Chân Mệnh

Chương 17

Trương Huệ

29/12/2019

- cảm thấy trong người thế nào rồi? Có phải đứng ngoài này có phải từ cái lúc mà tôi gọi điện cho em không thế?

- mấy cái mầm non này nhìn dễ thương quá. Không muốn rời đi một chút nào.

- Em định đứng ở đây đến ngày mai hay sao? Mau vào nhà đi.

- à phải rồi, vết thương của anh thế nào rồi?

- không ổn.

- có cần đi khám bác sĩ không?

- đi khám rồi.

- bác sĩ nói sao thế?

- vết thương bên ngoài không sao nhưng tổn thương bên trong thì có vẻ hơi nặng.

- biết rồi mà..

2 má Nhi phồng phồng nhìn như có vẻ giận dỗi. Cô cũng là lần đầu tiên mà, trước giờ còn chưa từng yêu đương qua một người nào. Bây giờ lại chỉ vì cảm xúc nhất thời mà đem người ta lên giường cùng mình, vừa cảm thấy xấu hổ lại có chút mất mát.

Huy nhìn Nhi như thế này không cảm thấy đáng yêu nữa mà cảm thấy có chút đau lòng. Thực sự không nên trêu đùa cô như thế.

- thôi nào, không giận dỗi nữa. Sau này tôi sẽ không nhắc lại chuyện này.

- có thật không thế?

- Tôi đã nói dối em bao giờ chưa?

Đúng là anh ta chưa từng nói dối thật, vậy nên sau khi nghe câu khẳng định Nhi đã cảm thấy rất yên tâm.

Huy nắm tay Nhi kéo vào trong nhà, cứ lon ton ngoài sân thế này nhỡ không may ngấm sương lại ốm.

- Hôm nay ở nhà có chuyện gì xảy ra không? Ở nhà làm những gì?

- không có chuyện gì xảy ra cả. Sau khi anh đi tôi ngủ rồi ra vườn xem hoa thôi.

- em có cảm thấy từ ngày mình đến đây ở, rất thoải mái hay không?

Ý của Huy chính là hỏi xem Nhi còn điều gì chưa hài lòng về anh không, nhưng theo suy nghĩ của Nhi nó lại ra một hướng tiêu cực. Cô vội vàng nói.

- Tôi xin lỗi, lẽ ra hôm nay tôi lên dọn dẹp nhà cửa nấu bữa tối mới phải.

- ý tôi không phải như thế.

- tôi biết mình đã bán cho anh rồi. Sau này nhất định sẽ chăm chỉ làm việc.

- Ngốc vừa thôi..

- mắng tôi...

- giờ có muốn ăn gà cay với xúc xích không? Còn có rất nhiều trà sữa nữa.

- muốn...

- không giận dỗi nữa?

Nhi gật đầu, có lẽ được nuông chiều thành quen nhưng chính Nhi lại không biết điều ấy.



Huy đem tất cả những đồ ăn mua để lên trên bàn. Lại tự mình đi lấy bát đũa. Từ ngày Nhi đến Huy không còn thời gian đọc sách, không có thời gian để một mình trầm lặng đứng nhìn ra bầu trời đêm nữa. Trước đây sau khi tan làm thường đem việc ở công ty về nhà, bây giờ đến một tờ tài liệu cũng không đem về. Tất cả những điều này Nhi không hề hay biết, một cô gái đầu óc đơn giản đến cả suy nghĩ cũng đơn giản như Nhi thực sự không nên biết nhiều về những chuyện này.

- mấy cái này anh mua ở đâu? Ngon quá chừng.

- Em có biết làm mấy thứ này không?

Nhi gật đầu.

- biết chứ, nhưng mà không ngon được như thế này.

- ngon thì ăn nhiều một chút. Lát nữa ăn xong có muốn cùng tôi ra ngoài tản bộ một chút không? Ở gần đây có công viên khá rộng.

- có, lâu lắm rồi chẳng được đi đâu.

- Em ăn xong đi rồi lấy điện thoại gọi cho bố em một lát, gọi vào số điện thoại của người chăm sóc cho bố em thì sẽ gặp được bố em thôi. Sáng mai sẽ có người đưa em tới bệnh viện.

- cảm ơn anh.

Nhi thực sự bị làm cho cảm động, cô bắt đầu có suy nghĩ là người đàn ông này thực sự ấm áp. Nhưng cô lại không hiểu được rằng tất cả ôn nhu này đều chỉ dành cho duy nhất một người, chỉ một mình cô mà thôi.

Ăn tối xong Huy cùng Nhi đi ra khỏi nhà, hai người đi bên cạnh nhau, đi được một đoạn Huy quay sang hỏi.

- tay em có rảnh không?

- có, tôi không cầm gì cả.

- vừa đúng lúc tay tôi cũng rảnh, em có thể nắm tay tôi cho bận cũng được.

Nhi dừng lại, hai mắt mở to tròn ngơ ngác nhìn Huy, cô chính là còn chưa hiểu nổi Huy vừa nói cái gì.

Huy nắm lấy bàn tay Nhi rồi đan vào trong lòng bàn tay mình. Ánh mắt Nhi lại di chuyển xuống hai bàn tay đang nắm chặt.

- như thế này là sao?

- không phải cơ thể của em rất ấm hay sao? Bây giờ tôi cảm thấy rất lạnh, muốn lấy từ em một chút hơi ấm.

Nghe Huy nói như vậy Nhi cũng không thắc mắc gì nữa. Nhiệm vụ của cô chính là đem lại hơi ấm cho Huy mà. Đi một đoạn Nhi cảm thấy mỏi chân, cô chỉ về phía hàng ghế đá bên cạnh.

- chúng ta tới đó ngồi một lát đi có được không? Tôi mỏi chân rồi.

- vậy đến đó ngồi.

Đến đó ngồi rồi Nhi cảm thấy khát nước nên quay sang hỏi Huy.

- Anh có muốn uống gì không để tôi đi mua?

- em muốn uống gì?

- nước cam ép.

- ngồi yên ở đây đợi tôi, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.

Huy đứng dậy, đi về phía bán nước. Huy đi được một lát rồi Nhi nghe thấy có tiếng khóc nên quay lại nhìn, có một cô bé mắt long lanh nước đang oà lên khóc, Nhi vội vàng chạy tới chỗ cô bé ấy.

- cô bé, sao em lại khóc rồi? Có chuyện gì xảy ra sao?

- em lạc mất mẹ rồi..

Nói như vậy cô bé lại tiếp tục khóc, vì chưa bao giờ đối mặt với tình trạng này nên rất bối rối. Thay vì đi tìm người giúp đỡ thì Nhi lại nắm lấy tay cô bé rồi nói với cô bé ấy.



- ngoan, đừng khóc. Để chị dẫn em đi tìm mẹ nhé. Em có nhớ chỗ lạc mất mẹ không?

- ở đằng kia ạ..

Theo hướng cô bé chỉ thì hoàn toàn ngược lại với hướng và Huy đi mua nước. Thế là Nhi nắm tay cô bé đi về hướng mà cô bé chỉ.

Vừa đi Nhi vừa hỏi.

- mẹ em nhìn như thế nào? Mẹ em mặc quần áo màu gì thế?

- mẹ em mặc váy màu trắng. Mẹ rất xinh đẹp.

Có người dẫn đi tìm mẹ nên cô bé cũng thôi không khóc nữa. Nhi lại hỏi.

- sao em lại lạc mất mẹ thế?

- em nhìn thấy người ta múa vui quá nên em không xin phép mẹ mà chạy theo xem. Chắc tại lúc ấy mẹ cũng không để ý đến em.

Cô bé cũng tầm 6 tuổi, chỉ vì một phút không để ý mà để lạc mất con như thế này, có lẽ mẹ cô bé cũng đang hoảng hốt đi tìm. Nghĩ như vậy nên bước chân của Nhi cũng nhanh hơn một chút, cô đâu có biết rằng ở một nơi khác cũng có một người hoảng hốt tìm cô.

Huy mua nước quay lại nhưng không thấy Nhi đâu, lấy điện thoại ra gọi thì đổ chuông nhưng không ai nghe máy. Anh bắt đầu cảm thấy lo sợ, bước chân mỗi lúc một nhanh, gần như chạy để có thể tìm thấy cô sớm nhất.

Anh lại nghĩ rằng có khi nào thấy anh đi mua nước quá lâu cho nên Nhi đã đi về hướng của anh mà tìm anh rồi hay không? Cứ nghĩ như thế nên hướng mà Huy đi tìm Nhi lại hoàn toàn ngược với hướng mà cô dẫn cô bé kia đi.

" em rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi? Cô bé ngốc này tại sao cứ để cho tôi phải lo lắng cho em như vậy?"

Đi một đoạn xa xa Nhi nghe thấy có tiếng ồn ào, dẫn cô bé tới gần đám đông ấy một chút thì nghe tiếng cô bé reo lên.

- Mẹ em kìa chị ơi, mẹ em đó, chị nhìn thấy mẹ em không?

Rồi cô bé buông tay Nhi ra chạy về phía một người phụ nữ, vừa chạy vừa gọi.

- con ở đây, con ở đây này mẹ ơi.

Nghe thấy có tiếng gọi mình người phụ nữ ấy quay lại nhìn, khi thấy cô bé thì mừng vừa khóc vừa chạy tới ôm con.

- con đã chạy đi đâu vậy? Mẹ xin lỗi, xin lỗi vì đã không chú ý đến con. Mẹ xin lỗi.

- chị ấy đã dẫn con đi tìm mẹ.

Người phụ nữ ấy đi đến chỗ Nhi, nắm chặt lấy tay cô không ngừng cảm ơn.

- Cảm ơn cô đã mang con bé về với tôi, thực sự cảm ơn cô nhiều lắm.

- Không có gì đâu ạ, lần sau để ý đến cô bé một chút là được rồi. Thôi em đi đây, chị đưa em bé về nhà đi trời cũng tối rồi.

Nói thêm với người phụ nữ ấy vài câu rồi chào tạm biệt cô bé kia, Nhi quay về nơi mà cô đợi Huy lúc nãy. Nhưng đi được một đoạn rồi thì Nhi mới giật mình phát hiện ra là mình không còn nhớ chỗ đó là chỗ nào nữa. Công viên này cô cũng chưa từng tới lần nào nên bắt đầu mất phương hướng. Tìm điện thoại thì mới phát hiện là mình không mang theo.

Tâm trạng Nhi lúc này đúng như một đứa trẻ đi lạc, bắt đầu hoang mang sợ hãi, sợ không tìm thấy Huy, sợ đêm nay sẽ ngủ ở công viên mất.

Cũng không dám lớn tiếng để gọi Huy, nước mắt cứ thế rơi xuống, càng đi càng không nhớ đường.

" Anh đang ở đâu rồi? Anh mau tìm thấy tôi đi, tôi cảm thấy sợ lắm"

Ở một hướng ngược lại bước chân Huy không ngừng bước, càng đi tìm càng cảm thấy sợ hãi. Ở công viên này không có loa công cộng, cũng không thể nào báo công an là Nhi mất tích được vì cũng chỉ mới lạc mất cô có nửa tiếng. Bởi vì Nhi hàng ngày vốn dĩ ngốc nghếch còn có một chút hậu đậu nữa nên mới khiến anh sợ hãi đến như vậy.

Đi tìm nửa tiếng rồi vẫn không thấy cô đâu, anh quay trở lại vị trí mà hai người ngồi xem cô có đang đợi ở đó không. Rồi lại suy nghĩ có khi nào không tìm được anh nên cô đã trở về nhà trước, nghĩ như vậy lên Huy đi về nhà. Về đến nhà rồi vẫn không thấy Nhi đâu anh lại một lần nữa chạy tới công viên.

" em rốt cuộc là đã chạy đi đâu rồi? Có biết là tôi đang rất lo lắng cho em hay không? Em đang ở đâu? Để cho tôi tìm thấy em đi có được không? Cô bé ngốc này, tại sao lúc nào cũng để cho tôi phải lo lắng"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chân Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook