Bởi Vì Được Gặp Cậu

Chương 24: Giáng sinh đầy bất ngờ

Tiểu Màn Thầu (Zheng)

27/09/2016

"Vương Du Phàm, tỉnh lại đi. Vương Du Phàm..."

Mặc cho tôi lay như thế nào, cậu ta vẫn giữ nguyên bộ dạng ban đầu. Mấy chị nhân viên đứng cạnh đó thấy vậy, liền cười rúc rích, làm tôi cứ ngơ ngác chẳng hiểu tại sao. Cuối cùng, tôi đành cầm lấy cái kẹp quần áo, kẹp luôn mũi của Vương Du Phàm lại. Ngay lập tức, cậu ta có phản ứng, đứng bật dậy, luống cuống tìm cách bỏ vật thể trên mũi ra. Biết sẽ có hiệu quả như vậy, tôi thà sử dụng nó ngay từ đầu.

"Nguyệt Ý Nhi, cậu... cậu định nhân lúc tôi không để ý mà ám sát tôi đấy à?" Vương Du Phàm xoa xoa sống mũi, bất mãn nói với tôi.

"Xin lỗi, nhưng ai bảo cậu cứ nhìn chằm chằm tớ làm gì?" Tôi không phục, đáp lại.

Đột nhiên cậu ta giãy nảy lên, "Ai thèm nhìn cậu." Nói đoạn, cậu ta giật lấy túi đồ trên tay tôi rồi lôi đi, "Đi nhanh lên không muộn bây giờ. Mặc áo khoác vào, muốn bị chết cóng à?"

Tôi vội lôi chiếc áo bông của mình ra, khoác tạm vào, miệng la lên, "Chờ với, cậu đi chậm thôi."

...

Tôi lò dò bước đi trên đôi giày cao năm phân, khó khăn lắm mới để mình không bị ngã. Đi được nửa đường, tôi mới phát hiện ra mình đang đi về phía tiệm bánh của Cảnh Vân. Hơi thắc mắc, nên tôi hỏi, "Sao chúng ta lại quay lại vậy?"

"Nhà hàng đó nằm đối diện Vân Du Cake." Vương Du Phàm không nhanh không chậm đáp lại. Tôi ồ một tiếng vẻ đã hiểu.

Chẳng mấy chốc đã đến nơi, tôi hồi hộp đứng khựng lại, không đủ can đảm để bước vào. Tự nhiên thấy sợ sợ ý. Vương Du Phàm thấy tôi đứng đực ra, liền hỏi.

"Sao thế?"

"Tớ... tớ... căng thẳng..." Tôi lí nhí nói.

Vương Du Phàm thở hắt ra, cậu ta quay lại chỗ tôi, tự nhiên bắt lấy tay tôi rồi vòng qua tay cậu ta, giống như hai người đang khoác tay nhau vậy.

"Này, cậu làm gì đấy?"

"Khoác tay. Diễn cũng phải diễn cho thật chứ. Căng thẳng cái gì, đi vào thôi."

Nói rồi, cậu ta hung hăng lôi tôi vào trong nhà hàng.

Đây là lần thứ hai tôi được đặt chân tới nhà hàng năm sao kiểu này. Cảm giác đúng là khác hẳn những cửa hàng ăn bình thường nha. Các quý ông, quý bà, rồi những công tử, tiểu thư sang trọng, giàu có đều đến đây, nơi này dường như trở thành thiên đường tụ tập của đám nhà giàu vậy. Càng đi sâu vào trong, cảm giác càng lạ lẫm, bất an.

Dừng chân ở trước cửa phòng VIP, Vương Du Phàm mở cửa bước vào, theo sau là tôi.

"Ba mẹ, con dẫn cô ấy tới rồi đây."

Vương Du Phàm nói xong, tôi liền tiếp lời, không quên cúi người 90 độ.

"Cháu chào chú Vương, cô Vương."

Vì đang cúi người nên tôi không nhìn được biểu cảm của hai người họ, nhưng chắc rằng họ đang rất ngạc nhiên.

"Hai đứa ngồi đi." Vương phu nhân lên tiếng, ngữ khí nhẹ nhàng.

Vương Du Phàm hôm nay đột nhiên biến thành lịch sự boy, còn kéo ghế cho tôi ngồi xuống nữa. Người tôi run run, ngồi yên vị ở ghế rồi mà vẫn không ngừng được, không hiểu là do trời lạnh hay do bị áp lực nữa. Tôi cứ cúi gằm mặt nhìn hai bàn tay đang bấu chặt vào nhau.

"Giới thiệu một chút, cô ấy là Nguyệt Ý Nhi, bạn..."

"Cái gì?"

Chưa để Vương Du Phàm nói hết, tôi đã nghe một tiếng hét kinh ngạc từ chú Vương, và cũng chính là ngài hiệu trưởng đáng kính của trường Hoàng Phi.

"Cháu thật sự là Nguyệt Ý Nhi hả?" hiệu trưởng Vương vô cùng ngạc nhiên hỏi tôi.



Tôi đành ngẩng đầu lên, mỉm cười 'e lệ' rồi gật đầu.

"Vâng, là cháu." Cháu biết, chính cháu còn không tin được đấy là mình nữa là. Trước biểu cảm của chú, cháu có thể thông cảm mà.

"Anh biết cô gái này à?" Vương phu nhân cũng sững sờ không kém, bèn quay sang hỏi chồng mình.

"Ừ, Nguyệt Ý Nhi là bạn cùng lớp của Tiểu Phàm nhà chúng ta, con bé học tốt lắm." Hiệu trưởng Vương vui vẻ trả lời.

Vương phu nhân gật gù vẻ đã hiểu. Sau đó quay lại nhìn tôi một lượt, bà nói:

"Tiểu Phàm nhà cô bản tính nghịch ngợm, nếu trên lớp có làm gì không phải với cháu, mong cháu bỏ qua cho."

Bỏ qua thế nào được hả cô?

"Không có đâu cô. Vương Du Phàm ở trên lớp tuy nghịch một chút nhưng đều không ảnh hưởng quá lớn. Với cả dạo gần đây cháu thấy cậu ấy đã có tiến bộ rất nhiều trong học tập, còn giúp các bạn trực nhật nữa. Vương Du Phàm là một người bạn rất tốt, cháu cực kì quý mến cậu ấy."

Tôi nói liến thoắng. Nói thật, khi phải thốt ra những lời dối trá này tôi cảm thấy lương tâm cắn rứt vô cùng. Nếu không phải Vương Du Phàm bắt tôi phải học thuộc để trước mặt mọi người khen cậu ta một chút, tôi còn lâu mới nói như vậy. Mong rằng đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối tôi phải nói tốt về cậu ta.

Vương Du Phàm gãi đầu trông ngốc ngốc, "Cũng là nhờ sự giúp đỡ của cậu mà tớ mới được như vậy." Ô ô ô, nói không chớp mắt luôn, cậu ta diễn sâu thật.

Hai vị phụ huynh kia có vẻ khá hài lòng. Rồi đột nhiên tôi bị Vương Du Phàm cấu một cái đau điếng vào tay, liền giật mình cười xuề xòa, "Thật... thật ra hôm... hôm nay là Giáng sinh, cũng là sinh nhật của cháu, nhưng nhà cháu lại không có ai để cùng chia sẻ ngày kỉ niệm này cả. Cháu, cháu có thể mạn phép xin cô chú Vương... một bữa cơm được không?" Nói xong, tôi còn tự bấu đùi mình một cái, làm tuyến lệ bắt đầu hoạt động.

Nhìn bộ dạng đáng thương cộng với lời nói đầy ủy khuất của tôi, hai người kia dù không muốn vẫn phải gật đầu đồng ý. Vương Du Phàm liếc liếc tôi rồi âm thầm bật ngón cái, làm tôi thấy sau này có thể đi làm diễn viên được luôn đấy.

Rồi bỗng nhiên từ ngoài có một anh áo đen bước vào, nói thầm gì đó với chú Vương. Chẳng biết nói chuyện gì mà chú Vương có vẻ hơi khó chịu, sau đó mới lấy lại được trạng thái điềm tĩnh ban đầu.

"Thức ăn sắp nguội hết cả rồi, chúng ta ăn thôi."

"Ơ, chẳng phải bố nói hôm nay nhà ta có khách sao?" Vương Du Phàm giả ngu giả ngơ hỏi.

"Hạ gia trên đường đi gặp sự cố, không đến được." Chú Vương đành phải giải thích. Giờ thì tôi hiểu nội dung câu chuyện mà anh áo đen kia nói với chú Vương rồi. Cũng tốt, như vậy tôi sẽ không phải lo sợ phá hoại mối làm ăn của nhà họ nữa.

...

Tám rưỡi tối, tôi cùng Vương Du Phàm ra cửa tiễn hai vị phụ huynh. Chờ cho chiếc xe đi xa rồi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Ai, cuối cùng cũng qua được.

"Hôm nay cảm ơn cậu nhá." Vương Du Phàm lên tiếng, thành công gây sự chú ý cho tôi.

"Không có gì. Nhờ có cậu mà tớ được ăn một bữa ngon ơi là ngon." Tôi quay người lại, cười híp mắt.

Mà chẳng biết cậu ta bị làm sao, mãi mới nói, "Ừ... ừa... Mà hôm nay thật sự là sinh nhật cậu sao?"

Tôi nghe vậy, gật gật đầu thay cho câu trả lời. Cậu ta liền thở hắt ra, "Aiii, sao không nói cho tôi biết?"

"Nói cho cậu biết để làm gì, định tặng quà cho tớ hả?"

"Quà cảm ơn thôi. Đừng có trưng cái vẻ mặt hớn hở đấy ở đây."

Tôi khịt mũi, liếc xéo cậu ta một cái rồi quay đi nhìn dòng xe cộ qua lại trên đường, cười một mình. Nhưng khi nhìn thấy người con trai đó, nụ cười trên môi tôi vụt tắt.

Bên kia đường, một bóng người cao lớn, khuôn mặt góc cạnh với đôi mắt cà phê đang nhìn về phía tôi, ánh mắt tức giận vô cùng. Mặc dù đang là mùa đông, nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra người đó như đang chuẩn bị bốc cháy.

Tôi khẽ rùng mình, cảm giác như vợ đi vụng trộm rồi bị chồng bắt quả tang vậy. Não hoạt động hết công suất, cuối cùng tôi nhớ ra, hình như mình vừa đắc tội lớn với Khôi Nguyên mất rồi. Chẳng phải cậu ấy nói hôm nay sẽ tới đón tôi sao? Ôi trời ạ, tôi lại quên béng đi mất. Cũng tại tôi, mà cũng tại tên Vương Du Phàm chết tiệt nữa. Lúc nào đi với cậu ta là tôi lại phải rước thêm rắc rối vào thân.

"Khôi Nguyên à, cầu xin cậu, đừng hiểu lầm..." Tôi cuống hết cả lên, bàn chân vô thức chạy vụt xuống lòng đường. Điều tôi muốn làm nhất bây giờ là chạy nhanh qua đó, giải thích mọi chuyện cho Khôi Nguyên nghe. Nếu bị người khác hiểu lầm thì tôi có thể cho qua được, nhưng đằng này người hiểu lầm là cậu ấy, là người bạn tôi quý nhất. Rồi sau này cậu ấy không thèm chơi với tôi nữa thì tôi biết phải làm thế nào?

"Cẩn thận!"



Có tiếng hét lớn truyền đến tai tôi, sau đó tôi bị giật ngược lại.

"Nguyệt Ý Nhi, cậu bị điên à? Đang đèn đỏ, phi qua đường làm gì?"

Tôi bị tiếng la của Vương Du Phàm làm cho bừng tỉnh, he hé mắt, tôi thấy mình đang được cậu ta đỡ.

"Tớ... tớ..."

"Không có tôi thì cậu chẳng lên trên trời ở rồi."

Thấy tôi tỉnh, Vương Du Phàm hất tôi ra. Tôi loạng choạng đứng thẳng dậy, mới nhận ra sự việc vừa cách đây có vài giây thôi. May mắn thật, suýt nữa thì tôi bị ô tô cán rồi.

Tôi liếc nhìn tín hiệu dành cho người đi bộ nay đã chuyển màu xanh, liền nói câu cảm ơn với Vương Du Phàm rồi chạy nhanh qua đường.

Ôi không, Khôi Nguyên đi đâu mất rồi.

Tôi vội lục trong túi đồ, móc điện thoại ra, lần số của cậu ấy mà gọi.

"Xin chào, số điện thoại bạn vừa gọi hiện tại không liên lạc được..."

Chết tiệt, Khôi Nguyên không nghe máy. Cậu ấy thực sự giận tôi rồi.

Tôi cố gắng gọi cho cậu ấy, nhưng lần nào cũng là tiếng của cô gái kia vang lên. Nản hoàn nản, tôi đành gửi tin nhắn thoại, "Khôi Nguyên, tớ xin lỗi, là tớ lỡ hẹn, xin lỗi cậu. Ngoài câu xin lỗi ra tớ chẳng biết nói gì cả. Đừng giận tớ nữa."

Lê lết bước vào Vân Du Cake, tôi chẳng có tâm trạng vui vẻ đón Giáng Sinh gì nữa, chỉ cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Hôm nay là sinh nhật của tôi mà, sao tôi lại chẳng thấy vui vẻ gì hết vậy?

"Happy birthday to you, happy birthday to you..."

"Chúc mừng sinh nhật lần thứ 15 của Nguyệt Ý Nhi!"

Đang thất thiểu bước vào quầy, đột nhiên có tiếng hát cùng với tiếng vỗ tay vang lên giòn giã làm tôi có chút bất ngờ. Tất cả nhân viên của Vân Du Cake đều đang đội chiếc nón sinh nhật, còn cười vui vẻ với tôi. Cảnh Vân đứng đầu, cầm trên tay chiếc bánh gato to, cười rạng rỡ.

Mọi người biết sinh nhật của tôi sao?

Quá đỗi kinh ngạc, tôi chẳng thể mở miệng nổi. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi được người khác chúc mừng sinh nhật ngoài mẹ tôi. Mặc dù mới làm ở đây được hơn một tuần, nhưng mọi người có vẻ rất quý tôi. Cảm giác hạnh phúc và ấm áp dâng trào. Hai mắt tôi rưng rưng, đỏ hoe. Rồi tôi được Cảnh Vân kéo tới một bàn lớn.

"Xin lỗi nhưng mà tớ..."

"Ý Nhi, mau ước đi."

Tôi chưa kịp từ chối thì Cảnh Vân đã nói chen vào. Thấy mọi người đều đang mong chờ như vậy, tôi đành chắp hai tay lại.

"Điều ước thứ nhất, tớ mong rằng tất cả mọi người tớ yêu quý đều luôn khỏe mạnh, vui vẻ. Điều thứ hai là ước tớ sẽ đạt thành tích cao trong kì thi vừa qua..." Điều thứ ba, Khôi Nguyên, cậu đừng giận tớ nữa.

Tôi ước xong liền thổi nến. Mọi người vỗ tay rất to, kêu tôi mau cắt bánh. Chiều lòng mọi người, tôi cũng đành làm theo.

Cuộc vui vẫn chưa tàn, trong khi mọi người đang vui vẻ ăn bánh kem và nói chuyện vui vẻ thì tôi lại ngồi ở một góc, nhìn trân trân vào chiếc điện thoại của mình.

Nghe nói điều ước lúc sinh nhật rất linh nghiệm mà, tôi đang mong chờ sự linh nghiệm đó, mong chờ một cuộc gọi đến từ Khôi Nguyên.

Không phụ lòng mong ngóng của tôi, đột nhiên, màn hình điện thoại tôi vụt sáng lên, có người gọi đến thật. Chẳng màng xem xem người gọi đến là ai nữa, tôi ngay lập tức bấm nút nghe.

"Cuối cùng cậu cũng chịu gọi cho tớ."

"Nguyệt Ý Nhi, đến bệnh viện đi, cô Cảnh gặp chuyện rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bởi Vì Được Gặp Cậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook