Bình Minh Và Hoàng Hôn

Chương 7: Anh sợ nhất bị người ta khích, đặc biệt là em!

Tân Di Ổ

30/05/2013

Chỉ An lôi mấy cái đĩa Châu Tinh Trì đấy ra, ngắm nghía xem xét, rồi bảo, “Hình như là đĩa lậu, không ngờ anh lại có mấy thứ này”.

Kỉ Đình ngồi trên sofa nhà Chỉ An, lúc này mới nghĩ ra là trong đống tạp chí lộn xộn vừa mới nhất thời bực bội dúi vào tay cô, có không ít thứ gọi là “của báu riêng tư” của cậu chàng Lưu Lý Lâm, nội dung bên trong chắc là gớm lắm, nên cậu ta mới nằng nặc đút vào tay cậu đám đồ bùng nhùng ấy, quảng cáo rằng đó là “sách giáo khoa của thằng đàn ông bình thường”, bắt cậu nhất định phải mang về nhà mà luyện, có khi lại thấy bất ngờ thú vị không chừng. Kỉ Đình chẳng buồn giằng co qua lại với cậu ta, chỉ đành ôm tất cả chỗ đó về.

Nghĩ đến việc khi nãy Chỉ An giở ra một lượt nội dung mấy tờ tạp chí, cậu không nén nổi xấu hổ, không biết cô sẽ nghĩ về cậu thế nào đây.

“Mấy thứ này không phải của anh đâu, là tại Lưu Lý Lâm cứ khăng khăng đưa anh đấy chứ.” Nói xong mấy câu này cậu mới thấy hối hận, những việc thế này biết giải thích thế nào cho phải, chỉ càng bôi xóa càng đen thui đi mà thôi.

Cũng may là Chỉ An chẳng mấy tập trung vào những lời cậu nói, cô bật ti vi trong phòng khách lên, đút một cái đĩa trong đống ấy vào đầu máy, sau đó ngồi phịch xuống cạnh cậu trên sofa, “Đợt này phải đối phó với cái kỳ thi cấp ba chết tiệt nên buồn muốn chết đi được, may quá sắp được cười một trận giải sầu rồi”.

Sau một đoạn quảng cáo ngắn ngủi, bộ phim chính thức bắt đầu, xuất hiện trên màn hình ti vi không phải là Tôn Ngộ Không Châu Tinh Trì, mà là một đôi nam nữ ăn mặc hiện đại trong một căn phòng lớn, lại còn xì xồ cái thứ tiếng Nhật không ai hiểu nổi.

Chỉ An lộ vẻ kinh ngạc, “Phiên bản hiện đại của Đại thoại Tây du hay sao thế?”

Kỉ Đình cũng không hiểu gì cả, cặp nam nữ trong phim kia chỉ trao đổi vài lời đơn giản trong mấy giây đồng hồ, sau đó bắt đầu chuyển sang chiếc giường to nổi bật trong căn phòng, mau chóng lột hết quần áo của nhau ra.

Kỉ Đình mặt mũi đờ ra, một lúc sau mới ý thức được rằng đây chắc chắn là trò hoán đổi vụng trộm mà Lưu Lý Lâm đã bày đặt, hóa ra đây mới chính là “bất ngờ thú vị” mà cậu ta nói đến. Cậu âm thầm nghiến răng, khẽ rủa xả trong lòng, rồi lập tức nhổm dậy định tắt cái ti vi trước mặt cô bé lúc sự đã rồi.

Chỉ An lên tiếng, vẻ hả hê khi thấy kẻ khác gặp nạn, “Ai dà! Hóa ra đây chính là thức ăn tinh thần thường ngày của cậu con trai ngoan ngoãn”. Cô chặn đứng hành động tắt ti vi của cậu, cướp cái điều khiển từ tay cậu, cười cười rặt vẻ tiểu nhân đắc chí, “Một mình hưởng sao bằng cho toàn dân cùng hưởng, nỡ lòng nào mang về nhà rồi xem lén lút một mình?”.

“Có phải của anh đâu, Lưu Lý Lâm đưa cho anh đấy chứ, anh không biết bên trong lại có cái này, thật đấy!” Mặt mũi cậu đỏ gay, rối rít phân bua, nhưng chỉ càng làm cho Chỉ An cười dữ dội hơn.

“Anh cứ ngồi ngoan, đừng có động cựa gì hết, để em xem có cái gì nào, nếu không sẽ lôi cả người cả vật về cho bác Kỉ xem đấy.”

Cậu đành phải làm theo, ngồi xoay xỏa chật chội trên chiếc sofa, cứ cho là né được màn hình ti vi, cũng không thể nào tránh nổi tiếng rên rỉ hổn hển càng lúc càng gấp gấp rợn người đang vang đến tai.

Chỉ An không thèm để ý gì đến cậu nữa, chỉ chuyên tâm “luyện” bộ phim, lúc này cậu hoàn toàn không thốt nổi lời nào, cả gian phòng khách im lìm chỉ trơ lại những cảnh xác thịt cùng những lời lẽ dâm dục không ngừng vang lên trên ti vi. Kỉ Đình cúi gằm mặt, định cứ để mặc mình trong cảnh trêu ngươi như thế, vậy mà tiếng rên rỉ khe khẽ rấm rứt liên hồi ấy không chịu buông tha cậu, cứ thế xuyên qua tai cậu, xuyên cả vào mỗi lỗ chân lông trên khắp người cậu, càng muốn bình tâm tĩnh trí bao nhiêu, trong lòng cậu lại càng dâng lên một thứ cảm giác rạo rực khó lòng diễn tả.

Thấy Chỉ An không nói năng gì nữa, cậu lén lút quét mắt qua màn hình ti vi, những hình ảnh cận cảnh xác thịt lại càng khiến cậu mặt đỏ gay, tim đập rộn. Cậu nghĩ, thật không thể tưởng tượng nổi, rằng cậu lại phải nhìn thấy những thứ bẩn thỉu này ngay trong phòng khách nhà họ Cố, bên cạnh còn có cả Chỉ An, cô gái thân thiết như em gái ruột với cậu, điều khiến cậu thêm khinh bỉ bản thân là, trong tình cảnh này, cậu còn cảm thấy nỗi run rẩy không thể chế ngự từ sâu thẳm trong mình. Cậu cảm giác rằng từng hơi thở, từng động tác dù nhỏ bé của Chỉ An đều được phóng to đến vô cùng trong trí não cậu, lúc này cậu mới để ý, hôm nay trời nóng, cô mặc một chiếc áo phông cộc tay màu trắng, để lộ cả một khoảng da kéo dài từ cổ cho đến tận xương đòn, làn da bánh mật láng mịn, căng tràn, ánh lên vẻ non tơ của tuổi trẻ, còn ở dưới là một chiếc quần jean, ôm lấy cặp chân thon dài… Cậu cảm thấy chiếc áo của mình bó sát vào lưng, dấp dính đến không thể nào chịu nổi.

Thực lòng không thể nào xem tiếp được nữa, cậu nhổm người dậy định tắt nguồn điện, Chỉ An đã nhanh mắt lẹ tay đẩy người cậu về phía sau, “Vội gì thế, hay thế này cơ mà, em còn chưa xem xong”.

Tay của Chỉ An ấn bừa vào đùi cậu, Kỉ Đình hít một hơi, rồi lập tức ngồi thụp trở lại sofa, hất tay cô ra. Động tác kịch liệt của cậu khiến Chỉ An chú ý ngay, ánh mắt cô thoắt rời khỏi màn hình, chuyển sang cậu, sau đó từ từ chĩa vào một nơi nào đó trên người cậu, cô nheo nheo mắt vẻ kinh ngạc, lộ ra nụ cười hơi kỳ quái. Kỉ Đình đương nhiên cảm nhận được sự biến đổi trên cơ thể mình rõ ràng hơn Chỉ An, cậu không biết trốn vào đâu trước ánh mắt của cô, thà chết luôn đi cho xong, phản ứng cơ thể kiểu này khiến cậu thấy mình chẳng khác nào loài cầm thú, cậu chẳng đếm xỉa gì nhiều nữa, tiến bừa vào bước đến trước ti vi, lấy hết sức tính tắt ti vi đi, thế nhưng giơ tay ra rồi, vài lượt đều không thể nào nhắm vào đúng cái nút bấm nhỏ ở bên góc phải ở dưới ti vi, lúc lòng dạ rối bời đành nhất quyết rút phăng phích cắm nguồn ở phía sau.

Chỉ An ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, tỉnh bơ như không, theo dõi động tác của cậu, “Cuống rồi chứ gì? Thế đã là gì, em có phải con ngốc đâu, đàn ông thì đều có phản ứng thôi, em biết mà”.

Kỉ Đình không dám lại gần Chỉ An, ngồi xuống ở chỗ cách xa cô nhất, rồi bâng quơ vơ một tờ báo trên bàn trà, giở ra, sau đó đặt ngay ngắn trên đầu gối, hít thở thật sâu mấy lượt, rồi mới nhớ ra câu nói vừa rồi của cô. Cái ý tứ thấp thoáng lộ ra trong lời nói của Chỉ An khiến cậu thấy khó chịu, cô nói cô biết, đàn ông thì đều có phản ứng thôi mà. Một đứa con gái mới mười tám tuổi, làm thế nào mà biết được điều này, lẽ nào, đã từng có gã đàn ông nào khác lỡ để lọt cái phản ứng kiểu này vào tầm mắt cô hay sao? Suy nghĩ này khiến lòng dạ cậu như có con rắn độc tuồi tuội trườn qua, để lại những vết dấu dấp dính đầy chất độc.

Chỉ An không biết được suy nghĩ của cậu, cô bước đến trước mặt cậu, lấy hai ngón tay chầm chậm nhặt tờ báo trên đùi cậu lên, cậu thoắt nắm chặt lấy tay cô.

“Báo của anh để ngược rồi kìa.” Cô chỉ ra với vẻ điềm tĩnh vô cùng.

Cậu không để ý đến lời cô, vờ như bình thản hỏi, “Sao em biết được?”.



Chỉ An cười, “Vớ vẩn, mắt em trông thấy, rõ ràng là tiêu đề ở dưới còn gì”.

“Anh hỏi làm sao em biết được đàn ông thì đều có phản ứng như thế, em gặp bao nhiêu thằng đàn ông rồi?” Giọng nói vốn dĩ trước nay ôn hòa của cậu đã hơi lạc đi.

“Anh làm sao quản được!” Chỉ An sững lại một hồi, rồi ngang ngược nói.

“Một cô gái ngoan không nên nói những lời này một cách tỉnh bơ như thế trước mặt đàn ông.” Gương mặt cậu vẫn điềm tĩnh, nhưng răng nghiến lại sin sít.

Chỉ An cố sức giằng ra khỏi gọng kiềm của cậu, vừa giơ tay lên đã định bạt cho cậu một cái, nhưng đến trước mặt cậu thì lại do dự, cuối cùng lúc rớt xuống gương mặt cậu thì chỉ còn là một cái vuốt khẽ khàng. Cậu thuận thế ngậm lấy ngón tay của cô, “Nói cho anh mau, còn ai nữa?”.

Lúc nói câu ấy, cậu hơi ngậm ngón tay thon dài của cô, tay Chỉ An khẽ run run, người ta nói ngón tay nối liền với tim, thứ dính ướt ám muội ấy từ ngón tay Chỉ An lan thẳng vào tim.

Như thể trừng phạt cho sự chậm trễ của cô, răng cậu không nể nang gì nữa, cắn thật mạnh vào tay cô. Chỉ An bị đau, khẽ xuýt xoa, nhưng không rụt tay lại, chỉ nghiêng đầu, trên gương mặt là vẻ ngây thơ mê hoặc, “Kỉ Đình, anh dựa vào cái gì mà hỏi em như thế?”.

Câu nói tưởng như vô tâm của Chỉ An lại vô tình khơi dậy nỗi rung động bản năng trong Kỉ Đình, cậu khe khẽ lơi hàm răng đang ngậm chặt, cảm nhận ngón tay cô đang rời ra xa, tất thảy nãy giờ như một cơn mộng, “Dựa vào việc anh quan tâm đến em, em cũng như Chỉ Di, đều là em gái của anh”.

Chỉ An vô thức đặt ngón tay vẫn còn hằn vết răng của cậu lên môi mình, nở nụ cười rạng rỡ vô ngần, cô nói, “Anh biết không, Kỉ Đình, tôi coi thường anh”.

Không có thằng đàn ông nào chịu đựng nổi lời nói kiểu này, Kỉ Đình cũng không phải ngoại lệ. Thế nhưng cậu chỉ cụp mắt xuống, “Chỉ An, anh chỉ là một người vô vị, anh không chơi nổi cái trò của em đâu”.

Chỉ An cười nhạt, vẻ vô cùng giễu cợt, “Nếu đã không chơi nổi, thế thì tốt nhất là tránh xa tôi ra, việc gì cứ phải để ý xem tôi giỡn với ai? Đừng có lôi mấy thứ anh trai em gái ra mà dọa tôi, tôi không phải em gái anh, cũng không phải Chỉ Di”.

“Việc vừa rồi là lỗi của anh, thế nhưng, em…”

“Tôi làm sao nào, tôi thích làm gì thì làm nấy đấy, chí ít tôi cũng không giả dối như anh.” Cô giật phăng tờ báo trên đùi cậu, vò lại thành một mớ trong tay. “Tôi ngán nhất loại người như anh, rõ ràng trong lòng thèm chết đi được, vậy mà vẫn phải vờ vịt đạo mạo, cả đời đều rặt cái vẻ như thế, tôi thấy cũng mệt thay cho anh.”

Nhìn Chỉ An vứt tờ báo sang một bên, liếc cậu đầy khinh bỉ, cậu chỉ biết cắn răng, không nói một lời.

Chỉ An thấy cậu vẫn cứ im lìm như thế, bèn lắc đầu, rồi ngồi xổm xuống trước mặt cậu, hai tay đặt lên đầu gối, nhìn thẳng vào mắt cậu đầy chăm chú, “Nói thật đi, Kỉ Đình, rốt cuộc anh có mệt không, anh cứ đè nén bản thân như thế này, từ trước tới nay đều không có cách nào làm những việc mình muốn làm, rốt cuộc đời còn vị gì chứ?”.

Cuối cùng cậu cũng ngước mắt nhìn Chỉ An, gương mặt vốn đã trắng trẻo giờ bình tĩnh đến nỗi tỏa sáng như sắc ngọc.

Chỉ An không chịu bỏ qua cho cậu, cô đặt tay lên ngực cậu, “Cứ cho là ai cũng bảo anh là đứa con ngoan, là chính nhân quân tử này nọ đi, anh thử dò hỏi tim mình xem, rằng cuối cùng nó muốn cái gì? Đến dục vọng của chính bản thân mình anh cũng không dám thừa nhận, thế thì còn gọi gì là thằng đàn ông nữa?”.

Cậu lặng im cắn môi, lồng ngực phập phồng nặng nề dưới bàn tay Chỉ An, cô cười, “Thảo nào Lưu Lý Lâm cứ nằng nặc đưa anh cái này, bạn tốt của anh cũng thấy thương hại anh đấy, suy cho cùng anh không muốn, không dám hay là… không được?”.

Ý chí của cậu là một sợi tơ nhện mềm mại trong suốt, cậu đã kéo nó ra đến vô cùng, để nó có thể che đậy bản thân, để nó có thể giúp cậu chống đỡ cái mê hoặc không thể chịu đựng nổi kia, thế nhưng cậu lại quên rằng, khi đã được kéo căng hết mức, sợi tơ ấy sẽ trở nên mỏng manh yếu ớt, chỉ cần cô khẽ chọc nhẹ, sợi tơ đã tan tành không vết tích.

Chỉ An chăm chú nhìn đồng tử đang mỗi lúc một sâu thêm của Kỉ Đình, biết là cuối cùng cũng đã khích được cậu, thế nên cô cười cười, hài lòng nhổm người dậy.

Còn chưa đứng dậy hẳn, cô đã bị cậu giật mạnh trở lại, ngã phịch xuống đùi cậu, môi bỗng cảm thấy đau dữ dội, hai tay cô ôm chặt lấy gương mặt câu, đầu gắng hất về phía sau, dứt ra được khỏi môi cậu trong giây lát, nếm thấy vị tanh của máu ở khóe môi dưới, sau đó cô cắn trả lại như thể báo thù.



Kỉ Đình để mặc Chỉ An phá phách xoay xỏa như con thú non trên đùi cậu, một bàn tay của cậu lùa vào mái tóc ngắn của cô, bàn tay còn lại sờ soạng kiếm tìm chốn ấm áp và mềm mại cậu đã từng nếm trải, nơi đó cất giấu cái bí mật đã giày vò cậu bao nhiêu năm nay. Đôi môi cậu rời khỏi Chỉ An, áp chặt vào vùng xương đòn, nghiến ngấu hít hà, quyết không buông tha, tận đến lúc cô hơi chau mày, cậu mới ghé sát tai cô, thì thầm nói, “Anh đã bảo rồi, anh sợ nhất bị người ta khích, đặc biệt là em”. Chỉ An bắt chước lại động tác của cậu, trả lại hết những đau đớn vừa rồi cho cậu. Hai người quấn lấy nhau trên chiếc sofa nhỏ, những giằng co cắn xé cuồng loạn lúc đầu giờ đã dần dà chậm rãi hơn, biến thành thứ vuốt ve đầy nhục dục, Chỉ An vẫn ngồi trên người cậu, chiếc áo phông bị cuốn lên tận ngực, Kỉ Đình nghĩ thầm, cậu mặc kệ tất cả, cứ bất chấp tất thảy mà xông vào, miễn là có được cô ấy, cậu chỉ muốn có được cô ấy. Cậu áp vào mặt Chỉ An, nói, “Chỉ An, em đúng là ngôi sao xấu của anh”. Chỉ An cười khúc khích, ngay khoảnh khắc trước khi cậu đi vào người cô, cô dùng hai tay đẩy thật mạnh, giằng mình thoát ra khỏi người cậu. Cô vừa xốc lại mình mẩy áo quần, vừa nhìn anh chàng Kỉ Đình, đôi mắt cậu lờ đờ vô lực, vẫn chưa thoát ra khỏi cơn dục vọng bất ngờ. Chỉ An cười bảo, “Chẳng phải anh nói là tôi giống như em gái của anh đấy sao, hóa ra anh quan tâm đến em gái anh kiểu này đây, anh giai Kỉ Đình ạ”.

Một lúc lâu, Kỉ Đình cứ sững sờ nhìn Chỉ An, như thể cậu đang ở ranh giới mong manh giữa mơ và thực, mông lung và lúng túng, tận đến khi làn sương mờ trong mắt tan đi, cậu mới lặng lẽ đứng dậy, quay lưng về phía cô mà sửa soạn lại quần áo, từ lúc ấy đến tận khi mở cửa bước ra ngoài, cậu không hề nói một lời.

Kỉ Đình về rồi, Chỉ An cứ ngồi yên trước giá vẽ trống trơn, phải đến hơn nửa tiếng sau, vợ chồng Cố Duy Trinh và Chỉ Di mới về nhà.

Chỉ Di vừa về đến nhà đã chạy ngay vào thư phòng, mang cái ghế đến ngồi cạnh Chỉ An, “Ơ, bức tranh chị nhìn thấy trước khi ra ngoài đâu rồi?” Cô hỏi.

Chỉ An tỉnh bơ nghịch nghịch cây bút, “Không thích, xé rồi, vứt rồi”.

“Sao lại vứt đi?” Chỉ Di mở to mắt, “Đẹp thế cơ mà, thế mà chị còn mong là em sẽ dùng nó làm quà sinh nhật tặng chị năm nay cơ đấy, chị cũng chuẩn bị quà cho em rồi, định là tối mai mới tặng em cơ”.

Đến giờ Chỉ An mới nhớ ra, ngày mai là sinh nhật của hai chị em, giờ này hằng năm, vào đúng dịp nghỉ hè, bố mẹ luôn tổ chức sinh nhật cho hai đứa.

“Không hề gì, bức đó không hợp với chị đâu, hôm nào em vẽ cho chị bức khác đẹp hơn, đến lúc đấy tặng bù cũng được”, cô nói với Chỉ Di.

“Vừa rồi em ngồi một mình ở đây làm gì đấy?”

Chỉ An cười, “Có làm gì đâu. À, vừa xong chẳng phải bố mẹ đi liên hệ việc nộp hồ sơ cho chị sao, tình hình thế nào rồi?”

“Chị cũng chả biết nữa, ai dà, đều tại chị không chịu gắng gỏi, kết quả học hành chẳng ra sao, khiến bố mẹ phải lo lắng chạy vạy, sớm biết thế này thì chị đã cố bỏ công bỏ sức hơn rồi”, Chỉ Di hơi dẩu môi lên nói.

“Chị cũng chịu bỏ công bỏ sức đấy chứ, có điều không biết dùng vào đâu thôi, chẳng phải bố mẹ cũng mời ai đấy đến kèm cặp cho chị còn gì, ai ngờ càng kèm kết quả lại càng thụt lùi, xem ra tìm nhầm người rồi”, Chỉ An cười nói.

Chỉ Di khẽ đấm vào vai cô em, “Em cũng trêu chị nữa…”. Cô chống cằm, hơi ngẩn ngơ, “Thực ra bố mẹ cũng không cần phải vất vả chạy vạy cho chị thế này làm gì, chị đâu có chí hướng gì ghê gớm đâu, chị muốn được sống thật giản dị thoải mái bên người mình yêu thương thôi, cũng giống như cá ở trong nước ấy, chỉ cần có nước thôi là đủ rồi”.

Chỉ An nửa đùa nửa thật, “Thế nhưng nếu nước mà cạn khô thì cá sẽ chết toi đấy”. Nhìn thấy trong đôi mắt đơn thuần của Chỉ Di thoáng gợn nét buồn, Chỉ An liền cười, “Ngốc thế, nước làm sao mà khô cạn được chứ?”.

Chỉ Di không biết nghĩ ngợi gì mà cứ ngẩn người ra, một lúc sau, cô mới khẽ khàng bảo, “Chỉ An, mai là sinh nhật mười tám tuổi của chị em mình rồi, chị… chị muốn kể cho em nghe một bí mật”. Thấy Chỉ An không hứng thú lắm, Chỉ Di có vẻ tủi thân, “Sao thế, em không muốn nghe bí mật của chị à?”.

Chỉ An lần lượt thu dọn đồ vẽ, bảo, “Chị thì trước nay chỉ có mỗi một bí mật, mà thực ra đó cũng đâu phải là bí mật gì nữa”.

Mặt Chỉ Di thoáng ửng đỏ, “Em nói xem… Anh ấy thế nào?”.

“Em làm sao biết được anh ấy thế nào, câu này chị tự hỏi mình là rõ nhất”, Chỉ An bật cười.

Hàm răng trắng bóng của Chỉ Di khẽ cắn vào môi, động tác này với Chỉ An sao mà quen mắt đến thế, cô nghe thấy Chỉ Di bảo, “Chị cảm thấy, anh ấy cái gì cũng tốt cả, thông minh, hiểu chuyện, dịu dàng, lý tính, không ai có thể tốt hơn anh ấy được nữa…”.

Chỉ An nhếch môi cười, cô khẽ liếm vào vết thương nhỏ xíu trên môi, cảm thấy đau nhói, “Phải rồi, anh ấy đúng là người dịu dàng”.

“Chỉ An, ngày mai chị muốn mời anh ấy đến dự sinh nhật mình, chị muốn…” Cô ngượng ngùng, không dám nói tiếp câu sau, nhưng lại không muốn giữ trong lòng, bèn cúi xuống bên tai Chỉ An, len lén trút tâm sự.

Chỉ An nghe cô chị nói hết mà không tỏ thái độ gì, sau đó cười rạng rỡ, “Thế cũng được đấy”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bình Minh Và Hoàng Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook