Châu Lệ Băng, Quá Khứ Đã Qua, Hãy Để Nó Chôn Vùi!

Chương 27: Sự lịch lãm của một người đàn ông

Chi Ri Đại Đại Ngốc

07/07/2017

Chương 27 Sự lịch lãm của một người đàn ông

Hành lang lạnh lẽo âm u, cho dù có ánh đèn chiếu rọi nhưng hơi lạnh từ các khe thông gió từ từ lùa vào những cơn gió đặc biệt khiến người ta sởn người.

Ngồi co ro một góc, đôi mắt đen phát sáng, nhìn chăm chăm vào người đàn ông, trên tay anh ta cầm một họng súng, muốn nhắm thẳng về phía mình.

Kinh hãi, khiếp sợ, thân người kia co lại, mặt không đổi sắc thế nhưng trái tim đập bùm bụp mấy tiếng muốn thoát ra bên ngoài.

Mùi máu tanh xông vào khoang mũi, tanh tưởi, chết chóc, hơi ẩm mốc từ những đám rêu phong lâu ngày bám vào nhờ những cơn mưa vút bay lên cao.

Đêm đó thật lạnh lẽo, mưa, có cả sấm chớp, kèm theo tiếng súng.

Mùi thuốc súng nồng nặc cùng máu tanh lan tỏa cả cơ thể, thấm ướt một mảng nơi vai.

Mở mắt ra, Hàn Nhã Hy thấy mình đang nằm trên giường, khi cô đưa mắt nhìn xung quanh thì không thấy Tuyết Như cùng tiểu Hân trong phòng.

Cô nhìn đồng hồ, đã mười một giờ trưa, giờ này mọi người chắc ở bên dưới nhà hàng ăn trưa.

Nhớ lại mấy tiếng trước, cô cảm thấy mình thật may mắn vì cuối cùng cô cũng chống đỡ được đến phòng Tuyết Như, cũng may cô có mang theo thuốc giảm đau nên cũng đỡ hơn nhiều, chỉ là cơ thể cô lúc này giống như bị trút hết hơi, sức cạn kiệt, mệt mỏi.

Cảm giác hơi thở của người đàn ông vẫn quanh quẩn trong tâm trí, thậm chí nó khiến cô sinh ra ảo giác, một loại cảnh đáng sợ mà cô chưa từng nghĩ mình có thể làm ra.

Cô và người đàn ông đó... Đang ôm nhau, rất thân mật, cảm nhận được hơi thở của anh ta đều đặn, có nhịp điệu, hơn nữa thỉnh thoảng còn đập loạn lên, hơi nóng truyền sang người cô bỏng rát.

Hàn Nhã Hy mở mắt nhìn trần nhà hồi lâu, cuối cùng cũng gắng sức được mà rời khỏi giường, cô vặn nắm cửa hướng phòng ăn mà đi.

Mùi thơm của những món ăn truyền đến khứu giác, cô ngửi ngửi bước thêm một bước đã nghe thấy tiếng bụng kêu ròng rọc, cô đang đói.

Khuôn mặt xinh đẹp lướt nhìn một phút quanh nhà hàng, người vào rất đông nhưng sự thật chứng minh, bọn bạn kia của cô thật quá nổi bật.

Nhíu nhíu mày nhìn những bộ đồ hết sức quyến rũ của Mạc Đỉnh, cộng thêm thân hình đầy đặn nảy nở của Tuyết Như sau khi đẻ thì cô so với họ thật quá mức nhàm chán.

Mái tóc đen lúc nào cũng buông thả, cũng may ở trong phòng Tuyết Như cô đã buộc lại đơn giản, mái tóc đen gọn gàng, làn da trắng nõn cùng lớp son nhè nhẹ làm cô thật giản dị với bộ váy trắng xòe dài hơn đùi một chút.

Khoác bên ngoài một chiếc áo khoác len khá mỏng nên cô cảm thấy hơi lạnh, bước từng nhịp về phía nhóm bạn.

Bà Diệp Hà bế tiểu Hân cười vui vẻ, khi bà ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy cô, bà vẫy vẫy tay:- Hy Hy, ở đây.

Đám bạn cùng nhau quay lại, ai cũng một vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống khiến Hàn Nhã Hy đang bước đi cũng thấy cứng ngắc ở chân, nụ cười gắng gượng xuất hiện.

Hơn nữa, vì nhóm bạn của cô quá to mồm đi, hoặc vì bọn họ nhìn rất vừa mắt nên tâm điểm chú ý từ nãy đến giờ cũng theo đó mà chuyển sang cô, và khi nhìn xong liền đảo một lượt từ trên xuống dưới.

Chính là dáng vẻ dịu dàng, nhu mì trong truyền thuyết, chính là vẻ tinh khiết của thứ vải trắng đơn điệu kia, khi người con gái đó khoác vào người, cùng với khuôn mặt đó, mái tóc đó, chính là thứ vũ khí làm điên đảo mọi trái tim đàn ông.

Cô ngay lập tức bị mọi người thu hút, một số người đã bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, mau chóng muốn thăm dò thân thế.

Ngồi vào ghế, Hạo Kiệt, cậu bạn biệt tung biệt tích lâu ngày không xuất hiện cuối cùng cũng lộ đầu, kèm theo là cô vợ Ngọc Bối xinh đẹp, trong người đã mang tiểu bảo bối của mình dương dương tự đắc nhìn cô cười khà khà:

- Tỷ tỷ này, đến bao giờ mới xuất giá đấy? Bọn em cũng coi như đã hoàn thành được nửa đời người rồi đấy!

Nói xong định bụng quay mặt hôn má vợ yêu một cái, còn muốn xoa xoa cái bụng nhỏ lại bị ánh mắt của Hàn Nhã Hy bức mình ở yên đó, không cho rời mắt đi.

Mà đúng như anh dự đoán, Hàn Nhã Hy lúc đó nhìn anh, cặp mắt đen trong suốt xoáy sâu vào mắt anh, đem theo vô vàn sự khiêu khích khó che giấu, thế nhưng miệng lại mở nụ cười nhẹ, một góc độ đủ làm chết đàn ông:

- Dạo gần đây, nghe nói bà xã cậu rất khó chiều?

Đã nghe Mạc Đỉnh kể qua, sau khi cô đi, tên Hạo Kiệt này cũng không thấy tăm hơi, đến sau gặp lại nhìn thấy đã chẳng nhận ra công tử lăng nhăng ngày xưa, tra mãi mới biết thì ra đã bị vị Ngọc Bối, lớp trưởng năm xưa chế ngự, ngay cả những cô gái có ý định quen biết cũng bị ám ảnh bởi những chiêu trò của người này, rất khó đụng đến, nghe nói có lần Hạo Kiệt muốn vị này ăn giấm chua nên đã quen một cô nàng, không ngờ lại bị làm mặt lạnh suốt một tháng, ngay cả gặp mặt cũng không có chứ đừng nghĩ đến việc nói chuyện để giải thích.

Thế nên, khi nghe Hàn Nhã Hy đe dọa, Hạo Kiệt lập tức biến sắc mặt thành xám ngoét, chỉnh lại người một chút nhìn bà xã âu yếm, còn cố ý dụi vào lòng người ta cười:

- Đâu có, bổn phận làm cha em không thể không tuân theo!

Cô nhìn Ngọc Bối, thấy cô nàng đỏ mặt ngại ngùng, nhìn cô mỉm cười, đầu hơi cúi thấp.

Cũng may cô không nhìn nhầm người, Hạo Kiệt được cô nàng này quản thúc thật dễ chịu hẳn!

Tên ba hoa đầy ong bướm này trước nay đều gây phiền hà cho cô, buộc cô đi đâu cũng bị người ta đồn thổi này nọ, lại phải đi giải quyết vấn đề cho hắn, thành ra chán ghét đến mức điên rồ, cùng với việc trả thù vấn đề nhỏ nhặt nào đó nên cô đã đích thân cùng Ngọc Bối hợp tác để cô nhóc thầm thương trộm nhớ tên kia cưa đổ luôn một lần.

Cả nhóm ngồi cười ầm lên, những người xung quanh bị tiếng cười làm chú ý, cũng bị phiền không ít, có người còn đứng dậy đổi bàn, cách xa bọn họ một chút.



Khóe miệng Hàn Nhã Hy giật giật, cô trấn tĩnh lại, bàn tay trắng nõn đưa lên miệng ý bảo mọi người yên lặng một chút.

Ba phút sau khi cô làm động tác đó, bọn họ mói dừng lại.

Bà Diệp gọi cô phục vụ tới lấy một phần xuất ăn cho cô, đúng là món cô thích ăn.

Chầm chậm nhai thức ăn, cô và mọi người cùng nói chuyện thật vui vẻ, không khí mát lạnh trong nhà hàng được bọn họ đun nóng lên chỉ trong mấy phút.

Một vài cô phục vụ đưa mắt nhìn đám người đã đến cách đây một hai tiếng than thầm, còn đưa tay chỉ chỉ:- Cô nhìn xem, kia kìa, cái anh tóc đỏ đó, cô thấy có đẹp không? Cứ thấy anh đó dễ thương thế nào ý, rõ ràng người ta đã có gia đình rồi, vậy mà khi tôi nhìn vẫn cứ...

Lại một cô khác hướng về phía người Phi Hùng, rồi chỉ Hạo Kiệt:

- Tôi thấy hai anh đó cũng đẹp lắm, mà đều có chủ hết rồi. Sao số chúng ta có thể khổ như vậy chứ? Rõ ràng tôi cũng không tệ mà.

- Đúng đấy, đẹp như vậy tôi chỉ muốn đem về nhà làm của riêng thôi.

Tiếng hét the thẽ của mấy cô phục vụ cũng đủ làm cho Hàn Nhã Hy phát giác, cô hơi liếc mắt qua bọn họ đã thấy ánh mắt thèm thuồng kia chĩa vào ba con heo đực đang ngồi chăm sóc cho bà xã đại nhân.

Cô lại cười, thế nhưng lần này là một cái nhếch miệng.

Tiếng hét của một cô phục vụ gần cửa vang lên, cả mấy nhân viên nữ trong phòng cũng đảo mắt qua, hai mắt sáng rỡ.

Người con trai có mái tóc nâu hạt dẻ nhìn thật cuốn hút, thân hình thon gọn rất chuẩn, đôi mắt nâu cà phê lại đảo qua cô gái bên cạnh, hai người khoác tay nhau nhìn rất thân mật.

Mà cô gái kia trông thật đẹp, đúng vẻ của một cô gái mới lớn, nước da trắng hồng rạng rỡ, mái tóc đen được thắt bím nhìn thật ngộ nghĩnh.

Hai người như một cặp đôi tình nhân mà bước vào quán, ánh mắt giao nhau đầy yêu thương.

Người đàn ông đó vẫn mỉm cười nhìn cô gái đó, nụ cười rạng ngời trong cơn giá rét.

Những cô phục vụ đã muốn hét cho cả thế giới biết mình vừa nhìn thấy trai đẹp.

Hôm nay quả thật là ngày may mắn, bốn mĩ nam trời sinh kia lại đi với những cô gái xinh đẹp, thật phụ lòng người, bọn họ cũng muốn xinh đẹp để được để ý.

Jack cùng Hạ Khuê sau khi bàn luận về phương pháp điều trị bệnh cho một nhân nào đó đã trêu đùa một chút, không ngờ lại nghe thấy tiếng hét sặc mùi máu của những cô gái trong nhà hàng.

Một cái bĩu môi của Jack, không khí nghẹt thở.

Chọn được một bàn ở cạnh cửa sổ, Jack kéo ghế giúp Hạ Khuê ngồi xuống, bản thân đi tìm phục vụ gọi món.

Thế nhưng không cần đi đã thấy xuất hiện ba bốn cô phục vụ đồng đều cúi chào, gập người một góc chín mươi độ.

Nếu như những người đàn ông hám gái, chắc chắn sẽ nhìn những bầu ngực căng tròn no đủ của các cô gái trẻ vì họ để quá lộ liễu, hơn nữa còn gập thẳng xuống nên không tránh khỏi tầm mắt.

Jack vô tình nhìn thấy, Hạ Khuê cũng vô tình nhìn thấy, cả hai làm lơ cầm thực đơn lật từng trang.

Bọn họ tiếc nuối trở về.

Sau khi chọn món, cô và anh lại cùng nhau thảo luận một vài chuyện, không nghĩ đến lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của Mạc Đỉnh:

- Hey, Jack, Hạ Khuê! Hai người làm gì ở đây vậy?

Cả hai quay đầu, cách hai dãy bàn, đám bạn đã tụ tập sẵn ở đó, tầm mắt Jack lướt qua từng người, dừng lại trước người con gái xinh đẹp cũng hướng về phía này.

Mắt Hạ Khuê dán chòng chọc vào người cô, như một lớp keo dẻo, trái tim run bần bật từng hồi, mặt Hạ Khuê chuyển màu.

Mà tầm mắt của Hàn Nhã Hy cũng không phải dừng ở người bạn tên Jack lâu ngày không gặp mà chính là ở người con gái đang đi cùng cậu ta.

Cô gái này hôm nay cũng mặc một chiếc váy trắng, hơn nữa còn rất đáng yêu, rất giống một cô công chúa.

Không phải chính là người đã đưa cô về hôm đó sao? Tại sao?

Thiết nghĩ, tái đất này thật tròn.

Thêm hai cái ghế được đặt vào, lần này những cô phục vụ kia không thể kiềm chế nổi sự tò mò nữa, mỗi người lại thêm một câu:

- Tôi không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn bọn họ là hội trai xinh gái đẹp được tuyển chọn qua rồi, khách sạn chúng ta nổi tiếng đến vậy chắc chắn đến để quảng cáo.

- Tháng này nhất định phải ăn chay, cầu trời khấn phật ngày nào cũng được ngắm trai đẹp như thế này.



- Cô thấy cái anh mới đến không? Trông có vẻ nam tính hơn ba anh kia đó mặc dù ba anh kia vẫn nam tính, nhưng trông dễ thương hơn.

- Tôi cũng thấy vậy, mà bọn họ đến như thế lại hay, cô xem, khách càng ngày càng đông kìa.

Đảo mắt từ trái sang phải, từ trên xuống dưới đã thấy khách đến ngày một nhiều, bọn họ còn phải lấy thêm ghế dự phòng cho khách ngồi.

Bàn tán rất thoải mái nên không để ý, một cái đập vào người làm cả đám tỉnh lại:

- Đứng đây bàn tán cái gì? Còn không mau đi làm việc đi! Không thấy khách gọi món à?

Bà chị này, cái gì cũng phải từ từ thôi chứ.

Hàn Nhã Hy mỉm cười nhìn Hạ Khuê, hai mắt sáng lên:

- Rất vui vì được gặp em!

Thấy Hạ Khuê mỉm cười thế nhưng sắc mặt không được tốt cô cũng không nói thêm điều gì.

Hạ Khuê là bạn gái của Jack, điều này khiến cô hơi lo lắng.

Cô nhìn cô gái trước mặt, có thể thấy mẫu thời trang cùng với sở thích của cô gái này giống cô đến bảy tám phần, cô chỉ sợ.

Jack nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Nhã Hy, thấy không có bất cứ biểu hiện gì làm anh chột dạ.

Tự nhiên anh lại nghĩ đến Triệu Thanh Mẫn, cũng may anh ta không đến đây.

Mà chuyến du lịch ngắn ngày này chính là anh ta sắp xếp giúp anh và Hạ Khuê có thời gian nghỉ ngơi, bọn họ dạo này quả thật rất bận, cũng ít khi gặp nhau, đó là lí do vì sao anh đi với cô lại nói nhiều như vậy.

Tuy nhiên, anh cũng sợ Hạ Khuê không kìm lòng được mà nói ra điều gì đó, thế nên anh càng phải cân nhắc kĩ lưỡng hơn, còn nghĩ đến tối nay phải khuyên Hạ Khuê một số chuyện không được nói ra.

Hạ Khuê khi đối diện với Hàn Nhã Hy có chút không quen, nhất là mỗi lần gọi tên cô.

Đầu lưỡi đều cững lại trong miệng, họng như bị mắc xương, không phát ra được câu nào.

Khi cô cúi đầu ăn, mặc kệ mọi người đang nói gì thì tiếng bước chân rầm rộ truyền đến.

Hai người vệ sĩ một thân màu đen tiến vào nhà hàng, mắt như tia la-gie chiếu từng tia lên từng người, sau đó đứng tách sang hai bên.

Jack và Hạ Khuê đều nhận ra khuôn mặt quen thuộc hàng ngày, mặt cả hai đổi sắc.

Cả nhà hàng vì sự nghiêm trang của hai người vệ sĩ này mà bị dọa cho sợ, nhất thời ngồi im không nhúc nhích, có đứa trẻ con đang khóc cũng bị mẹ dỗ gấp, dùng một tay ôm chặt đứa con nhỏ vào lòng xoa xoa.

Im lặng... Một sự im lặng đến đáng sợ...

Hàn Nhã Hy mơ hồ cảm nhận được cảm giác này, rất quen thuộc...

Luồng sát khí, hơi thở lạnh lẽo tràn vào xâm chiếm lãnh thổ khiến con người ta nhất thời không thể lưu thông, không khí bị chặn lại.

Hoặc là mọi thứ xung quanh như không còn tồn tại.

Hàn Nhã Hy thấy người mình cứng lên, rất đỗi quen thuộc là hình ảnh này.

Tiếng giày va chạm với nền móng tạo nên những tiếng "cộc cộc" kì quái, rất có tiết tấu, nhịp điều đều đặn vang lên, khi đã dừng lại mới biết...

Người đàn ông kia cao lớn sừng sững mà xuất hiện trước mặt cô, con người mà cô chỉ từng thấy qua truyền hình, các chương trình kinh tế cùng chính trị-xã hội giờ ở ngay đây, một người bằng xương bằng thịt.

Chính là cảm giác mà hơi thở bị đè nén, tim đập đến muốn trồi ra bên ngoài, ruột phổi lộn nhào.

Mạc Đỉnh để ý khi nhìn người đàn ông xuất hiện, một giây sau lập tức nhìn cô.

Thật quá sức tưởng tượng, Hàn Nhã Hy mặt tái mét day day trán, cả đầu cúi xuống, sợi vải mỏng tanh từ trên mái tóc đen rơi xuống, khuôn mặt cô bị những lọn tóc che lại.

Triệu Thanh Mẫn... Triệu Thanh Mẫn...

Những từ đó được lặp đi lặp lại trong đầu cô đã hàng vạn lần, bây giờ tốc độ lặp lại còn nhanh hơn gấp mấy lần trước kia.

Hàn Nhã Hy cắn chặt môi, sít thật chặt.

Người đàn ông một bộ dạng uy nghiêm nhìn thẳng vào bóng lưng nhỏ nhắn của Hạ Khuê, lại nhìn người ngồi đối diện, hàng mày cau lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Châu Lệ Băng, Quá Khứ Đã Qua, Hãy Để Nó Chôn Vùi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook