Bộ Bộ Sinh Liên

Quyển 16 - Chương 143: Giảng Hòa (1+2+3)

Nguyệt Quan

20/03/2013

Binh mã trong thành U Châu vẫn đủ để bảo vệ cho thành này, lương thực trong thành U Châu cũng đủ để dùng trong ba năm. Nhưng trong ngoài ngăn cách, cái cảm giác bị dày vò vì không thể nhìn thấy bóng viện quân quả thật làm cho người ta có khó thể chịu được. Đặc biệt là hoàng đế và thái hậu đều ở U Châu. Nếu như một kẻ thống trị đế quốc ba năm trời không thể bắt được bất kỳ mối quan hệ nào với đám thần liêu trong đế quốc của hắn, thì thiên hạ này còn có thể khống chế trong tay hắn không?

Tiêu Xước đang bị bao vây ở thành U Châu thực ra không hề lo lắng tới chiến sự trước mắt. Tống quân tuy kiêu dũng, nhưng U Châu thành với thân phận là nam kinh Liêu Quốc, lại có nàng và hoàng đế ở đây. Thêm nữa còn có Da Luật Hưu Ca, tuyệt đối không dễ dàng bị công phá, điều nàng lo bây giờ là ngoại tuyến, đế quốc mất đi kẻ thống trị có lẽ không cần tới ngoại địch cũng đã bị tan vỡ từ bên trong.

Nam viện có văn thần Quách Tập, ở Vũ Tương có Da Luật Tà Chẩn, bắc viện có Thất Phưởng, đây đều là những thần tử đáng để nàng tin cậy. Nhưng sự phục tùng của thần liêu đế quốc đối với họ cũng sẽ bắt nguồn từ sự tín nhiệm của mình đối với họ, khi mình và cả đế quốc mất đi sự liên lạc, thì bọn họ rất khó có thể chấn an thần liêu, đặc biệt là... Đặc biệt là con chấu tông thất. Trong gia tộc Da Luật có rất nhiều nam nhi hổ lang, bọn họ vốn đã không phục tiểu hoàng đế. Nàng đã dùng toàn bộ công sức, máu và mồ hôi của mình mới có thể giữ vững đường chính quyền và quân quyền của đế quốc này, một khi bị cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài thì chưa cần tới ba năm, chỉ cần một năm đám hoàng thất tông thân nhất định sẽ nảy sinh lòng khác, ủng hộ lập tân chủ, vứt bỏ nàng và hoàng nhi.

Vì thế Tiêu Xước vô cùng lo lắng.

Nhìn lên bầu trời đầy sao sáng, Tiêu Xước buồn bã thở dài.

Đêm vắng lặng, không gió, trên không trung lại là vô số các vì sao. Nàng không hận Dương Hạo, nàng là một kẻ thống trị ngồi ở vị trí của nàng, nàng biết lập trường của Dương Hạo, cũng biết tại sao hắn cần phải làm như vậy. Nếu như đổi nàng vào vị trí của hắn, nàng cũng sẽ đưa ra sự lựa chọn như vậy. Nhưng, cái dạ dày của Dương Hạo rốt cuộc là lớn đến đâu, cuộc chiến tranh này sẽ không đánh đến mức không thể cứu vãn được chứ?

“Mẫu thân...”.

Lao nhi dụi đôi mắt buồn ngủ chạy đến, phía sau còn có mấy cung tỳ đi theo. Tiêu Xước vội đi tới, bế nó lên, dùng áo choàng choàng lên người nó, sẵng giọng nói: “Không chịu ngủ cho ngoan, chạy ra đây làm gì. Nhìn con này, ngủ mà ra cả mồ hôi, mùa đông lạnh thế nào phải làm sao đây?”.

Lao nhi làm nũng nói: “Mẫu thân, Lao nhi muốn ngủ với mẫu thân”.

Tiêu Xước cốc vào trán nó một cái nói: “Lao nhi, con là hoàng đế của một nước, không giống như những đứa trẻ bình thường khác, mẫu thân còn có rất nhiều chuyện phải làm, con phải ngoan một chút”.

“Vâng”. Lao nhi ngoan ngoãn đáp một tiếng, chớp chớp đôi mắt long lanh nghĩ ngợi, lại hỏi: “Mẫu thân đang nghĩ phải đánh bại Dương Hạo bằng cách nào ạ?”.

Tiêu Xước mệt mỏi thở dài một hơi, Lao Nhi lại suy nghĩ tỉ mỉ một chút, tức giận nói:

“Mẫu thân, tên đại ác nhân đó tại sao lại đánh chúng ta? Hắn thích đánh nhau sao?”.

Tiêu Xước ôm lấy nó, chậm rãi đi xuống hành lang, những ngọn nến chiếu lên khuôn mặt của nàng, lúc ẩn lúc hiện: “Lao nhi, không có ai thích đánh nhau cả, có những lúc giống như nước chảy dần thành biển, phát triển đến một thời khắc nào đó đương nhiên sẽ phải đánh. Hôm nay hắn không đánh chúng ta thì một ngày nào đó ta sẽ đánh hắn, đây không phải là điều mà cá nhân đế vương có thể quyết định được”.

“Đế vương, phúc có thiên hạ, quyền khuynh tứ hải, nắm trong tay sinh mạng của tất cả mọi người, duy ngã độc tôn, nhưng cái giá mà một hoàng đế phải trả là rất cao. Những chuyện người bình thường nghĩ không ra, nhìn không thấy con phải nghĩ ra và nhìn thấy. Con phải luôn đứng ở chỗ cao hơn những người khác, nhìn ra xa hơn, bước tới trước mặt con dân phải đại biểu cho lợi ích của họ, con mới có thể trở thành người mà mọi người đều ủng hộ. Nếu không, sẽ có một ngày, con hoặc người kế thừa của con sẽ bị bọn họ vứt bỏ.

Giang sơn lung lay, đế quốc hưng vong, nói thẳng ra thực ra chỉ có nguyên nhân này, sau lưng lập trường bất đồng của người nắm quyền chính là ngọn núi tập đoàn lợi ích bất đồng. Nếu như con quay lưng lại với tập đoàn lợi ích của mình thì ngọn hậu sơn này sẽ lập tức biến thành lực lượng đè nát con, con sẽ rơi từ trên đỉnh núi xuống vực sâu thăm thẳm. Phải thuận ứng với lập trường của giai cấp mình, hoàng đế mới có thể muốn làm gì thì làm, những người khác cho dù có rơi vào thảm cảnh thì cùng lắm sẽ trở về cảnh áo vải, nhưng hoàng đế, chỗ đứng của hoàng đế quá cao, cho nên không có đường thoái lui”.

Đạo lý này với một đứa trẻ như Lao nhi đương nhiên sẽ không hiểu lắm, nhìn vào đôi mắt ngây thơ trong sáng của con trai, Tiêu Xước lại thở dài, đêm nay rất yên tĩnh, thủ quân tuy rất mệt mỏi, nhưng chắc rằng Tống quân bên ngoài thành sẽ càng khổ sở hơn, đêm nay có lẽ sẽ không có chiến sự, ngủ với con trai một tối cũng được.

Tiêu Xước nghĩ ngợi, nhẹ hôn lên trán đứa con trai, đang muốn ôm nó về phòng, thì đột nhiên nghe thấy hàng loạt những tiếng kêu gào chém giết, phá tan sự yên tĩnh của đêm đông.

Tiêu Xước dừng bước, thầm thở dài: “Lại bắt đầu công thành rồi”.

Đang muốn đưa con trai cho cung nữ, quay về đầu thành để xem xét, nàng đột nhiên phát giác ra đêm nay có gì đó khác thường, tiếng chém giết chỉ truyền đến từ phía bắc thành, ba phía thành khác vẫn yên tĩnh vô thanh, điều này hoàn toàn khác với cách tấn công cùng lúc tứ thành của Tống quân.

Trong lòng Tiêu Xước đột nhiên nhất động: “Tình hình này có chút cổ quái, chẳng lẽ... Chẳng lẽ có viện binh tới, hơn nữa... Đã đột phá được phòng tuyến ngoại vi của Tống quân, tiến công tới thành U Châu?”.

Vừa nghĩ đến đây, Tiêu Xước liền đưa con cho thị tì, vội vã chạy ra tiền đình.

“Mẫu thân”.

Lao nhi vẫn nuối tiếc gọi, Tiêu Xước hoàn toàn không còn tâm sức để ý, nàng ấn tay vào chuôi kiếm, một trận gió lại thổi qua tiền đình, tiếng chém giết đã làm tỉnh thị vệ trong phủ. Chiến mã sớm đã ở phía sau, Tiêu Xước quay người lên ngựa, phủ môn mở rộng, một đoàn người cùng cuồng mã phi ra, phi thẳng về phía bắc thành.

Dưới bầu trời đầy sao, mặt đất ẩn hiện một màu xám, từ đầu thành nhìn xuống có thể nhìn thấy rõ từ phía xa đang có một đội quân đốt đuốc sáng như ngân hà đang áp sát về thành U Châu, từ những tiếng gào thét và những ngọn đuốc lay động có thể đoán ra một nửa sự kịch liệt của trận chiến. Da Luật Hưu Ca đứng ở lỗ châu mai lo lắng nhìn đội quân, thầm cầu khẩn cho bọn họ có thể đột phá được phòng tuyến Tống quân.

Hắn không phải là không muốn mở thành tiếp ứng, những khối đã chắn cổng thành, đại gỗ phong môn sớm đã được chuyển đi, hơn ba nghìn thiết kỵ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng đêm tối như thế này hắn không thể chắc chắn rằng ra thành có mắc bẫy của Dương Hạo hay không? Thái hậu và hoàng đế đều ở trong thành, hắn phải cẩn thận hơn nhiều.

Thiết kỵ bên ngoài thành đang không tiếc hy sinh, để dựa sát vào thành U Châu, đao vung tứ phương, máu tuôn không ngừng, liên tục có những người ngã ngựa, có điều, lúc này mạng người chỉ như con chó, ai còn để ý đến sự sống chết của người khác. Một binh sĩ Liêu quân vừa khua đao chém tay một tên Tống quân thành hai đoạn thì lập tức một thanh trường mâu chém nhanh như chớp tới, đâm thẳng vào ngực của hắn, cho dù thần tiên cũng không thể cứu được.

Những cảnh như thế này diễn ra ở khắp nơi, đao gươm khua điên cuồng tứ phía vô tình chém đứt tay gãy xương như cắt rau. Một người ngã xuống liền có nhiều người dẫm đạp lên, trở thành một thi thể không toàn vẹn.

Sự hy sinh to lớn đổi lại là từng bước tiến gần hơn, tới thành U Châu, đội quân Liêu Quốc này giống như những con thiêu thân không biết sợ hãi, đạo nghĩa không thể chùn bước.

Họ là tử sĩ, khi rời khỏi thành thượng kinh, thượng kinh lưu thủ Trừ Trất đã vinh danh họ vào trong hoa danh sách, sau đó còn tập hợp toàn bộ gia quyến của họ lại.

Cho dù tất cả bọn họ đều chết ở đây, nhưng chỉ cần dùng phương thức bắn thư tín lên đầu thành, đem tình hình bên ngoài thông báo cho thái hậu nương nương biết tình thế cấp bách bây giờ ở đế quốc thì bọn họ người nào người đấy đều trở thành liệt sĩ. Hơn nữa còn là những liệt sĩ lập công bất thế với đại Liêu Quốc. Chỉ cần ngày nào Đại Liêu còn tồn tại thì con cháu hậu thế của họ đều có thể nhận được sự phụng dưỡng của triều đình, đây là lời thề trời đất của Trà Trất đại nhân và chư vị tông thân hoàng thất thương kinh, vương gia các lộ, thủ lĩnh các vùng. Còn nếu như bọn họ thất bại, cho dù là đã dốc hết sức lực thì toàn gia quyến đều bị xung nô, tuyệt đối không tha.

Vì vậy, mỗi người đều dốc toàn mạng để đột tiến, công thế hung mãnh, tình hình này không hề thua kém lúc Dương Kế Nghiệp thống lĩnh tám nghìn tử sĩ xông tới đột kích Tống doanh, giết Triệu Quang Nghĩa. Những nơi Liêu quân đi qua, người ngựa chết ngổn ngang, đứt đầu lìa thân, máu tươi hòa với bùn đất, khắp mặt đất là màu máu, khó có thể nhận ra nổi địch ta, sự hy sinh to lớn cùng với dũng khí vong mạng này làm cho bọn họ càng tiến tới sát thành U Châu.

“Chuyện gì vậy?”. Tiêu Xước chạy lên đầu thành, Da Luật Hưu Ca liền nói: “Thái hậu, dưới thành...”.

Tiêu Xước lướt mắt nhìn, lại nói: “Tại sao không xuất thành tiếp ứng?”. Da Luật Hưu Ca khom người nói: “Tống quân giảo hoạt, thần sợ...”.

Nói đến đâ, một Liêu quân đột phá vòng vây, chạy điên cuồng tới chân thành, mồm dùng tiếng Khiết Đan hét lớn. Vừa nghe rõ nội đung người đó hét, Da Luật Hưu Ca nhảy bật lên, quên mất cả việc kiến lễ với Tiêu Xước: “Mở cổng thành, tiếp ứng!”.

Nói rồi hắn chạy như bay xuống thành, nhảy lên lưng ngựa, nắm chắc đại thương trong tay.



Dưới thành Liêu quân sớm đã chuẩn bị ứng chiến, cổng thành vừa mở lập tức tiếng rầm rầm vang lên, cây cầu bắc sang bờ cũng từ từ hạ xuống, Da Luật Hưu Ca làm tiên phong, thống lĩnh thiết kỵ xông ra ngoài.

Tên Liêu quân dưới thành chỉ kịp hét mấy tiếng liền trúng ngay một tiễn của Tống quân, ngã gục xuống đất. Da Luật Hưu Ca dẫn quân phi như tên bắn ra ngoài, một vài người khiêng tên lính lúc nãy về thành, còn những người khác thì nhanh chóng đi theo Da Luật Hưu Ca, xông tới trận doanh Tống quân.

Đại doanh trung quân Tống quân, Dương Hạo một thân áo nhung, yên lặng đứng trên vọng lâu nhìn.

Xa xa, đoàn quân Liêu Quốc giống như lưu huynh từ từ tụ hợp với binh mã tiếp ứng, Dương Hạo thầm thở phào.

Cuộc chiến vây thành, nếu như duy trì quá lâu, đối với hắn cũng là gánh nặng không thể gánh nổi. Hắn mới tiếp nhận giang sơn Tống Quốc, hắn cần phải có một bước tiến để cùng cố đế vị, nhưng không phải là một trận chiến trường kỳ làm cho trời oán người than có thể làm lay động căn cơ của hắn. Bước nhảy lớn này có thể làm cho người trong cả nước hãnh điện, nhưng chiến tranh cũng có cái vốn của chiến tranh. Nếu như giống như Hán Vũ Đế trước kia, đem toàn bộ tích lũy mà hai đời tổ phụ khổ tâm gây dựng tiêu tốn sạch, đem nhân số cả nước chia ra bốn, năm phần, làm cho dân chúng phải bán vợ bán con, lưu lạc khắp nơi. Cái vốn bỏ ra là ruộng đồng của dân tộc, du mục của dân tộc.

Vội quá không được, chuyện gì cũng phải có tốc độ ổn định.

Thời Hán Vũ, giang sơn đã phải bỏ ra cái giá đáng kể. Tuy chiến tranh của ông ta làm cho dân linh lầm than, tiếng kêu oan khắp trời nhưng trí ít không có ai có thể lật đổ được sự thống trị của ông ta, còn Dương Hạo bây giờ thì rất khó nói.

Nên kết thúc rồi, hy vọng... Lúc này sẽ không giống như một nữ nhân bình thường, tình cảm sẽ chiến thắng lý trí, cố chấp ngọc nát đá tan.

Không, nàng sẽ không làm vậy.

Vì... Nàng là Tiêu Xước.

Nữ trung hào kiệt, nàng nhất định sẽ đưa ra sự lựa chọn sáng suốt nhất.

“Rầm!”. Cánh cửa nặng nề đóng lại, Da Luật Hưu Ca máu me đầy người, giành được hơn một trăm tàn binh Liêu vội vã về thành.

Những tiếng dao động dần dần bị dập tắt, rất nhanh trở về trạng thái yên tĩnh bình lặng, trên thành và dưới thành chỉ còn lập lòe những đốm sáng.

Tin tức tín sứ thượng kinh chạy tới rất nhanh truyền đến khắp đường lớn ngõ nhỏ với một tốc độ truyền đạt không thể tưởng tượng nổi, quân tốt và bách tính trong thành không ai không biết. Đêm nay cũng không biết có bao nhiêu người hoàn toàn mất ngủ, yên lặng chờ.

Mong tin tức, chờ mong tín sứ có thể mang tới tin tức tìm ra một con đường đưa họ thoát khỏi cảnh tuyệt vọng bây giờ.

Dương Hạo đứng trên vọng lâu rất lâu rồi mới bước từ từ xuống.

Hắn vừa xuống thì có một người chạy vội vượt qua cả mặt đám tướng lĩnh Tống quân, cung kính đỡ lấy hắn như sợ hắn sẽ ngã xuống vậy, ân cần tới mức làm cho người ta thấy lạnh cả người.

Người này chính là đường thúc Ô Lâm Đài của thủ lĩnh An Xa cốt Châu Lý Chân của tộc Nữ Chân, chính là người đã nhờ Chiết Tử Du hiến kế. Dương Hạo mỉm cười, không phải vì sự ân cần của hắn mà cảm thấy dương dương tự đắc hay cảm thấy có gì đáng ghét vô sỉ.

Bọn họ chính là như vậy, khi sợ ngươi, cần ngươi thì có thể cung kính trước ngươi, có thể cung phụng ngươi lên làm khả hãn, khi thực lực kém xa ngươi, bọn họ có thể thuần phục sát đất. Giống như người Nữ Chân đối với người Khiết Đan, người Mông Cổ đối với người Nữ Chân, nếu như nói về khả năng chịu đựng khuất phục thì bọn họ mới là truyền nhân chân chính của Câu Tiễn, bọn họ chỉ tôn trọng thực lực.

“Quan gia muốn nghị hòa với người Liêu, tất nhiên sẽ phải suy nghĩ sâu xa, tiểu nhân không dám vọng nghị, có điều người Liêu không thể chịu nổi một kích trước thiên binh của quan gia. Nhưng đối với chúng thần mà nói chúng vẫn là kẻ địch không thể chiến thắng. Đến lúc đó người Liêu quay ngược nổi giận với Nữ Chân thần, vậy phải làm như thế nào mới tốt? Nữ Chân chúng thần phải thật tâm đầu hàng quan gia”.

“Ngươi yên tâm...”. Dương Hạo mỉm cười: “Các ngươi phản lại Khiết Đan đương nhiên người Liêu sẽ gây áp lực để không thể sinh tồn. Nhưng trên đường trẫm bắc phạt, các ngươi đã xuất lực tương trợ, trẫm sao có thể bỏ mặc các ngươi, để cho các ngươi đối mặt với sự báo thù của người Liêu chứ? Ha ha ha, trẫm đã tính toán ổn thỏa cho các ngươi rồi, bây giờ thất châu Sơn Tiền trừ U Châu ra thì tất cả đã vào tay trẫm, sau khi nghị hòa thành công trẫm sẽ cho quân đến trấn thủ...”.

Ô Lâm Đài do đự nói: “Chỉ sợ là... Nước xa không cứu được lửa gần”.

Dương Hạo cười nói: “Trẫm vẫn chưa nói hết, các ngươi nếu đã bỏ Liêu theo Tống, nếu các ngươi bị người Liêu ức hiếp há chẳng phải là chém vào mặt trẫm hay sao? Trẫm bây giờ cho binh thẳng tiến vào Liêu Dương, sau khi nghị hòa sẽ không về nữa. Trẫm sẽ cho người trấn thủ ở khu vực biên cảnh giữa các ngươi và người Liêu, nếu như người Liêu có ý ức hiếp, trẫm sẽ tăng binh gần đó, các ngươi hoàn toàn không phải lo lắng về sự an toàn của mình”.

Dương Hạo vừa đi vừa nói: “Trẫm đã lệnh cho triều đình căn cứ vào tình hình ở chỗ các ngươi mà điều chỉnh lại lượng cống vật mỗi năm. Các ngươi sinh tồn cũng không dễ, sẽ hết sức miễn giảm cống vật, bắc châu và Hải Đông Thanh thì miễn...”.

Ô Lâm Đài vui ra mặt. Cảm kích vô cùng, tạ ơn liên hồi.

Dương Hạo vỗ vỗ vào vai hắn, cười ha ha không nói.

Phạm vi phân bổ của chư tộc Nữ Chân đa phần là ở Bột Hải quốc, cũng chính là vùng tỉnh Sơn Đông của hậu thế, nối liền với tộc Thất Vĩ. Nhiều năm qua, Nữ Chân tuy có dần dần quật khởi lên, nhưng dưới sự ức hiếp và có ý phân hóa của Liêu Quốc luôn không thể lớn mạnh nổi. Bọn họ đến bây giờ vẫn phải đau đầu vì việc ăn cho no mặc cho ấm, hoàn toàn không có khát vọng hay giác ngộ đối với quyền lực. Vì vậy việc Tống quốc cho đóng binh ở gần đó căn bản cũng không có ý đồ sâu xa gì.

Nữ Chân Hoàn Nhan thị đã bị An Xa cốt thị tiêu diệt. A Cốt Đả Hoàn Nhân cũng mãi mãi không thể xuất thế, nhưng thời thế tạo anh hùng, anh hùng theo đó mà sinh ra, không có A Cốt Đả, chỉ cần hoàn cảnh này không đổi, tiến triển lịch sử không đổi, khi thời vận đã đầy đủ đương nhiên sẽ có người khôi phục lại tất cả những gì A Cốt Đả nên làm. Nhưng bây giờ chưa đến lúc đó, Dương Hạo chỉ cần ban chút ân huệ thì đã có thể kéo bọn họ lại rồi.

Trong phủ Nam kinh lưu thủ U Châu đèn vẫn còn sáng rực, nhưng sắc mặt của tất cả các vị tướng soái đang ngồi ở đó lại còn ảm đạm hơn màn đêm bên ngoài phủ.

Họ giống như một đoàn du khách bị lạc vào cô đảo, không thể nói rõ được ngày nào cơn sóng thần sẽ trào lên, cuốn bọn họ xuống đáy đại dương. Ngày mong, đêm mong, cuối cùng mong đợi được một chiếc thuyền đến, nhưng không ngờ chiếc thuyền đó lại còn nguy hiểm hơn cô đảo họ đang đứng. Vì... Nó đang dần dần chìm xuống.

Thái hậu và hoàng thượng bị vây ở U Châu, cách tuyệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, đã mất đi sự khống chế với đế quốc của họ. Phái chủ hòa, phái đầu hàng ở thượng kinh đã chiếm được thế thượng phong, đây chính là điều đáng sợ nhất, so với dã tâm của đám quyền quý hoàng thất muốn nổi dậy còn đáng sợ hơn. Vì mấu chốt giải vây cho U Châu chính là nằm ở viện quân, mà viện quân cùng khinh trọng đều chịu hạn chế từ thượng kinh, thượng kinh một khi đổi hướng gió...

Tiêu hậu mặt tái mét, trái tim như đóng băng, nàng vốn là người luôn tỉnh táo bình tĩnh, nhưng lúc này cũng không nghĩ ra được gì.

Da Luật Hưu Ca đứng lên, tay nắm chặt bội kiếm, cánh tay gân xanh nổi lên như những con giun, nặng nề thở dốc. Lại đặt mông ngồi xuống tiếp, sắc mặt lo lắng bất định một lúc. Rồi dứt khoát đứng dậy, cắn răng một hồi. Lại ngồi xuống, cứ như thế năm lần bảy lượt. Đám tướng lĩnh trong đình đều kinh ngạc nhìn hắn, ngay cả ánh mắt của Tiêu Xước cũng quay về phía hắn.

Lúc đầu, ánh mắt Tiêu Xước cũng có chút kinh ngạc, nhưng nhìn một hồi, mắt nàng lại như hiện lên một tia tỉnh ngộ, lại tiếp tục ảm đạm.

Điều nàng đã đoán không sai, Da Luật Hưu Ca quả thật muốn bảo vệ nàng và Hoàng Thượng vứt bỏ U Châu, thoát ra khỏi vòng vây. Nhưng điều đó nguy hiểm như thế nào chỉ cần nghĩ cũng biết, số lượng tử sĩ chỉ cần nghĩ cũng đoán ra được.

Chính vì vậy, Da Luật Hưu Ca suy đi tính lại, lại phủ quyết quyết định trong lòng mình. Hắn không sợ chết, nhưng hắn không thể gánh nổi trách nhiệm nếu như thái hậu và hoàng thượng có chuyện gì bất trắc. Nếu như hắn xuất hiện bên ngoài thành hắn còn có thể lợi dụng quyền lực để khống chế quân Tống rồi nghĩ cách tiếp, nhưng bây giờ hắn lại cũng đang ở trong thành. Đây chính là hổ lạc vào bình địa, rồng rơi xuống vũng bùn, nhưng cục thế ngoại tuyến đã hung hiểm đến mức này rồi, đã không thể kéo dài thêm được nữa.

Nước, không thể một ngày không có vua, thái hậu và hoàng đế lại bị giam hãm ở đây mấy tháng rồi, hoàn toàn không có hy vọng thoát ra, so với việc nước mất đi vua có gì khác biệt?



Rất lâu rất lâu, Da Luật Hưu Ca giọng trầm trọng nói: “Da Luật Tà Chẩn và Quách Tập đang ứng phó với Tống quân ở Phủ Châu và Nhạn Môn Quan, không thể giúp được cho phía bắc, Hán quân ở kinh sư mưu phản, đã phát hiện được tung tích của Tống quân ở đông kinh, thủ lĩnh bát thị Khiết Đan đã dần có ý rút lui thủ ở địa mạc, Thái hậu, U Châu chúng ta tuy nguy hiểm, nhưng nguy hiểm của thượng kinh quả thực giờ còn nghiêm trọng hơn U Châu. Thái hậu nếu còn không kịp thời trở về thượng kinh, nắm lại quyền thống trị thì việc Đại Liêu tan vỡ e là không thể tránh nổi”. Hắn đừng một chút, lại khó khăn nói: “Thái hậu, hay là thử cùng người Tống... Nghị hòa...”.

Tiêu Thát Lẫm đứng bật dậy, phẫn nộ nói: “Đây là biện pháp tốt mà ngài nghĩ ra sao?”.

Da Luật Hưu Ca lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Đại nhân có cao kiến gì?”.

Tiêu Thát Lẫm vung cánh tay nói: “Viện quân không thể đến thì chúng ta xông ra ngoài”.

“Xông ra ngoài? Dễ như thế sao?”. Da Luật Hưu Ca cũng tức giận, đứng phắt dậy: “Bộ đội chủ lực dưới thành U Châu chủ yếu là nhắm thẳng vào trong thành, độ khó của việc đột vi từ trong ra ngoài tất nhiên cũng sẽ tăng mấy lần. Khinh kỵ đột vi và bảo vệ thái hậu cùng hoàng đế sẽ vô cùng khó khăn. Quan trọng nhất chính là một lượng lớn viện quân đều bị vây bên ngoài mấy đạo quan ải. Xông vào U Châu tuy là khó, nhưng một khi đã vào thành thì sẽ dựa vào thành kiên trì mà được an toàn, còn nếu từ trong đột phá ra ngoài, chưa cần nói đến việc có thể đột phá thành công hay không, mà cho dù thật sự có thể thành công thì có thể thoát khỏi vòng vây truy đuổi cả chặng đường của Tống quân sao? Cần phải biết bây giờ thất châu Sơn Tiền trừ U Châu thành ra thì tất cả đều đã nằm trong tay Tống quân, hơn nữa bây giờ Tống quân cũng có một lượng lớn kỵ binh, chúng ta không có khả năng nhanh chóng thoát ra khỏi quân địch”.

Tiêu Thát Lẫm mặt lúc xanh lúc đỏ, lúc tức giận, lúc muốn nói lại không nói, rất lâu, rất lâu, cuối cùng lại ngồi xuống.

Luận về thân phận, Tiêu Thát Lẫm là tộc huynh của thái hậu, tuyệt đối tâm phúc, luận về võ dũng, hắn cũng là một trong tam đại hổ tướng của Đại Liêu, có thể ngồi ngang hàng với Da Luật Hưu Ca và nam viện đại vương Da Luật Tà Chẩn. Tiêu đại tướng quân không nói nữa thì những văn võ khác đương nhiên cũng không thể nói gì.

Tiêu Xước mặt lạnh như nước mùa đông, trầm mặc rất lâu, mới hơi nheo mắt lại nói: “Tống quân binh phong chính nhuệ, bọn họ... Sẽ đồng ý nghị hòa sao?”.

Lời này vừa nói ra, chúng văn võ trong lòng lập tức hiểu rõ, thái hậu vì áp trong ngoài đã thông qua ý định, đàm phán giải quyết chiến tranh rồi, thái hậu nếu đã định ra phương hướng thì dễ làm rồi. Trong đám thần tử dù sao cũng có nhiều kẻ ở trên cao, nhưng chiến hay hòa lại không phải là vấn đề mà họ có thể quyết định được, những loạn ngôn trước khi thái hậu chưa có thái độ rõ ràng về chiến hay hòa khó tránh sẽ trở thành cái thóp cho người ta, trong tương lai một khi bị người ta phản công thì sẽ vô cùng bất lợi.

Bây giờ thái hậu đã thể hiện rõ thái độ, chúng thần liêu lập tức hoạt bát lên, ta nói ngươi nói, năm bảy cái miệng cùng ào ào thể hiện thái độ. Chỉ đáng tiếc đa phần những ý kiến đó chỉ như phẩy quạt, thực chất không có ích lợi gì.

Tiêu Thát Lẫm là một viên tướng thuần túy, để cho hắn đánh trận thì được, còn những chuyện như thế này hắn hoàn toàn không phải người trong nghề, hắn chỉ có thể ngồi yên căng mắt nhìn mọi người bàn tính, càng nghe càng không hiểu.

“Dương Hạo sẽ đồng ý nghị hòa”. Một âm thanh như một cái trùy đập tan những âm thanh hồn tạp đang ba vây nội đình, người nói chính là Da Luật Hưu Ca.

Hắn bình tĩnh nói: “Thực hư của Tống Quốc chúng ta không hiểu rõ lắm. Nhưng từ hành động của Dương Hạo có thể đoán biết ra một chút. Theo vô số hành động để lại vết tích của hắn, có thể thấy người này quen với kiểu đầu cơ trục lợi, có thể dùng sự hy sinh nhỏ nhất để giải quyết vấn đề thì hắn sẽ không bỏ qua. Nói cho hay thì đây là hắn luôn vì bách tính dân sĩ, nói tồi một chút thì chẳng qua là do xuất thân và sự trải nghiệm của hắn quyết định, trừ phi đến lúc sinh tử tồn vong, nếu không tên thương cổ này tuyệt đối sẽ không bỏ ra toàn bộ vốn liếng tiền bạc của hắn”.

Ai sẽ là người hiểu rõ một người nhất? Kẻ địch của hắn, nếu như kẻ địch này đồng thời còn là tình địch của hắn thì quả thật có thể thành tri kỷ rồi.

Da Luật Hưu Ca nói: “Tống Quốc vừa thông qua thủ đoạn truyền nhượng đến tay, hắn sao có thể rời xa trung tâm quyền lực của mình để đi du phạt ngoại quốc? Nếu như Dương Hạo không nhanh chóng kết thúc chiến tranh thì hắn sẽ không chịu nổi tổn thất, cả chiến cục sẽ bị thay đổi, chỉ là...”. Da Luật Hưu Ca hé ra một nụ cười khô: “Chỉ là chúng ta không có cách xác định hắn còn có thể chống đỡ bao lâu, còn chúng ta thì đã không thể chống đỡ được nữa rồi”.

Cả đại đình đột nhiên trầm xuống, rất lâu, rất lâu, Tiêu Xước mới mở lời: “Mặc Thủy Hàn, sáng sớm ngày mai đến Tống doanh thỉnh kiến, bàn về chuyện nghị hòa”.

*

* *

Dương Hạo được Phật sống Đạt La nhận định là Kim Cương Cống Bảo chuyển thế. Cái danh hiệu này đối với việc hắn thống trị chư bộ Tây Bắc và đoạt lấy sự ủng hộ của thế lực tông giáo có hiệu quả vô cùng to lớn. Cho nên Dương Hạo luôn cố tình tuyên truyền cho cái danh hiệu này. Nếu như quan gia đã là hộ pháp Phật gia, thì thủ hạ có người nào lại không ngoan ngoãn nghe theo, đương nhiên sẽ không có bất cứ hành động nào phá hoại tới chùa miếu. Vì thế những ngôi đền chùa đã từng bị binh họa tây kiếp một lần coi như sẽ không bao giờ gặp nạn kiếp lần hai.

Đặc sứ Liêu Quốc Mặc Thủy Ngân bước vào tự miếu dưới sự dẫn đường của thị vệ cấm quân, trong miếu tuy trống không nhưng lại rất sạch sẽ, mặt đất được quét sạch, khắp các cửa sổ đều chăng rèm chinh tề, đi qua chung lâu liền tới một viện lạc vuông vắn, chính diện là Đại Hùng bảo điện, hai bên là tám đại kim La Hán.

Liêu sứ Mặc Thủy Ngân được đưa vào một gian bên trái điện, trong điện này có bản tượng La Hán bị kéo đổ từ lần Tống quân bao vây U Châu để làm nơi nghỉ đêm cho đám thị vệ. Bây giờ đã được Dương Hạo cho người dọn dẹp sạch làm nơi nghỉ ngơi cho mình. Trong điện đốt mấy chiếc lò sưởi, hơi nóng tòa ra khắp gian phòng, vô cùng ấm áp như mùa xuân.

Mặc Thủy Ngân đi từ ngoài vào, trên người vẫn mặc chiếc áo da chồn, đầu đội mũ da đuôi cáo, chân đi đôi giày da, trang phục quý giá, bước chân vững chắc, thần thái ung dung, hoàn toàn không nhìn ra vẻ thành U Châu đã rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan. Nhưng nếu như đã chủ động đến xin hòa thì thái độ có biểu hiện ung dung đến đâu cũng sao có thể che lấp được sự quẫn bách của họ?

Dương Hạo nhìn thấy thần thái hắn, bất giác mỉm cười.

Dương Hạo lúc này đang mặc thường phục, trông vô cùng tư văn nho nhã, phong độ công tử, hoàn toàn không nhìn ra đây là một kẻ thống trị Trang Nguyên, một vị quân chủ nắm trong tay mấy mươi vạn đại quân. Lúc này trong tay hắn chỉ cầm một chén rượu, ngồi bên cạnh chiếc sa bàn, yên lặng nhìn, thỉnh thoảng chi chỉ điểm điểm nói một hai câu thì có người đi tới, cắm một chiếc cờ nhỏ vào chỗ hắn chỉ, hoặc rút một chiếc cỡ nào đó ra.

Mặc Thủy Ngân bước vào, lén lướt mắt nhìn, nhận ra đó là sa bàn địa đồ U Châu, lập tức giật mình, nhưng xung quanh có vô số con mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn nên hắn không tiện nhìn kỹ. Đột nhiên thấy Dương Hạo nhìn hắn, hắn liền vội vã tiến lên kiến lễ, nói: “Ngoại thần Mặc Thủy Hàn kiến giá hoàng đế Tống Quốc bệ hạ”.

Dương Hạo liếc nhìn hắn một cái. Cười nói: “Mọi người đều là lão bằng hữu, hà tất phải khách sáo như vậy, đến đây đến đây, ngồi xuống”.

Mặc Thủy Hàn đáp một tiếng, rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn, nhân cơ hội nhìn trộm một chút sa bàn. Mắt thấy trên đó có hai loại cờ nhỏ màu đỏ và xanh, từ chỗ phân bố mà nói màu đỏ đại diện cho quân Tống, cờ xanh đại điện cho quân Liêu, nhìn thấy tứ diện U Châu tất cả các quan ải dày đặc đều cắm cờ đỏ, cũng chính là nơi viện quân Liêu Quốc đang bị vây. Cờ đỏ còn ẩn hiện ở một số nơi xuất hợp vi, Mặc Thủy Ngân bất giác toát mồ hôi hột.

Dương Hạo mỉm cười: “Tiêu hậu phái ngươi đến, có chuyện gì muốn nói với trẫm sao?”.

Mặc Thủy Ngân cả kinh, vội thu lại cái nhìn, quay sang nói về mục đích chính khi đến đây.

“... Tần Thủy Hoàng phái Mông Điềm bắc kích Hung Nô, người Hồ không dám nam hạ nuôi ngựa, sĩ không dám cầm cung mà oán trách, kết quả thì sao? Hán Cao Tổ không phải là cũng gặp phải vòng vây Bạch Đăng giống như thế sao? Đến thời Hán Vũ Đế, dốc toàn lực đất nước, đem tất cả tiền bạc tiêu sạch, thì có thể làm gì chứ. Tùy Văn Đế hùng tài đại lược, chỉ cần thi triển một tiểu kế đã làm cho Đột Quyết đông tây phân cách, nội hao không ngừng, đến đời Đường lại đánh lại kéo, khó khăn lắm mới vùi dập được Đột Quyết, người Khiết Đan lại quật khởi...

Bệ hạ trước mắt tuy đã chiếm thế thượng phong, nhưng muốn diệt được Liêu Quốc lại là chuyện tuyệt đối không thể làm được. Thảo nguyên đại mạc dù sao cũng là thiên hạ của người du mục. Ngoại thần cũng là người Hán, tuy làm thần tử của Liêu nhưng tuyệt đối không có ý làm kẻ thù với Trung Quốc. Theo ngoại thần thấy Tống Liêu láng giềng hòa hảo sẽ có lợi cho sự phát triển của cả hai nước...”.

Thật là làm khó cho vị Mặc đại nhân này, hắn thao thao bất tuyệt hơn nửa canh giờ. Từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa giảng một mạch đến tam hoàng ngũ đế, Từ Vũ định Cửu Châu lại giảng đến Tần Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ. Mặc Thủy Hàn vừa khảng khái trần thuật vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Dương Hạo. Như thế có thể đoán biết một chút tâm ý của hắn, dựa theo đó mà thay đổi lời nói, cố gắng đả động hắn, thỉnh thoảng còn có thể tranh thủ liếc nhìn sa bàn, xem xem bố trí tường tận của Tống quân, hết sức ghi nhớ lại, nhất tâm tam dụng.

Dương Hạo ngồi nghe, chốc chốc lại nhấp một ngụm rượu, không tỏ thái độ gì, chỉ lạnh nhạt một cách tự nhiên, rất khó có thể đoán biết được hắn đang nghĩ gì từ sắc mặt của hắn.

Kỳ thật Dương Hạo cũng đang trông mong đàm phán hòa bình, bây giờ cố tình ra vẻ lạnh nhạt cũng chỉ là để có thể tranh được sự chủ động trong đàm phán mà thôi.

o O o

Nguồn: http://4vn/forum/showthread.php?80607-Da-tu-Bo-Bo-Sinh-Lien&page=5#ixzz1rAy7LJUJ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bộ Bộ Sinh Liên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook