Cha Nuôi

Chương 19: Chương 19

Thủy Thiên Thừa

28/09/2016

CHƯƠNG 19

Vẻ mặt Al lạnh lùng, tám trăm vạn đôla Mĩ đã đến bên miệng, cắn một phát mới nhận ra là bọt biển kia thật sự khiến hắn nhục nhã không thôi. Hắn đầy bụng oán khí, nghiến răng nghiến lợi nói, “Hợp tác cái rắm, với cái loại không có chữ tín như mày, nói chuyện hợp tác cái gì?”

Quân y lạnh lùng nhìn hắn,“ Cứ cho trên thuyền này có đủ tiền, các người sẽ giao đứa nhỏ cho tôi sao?”

Al và Thiện Minh từ chối cho ý kiến, nhưng họ vẫn biết ý của nhau, ai cũng không định giao đứa nhỏ cho người này. Hai người đều cho rằng nếu giao đứa nhỏ cho bọn họ thì chẳng khác nào tuyệt đường lui của mình. Khu trại bị tàn sát đến không còn một ai ở biên giới Trung Quốc – Myanmar kia chính là ví dụ tốt nhất, nếu chỉ mới biết một chút nội tình đã bị diệt khẩu, vậy những người này tuyệt đối sẽ không buông tha bọn họ. Dùng lực lượng của một quốc gia để tiêu diệt mấy chục người của quân đoàn lính đánh thuê thực sự chỉ là chuyện nhỏ, bọn họ quyết không định mạo hiểm như vậy.

Al là suy xét tới sự an toàn của quân đoàn lính đánh thuê, Thiện Minh ngoài việc này thì còn có một ý nghĩ rất đơn giản, chính là thứ hắn nhặt được thì là của hắn, không có đạo lý lại đi tặng cho người khác.

Thiện Minh hừ lạnh một tiếng, “Bây giờ ta lại phi thường hiếu kì, rốt cuộc thằng nhóc con này là của nhà ai? Nhất định là nhân vật nào to lớn lắm đi, đáng giá để các người tốn công sức như vậy.”

Quân y mím môi không nói, đối với thân phận của đứa nhỏ, y sẽ không tiết lộ nửa điểm tin tức.

Al ác thanh ác khí nói: “Hiện tại không phải lúc nói chuyện này, trước hết hãy nghĩ tiếp theo chúng ta nên làm thế nào chứ.”

Thiện Minh nói: “Giờ không thể đi đến chỗ cảng đã định trước nữa, tôi nghĩ y nói thật đấy, chúng ta tới đó chắc chắn sẽ bị chặn lại. Trước liên hệ Houshar đã, bảo ông ấy đổi chỗ khác đón chúng ta.”

Al lắc đầu nói: “Không được, Thái Bình Dương lớn như vậy, cũng không phải đơn giản đi từ cửa khẩu A sang cửa khẩu B như thế này, nơi máy bay dừng lại nhất định đã được lập kế hoạch rồi. Giờ chúng ta mà yêu cầu Houshar đổi chỗ thì ông ấy sẽ giết chúng ta đó, hơn nữa lỡ như nhiên liệu không đủ thì sao.”

Thiện Minh trầm tư trong chốc lát, “Đem bản đồ ra đây, liên hệ với Hổ Sa, chúng ta cùng nhau nghiên cứu.”

Đúng lúc này, Jobert vui vẻ đi từ phía trên xuống, “Lão đại, Thiện, hai người tới phía trước xem.”

Hai người quay đầu nhìn về phía bên ngoài khoang thuyền, xa xa là đường bờ biển chạy dài, cảnh sắc cực kì tươi đẹp.

“Nhìn cái gì?”

“Phi cơ nha, thuỷ phi cơ, nhưng lại không phải dân dụng, là quân dụng đó, không biết là tay buôn ma túy nào khoe khoang, thật con mẹ nó hăng hái mà.” Jobert hưng phấn nhìn hải cảng cách bọn họ càng ngày càng xa, hai người nhìn theo ánh mắt hắn, quả nhiên nhìn thấy cách chỗ họ vừa lên thuyền về phía tây khoảng năm sáu km có một bến đậu du thuyền, ở đó thật sự có một chiếc thủy phi cơ quân dụng được trang bị đầy đủ đang đậu. Thân phi cơ có hình vẽ rất màu mè, cực kì khoa trương.

Al và Thiện Minh liếc nhau một cái.

Thiện Minh nói: “Thế nào? Pearl và Cosky đều biết lái phi cơ, có nó chúng ta có thể đến bất cứ đâu của Indonesia, tiện hơn thuyền nhiều.”

Al cắn răng nói: “Xe không lên được.”

“Mẹ, lúc này anh còn tiếc xe? Người còn sắp không giữ được đây.”

“Mẹ, lần này chúng ta tổn thất đủ thảm rồi, thật sự là không nuôi gia đình không biết củi gạo quý, cậu biết để nuôi sống các cậu cần bao nhiêu tiền không?”

Thiện Minh nhe răng nói: “Chờ chúng ta chết hết rồi tiền an táng chắc được nhiều lắm nhỉ!”

Al u oán nhìn bốn chiếc xe còn lại, cuối cùng quát mấy người đang nhàn rỗi không có việc gì: “Thu dọn hết mấy thứ quan trọng trên xe!”

Quân y trừng mắt nhìn Al chỉ huy người dỡ hàng, Thiện Minh xuống phía dưới bảo thuyền lái về phía bến đậu du thuyền, mục tiêu rõ ràng là hướng về phía cái thủy phi cơ khoa trương kia.

Al quay đầu, lộ ra một nụ cười hung ác với y, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ông đây là người làm ăn, toàn bộ tổn thất chuyến này nhất định phải tính trên đầu mày!”

Lúc này Pearl xông lên từ buồng lái, vội la lên: “Vì sao đột nhiên lại cập bờ?”

Al chỉ vào bến đậu phía xa, “Chúng ta phải bắt cái thuỷ phi cơ kia.”

Pearl ngẩn người, “Ai lái?”

Al trợn mắt, “Cô chứ ai.”

Pearl nói: “Tôi chưa từng lái thủy phi cơ.”

“Cũng đâu khác với máy bay bình thường lắm.”

Pearl cao giọng: “Làm sao tôi biết được! Ít nhất anh phải suy xét rõ rồi mới hành động chứ, lỡ chúng ta không bay được thì sao!”

Thiện Minh đặt đứa nhỏ vào người Pearl, “Không còn thời gian suy xét, chúng ta ngồi thuyền thì chưa đến được chỗ hẹn đã bị ngăn lại rồi, em biết lái cũng phải lái, không biết lái cũng phải lái.”

Quân y kêu lên: “Các người nghĩ rằng ngồi máy bay có thể chạy thoát sao?”

Thiện Minh nhíu mày, “Sao? Mày còn chiêu gì sao không dùng nốt đi? Hệ thống thông tin của chúng ta bị mày nghe lén chứ gì, ngay cả chỗ chúng ta muốn đi cũng biết, nhưng mày không tính đến việc chúng ta sẽ gặp cái phi cơ này đi, chúng mày muốn chặn lại thế nào đây? Nã pháo lên bầu trời Indonesia tạc chết chúng ta? Ha ha ha ha.”

Sắc mặt quân y trở nên xanh mét.

Y ngàn tính vạn tính cũng không tính đến chuyện có một chiếc thủy phi cơ dừng gần bờ.

Dựa theo kế hoạch của y, khi bọn Thiện Minh lái thuyền đến Indonesia, chính phủ Trung Quốc có thể lấy lý do y bị bắt cóc để xin Indonesia trợ giúp chặn thuyền buôn lậu này lại, chỉ cần bọn họ không lên được bờ thì sẽ không có cách nào liên hệ với cái người tên Houshar kia được.

Cho dù y là con tin, bọn Thiện Minh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao một khi y chết, hơn hai mươi người của quân đoàn lính đánh thuê đều sẽ vùi thân đáy biển, bọn họ căn bản không có chỗ để trốn.

Đến khi đó y có thể đàm phán với Thiện Minh.

Nhưng ngồi máy bay rồi thì làm sao mà chặn lại?

Đôi mắt quân y đầy hàn quang, gắt gao nhìn chằm chằm Thiện Minh.

Thiện Minh vỗ vỗ khuôn mặt y, “Mày vẫn còn kém lắm.” Nói xong dùng chuôi dao bổ vào gáy y, mắt y liền nhắm lại, ngã xuống.

Thiện Minh gọi Jush nói: “Chút nữa anh tới khiêng y, y là con tin quan trọng, đừng ném đi đấy.”

Jush khinh thường liếc nhìn quân y, “Còn tệ hơn cả đàn bà, tôi thà đi khiêng hỏa tiễn của mình còn hơn.”

Al hung hăng nói: “Yên tâm đi, chút nữa chúng ta phải bỏ xe, còn nhiều thứ cần anh khiêng lắm.”



Thuyền buôn lậu rất nhanh đã đến bến du thuyền, ở bến không có người, chỉ có ba chiếc xe Bentley màu đen.

Một hàng hai mươi sáu người của quân đoàn lính đánh thuê, trên người đều khiêng không ít thứ, riêng Pearl nhẹ nhàng nhất, chỉ ôm một đứa nhỏ.

Al đá văng cửa khoang thuyền, nhanh chóng xông ra ngoài.

Trong nháy mắt khi cửa khoang thuyền mở ra, cửa xe Bentley cũng mở, năm sau người mặc vest đen đồng loạt nhảy ra, trong tay đều cầm súng.

Hẳn là vừa rồi những người này vẫn luôn quan sát bọn họ, thấy Al giơ súng thì tất cả đều khẩn trương .

Al nhếch miệng cười, chĩa súng lên trời bắn một tràng, sau đó lớn tiếng nói: “Muốn chết không? Hoặc là các người có thể tặng chiếc máy bay này cho chúng ta.”

Đám bảo tiêu nhìn người không ngừng đi từ khoang thuyền ra, chân đều mềm nhũn.

Người của quân đoàn lính đánh thuê nhìn qua giống như hung thần ác sát, hơn nữa nhân số đông, gây ra áp lực tâm lý nặng nề cho đối phương.

Một người trong xe hạ kính xe xuống, nói gì đó với một người áo đen, tất cả những người đều buông súng.

Al mang mọi người rời thuyền, đi tới cầu tàu của thủy phi cơ.

Tất cả bảo tiêu đều mở cửa lên xe, định rời khỏi nơi này.

Thiện Minh giơ súng lên, bắn nổ một cái lốp xe, tất cả bảo tiêu áo đen đều lấy súng ra, đồng loạt nhắm vào Thiện Minh. Thiện Minh kêu lên: “Đừng khẩn trương, các người có thể đi nhưng phải để phi công lại.”

Hôm nay số bọn thật sự là quá may, không chỉ tìm được một thuỷ phi cơ, hơn nữa có nhiên liệu, thậm chí chủ nhân còn đang định rời bến, chắc chắn phi công cũng sẽ có mặt .

Một bảo tiêu hô: “Đã ở trên phi cơ rồi .” Nói xong bọn họ chui vào trong xe, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Al tâm tình khoái trá dẫn mọi người lên phi cơ, quả nhiên trong buồng lái có cơ trưởng và phó cơ trưởng, hai bảo tiêu cùng ba cô gái thân hình quyến rũ, tất cả đều run rẩy đứng ở trong một xó.

Thiện Minh lấy súng chỉ vào ba cô gái và hai bảo tiêu, “Các người đi xuống.”

Mấy người đàn ông liên tiếp kêu oai oái, “Không phải chứ!”

Ba cô gái chạy té ra ngoài, hai bảo tiêu kia cũng rút lui bằng tốc độ nhanh nhất.

“Jobert.” Thiện Minh hướng Jobert nâng cằm.

Jobert tức tối lục soát hai người, “Ta chán ghét nhất đụng chạm thân thể đàn ông, chú mày lại luôn bắt ta làm việc này, mẹ nó.”

Jobert lấy chìa khóa, dây lưng, di động, thậm chí cả giày của hai người ném tới một bên, cuối cùng hắn dùng ngón tay nắm lấy kính của cơ trưởng, “Không có thứ này mày có nhìn thấy gì không?”

Cơ trưởng kia lắc đầu, vẻ mặt hoảng sợ.

Jobert trả lại kính cho hắn, “Vậy trước hết cứ cho mày đeo, không được giở trò, đi lái máy bay đi, đến nơi sẽ thả chúng mày đi.”

Hai người đang ở dưới họng súng thì làm sao dám không nghe lời, hợp tác tiến vào cabin.

Cosky đi tới sô pha bằng da xa hoa ngồi xuống, huýt sáo một tiếng, “Con mẹ nó, những người này cũng thật biết hưởng thụ, thật muốn cứ ngồi nó như vậy về tận Colombia.”

Dino trào phúng nói: “Ngồi thuỷ phi cơ bay qua Thái Bình Dương? Thật sự là ý hay, có lẽ chúng ta có thể mở nóc đi lên, lấy súng tự động làm mái chèo để chèo về Colombia.”

Cả đám đều đã mệt muốn chết rồi, lần lượt đi tìm chỗ nghỉ ngơi

Bởi vì hệ thống thông tin của bọn họ bị nghe lén, Al không dám dùng lại, chỉ có thể dùng thiết bị trên phi cơ để liên hệ với Houshar.

Phi cơ đã bay lên, tiếp theo bọn họ còn phải hạ cánh trên biển, vốn là Houshar sắp xếp xe ở cảng Indonesia đón bọn họ, nghe nói chỗ máy bay hạ cánh ở rất gần cảng. Bây giờ chắc chắn cảng đã bị phong tỏa, bọn họ phải đổi chỗ hạ cánh khác, mà chỗ Houshar hạ cánh không chừng cũng đã bị đám bộ đội đặc chủng Trung Quốc này theo dõi. Tóm lại bọn họ phải tìm chỗ khác để tụ họp, nếu không chắc chắn không thể đi được.

Sau khi kết nối được điện thoại, giọng nói hùng hồn của Houshar liền truyền đến từ đầu dây bên kia, “Chúng bay, cái bọn ranh con không gây chuyện thì liền ngứa ngáy này, đi chết hết ở châu Á đi!”

Thiện Minh cười ha ha, “Houshar, chú đừng tức giận nha, mau nghĩ cách khác.”

Houshar nổi giận đùng đùng nói, “Nghĩ cách cái đ*o gì, mày biết để sắp xếp cái máy bay kia ta mất bao nhiêu tiền không. Bây giờ máy bay đã bị khống chế, làm một thủ tục kiểm tra cũng mất đến mấy giờ! Nếu không lấy về được chúng ta sẽ phải bồi thường toàn bộ.”

Al vừa nghe đến tiền thì ủ rũ, “Vậy phải làm sao?”

Hổ Sa hung hăng thở phì phò, “Máy bay của các cậu không thể hạ cánh ở cảng Indonesia được, vừa hạ cánh sẽ bị bao vây ngay. Ta thật hy vọng các cậu có cơ hội xem tin tức, cái gì mà ‘Phần tử khủng bố bắt cóc chuyên gia sinh vật học Trung Quốc đang nghỉ phép ở Myanmar’, các cậu đang ngại mạng mình quá dài hả?”

Vẻ mặt Jobert đầy vui mừng, “Chúng ta nổi tiếng rồi.”

Âm thanh giận dữ của Houshar cuồn cuộn truyền ra từ ống nghe không ngừng, xem ra bị tức giận không nhẹ.

Al trắng mắt, hướng Pearl vẫy tay, đưa ống nghe cho nàng.

Pearl thổi một hơi vào ống nghe, dịu dàng nói: “Houshar, đừng nóng giận, chúng em đều hy vọng có thể mau chóng nhìn thấy ông.” Nàng dừng một chút, vui cười nói:“Nhất là em.”

Quả nhiên cơn giận ngút trời của Houshar giảm đi một ít, hắn tức tối nói: “Bảo Al và Thiện đến.”

Hai người ghé sát vào, ngồi xung quanh ống nghe.

“Các cậu không thể để lại manh mối ở cảng, bây giờ biện pháp duy nhất chính là trực tiếp đáp xuống vùng biển quốc tế.”

Thiện Minh nhíu mày, “Đáp xuống vùng biển quốc tế? Sau đó bơi trở lại?”

Houshar quát, “Ngậm miệng chó của mày lại!”

Thiện Minh bĩu môi.

“Ta chuẩn bị tìm một con thuyền để đón các cậu trở về.”

Al oai oái kêu một tiếng, “Chúng tôi phải phiêu bạt trên vùng biển quốc tế mấy ngày đây, nói không chừng trực tiếp chết đói.”



Houshar cả giận nói: “Vậy cậu có cách tốt hơn sao !”

Hai người cũng không lên tiếng .

Houshar nói: “Bây giờ đi xác định nhiên liệu và vĩ độ đi, ta sẽ xác định đường bay, các cậu cú bay theo đường này, có sức thì cứ bay thật xa nhưng nhất định phải có nhiên liệu để cung cấp động cơ, mất liên lạc thì các cậu chết chắc. Sau đó cứ chờ trên biển, đi theo đường bờ biển phía tây Nam Mỹ, đại khái mười ngày, nhiều nhất mười lăm ngày là có thể đến.”

Tất cả mọi người kêu lên.

“Mười lăm ngày! Định để chúng tôi đói chết sao!”

“Ăn cái gì? Uống cái gì! Nhảy xuống biển bắt cá sao!”

“Chúng mày cái đám ngu ngốc này chỉ biết lấy vàng bạc, sao không kiếm chút thức ăn nào hả!”

“Câm miệng!” Houshar gầm lên một tiếng làm tất cả im lặng, “Có thời gian oán giận thì tốt nhất nên nghĩ tiếp theo phải ăn uống như thế nào đi.”

Jobert thở dài, “Pearl, chúng ta đi phòng bếp nhìn xem có bao nhiêu lương thực, tập trung hết nước ngọt và đồ ăn lại đây.”

Al và Thiện Minh sắc mặt ngưng trọng. Phiêu bạt mười đến mười lăm ngày, không cần nói cũng biết có bao nhiêu hung hiểm. Lỡ như ngoài ý muốn mà mất liên lạc với Houshar, Thái Bình Dương mênh mông có thể tươi sống ép chết họ. Bọn họ từng vào sinh ra tử, từng trải qua qua vô số cuộc chiến đấu như địa ngục, nhưng tình huống quẫn bách như vậy thì chưa bao giờ có.

Bọn họ phải suy xét đến nhiên liệu, đồ ăn thức uống, quan trọng nhất là phải phòng ngừa tình huống mất mạng trong bạo loạn vì đồ ăn.

Hai mươi sáu lính đánh thuê, hai phi công, còn cả đứa nhỏ và con tin, ăn cơm uống nước là vấn đề lớn nhất.

Al gọi phó cơ trưởng đến thảo luận đường bay với Houshar.

Thiện Minh thì hỏi cơ trưởng hỏi về thức ăn và nước ngọt dự trữ.

Tiếng Anh của hai người này cũng không tốt lắm, nhất là thảo luận mấy vấn đề phức tạp như đường bay, phó cơ trưởng kia nói lắp ba lắp bắp làm Al tức giận đến mức muốn đánh hắn.

So với đó, chỉ là hỏi thức ăn nước uống nên cơ trưởng có vẻ khá hơn hơn, hắn nói cho Thiện Minh trên phi cơ có nước dự trữ, cũng có hệ thống lọc nước tuần hoàn, vốn là dùng để cho chủ nhân phi cơ tắm rửa hưởng lạc.

Đoàn người nghe xong thì như trút được gánh nặng, có nước ngọt uống, cho dù là nước tắm thì cũng là nước trời ban.

Al dùng những từ tiếng Anh đơn giản nhất để nói mục đích của họ cho cơ trưởng và phó cơ trưởng, sắc mặt hai người cực kì khó coi, kém chút là bật khóc.

Jobert và Pearl đi chia đồ ăn, đại khái những gì có thể làm khô thì đều làm khô hết, có người thì đến khi rảnh rỗi mới nhớ đến đứa con của mình.

Thiện Minh hỏi Pearl, “Này, con anh đâu?”

“Ở trên giường bên trong.”

Thiện Minh đi vào căn phòng xa hoa đã bị thay đổi, quả nhiên nhìn thấy đứa nhỏ nằm ngủ trên giường. Thiện Minh tới vỗ vỗ nó, gọi nó tỉnh dậy.

Đứa nhỏ xoa mắt, đầu tiên sửng sốt vài giây, sau đó mạnh mẽ ngồi dậy nhìn xung quanh.

Thiện Minh hừ cười nói: “Biết giờ mình đang ở đâu không?”

Đứa nhỏ buồn bã nói: “Đây là đâu vậy, tôi không muốn đi với người kia đâu.”

“Ai cho mày đi cùng y, mày còn phải hầu hạ ta nhiều năm lắm đó.”

Đứa nhỏ nhào vào trong lòng hắn, nức nở nói: “Ba, con không muốn đi cùng họ, tuy rằng ba cũng là đồ xấu xa, nhưng bọn họ còn hơn cả xấu xa nữa.”

Thiện Minh cười, “Mày dựa vào cái gì mà nói bọn họ xấu xa vậy, bọn họ làm sao?”

“Bọn họ sẽ mặc quần áo như vậy.”

“Mày nói quần áo của họ? Trước đây mày đã từng thấy?”

Đứa nhỏ gật gật đầu, dường như cực kì thiếu cảm giác an toàn, nó vốn đã muốn kháng cự việc tiếp xúc với Thiện Minh, bởi vì Thiện Minh luôn bắt nạt nó. Đáng tiếc chỉ khi vùi vào lòng Thiện Minh nó mới cảm thấy an toàn, có lẽ ảnh hưởng mà cánh rừng nguyên sinh âm trầm đáng sợ kia đã gây cho nó cả đời này cũng không thể phai mờ.

“Nhìn thấy khi nào? Đã xảy ra chuyện gì, mày mau nói hết cho ta.”

“Ngay cái buổi tối con ngồi máy bay đi, một đám người xấu xa mặc quần áo như vậy đột nhiên xông vào nhà con, bọn họ muốn bắt ba mẹ con, cả con nữa. Mẹ đưa con lên máy bay để con bay đi, bảo con đừng trở về, sau đó……” Đứa nhỏ nức nở nói: “Sau đó con không nhìn thấy họ nữa.”

“Mày biết vì sao họ muốn bắt mày và ba mẹ mày không?”

Đứa nhỏ lắc đầu, “Không biết, nhưng từ nhỏ mẹ nói có người muốn bắt con, không thể ra ngoài.”

Thiện Minh nhíu mày, trăm tư không thể giải.

Nghe nó miêu tả thì chắc chắn từ nhỏ nó đã bị cha mẹ che giấu. Xem ra đứa nhỏ này không phải là con của ông to nào, ngược lại luôn bị chính phủ truy nã ?

Vì cái gì? Một đứa nhỏ năm tuổi như vậy, rốt cuộc có lợi ích gì với chính phủ Trung Quốc? Làm những người đó quyết tâm theo đuổi đến vậy.

Thiện Minh xoa đầu nó, “Mẹ mày nói mày đừng về nhà, mày còn muốn về sao?”

Đứa nhỏ gật gật đầu, lại lắc đầu, “Muốn…… Con muốn ba mẹ.”

“Vậy mày cứ đi cùng người kia .”

“Không muốn!” Đứa nhỏ hoảng sợ nói: “Con không muốn đi cùng người xấu.”

Thiện Minh nắm cái cằm nhỏ của nó, nghiêm túc nói, “Nhóc con, ta vẫn giáo dục mày như cũ, chờ đến khi mày đủ mạnh, mày có thể làm bất cứ chuyện gì mày muốn, cho nên nếu mày muốn gặp cha mẹ mày thì mau lớn lên rồi bán mạng cho ta. Chờ đến một ngày mày có thể đánh thắng ta, mày muốn đi đâu thì đi, không ai ngăn mày cả.”

Đứa nhỏ nghe mà cái hiểu cái không, đôi mắt sáng trong của nó nháy nháy liên tục nhìn ánh mắt Thiện Minh, nhỏ giọng nói, “Nếu con có thể đánh thắng ba, ba sẽ nghe con sao?”

Thiện Minh cười nhạo nói: “Ta chỉ nghe kẻ mạnh .”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cha Nuôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook