy giống như rất khó chịu, liền mang cô ấy từ cửa sau đi ra ngoài……” “Ngươi nói cái gì?” Mặt anh đột nhiên biến sắc. Đồng Húc Hòa khóc? Hơn nữa đã rời khỏi trường học? “Tôi nghĩ cô ấy chỉ đi một chút sẽ trở về, bởi vì túi sách của cô ấy còn tại trong phòng học, nhưng là…… Mãi cho đến hiện tại cô ấy đều không có xuất hiện……” “Ta lập tức đến đó.” Đường Tắc An không có nghe hết đã đem di động cắt đứt. “Tắc An, phát sinh chuyện gì……” Lí Thụy Vân ngạc nhiên nói. “Em về nhà trước, anh có việc cần xử lý.” Dứt lời, anh cũng không thèm nhìn tới cô liếc mắt một cái, lập tức lao ra khỏi nhà ăn. Lí Thụy Vân hoàn toàn không rõ tình huống hiện tại dù rất muốn rõ ràng, liền chỉ biết ngu ngốc giương mắt nhìn anh rời đi. “Rốt cuộc…… Là chuyện gì lại khẩn cấp như vậy a?” Cô cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Đường Tắc An như vậy kích động cùng lo lắng, hơn nữa anh lại càng chưa từng khi cùng cô ăn cơm chung có thể không lịch sự đứng dậy lao ra đường. Là ai điện đến? Là ai…… Có thể làm cho nam nhân này trước nay cảm xúc luôn thủy chung không có nhiều lắm dao động ở trước mặt cô, như thế nào lại trở nên thất thường? Thậm chí còn đã quên mang đi qùa tặng của cô đưa…… Một mình ngồi ở nhà ăn, nhìn món quà sinh nhật bị bỏ lại, Lí Thụy Vân mặt cười hơi hơi trầm xuống. Đường Tắc An vừa lên xe liền gọi điện thoại về nhà, Trần tẩu lại nói Đồng Húc Hòa không trở về, anh nhíu chặt mi, một cỗ bất an xoay mình quặc trụ trong lòng. Kia bạn học nói cô khóc, vì sao khóc? Chẳng lẽ là bạn học khi dễ cô? Vẫn là đã bị thầy giáo mắng đi?Trong đầu suy nghĩ rối rắm, lòng anh nóng như lửa đốt, trên đường có quá nhiều xe, riêng đi từ nhà ăn đến trường học liền làm anh mất một giờ. Bởi vậy khi anh đến trường học, sự tình tựa hồ đã muốn náo loạn, trong phòng học ầm ầm, thầy giáo cùng hiệu trưởng trường học cũng đều ở đây. “Đường tiên sinh……” Hiệu trưởng vừa thấy anh đến, sắc mặt có chút bất an, rất sợ vị anh đến đây trách tội bọn họ không làm tốt chức trách trông giữ học sinh. “Vừa mới gọi điện thoại cho ta là ai?” Anh bình tĩnh hỏi. “Là tôi……” Tạ Tường Nghị đứng tiến lên. “Ngươi nói cái gì với cô ấy?” Anh nhìn nam sinh trẻ tuổi, lớn tiếng chất vấn. Tạ Tường Nghị không dự đoán được “người nhà” của Đồng Húc Hòa là nam nhân anh tuấn này, đang âm thầm phỏng đoán anh là người nào đó của cô, đã bị anh tức giận dọa đến. “Tôi…… Tôi không có nói gì với cô ấy hết. Buổi sáng hôm nay cô ấy đi vào phòng học liền thực im lặng, nói cái gì cũng chưa nói, bất quá, tôi cảm thấy cô ấy giống như rất thương tâm……” Tạ Tường Nghị vội vàng giải thích. “Thương tâm?” Vì sao thương tâm? Buổi sáng rõ ràng rất tốt mà……” “Buổi sáng ở cổng trường tôi nhìn đến cô ấy sau khi xuống xe sắc mặt liền trắng bệch……” Một bạn học nữ phút chốc nói xen vào. “Buổi sáng sau khi xuống xe?” Anh sợ run một chút, buổi sáng là Giang thư ký đưa cô đến trường, chẳng lẽ…… Là Giang thư ký nói gì đó với cô? Khuôn mặt tuấn tú lo lắng đi đến trước chỗ ngồi của Đồng Húc Hòa, nhìn túi sách bị bỏ lại, ví tiền, di động, anh vừa vội vừa tức. Cái gì cũng không mang theo, cô một người cứ như vậy rời đi, rốt cuộc là muốn đi nơi nào? Có năng lực đi nơi nào? “Cô ấy từ nơi này đi ra ngoài?” Anh lạnh lùng lại hỏi. “Từ cửa sau, ở chỗ bãi đỗ xe.” Tạ Tường Nghị thấp giọng trả lời. “Ai, Tạ Tường Nghị, em…… Em làm sao có thể giúp bạn học mở khóa đâu? Thật sự là……” Thầy giáo nhịn không được nói. “Thực xin lỗi, em vì thấy cô ấy bộ dáng rất thống khổ, chỉ muốn cho cô ấy đi hít thở không khí có khả năng sẽ tốt lên một chút, ai biết……” Tạ Tường Nghị cũng thực tự trách. “Đường tiên sinh, đều là chúng tôi sai, muốn hay không chúng tôi hỗ trợ tìm kiếm……” Hiệu trưởng nói. “Không cần, chuyện này ta sẽ xử lý, nếu cô ấy trở về, lập tức báo cho ta biết.” Đường Tắc An lưu lại số điện thoại, cầm túi sách của Đồng Húc Hòa, hướng thầy giáo cùng hiệu trưởng vừa dứt lời, lập tức bước ra khỏi phòng học. Thời tiết bên ngoài không biết khi nào trở nên xấu đi, còn nổi lên gió lớn, tựa hồ sẽ có một trận mưa to. Anh ngẩng đầu lên, nhìn xem sắc trời, trong lòng giờ phút này cũng như bầu trời kia, mây đen dầy đặc. Đi qua vườn trường, lên xe, anh lập tức gọi điện thoại cho Giang thư ký, nghĩ muốn làm rõ ràng trên đường Đồng Húc Hòa đến trường học đã xảy ra chuyện gì. “Uy, tổng giám đốc.” Giang thư ký rất nhanh liền nghe. “Giang thư ký, ngươi đã nói cái gì Đồng Húc Hòa?” Anh lạnh lùng chất vấn. “Ách?…… Làm sao vậy?” Giang thư ký thanh âm có chút chột dạ nói quanh co. “Ngươi nói cái gì?” “…… Cô ấy nhanh như vậy liền hướng ngài tố cáo?” Giang thư ký đoán. “Cô ấy cái gì cũng không nói, mà là không thấy cô ấy!” Anh trầm giọng quát. “Cái gì?” “Không thấy cô ấy! Ở trường học rời đi, chẳng biết đi đâu, ngươi rốt cuộc nói cái gì với cô ấy?” Anh giận dữ hỏi. Giang thư ký trầm mặc vài giây, mới thẳng thắn nói:“Tôi nói cô ấy đừng quấn quýt lấy ngài nữa.” “Ngươi……” Anh kinh sợ mặt biến sắc. “Tổng giám đốc, Cô ấy đi rồi cũng tốt. Ngài có biết ngài thu dưỡng cô ấy, còn cùng cô ấy ở chung một chỗ, chuyện này thật sự rất kỳ quái, nếu lộ ra ngoài, đối với ngài, đối với tập đoàn, đối với gia đình ngài, thậm chí đối với Lí tiểu thư cũng không tốt……” “Ngươi biết cái gì?” Anh cắn răng. “Nếu ngài chính là thấy cô ấy đáng thương, vậy quyên tặng chút tiền cho cô ấy không phải tốt lắm sao, làm gì nhất định phải cùng cô ấy ở chung một chỗ……” *đá hay trứng thối… bất cứ thứ jè cũng có thể nhưng mọi người đừng đáp trong nhà ta nha, tạm thời phỉ nhổ tên này đã, hồi sau xử lý cả thể, hắc hắc* “Đủ! Ngươi cái gì cũng không biết, là ta quấn quýt lấy cô ấy, là ta đối với cô ấy vô cùng áy náy, là ta phải trả lại……” Anh rống to. “Này…… Có ý tứ gì……?” Giang thư ký bị dọa. Đường Tắc An đây là đang nói cái gì a? Cái gì áy náy? Cái gì trả lại? Chẳng lẽ…… Anh cùng Đồng Húc Hòa trong lúc đó từng có cái gì ân oán sao? “Đừng hỏi, dù sao không phải chuyện liên quan đến ngươi.” “Tổng giám đốc……” “Về sau đừng quản việc riêng của ta, có nghe hay không?” Anh nghiêm khắc cảnh cáo. “Là, tôi thật có lỗi.” “Còn có, mời ngươi sửa lại thái độ đối với cô ấy, đối với cô ấy tôn trọng một chút, ta đem cô ấy trở thành muội muội của ta, ngươi thân là một thư ký, có tư cách gì bảo cô ấy đi? Ngươi đừng cho rằng ta coi trọng ngươi, liền quá kiêu ngạo.” Anh cứng rắn nói. *hé hé, bị sỉ nhục òy* “Tôi……rất xin lỗi……” “Ngươi tốt nhất cầu nguyện cô ấy không có việc gì, nếu ta tìm không thấy cô ấy, nhất định tìm ngươi hỏi tội!” *hơ hơ, ít nhất anh í sẽ dùng dấm dìm chết tên kiêu ngạo này* Căm giận đóng lại di động, anh khởi động xe, đạp mạnh chân ga, vòng vo tìm phương hướng, quay đầu xe theo hướng nam. Hiện tại, anh đoán nơi duy nhất có thể tìm được Đồng Húc Hoà, chính là thôn Nghênh Hi! Anh hy vọng cô sẽ ở nơi đó…… Hy vọng cô sẽ ở đó……Nhập thu, trời u ám sớm, nhất là trên núi, nhất là ngày mưa. Đường Tắc An một đường lái xe lên núi, đầu tiên liền đi thẳng đến giáo đường. Nơi đó mười năm qua là nhà của Đồng Húc Hòa, theo tính tình của cô, nếu về thôn Nghênh Hi, nhất định sẽ đến nơi đó. Nhưng, khi anh đi đến trước giáo đường, cả người liền ngây dại. Giáo đường đã phá hủy, chỉ còn lại có một khoảng không, cái gì cũng không có. Mưa theo đỉnh đầu anh rơi xuống, anh thực sự kinh ngạc, thế này mới nhớ tới Giang thư ký từng hướng anh báo cáo, này giấy tờ anh cung cấp tài chính trường tu lại giáo đường, dự tính đến mùa hè khởi công…… Nếu Đồng Húc Hòa trở lại nơi này, thấy cảnh tượng này, cô sẽ có cảm tưởng gì? Nhất tưởng đến khả năng cô sẽ tuyệt vọng, khả năng sẽ mất mát, khả năng sẽ làm việc ngốc gì, anh liền cảm thấy từng đợt co rút đau đớn. “Húc Hòa! Húc Hòa!” Anh đè lại cảm giác, lớn tiếng la lên. Trong bóng đêm, trả lời anh chỉ có tiếng mưa rơi róc rách, nơi đây vắng vẻ không hề có bóng người, làm anh lo âu sắp phát cuồng. Cô ở nơi nào? Đến tột cùng là làm sao? Có thể hay không cô căn bản không lên núi? Không có nhờ được xe, cũng có khả năng cô ở lại Đài Bắc đi lang thang nơi nào đó? Vừa nghĩ vậy, lòng anh như treo ở giữa không trung, rất khó chịu, đơn giản lại mở điện thoại gọi về nhà hỏi Trần tẩu một chút. “Không có, tiểu thư không trở về, cũng không gọi điện thoại…… Đã bảy giờ, cô ấy chạy đi nơi đâu a……” Trần tẩu cũng không dám rời đi, vẫn ở lại. Đồng Húc Hòa vẫn là không trở về, vẫn là không rõ hành tung…… Anh ủ rũ trở lại trên xe, cảm giác đau đớn lại đến nên anh tựa vào lưng ghế dựa, nhất thời rối loạn phương hướng, mờ mịt hoảng loạn lái xe đi lại ở trong thôn. Anh không có xuống xe tìm người trong thôn hỏi. Anh tin chắc Đồng Húc Hòa tuyệt đối sẽ không đi tìm người trong thôn giúp đỡ, huống chi trải qua phẫu thuật chỉnh hình, người trong thôn cũng sẽ không nhận được cô. Tinh thần không yên lái xe, dọc theo các con đường, cuối cùng nhưng lại đi vào trong phía trước hội quán, anh giật mình, dừng xe lại, trong đầu đột nhiên nghĩ đến, anh lần đầu tiên nhìn thấy Đồng Húc Hòa chính là ở trong này! *hội quán này chính là khu nghỉ dưỡng đang xây dựng, trước đây là rừng cây* Chẳng qua, khi đó nơi này là một rừng cây, hiện tại cũng đã chặt đi rất nhiều cây, xung quanh được vây lại công trường đang thi công, bên trong chất đầy đất đá, sắt thép. Đồng Húc Hòa hẳn là không có khả năng trốn ở chỗ này. Anh lắc đầu, đang định đem xe quay lại, một tia chớp phút chốc phách xuống, nháy mắt chiếu sáng bốn phía, anh thấy có một vật gì đó ở giữa không trung vây xung quanh là đất đá, một thân ảnh mảnh khảnh ngồi ở chỗ cao nhất đôi cây gỗ cao nhất. Anh trong lòng bừng lên, lập tức lao xuống xe, chạy vội đi qua. Nhưng sau tia chớp hết thảy lại lâm vào trong bóng tối, anh đem hết nhãn lực ngẩng đầu nhìn bóng đen phía trên cây gỗ, rồi xác định hô to một tiếng:“Húc Hòa?” Bóng dáng kia không nhúc nhích, phảng phất cùng màu sắc hắc ám đồng nhất thành một thể. “Húc Hòa? Là em sao?” Anh hô lớn. Lúc này, một tia loang loáng lại vụt lên không trung, bốn phía chợt sáng, cái này mắt anh tinh tường thấy Đồng Húc Hòa kia thân mặc đồng phục trường học, xác định người đó chính là cô. “Húc Hòa! Mau xuống dưới!” Anh khẩn trương gào thét. Chỗ cô đứng cao gần bằng một tầng lâu, tia chớp càng không ngừng chém thẳng xuống dưới, tựa như muốn đánh vào giữa người cô, làm anh kinh hãi lo lắng. Đồng Húc Hòa lại vẫn là không chút động đậy, không quay đầu lại, cũng không đáp lại, giống như đã hóa thành pho tượng. Thấy cô bất động, trong lòng anh bốc lên tức giận, rõ ràng chính mình muốn đi lên, chính là tấm ván gỗ ẩm ướt khi vừa có tia chớp, anh mới sải bước từng bước đi lên lại bị ngã xuống dưới. “Shit!” Anh thấp rủa một tiếng, thật không biết cô là như thế nào đi lên? *OMG! Anh chửi thề* Lấy lại khẩu khí, anh lại lần nữa đặt chân lên, lúc này giữ đúng khoảng cách, đi bước một, thật cẩn thận đi lên một cái độ cao, nhưng là cũng chỉ dừng ở đây, như thế nào cũng không thể đi lên vị trí cao nhất cô đang đứng. “Húc Hòa!” Anh lại gọi nàng một lần. Cô đưa lưng về phía anh, cúi đầu, thanh âm nhỏ bé yếu ớt mà nghẹn ngào,“Anh tới làm gì? Tránh ra!” “Tôi đến đưa em trở về, đến, theo tôi về đi!” Anh vươn tay. “Muốn đi đâu chứ? Tôi không có nơi có thể trở về……” Cô thấp giọng khóc. “Đừng nói ngốc vậy, em còn có gia a!” Anh ninh mi nói. “Kia chính là nhà của anh…… Không phải nhà của tôi……” “Nói bậy!” “Tôi…… Mặt của tôi đã rất tốt…… Anh có thể không cần xen vào nữa…… Tôi sẽ chính mình sống thật tốt……” Cô không nghĩ quấn quýt lấy anh, không nghĩ hại anh. “Mặt của em tốt lắm, nhưng tâm của em còn không có tốt, tôi không có biện pháp mặc kệ em……” Anh thở dài. “Cùng tôi ở chung một chỗ, anh khả năng sẽ gặp xui xẻo, tôi…… Thực ra là điềm xấu…… Người trong thôn nói chính là tôi hại chết ba mẹ tôi, là tai tinh…… Ai cùng tôi ở chung một chỗ thì liền gặp tai ương……” Cô khóc nói. *tai tinh: người mang tai họa* Anh nghe được tâm một trận xé rách, đau đến cơ hồ không thể hô hấp, là ai đối với cô đưa ra giáo huấn ác liệt này lại chỉ là những lời vớ vẩn? “Đừng nghe bọn họ nói lung tung, em không phải tai tinh, em không có tội……” Anh cả giận nói. “Tôi không nghĩ trở thành gánh nặng của anh…… Không nghĩ làm anh khó xử……” “Tôi một chút cũng không khó xử, tôi là cam tâm tình nguyện chiếu cố em, không có gì miễn cưỡng, hiểu không?” Anh vội vàng giải thích. “Nhưng là…… Nhưng là người kia nói…… Hắn nói……” Cô nhất tưởng đến lời nói của Giang thư ký, liền đau lòng như bị đâm. “Em không cần để ý tới lời nói của Giang thư ký, người thu dưỡng của em là tôi, không phải hắn, chỉ có tôi nói mới là thật, người khác nói em đều đừng nghe, cũng đừng tin.” Phải không? Chỉ cần nghe anh, chỉ cần tin anh, là có thể sao? Cô run sợ, rốt cục quay đầu nhìn anh. “Đến, xuống dưới đi, theo tôi trở về.” Anh vươn đôi cánh tay dài, chờ cô. Nhìn anh một thân ướt sũng, tự mình đuổi tới trên núi tìm đến cô, nước mắt của cô càng không thể dừng lại được.Rời khỏi trường học, một mình tuyệt vọng đi lại vô mục đích trên đường như kẻ du đãng, càng đi càng sợ hãi, con người và cảnh vật bốn phía hoàn toàn xa lạ, như quỷ mỵ áp bức mỗi một tấc cảm giác của cô, một khắc kia, cô rất muốn gặp anh, lòng tràn đầy suy nghĩ về nhà tìm anh, nhưng là cô cũng không thể trở về, rốt cuộc…… Không thể trở về…… Trong lòng giằng xé vô cùng đau đớn, chẳng khác nào nói cho cô biết, Đường Tắc An đối với cô có bao nhiêu quan trọng, chẳng bao lâu nữa, anh đối với cô mà nói, không đơn giản chỉ là người giám hộ, không chỉ là như thế này mà thôi…… Bất lực ở trước ngã tư đường chạy như điên, tâm điên cuồng vẫn hướng đi phía trước, nước mắt làm mơ hồ tầm mắt của cô, cô cái gì đều không còn thấy rõ. Không biết chạy bao lâu, cuối cùng cô vô lực quỳ rạp xuống ngã tư đường khóc, khiến cho một nữ sĩ trung tuổi đi ngang qua thân thiết đến gần, hỏi nửa ngày, cô chỉ nói ra cô nghĩ về trên núi, về thôn Nghênh Hi…… Nữ sĩ hảo tâm nghĩ đến cô là cô gái muốn về nhà, gọi một chiếc tắc xi đưa cô đến nhà ga, lại giúp cô mua vé xe, còn đưa cho cô một chút tiền, kêu cô hãy ngoan ngoãn về nhà. Cô cầm nhanh vé tàu cùng tiền, ngay cả cám ơn đều không kịp nói, đã bị thúc lên xe. Vì thế, cô một mình một người vòng vo hai lần ngồi xe vận chuyển hành khách, một đường nghiêng ngả lảo đảo trở lại thôn Nghênh Hi. Chính là trở lại nơi này, mới phát hiện ngay cả chỗ dung thân cũng đã biến mất, giáo đường thành một mảnh trống không, trong phút chốc, cô chỉ cảm thấy đến một mảnh không hoang mang, nước mắt, đã khóc khô…… Cô không hiểu chính mình vì sao sinh ra trên đời này? Nếu cô đối với bất luận kẻ nào mà nói đều là dư thừa, như vậy ngay từ đầu không nên sinh ra…… Cô như du hồn hoảng loạn đi đến trốn trong rừng cây trước kia, biển công trường lại làm cô bị đả kích lớn hơn nữa. Rừng cây xanh biếc, đã bị thay thế bởi một đống đang ở dựng lên ôn tuyền hội quán, cái gì cũng thay đổi, cô nhớ lại mới trước đây ba ba thường ôm cô tại phiến đá này xem mặt trời mọc, cũng giống này những cây đại thụ này, bị trừ bỏ tận gốc. Cô, thành một người chưa từng tồn tại đi, cũng không có tương lai, phía trước bị phá hỏng, phía sau không có đường, cô còn có thể đi nơi nào? Bi thương, hiện lên thành đôi sạn bản, cô thầm nghĩ đứng ở chỗ cao một chút, có lẽ đứng ở điểm cao này cao, thượng đế sẽ cúi nhìn cô, đem cô mang đi. Thời gian chậm rãi trôi qua, dần dần, cô không cảm giác mưa gió, nghe không thấy Lôi Điện, chết lặng ngồi xổm trên đỉnh sạn bản, hy vọng chính mình cứ như vậy hóa thành pho tượng ba ba khắc trước đây, như vậy cô sẽ không đau đớn, sẽ không bị thương, lại càng không rơi lệ. Nhưng, ngay tại giờ khắc tuyệt vọng này, Đường Tắc An đến. Anh cất tiếng gọi, giống như ma pháp, giải trừ tâm linh cùng thân thể đóng băng của cô, đem cô theo địa ngục âm u kéo lại. Sau đó, nghĩ đến nước mắt đã muốn ngừng, lại lại lần nữa bốc lên tràn ra, cô thế này mới hiểu được, trong lòng đau nhất, không phải không chỗ để đi, không phải cô đơn một mình, mà là…… Không thể cùng anh ở cùng một chỗ…… Cô không nghĩ rời đi Đường Tắc An, cô muốn ở lại bên người anh, cô muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy anh…… Mà loại tình cảm này, không phải ỷ lại, mà là yêu! Cô…… Không biết khi nào đã muốn yêu thương anh, yêu thượng người giám hộ của chính mình…… “Đến, lại đây tôi ở nơi này.” Anh yên lặng nhìn cô, ôn nhu thúc giục. “Anh…… Sẽ không hối hận?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đã phân không rõ là mưa hay là nước mắt. “Vĩnh viễn sẽ không.” Anh kiên định nói. Cô trong lòng một trận mênh mông, chậm rãi đứng dậy, ở không xong sạn bản hoạt động, đi hướng anh. Trời mưa lớn hơn nữa càng gấp, tứ chi của cô sớm tê dại, anh nhìn cô run rẩy đi tới, đang muốn tới gần một chút giúp cô đi, không ngờ chân mới tiến một bước, sạn bản liền mất đi cân bằng, ngược lại làm hại cô cả người ngã về phía trước. “Cẩn thận!” Anh kinh hãi, tay dài chụp tới, chế trụ tay cô, đem cô kéo lại tiến vào trong lòng. Một động tác lớn như vậy, làm sạn bản phút chốc nghiêng, anh gắt gao ôm cô, giành trước nhảy xuống, may mắn một bên có cái sa đôi, chặn lại lực va đập, anh cùng cô song song ngã nhào trên đất cát. Xôn xao! Một trận hỗn loạn, sạn bản lập tức giống như quân bài lật lại, anh hoảng sợ đem cô chặn ngang ôm lấy, lăn nhanh thoát khỏi. Một lát sau, hết thảy yên lặng, anh mới buông cô ra, tay vẫn gắt gao ôm lấy lưng của cô, phát ra hơi thở mạnh, lòng còn sợ hãi. Nàng lẳng lặng nằm ở trong lòng anh, nhắm mắt lại, cũng không cảm thấy hoảng sợ, bởi vì chân chính hoảng sợ cô đã hưởng qua, kia không phải mạng sống bị uy hiếp, không phải an toàn không bảo đảm, mà là…… Rốt cuộc không thể ở bên người anh. “Em không sao chứ?” Anh cúi đầu hỏi. Cô hơi hơi lắc đầu. “A, anh trên người đều là nê sa……” Anh phát hiện chính mình cả người là sa thượng Trần Nê, sợ chính mình làm bẩn cô, vội vàng đẩy cô ra. Nhưng cô lại nhanh kéo áo sơmi của anh không để bị đẩy ra, kia động tác trẻ con, làm trái tim anh đều cuốn đau lên. Không tự chủ được, anh lại đem cô ấn tiến vào trước ngực, dùng sức ôm. Cảm giác rối rắm không đau nữa, tâm treo ở giữa không trung cũng rơi xuống đất, khủng hoảng trong ngực kia cũng được tiêu trừ, bởi vì anh đã tìm được cô. “Về sau đừng chạy loạn nữa, biết không?” Anh thấp giọng nói, chính mình không phát giác được thanh âm có bao nhiêu sủng nịnh. Cô gật gật đầu, nói cho chính mình: Trừ phi anh không cần cô, nếu không cô không bao giờ nữa rời anh đi. Đường Tắc An không thể nói rõ trong lòng tràn đầy tình cảm phong phú nên như thế nào hình dung, nhưng hắn hiểu được, có thể đem Đồng Húc Hòa bình yên tìm trở về, chính là món quà sinh nhật tốt nhất ông trời ban cho anh. “Đến, lên xe đi, chúng ta cần phải trở về.” Anh nói xong, nắm ở vai của cô, đi hướng xe. Cho dù mưa gió cuồng bạo, cho dù toàn thân ước đẫm lạnh như băng, nhưng này là một khắc từ lúc chào đời tới giờ Đồng Húc Hòa cảm thấy vui vẻ nhất. Cô, có thể về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chết Cũng Không Thể Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook