Bổn Cung Đã Trở Về

Chương 64: Bí quyết gầy mặt

Mê Lộ Đích Long

04/04/2017

Có điều hắn tất nhiên không thể vô lễ nói thẳng như tổ mẫu, cho nên dùng từ uyển chuyển hơn một chút, ví như Lâm lão phu nhân nói “Ta không thích ngươi, ngươi tránh ra!”, Lâm Đống đổi thành, “Gia tổ mẫu mời nàng tìm chỗ ngồi khác.”

Cứ thế miêu tả một lượt, mọi người lại nghĩ đến lời đồn về Lâm phủ hai vị nữ chủ nhân bất hòa, lúc này đều hiểu ra, Lâm lão phu nhân thật sự có chút tùy hứng quá mức, càng khó được là Diệp Đại cô nương được bà coi trọng, chỉ tiếc, Diệp Đại cô nương nhất định vô duyên với Lâm phủ, đều đồng tình nhìn Lâm Đống.

Lâm Đống trong lòng chua xót, trên mặt không hiện, hắn khoanh tay trước ngực, xem phía dưới, đột nhiên mở miệng: “Bình Dương Công chúa đến.”

Mọi người lập tức thu hồi tầm mắt, cùng nhìn xuống dưới.

Bình Dương Công chúa thân phận tôn quý, Lâm phu nhân dẫn đầu, chúng cao môn quý nữ cùng nhau đứng lên nghênh đón, Lâm lão phu nhân lại không nhúc nhích, nhìn thấy Lâm phu nhân quay đầu lại nhìn, dựa vào sạp, nói đương nhiên: “Lão bà tử thân thể không tốt, ngay cả Hiếu Hiền Hoàng hậu cũng biết, sẽ không đi nghênh đón.”

Diệp Khuynh xem bà sắc mặt hồng hào, nghĩ thầm, trách sao Lâm Giác không mang thê tử tiến cung, tính khí này, thật không biết đã đắc tội bao nhiêu người.

Diệp Khuynh cũng không muốn gặp Bình Dương Công chúa, nàng không có phẩm giai gì, gặp Công chúa phải hành đại lễ, cho nên lấy cớ đi nhà xí, dứt khoát trốn.

Ánh mắt Lâm lão phu nhân nhìn nàng càng thêm hòa ái dễ gần, không chút do dự phân phó thiếu nữ áo xanh bên người: “Lát nữa Diệp Đại cô nương trở về, chuyển sang ngồi tại sạp của ta.”

Mấy nha hoàn bên người Lâm lão phu nhân trao đổi ánh mắt, lão phu nhân xưa nay khó lấy lòng, trời sinh thích đối nghịch với người khác, lúc trước Lâm phu nhân hầu hạ bên giường bà ba tháng mà không được lão thái thái khen nửa chữ tốt, mà Diệp Đại cô nương lại vào mắt lão thái thái.

Đồng thời cả đám lại thấy buồn cười, vừa mới lui thân cô nương nhà người ta xong, đảo mắt đã coi trọng người ta, phỏng chừng tiểu Tướng quân nhà mình cưới Công chúa cũng không khó bằng cưới vị Diệp Đại cô nương này.

Bình Dương Công chúa, Nguyên Thái phi, Thanh Dương Huyện chủ an vị tại chủ tọa, Lâm lão phu nhân hơi hạ thấp người, coi như tiếp đón, Bình Dương Công chúa biết tính nết bà cho nên không so đo.

Ba vị vừa tới toàn trường trở nên yên tĩnh, Bình Dương Công chúa thấy tẻ ngắt, khẽ chớp lông mi, chuẩn bị mở miệng, bà xưa nay mạnh vì gạo bạo vì tiền, bằng không sẽ không được Lương Bình đế yêu quý nhiều năm như vậy.

Bình Dương Công chúa nhìn khắp một vòng, cười khẽ mở miệng: “Không biết là vị cô nương nào đề nghị chúng tài tử đề chữ lên bình phong? Đứng ra cho ta coi xem, cô nương thông minh như vậy bộ dạng xinh hay không?”

Vừa dứt lời, mọi người ồ lên.

Chúng vị cô nương lúc trước còn tưởng rằng bút tích của Lâm phu nhân, không ngờ là một người trong số các nàng đề nghị, vị cô nương này thật giỏi, giải cứu các nàng từ phiền não trùng màu vải, lại không lưu tính danh, thật là tâm địa Bồ Tát.

Nhìn khắp xung quanh, ào ào hỏi đồng bạn bên người: “Là ngươi sao?” “Người kia là ai nhỉ, thật đáng yêu, giấu giếm lâu như vậy!”

Nhất là ba vị cô nương mặc đồ màu nguyệt bạch càng muốn biết ai nghĩ ra ý kiến hay như vậy.

Diệp Khuynh tính thời gian, đoán chừng mọi người đã nhập tòa, đang định lặng yên trở về, ai ngờ nghe thấy câu hỏi của Bình Dương Công chúa, nàng đành phải kiên trì bước vào, tiến lên phía trước hai bước, đứng trước mặt Bình Dương Công chúa, chắp hai tay, thẳng thắn vô tư nói: “Là chủ ý của tiểu sinh, khiến Công chúa điện hạ chê cười rồi.”

Xung quanh nhanh chóng an tĩnh lại, ngạc nhiên xem Diệp Khuynh đứng chính giữa, phần đông quý nữ thật không ngờ, Diệp Đại cô nương bị các nàng cười nhạo nửa ngày, nói nàng không đủ nghĩa khí, bỏ lại mọi người rời thuyền hóa ra là người nghĩ ra chủ ý tuyệt diệu này!



Nhất thời trong lòng mọi người trăm ngàn tư vị, lại nhớ tới vừa rồi nàng bị nhục nhã mà mặt không đổi sắc, thản nhiên di giá, thoải mái ngồi trên bàn thấp, rồi bình thản không sợ hãi một lần nữa nhập tòa, chỉ cảm thấy Diệp Đại cô nương phong tư vô song, phóng khoáng cực điểm!

Bình Dương Công chúa vạn lần không ngờ cô nương này lại mặc áo bào thư sinh, tuy cúi đầu không thấy rõ mặt mà một thân thư sinh thỏa đáng vô cùng, nổi bật phong tư phong lưu phóng khoáng của nàng, trong lòng nhất thời thêm ba phần thích.

Giọng bà hòa hoãn xuống, mở miệng: “Ngươi ngẩng đầu lên để ta xem.”

Diệp Khuynh từ từ ngẩng đầu, trong lòng phức tạp khôn kể, trong trí nhớ của nàng, Bình Dương Công chúa vẫn là thiếu nữ được nuông chiều, Nguyên phi vẫn là chủ vị một cung kiêu căng đẹp đẽ quý giá, nhiều năm không gặp, hai vị cố nhân đã biến thành bộ dáng nào.

Ánh vào mắt đầu tiên là Bình Dương Công chúa, mặc một thân cẩm y hoa văn Khổng Tước, hoa thúy đầy đầu, cực kỳ ung dung hoa lệ, bên trái bà là Nguyên Thái phi, cũng trang điểm không khác gì năm đó, mặt trát phấn trắng, môi lại tô đặc biệt đỏ, nhìn từ xa cũng khó phân được tuổi tác.

Bên còn lại tất nhiên là Thanh Dương Huyện chủ, Diệp Khuynh liếc mắt nhìn, ngẩn người, năm đó lúc nàng gặp Thanh Dương Huyện chủ còn nhỏ tuổi, hiện tại nữ lớn mười tám biến, khuôn mặt nhỏ nhắn đã hoàn toàn nảy nở, ngũ quan kia vài phần giống Phò mã Tiêu Bạch xưa kia.

Bình Dương Công chúa thấy rõ ràng diện mạo Diệp Khuynh cũng sửng sốt, bàn tay nàng khẽ duỗi, chỉ vào Diệp Khuynh cười nói: “Kỳ quái, sao bản cung thấy ngươi có chút quen mắt —“

Nguyên Thái phi bên cạnh đột nhiên trầm trầm mở miệng: “Tất nhiên quen mắt, nàng là người Diệp gia.”

Bình Dương Công chúa biến sắc, Nguyên Thái phi đứng bật dậy, duỗi tay chỉ Diệp Vân Diệp Như cách đó không xa, chất vấn: “Tỷ muội các ngươi mặc chất liệu quần áo giống nhau, là chủ ý của ai?!”

Diệp Khuynh trên mặt mang cười, quạt xếp gõ vào lòng bàn tay hai ba cái, trong lòng thầm mắng, chết tiệt, quên béng mất Nguyên phi cũng từng trải qua chuyện này, hơn nữa lần đó Nguyên phi mất mặt lớn, tất nhiên ghi nhớ khắc sâu.

Trong giây lát vô số ý niệm đã lướt qua đầu Diệp Khuynh, nàng chậm rãi ngẩng đầu, dịu dàng cười với Nguyên Thái phi: “Thật ra là tiểu nữ vô tình phát hiện quyển sổ chép tay của cô tổ mẫu, cảm thấy rất thú vị cho nên ghi nhớ, kết quả yến hội lần này của Lâm phu nhân, vừa vặn được mấy thất vải tốt, cho nên phân phó thợ may thử làm một lần.”

Toàn trường ồ lên, các cô nương vốn không vừa mắt ba tỷ muội Diệp gia, sự khó chịu tức giận trong lòng nháy mắt thông thuận, khó trách, ba tỷ muội Diệp gia hôm nay trang điểm xuất sắc như vậy, hóa ra đều là chủ ý của Hiếu Hiền Hoàng hậu, vậy thì có thể hiểu được.

Sắc mặt Nguyên Thái phi trầm xuống, lạnh giọng hỏi: “Vậy trong sổ chép tay của cô tổ mẫu ngươi còn ghi gì nữa?”

Nói xong, Nguyên phi gắt gao nhìn thẳng Diệp Khuynh, vẻ mặt âm u.

Diệp Khuynh lập tức hiểu ra, nàng thuận miệng bịa chuyện sổ chép tay của Hoàng hậu, theo Nguyên phi thấy chắc khác nào pháo nổ chậm, ai biết Diệp Hoàng hậu có ghi lại bí văn không thể để lộ nào trong cung không!

Diệp Khuynh cười ha ha, mở quạt xếp, dao động hai ba cái, nửa xoay người, nhìn các cô nương xung quanh một vòng, cười híp mắt: “Cũng không ghi gì nhiều, đơn giản là một ít bí quyết, ví như, làm cách nào khiến mặt trắng hơn —“

“Làm cách nào để làn da càng thêm bóng loáng, mịn màng —“

“Làm cách nào giúp tóc đen láy như gỗ mun —“



Diệp Khuynh cố ý thả chậm lời nói, mỗi câu đều tạm dừng vài giây, từ câu nói đầu tiên, khuê tú toàn trường đã bị nàng nói trúng tiếng lòng, mỗi một câu nàng nói ra, xung quanh lập tức truyền đến tiếng kinh thán.

Ai chẳng biết Diệp Hoàng hậu có một quyển mỹ nhân bí tịch, đáng tiếc cả quyển sách đã sớm thất lạc, năm đó còn xảy ra một chuyện thú vị.

Lão phu nhân Hàn Quốc công phủ phát bệnh trong cung, nghe nói vì nữ quan thủ hạ Diệp Hoàng hậu hộ tống bất lợi, sau này để biểu đạt xin lỗi Diệp Hoàng hậu cố ý tặng bản mỹ nhân bí tịch mình sáng tác nhằm trấn an Hàn lão phu nhân.

Kết quả thiếu chút nữa khiến các tiểu thư trở mặt thành thù với các nàng dâu phủ Hàn Quốc công.

Các cô nương xuất giá mãnh liệt yêu cầu mang bản mỹ nhân bí tịch Diệp Hoàng hậu tự mình sáng tác đi làm đồ cưới, các nàng dâu đương nhiên không chịu, cứ thế giằng co, Hàn tiểu thư kia thậm chí còn cầm kéo đòi cắt tóc làm ni cô.

Cuối cùng Hàn lão phu nhân hết cách, dứt khoát hủy bí tịch, các cô nương xuất giá tặng một hai tờ phương thuốc làm của hồi môn, dần dà biến thành phân tán.

Hiện tại không nghe nói nhà ai có mỹ nhân bí tịch của Diệp Hoàng hậu bản hoàn chỉnh, hơn nữa nhà nào có phương thuốc đều che che đậy đậy, các thái thái đề phòng di nương, di nương cũng sợ các thái thái biết được.

Giờ hay rồi, vừa nghe Diệp Khuynh nói, phủ Định Quốc công không ngờ còn có sổ chép tay, các cô nương nhất thời sôi trào.

Bất chấp tôn ti, Diệp Khuynh vừa nói xong, có người lập tức nghiêng về phía trước, tha thiết hỏi: “Vậy có phương thuốc gầy mặt không?”

Mọi người cùng nhau liếc nhìn cô nương này, thấy nàng mày rậm mắt to, mũi cao thẳng, anh khí mười phần kết hợp với khuôn mặt vuông chữ điền, đều lý giải gật đầu.

Diệp Khuynh nhướng mày, “Có thì có —“

Cô nương mặt vuông chữ điều càng hưng phấn, hai tay chống lên bàn thấp, cả người gần như hướng ra dò xét, khẩn thiết hỏi: “Có thể mời Diệp Đại cô nương sao chép một phần cho ta được không, tất có thâm tạ!”

Diệp Khuynh nhún vai, tiếc nuối nói: “Tuy có thể gầy mặt nhưng là nhằm vào người mặt nhiều thịt, khuôn mặt cô nương là do xương cốt sinh trưởng, sợ là không gầy xuống được.”

Cô nương kia thở dài một tiếng, thất vọng không còn gì để nói, cả người cũng mềm xuống, ngồi sững trên chiếu trúc.

Lời nói Diệp Khuynh lại chuyển: “Nhưng mà có mấy bí quyết nhỏ, có thể khiến mặt cô nương nhìn qua gầy hơn một chút.”

Phần đông các cô nương trái tim bất ổn theo từng lời Diệp Khuynh nói, lúc này nghe xong, biểu cảm cả đám có chút kỳ quái, vừa ảo não vừa muốn cười.

Diệp Vân Diệp Như hai người sùng bái xem Diệp Khuynh, trước kia Đại tỷ cũng lợi hại, mà đó là ỷ vào phủ Quốc công, hôm nay lại bằng lời nói đã khiến các cô nương vừa sầu vừa vui, nghiễm nhiên thành tiêu điểm, không khỏi cảm thấy vẻ vang trong lòng.

Cô nương mặt vuông chữ điền lập tức nghiêng nửa người, vội vàng truy vấn: “Vậy xin hỏi Diệp Đại cô nương, làm cách nào mới nhìn có vẻ gầy hơn một chút?”

Diệp Khuynh khẽ phe phẩy quạt xếp, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Bên tai thả thêm chút tóc rủ xuống, không phải gầy hơn sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bổn Cung Đã Trở Về

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook