Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 173: Giang sơn và mỹ nhân

A Tiều

14/07/2018

Editor: Thơ Thơ

Thấy Ninh Vương trầm mặc không nói, chỉ nhìn chằm chằm Đổng Khanh, Lưu Hâm tiếp tục nói: "Hiện tại hai quân đang ở thế giằng co, chờ toàn bộ các vị thúc bá đạt được, gặp được Kim thị, nhất định sẽ đứng ở bên này chúng ta. Trước lúc phết rơi hắn, Lưu Lăng cũng không thể chết. Lúc này Đổng Khanh đến rất đúng lúc, không bằng, để cho nàng khuyên nhủ Lưu Lăng đừng từ chối nữa, giác ngộ nhanh lên một chút, trực tiếp đầu hàng chúng ta thôi."

Lời vừa mới dứt, lại thấy Lưu Ký đã nhảy xuống ngựa, sải bước qua, đón lấy bóng dáng kia giơ cờ trắng, sau đó cởi xuống áo lông chồn bạc mình mặc trên người, che ở trên người của nàng.

***

Bên trong đại trướng Ninh Vương, Hương vị trà lan bốn phía, ở bên trong bếp lò đang nấu trà, lửa than phía dưới mang đến một tia ấm áp.

Đổng Khanh bưng lên ly trà, khẽ nhấm một hớp, lập tức nhận ra mùi.

Là nàng từng ở trước mặt Ninh Vương, khen qua trà Kim Huyên.

Đi ra khỏi nhà? Ở đâu tới trà Kim Huyên?

Lưu Ký nhếch miệng lên một nụ cười yếu ớt nói: "mấy ngày trước đây ngươi ở nơi này nghỉ ngơi thì ta đặc biệt phái người khoái mã trở về Thành Cô Tô mang theo một chút tới đây, ta nghĩ, chờ ngươi tỉnh lại tự mình nấu cho ngươi uống. Chỉ là, vốn tưởng rằng không cần dùng......." Thotho_

"Điện hạ không hỏi ta tới làm gì sao?" Nàng đặt ly trà xuống, ngước mắt nói: "Hoàng thượng bị kiếm thương, cần y dược."

Lưu Ký nghe xong, từ từ mở miệng nói: "Cái này dễ, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi. Trừ dược vật, còn cần đại phu chứ? Người khác nếu ngươi không tin được, vừa lúc Cố Tử Khâm đang ở chỗ này, ban đầu hắn tới phụ cận đây bái kiến bà ngoại, gặp quân Binh ta thương vong, lương y như từ mẫu, lòng hắn luôn luôn nhiệt tình, liền chủ động lưu lại hỗ trợ."

"Đổng Khanh cám ơn điện hạ khẳng khái. Như vậy xin để cho ta mau sớm mang theo dược vật cùng Cố Tử Khâm trở về đi thôi." Nói xong, liền đứng dậy.

Thấy nàng vội vã trở về.

Cái đệm cũng còn ngồi chưa nóng đây.

Sắc mặt của Lưu Ký lập tức trầm xuống, "Cứ như vậy đi sao?"

Đổng Khanh nghiêm mặt nói: "Đổng Khanh có lý do tin tưởng. Trước khi nghiệp lớn chưa hoàn tất, các ngươi rất không hi vọng thân thể hoàng thượng xảy ra bất kỳ tình trạng nào. Cho nên Điện hạ muốn ta Đại Tư Mã khổ sở cầu khẩn, hoặc là ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt, tư thái buồn bã sao?" Thotho_

"Lưu Lăng có lẽ vẫn không rõ nguyên do trong đó, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu sao? Hắn càng giãy giụa, lập trường tương lai càng khó coi." Hắn ngưng mắt nhìn nàng, chậm rãi mở miệng nói: "Ta hi vọng ngươi có thể đem hắn chiêu hàng, chủ động thoái vị. Mấy ngày nữa Chư Vương sẽ đến đông đủ, thân thế của hắn sắp bị vạch trần; đến lúc đó, trước mặt của mọi vị Hoàng tộc Lưu thị, lập trường của hắn sẽ cực kỳ khó chịu. Thay vì luân lạc tới tình cảnh kia, chẳng thà hắn tới hạ chiếu, chủ động truyền ngôi."

"Lưu Trường Phong ta chịu làm như vậy. Hoàn toàn là xem trọng tình cảm ngươi.......... Chỉ là, Lưu Lăng không phải là hoàng tộc ta, ta không thể thừa nhận hắn là Thái Thượng Hoàng, nhưng mà ta lại nguyện ý cho hắn một khối đất phong phì nhiêu, phong hắn là Hậu gia. Để cho hắn ở trong đất phong bình an vượt qua cả đời."

"Điện hạ Đại Nhân Đại Nghĩa, không chỉ có cố toàn cho hoàng thượng, nguyện ý cho hắn một khối đất sống yên ổn. Ngươi nhân hậu như thế, chỉ là........" Đổng Khanh uyển chuyển cự tuyệt nói: "Vô luận ra sao, hoàng thượng hắn không thể nào tiếp thu được."



Lưu Ký trầm mặt nói: "Chẳng lẽ hắn cần phải hao binh tổn tướng chống cự đến chết, vẫn ngoan cố chống lại sao? Đợi đến khi thân phận của hắn bị công bố khắp thiên hạ. Chư Vương cần phải hợp nhau tấn công, đại quân trên tay hắn có thể chống cự bao lâu? Chỉ là tăng thêm thương vong thôi. Huống chi, đến lúc đó hắn làm mất đi tất cả hoàng quyền. Còn có bao nhiêu tướng sĩ nguyện ý nghe một phế đế ra lệnh? Binh phù trên tay hắn, đến tình cảnh đó, cuối cùng là thành một khối sắt phế thải. Đến lúc đó, hắn còn có thể bảo vệ tánh mạng sao?" Thotho_

Đổng Khanh ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt hắn. Chân thành nói: "Mặc kệ ngươi tin hay không, ta tin tưởng hoàng thượng là con của tiên đế. Vệ Thái hậu sanh ra. Mặc dù ta đã từng hoài nghi tới, hôm nay ta lại tin không nghi, nhưng mà, vô luận ra sao ngươi đều sẽ không tin tưởng, ngươi cùng Anh vương và Triệu vương kết minh, cử binh công kích hoàng thượng, đã nước đổ khó hốt, chân tướng thân thế hoàng thượng ra sao, đối với các ngươi mà nói, còn quan trọng hơn sao? Đã không quan trọng, đối với ngươi mà nói, quan trọng nhất là thắng lợi, phải tốc chiến tốc thắng."

"Giống như ngươi nói, ta đang nhìn ngôi vị hoàng đế, chỉ là, ngươi sai lầm rồi, Lưu Ký ta không phải loại người như vậy!" Hắn nhỏ giọng nói: "Ta là con của Huệ Đế, chẳng lẽ ngươi vẫn không rõ trên người ta, lưng đeo bao nhiêu kỳ vọng sao?"

"Phụ hoàng ta bị chết không hiểu rõ, hắn là bị Lưu Khang hại chết, bị đoạt đi tất cả, cũng phải đoạt lại!"

"bị đoạt đi tất cả, cũng phải đoạt lại?!"Nàng như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm che tụng. "Thì ra là, đây cũng là quyết tâm của ngươi, ta hiểu........"

"bá phụ Vĩ Vương và phụ hoàng ta khi còn sống giao hảo nhất, hắn đồng ý cho mượn sáu vạn binh, binh mã của vĩ vương, từ trước đến giờ thực lực kiên cường, dù viện quân Lưu Lăng tới trước, chúng ta kế hoạch dốc hết toàn lực công kích, bức bách Lưu Lăng thối vị!"

Nghe vậy, nàng hít vào một hơi, nói: "trước khi Chư Vương đạt được, các ngươi vô cớ xuất binh, bức bách hoàng thượng thóai vị, vậy càng là chứng thực danh tạo phản, chẳng lẽ ngươi không sợ trở thành loạn thần tặc tử, lấy được tiếng xấu thiên cổ sao?" Thotho_

"trước khi chư vị thúc bá đạt tới, nếu như viện quân Lưu Lăng tới trước thì sao? Hắn sẽ diệt chúng ta trước........ Được làm vua thua làm giặc đã là như thế, tiền triều có một vị minh quân, chính là giết huynh đoạt vị mà ngồi vị trí thượng hoàng, sau lại là thời bình, chính trị Thanh Bình, là một người đời truyền tụng lại......, tất cả điểm nhơ, cũng có thể bị tiêu trừ."

"Vì giành có được trước viện quân hoàng thượng, đoạt được tiên cơ, các ngươi đã không để ý danh tiếng, buộc hắn thối vị? Đây chẳng qua là nói dễ nghe thôi, thật ra thì ngươi nghĩ thí quân tự lập chứ?"

Nghe vậy, sắc mặt của Lưu Ký khẽ biến.

Đổng Khanh ngước mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Quả thật như thế........"

Lưu Ký trầm giọng nói: "Lưu Hâm hắn có tâm tư khác, ta không thể không phòng!"

Đợi đến Chư Vương đạt được, trước mặt của mọi người trong hoàng tộc, vạch trần thân thế của Lưu Lăng, sau đó sẽ thuận nước đẩy thuyền phế hắn, như vậy, hắn liền xuất sư nổi danh. Nhưng...... Lưu Hâm giấu giếm ý định, trước khi Chư Vương đi tới, nếu không đánh nhanh thắng nhanh, thí quân tự lập, chỉ sợ.........

"Thì ra là ta lại không kịp đợi Chư Vương tới, cũng không kịp đợi Thái hậu tới....... Thôi! Thôi! Sẽ không còn có thương vong........" đáy mắt Đổng Khanh hạ một quyết tâm, mở miệng nói: "Hoàng thượng hắn sẽ không tái chiến, nếu nói giang sơn, nếu nói thiên hạ, sẽ để cho các ngươi thôi. Coi như không được tha thứ, coi như hắn sẽ hận ta, coi như cả đời hắn đều không cùng ta nói chuyện. Ta cũng sẽ làm như vậy, hắn không chịu cùng ta rời đi, liền đánh hắn ngất xỉu, khiêng kéo, ta cũng sẽ cưỡng chế dẫn hắn đi." Thotho_

Nghe vậy, sắc mặt của Lưu Ký biến hoá, cơ hồ là thất thanh nói: "Ngươi tính toán mang Lưu Lăng đi sao?!"

"Chỉ có như vậy ta mới có thể bảo toàn hắn, lấy binh lực trước mắt đủ để thoát ra khỏi trùng vây, chỉ có mang theo hắn cao bay xa chạy, mới có thể bảo vệ hắn chu toàn."

"Không được!"

Lưu Ký nghe nàng lại hạ quyết định ấy. Nóng nảy, chợt thô bạo ôm nàng vào trong ngực, cất giọng nói: "Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi và hắn bỏ trốn."

"Điện hạ?"



"Ngươi muốn ta làm sao mới có thể bỏ đi cái chủ ý này? Lưu Lăng hắn là nam nhân. Còn làm qua Hoàng đế, là nam nhân nhất hô bách ứng, có thể nào chịu được bị người đời cho là hắn bởi vì sợ chết mà bỏ lại ngôi vị hoàng đế trốn? Hắn sẽ không theo ngươi đi, ngươi giở thủ đoạn mang hắn đi, để cho hắn trở thành dung đế không được người đời tha thứ. Gánh chịu tiếng xấu hôn quân trong lịch sử, hắn sẽ oán ngươi cả đời; chẳng lẽ sau khi rời đi, ngươi còn có thể nói cho hắn biết thật tình sao? Nói ngươi là vì bảo vệ tính mạng hắn? Như vậy, hắn còn không bằng binh bại nghển cổ hào hùng tự vận, uất ức ẩn núp, sẽ chỉ làm hắn một đời sa sút. Ngươi đúng là vẫn còn hủy diệt hắn."

"Điện hạ nói, ta há có thể không hiểu. Nhưng, ta đã sợ....... Lần đầu tiên trong lòng chân chính cảm thấy sợ hãi. Ta đã mất đi Sùng Văn rồi, ta cực kỳ sợ, ta không thể gánh chịu bất kỳ một khả năng nguy hiểm nhỏ nhoi mất đi hắn nữa.."

Nàng đẩy hắn ra, giùng giằng từ trong ngực của hắn ra ngoài. Thotho_

"Đổng Khanh cám ơn điện hạ cho y dược." Dứt lời, xoay người rời đi.

Bỗng dưng. Hắn lại từ phía sau ôm nàng thật chặt, hai tay của hắn ôn hoà hiền hậu siết hông của nàng thật chặt. Nàng sửng sốt một chút, giật mình ở nguyên chỗ.

Hơi thở phái nam ôn hoà hiền hậu rơi vào tai của nàng, tiếng khàn khàn từ tính, truyền đến thật thấp, "Chớ đi! Nhất định có những biện pháp khác có thể để cho ngươi bỏ đi chủ ý."

Nàng trầm mặc một hồi, rốt cuộc nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ Ninh Vương Điện hạ nguyện ý rút quân sao? Từ đó không đuổi theo ngôi vị hoàng đế nữa, ngươi nguyện ý giao Kim thị cho ta sao?"

Nghe vậy, thân thể hắn đột nhiên cứng đờ.

Nàng muốn hắn rút quân, sau đó giao Kim thị cho nàng, như vậy hắn không cách nào đoạt lại vị trí phụ hoàng lần nữa, chỉ có thể mặc cho Lưu Lăng xuất thân nhà nông không rõ, ngồi vị trí tổ tông hắn đánh được giang sơn, bái hắn làm Đế, ngược lại hắn còn phải vì hưng binh lần này, gánh chịu tội lỗi.

Ánh mắt của hắn nhanh chóng thoáng qua một tia đau đớn, hồi lâu, rốt cuộc gian nan mở miệng nói: "Ngươi thật là tàn nhẫn, vì Lưu Lăng, nhất định buộc ta lựa chọn như vậy sao? Lưu Lăng không phải là hoàng tộc họ Lưu ta, hắn ngồi lên chính là giang sơn tổ tông ta chảy máu mồ hôi đánh được, Lưu Khang còn giết hại phụ hoàng ta, ta được hoàng tôn Thái Tổ gia thừa nhận, con của Huệ Đế, ta có thể nào ngồi nhìn mặc kệ sao?" Thotho_

"Đổng Khanh chưa từng xem mình làm cái gì. Nam nhân đối với nghiệp lớn giang sơn, trái tim đó luôn nóng bỏng, giang sơn xinh đẹp như thế, chọc cho vô số anh hùng khom lưng. Hôm nay giang sơn cẩm tú xinh đẹp đã ở trước mắt, được một cách dễ dàng, cõi đời này còn có cái gì so ra vượt trên long ỷ tôn quý, ngồi trên điện Kim Loan còn làm cho người ái mộ đây?" Nàng thở dài nói: "Điện hạ, vẫn buông tay thôi."

Tay hắn nắm ở trên eo nàng trong nháy mắt căng thẳng, sau đó từ từ buông ra.

Mất đi kiềm chế, nàng không quay đầu chút nào đi ra ngoài, bỗng chốc, thế nhưng hắn lại bước nhanh đuổi theo, lần nữa ôm chặt lấy nàng từ phía sau.

"Điện hạ?"

Trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc phía trên truyền đến tiếng của hắn trầm thấp, "Ta không muốn mất đi ngươi, lại càng không nguyện ý trơ mắt nhìn ngươi đầu nhập vào trong lòng của hắn, cùng hắn cao bay xa chạy, làm đôi chim liền cách. Chuyện ngươi và hắn ở trong rừng cây, bị ta bắt gặp, ta thật sự là không cách nào nhịn được, chỉ cần nhớ tới ngươi ở trong ngực hắn, lòng của ta liền như bị hỏa đốt thật khó chịu........"

"Ta thích ngươi, vô cùng yêu thích, lòng của ta không cách nào ngăn chặn, vì ngươi, ta không tiếc buông tha tất cả."

Hắn trầm thấp chậm rãi mở miệng nói: "Giang sơn và Đổng Uyển........., ta lựa chọn...... Đổng Uyển!"

"Điện hạ?" Nàng hơi có vẻ kinh ngạc.

"Ngươi đắc dụng tự mình tới trao đổi với Lưu Lăng, Vạn Lý Giang Sơn và tánh mạng hắn!" Dứt lời, hắn ôm lấy eo nàng, sau đó sải bước đi về phía giường hẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook