Bích Hàn Kim

Chương 4

Bồng Lai Khách

22/04/2019

Tạ mẫu trong phòng đã nghe thấy giọng nói, đột nhiên mở bừng mắt, từ trên giường ngồi dậy, khoác áo vội vội vàng vàng bước ra, trong miệng reo lên: “Có phải con trai ta về rồi không?”

Tạ Trường Canh cởi xuống chiếc áo tơi ướt sũng trên người, đưa cho A Miêu đang chạy về hướng mình, kế đó bước qua bậc cửa, đi nhanh về phía mẫu thân. Thu Cúc đón lấy một khoảng không, thấy A Miêu đang hí hửng ôm áo tơi, đắc ý nhìn mình, sắc mặt cứng đờ, chán ghét nhìn chòng chọc dòng nước mũi đang chảy dưới mũi A Miêu.

“Còn không mau thu dọn! Nền nhà ướt hết rồi! Ngộ nhỡ lão phu nhân đi đường trượt chân thì sao!”

A Miêu cũng không tức giận, khịt nước mũi, chỉ vào vạt áo nàng cười hì hì: “Cổ áo ngươi kìa…”

Thu Cúc cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện trên cổ áo mình còn dính mấy mảnh vỏ hạt dưa, tức khắc đỏ bừng mặt, vội vã phủi xuống, giương mắt, nhìn điệu bộ hả hê của A Miêu, mắng thầm: “Ngươi cứ coi chừng cho ta! Còn dám cố tình giả ngu giở mấy trò xấu, xem sau này ta có vặt cái mũi thối của ngươi xuống không!”

A Miêu hồi năm sáu tuổi ngã bệnh, bỉ bỏ lại bên cạnh dịch xá. Năm đó mùa đông giá rét, áo quần tả tơi, cuộn tròn trong tuyết, trông giống hệt con mèo nhỏ, mắt thấy nó sắp chết rét đến nơi, Tạ phụ không đành lòng, mới nhặt nó về nhà. Tạ mẫu oán giận một phen, cũng đành đem người nuôi lớn, coi như trong nhà thêm một nha đầu làm việc nặng.

Đầu óc A Miêu không được lanh lợi cho lắm, ngốc ngốc đần đần, hồi nhỏ cái mũi chắc cũng bị lạnh hỏng mất rồi, vừa chuyển mùa đã bắt đầu chảy nước mũi. Lúc trước còn chảy ghê gớm hơn, năm nay sau khi phu nhân về đây, đã xem bệnh cho nó, uống thuốc một thời gian, từ từ điều trị, tuy không trừ được tận gốc, nhưng so với những năm trước, đã tốt hơn nhiều rồi.

Nó cũng không sợ Thu Cúc, cười giễu cợt một tiếng, lẩm bẩm nói: “Gia mới vừa về, đã chát phấn tô son lên mặt, trông y như cái mông khỉ, cũng đẹp ra phết…”

Thu Cúc hung tợn quắc mắt nhìn, lại muốn chạy qua nhéo lỗ tai nó. A Miêu xì nước mũi, vung về phía nàng ta.

Mặt Thu Cúc biến sắc, cuống quýt lùi về sau.

A Miêu hừ một tiếng, hếch cằm, ôm chặt lấy áo tơi, xoay người chạy mất.

Thu Cúc tức đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hận không thể róc xương lóc thịt con nha đầu đần độn này cho hả giận. Bên tai lại nghe thấy tiếng Tạ mẫu và Tạ Trường Canh trò chuyện, lúc này mới đè xuống cơn giận, nhẹ nhàng nấp cạnh cửa, dỏng tai lắng nghe.

Tạ Trường Canh tự mình đỡ lấy Tạ mẫu vừa chạy từ nhà trong ra, trên mặt lộ nét tươi cười.

“A mẫu, là con. Con về rồi.”

Tạ mẫu mừng rỡ vạn phần, bắt lấy cánh tay nhi tử đã nửa năm không gặp, quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt, miệng không ngừng lầu bầu hắn vừa đen vừa gầy đi, lại thấy áo quần và đôi ủng trên người hắn đều bị nước mưa thấm ướt, hô lên: “Thu Cúc! Mau vào hầu hạ gia thay y phục!”

Thu Cúc “dạ” một tiếng, nhanh chóng bước vào, cười nói: “Gia, ngài mau ngồi xuống, nô tỳ cởi giày cho ngài trước!” Nói đoạn ngồi xổm xuống, vươn tay ra.

Tạ Trường Canh không nhúc nhích, chỉ sai nàng đốt một lò than trong phòng mẫu thân.

Thu Cúc cắn cắn môi, chập chạp rút tay trở về, cúi đầu vâng một tiếng nhỏ xíu, đứng dậy đi ra ngoài.

“A mẫu, tiết trời trở lạnh rồi. Thân thể người thế nào?”

Tạ Trường Canh đỡ mẫu thân ngồi xuống cạnh mép giường.

“Ta vẫn khỏe lắm! Ngươi khỏi cần lo lắng làm gì! Ở bên ngoài lưu tâm đến bản thân là được!” Tạ mẫu cười ha ha nói.

“Sao chỉ có mình con trở về?”

Bà ngó nghiêng ngoài cửa một chút.

Bên ngoài im ắng, không có âm thanh nào khác.

“Những quan châu, quan huyện kia sao lại không tới cùng? Chẳng lẽ là do chiến sự không được suôn sẻ?”

Tạ mẫu đã quen với cảnh tượng mỗi lần con trai trở về, phía sau lúc nào cũng có đông đảo quan viên địa phương theo cùng, thấy sự khác thường, không khỏi có chút lo âu.

“Nương yên tâm, chiến sự thuận lợi. Chỉ là không muốn kinh động người khác, nên mới một mình trở về trước.”

Tạ mẫu thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy thì tốt. Vậy thì tốt. Canh nhi, con đói bụng không? Trông con gầy thành thế này kìa! Con nghỉ ngơi trước đi, nương đi làm chút đồ ăn cho con!”

Tạ mẫu vừa đứng dậy định ra ngoài, đã bị Tạ Trường Canh ngăn cản, nói mình không đói. Quay đầu liếc nhìn phía đông sương phòng, hỏi: “A mẫu, tân nương đâu? Ban nãy ngang qua trước sân đông sương phòng, bên trong hình như không có ai cả?”

Tạ mẫu nghe nhi tử hỏi đến chuyện Mộ thị nữ, sự hoan hỷ ngập tràn vừa rồi thoắt cái biến mất dạng, hừ một tiếng: “Đi rồi! Nửa tháng trước đã quay về nhà mẹ đẻ! Ta không ngăn nổi nàng ta!”

Tạ Trường Canh ngẩn ra.

Tạ mẫu luôn mồm kể khổ.

“Con à, nương kể con nghe, tân nương này, quả thực một lời khó nói hết, nương cũng không biết nên nói thế nào về nàng ta mới phải! Sau khi con đi, khoảng thời gian đầu, nàng ta cũng xem như ngoan ngoãn, sớm tối đều tới thăm ta. Ta tự hỏi bản thân cũng không bạc đãi gì nàng ta cả, đột nhiên nửa tháng trước, đang yên đang lành tự dưng tỏ thái độ với ta, há miệng bèn nói muốn về nhà mẹ đẻ! Nương đã khuyên nhủ, bảo rằng không phải con cố ý muốn để nó lại, chắc hẳn cũng sẽ mau về thồi, bảo nàng ta đợi thêm chút nữa. Nàng ta lại ngoan cố không chịu nghe, ngay trong hôm đó đã vứt ta lại mà đi, còn dẫn toàn bộ nô bộc theo cùng!”

Nhớ lại tình hình lúc ấy, Tạ mẫu tức giận không chỉ có một hai điều.



Tạ Trường Canh nghĩ một chút, mới hỏi: “Nàng có nói tại sao đột nhiên muốn quay về không?”

Tạ mẫu lắc đầu: “Chẳng nói năng gì cả! Muốn đi là đi! Vậy mới chọc ta tức đến thế này! Canh nhi con nói xem, có đứa con dâu nào như thế không? Còn chẳng phải là ỷ vào thế lực nhà mẹ đẻ! Ta có thể làm gì được? Chỉ đành để nàng ta đi thôi!”

Tạ Trường Canh hơi nhíu mày, không nói tiếp nữa.

Tạ mẫu nghĩ ngợi một lát, bắt đầu khuyên nhi tử.

“Bỏ đi! Con chớ giận. Nó muốn đi thì mặc kệ, chân ở trên người nó, chúng ta không trói được, cũng chẳng thèm trói! Nương nói con nghe, chúng ta còn có một chuyện tốt khác.”

Trên mặt bà, lộ ra thần sắc vui mừng rạo rực.

“Nàng ta đã như vậy, nương cũng dứt khoát nói chuyện của Phượng nhi cho nàng ta rồi. Xem như nó cũng tự biết mình, không hề từ chối. Nương đang định chờ con trở về, sẽ đón Phượng nhi vào cửa.”

Tạ Trường Canh không lên tiếng.

Tạ mẫu tiếp tục nói: “Lúc trước nhà chúng ta nghèo túng, cha con cũng chỉ là một quan viên trạm dịch, may nhờ lão gia Thích gia tinh mắt, thấy được ngày sau con nhất định sẽ có tiền đồ, chủ động kết thân với chúng ta. Phần tình cảm này, nhà ta phải khắc ghi cả đời. Đáng tiếc hôn sự không thành, ta chưa được hưởng phúc con dâu. Sau đó con mắc tội, rời đi, cũng nhờ có Thích gia chiếu cố, nương mới có thể an ổn sống qua ngày, đợi được đến lúc con trở về. Nay nhà chúng ta vực dậy, Thích gia lại chẳng may gặp phải tai ương.”

Tạ mẫu thở dài.

“Phượng nhi không dễ dàng gì. Mấy năm đó, chẳng thấy một chút tin tức gì của con, sống chết không rõ, nàng vẫn luôn phụng dưỡng ta như mẹ đẻ. Sau đó con trở về, nói khi ở bên ngoài đã định xong hôn sự. Nương hiểu tâm ý của nó dành cho con, cũng hết cách, hỏi nó có bằng lòng làm thiếp không. Nó chẳng hề thốt ra một câu oán trách, tức khắc đã gật đầu.”

“Nữ tử tốt như vậy, con không được phụ lòng người ta đâu Canh nhi!”

Nhi tử vẫn như cũ không lên tiếng. Tạ mẫu nhất thời mất hứng.

“Canh nhi, chắc không phải con lấy được quý nữ, thì coi thường Phượng nhi rồi chứ? Ta nói con hay, chúng ta làm người, không thể vong ân phụ nghĩa được!”

Tạ Trường Canh khẽ mỉm cười.

“A mẫu nguôi giận, nhi tử không có ý này. Nếu a mẫu đã nói với Mộ thị, vậy đợi nàng quay lại, chúng ta đón người vào cửa là được.”

Lúc này Tạ mẫu mới vui lên một chút, có điều những lời của nhi tử, vẫn khiến bà có điểm không hài lòng.

“Nàng ta nói đi là đi, trong mắt căn bản không có người bà mẫu này, càng không có Canh nhi con, việc gì phải đợi nó quay lại? Ai biết bao giờ nó mới về? Nếu nàng ta định không về nữa, lẽ nào chúng ta cứ bắt Phượng nhi đợi như vậy cả đời sao?”

Tạ Trường Canh trầm ngâm phút chốc.

“Mấy ngày nữa nhi tử sẽ tới đó một chuyến, đón nàng trở về.”

Tạ mẫu tức giận thật rồi.

“Không được! Nó mới gả tới đây hơn nửa năm, đã thế này rồi! Đây là chuyện kiểu gì? Nó tự bỏ đi, muốn về, cũng để nó tự đi về! Nương không cho phép con đi đón nó! Tránh cho nó được đà lấn tới, mai mốt hai hôm ba bữa lại muốn về bên kia!”

Tạ Trường Canh nhẫn nại nói: “Lần này trở về, nhi tử cũng dự định đến Trường Sa quốc một chuyến. Lúc lão Trường Sa vương qua đời ba năm trước, nhi tử còn đang ở thành Hưu Chư Lương Châu, không kịp về chịu tang. Mấy năm nay, vẫn luôn không có thời gian. Hiện giờ rảnh rỗi rồi, nên đi cúng tế, đây là bổn phận của con. Thuận tiện sẽ đón người về luôn.”

Tạ mẫu nghe nhi tử nói vậy, mới miễn cưỡng trả lời: “Thôi được, vậy con đi sớm về sớm, đừng để Phượng nhi phải chờ lâu!”

“Nó đã đợi con bao năm nay rồi!”

Ngừng một chút, bà lại bồi thêm một câu.

Tạ Trường Canh đồng ý.

Tạ mẫu vui vẻ trở lại, định bụng đích thân giúp nhi tử thu dọn phòng tân hôn ở chái nhà đông, bị Tạ Trường Canh cản lại, nói để hạ nhân làm được rồi, đồ đạc của mình cũng không nhiều.

Tạ mẫu vội lớn giọng sai người.

Thu Cúc bê một chậu than tới, đặt ở bếp lò trong góc phòng.

Tạ Trường Canh bước lại, tự mình gẩy than củi, đậy chặt nắp, lệnh cho nàng hầu hạ tốt mẫu thân, mới chịu ra khỏi phòng, tiến về hướng đông sương.

Hắn đi qua hành lang.

Chữ song hỷ trên cửa sổ hồi đầu năm đón dâu vẫn còn dán ở đó. Chỉ là sắc đỏ đã phai nhạt, lại bị mưa bụi do gió tạt nghiêng qua thấm ướt, nhăn nhúm dính vào nhau. Một cơn gió thổi tới, thoáng cái đã tróc xuống khỏi cửa, “loạt soạt” một hồi, mới rơi xuống nền đất.

Tạ Trường Canh liếc nhìn, sải chân bước qua bậc cửa phòng tân hôn.



Tùy tùng đã chuyển hành trang của hắn vào trong. A Miêu cùng một nha đầu làm việc nặng khác đang thoăn thoắt trải nệm lau bàn, thấy hắn trở về, hô một tiếng: “Gia.”

Tạ Trường Canh gật đầu, đứng ở một bên.

Hai nha đầu dọn dẹp xong căn phòng, đang định tháo hành trang của hắn sắp xếp quần áo và đồ dùng hằng ngày, bị hắn ngăn lại, nói để mình tự làm.

Hai nha đầu khom người với hắn, lui ra ngoài.

Tạ Trường Canh lấy vật dụng của mình ra, mở cửa tủ, một mùi hương hoa mai nhè nhẹ tức thì ập vào mũi hắn, thấm đến tận đáy lòng.

Hắn ngước mắt.

Trong tủ treo đầy quần áo của nữ tử, khắp nơi đều là lụa hồng gấm tía, khói nhẹ sương mềm. Bên trong góc, lặng lẽ đặt một túi thơm thêu hoa huệ lan.

Ánh mắt của Tạ Trường Canh bồi hồi giây lát, trong đầu đột nhiên hiện ra cảnh tượng đêm động phòng đầu năm.

Khi đó hắn vừa bước vào phòng, mới hạ xuống khăn trùm của tân nương, còn chưa kịp nhìn rõ dáng vẻ của Mộ thị nữ, cửa đã bị người gõ dồn dập, nói là chiếu thư khẩn cấp của triều đình tới rồi.

Hắn vội vã bước ra, ngay sau đó thay hỷ phục, bái biệt mẫu thân, rời nhà trong đêm.

Lúc đi là đầu mùa xuân, nay trở về, cuối thu đã tới.

Giờ hồi tưởng lại dáng dấp của tân nương, vậy mà không nhớ nổi.

Chỉ nhớ ánh nến đỏ chập chờn, nàng cúi đầu thật thấp, tóc mềm mại như mây. Trong phúc chốc, tưởng như trông thấy một vầng trán tĩnh lặng, dịu dàng như làn nước thu.

Tạ Trường Canh đứng một hồi, khép lại cửa tủ, tùy ý đặt đồ dùng của mình sang một bên, nghe thấy ngoài hành lang vọng tới tiếng A Miêu đang loẹt xoẹt quét rác, một bên khe khẽ nhấn nhá khúc từ, chần chừ giây lát, bèn đi tới cạnh cửa, gọi nàng một tiếng.

A Miêu quăng chổi rơm đi, chạy đến trước cửa, thò đầu vào, cười hi hi nói: “Gia, tìm nô tỳ có chuyện gì sao?”

Tạ Trường Canh hỏi nàng: “Sau khi phu nhân vào cửa, có phụng dưỡng mẫu thân ta được chu toàn không?”

A Miêu khá là thích vị phu nhân mới đến từ Trường Sa quốc trước nay chưa từng chê nàng bẩn này, vừa nghe thấy, bèn nhanh nhảu bước vào, gật mạnh đầu nói: “Chu toàn lắm ạ! Sáng sớm ngày nào cũng tới trước phòng lão phu nhân đợi để chải đầu với đi giày cho lão phu nhân đó!”

“Vậy tại sao nàng lại trở về, ngươi có rõ không?”

A Miêu xòe hai tay ra: “Phu nhân không có nói với em…”

Tạ Trường Canh suy nghĩ một chút, gật đầu: “Được rồi, hết chuyện rồi. Ngươi đi làm việc đi.”

A Miêu vâng một tiếng, quay người đi ra ngoài, đi được vài bước, khịt nước mũi đang chảy xuống, bất chợt trở nên sáng dạ*.

*Nguyên văn: phúc chí tâm linh – phúc đến thì lòng cũng sáng ra

“Gia, nô tỳ biết rồi! Nhưng nô tỳ không dám nói, sợ ngài sẽ mắng nô tỳ…”

Nàng trộm nhìn Tạ Trường Canh, ấp a ấp úng.

Tạ Trường Canh nói: “Không sao, ngươi biết những gì, cứ việc nói ra.”

Từ nhỏ đến lớn A Miêu luôn làm sai nhiều chuyện, khiến lão phu nhân tức giận, mắng nàng ngu ngốc. Nhưng tính tình của gia rất tốt, chưa từng mắng nàng bao giờ.

Từ hồi gia còn nhỏ đã có tài văn chương tuyệt đỉnh, mới mười tuổi, đã đỗ đầu kỳ thi Hương. Nhưng láng giềng đều âm thầm chỉ trỏ sau lưng, nói gia thoạt nhìn giống kẻ nhã nhặn, kỳ thực giết người không chớp mắt.

Bọn họ đều rất sợ ngài, A Miêu lại không sợ. Có được sự khích lệ, lá gan càng thêm lớn, sáp lại gần, nhỏ giọng kể: “Gia, lúc ngài không ở nhà, nô tì nghe thấy lão phu nhân khen điểm tốt của Thích nhị nương tử trước mặt phu nhân suốt. Mới mấy ngày trước thôi, Thu Cúc còn nói với bọn nô tỳ, nếu không phải lúc trước gia rời nhà, Thích nhị nương tử đã sớm là phu nhân của gia rồi. Nô tỳ tức giận cãi nhau với nàng, nàng ta véo lỗ tai nô tỳ, nô tỳ mới chạy đi mách phu nhân.”

“Có phải tại phu nhân không vui, nên mới bỏ đi không?”

A Miêu nói xong, thấy hắn không đáp lại, mày khẽ nhíu, dường như không vui, trong lòng chợt thấy bồn chồn, dò xét sắc mặt của hắn, dè dặt nói: “Gia… có phải nô tỳ lại làm sai rồi không… sau này nô tỳ không dám lắm miệng nữa… ngài đừng tức giận…”

Tạ Trường Canh định thần trở lại, mỉm cười, ôn nhu nói: “Không sao. Ta biết rồi. Ngươi đi đi.”

A Miêu thấy hắn không trách, mới thở phào một hơi, đánh bạo nói tiếp: “Gia, chừng nào người đi thì nhớ đón phu nhân về sớm! Con người phu nhân tốt lắm, còn xem bệnh cho nô tỳ! Mũi nô tỳ đã đỡ nhiều rồi! Thu Cúc toàn mắng nô tỳ mũi thối, tức chết đi được!”

Tạ Trường Canh gật đầu.

A Miêu khom người với hắn, phấn khởi chạy đi.

Tạ Trường Canh nhìn quanh phòng tân hôn một lượt, thong dong bước đến cửa sổ phía nam, hai tay chắp lại sau lưng, nhìn ngắm khói mây lả lướt buông xuống, mưa thu tầm tã mù trời, dần dần nhìn đến ngây ngẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Nguyên Tôn
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bích Hàn Kim

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook