Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối

Chương 60

uriboo

19/01/2015

Tại trường King

Tiểu San và Tiểu Đan vừa rời khỏi nhà gửi xe, 2 người vừa đi vừa tán gẫu .

- có người yêu là quên luôn bạn bè hà xì..... _ Tiểu San cằn nhằn, cô bức xúc vì lúc sáng Tiểu An đã được Tuấn Anh sang đón đi ăn sáng rồi đến trường luôn.

- chỉ khổ cho cái kiếp FA của mình haizzz_ Tiểu Đan lắc đầu chán nản

- bởi ta nói, đời mà! nó bạc lắm. Đời là một chuỗi ngày dài buồn tẻ. Túm lại Đời buồn!_ Tiểu San xuất khẩu thành văn, phun ra câu triết lí.

- ô! he lô!_ Đúng lúc gặp được Anh Kiệt và Hàn Phong phía trước. Kiệt vẫy tay chào.

- Tiểu An chơi đánh lẻ à?_ Hàn Phong lên tiếng hỏi.

- thì Tuấn Anh rinh đi rồi! sáng sớm đã chạy sang nhà người ta nhấn còi in ỏi_ Tiểu Đan nhanh miệng mách lẽo kể tội của thằng bạn.

- thấy Tiểu An đột nhiên thức sớm là nghi lắm mà!_ Tiểu San lấy tay xoa xoa cằm nói.

Liên thuyên vài ba câu thì cũng đến cửa lớp. 4 người vô tư bước vào trong, cảnh tượng trước mặt làm họ sốc toàn tập. Cặp đôi Tiểu An và Tuấn Anh đang vô cùng tình tứ đút cho nhau ăn từng muỗng kem.

- có ai đỡ tui hôn? tui xỉu à....

- đừng! mày phải đứng vững để còn đưa tao xuống phòng y tế!

- Nghĩ sao vậy họ đang đóng phim Hàn Quốc à?

- ặc... ặc... khó thở.

- chào buổi sáng mọi người!_ Tú Quỳnh từ ngoài bước vào lớp vui vẻ chào hỏi. Thấy ai cũng đơ người ra đó. Cô nhìn theo ánh mắt họ cũng há hốc mồm.

- chuyện.... chuyện gì.... vậy?

còn 2 nhân vật chính kia vẫn không hề hay biết có 5 cặp mắt đang chiếu đến mình vẫn vô tư lự anh một muỗng, em một muỗng.

- hưm... hưm..._Tiểu San bước đến hắng giọng nhưng có vẻ không ảnh hưởng gì đến họ. Ai kia xem như cả quả đất chỉ có mình anh và em.

Rầm.... rầm...

Tiểu San không kiềm chế được nữa khi bị lơ như không khí. Cô đập bàn.

- ơ...._ Bấy giờ Tiểu An mới ngước lên, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy ánh mắt ai cũng đăm đăm về mình.

- nơi công cộng đề nghị anh chị giữ kẻ_ Tiểu Đan lên tiếng.

- ờ... làm như trong lớp này có mình 2 người vậy đó_ Tiểu San hùa theo

- ờ... làm thấy ghê hà!_Anh Kiệt cũng chỏ mỏ vô nói.

- kệ tôi mấy chú ơi! Ga tô à?_ Tuấn Anh chẳng những không nghe lời góp ý mà còn nghênh mặt thách thức.

- Gì? thấy ngứa mắt thì nói hà!_ Tiểu San bắt đầu đấu võ mồm với Tuấn Anh.

- người yêu tôi thì tôi chăm sóc làm gì ngứa mắt, phải hôn vợ?_ Tuấn Anh hùng hồn cải lí với cô.

Câu nói của Tuấn Anh có sức công phá mãnh liệt cực kì.

Ai có mặc ở đây cũng nháo nhào cả lên như sắp có động đất hay cháy trường chẳng hạn.

- CÁI GÌ??? TUẤN ANH VỪA NÓI GÌ THẾ???

- không thể được! tôi không tin, đó không phải là sự thật...

- hic... hic tụi bây ơi hoàng tử của lòng tao.... Tuấn Anh sao lại phụ tình em, em đau lòng quạ...

- bớ bà con làng nước ơi...

- tao tự tử đây... đừng ai cản tao...

tin túc lan nhanh với tốc độ vũ bão. Tụi con gái khóc lóc tỉ tê, gào thét tạo nên một cảnh tượng thật nhốn nháo. Kết quả là cả trường biết tin.

giờ toán



- chồng! Em mỏi vai quá hà!_ Tiểu An quay sang nũng nịu với bạn trai, nhỏ này bắt đầu nhỏng nhẽo đến phát sợ.

- xoay quay đây chồng mát xa cho nè!_ Tuấn Anh dịu dàng trả lời. Đó giờ có bao giờ như thế đâu. Đúng là tình yêu làm cho con người ta thay đổi đến chóng mặt.

Rầm.... Tiểu San ngồi sau đang gật gù vì bài giảng quá đỗi hay của ông thầy tiến sĩ gây mê thì cảnh tượng lâm li bi đát kia làm cô giật mình đập cả đầu xuống bàn.

Cô nhăn nhó lấy tay xoa cái trán đỏ, Anh Kiệt ngồi kế bên thấy vậy lên tiếng chọc ghẹo.

- Tiểu San tôi mỏi vai quá nè!

- kệ anh, nói tôi chi, kêu Tú Quỳnh kìa!_ Tiểu San phũ phàng, tàn nhẫn trả lời, anh méo mặt, quê đến thế là cùng.

Tiểu Đan, Hàn Phong và Tú Quỳnh không hẹn mà cùng rùng mình vì những biểu hiện của đôi vợ chồng trẻ.

Giờ ra chơi.

Tiểu An ngồi đợi tụi bạn đi lấy đồ ăn. Tụi hắn chưa có mặt vì đang bận bàn chuyện trên phòng hiệu trưởng.

Chỉ có mình nhỏ ngồi đó nhìn vu vơ.

- ô bạn gái mới của Tuấn Anh đây sao? tụi bây đoán xem được mấy ngày_ một giọng giễu cợt vang lên.

đám nữ sinh tiến lại gần Tiểu An, nhỏ tóc vàng đi đầu là một tiểu thư của một tập đoàn tương đối lớn mới chuyển trường vào.

- chắc 2 ngày là cùng chứ gì, nhìn nó kìa có cái gì xứng với hoàng tử đâu ... xì!_ một đứa bĩu môi nói.

- này! Con nhỏ nghèo kia, tốt nhất nên tránh xa Tuấn Anh của tao ra nếu không hậu quả sẽ thê thảm đấy!_ cô tiểu thư đanh đá không biết trời cao đất dày ra sao lên tiếng đe dọa.

- Tuấn Anh không phải của cô!_ Tiểu An mặt không cảm xúc (lây Tiểu Đan lúc nào ấy nhỉ) trả lời.

Nhỏ kia bắt đầu túc giận, mặt dần đỏ lên, nhìn Tiểu An hằn học.

- tao nói của tao là của tao, mày biết chưa?_ cô ta nghiến răng nói từng tiếng.

Tiểu An vẫn giữ thái độ bình thản khẽ liếc ả rồi nhìn bâng quơ sang hướng khác làm cô ta muốn tăng huyết áp.

- mày nói gì đi! thái độ đó là sao?_ Cô ta hét lên, mọi người xung quanh đều nít thở xem phim.

- im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ nhưng có những đứa ngu không biết suy nghĩ_ Tiểu An nói đều đều trong khi nhịp tim của ai kia đang tăng dần.

- mày nghĩ Mày là ai mà dám nói với tao bằng cái giọng đó hả?_Ả sấn đến giơ tay tát Tiểu An.

Vừa lúc đó Tụi nó mua thức ăn về.

Tiểu San thấy thế bay nhanh đến thì có một giọng nói khác vang lên làm cô dừng bước.

- dựa vào cô ấy là người tôi yêu là bạn gái chính thức của Hoàng Tuấn Anh này.

Tụi hắn từ đám đông xuất hiện, mọi người nép sang một bên rẽ lối cho tụi hắn đi.

Tuấn Anh với bộ mặt ngông nghênh bước đến, 2 tay bỏ vào túi quần tiến lại gần, một tay kéo Tiểu An về phía mình hất mặt về phía cô tiểu thư nọ.

- cô là ai mà dám đụng vào bạn gái tôi_ Anh hỏi

- anh không nhớ em sao? Tuần trước anh có đến dự tiệc sinh nhật của ba em đó!_ Thấy Tuấn Anh cô ta hớn hở ra mặt, bộ mặt vui vẻ xem như không có gì xảy ra vừa nãy. Tuấn Anh nheo mắt để nhớ lại rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

- không nhớ!_ Anh trả lời cộc lốc, tay kéo nhẹ bờ vai Tiểu An sát mình hơn.

- anh làm em buồn quá! nhưng không sao, vì em thích anh nên mới Chuyển sang trường này nè, tối nay anh rảnh...

- thôi đi! tôi không rảnh nói chuyện với loại người như cô_ cô đang líu lo thì Tuấn Anh cắt ngang, nụ cười tươi trên mặt cô ta trở nên gượng gạo.

- Tại sao anh lại chọn cô ta, một đứa bình thường phải là dạng giàu có như em mới xứng chứ._ ả bắt đầu đổi thái độ.

- cô muốn chết thì cứ tiếp tục nói như vậy_ Tuấn Anh đã bắt đầu tức giận khi xúc phạm đến Tiểu An. Tụi nó và tụi hắn không ai lên tiếng cả mà chỉ theo dõi sự việc. họ muốn để Tuấn Anh giải quuyết.

- Tại sao lại không được, một đứa nghèo, xấu xí như nó có cho người khác cũng không thèm. Chắc anh chỉ quen cho vui phải không anh?

chát.... chắc Chắn là cô ả đã bị tát nhưng người đánh là ai? (Mọi người nghĩ là ai)

Tuấn Anh? Tiểu San hay Tiểu Đan? không! là Tiểu An của chúng ta.

- mày dám...._ chụy ta một tay ôm mặt một tay chỉ vào Tiểu An mặt tím tái vì tức giận.



Tiểu An khoanh tay trước ngực hất mặt thách thức

- thì sao?

Cô ta giơ tay định tát Tiểu An nhưng Tuấn Anh đã nhanh chóng nắm lại, anh siết mạnh làm cổ tay ả hằn đỏ, nhỏ nhăn mặt.

- tôi chính thức đuổi cô ra khỏi trường và ngay bây giờ về báo với gia đình cô chuẩn bị dọn ra đường đi!_ Tuấn Anh hất mạnh làm cô ta xém té. Ánh nhìn kiên quyết.

- anh tưởng mình có thể làm gì được gia đình tôi sao?_ cô ta thật ngô nghê khi nói ra lời như thế. Thật đáng tội nghiệp, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Tuấn Anh mà không làm được thì còn gì để bàn cải.

- nếu muốn biết như thế nào thì đợi vài tiếng đồng hồ nữa sẽ rỡ thôi cô em_ Anh Kiệt cảm thấy nực cười trước sự tự cao của cô ta, anh lên tiếng.

- có lòng tự trọng thì lượn đi giùm_ Tú Quỳnh tiếp lời.

Cô tiểu thư chuẩn bị hết thời kia giậm chân bỏ đi. Đám loi nhoi kia nhìn nhau rồi cũng bước theo "cún đại". Hàn Phong khẽ liếc nhìn xung quanh, lập túc không hẹn ai cũng cuối mặt tản ra.

Tụi Tú Ly gần đó nhếch mép cười cho sự ngu ngốc của người mới đến.

- em có sao hôn cục cưng?_ Tuấn Anh thay đổi 180° trở nên dịu dàng hỏi Tiểu An. Cả đám ngồi xuống bàn.

- hứ.... tránh ra!_ Tiểu An giận dỗi đẩy anh ra xa mình

- ơ cục cưng sao thế... anh có làm gì đâu chứ_ Tuấn Anh ngơ ngơ xích lại gần cô.

- hay hén đi sinh nhật của ba em rồi tán em luôn, đi theo cô ta luôn đi_ Tiểu An vòng tay trước ngực hất mặt Chỗ khác.

Những người còn lại lắc đầu rồi bắt đầu ăn mặc kệ cặp đôi kia thích làm gì thì làm, giận luôn cũng được đơ tốn 2 phần ăn.

- vợ ơi! anh nào có lỗi lầm chi, cũng tại anh quá đẹp trai nên mới có cớ sự thế này. Thôi thì để anh tự tàn phá dung nhan của mình đi_ Tuấn Anh như một đứa con nít năng nỉ ỉ ôi Tiểu An. Cô nghe mà cố nhịn cười, nói gì đi chăng nữa thì trình độ tự sướng của anh này cũng khá là cao.

- không có vợ chồng gì hết, không biết, không nghe, không thấy!_ Tiểu An bịt tay lại nói

- thôi mà cho anh xin lỗi mà, anh có nhớ cô gái lúc nãy là ai đâu_Tuấn Anh lay lay người cô.

- Tại tán tỉnh nhiều cô quá nên không nhớ hết chứ gì. Tránh ra, tôi bo xì anh luônnnnnnnn!_ Tiểu An chẳng hề nguôi giận, Tuấn Anh mặt méo xệch buồn bã cuối mặt mút cơm lia lịa.

Tối cả đám nổi hứng hẹn nhau đi khu vui chơi. Từ trưa đến giờ Tuấn Anh đã làm mọi cách để Tiểu An hết dỗi nhưng đều vô dụng có khi còn phản tác dụng nữa là khác.

Mấy anh chị đang có mặt tại khu vui chơi giải trí lớn nhất thành phố, ai cũng ăn mặc thể hiện cá tính riêng của mình nhưng đều không không chê vào đâu được (cái này khỏi tả nha. Mọi người tưởng tượng được không?)

- chơi trò chơi đi, hay ăn trước đi hay là mua đồ nhỉ, hay..._ Tiểu San hớn hở miệng liến thoắng không ngừng.

- cuối cùng cô muốn cái nào?_ Anh Kiệt lên tiếng cắt ngang cái liên khúc "hay là" của Tiểu San.

- mọi người thì sao?_ Cô quay sang hỏi cả bọn

-sao cũng được, cứ từ từ tận hưởng cần chi gấp gáp thế_ Tú Quỳnh trả lời.

Trong khi mọi người đang hỏi ý thì Tuấn Anh vẫn tiếp tục sự nghiệp xin lỗi người yêu.

- Tiểu An anh xin lỗi mà mặc dù không có lỗi, đừng giận nữa nha

- mặc dù không có lỗi?_ Cô nhướng mài hỏi lại

- ừ ừ anh có lỗi được chưa, nhưng có gì to tát đâu, em giận dai vậy?

- không to tát mà em xém chút bị huỷ dung nhan, bị người ta xỉ vả, bị đánh, bị người khác chỉ trỏ bàn tán, bị...

- thôi anh biết rồi, anh sẽ đền bù lại cho em mà.

- hứ không thèm!

Sau một lúc bàn tán sôi nổi thì đáp án cuối cùng là chơi trò chơi.

Trò khởi đầu : Tàu lượng siêu tốc (khởi đầu tốt đẹp nha mấy anh chị)

Ổn định chỗ ngồi, thắt dây an toàn và tàu bắt đầu khởi động. Mấy chị nhà ta nhắm tịt mắt lại và không dám mở miệng la tiếng nào.

Tạch... tạch... con tàu leo lên từng bậc thật chậm, tự dưng nó dừng lại, tụi nó thấy lạ chỉ dám hé mắt nhìn.

- mở mắt ra đi nhìn thành phố về đêm rất đẹp_ Tụi hắn lên tiếng. Mấy chị nghe thế ngập ngừng mở mắt. Toàn cảnh thành phố với nhiều ánh đèn lung linh sắc màu thu vào tầm mắt. Thật sự rất đẹp và vô cùng huyền ảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook