Cách Mạng Bà Xã

Chương 1

Tử Trừng

17/07/2014

Mở Đầu:

"Bà xã, cái áo sơ-mi màu xanh để ở đâu rồi?"

Khoảng tám giờ sáng, Hàn Mạnh Huân lục lọi tủ quần áo, không tìm được cái áo sơ-mi màu xanh, bèn xoay người hỏi thăm bà xã Viên Thiệu Quân vẫn còn đang nằm trên giường.

"Hửm ~~ không phải ở trong tủ quần áo sao?" Viên Thiệu Quân lật người, kéo chăn che mặt, lầu bầu lẩm bẩm đáp lại

"Tìm không thấy mới hỏi em!"

Hàn Mạnh Huân trợn tròn mắt, không chịu được tiếp tục tìm kiếm.

"Vậy anh ra phía sau ban công xem có hay không!" Nói không chừng là phơi xong quên đem vào, cô cũng không xác định được.

"Ah!"

Sau ban công là nơi họ phơi quần áo, nghe vợ vừa nói thế, Hàn Mạnh Huân lập tức chạy đến phía sau ban công, tìm trên giá quần áo đang phất phơ trong gió.

Trên giá phơi đủ các loại quần áo màu sắc tươi đẹp, nhưng chỉ thiếu cái mỗi áo sơ-mi màu xanh mà anh đang tìm.

"Bà xã, không có! Em rốt cuộc ném áo sơ-mi của anh đi đâu?!" Anh tức tốc xông trở về phòng, ngồi ở mép giường đánh thức vợ.

"Ai da ~~"

Viên Thiệu Quân phiền chán ôm chăn lật người ngồi dậy, tóc xoã rối loạn nhìn như quỷ, đang cong môi lên muốn càu nhàu, mới định mở miệng không lâu, liền như nhớ lại chuyện gì, "A" một tiếng.

"Vậy em làm sao biết. . . . . . A~?"

"A cái gì a? Áo sơ-mi của anh màu xanh dương đó!" Hàn Mạnh Huân muốn ngất, anh bị muộn rồi!

"Em..ngày hôm qua hình như có đem một cái áo sơ mi màu xanh dương đến máy sấy quần áo để hong khô nha!" Cô gãi đầu, cười lớn xin lỗi. "Ha, ha ha ~~"

". . . . . ." Hàn Mạnh Huân á khẩu không trả lời được, sau một khắc quét đến ban công giống như cơn gió , quả nhiên trong máy sấy quần áo tìm được cái áo sơ-mi màu xanh của mình.

"Em thiệt là, luôn như vậy, không nhớ lâu được."

Anh cầm áo sơ mi quay lại phòng mặc vào, vừa soi gương vừa không nhịn được cằn nhằn vợ mấy câu.

"Nếu sau này chúng ta có con, bằng trí nhớ của em, không chừng vừa ra khỏi cửa ngay cả đưa con đi đâu cũng quên luôn!"

Trải qua sự "chà đạp" của máy sấy khô, trên áo sơ-mi tràn đầy nếp nhăn, may mắn là có thể dùng áo khoác che đi, chờ đến công ty thì dùng nước vẩy lên, cố gắng một chút có lẽ sẽ cải thiện được những nếp nhăn này, Ôi ~~

"Đừng nói quá như vậy có được hay không?" Viên Thiệu Quân khẽ gắt một tiếng, kéo chăn rời giường, chui vào phòng tắm đi đánh răng rửa mặt.

Nếu đã bị đánh thức, nàng cũng không có ham muốn ngủ tiếp, dứt khoát rời giường xử lý đống bản thảo chồng chất cần phiên dịch của Nhà Xuất Bản một chút, tránh cho gần đến ngày tổng kết bản thảo lại bị biên tập Tiểu Bích đuổi giết.

"Em có tự tin như vậy?" Hàn Mạnh Huân cười khẽ, mặc bộ tây trang bước thong thả đến trước phòng tắm .

"Đó là đương nhiên, vợ anh phải hơn người rồi, loại tự tin này rất hiếm có nha!" Cô rất nhanh rửa mặt xong, một chân giẫm ra khỏi phòng tắm, thoải mái cho chồng một cái ôm. "Nếu không anh cũng sẽ không cưới em, đúng không!"

"Em đó!"

Hàn Mạnh Huân cười, than nhẹ, vừa bực mình vừa buồn cười nhéo nhéo cái mũi của cô.

"Anh nhất định là kiếp trước phóng hoả giết người, làm chuyện gì xấu, mới có thể cưới một người vợ thần thánh như em!"

"Nói hươu nói vượn!" Cô cười khẽ, ngẩng đầu hôn lên khóe môi chồng. "Lái xe cẩn thận một chút nha!"

"Đợi chút."

Một cái hôn nhẹ hiển nhiên không thể thỏa mãn người đàn ông tham lam, Hàn Mạnh Huân ôm lấy eo cô, cúi đầu nhiệt tình hôn vào đôi môi đỏ mọng của cô, cho cô biết được thế nào là tiêu chuẩn của nụ hôn nồng nhiệt.

"Ưm ~~ sáng sớm mà kích thích như vậy, thật không tốt lắm đâu?" Khi anh lưu luyến rời khỏi môi cô, cô liền thuận tay giúp anh sửa lại cà-vạt ở cố áo, có chút choáng váng mà nũng nịu một câu.

"Có cái gì không tốt? Nếu không phải là anh đi làm không kịp, chúng ta còn có thể "yêu" nhau buổi sáng một chút!" Anh cười đến mức giống như mèo trộm được thịt, ôm eo của cô đi tới cửa chính.

"Làm trò, anh cho rằng anh vẫn còn là đứa trẻ 17,18 tuổi sao?" Cô trợn mắt nhìn chồng mình một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hiện lên nét ngại ngùng đáng yêu.

Hàn Mạnh Huân nhếch đuôi lông mày, vẻ mặt trở nên có chút nguy hiểm. "Em bây giờ là chê anh lớn tuổi, không thể thỏa mãn em đúng không?"

"Không có mà! Anh không cần tự ti thăm dò như vậy." Mặt cô vô tội phủ nhận.

"Đáng chết!"

Anh đột nhiên bỏ xuống cặp công văn, mủi chân chuyển một cái mang cô trở vào trong phòng.

"Anh lập tức chứng minh cho em xem, bảo đảm em ba ngày không xuống giường được!"

Viên Thiệu Quân thấy nghiêm giọng, liền dùng sức kéo cánh tay của anh. "Đừng làm rộn! Anh đi làm trễ tới nơi rồi kìa!"

"Sĩ diện của đàn ông quan trọng hơn chuyện đi làm gấp trăm ngàn lần!" Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, anh có thể nào bị chính vợ của mình nghi ngờ năng lực tình dục? Anh nuốt không nổi sự khó chịu này .

"Thôi em xin lỗi mà! Người ta nói nói bậy."

Cô vội vàng ôm lấy anh, bưng lấy mặt của anh mà thanh minh, cho anh một nụ hôn nóng bỏng, nũng nịu ở trong lòng anh mè nheo, thậm chí nhìn anh bằng ánh mắt tình tứ.

"Buổi tối sẽ bồi thường cho anh, nha?"

"Em nói đó! Buổi tối ở nhà chờ anh về." Đàn ông làm sao chịu nổi vợ mình mềm mại đáng yêu làm nũng như vậy? Hai ba lần liền thua trận, xách cặp công văn lên lần nữa, mặt đắc ý dặn dò.

"Được rồi được rồi, đi đường cẩn thận đó!"

Cô giúp anh mở cửa chính ra, dựa vào cạnh cửa xinh đẹp phất phất tay.

Hàn Mạnh Huân hài lòng gật đầu một cái, lúc này mới mang tâm trạng vui vẻ đi thang máy xuống lầu.

Tiễn chồng ra khỏi nhà xong , Viên Thiệu Quân đóng cửa chính, cô duỗi mạnh cái lưng mệt mỏi —— tốt! Bắt đầu công việc nào!

Mặc dù trời sinh tính tình làm biếng, nhưng Viên Thiệu Quân vẫn dọn dẹp nhà cửa thường xuyên, hôm nay như thường lệ, cô đi siêu thị mua thức ăn hằng ngày.

Dù như thế nào cô cũng là một người vợ, giặt đồ nấu cơm đều là trách nhiệm của cô, ra ngoài mua thức ăn rồi sẵn đi dạo một vòng xem như vận động, cô cũng không thấy khó chịu.

Hôm nay cô mua một con cá điêu hồng còn tươi sống và nhiều rau quả, khoảng chừng 2 giờ sau, cô vất vả xách theo túi lớn túi nhỏ trở về nhà.

Chồng cô thường nói cô mua quá nhiều đồ, là khách hàng thân thiết trong mắt các nhân viên, chỉ cần người ta chào hàng cô liền ngoan ngoãn móc tiền ra. Cho nên đồ trong nhà ngày càng nhiều như núi, chỗ này một đống, chỗ khác một đống, làm mất sự gọn gàng ngăn nắp.

Nhưng đây lại chính là điểm đặc biệt ở nhà cô!

Thật là "gia đình nhân tính hóa", không giống như nhà người khác, yêu cầu phải vô cùng sáng sủa sạch sẽ, không được nhiễm một hạt bụi, y như là căn hộ mẫu vậy, ở một nơi như vậy chắc chắc sẽ không thể nào cảm thấy thoải mái cho nổi.

Dù sao chồng cô cũng không nói gì, cũng không vì vậy mà chê cô lười biếng, cả hai đều cảm thấy thoải mái là tốt rồi, cần gì phải giống nhà người ta?

Cô cũng không thích giống người khác ra vẻ kiểu cách, đối với cá tính thích nồng nhiệt, thoải mái, tự do tự tại của cô mà nói thì như vậy thật là nhàm chán.

Trong lúc cô vừa hát một bài dân ca, vừa xếp thức ăn mới mua vào tủ lạnh, thì điện thoại trong nhà đột ngột vang lên, cô vội đóng tủ lạnh lại rồi vọt tới phòng khách nghe điện thoại.

"Alo, đây là nhà họ Hàn . . . . . Tiểu Bích à! Thời gian tổng kết bản thào chắc là chưa tới phải không?" Vừa nghe là biên tập gọi điện đến, trong lòng cô không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, nghĩ là Tiểu Bích gọi để thúc giục bản thảo.

"Đừng có nôn nóng! Hôm nay mình gọi điện tới không phải muốn thúc ép bản thảo đâu." Tiểu Bích ở bên bên kia điện thoại cười cười, nụ cười của cô rất mờ ám.

"Vậy sao? Vậy cậu gọi điện thoại tới là. . . . . ." Cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng khoé miệng mới hiện lên nụ cười.



"Là như vầy, ông chủ mấy ngày gần đây đi du lịch ở Nhật Bản, đặc biệt có đem về một ít đặc sản địa phương muốn tặng cho mọi người trong nhóm phiên dịch, cho nên cậu xem hôm nay có rãnh không, không thì phiền cậu tới công ty một chuyến để nhận quà."

"Được, cứ như vậy nha!" Cô cười rất vui vẻ, làm lộ ra lúm đồng tiền nhỏ ở hai bên má. "Mình tất nhiên là rảnh rồi, để mình sửa soạn một chút rồi ra ngoài, chắc khoảng mười một giờ trưa mình sẽ tới công ty."

"Được, mình chờ cậu!"

Tiểu Bích hoàn thành nhiệm vụ, khoái trá tạm biệt cô rồi cúp máy.

Viên Thiệu Quân vui vẻ quay lại phòng bếp, sắp xếp rau quả vào tủ lạnh, sau đó vội vã trở về phòng sửa soạn lại mình.

Nếu muốn tới công ty, đương nhiên phải ăn mặc đẹp một chút, cô về phòng tìm kiếm trong tủ quần áo, lấy ra một cái áo màu đen cổ thấp ngực bó sát người mà cô ít có dịp được mặc, bên dưới phối hợp với một chiếc váy bò ngắn, mặc xong, cô cứ như trẻ con, hưng phấn đứng trước bàn trang điểm xoay phải xoay trái.

Sau khi kết hôn, cô đều ở nhà làm việc, cho nên cơ hội ra ngoài cũng không nhiều, chỉ thỉnh thoảng theo bố chồng tham dự những buổi tiệc xã giao, nhưng đó chỉ là những lần ít ỏi có thể đếm trên đầu ngón tay.

Cô rất thích mua quần áo, mua một đống nhưng lại không có cơ hội được trưng diện đi ra ngoài, mà cô làm sao có thể ăn mặc trang điểm xinh đẹp chỉ để đi siêu thị? Sẽ làm cho người ta dòm ngó!

Bởi vậy, tất cả quần áo đẹp cô đều xếp cất hết vào tủ, cho nên mỗi khi nhìn chúng là cô lại thấy tiếc; bây giờ thì tốt rồi, khó khăn lắm mới có một cơ hội được ăn mặc đẹp, cô tất nhiên cảm thấy vô cùng thích thú.

Cô hết sức vui vẻ, mang vớ da vào chân, rồi cẩn thận trang điểm nhẹ nhàng cho khuôn mặt, còn dán lông mi giả, cuối cùng mới cầm theo ví da, mang giày cao gót đi ra khỏi nhà.

Trên đường không ít đàn ông con trai lén nhìn cô, thật là thoả mãn lòng hư vinh của phụ nữ mà.

Điều đó chứng tỏ rằng tuy cô đã là phụ nữ 30 tuổi, nhưng vẫn xinh đẹp, vẫn thu hút được nhiều ánh mắt si mê của đàn ông, chồng cô có thể cưới được cô, chắc chắn kiếp trước đã tu luyện được rất nhiều may mắn a, ha ha ~~

Cô gọi một xe taxi chạy thẳng tới Nhà Xuất Bản. Nửa tiếng sau, vừa mới xuống xe cô đã nhìn thấy Tiểu Bích đang đứng đợi trước cổng chính của Nhà Xuất Bản rồi.

"Tiểu thư à, cuối cùng thì cậu cũng tới!" Tiểu Bích thấy cô xuống xe, vội vàng cười cười, tiến lên nghênh đón. "Mình đợi ở đây lâu lắm rồi, sắp chết vì lạnh đó."

"Sao cậu khách sáo quá vậy, không cần đặc biệt ra ngoài chờ mà..., mình cũng không phải là chưa từng tới đây, mình tự đi vào là được rồi!" Cô nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiểu Bích, cảm thấy rất áy náy.

"Có sao đâu? Mình thích ra ngoài đón cậu, thuận tiện làm nhân viên lười biếng trốn việc không được sao?" Tiểu Bích cười khúc khích, thân thiết đưa cô vào công ty.

"Ha ha ha...! Lời này của cậu đừng có để cho ông chủ nghe được đó nha!" Cô cười nói.

"Không sao, đây là “tiếng lòng của dân tộc”, cũng là bí mật chung, sẽ không ai để ý đâu." Tiểu Bích hài hước theo sát cô nói nhỏ, chọc cho cô cười to.

"Nè, nè, đã là bí mật, cho dù công khai, cậu cũng đừng cười lớn như vậy!" Tiểu Bích đẩy cô một cái, thiệt là, chuyện như vậy lỡ như bị ông chủ nghe được, vậy coi như tiêu đời.

"Được, được, được, mình biết rồi."

Tiểu Bích dẫn cô vào phòng tiếp tân, quả nhiên vừa vào phòng đã nhìn thấy trên bàn bày rất nhiều hộp quà được đóng gói đẹp mắt, làm cho Viên Thiệu Quân vô cùng vui thích.

"Oa ~~ thật sự rất nhiều đó!"

Viên Thiệu Quân vui vẻ chạy đến trước bàn sờ trái sờ phải, một lúc sau nụ cười mới dừng ở khóe miệng.

"Đóng gói rất là tỉ mĩ, nhưng lại không thể nhìn được bên trong là cái gì, thật mất hứng!"

"Đành chịu thôi! Lúc ông chủ đem về là đã được đóng gói kỹ như vậy rồi, mình cũng không biết được bên trong là cái gì."

Cô cũng rất muốn nhìn thử xem bên trong là cái gì, nhưng gói kỹ như vậy thì không còn cách nào khác, ông chủ cũng không chịu nói, bọn họ đành cứ như vậy mà gửi đi thôi.

"Vậy. . . . . . hay là mình chọn cái hộp được gói bằng giấy bạc này đi ."

Nếu Tiểu Bích cũng không biết có cái gì bên trong thì hỏi cô ấy cũng vô dụng, chi bằng cứ tự mình chọn thôi! Viên Thiệu Quân không nghĩ ngợi nhiều, lập tức chọn một món quà ưng ý nhất được gói bằng giấy màu bạc.

"Được được! Cậu thích là được rồi."

Chỉ cần chọn bất kỳ món quà nào trên bàn này cũng được, miễn là quà tặng được lấy đi thì coi như cô hoàn thành nhiệm vụ.

"Ừm!" Viên Thiệu Quân vui vẻ cầm gói quà được gói bằng giấy bạc lên, mặc dù không biết được bên trong có cái gì, nhưng được nhận quà là cô thấy vui rồi. "Vậy bây giờ mình có thể đi được rồi chứ?"

"Được rồi, khi nào rảnh thì trở lại Nhà Xuất Bản chơi nha." Tiểu Bích nhiệt tình nói.

"Làm ơn đi ~~ trong công ty toàn là sách với sách, có cái gì để chơi đâu?"

Tiểu Bích cười mắng:"Cậu nói vậy thật là làm mình thấy tổn thương nha!"

Đúng là mỗi ngày cô đều bị nhốt chung với một đống sách báo trong phòng, còn nói như vậy nữa, không phải là kêu cô đi mua đậu hủ rồi tự đập chết mình sao?

"Hắc hắc! Cậu cứ coi như mình là Đồng Ngôn Vô Kỵ! Là Đồng Ngôn Vô Kỵ!" (1)

((1)Đồng Ngôn Vô Kỵ: trẻ con nói nhảm!)

Viên Thiệu Quân cười cười tạm biệt Tiểu Bích rồi cầm món quà ra khỏi công ty.

Rời khỏi Nhà Xuất Bản, Viên Thiệu Quân gọi một chiếc xe taxi, trong khi chờ xe tới đón, cô ở ven đường hấp tấp xé bỏ lớp giấy gói, khám phá món quà bí ẩn.

"Ồ~~ thì ra là chè Dương Canh! (2)

((2)là một loại điểm tâm nấu bằng bột đậu đỏ, va-ni, đường cát)!"

Cô chăm chú nhìn món quà, đóng gói kỹ lưỡng như vậy thì ra bên trong là mấy hộp chè Dương Canh.

Thật ra thì ăn chè này cũng tốt, nhưng vấn đề là một mình cô làm sao có thể ăn nhiều như vậy? Cho dù cô có cùng với chồng và cả nhà ăn từ từ thì e là cũng không thể ăn hết được, phải làm sao đây?

Đang bận đau đầu suy nghĩ cách giải quyết mấy hộp chè này thì xe taxi tới, cô lên xe, tài xế hỏi cô muốn đi đâu, ngay lúc đó cái bóng đèn trong đầu cô đột nhiên bật sáng.

(bóng đèn bật sáng: ý nói nảy sinh ra ý tưởng, suy nghĩ hay ho nào đó)

"Đến Tập Đoàn Hàn Thị."

Xe taxi đi tới vào một khu vực cực kỳ sầm uất, Viên Thiệu Quân xuống xe, dừng bước trước một toà cao ốc văn phòng sang trọng.

Trước cửa toà nhà gió thổi rất mạnh, làm cô không khỏi nheo mắt lại. Viên Thiệu Quân nhìn lên toà cao ốc suy nghĩ môt lúc lâu, khóe miệng cong lên mỉm cười.

Chồng cô nhất định sẽ không thể ngờ rằng cô đột ngột xuất hiện ở đây, đúng lúc có thể cho anh một ngạc nhiên, ông chủ cô lại tặng chè Duong Canh, thật thích hợp để mượn hoa dâng Phật nha. Ngoài ra, còn có thể để cho nhân viên của công ty thấy bà chủ như cô cũng rất là lịch sự nho nhã, sẵn dịp mà thăm dò tình hình luôn, cô thật sự quá thông minh, hô hô hô ~~

Cô bước vào đại sảnh, hướng về quầy tiếp tân nói ra thân phận của mình, làm cho cả quầy tiếp tân một phen hết hồn, thiếu chút nữa thì té, bọn họ nhanh chóng cung kính dẫn cô đến trước thang máy, sau đó còn nhấn nút dùm ..

"Cám ơn cô!"

Khi thang máy vừa mở ra, Viên Thiệu Quân bước vào trong, quay đầu lại mỉm cười về phía nhân viên lễ tân nói lời cảm ơn.

"Đúng rồi, phiền cô không cần báo trước với tổng giám đốc là tôi tới đây, tôi muốn cho anh ấy một sự bất ngờ."

"Vâng! Xin phu nhân đừng lo, tôi tuyệt đối sẽ không nói!" Nhân viên lễ tân lấy tay đặt trên miệng làm động tác kéo khoá, ý bảo rằng sẽ tuyệt đối biết giữ mồm giữ miêng..

"Cám ơn ~~" trước khi cửa than máy đóng lại, cô không quên nhìn về phía cô nhân viên bằng đôi mắt xinh đẹp, cảm ơn sự phối hợp nhiệt tình của cô ấy.

Thang máy rất nhanh sẽ lên tới cao nhất, lầu hai mươi sáu. Khi cửa thang máy vừa mở, cô nhẹ nhàng bước vào khu làm việc, lại kinh ngạc phát hiện chỗ ngồi từ trước tới giờ của nhân viên thư ký bây giờ lại trống không.

"Lạ thật, sao thư ký Lý lại không có ở đây?"

Thư ký của chồng cô họ Lý tên Mỹ Quyên, là một phụ nữ ngoài 30 dịu dàng, xinh đẹp, đã là người mẹ có một con.

Cô và Lý Mỹ Quyên cũng coi như có chút quen biết, ngay từ đầu là lão công cố tình muốn cô và Mỹ Quyên kết thân , nói rằng như vậy để tránh cho cô khỏi phải suy nghĩ lung tung, mắc công sau này cô đột nhiên lại ăn dấm phải dấm chua của thư ký.

Làm ơn đi, căn bản trước giờ có khi nào cô suy nghĩ lung tung đâu chứ?

Cô rất tin tưởng chồng mình , tin chắc anh sẽ không thể nào đã có cô rồi mà còn muốn năm thê bảy thiếp, huống hồ Mỹ Quyên còn là gái đã có chồng, bản thân gia đình cô thì đang hạnh phúc, cô làm sao có những ý nghĩ lung tung được?



Cô vừa nghĩ vừa cười, trực tiếp đi thẳng đến phòng làm việc của Hàn Mạnh Huân, nghĩ thầm nếu đã cho anh sự bất ngờ thì cô cũng không cần gõ cửa làm gì, chần chừ 1 lúc cô đẩy cửa ra ——

"Ông xã, anh xem em đem đến cái gì nè? . . . . . . A~, hai người đang làm việc sao?"

Vừa đi vào phòng làm việc của Hàn Mạnh Huân , cô liền ngây ngẩn cả người, vốn đang hào hứng vui vẻ, cô liền như bị tạt một chậu nước lạnh.

Trời ạ! Sao bây giờ lại thành ra như thế này?

Chuyện chồng cô ngồi ở trước bàn làm việc đương nhiên bình thường, vấn đề là tại sao lại xuất hiện một người phụ nữ lạ, lại còn đang giở trò với chồng cô? !

Oh My God! Ả đàn bà kia muốn làm gì với chồng cô đây? Mặc dù cô nhìn thấy chồng mình có vẻ không vui, lập tức đem tay của ả đẩy ra, nhưng. . . . . . Tình huống này vẫn còn rất mờ ám nha!

"Thiệu Quân? Sao em lại đột nhiên tới đây? !"

Hàn Mạnh Huân tất nhiên rất sững sờ, anh hoàn toàn không ngờ tới vợ mình lại có thể "đột kích thị sát" , Anh đứng bât dậy, vội vã chạy đến bên cạnh bà xã.

"Àh, có người tặng cho em rất nhiều chè Dương Canh, em muốn đem tới ra công ty chia sẽ cho mọi người ăn đó mà!" Cô trừng mắt nhìn anh, làm như không có chuyện gì bước tới.

"Thế nào lại không gọi điện trước khi tới?" Anh nhất định sẽ xuống lầu đón cô!

". . . . . . Em không phải đã quấy rầy đến anh chứ?"

Hiện tại trong tình huống này không phải anh nên giải thích một chút sao? Chứ đâu phải y như là đang ép cung hay chất vấn cô. Cô cảm thấy có chút ấm ức trong lòng, nhanh chóng nhìn qua bóng dáng của chồng mình, liếc nhìn người phụ nữ phía sau một chút.

Ả ta là ai?

Dạng đàn bà chanh chua la hét chửi thề tuyệt đối không phải là Style hành xử của cô, cho nên cô nhẫn nại cho chồng mình thời gian để xem anh giải thích như thế nào về chuyện này.

Cũng may cô cũng thấy rõ ràng chồng mình có né tránh hành động của ả kia, nếu không thì cô cũng sẽ hiểu lầm.

"Cái gì mà quấy rầy, em nói đùa gì vậy?!"

Hàn Mạnh Huân quả thật muốn điên rồi, anh bắt đầu nóng nảy giải thích.

"Thư ký Lý giúp anh đi chi nhánh ngân hàng ở khu vực phía Nam, yêu cầu khách hàng bảo lưu chữ ký mẫu trên hồ sơ, vừa vặn vị này là Trần tiểu thư, một khách hàng đến công ty muốn vay vốn, vừa rồi không cẩn thận làm đổ ly trà của anh, cho nên cô ấy mới cầm khăn giấy lau tay giúp anh một chút; anh đang muốn nói là để tự anh làm, không ngờ ngay lúc đó em lại tiến vào."

"Thật sự là như vậy đó!"

Dựa vào sự tin tưởng đối với chồng, vừa nghe anh nói như vậy, Viên Thiệu Quân liền yên tâm, nở nụ cười tươi như hoa, đem chè Dương Canh đặt trên bàn của anh.

"Ông xã yên tâm đi, Trần tiểu thư đây thoạt nhìn rất có khí chất, hoàn toàn không giống như loại hồ ly tinh, nên em không có để bụng chút nào đâu."

Lời nói này vừa sắc bén vừa cao thâm, hoàn toàn không mang bất kỳ sự nghi ngờ nào, lại có thể dạy cho Trần Ngọc Tiệp cư nhiên đổi sắc mặt.

Cô ả quả thật đối với Hàn Mạnh Huân có sinh lòng ham muốn, cũng biết là anh đã có gia đình. Nhưng ở thương trường lăn lộn nhiều năm, đã gặp nhiều loại đàn ông, đã thấy nhiều người thay lòng đổi dạ, ả tin rằng chỉ cần đàn bà chủ động một chút chắc chắn không khó làm cho đàn ông di tình biệt luyến (*)

((1)Di tình biệt luyến: nôm na là đi yêu người khác)

Hôm nay cô ta vất vả lắm mới tìm được cơ hội phát ra tình ý quyến rũ Hàn Mạnh Huân , không ngờ Hàn Mạnh Huân một chút phản ứng cũng không có thì thôi, sao ngay vợ của hắn cũng bất ngờ đến công ty tới kiểm tra đột xuất?!

Có tật giật mình, Hàn phu nhân thoạt nhìn rõ ràng chỉ là thích ăn diện bề ngoài, mặt dài chứ não không dài (2), là loại đàn bà nhà giàu phách lối, ai ngờ đâu người phụ nữ này hình như không hề ngu ngốc, mắng chửi người không mang theo nửa chữ thô tục, lại cố ý từng chữ làm Trần Ngọc Tiệp cô chột dạ, thật không thể khinh thường.

((2) có nghĩa là chỉ có vẻ bề ngoài chứ không thông minh)

"Chắc hẳn cô chính là Hàn phu nhân phải không?"

Trần Ngọc tiệp miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng gạo, ép buộc mình đưa một tay ra chào hỏi với Viên Thiệu Quân.

"Xin chào, tôi là quản lý tài chính của Đại Ngọc Châu, tên Trần Ngọc Tiệp."

"Rất hân hạnh được gặp mặt."

Viên Thiệu Quân cũng hữu lễ vươn tay, bâng quơ nắm lấy bàn tay của cô ta.

Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra lại rất nhanh, đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này Hàn Mạnh Huân tự dưng không khỏi rùng mình ——

Kỳ quái, hai người phụ nữ lịch sự bắt tay nhau, thế nào lại cảm thấy giống như cao thủ so chiêu Đao Quang Kiếm Ảnh (3), làm Hàn Mạnh Huân từ đầu đến chân đều run lên.

((3) ý nói đang đánh nhau á)

Bởi vì trên phương diện cộng tác trong công việc, anh và Trần Ngọc tiệp đã gặp mặt vài lần.Quen với việc nhìn sắc mặt mà phán đoán, sao anh còn có thể đến mức chậm tiêu mà không hiểu được Trần Ngọc Tiệp đối với anh có tình ý.

May mắn là Trần Ngọc Tiệp thông minh không có đem tình ý đó mà phơi bày ra, cho nên anh cố hết sức sủng nịnh khi kể về vợ mình, cố ý khiến cho Trần Ngọc Tiệp biết khó mà lui.

Nhưng ai biết người đàn kia không vì như vậy mà bỏ cuộc, thậm chí hôm nay lại lợi dụng đổ nước trà, có ý đồ quyến rũ anh, cũng may vợ anh đột nhiên bất ngờ xuất hiện, mới có thể giúp anh bảo toàn "trinh tiết". .

Chỉ là sao phản ứng của vợ anh lại bình tĩnh quá mức như vậy? anh vội vã giải thích với cô, nhưng cô lại có vẻ như không thèm để ý? Bình thường vợ người ta bắt gặp loại chuyện mập mờ như thế này, coi như không xăn tay áo đánh cho đối phương một trận, thì ít nhất cũng sẽ cùng chồng tranh cãi ầm ĩ, vậy mà vợ anh lại biểu hiện quá "hào phóng" đi, không hề có một chút dấu hiệu nào của sự ghen tuông.

Lòng của "đại trượng phu" như anh của có chút bị tổn thương nha . . . . .

"Cám ơn cô đã coi trọng tôi, không đem tôi quy thành loại hồ ly tinh hạng nhất."

Trần Ngọc Tiệp nở nụ cười yếu ớt nhưng trong mắt lại không chứa ý cười.

"Chẳng qua tôi vẫn là có ý tốt muốn khuyên nhủ cô, Mạnh Huân là một người chồng ưu tú như vậy, cô nhất định phải cẩn thận một chút, đừng để cho chồng mình bị người khác câu đi mất, dù sao đàn bà bây giờ rất là ghê gớm."

"Bao gồm cả Trần tiểu thư đây sao?" Viên Thiệu Quân hỏi thẳng, duy trì nụ cười lịch sự cơ bản, nhưng thật sự là đang cố gắng khống chế bộ mặt của mình đừng để tỏ ra quá dữ tợn.

"Ha ha, Hàn phu nhân cô thật thích nói đùa~~"

Trần Ngọc Tiệp vẻ mặt biến đổi, không muốn tiếp tục đề tài này, xoay người hướng Hàn Mạnh Huân nói lời tạm biệt.

"Mạnh Huân, có vợ anh tới chơi, xem ra ý muốn ban đầu tính mời anh ăn bữa cơm để bàn kế hoạch, nhưng giờ không thể được rồi, về phần chúng ta chưa nói xong vấn đề vay vốn thì để hôm khác có thời gian chúng ta bàn bạc lại kỹ hơn, có được không?"

"Tốt."

Hàn Mạnh Huân hận không thể đuổi ôn thần này đi càng nhanh càng tốt, lập tức liên tục gật đầu.

"Như vậy Hàn phu nhân, chúng ta có cơ hội sẽ trò chuyện tiếp!"

Trần Ngọc Tiệp lạnh như băng, lịch sự hơi gật đầu với Viên Thiệu Quân rồi vừa bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của Hàn Mạnh Huân.

"Cô ta là ai vậy?" Đợi Trần Ngọc Tiệp rời khỏi phòng làm việc, cô không đổi sắc mặt hỏi chồng mình.

"Không phải cô ta vừa mới nói sao, cô ta là quản lý tài chính của Đại Ngọc Châu."

Hàn Mạnh Huân sa sầm mặt, vẫn có chút tức vì vợ mình không có vẻ ghen tuông.

"Cô ta tới thương lượng cùng công ty về phương án vay vốn, anh cũng không ngờ tới cô ta lại đột nhiên dựa sát vào anh như vậy."

"Không sao mà! Chuyện qua rồi coi như bỏ, dù sao cô ta cũng không có chiếm được tiện nghi gì." Thiệu Quân cười he he, an ủi ngược lại chồng mình.

Hàn Mạnh Huân không vì sự an ủi của cô mà thả lỏng, ngược lại, cô cứ thoải mái như thế càng làm anh buồn bực hơn.

Tại sao vợ anh không giống nhà người ta, lúc nào cũng xem chồng mình như bảo bối?

Không phải hi vọng cô lúc nào cũng phải nơm mớp lo sợ, canh chừng, mà là khi gặp phải tình huống như ban nãy, dầu gì cô cũng nên biểu hiện có một chút ghen tức, nếu không sẽ làm người chồng như anh có cảm giác mình hình như không có giá trị.

Hôm nay thử đổi thành anh là cô, thấy cảnh tượng mờ ám như thế, nhất định sẽ nhảy dựng lên rồi nổi khùng, nhưng cô thì không như vậy, còn vui vẻ cười nói , làm cho anh nếm mùi của "siêu cấp tự ti".

Ít nhất, ít nhất giả bộ một chút cũng được, bày tỏ là trong lòng cô lúc nào cũng quan tâm anh. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cách Mạng Bà Xã

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook