Bưu Hãn Dân Quê

Chương 2: Trận đấu cấy mạ.

Thập Nhị Cửu Lâu

20/11/2014

Đêm nay Hắc Muội thật đúng là nói được làm được, dám canh giữ ở bờ ruộng xem nước trong mángtừng chútchảy trong ruộng nhà nàng, cha nàng Phùng Quý khuyên cũng khuyên không được.

“Cha, cha mau về nhà ăn cơm đi, buổi tối nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai chúng ta bắt đầu cấy mạ.”

“Vậy con cũng phải về nhà ăn cơm a.”

“Cha, con mà đi nói không chừng bọn họ lại đây đào đất , tối hôm nay không để nước chảy đủ, ngày mai chúng talàm sao cấy mạ.”

Phùng Quý ngẫm lại cũng đúng cuối cùng đành phải lay độngtự mình về nhà ăn cơm trước.

Ông vừa trở về nhà, Béo Nha vội vàng bưng nước lạnh lên, uống xong lại đưa ông đến bên thùng nước gột rửa bùn đất trên người.

Ông sờ đầu Béo Nha đầu nói, “Béo Nha hiện tại cũng giỏi giang như nhị tỷ con .”

Mặc dù một thân mệt mỏi nhưng vẫn cảm thấy thực vui vẻ.

Tắm rửa xong chuyện đầu tiên chính là vào phòng nhìn vợ Lâm Tú Cô.

“Hôm nay cày cả một ngày, làm ông mệt chết rồi, mau đi ăn cơm đi.”

Tú Cô nhìn chồng phơi nắng đến da đen kịt trong lòng khổ sở, trong thôn tuy nói rất nhiều nhà cũng không có gia súc cày ruộng đều là dựa vào sức người, nhưng trong nhà bà chỉ có Phùng Quý là một người đàn ông, thành thân suốt mười tám năm , lại không thể sinh một đứa con trai cho Phùng gia ông, cày ruộng toàn dựa vào một mình Phùng Quý, thật sự rất vất vả.

Phùng Quý dường như biết Tú Cô muốn nói cái gì đó, vội vàng nói trước, “Một chút cũng không mệt, Hắc Muội và Béo Nha hiện tại đều có thể giúp đỡ, hiện tại nàng đang mang thai, không nên nghĩ loạn , nói sau Hắc Muội làm việc nhà nông cũng không thua nam đinh, sáng mai nó sẽ cùng ta đi cấy mạ, khẳng định có thể một ngày làm xong.”

Phùng Quý mang theo hai đứa con gái nhỏ ở trong sân vô cùng cao hứng ăn cơm, chừa lại hai củ khoai lang để ở một bên.

Phùng Quý cơm nước xong đem chén cháo trước đo Hắc Muội đã lưu lại bưng vào trong phòng cho vợ, thế này mới cầm hai củ khoai lang đi ra ruộng nước.

Hắc Muội tiếp nhận khoai lang ăn như hổ đói, nàng thật đúng là đói bụng.

Phùng Quý nhìn tướng ăn của nàng cười cười, Hắc Muội này thật đúng là giống con trai.

“Cha, cha đi nói với tiểu thúc một tiếng, sáng sớm chúng ta cấy mạ, nhờ thúc ấy đến hỗ trợ, ruộng nước nhà bọn họ hôm nay không đến phiên tháo nước, ngày mai hẳn là có thể tháo nước .”

Phùng Quý gật đầu, “Vậy con ở đây trông coi, cha đi nhà bà nội con, lát nữa đến đổi cho con.”

“Dạ”

Phùng Quý từ ruộng nước hướng lên trên đường đi tắt qua sườn núi đi đến nhà đệ đệ ông Phùng Kim, cũng là nhà cũ của ông, chẳng qua lúc trước thời điểm ở riêng nhà cũ chia cho đệ đệ, ông trừ bỏ được chia hai mẫu ruộng nước trên đất gò kia, cơ hồ là cái gì cũng không có .

Nhà ở hiện tại là lấy tiền của nhà mẹ đẻ Tú Cô xây cất .

Cha Phùng Quý chết sớm, nương ông là Phùng bà bà thân thể vẫn khỏe mạnh, thật xa nhìn thấy bà Phùng Quý vội vàng hô, “Nương!”

“Đại quý, con đã đến rồi, ăn cơm chưa?”



“Nương, con đã ăn , Tiểu Kim đâu?”Phùng Quý nhìn trên bàn cơm có cháo đậu xanh còn có một chậu bánh mì thơm ngào ngạt hành dầu.

“Là đại ca đến à, huynh tìm chồng muội có chuyện gì không?”Từ trong phòng đi ra là một người phụ nữ trẻ khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặc một thân quần áo rách vá, khuôn mặt xinh đẹp, nói chuyện tròng mắt quay tròn chuyển động, chính là Vương Kiều Nga vợ của Phùng Kim.

Phùng Quý vội vàng tươi cười nói, “Đệ muội, sáng mai ta cấy mạ, muốn nhờ Tiểu Kim đi giúp —— “

Ông còn chưa nói hết, Vương Kiều Nga liền tỏ vẻ xin lỗi nói, “Ai nha, đại ca thật sự là ngại a, hai ngày nay muội không thoải mái, chồng muội đi trấn trên đến nhà mẹ muội lấy thuốc.”

Phùng Quý chà xát tay không nói thêm lời nào nữa, Vương Kiều Nga liếc mắt nhìn ông một cái khóe môi hé ra cười xoay người vào buồng trong.

Phùng bà bà nói, “Đại quý, không phải nương nói con, cô vợ ma ốm của con chính là con gà chỉ biết kêu khanh khách không biết sinh trứng, con đã ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi rồi, cho tới bây giờ ngay cả một đứa con trai cũng không có, một phòng hàng lỗ vốn, chuyện gì cũng phải dựa vào một mình con làm, nghe nương nói, con nên bỏ nó —– “

“Nương, trong nhà còn chờ con trở về , con đi đây!”

Phùng Quý luống cuống muốn về nhà.

Phùng bà bà xem xét trong phòng, tựa hồ con dâu thứ hai ở trong phòng không đi ra, vội vàng cầm lấy một miếng bánh hành khô nhét vào tay Phùng Quý, “Mau ăn.”

Thấy Phùng Quý cầm ở trong tay không ăn, quát khẽ, “Ăn ở trong này, đừng lại mang về cho người đàn bà vô dụng kia.”

Phùng Quý bất đắc dĩ nói, “Nương, nàng đang mang thai —– “

Phùng bà bà liếc trắng mắt nói, “Được rồi, mau trở về đi, nếu nó có thể giống Kiều Nga tiến vào cửa Phùng gia ta đã có thể sinh con trai thì con cũng đã không phải khổ cực như bây giờ.”

Nhìn cha cúi đầu ảo não đi tới, Hắc Muội khẽ hừ một tiếng, “Cha, có phải nhị thúc không ở nhà lại đi trấn trên không ?”

Phùng Quý gật đầu.

Hắc Muội cười nhạo một tiếng, kết quả như vậy nằm trong dự kiến của nàng, “Cha, lần sau bà nội kêu cha đi giúp nhà nhị thúc cấy mạ nếu cha đi con sẽ không nấu cơm , con dẫn theo Béo Nha Tứ Nha đi trấn trên làm ăn mày.”

Phùng Quý thở dài, “Ai, Hắc Muội, nói như thế nào hai nhà chúng ta cũng là —— “

“Là huynh đệ ruột có phải không? Có huynh đệ nào như vậy sao?”Hắc Muội đứng lên nói, “Cha, từ lúc con biết chuyện đến nay cũng chỉ thấy cha đi giúp nhà bọn họ làm việc, bọn họ có khi nào giúp nhà chúng ta việc gì chưa, có huynh đệ như vậy sao? Dù sao hôm nay con đã nói , nếu cha lại đi giúp nhà bọn họ làm việc con sẽ mang theo Béo Nha Tứ Nha lên trấn làm ăn mày, không trở lại cái nhà này nữa, con nói được thì làm được.”

Phùng Quý lại không nói lời nào, thật ra trong lòng ông cũng khó chịu, cha ông chết sớm, hồi đó chính mình là người duy nhất trong nhà lao động cực khổ làm ruộng nuôi cả nhà, đem đệ đệ Phùng Kim duy nhất này thương yêu như con mình, thậm chí còn đưa hắn đến trường tư ở trấn trên đọc sách vài năm, từ lúc hắn cưới vợ ở trấn trên đã xa lạ không ít.

Hắc Muội nhìn bộ dạng thương cảm của cha cũng không thể nói thêm gì nữa, tiếp tục ngồi ở trên bờ ruộng, cầm lá sen lớn ở trên đùi chính mình và cha nàng quạt đuổi muỗi, “Cha, cha về đi, con chờ tháo nước xong cũng trở về nhà ngủ, ngày mai chúng ta dậy sớm tranh thủ thời gian cấy mạ một ngày một đêm hẳn là không xê xích gì nhiều .”

“Nếu không hiện tại cha sẽ đem mạ rút trước, như vậy ngày mai có thể nhanh chút.” Phùng Quý suy nghĩ nói.

Hắc Muội vừa nghe nghĩ cũng đúng, dù sao hiện tại nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi còn không bằng trước đem mạ nhổ lên, ngày mai chỉ cần cấy xuống, như vậy sẽ mau hơn.

“Được, cha với con cùng nhổ đi!”



“Con không biết, nhổ không tốt, một mình cha làm là được rồi.”

“Không biết thì con có thể học a, hai năm trước cha cũng nói con không biết cấy mạ a.”

Phùng Quý cười cười, nhớ tới tình cảnh hai năm trước.

Khi đó con gái lớn Cát Tường vừa mới đính hôn vì chuẩn bị đồ cưới ông đã không cho nàng xuống ruộng cấy mạ, thân thể Tú Cô luôn không tốt làm không được bao nhiêu việc nhà nông, ông cũng đau lòng không cho bà xuống ruộng, vì thế hai mẫu ruộng nước đều phải dựa vào một mình ông làm việc.

Khi đó Hắc Muội vừa tròn mười một tuổi nói nàng muốn cùng ông xuống ruộng làm việc, chọc ông cười, nhưng không nghĩ tới Hắc Muội là người tính tình ương ngạnh mặt trời chưa lên mọc đã ở trong ruộng nước chậm rãi học, cuối cùng ba ngày cứ thế cắm được không ít.

Hắc Muội không nói hai lời trực tiếp đi theo phía sau cha đến bên góc ruộng nước.

Nương theo chút ánh sáng mơ hồ của hoàng hôn cuối cùng có thể thấy bộ dạng mạ xanh um tươi tốt ở nơi này.

Phùng Quý thoát giầy xuống nước, khom lưng xuống từ ngoài vào trong bắt đầu nhổ mạ, một bên nhổ một bên nói, “Duỗi ngón tay tới rễ mầm miễn cho khi nhổ bị đứt .”

Hắc Muội gật đầu cũng vội vàng cỡi giầy vén ống quần xuống nước, học bộ dạng của cha giơ tay sờ soạng gốc mạ trong bùn, vươn hai ngón tay xuống moi móc liền đem mạ nhổ lên.

Chỉ chốc lát sau càng nhổ càng nhiều, càng nhổ càng nhanh, rất nhanh đã có một bó to , lại học theo cha rút một mảnh lá mạ buộc chặt thành một bó, rễ mạ hướng về phía giữa ruộng nước.

Hai người bận rộn vài canh giờ , ánh trăng mọc lên thật cao trên không trung, chiếu xuống ruộng nước tỏa sáng chói lọi.

Phùng Quý mệt đến thắt lưng đều thẳng không đứng dậy.

“Cha, không sai biệt lắm , chúng ta về nhà nghỉ ngơi đi! Sáng mai lại đến.” Hắc Muội thấy tháo nước không sai biệt lắm , mạ cũng nhổ hơn phân nửa .

Hai người về nhà rửa mặt xong lúc lên giường ngủ trăng đã nhô cao, mệt mỏi một ngày tự nhiên vừa nằm xuống liền ngủ.

Hắc Muội là bị Tứ Nha đánh thức , tiểu hài tử ngủ sớm thức dậy cũng phá lệ sớm, nàng nhìn ngoài cửa sổ, thấy sắc trời đã sáng không ít.

Nàng tuyệt đối dậy muộn, nàng vội vàng ra đồng, cha đã đi từ sớm , Béo Nha thế nhưng cũng đã đi ra phía sau núi cắt hoa ngũ vị.

“Tứ Nha, sao muội không kêu tỷ dậy sớm một chút?!”

“Cha nói đừng gọi tỷ, cho tỷ ngủ nhiều một chút.” Tứ Nha sợ đánh thức nương, nói chuyện âm thanh ép tới rất thấp.

Hắc Muội sờ sờ đầu nàng, cười cười, “Tứ Nha về sau đừng nghe cha , cha so với tỷ càng mệt, tỷ không đi làm việc thì cha phải làm một mình.”

Tứ Nha gật đầu.

“Tứ Nha, điểm tâm sáng, chờ tam tỷ trở về, hai đứa ăn đi, ăn xong rồi thì đưa điểm tâm ra ruộng cho cha và tỷ, hâm nóng mì trong nồi lại bưng vào cho nương.”

Tứ Nha một bên lên tiếng trả lời một bên đi theo phía sau Hắc Muội ra cửa , thân hình nho nhỏ ngồi xổm ở vườn rau vừa nhổ cỏ vừa cùng nàng nói lời tạm biệt.

Hắc Muội bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi hôm qua trở thành hư không , vì những người thân đáng yêu này nàng phải mau chóng trở nên mạnh mẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Nguyên Tôn
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bưu Hãn Dân Quê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook