Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 103: Giang sơn gặp chiến loạn

A Tiều

24/02/2018

Vệ Sùng Văn thấy thê tử bị trúng roi, nhanh chóng chạy tới phía trước nàng, dùng thân thể và hai cánh tay che chở cho nàng, quay đầu lại nghiêm mặt nói với Anh vương: "Đây là nhất phẩm Đại Tư Mã kiêm con dâu Vệ Vũ Hậu, cho dù Điện hạ là thái tử, ngài cũng không thể tùy ý quất roi nàng!"

Lưu Hâm hăng hái liếc hắn một cái, cười lạnh nói: "Ta là Hoàng Thái Tử, thân là hoàng trữ (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua), tạm thích ứng, muốn đánh roi người nào liền đánh roi người đó, đối với người không thức thời, giết cũng không cảm thấy đáng tiếc, Vệ Vũ Hậu sao? Hắn tính là gì? Vệ Sùng Văn ngươi không phải muốn mang Hoàng thái hậu ra tới sao? Đừng đem Thái hậu tới dọa Bổn vương, ta điều khiển đại quân triều đình, vì để cứu hoàng thượng về, Bổn vương lo lắng an nguy của hoàng thượng, chuyện quá khẩn cấp, đánh roi Đại Tư Mã mấy cái thì như thế nào? Không muốn da thịt chịu khổ, Đại Tư Mã còn không mau mau giao binh phù ra đi!"

"Cứu hoàng thượngvề sao?" Đổng Khanh ngước mắt nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng nói: "Trăm phương ngàn kế, âm mưu tính toán........ Ngươi đã là một thái tử, là thái tử, ngôi vị hoàng đế đã ở trước mắt, ngươi sẽ thật lòng muốn cứu hoàng thượng sao? Ngươi còn không ước hoàng thượng sớm băng hà một chút, để ngươi thuận lợi lên ngôi ngồi lên long ỷ ở Kim Loan điện thôi."

Đại Tư Mã lại có thể can đảm nói năng lỗ mãng với hắn ở trước mặt mọi người.

"Càn rỡ!" Lưu Hâm nổi giận gầm lên một tiếng, nói với hộ vệ hai bên: "Lục soát người cho ta, cho dù lột sạch nàng cũng phải tìm ra binh phù!"

"Vâng!" hai người hộ vệ của Anh vương phụng mệnh lập tức xuống ngựa, bức bách bọn họ.

Bỗng dưng, sắc mặt Vệ Sùng Văn chợt biến, hai mắt nén giận, nhanh chóng rút trường kiếm ra, kiếm quang lóe lên, phá vỡ không khí, hắn trầm mặt, nắm trường kiếm, cất giọng nói: "Ai dám đụng tới thê tử của Vệ Sùng Văn ta, đừng trách ta vô tình!"

Nếu để người khác làm nhục thê tử của hắn, Vệ Sùng Văn còn là một nam nhân sao?

Dù đánh nhau đến chết, mất mạng, hắn cũng muốn bảo hộ nàng chu toàn.

Hai người hộ vệ thấy Vệ tướng quân dũng mãnh vô địch rút đao khiêu chiến, lộ ra tướng hung ác liều chết, nghĩ thầm. Hắn là cháu của Thái hậu, cũng không thể đánh nhau với hắn thật chứ? Bận tâm thân phận của hắn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm thế nào cho phải, vì vậy không thể làm gì khác hơn là quay đầu nhìn Anh vương.

Mặt Lưu Hâm âm trầm, thầm nghĩ, chỉ cần lấy được binh phù, nắm 60 vạn đại quân ở trong tay, Thái hậu có là gì? Vì bảo vệ tánh mạng, bà cũng phải ăn nói khép nép với hắn.

Ngăn cản hắn phải chết!

Không chịu giao ra binh phù, Đại Tư Mã và đứa con cả của Vệ Vũ Hậu ....... Giết không tha.

Mắt Tiểu An Tử thấy tình huống không tốt lắm. Anh vương hình như nảy sinh sát ý, bên Vệ tướng quân chỉ có năm nam nhân, coi như hắn anh dũng vô cùng. Lấy ít có thể địch nhiều, nhưng sao địch nổi Anh vương có trăm hộ vệ cao lớn, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, hắn lập tức nhảy lên trước, xung phong nhận việc nói: "Hãy để cho ta đi. Ta không phải nam nhân thật, từ nhỏ ở trong cung, phục dịch đám phi tần lớn lên, để cho ta tới lục soát người Đổng đại nhân đi."

Dứt lời, hắn nhanh chóng kề bên người Đổng Khanh, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Đổng đại nhân, hay là ngươi ngoan ngoãn phối hợp với thái tử đi, tình thế còn nguy hiểm hơn, ngươi không có nhìn ra. Hắn đã động sát khí rồi sao? Vì đoạt được binh phù, hắn sẽ không tiếc giết chết các ngươi, trước khi cứu được hoàng thượng, quan trọng nhất là giữ được tánh mạng, ngàn vạn lần đừng hy sinh tính mạng một cách vô ích!"

Lúc này Đổng Khanh mới tỉnh lại. Than nhẹ chốc lát, nàng lo lắng cho hoàng thượng. Trong lòng lo lắng không dứt, cộng thêm nhất thời tức giận, lại có thể lộ vẻ mất lý trí.



Tình thế trước mắt, tương đối bất lợi, Lưu Hâm là Hoàng Thái Tử, cứng đối cứng với thái tử, không thể nghi ngờ là đang ép hắn hạ độc thủ.

Nàng ngang nhiên đứng lên, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Anh vương, lạnh lùng nói: "Lục soát đi, binh phù quả thật không có ở trên người ta!"

Tiểu An Tử khẽ cong người, nói: "Đắc tội, Đổng đại nhân!"

Trước ánh mắt tân thái tử sắc bén như chim ưng, Tiểu An Tử quả thật rất nghiêm túc sờ soạng ở trên người Đổng Khanh, lục soát hồi lâu, cuối cùng chỉ lấy ra được mấy thỏi bạc, hắn xoay người lại, phục mệnh với Lưu Hâm: "Khởi bẩm thái tử điện hạ, mới vừa rồi ngài cũng nhìn rõ rồi chứ đi, tiểu nhân lục soát rất cẩn thận, tuyệt đối không có thiên vị, quả thật trên người Đổng đại nhân không có binh phù!"

Lưu Hâm trầm mặt nói: "Ngựa của nàng đâu? Nói không chừng nàng để ở túi trên yên ngựa, đi tìm cẩn thận đi!"

Hai người thị vệ "Ừ" một tiếng, nhanh chóng tới gần ngựa của nàng, cẩn thận lục soát, còn lấy ra dao nhỏ, cơ hồ phá hủy cả yên ngựa. Cuối cùng lắc đầu một cái, đúng là không thu hoạch được gì.

Lục soát không ra binh phù, sắc mặt của Lưu Hâm trở nên cực kỳ khó nhìn.

Nàng thật trả lại binh phù cho hoàng thượng rồi sao? Mặc dù Đổng Khanh là một nữ nhân, lại giảo hoạt giống như con hồ ly.

Chỉ trách lúc đó hắn nhất thời không kiên định. Hắn không có nhằm vào Đại Tư Mã, cho tới nay, duy trì quan hệ không lạnh không nhạt cùng với nàng, giữa hai người, không phải là bạn cũng không phải địch, cự tuyệt giao binh phù, cố ý dẫn dương nữ vào vương phủ, để cho nàng bị Thái hậu tát một cái, ban đầu hắn cố ý xúi giục Thái hậu, trước mặt mọi người ép hoàng thượng thu lại chức vị Đại Tư Mã, Đổng Khanh vô quan vô chức, tất phải giao ra binh phù........, không ngờ, chức vụ Đại Tư Mã của nàng vẫn được hoàng thượng tăng cường bảo vệ, từ lúc bắt đầu, hắn đã đả thảo kinh xà rồi sao? Đổng Khanh biết hắn là nhằm vào binh phù của nàng, vì vậy có phòng bị rồi sao?

Mẫu thân thường nói hắn còn quá trẻ, suy nghĩ còn không chu đáo, đúng là như vậy.

Lần này, hắn phải cẩn thận.

Mặc dù kế hoạch của hắn kín đáo, còn không thể phòng ngừa sơ hở. Mẹ của hắn trải qua thời gian dài mua được không ít thân tín bên cạnh Thái hậu, thật vất vả mới xúi giục được Thái hậu dẫn quân hùng dũng đi tới Cô Tô, thì ra là Thái hậu một lòng muốn diệt trừ Ninh Vương, sau khi thấy hoàng thượng và Đổng Khanh ở vương phủ, đột nhiên thay đổi chủ ý.

Không cách nào xúi giục Thái hậu và Ninh Vương đánh nhau, cho nên bọn họ lập tức sửa lại kế hoạch, mua được thị vệ của Thái hậu ám sát mẫu thân của Ninh Vương, nhất định có thể bức cho Ninh Vương tạo phản, lúc Ninh Vương tức giận sẽ giết chết hoàng thượng........, một khi Ninh Vương thí quân, hắn thuận tiện không thể cứu vãn, thí quân là tội lớn chư vương không thể cho phép, chư vương sẽ dẫn binh chinh phạt. Đây là kế một hòn đá hạ hai con chim, hoàng thượng băng hà, Ninh Vương đồng thời cũng thất thế, hắn coi như trong tay không có đại quân, thân là con của tiên đế, cũng có thể ngồi ổn đế vị.

Không ngờ sương phòng hoàng thượng ở lại đột nhiên phát hỏa, nguyên kế hoạch hỏa hoạn chỉ ở rừng hạnh hoa phía sau tây sương phòng, cố ý lấy rừng hạnh hoa che chắn, để phòng ngừa thế lửa cháy lan đến nơi hoàng thượng ở, hoàng thượng phải chết ở trên tay Ninh Vương mới được, đông sương phòng sao đột nhiên bén hỏa? Hắn mang binh xông vào đông sương phòng, vốn nghĩ thừa dịp hỗn loạn giết hoàng thượng, sau đó giá họa cho Ninh Vương, trong lúc hoảng sợ, lại tìm không ra bóng dáng hoàng thượng ở đâu?

Rốt cuộc Hoàng thượng ở nơi nào?

Có chạy ra khỏi Thành Cô Tô hay không?

Lúc này, đột nhiên Lưu Hâm quát một tiếng, "Mọi người nghe lệnh, cẩn thận tìm kiếm dọc theo bên ngoài thành Cô Tô, nhất định phải tìm được bóng dáng hoàng thượng!"



"Tuân lệnh." Chúng tướng đồng thanh.

Chốc lát sau, đoàn người của thái tử liền chia nhau tản ra.

Đội ngũ Thái tử cất vó đi.

Vệ Sùng Văn đứng dậy, đỡ Đổng Khanh dậy, cẩn thận suy nghĩ chốc lát, sau đó chân mày nhíu chặt nói: "Nàng không có sao chứ? Thái hậu và hoàng thượng gặp khó khăn, ta phải nhanh chóng cho triệu hồi Vệ gia quân, Ninh Vương đã tạo phản, rất nhanh Giang Nam sẽ lâm vào trong chiến tranh loạn lạc, thời thế hỗn độn, nàng ở lại chỗ này rất nguy hiểm, ta không yên lòng, nàng trở về đế đô trước đi, chờ ta về lại Đổng phủ tiếp nàng."

"Không!"Nàng cắn răng một cái nói: "Ta muốn vào Thành Cô Tô đi tìm hoàng thượng, nói không chừng hoàng thượng còn ở trong thành."

Vệ Sùng Văn nghe nàng tính toán mạo hiểm vào thành, lập tức quả quyết ngăn cản, nghiêm chỉnh nói: "Không! Ta phản đối, ta là trượng phu của nàng, ta không cho nàng đi mạo hiểm, nàng phải trở lại đế đô."

Hắn lấy giọng điệu trượng phu ra lệnh cho thê tử.

Đổng Khanh không chịu nhượng bộ chút nào, kiên trì nói: "Trước khi Đổng gia thu sính lễ, ngươi đã đồng ý với ta...ta không từ bỏ chức quan, ngươi không thể bức bách ta chỉ làm thê tử của ngươi, ta là Đại Tư Mã, quốc gia sắp lâm vào chiến loạn rối ren, ta không thể bỏ mặc!"

Hồi tưởng lại lời mình hứa hẹn với nàng, Vệ Sùng Văn nhíu mày, cúi đầu nhìn nàng, hồi lâu, rốt cuộc thở thật dài nói: "Được rồi! Chỉ là, nàng làm việc phải cẩn thận, hiện nay thế cục rối loạn, ngàn vạn lần không được mạo hiểm, tránh khỏi chọc giận tới Ninh Vương cùng Anh vương, đừng làm ta lo lắng cho nàng."

"Ngươi yên tâm, ta còn có một chút năng lực tự vệ." Đổng Khanh gật đầu hứa hẹn, cũng đột nhiên áp sát hắn, sau đó đưa tay vào trong nhung y móc ra một miếng kim loại vừa dầy vừa nặng, ngay sau đó chuyển nó cho hắn.

Vệ Sùng Văn nhìn thấy vật kia, vẻ mặt khẽ biến.

Đổng Khanh từ từ mở miệng nói: "Mặc dù ta làm quan Đại Tư Mã, nhưng chưa bao giờ dẫn đầu một binh một tốt, chuyện làm cơ hồ đều là chuyện Đại Tư Không, trên thực tế là một quan văn. Ngươi xuất thân con nhà Võ, từ nhỏ quen thuộc binh pháp, đã từng dẫn binh thực tế ở biên quan chống đỡ quân địch nhiều năm, về chuyện lãnh binh tác chiến, so với ta ưu tú hơn nhiều, Phủ Ninh Vương xảy ra chuyện lớn, rất nhanh chư vương sẽ nghe phong phanh việc này, mỗi vị vương chắc chắn nhanh chóng dẫn binh tiến đến Thành Cô Tô, ta không hy vọng thật sự phát động chiến tranh, tạo ra rung chuyển quốc gia, dân chúng sống lang thang khắp nơi........, chúng ta nhất định phải dốc hết toàn lực ngăn cản chiến tranh xảy ra, đại quân của hoàng thượng đủ để tạm thời đe dọa chư vương, làm bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, ta tin tưởng giao đại quân triều đình cho ngươi, ngươi nhất định có biện pháp trấn áp chư vương, không tới lúc sau cùng, ngàn vạn lần không được dễ dàng động võ với chư vương."

Tiểu An Tử ở một bên nghe xong, lập tức đi qua, cúi đầu nhìn vật kia, thiếu một chút la thất thanh, kêu lên, "Binh phù? Không phải ngươi mới vừa lừa gạt tân thái tử, ngươi giao trả binh phù cho hoàng thượng rồi sao?"

Đổng Khanh nói: "Anh vương dẫn dương nữ vào phủ, chọc cho Thái hậu giận dữ, đổ tội đến trên người ta, mục đích chính là vì 60 vạn đại quân này trên tay ta, ta sớm đã cảnh giác, trước lúc xuống ngựa tham bái, ta cố ý động tác chậm lại, đợi Sùng Văn thấy, nhất định sẽ tới đỡ ta xuống ngựa, ta liền nhân cơ hội lặng lẽ đem binh phù nhét vào trong nhung y của hắn, giấu ở trên người hắn."

Tiểu An Tử vỗ đầu một cái, hiểu ra nói: "Khó trách ở trên người và bên trong yên ngựa lục soát không ra binh phù, tân thái tử gian trá vạn lần không ngờ tới ngươi sẽ ra một chiêu này."

"Không! mặc dù Anh vương trẻ tuổi, tâm cơ lại hết sức thâm trầm, có lẽ hắn đã liệu đến, chỉ không cách nào xác định......."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook