Biển Khóc

Chương 17: Đừng sợ! Đã có tôi ở đây

Hạt Cát

12/09/2014

Lúc em thức dậy thì đã hơn mười giờ rưỡi sáng. Em lật đật ngồi dậy, đem chăn vào phòng rồi đi làm vệ sinh cá nhân. Trong lúc hốt hoảng vì dậy trễ nên em đã không kịp để ý đến cái chăn từ đâu ra và miếng băng cá nhân trên tay từ đâu mà có. Lần đầu tiên khi làm việc ở nhà hắn mà em dám dậy muộn nên em không có thời gian đâu mà để ý đến những thứ khác.

Vừa đánh răng em vừa tự hỏi không biết hắn dậy từ lúc nào và đã đi đâu. Em thầm khâm phục hắn vì đêm qua hắn uống nhiều rượu như vậy mà vẫn có thể dậy sớm trong khi em chỉ đi chơi rồi về làm có một chút công việc mà đã ngủ li bì cho tới giờ này. Em đang lo là không biết hắn có trách và trừ lương mình không. Nhưng nghĩ đến lương, em tự cười mình. Từ bây giờ em có được lãnh lương nữa đâu mà sợ bị trừ.

Hắn đã đi làm từ sớm. Mặc dù trong người vẫn còn hơi mệt nhưng hắn không thể bỏ bê công việc mãi được. Ngày mốt có một vụ cướp rất quan trọng, tuy đã bàn bạc kĩ lưỡng với Andrea nhưng hắn vẫn muốn chắc chắn là sẽ không có bất kì sơ suất nào xảy ra. Vụ vừa rồi tuy không ai bị bắt nhưng có bóng dáng của FBI xuất hiện hắn đã không an tâm. Vì thế mà hắn muốn mọi việc lần này phải diễn ra thật suôn sẻ.

Nhưng dù hắn có tập trung làm việc đến đâu đi nữa thì hình ảnh cười đùa, vui vẻ của em với Andrea vẫn không ngừng hiện ra trên từng trang hồ sơ mà hắn lật qua. Trông em có vẻ rất vui và hạnh phúc khi ở bên cạnh Andrea, còn với hắn thì hoàn toàn ngược lại. Dường như khi ở gần hắn, đến một nụ cười thoải mái em cũng không thể hiện ra cho hắn thấy. Lúc nào gặp hắn em cũng chỉ biết cúi đầu sợ sệt. Có lẽ vì thế mà khoảng cách của em và hắn ngày một xa hơn.

Hắn đã từng tự hỏi mình là tại sao lại không ghen với Liz khi em đối với cậu còn thân thiết hơn cả Andrea? Nhưng sau đó hắn tự cho mình câu trả lời vì Liz đối xử tốt với em ngay từ khi em bước chân vào đây. Cách đây một năm, có lần cậu nói với hắn khi hắn bảo với cậu là sẽ cho em đến làm việc ở nhà hắn: “Sand là một cô gái rất đáng yêu nhưng cũng rất đáng thương. Mình đã thấy thương cô ấy ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy. Một cô bé chỉ mới tám tuổi thôi mà đã phải tự bươn chải kiếm ăn, chỉ như vậy thôi cũng đủ thấy Sand đáng thương như thế nào rồi. Mình coi Sand như em gái ruột của mình và mình mong sau khi cô ấy đến sống ở nhà cậu, cậu hãy đối xử tốt hơn với cô ấy, đừng hành hạ cô ấy nữa. Sand đã thiếu tình yêu thương của ba mẹ từ nhỏ, vì thế nên cô ấy rất cần có tình cảm gia đình. Nếu cậu đã không thể cho cô ấy được thứ tình cảm đó thì cũng đừng làm khổ cô ấy nữa. Tội cô ấy lắm!”

Liz đã nói với hắn như thế nhưng lúc đó hắn nào có để tâm. Hắn đã bỏ ngoài tai những lời nói chân thật đó của Liz, hắn vẫn cứ tiếp tục cuộc vui của mình, tiếp tục hành hạ em bằng trò chơi mới là cho em thử thuốc mà Liz đã chế tạo ra. Bộ cậu nghĩ là chỉ có mình em mới thiếu thốn tình yêu thương của gia đình thôi sao? Hắn từ nhỏ cũng đâu có ai yêu thương trọn vẹn, hắn vẫn luôn cô đơn một mình đó thôi. Nhưng cậu biết không? Từ khi có em, cuộc sống vô vị, nhàm chán của hắn đã trở nên đẹp hơn. Đúng là chỉ có những người cùng cảnh ngộ mới có thể khiến cho nhau vui thôi. Và em… từ tám năm trước đã làm cho hắn rất vui.

Nhưng đó là chuyện của quá khứ. Còn bây giờ, hắn đã thấm thía những câu nói ngày đó của Liz. Hắn đã hành hạ em cả một quãng thời gian dài. Trong thời gian đó, đổi lấy niềm vui của hắn chính là sự đau đớn trên thể xác lẫn trong tâm hồn em. Dù cho bây giờ em đã có niềm vui riêng với người khác nhưng với hắn thì tuyệt nhiên không. Hắn đã hối hận, thực sự rất hối hận vì những gì mà hắn đã gây ra cho em. Nhưng chắc chắn bây giờ và cả sau này, em sẽ không cho hắn có cơ hội sửa sai, cho hắn được đối xử tốt với em một lần. Có lẽ em rất ghét hắn, hận hắn đến tận xương tủy nhưng hắn sẽ không trách em hay nói đúng hơn là hắn không có quyền trách em. Đơn giản vì một điều… hắn có lỗi với em. Có lỗi với em từ tám năm về trước.

Đáng lẽ năm đó hắn không nên đưa em vào đây và em cũng không nên đứng trước cửa nhìn vào nhà hắn. Vì như thế, hắn sẽ không gặp em và em sẽ không phải chịu khổ. Mọi chuyện đều bắt đầu từ em nhưng hắn sẽ là người kết thúc nó.

Hắn tự hứa với mình là kể từ bây giờ trở đi, hắn sẽ đối xử tốt hơn với em, sẽ không để em phải chịu khổ nữa. Em đã chịu tổn thương quá nhiều rồi và bây giờ là lúc em phải được hưởng hạnh phúc mà đáng ra, em đã được hưởng từ lâu lắm rồi.



Sau khi cho Puppy ăn xong, em để nó tự do chạy chơi khắp nhà, còn em thì đi làm công việc thường ngày của mình.

Cộc... cộc... cộc…

Em chưa kịp bắt tay vào làm việc thì tiếng gõ cửa của ai đó vang lên.

Cạch!

Trước mặt em là một người đàn ông để râu quai nón cỡ chừng ba mươi mấy tuổi, ông ta trông có vẻ bặm trợn và rất hung dữ. Em hơi giật mình nhưng vẫn lịch sự hỏi:

- Ông muốn tìm ai ạ?

Người đàn ông đó không trả lời câu hỏi của em, ông ta nhìn em một lượt từ trên xuống dưới mà không khỏi nuốt nước bọt. Nhưng ông ta cố kìm chế bản thân mình lại, chỉ một lát nữa thôi ông ta sẽ sở hữu cả người em.

Ông ta nhìn em rồi nhanh chóng luồn qua người em để bước vào trong. Trong khi em chưa kịp phản ứng thì ông ta đã nhanh tay bịt miệng em bằng một chiếc khăn có tẩm thuốc mê từ đằng sau và lôi tuột em vào nhà. Một phần vì bản năng và một phần vì khó thở nên em ra sức gỡ tay ông ta ra, thậm chí là cấu mạnh vào đó nhưng ông ta vẫn không chịu buông. Sự đụng chạm cơ thể giữa một cô gái trong trắng như em và một gã ham mê dục vọng như ông ta đã khiến cho ông ta trở nên thích thú. Không thể chờ lâu hơn được nữa, ông ta vừa cười vừa siết chặt chiếc khăn hơn. Một lúc sau, khi thuốc mê đã ngấm vào người và em không còn sức để chống cự nữa, em lịm đi.

Ông ta nhanh chóng nhét chiếc khăn vào túi rồi vòng cánh tay em qua cổ mình, đưa đi.

"Gâu! Gâu"

Ông ta vừa bước tới cửa thì Puppy từ trong nhà bếp chạy ra, vừa sủa nó vừa cắn vào ống quần ông ta để giữ lại không cho đi. Ông ta bực bội, lo sợ hắn sẽ về bất ngờ và sẽ hỏng hết mọi chuyện nên ông ta nhanh chóng hất mạnh con Puppy ra, làm nó bị đập mạnh vào tường một cái rõ đau. Ông ta nhếch môi rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Vì hôm nay là ngày thường nên mọi người ai cũng đã đi làm, và việc ông ta đưa em đi một cách quang minh chính đại thì cũng không lo bị ai phát hiện.

Ông ta đưa em đến một nhà kho cũ kĩ mà tổ chức đã bỏ lâu không dùng đến. Đây là khu vực mà ít ai biết và đi đến. Vì thế nên ông ta chọn nơi đây làm địa điểm để làm nhiệm vụ của mình quả không sai.



Bên trong có một cái giường cũ và một vài thứ linh tinh khác, ông ta để em nằm xuống giường rồi lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

- Tiểu thư! Tôi đã đưa cô ta tới theo như yêu cầu của cô rồi. Bây giờ cô muốn tôi phải làm gì đây?

- Ông có chắc là bắt đúng người không đó? Nếu như nhầm thì không chỉ tôi mà ngay cả ông cũng không xong đâu. - Jane hâm dọa, là cô đã sai gã đàn ông đó đến bắt em.

- Cô yên tâm! Tôi làm việc xưa nay chưa hề có sai sót. Nhưng nếu cô vẫn chưa tin thì tôi sẽ gửi ảnh của cô ta qua cho cô xem. - Tuy ông ta đang nói chuyện điện thoại nhưng mắt vẫn dán chặt lên người em, tay ve vuốt khuôn mặt em một cách thèm thuồng.

- Được!

Sau câu nói của Jane, ông ta bấm điện thoại chuyển sang chế độ chụp ảnh và "tách" một cái, cả gương mặt đang hôn mê của em được lưu vào máy.

Ông ta cười rồi gửi tấm ảnh đó qua máy cho Jane, lát sau ông ta nhận được cú điện thoại của cô.

- Làm tốt lắm! Đúng là cô ta. Bây giờ thì ông muốn làm gì cô ta thì làm. Tôi cho ông được quyền tự quyết định, không cần phải hỏi ý kiến của tôi.

Nói rồi cô cúp máy, khóe môi nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ.

"Lần này cô chết chắc! Đời con gái của cô sẽ kết thúc tại đây."



Đang trong giờ làm việc mà hắn cứ đứng ngồi không yên, chưa bao giờ hắn có cảm giác bất an đến vậy. Hắn có một linh cảm không hay, trong lòng cứ thấp thỏm lo sợ một chuyện gì đó mà ngay cả hắn cũng không rõ.

Hắn gọi điện thoại cho em nhưng chỉ nghe tiếng đổ chuông chứ không có người bắt máy, gọi đến cả bốn năm cuộc vẫn vậy. Lúc này, nỗi lo lắng trong lòng hắn càng tăng lên gấp bội.

Dẹp bỏ công việc qua một bên, hắn lấy chiếc áo khoác trên ghế khoác lại vào người rồi cầm chiếc cặp đi về.

Hắn vừa về đến nhà thì đã không thấy em đâu, không gian hoàn toàn chìm trong im lặng, đến cả tiếng gió thổi cũng không có. Hắn chạy khắp nhà, mở toang hết tất cả các cửa phòng thậm chí là gọi tên em nhưng vẫn không nghe thấy em trả lời. Đến lúc này, hắn mới biết được nỗi lo lắng mà mình đang mang là gì.

"Gâu! Gâu!"

Vừa tính ra ngoài tìm em thì con Puppy từ đâu chạy ra, nhảy lên nhảy xuống trước mặt hắn như muốn nói một chuyện gì đó rất quan trọng. Hắn khẽ nhíu mày rồi ngồi xuống, hỏi nó:

- Mày có biết chủ của mày đã đi đâu rồi không?

"Gâu! Gâu!"

Hắn vừa hỏi xong, Puppy đã sủa lên hai tiếng như muốn nói là biết rồi chạy nhanh ra ngoài. Hắn nhìn theo không hiểu chuyện gì nhưng sau đó cũng nhanh chóng khóa cửa lại rồi chạy theo nó.

Có thể em và hắn chưa biết Puppy có một cái mũi rất thính, nó có tài đánh hơi rất giỏi. Chỉ cần cho nó ngửi bất cứ mùi gì trên người ai thì nó cũng sẽ tìm ra người đó trong thời gian ngắn nhất. Có lẽ lúc nãy khi cắn vào ống quần của người đàn ông kia, nó đã kịp ngửi thấy một mùi hương lạ trên đó.

Puppy vừa đi vừa khịt khịt cái mũi bé tí của mình xuống đất để đánh hơi. Hắn đi sau nó mà không khỏi lo lắng, không biết là nó có tìm ra được em không? Không biết em có xảy ra chuyện gì không? Có gặp phải chuyện gì nguy hiểm không? Hay có ai làm cho em bị thương không? Những câu hỏi không có câu trả lời cứ dồn dập trong đầu óc hắn, vừa nghĩ bước chân hắn bước dài hơn trên nền gạch lạnh ngắt. Chỉ mong sao nơi đó không quá xa để hắn có thể tới đó một cách nhanh nhất.



Ánh mắt mơ màng của em sau một cơn hôn mê dần dần hé mở. Em chưa kịp xác định xem đây là nơi nào thì cả người như có một vật gì đó nằng nặng đè lên. Một thứ gì đó mềm mềm, ươn ướt lướt qua khắp cổ em, vừa nhột lại vừa khó chịu. Em vừa định ngồi dậy thì một gương mặt của một người đàn ông xa lạ hiện ra trước mặt em. Ông ta đang say sưa hôn cái cổ trắng ngần và thơm tho của em. Vì ông ta nhắm mắt nên không hề biết rằng em đã tỉnh. Em trợn tròn mắt, hoảng hốt đẩy mạnh ông ta ngã ra phía sau rồi nhanh chóng ngồi dậy. Việc đầu tiên em làm là kiểm tra lại quần áo của mình, hai cái nút áo trên người em đã bị mở ra để lộ chiếc áo nội y màu trắng như khiêu gợi. Em vội cài nút áo lại, bước nhanh xuống giường nhắm thẳng về phía cửa mà chạy.



Nhưng nào có dễ như vậy, em vừa chạy đến giữa nhà thì đã bị ông ta túm áo kéo lại, đưa em quay trở lại giường.

- Muốn trốn hả? Không dễ như vậy đâu. - Ông ta đẩy mạnh em xuống giường, trừng mắt nói.

Em sợ hãi lùi dần về phía sau, mắt vẫn không quên nhìn ông ta đề phòng. Em đã biết ông ta là ai rồi, ông ta chính là người đã chụp thuốc mê em và đưa em đến cái nơi tối tăm này. Em không biết là mình có thù oán gì với ông ta hay không mà ông ta lại có ý định cưỡng bức em như thế?

- Tại sao ông lại bắt tôi? - Em hỏi, tay nắm chặt cổ áo mình lại.

- Em muốn biết lý do à? E rằng em sẽ không biết được lý do thực sự đâu nhưng tôi sẽ cho em một lý do khác để thay thế. - Ông ta vừa nói vừa cười nham hiểm, cởi bỏ chiếc áo duy nhất trên người mình ra rồi từ từ chồm người về phía em như một con mãnh hổ hung ác - Đó là... tôi muốn thân xác của em.

Sau câu nói đó, ông ta lập tức bổ nhào về phía em, xô ngã em xuống giường, khóa chặt cổ tay em lại không cho em có cơ hội chống cự.

- Đừng mà! Xin hãy tha cho tôi! Tôi cầu xin ông mà!

Mặc cho em van xin, nài nỉ, cả người cựa quậy liên tục nhưng ông ta vẫn không bận tâm. Ông ta vẫn cứ tiếp tục với trò đồi bại của mình. Em vùng vẫy dưới người ông ta, cố tìm mọi cách để thoát ra khỏi con ác ma đang đè nặng trên người mình nhưng em hoàn toàn bất lực. Vùng vẫy hồi lâu, đến khi em không còn khả năng để chống cự nữa. Em buông xuôi, ngửa mặt nhìn lên trần nhà, hai hàng nước mắt từ khóe mi lăn dài trên má.

Xoạc!

Chiếc áo pijama mỏng manh trên người em bị ông ta xé toạc ra một cách không thương tiếc. Một phần cơ thể trắng nõn nà như tuyết hiện ra trước mặt, đôi mắt ông ta sáng rỡ như nhìn thấy một món mồi ngon. Nhìn cơ thể em rồi lại nhìn lên em, thấy em khóc, ông ta không một chút động lòng mà thú tính ngày một dâng cao. Ông ta chưa từng làm chuyện này với một cô gái có tuổi đời dưới hai mươi như em, đúng thật là khác xa với những người đàn bà mà ông ta đã từng đi qua. Em như ánh nắng ban mai giữa mùa đông lạnh giá, sưởi ấm cho vạn vật. Và ngay lúc này đây, em đang sưởi ấm cho con người ông ta.

Em nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn cái cảnh kinh khủng trước mắt nữa, để mặc cho ông ta giày vò cơ thể mình. Em không dám tin là sẽ có người đến cứu em kịp lúc trước khi ông ta chưa làm gì quá đà. Em cắn chặt răng vào nhau, hai tay bám chặt vào tấm ga giường. Thế là hết! Cuộc đời em sẽ chấm hết từ đây!

Rầm!

Cánh cửa đóng kín bị một lực mạnh tác động nên bật ra và đập mạnh vào tường tạo ra thứ âm thanh đinh tai nhức óc. Ông ta dừng công việc của mình lại, đưa mắt nhìn ra cửa - nơi có một kẻ đang cố tình phá hỏng cuộc vui của mình. Em cũng bị âm thanh đó ảnh hưởng nên mở mắt nhìn theo. Một dáng người cao lớn từ ngoài cửa lao nhanh vào, giáng thẳng một cú đấm vào mặt ông ta làm cho ông ta không kịp phản ứng nên ngã bật xuống đất, một dòng máu từ khóe miệng trào ra.

Em thừa cơ hội đó nhanh chóng ngồi dậy, kéo chiếc áo đã bị rách lại rồi ngồi thu lu ở một góc. Trong lúc hoang mang, em đã không nhận ra người vừa đánh ông ta là ai và em cũng không có can đảm để đối mặt với mọi thứ sau chuyện vừa rồi. Em úp mặt vào gối, khóc thật lớn để giải tỏa đi nỗi phiền muộn trong lòng. Chợt một vòng tay mạnh mẽ của ai đó ôm chặt lấy cả người đang run lẩy bẩy của em. Em không chống cự, cứ để mặc cho người đó ôm. Cái mà em cần bây giờ đơn giản chỉ có vậy, chỉ cần một cái ôm an ủi cho tâm trạng đang hết sức rối bời của em. Em cảm thấy rất an toàn khi ở trong vòng tay xa lạ này.

- Đừng sợ! Đã có tôi ở đây.

Một giọng nói ấm áp từ trên đỉnh đầu em vang lên, giọng nói này... làm sao em có thể quên được khi ngày nào em cũng đều nghe thấy? Nhưng khác với thường ngày hắn hay nói năng cộc cằn, gắt gỏng với em thì hôm nay, giọng nói ấy có phần trở nên dịu dàng. Em rời khỏi vòng tay đó, ngước mắt lên nhìn hắn. Qua màn nước mờ đục, em có thể nhìn thấy ánh nhìn như xuyên thấu vào tận tâm can em của hắn. Một cảm xúc buồn tủi xen lẫn hạnh phúc của em như vỡ òa trong phút chốc, em không thể tin được trong lúc em gần như mất hết hy vọng thì hắn như một vị thần sống đến cứu rỗi linh hồn em. Nhìn hắn, em thực sự không thốt lên được lời nào, chỉ khẽ mấp máy môi gọi hắn hai tiếng:

- Thiếu gia!

Lời nói em nhẹ tựa cơn gió, bất cứ lúc nào khi phát ra cũng có thể lập tức tan biến vào không khí. Hắn nhìn em, nhìn vào đôi mắt to tròn thường ngày của em nay đã bị một màn sương mờ đục bao phủ, nhìn gương mặt ướt đẫm đi vì nước mắt của em, nhìn đầu tóc vốn luôn được chải chuốt gọn gàng nay đã bị rối bời lên, nhìn chiếc áo thường ngày lành lặn nay đã bị gã đàn ông xấu xa kia xé nát mà hắn không khỏi xót xa. Đau lòng! Là hai từ cảm thán dùng để diễn tả cho tâm trạng hắn lúc này.

Hắn nhẹ lau nước mắt cho em rồi lại một lần nữa ôm em vào lòng. Lấy tay vuốt nhẹ vào lưng em, an ủi:

- Ngoan! Đừng khóc nữa! Mọi chuyện không sao rồi.

Nghe được những lời này của hắn, em không những không chịu nín mà còn khóc lớn hơn. Đơn giản vì em muốn một lần được làm nũng trong vòng tay hắn. Nấc lên từng tiếng đầy thổn thức, em dụi đầu vào ngực hắn, ngọ nguậy để tìm kiếm hơi ấm như một chú mèo con làm nũng với chủ. Chiếc áo sơ mi mà hắn đang mặc vì nước mắt của em làm ướt cả một khoảng. Nhưng đối với hắn bây giờ, mọi thứ không gì có thể quan trọng hơn em.

Hắn đưa ánh mắt căm phẫn nhìn về phía người đàn ông đang nằm dài trên sàn nhà không một chút cử động. Ông ta bị hắn đánh cho đến không còn sức để lết đi, dám cả gan bắt em đi ngay tại nhà hắn và ngang nhiên làm nhục em. Ông ta chắc chắn chỉ có một con đường chết mà thôi.

Dù được hắn ôm trong tay, nhưng em vẫn không quên nắm chặt chiếc áo của mình. Em không thể để mình như thế trước mặt hắn. Nếu như đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng hắn đối xử tốt với em thì xin hãy cho em, cho em một lần được yếu lòng trong vòng tay ấm áp của hắn. Chỉ duy nhất một lần này thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Biển Khóc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook