Cân Cả Thiên Hạ

Chương 203: Chương 199: Con và bản sao có khác nhau sao?

truonghongsinh1207@

28/06/2018

Thấy tên này cười đầy vẻ tà ác, vừa nghe là biết không có chuyện gì tốt rồi, Lão Tà cảnh giác hỏi:

" Cần làm cống hiến gì?".

Xuân Đức lại cười cười đạo:

" Cũng không có chuyện gì ghê gớm cả, chắc ngươi không biết Lão Hệ của chúng ta muốn làm gì thì cũng cần có vài linh hồn hiến tế, linh hồn càng cường thì càng tốt rồi, cái này có ngu cũng biết, nên khi nào bí quá thì mượn tạm của ngươi nữa cái linh hồn. Cũng không chết được, từ từ sau này sẽ lành lại thôi ấy mà.". Xuân Đức bỏ lại mấy câu rồi không đoái hoài gì tới ngốc long đang đần mặt ra, mà đi tìm Lão Hệ cầu cứu.

Xuân Đức đi được một đoạn thời gian thì con Tà Long mới lầm bầm:

" Ta đây mới không sợ, cùng lắm là ta bỏ chạy làm gì được nhau".

Xuân Đức không nghe được câu kia nếu không thì đã cười to, có khi còn chỉ thẳng vào mặt con đần long kia mà đạo:

" Theo anh thì xác định mất đời tự do rồi con à, bây giờ mà còn muốn chạy có chạy vào chum con à".

.........

Một lúc sau Xuân Đức đã có mặt tại nơi mà đám người Lão Hệ,bọn Bạch Tinh, Thanh Trúc đang tu luyện. Bỏ qua đám người đang tu luyện kia, Xuân Đức ngoắc ngoắc Lão Hệ ra hiệu lão đi theo mình, nhưng tên này lại cứ mở mắt thật to, nghiêng đầu qua một bên hiếu kì nhìn hắn. Xuân Đức cảm thấy nhân sinh đúng là đi vào bế tắc, xung quanh hắn tập hợp toàn những thành phần éo thể đỡ được.

Nhưng âu cũng là cái số. Xuân Đức hết cách tiến lại gần xách Lão Hệ đi. Không bao lâu sau Xuân Đức và Lão Hệ đã quay về trên đầu của ngốc long. Bị Xuân Đức lôi đi không hiểu nguyên nhân, thiếu nữ manh manh hỏi:

" Có chuyện gì sao? Làm gì mà lại đưa ta lên trên này?".

Xuân Đức nhìn cái bộ dáng nữ nhi của tên này quả thực hết chịu nổi, hắn nhìn thẳng mà hỏi:

" Bản thể đi đâu rồi, tại sao tên kia lại tạo ra một cái bản sao như ngươi vậy nè, chẳng giống bản gốc cái gì cả, cứ như một tiểu nữ nhi vậy?".

" Hệ thống chủ tối hôm qua đã bắt đầu thăng cấp và bây giờ đang trong tình trạng lên cấp, còn tại sao ta lại như thế này thì ta cũng không giải thích được, nhưng có một điều mà ta cần xác nhận lại cho ngươi hiểu là: Ta không phải là bản sao, mà là được sinh ra từ hệ thống chủ, có thể nói ta là con của hệ thống chủ, trước khi hệ thống chủ lên cấp đã truyền dữ mọi thứ cần thiết cho ta độc lập tồn tại nên sau này ngươi không được gọi ta như vậy nữa, ta cảm thấy không vui".



Xuân Đức nghe xong thì đầu quay mòng mòng, con chứ không phải bản sao?, cái này thì có khác nhau gì đâu trùi, nhiều cái mà hắn cũng không biết nói làm sao cho phải, biểu đạt ra sao để cho kẻ khác hiểu. Qua một lúc thì hắn xác định thiếu nữ trước mắt này mấy ngày trước là bản sao của lão hệ, chịu lão hệ khống chế, nhưng không biết vì nguyên do gì mà lại tách ra để cho nó độc lập và tạo thành đời sau của Lão Hệ.

Suy nghĩ một chút Xuân Đức cảm thấy đau bi. Bỏ qua cái chuyện con và bản sao kia Xuân Đức đạo:

" Vậy được rồi, ta cũng hiểu sơ sơ rồi. Bây giờ ngươi là chính ngươi còn Lão Hệ là riêng, hai bên coi như là hai hệ thống độc lập, như vậy ngươi gọi là cái gì? có tác dụng gì? bây giờ ta bị vướng vào một đại trận tự nhiên ngươi có thể giúp ta thoát khỏi đây sao?".

Thiếu nữ lại lắc đầu đạo:

" Ngươi hiểu như vậy cũng không sai,nhưng có một vài điều ta cần bổ sung là hai chúng ta tuy độc lập nhưng vẫn có mối liên hệ với nhau, quan trọng nhất là hệ thống chủ bị hủy diệt thì ta cũng không sống được, còn ta bị hủy thì cũng không ảnh hưởng gì tới hệ thống chủ. Tên của ta là Diệp Ngân Tuyết Anh, đây là trong hệ thống chủ mặc định truyền lại dữ liệu cho ta. Còn việc ngươi đang bị gặp rắc rối thì ta có thể giải quyết được. Mọi câu đã trời xong ngươi muốn hỏi thêm gì không ".

Xuân Đức không suy nghĩ nhiều thêm nữa, nghe từ con của lão hệ nói có thể giúp hắn thoát khỏi cái đại trận này thì hắn vui mừng đạo:

" Vậy Tuyết Anh phải hem,nhờ ngươi làm ơn đưa mọi người ra khỏi cái đại trận này đi nếu cần trợ giúp gì thì cứ nói không cần ngại ".

Tuyết Anh lắc đầu đáp:

" Việc này cần mình ngươi làm là được, chỉ cần ngươi bây giờ hấp thụ hết sinh mệnh quanh khu vực mấy chục vạn dặm xung quanh, địa thế, sinh vật và thực vật biến mất, đưa mọi thứ về với cát bụi tự dưng đại trận tự nhiên này cũng sẽ hủy ngay thôi. Nếu cái đại trận tự nhiên này mà có khả năng siêu cường hồi phục thì càng tốt, cái này ta không nói chắc ngươi cũng hiểu". Nói xong nàng mỉm cười, đôi mắt cũng thành hình nguyệt nha.

Xuân Đức nghe vậy thì khóe miệng co giật, muốn thi triển hấp thu sinh mệnh mấy chục vạn dặm tiêu hao cũng có thể nói là vô cùng to lớn. Giống như hắn thi triển lần trước đây để hấp thu sinh mệnh đám người Hắc Vương Tông trong khu vực chỉ vài vạn dặm không tới, thực tế có 1/10 sinh mệnh tinh hoa hấp thụ được là để phục hồi tiêu hao thi triển bí thuật. Bây giờ thi triển phạm vi gấp mấy chục lần thì có thể tưởng tượng tiêu hao to lớn thế nào.

Xuân Đức bất đắc dĩ đạo:

" Đừng đùa nữa nào bà cô nhỏ của tôi, muốn thi triển hấp thụ sinh mệnh mấy chục vạn dặm quanh đây thì ta có thể không thấy mặt trời ngày mai nữa đấy. Ta bây giờ mặc dù có chút thực lực nhưng chưa tới mù quáng tin rằng mình là vô địch đâu".

Lão Tà bên dưới nghe vậy hiếu kì hỏi:

" Hấp thụ sinh mệnh mấy chục vạn dặm là ra sao? ta chưa từng thấy ai lại có khả năng như vậy. Củ cải trắng ngươi cũng không cần khiêm tốn cứ thể hiện một chút đi, cho ta xem là như thế nào để mở mang một chút tầm mắt".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cân Cả Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook