Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 293: ngươi phải ân huệ cùng hưởng

A Tiều

18/12/2018

Đổng Uyển sớm đã biết rõ thai nhi trong bụng Tào Mộng Bình đã chết chứ? Nàng thua bởi tâm quá nhân từ, không đành lòng tổn thương Tào Mộng Bình, cho nên mới phải không biến sắc tính toán đợi đến khi nàng thai mạch dừng lại, trở lại xử lý chuyện này. Vì vậy, để cho Đậu Nguyên Nguyên nàng giành được tiên cơ, đạp Tào Mộng Bình leo lên.

Tỷ muội một cuộc thì sao? Không có vì người, Trời Tru Đất Diệt.

Đậu Nguyên Nguyên cầm khăn lụa, lau lệ nói: "nếu ta nói là gặp chuyện không may, Mộng Bình muội muội cũng sẽ không thừa nhận chuyện nàng đã mất máy thai, nàng không nói, các đại phu lại không thể nào chẩn đoán bệnh, tình huống nàng có thai lại không biết khi nào mới có thể dừng lại, đã muộn, sợ rằng sẽ không kịp, ta cùng với nàng tỷ muội một cuộc, có thể nào mặc cho nàng liều mạng, mà không hành động đây?"

Nghe nói thế, Thái phu nhân rất là thưởng thức nhìn nàng, thân thiết lôi kéo tay của nàng, nhẹ nhàng nắm, dịu dàng nói: "Thật là một hài tử ngoan. Hôm nay xem ra, ngươi thật ra rất có tình có nghĩa, vương hậu sợ nhất tranh thủ tình cảm ác đấu, Túc Vương tử có thể có mẫu thân như ngươi vậy tới nuôi dạy, ta cũng yên tâm không ít!"

Dứt lời, bà liền nói với Lưu Ký: "Bốn mươi chín, ngươi cũng nên hay đi trong phòng Đậu phu nhân đi, đừng cứ mãi lạnh nhạt với nàng, bây giờ không muộn liền đi qua chỗ nàng uống chén nhỏ chứ?"

Nghe vậy, sắc mặt của Lưu Ký lập tức trầm xuống.

Thái phu nhân liếc Đổng Uyển một cái, lại nói tiếp: "Vương gia và vương phi vốn là nên theo như lễ chế, phân điện mà ở, có thể nào ở cùng một chỗ chứ? Coi như vương phi thông tuệ đi nữa, khéo léo thay Ninh Vương giải quyết chuyện tài vụ khó khăn, quản lý trong tướng phủ có chút rối, nhưng mà không thể luôn nghĩ độc chiếm vương gia cưng chiều à? Hàng đêm cùng chánh thê ngủ chung, nam nhân nơi nào còn có cơ hội lâm hạnh những phu nhân khác chứ? Cũng khó trách Mộng Bình sẽ cảm thấy không an lòng rồi, tẩm điện cũ bên cạnh vườn Hạnh Hoa nơi Ninh Vương đã xây dựng hoàn thành, kiến trúc châu báu lại mới mẻ độc đáo, rất thích hợp vương phi ở, không bằng, ngươi liền di chuyển qua tòa điện các này ở thôi."

Nói thế rõ ràng là trách móc nặng nề vương phi vì tranh thủ tình cảm mà bá chiếm Ninh Vương không thả.

Đổng Uyển nghe nói thế, cũng không phải vững như Thái Sơn.

Sau khi quả quyết rời đi Hành cung Ly Sơn, nàng nói lên hy vọng có thể tạm thời chia phòng mà ở với Ninh Vương. Hi vọng Ninh Vương có thể cho nàng một chút thời gian, nàng cần một chút không gian thở dốc, đến hoạt động tâm tình, lại bị hắn quả quyết cự tuyệt.

Thái phu nhân yêu cầu nàng di chuyển tới tẩm điện cũ của Ninh Vương, thật cũng không có cái gì không tốt.

Khuôn mặt Đậu Nguyên Nguyên hài lòng. Cười nói: "Dù sao vương phi vừa mới vào cửa. Tân hôn yến nhĩ là dĩ nhiên, ta cho là chậm mấy ngày rồi hãy nói."

Thái phu nhân nói: "Coi như mới vào cửa, cũng không cần ở cùng Ninh Vương. Vẫn là sớm chuyển thôi."

"Bổn vương không cho phép!"

Gương mặt Lưu Ký kiên quyết, trầm giọng nói: "ngủ cùng vương phi, là ý tứ của bổn vương, trừ tẩm điện Bổn vương, nàng không thể di chuyển tới chỗ khác, Bổn vương tuyệt không chấp thuận! Nếu mẫu thân kiên trì muốn nàng chuyển đi, Bổn vương liền theo nàng chuyển đi; nếu muốn nàng xuất phủ, Bổn vương lập tức theo nàng xuất phủ!"

Đổng Uyển rời khỏi hành cung Ly Sơn, đi theo hắn trở về Giang Nam. Đã từng nói lên, hi vọng hắn có thể cho nàng một chút thời gian thích nghi, hắn quả quyết cự tuyệt, ở dưới lòng cực độ ghen tỵ quấy phá, hắn không chậm trễ chút nào đoạt lấy nàng, đêm đó liền ôm lấy nàng ngủ.

Hắn muốn mỗi ngày ở cùng một chỗ với nàng. Cho đến khi nàng hoàn toàn quên nam nhân đã từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

Hắn từng có qua những nữ nhân khác, từ hôm nay trở về sau, cũng chỉ có nàng, cả đời Lưu Ký hắn, sẽ không còn có những nữ nhân khác rồi.



Mắt thấy thái độ Nhi tử cứng rắn. Chân mày Thái phu nhân hơi nhíu lại, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Bốn mươi chín, ngươi là nam nhân, chưa bao giờ hiểu được tâm tư tiểu cô nương, nếu như ngươi thật muốn một nhà hoà thuận, thì phải hiểu đạo lý ân huệ cùng hưởng!"

Từ trước đến giờ nhi tử của bà phong lưu đa tình, lần này lại hung hăng thua trên tay một nữ nhân. Một nam nhân coi như từng trải phải có nữ nhân khác, nhưng luôn sẽ đụng một nữ nhân đủ để cho hắn vứt bỏ tất cả, từ đó đối với nàng dốc lòng thâm tình, mà Đổng Uyển chính là nữ nhân kia.

"Ân huệ cùng hưởng hả? Những đạo lý kia Bổn vương không cần phải hiểu, cũng không cần đi để ý tới! Nếu mẫu thân thật cho là sẽ ảnh hưởng đến hòa thuận trong phủ, như vậy Bổn vương lập tức ra lệnh, phế bỏ giai vị Tào phu nhân và Đậu phu nhân đi! Trong vương phủ chỉ có thê, không có thiếp, nơi nào còn có tranh thủ tình cảm đấy?"

"Ngươi? !"Thái phu nhân nhất thời cứng họng.

bà trầm mặc ngưng mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ của nhi tử.

Ninh Vương chức cao mà quyền trọng, trẻ tuổi vừa anh tuấn, dù là ân huệ cùng hưởng rồi, hậu đình cũng sẽ tranh thủ tình cảm không ngừng.

"Thôi! Thôi!" Thái phu nhân giơ tay lên nói: "Bốn mươi chín, ngươi chính là đỡ vi nương trở về phòng nghỉ ngơi đi!"

***

Trong tẩm điện, ánh nến lấp lánh.

Đổng Uyển hạ cuốn sách trong tay, cúi đầu nhìn nhũ nương đang quỳ gối trước mặt nàng, lạnh lùng nói: "Ngươi nói là, sau này Đậu phu nhân không đến thỉnh an cùng Vương phi ta sao?"

Sau khi nhũ nương dập đầu với nàng một cái, nhỏ giọng nói: "Mới vừa rồi Đậu phu nhân cùng với Thái phu nhân dùng bữa tối thì nói tới chuyện Túc Vương tử ngày thường khóc rống, mặc dù có ta là nhũ nương ở đây, nhưng mà hài tử luôn thích dính thân mẫu, Đậu phu nhân không thể phân thân, chỉ đành phải thường bỏ lại Túc Vương tử khóc rống tới thỉnh an vương phi. Thái phu nhân nghe chuyện này, đã nói, bà nói chuyện thỉnh an có thể coi tình huống thực hành, có thể nào vì tới vương phi thỉnh an mà mặc cho Túc nhi khóc rống, nếu khóc hư thân thể làm sao đây?"

"Thái phu nhân nói như thế." Nhũ nương nhấn mạnh.

Đổng Uyển nói: "Cho nên Đậu phu nhân liền phái ngươi tới báo cho ta biết, sau này nàng không đến thỉnh an hả?"

Hôm nay ở trong phòng Tào Mộng Bình, Thái phu nhân đối với Đậu Nguyên Nguyên vài phần kính trọng, trễ hơn còn đặc biệt gọi nàng đến sau nhà, theo nàng cùng nhau dùng bữa tối. . . . . . Tin tưởng bọn hạ nhân trong vương phủ cũng đã nhìn ở trong mắt, Đậu Nguyên Nguyên là tân sủng trong vương phủ.

Đậu phu nhân mẫu bằng tử quý không nói, bây giờ lại được Thái phu nhân thưởng thức, thế rồi lập tức ngang ngược kiêu ngạo lên, tùy tiện tìm lý do liền không thỉnh an với nàng.

Quả nhiên, nàng còn là Đậu Nguyên Nguyên!

Đậu Nguyên Nguyên quá mức kiêu ngạo, cả đời này của nàng thống hận nhất là chớ quỳ lạy ở phía dưới nàng, xem ra nàng đã nghĩ đủ phương cách đạp trên đầu của nàng.

Nhũ nương uyển chuyển mở miệng nói: "Đậu phu nhân cũng không phải nói, sau này không thỉnh an cùng vương phi, chính thứ khác biệt, sao nàng dám không đem vương phi nhìn ở trong mắt đây? Đậu phu nhân ý là, nếu Thái phu nhân nói chuyện, nàng hết sức làm khó, cũng không thể bỏ lại Túc Vương tử mặc kệ khóc rống đi, cho nên, nàng sẽ coi tình huống châm chước, nếu Túc Vương tử khéo léo không ồn ào mà nói, nàng có thể lấy thân ra, chắc chắn sẽ thỉnh an với vương phi."



Đổng Uyển giơ tay lên nói: "Ta hiểu, ngươi đi xuống thôi."

"Vâng" sau khi nhũ nương dập đầu, liền lui xuống.

Lúc này, Hồng Ngọc một bên cũng ẩn nhẫn không được nữa, tức bực dậm chân, "Tiểu thư, sao ngươi dễ dàng bỏ qua cho nàng rồi hả? Cái đó rõ ràng là Đậu Nguyên Nguyên cầm lông gà làm lệnh tiễn, nàng cố ý không để ngươi ở trong mắt, chỉ cần thành công coi rẻ ngươi, tương lai nàng nhất định sẽ càng thêm ngang ngược kiêu ngạo đó!"

Đổng Uyển cũng không phải không giận nói: "Nếu Thái phu nhân nói chuyện, Đậu phu nhân không đến thỉnh an thật ra thì cũng không phải là đại sự gì, chỉ cần nàng đừng quá đáng, chớ chọc giận ta liền thôi."

"những người làm trong vương phủ cũng sẽ không nghĩ như thế, những người đó từng cái một đều cực kì thế lực. Một chủ tử hả hê, liền gấp gáp nịnh bợ; một người chủ tử khác nghèo túng, liền mắt lạnh đối đãi, nói không chừng chủ tử nghèo túng còn nói bất động một nô tài nho nhỏ đây?" Nói đến chuyện này, Hồng Ngọc lại tức giậm chân một cái, nổi giận mắng: "Đậu Nguyên Nguyên nơi đó thật là vì Tào Mộng Bình suy nghĩ à? Nàng rõ ràng là cố ý kinh sợ Tào phu nhân, mục đích là muốn hãm hại tiểu thư nhà ta ấy. Ai biết Tào phu nhân thật là một Đại Ngốc Nghếch, mình bị hại không nói, ngược lại khiến Đậu phu nhân biến thành người tốt được mọi người tán dương rồi hả? Thật là tức chết người! Nữ nhân ngu xuẩn như vậy, đáng đời nàng không được sủng ái!"

Thật vất vả mới tìm ra hung thủ giả quỷ làm Tào phu nhân kinh sợ, nhưng bởi vì Tào phu nhân tự thân ngu muội, ngược lại khiến Đậu phu nhân bình an từ đó thoát thân, còn chiếm được Thái phu nhân tán thưởng.

Hôm nay, Đậu phu nhân xuân phong hả hê, chính nàng cũng thất hồn lạc phách rồi.

Đổng Uyển nghe xong, lập tức mắng: "Đừng quá càn rỡ, cuối cùng nàng là một phu nhân, chớ không che đậy miệng."

"Ta chỉ tức thôi mà!" Hồng Ngọc buồn bực nói: "Hôm nay Đậu Nguyên Nguyên ngạo mạn, dương dương hả hê, là ai tạo thành chứ? Dưới gối nàng còn có một Túc Vương tử, Thái phu nhân có thể nào không coi trọng chứ? Còn có gia có thể nào không coi trọng huyết mạch của mình chứ? Xem thế này, Tào phu nhân ngay cả hài tử cũng bị mất, sau này nàng liền nhìn vách tường khóc cả đời đi!"

Đổng Uyển trách mắng: "Đừng nói bậy nữa, nếu những lời này truyền đi, lại chọc phải phong ba."

"Không nói thì không nói đi!" Hồng Ngọc bĩu môi đô một tiếng, sau đó liếc ánh trăng ngoài cửa sổ một cái, thấy thời điểm thật không còn sớm, nhưng Ninh Vương không có trở lại tẩm điện, trong lòng rất là rối rắm, thế là thắt khăn, lầm bầm lầu bầu nhỏ giọng nói: "Thái phu nhân yêu cầu Ninh Vương tối nay đi Đậu phu nhân nơi đó, chẳng lẽ hắn thật đã qua chứ? Đậu Nguyên Nguyên nhất định sẽ lợi dụng Túc Vương tử tới dụ dỗ nam nhân, tìm hắn lưu lại qua đêm. . . . . . . Điều này sao được đây?"

Đậu Nguyên Nguyên nhất định sẽ tìm cách khiến Túc Vương tử có thêm người đệ đệ nữa?

Nữ nhân một khi mang thai, liền lớn như trời, đến lúc đó, Đậu Nguyên Nguyên nhất định sẽ càng thêm muốn làm gì thì làm.

Càng nghĩ càng không an lòng, Hồng Ngọc quay đầu lại phân phó nói với Văn Tâm: "Ngươi đi ra ngoài hỏi Ninh Vương một chút, bây giờ người ở nơi nào, nếu như không phải là phu nhân ở nơi đó, ngươi liền đi tìm hắn, mặc kệ người khác ở nơi nào, mặc dù ngươi đối với hắn nói vương phi đang chờ hắn lâu rồi, để cho hắn trở lại nhanh lên một chút đi!"

Đổng Uyển nghe xong, lập tức mắng: "Ai cho ngươi loạn ra chủ ý cùi bắp rồi hả ? Ai cũng không cho đi tìm Ninh Vương!"

Lần nữa bị trách cứ, Hồng Ngọc buồn bực nói: "Nhưng, tiểu thư, chẳng lẽ ngươi phải trơ mắt nhìn nam nhân bị nữ nhân khác cướp đi sao? Hơn nữa còn là đối thủ Đậu Nguyên Nguyên một mất một còn đấy?"

"Nếu cả ngày chỉ muốn tranh thủ tình cảm, sẽ tạo thành hậu đình không yên tĩnh, chuyện Tào phu nhân chính là giáo huấn. Thay xiêm y cho ta đi, hôm nay cũng đủ mệt mỏi, ta buồn ngủ." Dứt lời, Đổng Uyển liền đứng dậy, cởi áo khoác xuống.

Hồng Ngọc không thể làm gì khác hơn là buồn bực, giúp chủ tử thay xiêm áo nhẹ nhàng, sau đó lấy đi áo khoác, đang lúc đi ra bên ngoài, đột nhiên, nhìn thấy nam nhân cao lớn vào cửa, nàng lập tức vui mừng nghênh đón, cười nói: "Gia, cuối cùng ngài cũng trở lại! Tiểu thư đang chờ ngài rồi, ngươi nhất thời không trở lại, nàng liền nhất thời không ngủ được, vốn cho là nàng sẽ thê lương chảy nước mắt, khổ sở đợi đến trời sáng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook