Bênh Vực Người Mình Cuồng Ma

Chương 117

Lan Quế

31/12/2019

Không đợi Tô Viên Viên mở miệng, Từ Hướng Đông đã nhíu chặt mày, "Đồng chí Trương, sao cô nói khó nghe vậy? Rõ ràng là tôi thương vợ tôi không nỡ để cô ấy vất vả, sao đồng chí lại nói cô ấy lười biếng không chịu làm việc? Đồng chí không biết cách nói năng vậy mà còn thích nói chuyện? Thảo nào hiện tại còn chưa tìm được đối tượng, thực là không thể trách được ai, đều do chính đồng chí thôi!"

"Từ...... Từ Hướng Đông!!! Anh...... Anh...... anh quá đáng quá đấy!" Cô nàng kia giận đỏ mặt, có thế nào cô ả cũng không ngờ Từ Hướng Đông lại nói thẳng tưng như thế, đây vẫn là anh chàng hào sảng thân thiện ngày thường sao? Lại...... lại vì một nữ nhân vô dụng mà nặng lời như thế. Tốt xấu gì đây cũng là công nhân nhà máy, mỗi tháng kiếm được tới 30 đồng tiền, thứ đồ không có mắt, không biết người tốt kẻ xấu!

Tô Viên Viên kéo kéo tay áo Từ Hướng Đông ngăn hắn mở miệng, mỉm cười dịu dàng lên tiếng: "Đồng chí Trương phải không? Thực ra cô hiểu lầm rồi, Đông Tử không có ý xấu gì đâu, chỉ là hắn quá thẳng tính, trước giờ không biết lươn lẹo dối trá là gì, nếu hắn lỡ lời làm đồng chí không vui, vậy chúng tôi tại đây xin lỗi đồng chí. Nhưng mà...... thực ra thì tôi cũng cảm thấy Đông Tử nói không sai, vừa rồi lời đồng chí Trương nói không quá xuôi tai, nếu cô không chú ý sửa lại, có khả năng sau này sẽ ảnh hưởng đến sự hòa thuận trong gia đình, rốt cuộc tìm đối tượng...... là chuyện chung của hai gia đình, chứ không phải của riêng cô và người kia......"

Hai vợ chồng nhà này...... chỉ kém nói thẳng cô nàng Tiểu Trương tính cách không tốt, ngặt nỗi, người khác nghe được lại cảm thấy họ nói có lý. Kiểu con gái không biết nhìn trường hợp, không biết ăn nói lại còn tính tình không tốt như thế này, cưới về nhà còn không phải tự tìm vạ vào thân sao? Trong đám đông vừa vặn có hai bác gái đang tính toán tìm người làm mai cho con trai, nghĩ nghĩ liền trực tiếp bài trừ Tiểu Trương ra khỏi tầm suy xét, tìm cô con dâu kiểu này, chẳng khác nào tự mình tìm ngược!

Cô nàng kia cũng hiểu được tình huống bất lợi, vội vàng biện giải: "Tôi chỉ ăn ngay nói thật, cô không muốn nghe thì thôi, việc gì phải bôi xấu tôi như thế? Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Đồng chí Từ Hướng Đông vất vả công tác ngày đêm chỉ vì muốn kiếm tiền cưới cô về nhà, kiếm được tiền rồi liền vội vội vàng vàng trở về, mượn cả xe kéo, rồi còn đặt mua luôn của hồi môn cho cô nữa. Cô chiếm tiện nghi chứ còn gì nữa? Cô là một thanh niên trí thức xuống thôn học tập, không chịu cần cù làm việc thì chớ, còn lấy cớ gả cho đồng chí Từ hòng tránh né lao động, về nhà chồng lại không chịu làm việc nhà, ngày ngày sống nhởn nhơ trong nhung lụa, thế có khác gì đám tiểu thư nhà tư bản khi trước?

Tô Viên Viên "ngạc nhiên" trợn tròn mắt, vội vàng xua tay: "Đồng chí Trương, cô đừng có nói bừa, vô duyên vô cớ gán tội lung tung lên đầu người khác, nếu có thời gian rảnh, thay vì nghĩ ngợi lung tung, cô nên đọc thêm sách vở nhiều hơn a, đặc biệt là sách pháp luật ấy. Như vừa rồi, trong tình huống hoàn toàn không có chứng cứ, vậy mà cô nói như thể thực sự tận mắt thấy tôi ham ăn biếng làm, đó là vu khống, là phạm pháp, nếu tôi tố cáo tội vu hãm, vậy cô chắc chắn bị bắt! Nhưng ai kêu con người tôi hiền hòa hay mềm lòng đây, lần này tôi coi như cô lỡ lời, về sau cô nên chú ý cách nói năng, bằng không không chỉ tự tìm tội chịu, nhỡ đâu liên lụy người nhà thì còn khổ nữa!"

"Đúng đấy, Tiểu Trương, rốt cuộc cô bị sao vậy, vợ chồng son người ta tới xưởng phát kẹo mừng, cô ở đây nói hươu nói vượn hoài là sao chứ?"

"Tiểu Trương, mau mau xin lỗi người ta đi, đồng chí Từ Hướng Đông đưa người nhà tới xưởng ra mắt lại gặp phải chuyện thế này, người không biết còn tưởng công nhân xưởng ta tố chất thấp......"

Cô nàng Tiểu Trương thấy xung quanh không ít người nhìn mình khing bỉ, cuống lên: "Đồng chí Tô, cô đừng nói bừa, việc nào ra việc đó, cô đừng cod bôi nhọ tôi hòng phân tán lực chú ý của mọi người! Cô có dám nói mình gả cho đồng chí Từ Hướng Đông không phải vì trốn tránh lao động vất vả hay không?"

Tô Viên Viên nhíu nhíu mày: "Đồng chí Trương, trước kia chúng ta chưa từng quen biết, chẳng lẽ cô thường xuyên suy nghĩ lung tung rồi gán ghép những ý tưởng của cô lên một người xa lạ như thế này sao? Tuy rằng tôi cảm thấy chẳng cần nói rõ tình huống của mình cho một người xa lạ như cô, nhưng để không nảy sinh hiểu lầm không cần thiết, tôi đành nói thẳng, tôi là tác gia, dựa vào viết sách để kiếm tiền, thỉnh thoảng còn có thể săn thú giúp gia đình cải thiện bữa ăn."

Tô Viên Viên vừa nói vừa lấy ra phiếu gửi tiền cùng lá thư của nhà xuất bản vừa gửi tới, mở ra cho những người có mặt nhìn qua một lượt. Đến đây thì ánh mắt mọi người nhìn nàng đều biến thành kinh ngạc bội phục, những công nhân cầm bát sắt như họ không ít người đều tự có cảm giác ưu việt, tương tự, trong mắt họ, phải có bản lĩnh rất cao siêu mới có thể viết sách xuất bản. Hơn nữa, người ta chỉ cần động động cán bút liền danh lợi song thu, người bình thường sao có thể làm được?

Tiếp theo, Tô Viên Viên lại tùy tiện nâng lên một cái bàn khá lớn cạnh người, chờ một lát lại nhẹ nhàng đặt nó về chỗ cũ, bộ dạng thảnh thơi như thứ nàng vừa nhấc lên chỉ là khối đậu hủ vậy. Những người ở đây đều há hốc miệng, Mã đại tỷ còn kinh hô: "Sức lực thật lớn quá! Đồng chí Tô, nhìn qua dáng người này của cô, thực sự không thể ngờ được cô lại là một đại lực sĩ a!"

Tô Viên Viên cười khẽ: "Trời sinh đã vậy rồi, ngày thường tôi chẳng thấy có tác dụng gì đặc biệt, gần đây cùng Đông Tử vào núi nhìn đến lợn rừng mới nghĩ đến có thể săn thú."

"Lợn rừng?"

"Đương nhiên a, sáng hôm nay cô ấy vừa mới đánh được một đầu lợn rừng hơn hai trăm cân, nếu không phải cần tới bưu cục gởi bản thảo cho nhà xuất bản, giờ này chúng tôi còn đang ở trong nhà ăn thịt lợn rừng kìa. Nếu biết đến xưởng không được hoan nghênh như vậy, tôi đã không dẫn cô ấy tới, thật xui xẻo!" Từ Hướng Đông đầu tiên là đắc ý khoe khoang vợ yêu một phen, sau đó liền liếc Tiểu Trương, vẻ mặt chán ghét thực rõ ràng, "Đồng chí Trương, cô nhớ rõ về sau đừng có gán ghép những suy nghĩ tiêu cực trong đầu cô lên đầu người khác. Cưới được Viên Viên là phúc ba đời của tôi, trước khi tới xưởng làm việc, tôi còn chẳng ra đâu vào đâu, trong thôn toàn bị người ta gọi là tên du thủ du thực, từ khi gặp được cô ấy, tôi mới cho thứ phấn đấu. Chính cô tự ảo tưởng, vậy cứ tiếp tục ảo tưởng đi, đừng có nói ra mất mặt!"

Tiểu Trương kia đã sớm nghẹn họng không nói nổi nửa chữ, trên mặt nóng rát như vừa bị người ta tát mấy chục phát, nghe hắn nói đến đây rốt cuộc chịu không nổi nữa che mặt khóc lóc chạy đi.



Tô Viên Viên tà tà liếc Từ Hướng Đông một cái, hắn lập tức chân chó cười làm lành, mọi người nhìn vậy sôi nổi cảm thán hóa ra Từ Hướng Đông sợ vợ...... Nhưng đối với người ngoài, ài, thật vô tình a, Tiểu Trương kia xử sự như vậy, rõ rành rành là coi trọng Từ Hướng Đông, cuối cùng lại bị chính hắn chê bai đến không đáng một xu, sau này còn mặt mũi nào gặp người? Từ Hướng Đông mới không thèm quan tâm Tiểu Trương kia còn mặt hay mất mặt, Tô Viên Viên cũng thế, trên phương diện này cái nhìn của họ cực kỳ nhất trí. Người càng ưu tú càng hấp dẫn nhiều kẻ ái mộ, nếu chỉ đến thế thì không thành vấn đề, rốt cuộc chút rung động trong khoảnh khắc nào đó thực sự không thể khống chế được, nhưng cái loại người biết rõ người ta có vợ có chồng rồi mà còn cố tình tỏ ra yêu thích liền quá đáng ghét, hơn nữa gặp được đối tượng của người ta còn mặt dày tiến lên khiêu khích, là cảm thấy chân ái vô tội hay tự hào mình rất có bản lĩnh liền vênh mặt khinh thường "chính cung nương nương"? Thứ người không có tiết tháo đó, việc gì phải quan tâm cô ta có cần mặt mũi hay không?

Hai người phát kẹo mừng cùng thuốc lá cho các công nhân xong, lại tới văn phòng riêng của xưởng trưởng và phó xưởng trưởng tặng một ít, ngồi xuống cùng họ hàn huyên một hồi lâu mới rời khỏi xưởng dệt. Vừa ra tới cửa, Từ Hướng Đông liền vội vàng giải thích, "Mỗi ngày ta giao nhận hàng xong liền lập tức trở về ký túc xá, trước giờ chưa từng chú ý Tiểu Trương Tiểu Lý gì đó, ai biết được tự dưng bị cô ta coi trọng, ngươi cũng không thể ăn dấm lung tung a."

Tô Viên Viên hừ một tiếng, "Xem ra về sau ta cũng phải "cần cù làm lụng" a, ta "ngoan ngoãn" ở trong thôn, ngươi lại chạy nhảy bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, xem đi, người ta đau lòng ngươi công tác vất vả không có ai chia sẻ kia kìa."

Từ Hướng Đông liếc quanh thấy không có ai liền nhéo nhéo tay nàng, cười cười: "Cô ta thì hiểu cái gì, Mã đại tỷ nói thật quá đúng, cưới được cô vợ tốt như ngươi, ai nỡ để ngươi đi làm việc? Cũng chỉ có loại người ích kỷ như cô ta mới nghĩ vậy thôi, không cần để ý!"

Tô Viên Viên cũng chỉ giỡn chơi thôi, chứ hơi đâu mà tức giận vì mấy kẻ không đâu? Nói chung chỉ riêng màn thể hiện vừa nãy của nàng thôi, phỏng chừng sẽ chẳng có kẻ nào dám công khai tổ ý đồ gì với Đông Tử của nàng nữa. Nhớ đến thịt lợn rừng trong nhà, Tô Viên Viên vỗ vỗ lưng Từ Hướng Đông, "Đông Tử, chúng ta đi mua gia vị đi, về nhà ngươi vào bếp thể hiện một lần, mấy ngày này ta chưa được ăn một bữa ra hồn."

"Được, Đông Tử ca sẽ khao ngươi một bữa ra trò."

Từ Hướng Đông đã mài giũa trù nghệ qua ba đời, đời trước tuy làm người hoàng gia ít có cơ hội xuống bếp, nhưng cũng nhờ vậy mà hắn góp nhặt được không ít thực đơn, toàn là món ăn đỉnh cấp của ngự trù, tài nấu nướng càng thêm tinh tiến. Hiện tại hai người vừa mới kết hôn, vừa lúc có thể danh chính ngôn thuận nấu cơm cho nàng ăn, tiểu hồ ly này kén ăn thực, nhẫn nhịn lâu như vậy, thật là làm khó nàng.

Hai người mua một bao gia vị siêu lớn về nhà, Lưu Thục Anh đã xử lý sơ qua số thịt heo kia, Từ Hướng Đông vội vàng rửa sạch tay bước tới, "Mẹ để đó cho con, mẹ rửa tay ra nhà chính tâm sự với mọi người đi."

Lưu Thục Anh vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, "Giao cho mi làm cái gì? Tiểu tử này, mi còn muốn làm cơm?"

"Có phải con không biết làm đâu, mẹ cần thiết phải kinh ngạc thế Sao? Hồi học sơ trung con đã làm rồi còn gì?"

"Nhưng mấy năm rồi mi chưa đụng vào chuyện bếp núc, thôi đi ra đi, đừng làm rộn, phí phạm đồ ăn ngon."

Từ Hướng Đông vỗ ngực bảo đảm, kiên quyết đẩy đẩy bà ra ngoài, "Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con ở ngoài mới học được vài ngón nghề từ đại sư phụ, mẹ cứ ngồi đó chờ thưởng thức là được."

Lưu Thục Anh bất đắc dĩ cười mắng, "Chỉ biết khoác lác là giỏi, được, cho tiểu tử mi cơ hội thể hiện."

Bà đứng bên cạnh nửa tin nửa ngờ nhìn một lát, thấy Từ Hướng Đông tay chân lưu loát, thoáng yên tâm quay người chuẩn bị đi vào nhà.

Lưu Thục Anh vừa bước ra cửa bếp đã thấy Tô Viên Viên đứng chờ ở đó, nàng vừa thấy Lưu Thực Anh liền cầm năm mươi nguyên nhét vào tay bà, "Mẹ, đây là số tiên đầu tiên con kiếm được, mẹ cầm lấy đi."

Lưu Thục Anh lập tức đẩy ngược lại, "Con cứ giữ lấy đi, đừng dùng loạn, dành dụm tích góp chút tiền, về sau này còn nhiều việc cần đến."



Quý Lan nghe thấy thế trực tiếp "lỡ tay" chém phăng nửa củ hành, Tô Viên Viên liếc thấy thế, không thèm để ý tiếp tục nói: "Khi nào cần dùng con lại hỏi mẹ, đây là con hiếu kính mẹ mà, mẹ đừng cự tuyệt."

Lưu Thục Anh cũng thường xuyên được con trai nhỏ hiếu kính, không thiếu tiền, nhưng bà vẫn vui vẻ, con cái có hiếu ai chả thích. Con dâu như vậy mới tốt chứ, liền gật gật đầu cười nhận lấy tiền Tô Viên Viên đưa, "Được, được, được, để mẹ giúp con tích cóp."

Từ Hướng Đông nấu nướng rất nhanh, mấy người nói nói cười cười được một lát đã thấy mùi thịt thơm lừng phiêu ra, Lưu Thục Anh ngạc nhiên nói: "Có vẻ Đông Tử làm được khá ổn ha, mẹ còn tưởng thằng nhóc này khoác lác tự thổi phồng đấy!"

Từ Hiểu Na chờ mong nói: "Thơm quá, ngửi ngửi qua đã thấy đói bụng rồi, chắc chắn sẽ rất ngon đây!"

"Đói bụng thì tốt, đói bụng lát nữa mới ăn được nhiều, Đông Tử vẫn muốn vỗ béo em thêm nữa đấy, thế nào, vại sữa mạch nha mua lần trước em đã uống hết chưa?" Tô Viên Viên rất thích Từ Hiểu Na, coi cô như em gái ruột của mình vậy.

Từ Hiểu Na ngượng ngùng cười cười: "Em luyến tiếc, không nỡ uống nhiều, vẫn còn hơn nửa vại."

"Vậy không được rồi, thứ này mở ra rồi nên nhanh chóng uống hết, nếu để lâu rất dễ sinh vi khuẩn làm giảm sút dinh dưỡng vốn có, hơn nữa uống vào còn có thể gây bệnh, vậy chẳng phải lãng phí sao? Em phải uống đi, đừng tiếc nuối gì, hết rồi anh hai em sẽ lại mua cho em."

"A? Sữa còn hỏng được sao? Thế, thế thì lần này về trường mỗi ngày em sẽ uống một chén, Viên Viên tỷ, cảm ơn chị nhắc nhở em."

"Đừng nói mấy lời vô ích này, em phải nhanh chóng mập mạp lên chút mới tốt."

Quý Lan nghe chị dâu em chồng thân thiết đối thoại, tức giận đến đau răng, đứng dậy quay ngoắt về phòng nói với Từ Hướng Tiền: "Hướng Tiền, anh có nghe thấy không, thật quá đáng mà, Đông Tử kiếm được tiền chỉ biết mua sữa cho Hiểu Na. Sao cậu ta không biết nghĩ đến anh chứ? Anh mệt chết mệt sống làm lụng ngoài đồng ngày này qua tháng khác, vất vả lắm mới thu hoạch được lương thực cho cả gia đình ăn ăn uống uống, tại sao không có ai biết đau lòng cho anh chứ?"

Từ Hướng Tiền cau mày: "Đừng nói bừa, Na Na còn nhỏ, Đông Tử ưu tiên con bé hơn chút là bình thường, anh là anh cả, còn ghen tị với em gái, muốn em trai mua đồ cho thì còn ra thể thống gì? Em không thể ngừng nghỉ được sao, suốt ngày miên man suy nghĩ lung tung, còn muốn yên bình sinh hoạt hay không?"

Chán không muốn nghe ả nói mấy lời chua ngoa đó nữa, Từ Hướng Tiền đứng dậy đi ra ngoài sân sửa sang nông cụ.

Quý Lan nghẹn một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, cắn răng đấm đấm chăn đệm trên giường. Từ ngày trở về, Từ Hướng Tiền chẳng mấy khi chạm vào mình, hiện tại còn không thèm nghe mình nói, vì sao, rốt cuộc là vì sao chứ? Mình có chỗ nào không bằng ả đàn bà đời trước? Tại sao Hướng Tiền thương yêu ả ta như vậy, nhưng đến lượt mình lại biến thành tình trạng này?!!!

..................................................

Hơi muộn chút, mn coi tạm ha, sáng mk sẽ up tiếp, giờ mk đi ngủ đây!

P/s: Mn cảm thấy có nên đổi xưng hô của nam nữ chính ko, và nếu đổi thì đổi ntn, có cần thay đổi xưng hô của cả những tg cũ hay ko, vì có cả cổ đại lẫn hiện đại nên mk do dự lâu lắm r mà vẫn chưa quyết định đc, tại mk muốn đồng nhất ý mà. Mn comment giúp mk nhé. (づ ̄ ³ ̄)づ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bênh Vực Người Mình Cuồng Ma

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook