Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 125: Con mẹ nó ngươi nhìn trúng công chúa

A Tiều

05/04/2018

"Như thế này không sai."Đổng Khanh cười nói: "Như vậy tiểu công công hầu hạ ngươi đâu? Sao không thấy người?"

"Hắn đi giải (đi tiểu) rồi, để cho ta đợi, vì vậy ta đi trước tới tìm ngươi, ngươi có thể nhìn thấy huynh đệ ta Cố Trọng không?"

"Cố Thị Lang theo Đậu thừa tướng vào trong cung đi kiến giá rồi, chẳng biết khi nào mới ra đến, không bằng ta dẫn ngươi dạo một vòng thôi."

"Thật tốt quá! Ta đang sợ ngươi bận, không đếm xỉa tới ta."

Dứt lời, Đổng Khanh dẫn Cố Tử Khâm đi thăm tất cả điện các, điện quân thần nghị sự cơ bản giống nhau, thuần một kiến trúc màu sắc, có chút đại khí, lại vô biến hóa, mới chưa được bao lâu, Cố Tử Khâm liền cảm thấy không chút thú vị, hắn đi theo bên cạnh Đổng Khanh, thủy chung cực kỳ không an phận, không ngừng nhìn phía sau tường cao của điện Đại Hòa nguy nga.

"Nghe nói đình đài trong hậu cung, kỳ hoa dị thảo nhiều không kể xiết, cảnh sắc tuyệt mỹ, đẹp vô cùng; còn nữa, ba ngàn Giai Lệ, mỹ nữ như mây, oanh oanh yến yến...... Quả thật như thế sao?"

Hắn rất là tò mò.

Đổng Khanh cười nói: "Hậu cung cũng không phải là nơi những người không có nhiệm vụ có thể đi vào, chẳng lẽ ngươi quên chuyện, ngày đó ngươi tự tiện xông vào tẩm điện của Ninh Vương, thiếu một chút nữa bị giết sao? Ninh Vương là một nam nhân, hắn không so đo với ngươi. Nhưng xông loạn vào hậu cung hoàng đế, xúc phạm chính là nữ quyến hoàng tộc, ngươi sẽ càng nhanh chóng chết!"

Cố Tử Khâm nghe xong, nuốt một ngụm nước miếng, tất nhiên không dám lỗ mãng.

Hai người tiếp tục tùy ý đi dạo ở ngoài điện một lát, lúc này xông tới một nam tử trung niên mặc quan phục xanh thắm, nhìn thấy Đổng Đại Tư Mã ở đây, lập tức bước nhanh tiến lên, thở dài nói: "Đổng đại nhân, hạ quan đang có chuyện tìm ngươi đây!"

Đổng Khanh quay đầu lại nói với Cố Tử Khâm: "Là chánh sự, ta bận đi làm việc trước một lát, đợi lát nữa tới!"

Cố Tử Khâm thở dài nói: "Đi làm việc đi."

Đổng Khanh lập tức cùng người nọ rời đi, Cố Tử Khâm cảm thấy không thú vị, một mình ở dưới mái hiên rảnh rỗi, dùng chân đá đá một quả thông rơi dưới đất, quả thông lăn mấy vòng rơi tới trước một đôi giầy thêu xinh xắn. Sau đó, bèn nhặt lên.

Thấy trước mắt là một tiểu mỹ nhân dung mạo xinh đẹp, tuổi khoản chừng mười sáu, kiểu tóc xõa búi cực kỳ lưu hành, trên búi tóc cài một đôi trâm, người mặc thường phục màu xanh nhạt thêu hoa, bên hông buộc một đai lưng màu đỏ.

"Ôi mẹ nó! Là mỹ nhân, một tiểu mỹ nhân!"

Liếc thấy Mỹ Nhân, đột nhiên Cố Tử Khâm lại nổi lên sắc tâm, hoàn toàn quên mình đang ở chỗ nào. Hắn hớn hở mặt mày, cầm lên gương đồng nhỏ tùy thân chiếu lên, sau đó rất hài lòng nhìn trong gương đồng: 『 coi như không thể mê đảo người khác. Cũng tuyệt đối có thể quả quyết đẹp trai chết mình 』sau khi ngó dung nhan, cười dâm đãng hai tiếng hắc hắc, bèn vội vàng nghênh đón.

Hắn bước nhanh tới trước mặt mỹ nhân, vội vàng chắp tay thi lễ nói: "Tại hạ tài tử Giang Nam Cố Tử Khâm, xin hỏi phương danh cô nương?"

Tiểu mỹ nhân chớp chớp đôi mắt to tròn vo. Gương mặt thiên chân vô tà, "Ta tên là Trường An, ngươi là ai, quan chức thế nào? Trà trộn trong cung, sao không có mặc y phục Thượng Quan? Ngươi là quan mấy phẩm?"

"Tại hạ danh sĩ Giang Nam tên Cố Tử Khâm, vô quan vô chức. Mới có thể là một dã hạc nhàn nhã trong trời đất, bay lượn giữa bốn phương." Hắn giương lên tay áo, ngưng mắt nhìn trời xanh mây trắng. Cố ý cho thấy cô độc, thanh cao không tranh quyền thế.

Tiểu mỹ nhân cười nói: "À, thì ra là cả ngày chơi bời lêu lổng không làm việc!"

"Mẹ nó, có thể liếc mắt một liền bị xem thấu....... Con mẹ nó thật sắc bén! Cổ nhân có nói, lời lẽ sắc bén. Người cự tuyệt xa quá mức, chính là như vậy thôi."

Cố Tử Khâm ho khan mấy tiếng nói: "Xin hỏi cô nương là người phương nào. Tại sao lại ở chỗ này?"



Bước đầu tiên cưa nữ nhân, chính là tìm hiểu lai lịch của đối phương, đúng bệnh hốt thuốc, mỗi cấp độ nữ nhân, tất cả là tự có phương pháp tán gái bất đồng.

Tiểu mỹ nhân chỉ vào tường cao màu đỏ sau lưng nói: "Ta là cung nhân, đá quả cầu ở sau bức tường đó, đá đá, quả cầu lại bay tới, ta cầm cái thang leo tường qua được, ngươi có nhìn thấy quả cầu của ta không?"

"Hoá ra là một cung nữ, ngươi đang tìm quả cầu thật sao?" Cố Tử Khâm quay đầu tìm kiếm khắp nơi, chốc lát sau, phát hiện phía trên một cây sồi cao lớn treo một con lông vũ trắng muốt.

"Tìm được! Ở trên cây đại thụ rồi, thật cao........" Cố Tử Khâm ngửa đầu nhìn đại thụ cao ngất, cau mày, nói: "Như vậy đi, ngươi chờ đợi ở chỗ này trước, ta leo lên giúp ngươi lấy quả cầu xuống."

"Đa tạ công tử......." Tiểu mỹ nhân nói xong, đột nhiên liếc thấy hai bóng người đang đi tới đường mòn bên cạnh, sắc mặt của nàng chợt biến, nhỏ giọng nói: "Nguy rồi, nếu như bị người phát hiện ta chạy ra ngoài, cũng không hay rồi! Mẫu thân ta nhất định sẽ cực kỳ nghiêm khắc trách mắng ta đấy."

Nàng vội vội vàng vàng chạy tới bên tường, nhìn tường cao thẳng, lúc này mới nghĩ tới đây cũng không có cái thang, nàng căn bản không cách nào trèo tường trở về, vừa mới leo tường qua, sao nàng không nghĩ tới đây? Trong lòng nhất thời vừa vội vừa sợ.

Cố Tử Khâm thấy nàng sốt ruột, lập tức nghênh đón. Nghĩ thầm, nếu như nàng bị phát hiện phạm vào cung quy, nhất định sẽ gặp phải trách phạt.

"Đừng nóng vội! Ngươi đạp lên ta bò trở về đi, chờ người nọ đi, ta lại ném quả cầu vào bên kia tường cho ngươi!" Cố Tử Khâm nói xong, liền thật nằm úp sấp ở cạnh tường, để tiểu mỹ nhân đạp lên hắn, thuận lợi bò trở về.

Trường An thuận lợi leo lên tường, nở nụ cười sáng lạn, vung tay với hắn ở chân tường một, chỉ chốc lát, bóng dáng biến mất.

Lúc này, bóng dáng kéo dài trên đường mòn từ từ tiến tới gần, thì ra là bạn hắn Đổng Khanh và tiểu nội thị đến tìm hắn.

Đổng Khanh cười nói với hắn: "Nhìn xem, ta đi rất nhanh chứ?"Trên trán tiểu nội thị đổ mồ hôi lạnh nói: "Cố công tử, ngươi cũng thật biết chạy, mới một lát, ngươi đã không thấy tăm hơi, nếu không phải gặp Đổng đại nhân, lúc này nô tài vẫn còn đang tìm ngươi khắp nơi đấy."

Cố Tử Khâm cười nói: "Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không chạy xa."

Nói xong, lại gần một bước, kéo Đổng Khanh tới bên tường, thần bí nhỏ giọng nói: "Ngươi chuẩn bị cho ta làm một quan nhỏ đi! Một loại quan có thể ra vào cung đình!"

"Làm quan sao?" Đổng Khanh rất là buồn bực: "không phải ngươi ngại những quy củ trong quan trường rắc rối sao, sao đột nhiên nghĩ vào triều làm quan đấy?"

"Chúng ta là huynh đệ, không giấu ngươi, ta nhìn trúng một cung nữ, tiểu mỹ nhân này dáng dấp rất tốt, trước tiên lão tử cần phải ở gần nước, mới có thể câu được nguyệt! Hắc hắc he he........"

Gương mặt Cố Tử Khâm dâm đãng.

Quả nhiên...... Sắc tâm lại tái phát.

Đổng Khanh liếc hắn một, khép lại một tay áo nói: "Dưới chân thiên tử, không được cua nữ nhân như vậy, sẽ xảy ra chuyện."

"Như vậy, làm sao cua nữ nhân trong cung đây?" Cố Tử Khâm hiếu học không biết mệt mỏi, lập tức cảm thấy kính nể vái nàng vài cái nói: "Xin Đổng đại nhân chỉ dẫn nhiều hơn?"

Đổng Khanh từ từ nói: "Chỉ có một phương thức an toàn lại nhanh chóng."

Cố Tử Khâm vội vàng hỏi "Phương thức gì?"



Gương mặt Đổng Khanh nghiêm trang nói: "Trực tiếp cùng hoàng thượng mở miệng xin người! Thỉnh cầu hoàng thượng ban nữ tử cho ngươi."

"Cầu xin hoàng thượng ban thưởng? Chậc chậc, vậy không thú vị bao nhiêu?" Thân là hoàn khố bậc nhất Giang Nam, đồng thời cũng là hoàn khố kiêu ngạo, được chúng bạn rượu thịt kính ngưỡng......... Lúc hưởng thụ nổi danh, có địa vị, sẽ có áp lực, hắn cũng không thể trút giận.

Cưa nữ nhân phải dựa vào bản lãnh thật sự.

Thú vui yêu thích truy đuổi nữ sắc cũng vui với hưởng thụ trong đó Cố Tử Khâm rất không ủng hộ, hắn không để ý tới Đổng Khanh nữa tự leo lên cây sồi.

Cố Tử Khâm tốn chút thời gian, mất thêm chút sức, mới câu quả cầu lông vũ ở trên tay, sau đó nằm ở trên nhánh cây cao ngất, quay đầu thuận thế tới tường bên kia, lén lén lút lút tìm kiếm, lúc này mới phát hiện ra cung nữ tên Trường An cùng mấy thiếu nữ đứng nghiêm ở bên kia tường cung, đang ngước đầu cười cợt nhìn hắn treo ở trên cây, đồng thời vung tay về phía hắn một, cảnh này khiến Cố Tử Khâm động sắc tâm, xuân tình nhộn nhạo không thôi.......

Sắc cao, người liền lớn gan.

Cố Tử Khâm nhanh chóng bò xuống cây sồi, cởi xuống một khối ngọc bội trên người, cột nó vào quả cầu, sau đó bước nhanh tới bên tường, hô lớn qua đầu bên kia: "Cô nương, ta giúp ngươi tìm được quả cầu rồi!"

Bên kia tường lập tức hưởng ứng, "Ngươi ném qua đi!"

"Tuân lệnh!"

Cố Tử Khâm thấy cái mình thích mà thèm, hắn vội vàng đem ngọc kể cả quả cầu, ném về bên kia tường, sau đó, đợi hồi lâu, bên kia lại không có động tĩnh gì, cuối cùng hắn không nhịn được cất giọng hỏi "Cô nương lượm được quả cầu rồi chưa?"

Lúc này, từ bên kia tường lại lộ một đầu người ra ngoài, cẩn thận nhìn lên, là một nội thị, hắn bò trên thang, dựa vào trên đầu tường, liếc bên này một, sau đó cũng quay đầu. Nhìnngười phía dưới phía sau tường nói: "Khởi bẩm Thái hậu, cấu kết tên háo sắc ném ngọc tới đây là Đổng Tư Mã, còn có....... Một nhân sĩ không biết tên......."

Bên kia lập tức truyền đến tiếng Thái hậu nghiêm nghị quát tháo. "Lệnh Đổng Tư Mã nhanh chóng mang theo bạn xấu của nàng lại đây gặp ai gia!"

Nội thị nằm ở trên đầu tường lập tức truyền đạt ý chỉ, nói với Đổng Khanh: "Đổng Tư Mã, nghe chưa? Thái hậu truyền ngươi tới đây!"

"Tuân chỉ." Đổng Khanh cực kì trấn định chắp tay thi lễ.

Nghe vậy, sắc mặt của Cố Tử Khâm đã sớm trắng bệch, bị sợ đến chân cũng sắp mềm nhũn. "Thái hậu? Tại sao Thái hậu lại ở sau tường?"

Nghe nói, cung quy rất nghiêm. Từ lúc vào cung, dọc theo đường đi, tiểu nội thị cùng đi với hắn không ngừng nhắc nhở. Đều do mình, vừa thấy sắc đẹp, lầm lỡ cả đời.

Hắn quay đầu lại run giọng nói với Đổng Khanh: "Xem thế này, ta thật gặp đại họa rồi sao? Chuẩn bị rơi đầu rồi hả?"

Đổng Khanh vỗ vai hắn, lắc đầu một, sau đó thở dài một nói: "Sớm biết hôm nay, sao lúc trước còn như thế? Hoàng cung cũng không phải là nơi cầm thú có thể tùy tiện!"

Quả nhiên rơi đầu rồi!

Gương mặt Cố Tử Khâm trắng bệch, khóc lóc thảm thiết nói: "Mạng ta xong rồi, cũng chưa từng nghĩ đến làm liên lụy tới ngươi! Thái hậu nhất định sẽ cho là ngươi cũng có phần, đường đường Đại Tư Mã lại kết bè kết đảng trong hoàng cung cưa nữ nhân, quyến rũ cung nữ, ngươi cũng phải chịu tội. Chuyện hôm nay, là Cố Tử Khâm ta xin lỗi ngươi!"

"Đi thôi, Thái hậu kêu chúng ta nhanh chóng đi qua, người quyền cao chức trọng chờ lâu là chịu không được, chờ đợi, chân đau xót, tính khí càng lúc càng kém........"

Nghe vậy, Cố Tử Khâm mang theo tiếng khóc nói: "Trong hoàng cung, thậm chí đi chịu chết cũng cần phải vội vàng đi sao!?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook