Cân Cả Thiên Hạ

Chương 173: Chương 170: Vũ y bị giết! xuân đức nộ, vạn vật tịch diệt

truonghongsinh1207@

28/06/2018

Trên đỉnh núi.

Xuân Đức đang nấu ăn mà lòng hắn cảm thấy có gì đó bất an sắp diễn ra, nhưng hắn không biết là cái gì, nó sẽ xảy ra với hắn hay với người thân của hắn.

Xuân Đức tản thần thức xem Vũ Y đang ở nơi đâu, nhưng hắn tản ra khắp mấy trăm vạn dặm vẫn không thấy Vũ Y và tiểu Ly đâu, tự dưng trong lòng hắn cảm thấy hoang mang, sợ hãi cùng cực, bỏ dỡ món ăn đang nấu hắn bay thẳng xuống núi lần theo khí tức khi trước của Vũ Y mà đuổi theo.

Đám người Thanh Trúc thấy cử động lạ thường của Xuân Đức cũng đuổi theo sát phía sau.

......

Phi hành không bao xa, Xuân Đức dừng lại, vì hắn cảm nhận mùi của Vũ Y tới đây thì không còn nữa. Hắn gọi lên trong sự lo lắng

" Vũ Y muội ở đâu ra đây đi"

" Ca ca không thích trốn tìm thế này đâu".

Không một tiếng động, không có ai trả lời hắn, chỉ có sự tĩnh lặng của màn đêm. Hắn điên cuồng tìm xem ở mọi nơi xung quanh, nhưng không thấy bất cứ một cái gì cả, chỉ có lá khô và những nhánh cây bị gãy lâu ngày.

Bỗng nhiên ở xung quanh Xuân Đức bất ngờ xuất hiện, gần 50 người áo choàng đen. Từng tiếng cười khặc khặc vang lên, một giọng nói giễu cợt tiếp sau tràng cười

" Có phải ngươi đang tìm nha đầu này không? ha ha, tiểu nha đầu này nhìn cũng khả ái đấy, thiên phú cũng không tồi, đáng tiếc sinh nhầm nơi". Nói xong tên này vứt một cái gì đó lên phía trước.

Xuân Đức không quan tâm bọn kia nói cái con mẹ gì hết, hắn chỉ nhìn chăm chú vào tiểu cô nương bị một thanh kiếm đâm xuyên qua ngực, trên khuôn mặt của nàng còn vương lại vài giọt nước mắt, nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, một sự mất mát đau thương vô cùng vô tận lan tràn khắp trong con người và linh hồn của hắn.

Xuân Đức cười, cười một cách thê lương, từng giọt nước mắt màu xanh lục từ trong con ngươi của hắn chảy ra, khuôn mặt của hắn vặn vẹo biến dạng không ra hình người, hắn biết bây giờ nói cái con mẹ gì cũng muộn, có làm cái gì cũng không kịp. Tâm trí của hắn như bị hàng tỷ tỷ con sâu gặm nhấm, thù hận, căm phẫn, bất lực, hàng loạt cảm xúc đan xen. Lý trí hắn dần dần mất đi, tâm niệm duy nhất hắn giữ lại chỉ là sát phạt, giết phải giết hết những sinh vật vật đáng ghê tởm đã làm hại người thân nhất của hắn.

Hắn tiến lên không nhanh không chậm, ngồi bên cạnh thi thể của Vũ Y đang còn ấm,hồn phách của nàng đã tán đi gần hết chỉ còn một chút lưu lại trong thân thể nhỏ bé kia, Xuân Đức phong cấm thi thể Vũ y lại rồi đưa vào trong không gian vong linh.

Khi đưa thi thể vào trong không gian vong linh rồi, hắn thừ người ra nhìn vết máu trên mặt đất. Cả người Xuân Đức bắt đầu bốc lên ánh sáng xanh lục nó lan tràn ra xung quanh như một loại dịch bệnh, những thứ tiếp xúc với nó ngay lập tức bị ăn mòn thành những bãi nước mũ đen kit.



Bộ đồ thiên đạo vốn là màu hoàng kim bây giờ thì đã biến thành đỏ chót, nhìn 50 người phía trước, Xuân Đức vung tay, không gian vạn dặm xung quanh như đông kết lại, không một cái gì có thể hoạt động ngoại trừ hắn ra, từ trong cơ thể hắn hàng trăm, hàng ngàn khuôn mặt dữ tợn lao ra cắn xé những sinh vật sống bên trong không gian.

Vài hô hấp sau đó, cả 50 tên áo đen đều bị Xuân Đức rút hồn phách, nhìn từng linh hồn đang run sợ kia, Xuân Đức khuôn mặt không biểu tình cầm vài linh hồn bỏ vào trong miệng nhai ngấu nghiến, cảm nhận một chút hắn đã biết được tiếp theo cần tìm ai.

Xuân Đức mỉm cười " Được, các ngươi rất được, Hắc Vương Tông sao? giết người thân nhất của ta chắc hiện tại các ngươi đang rất vui đi, hà hà, rất vui đi. Các ngươi đợi ta, đợi ta đến " nói đến câu cuối thì giọng nói của hắn khàn đặc lại, nghe như từ ma âm vọng lại từ cõi chết.

Xuân Đức lết đi từng bước trong khu Ma Linh Sâm Lâm, như một bóng ma tử vong, hắn đi tới đâu dù là sinh vật hay đất đá đều nhiễm lên một màu đen chết chóc, không còn thứ gì trong khu vực một dặm hắn đứng.

Đi trên đường nếu bị Xuân Đức phát hiện thì kẻ đó chỉ có con đường chết, dù là người của thế lực nào đi chăng nữa cũng bị hắn rút hồn phách ra dù gái hay trai, già hay trẻ gì cũng chung một kết cục. CHẾT.

......

Sáng ngày hôm sau tất cả mọi người trong khu vực ngoại vi lẫn trung khu,Âm Linh Sâm Lâm đều cảm thấy bất an mãnh liệt, không hiểu sao bầu trời vẫn bị bao trùm bởi một màu đen huyền bí, không có một tiếng kêu của ma thú, không nghe thấy tiếng nước chảy, dường như mọi thứ đã đi tới cuối con đường sinh mệnh của nó.

Có người nhát gan trực tiếp bỏ chạy ra khỏi Âm Linh Sâm Lâm, còn người gan lớn thì đánh liều xâm nhập vào trong xem coi là có chuyện gì đang xảy ra.

.....

Trong trung khu tại trong một hang động lớn. Lại đang có 50 người mặc áo choàng màu đen đang bàn bạc chuyện gì đó. Trong không gian tinh mịch một giọng nữ vang lên

" Đã mất liên lạc với đội ngũ số 1, không cách nào liên lạc được "

Lại một giọng trung niên vang lên

" Không cần lo lắng, mọi sự sẽ ổn thôi, bây giờ chúng ta có nhiệm vụ mới, cần phải làm rõ tại sao trong Âm Linh Sâm Lâm lại có sự biến đổi khác thường như vậy. Các đội ngũ khác trong cũng sẽ trợ giúp chúng ta. Bây giờ mọi người lên đường thôi, làm rõ ràng chuyện gì rồi về báo cáo lên trên".

" Vâng, Huyết Ma Đại Nhân".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cân Cả Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook