Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 145: Truy xét chân tướng

A Tiều

06/05/2018

Editor: Thơ Thơ

Công chúa vậy mà bỏ rơi nàng, xoay người đi vào bên trong.

Đổng Khanh giận tái mặt, cắn răng một cái, nhỏ giọng nói: "Thẩm Mộ Thu......."

Nghe vậy, quả nhiên thân thể Trường An cứng đờ, sau đó nhanh chóng dừng bước, quay người lại, trợn to hai mắt hỏi "Ngươi nói Thẩm Công Tử thế nào?"

Công chúa cố ý ẩn giấu, hôm nay không thể làm gì khác hơn là lợi dụng Thẩm Mộ Thu rồi.

Đổng Khanh không nhanh không chậm nói: "Công chúa có biết Thẩm Mộ Thu rất thích chưng cất rượu không? Ta nói cho hắn biết, ta đã từng uống qua hoa tửu nào đó, vào miệng tinh khiết và thơm, trong đó tuyệt vời vô cùng, so với rượu hắn cất muốn hơn, hắn nghe rồi, cảm thấy hứng thú, lại khổ vì vô cách điều chế."

Nghe nói Thẩm Mộ Thu cố ý muốn Hoa tửu, Trường An vội vàng nói: "Ngươi nói cho Thẩm Công Tử, ta sẽ giúp hắn lấy được cách điều chế, vô luận hắn muốn cái gì, ta đều đi kiếm đưa cho hắn." Thotho_

Đổng Khanh ngước mắt hỏi "Như vậy, công chúa còn có loại hoa tửu đó sao? Ba năm trước đây, ngươi đã từng cho ta một bình, hoặc là trong cung ngươi còn nữa, nếu không thì nói, ngươi có thể nói cho hạ thần, rượu từ đâu tới. Lấy được rượu, chỉ cần nếm chút mùi vị, Thẩm Công Tử có thể điều chế ra."

"hoa tửu này........" Trường An có vẻ hơi khó xử, hơi đắn đo một lát.

Đổng Khanh liếc nàng một cái, nói: "Xem ra, Thẩm lão bản là vô duyên thưởng thức mùi vị hoa tửu tuyệt mĩ này."

"Ta sẽ cho!"

Nói xong, Trường An rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Nhưng........ Ta đồng ý với biểu tỷ, không nói. Nàng nói một khi tiết lộ ra ngoài, sinh mạng ta sẽ có nguy hiểm, để cho ta vô luận như thế nào cũng không thể nói cho người khác biết, bình hoa tửu này từ đâu mà đến. Nếu các ngươi ưa thích loại rượu đó như vậy, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp lại đi lấy một bình tới."

Quả thật là Đậu gia giở trò quỷ.

"Hạ thần hiểu. Nếu công chúa khó xử, như vậy Đổng Khanh không hỏi tới nữa là được." Đổng Khanh thở dài nói: "Hạ thần cáo lui."

"Này, đợi đã nào...!" Trường An cất giọng gọi, bỗng chốc, hơi đỏ mặt. Trầm thấp mở miệng nói: "Xin ngươi nói cho Thẩm Công Tử, để hắn chờ, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp lấy cho hắn." Thotho_

"Công chúa, nếu Đậu cô nương đã nói rồi, sinh mạng ngươi sẽ gặp nguy hiểm, như vậy, xin hỏi ban đầu tại sao ngươi lại giao hoa tửu cho hạ thần đây?"

Nhắc qua, nhất thời gương mặt Trường An hoảng sợ, nói thật nhỏ: "Vốn là còn tốt, cho đến khi hoàng huynh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đại Hắc Cẩu của ta đột nhiên bị phụ hoàng giết đi, lúc ấy không khí trong cung rất khủng bố, hoàng huynh bị thương nặng. Hôn mê bất tỉnh, cả ngày phụ hoàng âm khí nặng trĩu, biểu tỷ nói, hoàng huynh uống rượu của ta, rượu kia quá mãnh liệt. Để cho hắn say khướt, cho nên mới ngã vào trong hồ, nếu như nói ra là ta đưa, ta sẽ mất mạng."

Đổng Khanh hỏi tiếp: "Như vậy, tại sao ngươi lại nâng cốc đưa cho ta?"

Trường An ưm mấy tiếng, liếc nàng một cái. Sau đó rất là xấu hổ nhỏ giọng nói: "Từ nhỏ ra vào cung đình, ngươi đã biết đến, mặc dù ta có hai mẫu thân. Cũng không người thương yêu, phụ hoàng ta lại rất trọng nam khinh nữ, cơ hồ từ nhỏ chưa từng yêu thương ta, mấy năm này, chiến sự Phương Tây nhiều năm liên tục. Mỗi năm triều đình đều có đại thần lên tiếng, đề nghị đưa công chúa đi hòa thân ở biên cương xa xôi xóa bỏ chiến tranh. Công chúa giống ta vốn không được sủng ái, rất dễ dàng bị đưa đi hòa thân ở Bắc Trường Thành, vì vậy ta hết sức lo lắng, mình sẽ bị đưa đến nơi đất cằn sỏi đá......... Hoàng huynh là thái tử, hoàng trữ (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua) nói chuyện rất có phân lượng, ngươi lại có thể sẽ lên làm hoàng tẩu ta, ta chỉ muốn lấy lòng các ngươi, vì tương lai sẽ không để cho ta đi hòa thân, rượu kia hết sức hiếm có, ta vốn tưởng rằng....... Các ngươi sẽ thích."



Đổng Khanh nói: "Làm sao công chúa biết được, Đổng Khanh và hoàng thượng nhất định sẽ thích hoa tửu này, có người nói với ngươi như vậy hay không? Cho nên khiến ngươi tặng rượu cho ta?" Thotho_

Trường An lắc đầu nói: "Một ngày kia, tình cờ gặp dịp Trung thu, hoàng huynh mời ngươi nhân đêm vào cung yến ẩm, cùng hắn ngắm trăng. Ban ngày ta theo mẫu thân xuất cung, đi bái phỏng trong phủ của dì, bà đáp ứng cho ta không ít đồ tốt, trong đó có một bình hoa tửu, thân bình sáng không giống bình thường, dì lôi kéo tay của ta nói với ta, hoa tửu này có được không dễ, hết sức hiếm, vốn là rượu ngon như vậy, muốn dâng vào cung cho thái tử uống, làm thành lễ vật tiết Trung thu; chỉ là, bà thiên vị, chỉ muốn cho ta. Ta thu được rượu kia, thì vui mừng hồi cung, sau đó đem bình rượu ngon hiếm có này tự tay chuyển giao cho ngươi."

Đổng Khanh tiếp tục hỏi: "Nếu là muốn lấy lòng thái tử, vì sao không trực tiếp đưa cho hắn, ngược lại còn cố ý chờ ta vào cung, lại chuyển giao cho ta?"

Trường An nói liên tục: "Sau khi Trường An hồi cung, vốn định đến thẳng tìm hoàng huynh, mà bên cạnh ta có một cung nhân nói, thái tử thân là thái tử, trên đời này có vật gì hiếm lạ, hắn chưa từng thấy, chưa thử qua hay sao? Ta suy nghĩ cũng đúng, có lẽ hoàng huynh sẽ không yêu thích bình hoa tửu này của ta, nhưng nếu như là ngươi mang đến, hắn liền yêu thích rồi, lại cảm thấy là đồ tốt nhất trên đời này rồi."

Nghe xong, Đổng Khanh cúi đầu trầm ngâm, xem ra, Trường An vẫn bị cố ý khống chế, bình hoa tửu này có vấn đề, người chết thế cũng sẽ là Trường An, còn tra không ra bằng chứng thực tế. Thủ pháp khống chế vô cùng cao minh, hoàn toàn không lưu dấu vết, tặng hoa tửu, dẫn đến chuyện thái tử bị độc hại, chuyện này nghiêm túc truy cứu, cũng sẽ cho là Trường An tự mình ra chủ ý.

Đổng Khanh trầm mặt, thở dài nói: "Nếu Công chúa nói ra chuyện hoa tửu, sẽ dẫn tới nguy hiểm, như vậy rượu kia ngươi cũng đừng cố tìm, cõi đời này sao mà nhiều loại rượu, Thotho_ Thẩm lão bản không đến mức nhất định phải uống qua loại rượu này, thời gian đã không còn sớm, công chúa cũng nên đi ngủ rồi, hạ quan cáo lui."

Nói xong, liền sải bước lui xuống.

Vừa xuất cung ra cửa điện, thì nhìn thấy Vệ Sùng Văn đợi bên cạnh thành cung, đang chờ nàng.

Hắn nhìn thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, lập tức bước nhanh nghênh đón, nhỏ giọng hỏi: "Hỏi ra nguyên do vì sao rồi hả? Sắc mặt ngươi khó coi, tình huống rất xấu sao?"

"Là cái quỷ kế rất kín đáo, Trường An là một người hoàn toàn chết thế." Nàng nói thật nhỏ: "Đậu phu nhân giao hoa tửu cho Trường An, cũng không phải là trực tiếp đưa vào cung cho thái tử, cũng ngay trước mặt cung nhân, cố ý làm rõ lời, bà đưa cho Trường An, rượu kia tra ra vấn đề, bà ta hoàn toàn có thể phủi sạch, mình và chuyện thái tử trúng độc không liên quan, mà bà ta càng không có lý do độc hại cháu gái, như vậy tất cả tội lỗi chỉ có Trường An, hoa tửu đã chuyển qua tay, không cách nào chứng minh, rượu Đậu phu nhân cho Trường An là có độc, như thế độc đó là Trường An hạ, lý do rất đơn giản, là vì giúp anh cùng mẹ Lưu Hâm, diệt trừ thái tử."

Vệ Sùng Văn cau mày nói: "công chúa Trường An còn bé, ngây thơ ngu ngốc, có thể nào gánh chịu tất cả tội lỗi sao?"

"Còn tấm bé sao?" Đổng Khanh nói: "Tiền triều có một hoàng tử mười hai tuổi, vì đoạt được địa vị thái tử, cũng hạ độc hại chết ca ca ruột của mình? Kết quả của hắn bị ban chết, chuyện như vậy truy cứu xuống. Sẽ không bởi vì Trường An còn tấm bé mà miễn trách nhiệm."

Vệ Sùng Văn cúi đầu nhìn nàng, gương mặt tuấn tú kiên nghị, hơi âm u xuống tới, buồn bực nói: "Tiểu Uyển, ngươi thật khó khăn sao?" Thotho_

Đáy mắt Đổng Khanh lộ ra quyết tâm, trầm giọng nói: "Vô luận như thế nào, ta phải rửa sạch sự trong sạch của mình, ban đầu ta cũng không có độc hại hoàng thượng."

Vệ Sùng Văn nói: "Ta hiểu, ta nói rồi, vô luận ngươi quyết định như thế nào. Ta nhất định sẽ giúp ngươi, Mạn Đà La Hoa hết sức hiếm có, cất hoa tửu hữu dụng là hoa lá mới hái. Nếu là Đậu gia giở trò quỷ, có lẽ còn có thể tìm ra chứng cớ còn sót lại, ta thay ngươi dạ thám (ban đêm đi dò xét) ở phủ Thừa Tướng, nói không chừng có thể tìm ra Mạn Đà La Hoa!"

Nghe hắn tính toán vì nàng, mạo hiểm dạ thám Đậu phủ. Nàng cảm động rất nhiều, lại hết sức lo lắng, "Lén xông vào phủ Thừa Tướng, vậy nguy hiểm biết bao, phủ Thừa Tướng không giống với nhà dân chúng, trong phủ có Đái Đao Hộ Vệ. Huống chi ngươi phải tìm ra Mạn Đà La Hoa có dễ dàng không?"

Ánh mắt Vệ Sùng Văn rơi vào trên dung nhan nàng thanh lệ, nhìn ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nàng tràn đầy lo lắng, hắn nhàn nhạt cười nói: "Ngươi đừng lo lắng. Ta không chỉ có võ nghệ cao cường, vẫn còn thân phận là cháu ruột thái hậu, hoàng thân quốc thích cũng không phải bình thường, coi như bị gia nhân của Đậu gia phát hiện, ta lén xông vào dinh thự. Trừ kiện cáo đến hoàng thượng, còn có thể làm gì ta? Chỉ là, dù sao cũng là phủ Thừa Tướng, ốc trạch rất nhiều, Mạn Đà La Hoa nhất định là nuôi dưỡng ở địa phương vô cùng bí ẩn, lại không thể quang minh chánh đại vây nhà Thừa tướng, chỉ có thể từ từ tìm, có thể phải tiêu phí một đoạn thời gian........" Hắn thâm tình khẽ gọi nàng một tiếng: "Tiểu Uyển, ngươi chờ, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm ra chứng cứ Đậu thừa tướng hãm hại ngươi, rửa sạch ô danh của ngươi và Đổng gia."

Hắn vì nàng, không chút do dự tự mình mạo hiểm, lén xông vào phủ Thừa Tướng, nhưng nếu sự việc bị bại lộ, Thừa Tướng kiện cáo đến chỗ hoàng thượng, hoàng thượng nhất định sẽ rút lại chức vụ hắn đang có, giảm chức, sau đó cách chức đi biên cương. Thotho_ Hốc mắt nàng cảm động đong đầy nước mắt, nhỏ giọng nói: "Vô luận như thế nào, xin tướng quân lấy an toàn làm đầu, chớ tự mình mạo hiểm, đồng ý với ta, nếu cảm thấy nguy hiểm, ngươi nhất định phải nhanh chóng rời khỏi phủ Thừa Tướng."



"Ừ." Hắn vỗ vỗ vai của nàng, nhẹ nhàng lên tiếng nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không có chuyện gì."

*

Sau một trận mưa lớn, mùa thu càng rõ rệt, lá phong đỏ lặng lẽ rực rỡ một mảng lớn, mấy cái lá màu đỏ bay lạc vào trên hành lang dài, mang đến mấy phần lạnh lẽo.

Trường An công chúa lấy danh nghĩa xuất cung thăm Anh vương, thuận tiện lấy việc công làm việc tư mang theo Tiểu An Tử vòng tới đây, đi tới phủ Ninh Vương.

Khác với tình trạng lần trước chỉ có mấy nam nhân đợi trong phủ, Thái phu nhân mang đến một đám nữ quyến tôi tớ, Trường An vừa vào cửa, liền bị hầu hạ, Thái phu nhân và thiếu phu nhân tự mình tiếp đãi, ngồi ở trong đại sảnh, bồi nói chuyện, mắt thấy sắc trời đã hơi tối, vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Mộ Thu, nàng không khỏi nóng nảy.

Tào Mộng Bình thấy vẻ mặt nàng lo lắng liếc qua cửa chính nhìn phòng ngoài, vì vậy cười nói: "Công chúa, một chén trà cũng còn chưa uống xong đâu, thế nào nóng lòng trở về rồi hả? Sao nhìn chằm chằm cửa chính vậy?"

Trường An ngước mắt hỏi "Thẩm Công Tử......., đó, không! Đường huynh đâu rồi, vì sao còn chưa thấy bóng dáng của hắn?" Thotho_

Thái phu nhân đặt ly trà trong tay xuống cười nói: "Công chúa muốn gặp Ninh Vương, sao không phái người tới thông báo trước một tiếng, nhưng không khéo rồi, sáng sớm hắn dẫn thị vệ hộ thân, đến ngoài thành săn chim rồi, cũng không biết khi nào mới có thể trở lại đây?"

Lời vừa mới nói, liền nghe từ ngoài cửa truyền đến, tiếng người gác cổng thông báo chủ tử trở về.

Thái phu nhân nghe xong, liền quay đầu lại nói với Trường An: "Cái này? Trở lại rồi!"

Không bao lâu sau, thì nhìn thấy Ninh Vương sải bước bước vào phòng khách. Ánh mắt hắn khẽ xẹt qua đại sảnh, khuôn mặt anh tuấn mang theo nét cười nói: "Nghe nói, Trường An muội muội tới sao?"

Trường An thấy Thẩm Mộ Thu theo Ninh Vương trở lại, lòng tràn đầy vui mừng, bèn nhanh chóng đứng dậy, nhảy nhót nghênh đón nói: "cuối cùng các ngươi cũng trở lại, ta mang vài bình rượu ngon tuyệt phẩm tới đây."

Tiểu An Tử lập tức phụ họa nói: "Mấy bình rượu này ngon tuyệt phẩm, công chúa thật vất vả mới lấy được."

"Hả? Rượu ngon tuyệt phẩm sao? Như vậy ta lại có hứng thú." Thẩm Mộ Thu nghe công chúa mang đến danh tửu, lập tức bày tỏ hăng hái.

Trường An hơi đỏ mặt, quay đầu về phía Tiểu An Tử phân phó nói: "Còn không mau đưa cốc tới?"

Thái phu nhân cười lang lảnh nói: "Mùa thu uống rượu rất tốt, chỉ là, các ngươi dời đến thư phòng uống đi, chớ làm cho đại sảnh đều là mùi rượu."

"Đợi đã nào...! Đợi thêm một người......." Lưu Ký quay đầu nhìn cửa chính, mày kiếm khẽ nâng lên, ánh mắt tràn đầy mong chờ, từ từ nói: "Người nọ nên tới ngay lập tức."

Chốc lát sau, quả nhiên truyền đến tiếng người gác cổng.

"Đổng đại nhân đến rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook