Buổi Yêu Em

Chương 12

Trúc Quân

20/12/2013

Bà Lan nghiêm khắc nhìn con gái:

- Mẹ đã cạn lời rồi. Con nghĩ sao, thử nói xem ?

Lưu Ly giận lẫy:

- Mẹ đã nghĩ hết mọi điều, con còn gì nữa để nói:

- Bà Lan thản nhiên:

- Tốt ! Vậy sáng mai con về Sài Gòn sớm. Ở đây không còn việc của con nữa Tim Lưu Ly thắt lại, cô ấp úng:

- Nhưng....nhưng nội đang bệnh mà !

Giọng bà Lan lạnh tanh:

- Đã có bà Tám và con Đào, ổng không cần mẹ con mình đâu Tại mẹ nghĩ chứ, người già nào không muốn có con cháu ở kế bên ?

Nhưng mẹ không muốn. Ông nội bệnh chỉ là cái cớ để con đòi ở lại đây. Hừ, con đang nghĩ gì trong đầu mẹ biết hết. Chả lẽ những lời mẹ nói nãy giờ như nước đỗ lá khoai, không lắng đọng trong con được chút nào ?

Lưu Ly lặng lẽ cúi đầu. Cô không tin những điều mẹ nói về Tường. Anh chưa khi nào đặt vấn đề đất đai với cô. Chính vì muốn chứng minh mình không liên quan tới viện "mượn Sáu Tiến chiếm đất" của nhà cô, Tường mới thẳng thắng đề nghị nội đuổi ông ta đi. Anh làm việc này vì gia đình cô không chút vụ lợi, vậy mà mẹ nhất định gán cho anh tội lợi dụng, thủ đoạn, nén đá giấu tay gì....gì....đó Nếu như trước đây, chắc chắn Lưu Ly riu ríu tin lời bà, khổ nổi bây giờ mỗi câu mẹ nói đều nghi ngờ rồi phân tích, nhận xét....để thấy rõ ràng những điều bà gán cho Tường mang đầy vẻ áp đặt. Nó làm Lưu Ly khổ sở, lẫn bất mãn. Cô biết mình sẽ cãi ý bà, dù thâm tâm không hề muốn Thở dài một cái thật khẽ, Lưu Ly xuống nước năn nỉ:

- Cho con ở lại đây đi mẹ !

Không được! Trên Sài Gòn ba có một mình. Mẹ còn phải mướn người rào khu vườn ấy, và giúp nội chnh đốn sổ sách chi thu suốt cả năm nay, rồi lo mướn người đắp lại bờ bao bên cồn. Có về đây mới thấy đất đai mênh mông bỏ lãng phí quá Lưu Ly hạ giọng:

- Nội....chịu để mẹ đảm nhận việc này rồi sao ?

Bà Lan cười nhạt:

- Không muốn cũng phải chịu vì có ai làm cho ổng đâu. Nội con lẩm cẩm tới nơi rồi, nhưng vẫn còn cố chấp nên không cho mẹ về đây. Bây giờ mẹ đã vào nhà, mẹ sẽ điều động mọi việc. Ông nội nằm một chợ, cần gì phải lo ngại chuyện dưỡng già Lưu Ly ngỡ ngàng nhìn bà. Cô có cảm giác mạ đã tính toán trước sau, nên mới dễ dãi sai cô về đốc thúc nội....đuổi Sáu Tiến đi. Để bây giờ bà đường đường chính chính đảm nhận công việc của mợ chủ, vợ cậu Hai Trịnh. Nếu nội không bệnh, mẹ cũng làm thế vì toàn bộ đất đai nhà cửa đã sang tên ba rồi, nội đâu còn gì nữa Cô ương ngạnh:

- Con ở lại chăm sóc cho ông nội, vì con biết mẹ không đời nào làm chuyện này Bà Lan cương quyết:

- Đừng lắm điều nữa. Nhất định sáng mai con về sớm. Bây giờ vào ngủ đi Lưu Ly chán nản trở về phòng. Cô gặp Đào đang ngồi với vẻ chờ đợi Con bẻ hỏi nhỏ:

- Tối đây mợ Hai ngủ ở đâu ?

Ở phòng của ba chị hồi đó May quá. Em tưởng mợ Hau ngủ chung với chị chớ Lưu Ly nằm vật xuống giường:

- Phòng này trước kia của bà nội. Sức mấy mẹ chị dám vào, dù bà đã cả gan bước vô ngôi nhà này Đào rù rì:

- Chắc mợ Hai có vái bà Chín rồi ! Hồi nãy thấy mợ đốt nhang ngoài bàn thờ. Ít ra mẹ chị cũng biết sợ....nhưng nghe đâu mợ Hai định dỡ cái miếu và đốn bỏ cây xoài Lưu Ly nhổm người lên:

- Thiệt hả ?

Thiệt chứ ! Chính mợ Hai nói với dì Tám mà Ông nội chị biết chưa ?

Đào lắc đầu:

- Chắc chưa Dì Tám có nói gì không ?

Thì dì ấy can, mà mợ Hai đâu có nghe Lưu Ly thẫn thờ:

- Làm như vậy không nên chút nào. Chị phải qua gặp mẹ mới được Đào kêu lên:

- Ý ! Đừng có đi Sao vậy ?

Đào thì thầm:

- Cậu Út chờ chị ngoài vườn Lưu Ly lặng người vì câu Đào vừa nói, cô hốt hoảng nhìn quanh như sợ mẹ nghe được Trống ngực đập thình thịch cô hỏi:

- Em gặp ảnh hồi nào ?

Lâu rồi ! Lúc mợ Hai chưa....lên lớp chị. Em ngồi chờ, sốt ruột muốn chết Ly thất vọng:

- Sợ ảnh bỏ về rồi Nhỏ Đào buông giọng chắc nịch:



- Chưa đâu ! Cậu Út nói nếu không gặp chị là không về Lưu Ly luýnh quýnh:

- Làm sao chị dám ra đó. Mẹ mà biết thì chết Làm ra vẻ tài khôn, Đào hất mặt:

- Đừng có lo. Buổi tối lạ nhà, em dám cá mợ Hai không dám rời khỏi phòng. Chị đi với em Lưu Ly ngồi ì trên giường. Lâu lắm cô mới ấp úng:

- Chị không dám đâu !

Đào rên rỉ:

- Trời ơi ! Sợ cái gì. Lần này em canh cữa kỹ lắm. Không như hồi chiều bị phục kích bất ngời đâu mà lo Thấy Lưu Ly làm thinh. Đào khe khẽ lắc đầu:

- Tội nghiệp ông Út thật ! Chắc ổng hoá đá vì chờ rồi. Chị không đi, em vào ngủ vậy !

Đào uể oải vươn vai bước ra cửa, Lưu Ly lật đật nhảy xuống giường Khoan đã....

Tủm tỉm cười, Đào nhắc:

- Mặc áo lạnh vào, ngoài sông gió dữ lắm Lưu Ly nhăn nhó:

- Áo giặt phơi chưa khô. Cứ mặc như vầy được rồi mà !

Em sợ chị bị nghẹt mũi vì bị lạnh cổ thôi Lấy cái khăn choàng cố vắt trên giường, Lưu Ly quấn ngang vai rồi bước theo Đào. Con bé rón rén mở cửa bếp dắt cô ra vườn Đêm tối đên và gió ào ào. Ánh đèn pin nhỏ xíu trên tay Đào lia gần rồi lia xa thành những vệt rằng mờ căm như mất hút trong bóng đêm Giọng Lưu Ly run rẩy:

- Chắc anh ấy về rồi Đào cười khẽ:

- Ngồi kia kìa, chớ về đầu mà về Lưu Ly đứng khựng lại khi Tường hấp tấp chạy đến. Anh nói:

- Cám ơn Đào nhiều lắm Con bé lại cười:

- Tôi vì chị Ly chớ có vì cậu đâu mà cám ơn Nói gì nhanh nhanh lên nhe. Tôi chờ ở nhà bếp Đào vừa quay lưng là Lưu Ly đã thấy mình lọt hẳn trong vòng tay Tường. Cô để mặt xúc cảm trào dâng và để mặc cho Tường siết mạnh. Giọng cô oà vỡ ra nức nở:

- Mẹ bắt em phải về ngay sáng mai Tường vuốt tóc cô:

- Anh cũng đoán thế nên mới gặp cho bằng được em Lưu Ly lại thút thít:

- Mẹ không cho chúng ta quên nhau, mẹ cấm em gặp anh Anh biết, anh biết....! Nhưng anh không lo vì em yêu anh kia mà. Rồi chúng ta sẽ vượt qua khó khăn này Ly nghẹn ngào:

- Bằng cách nào chứ ! Mẹ em không đơn giản đâu Giọng Tường mạnh mẽ:

- Em còn ba, còn ông nội. Anh tin hai người sẽ ủng hộ em Cúi xuống nâng mặt cô lên, anh hỏi:

- Còn đau không ?

Cô lắc đầu. Tường nói:

- Anh cứ lo cho em bị mẹ đánh đòn nữa. Suốt tối nay anh như ngồi trên lửa, chả làm được, nghĩ được gì cho ra hồn ngoài việc mong thấy em cho an tâm. Không mẹ em về đây lo việc đất đai chớ không phải dượng Trịnh. Anh chả hiểu dì Lan và Sáu Tiến đã thoa? thuận như thế nào Lưu Ly bối rối:

- Mẹ thay đổi ý định hoàn toàn....

Tường dò dẫm:

- Nghĩa là sao ?

Trước đây mẹ khăng khăng đuổi Sáu Tiến đi và bán đất. Bây giờ mẹ lại cho ổng ở tiếp Tường bật cười khô khốc:

- Đúng là ngoài dự đoán của anh Lưu Ly băn khoăn:

- Anh đoán như thế nào ?

Tường thản nhiên đáp:

- Dì Lan chắc chắn đã bị Sáu Tiến nói khích bằng cách nhắc lại chuyện xưa. Trong câu chuyệnn cũ kỹ đó, lão ta sẽ cố ý nhấn mạnh vai trò của mình, rồi tỏ vẻ bất bình cho những gì mẹ em từng gánh chịu như không được nhận làm con dâu, không được bước vô nhà của bên chồng....Rồi Sáu Tiến đã kết luận tất cả những thiệt thòi đó do gia đình anh gây nên....Mẹ em đã chĩa mũi dùi uất hận đó vào anh mà không cần nghĩ ngợi xa xôi. Thật ra anh và em đâu có tội gì Lưu Ly làm thinh. Những lời mẹ nói về Tường lại vang lên. Có phải mẹ đã nghe Sáu Tiến nên mới nghĩ xấu về anh không ?

Cô vụt hỏi:

- Hồi chiều mẹ đã nói gì với anh ?

Tường ngập ngừng:



- Mẹ bảo em còn bé lắm phải la học....Anh đừng bày đặt....

Ly ngắt ngay lời anh:

- Chỉ vậy thôi sao ? Em không tin đâu !

Thế mẹ đã nói gì về anh ?

Lưu Ly buồn bã:

- Mẹ nói nhiều lắm, nhưng tất cả đều sai, có lẽ mẹ nghe lời đặt điều của ông Sáu Tiến Ngước mắt nhìn anh, cô thì thầm:

- Với em, anh là người tốt nhất !

Hôn nhẹ lên trán cô, Tường xúc động:

- Tâm hồn em trong sáng quá. Thật ra anh có nhiều điểm xấu. Nhưng yêu em, anh hứa sửa đổi cho tốt hơn. Với anh, em là quý nhất. Hiểu không ?

Lưu Ly vùi đầu vào ngực anh in lặng. Được bên Tường như vầy cô thấy an tâm, vì anh rất tự tin và mạnh mẽ. Nhưng những cá tính này có giúp hai người vượt qua khó khăn trước mắt không. Lưu Ly lặng lẽ thở dài. Gió từ sông thổi lên se lạnh, Tường kéo chiếc khăn che kín cổ Ly, giọng anh trách móc:

- Sao lại mặc phong phanh như vầy Biết anh đang chờ, em chỉ kịp lấy cái khăn theo thôi. Ngày mai về rồi, thời gian bên nhau đâu có bao nhiêu. Em sợ không được gần anh nữa lắm Tường trấn an:

- Đừng lo ! Anh nhất định năn nỉ dượng Trịnh và ông Chín. Hai người sẽ thuyết phục mẹ. Hẹn em ra đây anh muốn biết rõ lòng em. Bâu giờ hiểu rồi, không gì làm anh sợ hết. Điều quan trọng nhất là dù thế nào cùng phải tin nhau và chờ nhau. Ngày mai về Sai Gon, chớ có đi xuất cảnh đâu mà sợ không được gần anh nữa Lưu Ly buột miệng:

- Sao anh lạc quan quá vậy ?

Vì anh yêu em. Trước kia anh chỉ có một mình, nhưng anh đã cố gắng vượt lên. Nay có thêm am,chuyện gì lại không qua. Phải tự tin và lạc quan mới sống được bé con à !

Lưu Ly phụng phịu:

- Em không phải là bé con Tường vuốt mũi cô:

- Người lớn đâu ai lại mít ướt và nhõng nhẽo như vầy. Hầu như lần nào gặp nhau em cũng thích nhè hết. Vậy mà đòi lớn Tại anh chọc người ta khóc, chớ ai mà muốn Tường nôn nao khi nghe giọng điệu hờn dỗi trẻ con của Lưu Ly. Hơi thở cô nhột nhạt phà quanh cổ làm Tường xao xuyến. Anh thì thầm:

- Trước đây anh rất thích trêu để em khóc cho bỏ tật bướng bỉnh, chanh chua. Nhưng hồi chiều thấy em vừa khóc vừa chạy về, anh chịu không nổi. Anh biết từ lúc đó trở đi nổi đau của em cũng là nổi đau của nh. Sợi dây định mệnh vô hình nhưng thiêng liêng nào đó đã cột chặc chúng ta với nhau nên anh mới có mặt ngoài sông để kéo em vào bờ. Em có nghĩ thế không ?

Ly se sẽ gật đầu. Tường cúi xuống thật sát. Mắt anh dắm đuối nồng nàn lẫn tha thiết đam mê. Lưu Ly run rẩy khép mi. Cô nghe anh nói khe khẽ:

- Anh yêu em, rất yêu em....

Lưu Ly rùng mình đón nụ hônd đầu đời trong nổi hồi hộp, lâng lâng không dứt. Niềm hạnh phúc vút lên cao biến thành cảmgiác hư ảo đến mức Ly choáng váng. Cô vụn về nhón chân, vòng tay ôm quanh Tường. Môi anh tiếc nối rời môi Ly, cô bẽn lẽn vùi mặt vào ngực anh vững chãi, ấm êm Trong vườn tuy rất yên lặng .Trăng non hắt những bóng yếu ớt xuống mặt đất, một mùi hương ngọt ngào và buồn của cây có ban đêm xông lên nghe thật lạ. Giọng Tường trầm hẳn xuống:

- Em chưa về Sài Gòn, sao anh đã thấy nhớ. Nhớ ngay lúc ôm em trong lòng, hôn em trên môi mới khổ chứ Ly lo lắng nhìn anh. Cô nghe tiếng tít tít của đồng hồ đeo tay mà thầm tiếc từng giây. Giọng Lưu Ly sũng nước mắt:

- Chừng nào anh lên Sài Gòn ?

Tường chép miệng:

- Anh chưa biết. Có thể tuần sau hoặc cuối tháng. Công việc ở đây cần anh từng giờ. Không thể bỏ đi được Lưu Ly hờn dỗi:

- Đối với anh công việc quan trọng nhất chớ đâu phải em Tường nghiêm nghị:

- Anh quý em nhất, nên không thể so sánh em với công việc hay bất cứ thứ gì. Nhưng là đàn ông, anh phải có sự đam mê trong công việc. Anh không nghĩ em có thể yêu được một kẻ sẵn sàng bỏ sự nghiệp để lẩn quẩn quanh bên mình Nhưng em có bảo anh bỏ sự nghiệp đâu. Chưa gì đã....ăn hiếp người ta Tường lắc đầu:

- Phải chi em bớt trẻ con một tí nhỉ ?

Giọng Ly đầy ghên tuông:

- Anh muốn em người lớn như ai ? Có phải như Thúy Diệp của anh không ?

Tường phì cười. Anh kéo cô vào lòng và hối hả cúi xuống. Lưu Ly ngỡ ngàng vì nụ hôn mạnh bạo không nhẹ nhàng nâng niu như vừa rồi của anh. Cô mím chặt môi như ngầm phải đối, nhưng rồi cũng chính cô bị cuốn đi bởi cảm giác cuồng nhiệt đang toa? sang từ thân thể to cao của Tường Không biết bao lâu môi anh mới rứt khỏi môi Ly. Tim cô nhoi nhói khi nghe tiếng Đào gọi nho nhỏ gần đó Anh thở dài:

- Em vào đi ! Và hãy nhớ lúc nào anh cũng yêu em, luôn nghĩ tới em. Ngoài em ra không có hình bóng nào khác trong lòng anh cả. Anh tin em và mong em cũng tin anh. Phải tin anh Lưu Ly tháo chiếc khăn choàng ấn vào tay anh, giọng thổn thức:

- Em sẽ rất nhớ, rất nhớ....

Dứt lời cô lom khom chạy về phía nhà không ngóai lại lần nào Tường áp cái khăn vào ngực và nghe mùi hương con gái thoang thoảng rất gần, nhưng cũng rất xa.... Anh biết đêm nay mình sẽ khó ngủ. Có lẽ Lưu Ly cũng thế. Cả hai sẽ thao thức với niềm hạnh phúc và nỗi khổ ngọt ngào này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Buổi Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook