Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 10: Đánh nhau

Tửu Tiểu Thất

06/10/2019

Ngự tiền thái giám cơ bản có hai ca làm việc, ca sáng và ca tối trực luân phiên, còn ban đêm có thái giám khác trực, thái giám trực đêm này là tâm phúc của hoàng thượng, tương đối cố định, không cùng thái giam ca sáng tối luân ca. Điền Thất trực là ca sáng, giờ Dần lên ca, giờ Ngọ xuống ca.

Ăn xong cơm trưa, lại nghỉ một hồi, tính toán lúc này thái hậu nương nương ngủ trưa cũng đã tỉnh, Điền Thất đi đến cung Từ Ninh, tìm đến cung nữ thường xuyên ở bên cạnh thái hậu hầu hạ tán dóc một lát. Cung nữ tự nhiên là rõ ràng ý đến đây của nàng, tìm thời cơ bẩm với thái hậu, thái hậu vừa nghe, sai người truyền Điền Thất tới, thái hậu thấy được hình dáng tên nô tài này thật tốt lại có cái miệng ngọt, chuyên chọn mấy việc mà thái hậu thích nghe để nói, thế là thái hậu rất cao hứng, sai người thưởng cho Điền Thất.

Điền Thất từ trong cung Từ Ninh đi ra, cười toét cả quai hàm. Nàng mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay nằm bốn nén vàng nhỏ, ánh vàng rực rỡ óng ánh, hình dạng giống như là hạt đậu phộng nho nhỏ, bên trên đúc bốn chữ “Như ý cát tường”. Áng chừng rồi lại áng chừng, ít nhất cũng khoảng ba bốn lượng, nàng cẩn thận đem mấy nén vàng cất vào trong hà bao, vừa ngẩng đầu thì thấy được mấy cung nữ thái giám quây quần quanh một đứa bé đi đến bên này. Đứa bé chừng ba bốn tuổi, mặc một bộ quần áo màu đỏ thắm, trên quần áo thêu hình lưu vân bách phúc (mây trôi trăm chữ phúc); khuôn mặt vừa trắng vừa mềm, ngũ quan còn chưa nẩy nở, một đôi mắt bồ câu hắc bạch phân minh, trong sáng như nước rất là hữu thần.

Đứa bé có người dẫn đi, nhanh đến gần thì Điền Thất vội vàng quỳ ở bên cạnh lề đường, “Tham kiến điện hạ.”

Đứa bé này không phải ai khác, chính là trưởng tử của đương kim thánh thượng, cũng là con trai duy nhất của hắn, đại danh kêu Kỷ Bỉnh Đức, tiểu danh gọi là Như Ý. Mẹ ruột của tiểu Như Ý là hoàng hậu Hiếu Chiêu, đã qua đời. Hoàng hậu Hiếu Chiêu gả cho Kỷ Hành lúc hắn vẫn còn là thái tử, sau khi sinh hạ hoàng trưởng tử không bao lâu thì mất. Hiện tại tiểu Như Ý được dưỡng dưới gối của thái hậu, hôm nay không biết là mới đi chơi từ đâu trở về, Điền Thất đúng lúc gặp được.

Điền Thất quỳ ở bên đường, chờ Như Ý đi qua. Ai biết khi tiểu điện hạ này đi đến bên cạnh Điền Thất thì đột ngột dừng lại, xoay người qua, đi đến trước mặt nàng.

Hai mắt của Điền Thất nhìn chằm chằm mặt đất, chỉ thấy một tà áo bào đỏ thắm kéo đến, tiếp theo trước mặt vang lên tiếng trẻ thơ giòn giã, “Nương —”

“...”

Nhũ mẫu vội vàng ôm lấy Như Ý dỗ đi.

Sau có người giải thích với Điền Thất, nói rằng thời gian đó điện hạ mới học được cái từ mới này, thấy nữ nhân liền kêu nương. Bởi vì nương của hắn đi quá sớm, hoàng thượng và thái hậu đều không nhẫn tâm trách móc hắn làm gì.

Lại nói trước mắt, Điền Thất bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, nhìn theo điện hạ đi xa, trong lòng nghĩ không xấu hổ là con trai ruột của hoàng thượng, đúng là tính tình cổ quái. Bất quá hình dạng của đứa nhỏ này thật là đáng yêu, cái mặt beo béo làm cho người ta nhìn rất muốn nhéo nhéo.

Nàng ra cung trở về sở Thập Tam, thấy được sư phụ Đinh Chí đang đứng ở cửa phòng của nàng nhìn xung quanh.

Điền Thất kêu một tiếng “sư phụ”, Đinh Chí quay đầu thấy được nàng, liền nhe răng, lôi nàng lại vỗ vỗ trán, “Nghe nói hiện tại con hầu hạ hoàng thượng hả?”

Điền Thất khẽ gật đầu, mở then cửa mời hắn vào.

Đinh Chí có chút không cao hứng, “Con tìm được việc tốt như vậy tại sao không nói với ta.”

Điền Thất cúi đầu không trả lời. Từ khi chuyện cái thắt lưng xảy ra, nàng đã đối với vị sư phụ này tồn một chút khúc mắc, không dám tiếp cận hắn, cũng không dám trực tiếp hỏi hắn.

Đinh Chí có chút kỳ quái, “Ta hỏi ngươi nha, cánh cứng cáp rồi nên không cần đem sư phụ ta đây để vào mắt?”

Nghĩ nghĩ, Điền Thất quyết định lừa hắt một chút, thế là nói, “Kỳ thật, là hoàng thượng không cho con nói với ngài.”

“Vì sao nha?” Trong mắt Đinh Chí tràn ra cổ quái.

Điền Thất vung tay, “Thầy làm chuyện gì hoàng thượng đều biết, hắn muốn thu thập thầy, nhưng định ra tay bất ngờ cơ. Con là đồ đệ của thầy, cho nên hắn đặc biệt dặn dò con, không cho con lộ ra cho thầy biết.”

Sắc mặt Đinh Chí trở nên rất khó coi, “Hoàng thượng hắn... đều biết?”

Điền Thất nặng nề gật đầu, ở một bên dùng mắt quan sát hắn.

Đinh Chí bất thình lình có chút ngồi không xong, hắn đứng lên, đi qua đi lại trong phòng, bước chân càng lúc càng nhanh, vừa đi vừa nói, “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, lần này xong rồi...”

Ngực Điền Thất có chút lạnh lẽo, “Sư phụ, người kia... thực sự là thầy sao?”

“Là ta, quả thật là ta,” Đinh Chí nhìn nàng, rồi còn đến gần hạ giọng, rất là thần bí hề hề hỏi han, “Hoàng thượng làm sao phát hiện được vậy?”

Điền Thất cảm thấy hắn đây là biết rõ còn cố hỏi, thế là chỉ chỉ thắt lưng của bản thân.

Đinh Chí vỗ quả đấm, hối hận nói, “Ai, ta biết ngay mà. Ta nói cho con nghe, lúc trước biết vậy ta không đưa cho Tú Nghi sợi thắt lưng kia rồi. Con nói ta đưa cái gì không tốt, đưa trang sức, đưa đồ cổ, dù là đưa hai cái kim nguyên bảo, cũng so với đưa sợi thắt lưng mạnh hơn.”

“Không phải, ngài chờ chút, chuyện này cùng Tú Nghi có quan hệ gì chứ?” Điền Thất có chút không sờ được đầu. Tú Nghi là ngự tiền nữ quan, sư phụ đưa thắt lưng cho nàng làm gì?

Đinh Chí sửng sốt, “Không phải Tú Nghi? Chẳng lẽ chuyện của ta cùng Tú Xuân cũng bị hoàng thượng phát hiện hả?”

“...” Rốt cuộc Điền Thất hiểu được Đinh Chí đang nói cái gì. Tú Nghi và Tú Xuân đều là cung nữ ở cung Càn Thanh, xem kiểu này thì sư phụ và hai người kia đều có thông đồng. Nàng nâng trán thở dài, “Sư phụ, con không phải nói chuyện đó. Trừ Tú Nghi và Tú Xuân ra, thầy chưa từng đưa thắt lưng cho ai sai?”

“Còn có cung Từ Ninh...”



Điền Thất cuối cùng nhịn không được, đánh gãy hắn, “Con nha! Bộ thầy chưa đưa cho con cái thắt lưng đặc thù nào sao?”

Đinh Chí dùng một loại ánh mắt phi thường sợ hãi, hoàn toàn là loại ánh mắt nhìn biến thái đi xem Điền Thất.

Điền Thất vô lực thở dài, “Sư phụ.”

Đinh Chí đột nhiên nói, “Điền Thất, thì ra ngươi thầm mến ta.”

“...”

“Ngươi không thích nữ nhân, không thích nam nhân, lại đi thích thái giám, điều này cũng thì thôi, nhưng mà ta là sư phụ của ngươi.” Đinh Chí trịnh trọng. Thái giám hoặc nhiều hoặc ít trên tâm lý đều có chút thay đổi, nhưng mà đồ đệ của bản thân biến thái thật sự là độc đáo.

Điền Thất cũng nhìn đi ra, toàn bộ tâm tư của sư phụ đều đặt ở chuyện dụ dỗ cung nữ, hắn đại khái cũng không tồn chí cao xa gì để vào cung đi trộn lẫn và chém giết.

Thế là Điền Thất yên lòng, đem đầu đuôi giản lược nói với Đinh Chí.

Đinh Chí nghe xong, bị dọa đến nỗi tóc đều muốn dựng đứng lên, thầm vì Điền Thất cảm thấy sợ hãi. Nhưng hắn là người không có chủ ý gì, Điền Thất cũng không trông cậy hắn đưa ra cái kiến nghị gì tốt, trước mắt nói thẳng thắn, xóa đi hiềm khích cũng đã đạt tới mục tiêu của nàng. Dù sao loại chuyện mưu hại hoàng tự này, vô luận là nàng hay là Đinh Chí, đều không có năng lực truy xét.

Sau khi đem sư phụ tống đi, Điền Thất lại lấy mấy nén vàng nhỏ của nàng ra thưởng thức, chơi một hồi, liền cầm chúng nó đi tìm Vương Mạnh khoe khoang.

Điền Thất đứng ở ngưỡng cửa phòng của Vương Mạnh gõ vài cái, một tiểu thái giám mặt mũi bầm dập ra mở cửa cho nàng, nàng khách khách khí khí nói, “Làm phiền ngài, ta tìm Vương Mạnh.”

Người kia đáp, “Ta chính là Vương Mạnh.”

Điền Thất: “...”

Nàng nâng mặt Vương Mạnh cẩn thận xem một hồi, rốt cuộc theo loại tiến hóa giữa giữa Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới này tìm ra được chút hơi thở thuộc về Vương Mạnh, thế là nàng có chút ngoài ý muốn, “Tại sao ngươi lại biến thành như vậy hả?”

Vương Mạnh nghe Điền Thất hỏi, lập tức ủy khuất đến nỗi nước mắt lưng tròng, đem nguyên do nói với Điền Thất.

Thì ra lúc trước Điền Thất cho hắn một trăm lượng ngân phiếu, hắn chưa kịp dùng thì bị trộm, sau đó hỏi người cùng phòng, người ta nói Tôn Đại Lực của Ngự Mã Giám từng tới làm khách. Vương Mạnh lưu cái tâm nhãn, đi trước tiệm đổi tiền đổi chút bạc lẻ, nhét chút ít cho người trong tiệm, hỏi thăm một chút, quả nhiên biết được Tôn Đại Lực từng tới nơi này đổi một trăm lượng bạc.

Vương Mạnh đi tìm Vương Đại Lực chất vấn, kết quả bị Tôn Đại Lực quật ngược lại, nói thành Vương Mạnh trộm tiền của hắn, còn đánh Vương Mạnh một trận. Về tiền thì tự nhiên là không đòi được trở về.

Sau đó hắn liền thành bộ dạng này.

Điền Thất nghe, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc đầu, “Tại sao ngươi lại khiếp nhược như vậy chứ!” Nàng nói xong, cũng muốn hướng mặt Vương Mạnh đập vài cái, nhưng mà giơ tay ngắm nửa ngày cũng không tìm được chỗ xuống tay, đành phải buông tay từ bỏ.

Vương Mạnh cúi gằm đầu, “Thực xin lỗi...”

“Thực xin lỗi dùng được cái rắm gì!” Điền Thất căm giận trừng hắn. Nàng một chút cũng không đau lòng hắn, thuần túy là đau lòng tiền. Một trăm lượng bạc, để dành thật lâu, ngay cả cái tiếng cũng không nghe đến liền không có, còn là bị cướp đi, nghĩ cách nào cũng đáng giận.

Tôn Đại Lực ở Ngự Mã Giám nàng nhận thức, người này yêu uống rượu thích bài bạc, thanh danh rất không tốt, nhưng sư phụ của hắn là tâm phúc bên cạnh Thục phi, cho nên Tôn Đại Lực cũng đi theo đó kiêu ngạo lên, rất thích khi dễ người khác.

Tên khai sinh của Tôn Đại Lực này cũng không phải gọi là Tôn Đại Lực, chỉ vì khí lực của hắn rất lớn, cho nên bị mọi người lấy cái biệt hiệu như vậy.

Tổng kết: Đây là một tên bại hoại có chỗ dựa, trị số vũ lực rất cao.

Điền Thất sờ sờ cằm, nhìn Vương Mạnh, lại nhìn bản thân, rốt cuộc bi thương phát hiện, hai bọn hắn buộc cùng một chỗ cũng không đủ cho Tôn Đại Lực dợt tay.

Cho nên nói Vương Mạnh dám đi tìm Tôn Đại Lực rồi giáp mặt lý luận, cũng xem như có can đảm.

Bất quá phương thức này của hắn có vấn đề, Điền Thất lắc đầu, biết rõ đối phương kiêu ngạo lại lợi hại, vậy mà còn cứng đầu đâm đi lên, không phải tìm chết sao.

Ở trong cái thành Tử Cấm này lăn lộn, Điền Thất kỳ thật là người đặc biệt biết co biết dãn, nhưng đó cũng cần xem đối tượng, vào lúc không tất yếu phải rụt cổ thì hoàn toàn không cần chịu thiệt thòi. Trọng yếu nhất, đây còn là chuyện đại sự quan hệ đến một trăm lượng bạc.

Tôn Đại Lực cũng không phải là thứ người có chỗ dựa cứng rắn gì, Thục phi giỏi lắm sao, Điền đại gia nàng đây vẫn là hầu hạ hoàng thượng nha!

Điền Thất ở một bên tự ủng hộ sĩ khí cho bản thân, một bên ở trong phòng đi qua đi lại, ngộp một đống ý nghĩ xấu.

Đối phó với người vô sỉ, người cần phải càng vô sỉ hơn hắn mới được.

Vương Mạnh đúng lúc hỏi một câu, “Vậy phải làm sao bây giờ?”



Điền Thất khựng chân lại, “Trước tiên đem tiền lấy trở về lại nói.”

Vương Mạnh không cách nào hiểu sâu sắc được hàm ý trong câu nói này, nhưng mà thấy được biểu tình âm trầm của Điền Thất, hắn cũng không dám lại hỏi.

Hai người ăn qua cơm chiều, rồi đi đến chỗ ở của Tôn Đại Lực, tiểu tử này quả nhiên lại tụ tập đánh bạc.

Tôn Đại Lực thấy được Vương Mạnh đến, cho rằng con gà ốm này lại tới bới móc, chẳng qua có như thế nào hắn cũng không sợ, cùng lắm lại đánh một trận là xong. Điền Thất sợ Tôn Đại Lực nhìn ra nàng và Vương Mạnh là bạn bè, cho nên cố ý chậm một bước đi đến. Vừa đến liền thấy được bàn đánh bài được mang lên, nàng cười hì hì chen tới muốn chơi một lát, sợ người khác không chịu cho nàng chơi, nên nàng đem bốn nén vàng mà hôm nay kiếm được chụp ở trên bàn.

Quả nhiên, hai mắt của Tôn Đại Lực sáng lên, kêu người dọn ra một chỗ cho Điền Thất.

Điền Thất vốn không thích bài bạc cho lắm, nàng luôn cảm thấy bài bạc dễ tán tài, mặc kệ là thua hay thắng. Thua đi, muốn kiếm trở về, thế là thua tiền càng nhiều; thắng đi, tiền tới được quá dễ dàng, xài tới không đau lòng.

Hơn nữa nàng cũng không có bản lãnh bài bạc là thắng chắc. Chơi bài bạc đầu tiên là phải xem tâm nhãn, sau là xem vận khí. Tâm nhãn nàng không thiếu, nhưng mà vận khí thứ này không chắc, trúng lúc gặp xui thì càng tính toán càng thua nhiều.

Lúc này ngồi ở trên bàn đánh bạc, mục đích chủ yếu của nàng cũng không phải thắng tiền.

Mấy người lúc này đang chơi đẩy bài cửu (cờ domino), bốn người một bàn. Trước đó Tôn Đại Lực đã thắng vài vòng, mấy người chơi trên bàn đã đổi hai nhóm, từng người từng người đều đỏ mắt nhìn chằm chằm bàn đánh bài, hận không thể lập tức lật bàn.

Tiếc là Tôn Đại Lực càng chơi càng thuận tay, không đầy một lát đã làm ra một cái “thiên bài” (1).

Chú thích:

(Bài cửu là cờ domino nhé, chắc cũng 10 năm rồi chưa chơi lại cờ domino nên mình quên sạch cách chơi và vài từ ngữ riêng của loại cờ này. Làm chương này hơi bị vất vả chỗ đoạn chơi cờ. Tụt hết cả hứng :' )

(1) Thiên bài: Thế bài do 2 quân bài có 2 đầu 6-6, tổng là 12 làm thành.

Thiên bài là đại bài xếp thứ hai trong bài cửu, gần với “chí tôn bảo” (2), do hai mảnh cờ mười hai điểm tạo thành. Tôn Đại Lực mở bài ra, cười tít mắt chắp tay, “Các vị huynh đệ, lại xin lỗi rồi.” Nói xong liền vươn tay đòi tiền.

(2) Chí tôn bảo: Thế bài do 2 quân bài đối hoặc xứng với nhau. Đây là thế cờ lớn nhất, quy tắc là 1 bài số nhỏ đối hoặc xứng với 1 bài có số lớn, vd như 3:6, 2:8.

“Ngươi chờ một chút.” Điền Thất chặn hắn, một câu này, đem lực chú ý của tất cả mọi người kéo về phía nàng.

“Làm sao?” Tôn Đại Lực hỏi.

“Vừa rồi ta cảm thấy ngươi không thích hợp, đừng nói là ngươi rút lão thiên (3) nha?”

(3) Rút lão thiên: Từ lóng có ý chỉ gian lận của dân bài bạc, xuất xứ từ bài mã điếu, mạt chược.

Tôn Đại Lực tức giận vỗ cái bàn đùng đùng, “Chơi không nổi thì đừng có chơi! Thua mấy đồng tiền liền méo méo mó mó, dám nói lão tử rút lão thiên? Mắt của tụi bây đều sáng nha, tụi bây nói, tao tới cùng có rút lão thiên hay không?!” Hắn nói, hướng bốn phía nhìn một vòng, chờ người khác giao cho một câu công đạo.

Nhưng mà không có người đáp lại hắn, ngược lại, mọi người đều hoài nghi hắn. Người bắt được bài tốt luôn dễ dàng bị hâm mộ ghen tị hận, về mặt cảm tình mọi người cũng có chút khuynh hướng nghĩ Tôn Đại Lực dùng phương pháp không chính đáng.

Tôn Đại Lực càng thêm phẫn nộ, bắt lấy Điền Thất liền muốn đập. Điền Thất cố ý hướng phía chồng bài đẩy, mấy mảnh bài chưa phát bị lật ra, trong có một mảnh bị rơi ở trên mặt bàn, nhảy nhảy mấy cái, lộ ra mặt bài sáu đỏ sáu trắng (phần tô đỏ 6 điểm, tô trắng 6 điểm), chính là một mảnh bài mười hai điểm.

Mảnh bài mười hai điểm tổng cộng chỉ có hai tấm, Tôn Đại Lực ra thiên bài chiếm hai tấm, vậy lúc này vì sao lại lòi ra một tấm mười hai điểm?

Đây rõ ràng không phải rút lão thiên thì là cái gì?

Bởi vì trước đó có một tầng hiềm nghi chăn đệm, nên mọi người đều tình lý đương nhiên cho rằng Tôn Đại Lực thật sự rút lão thiên. Dân cờ bạc đều thích dùng quả đấm giải quyết vấn đề, lúc này phát hiện chính mình vừa rồi bị thua hoàn toàn là do đối phương chơi xấu, thế là tinh thần quần chúng dâng cao, vừa xúc động vừa phẫn nộ, ùa lên đem Tôn Đại Lức ấn ở trên mặt đất đập ầm ầm.

Điền Thất sớm quăng cho Vương Mạnh một cái ánh mắt, hai người đem tiền trên bàn đánh bài của Tôn Đại Lực lấy hết, rồi tiếp tục lục lọi toàn thân Tôn Đại Lực mấy lần, ôm một đống tiền bạc chạy.

Bên này Tôn Đại Lực cũng đã tỉnh thần lại. Hơn nữa hắn thật là không xấu hổ cái danh “đại lực”, dưới tình huống bị cả đám người vây đánh vẫn có thể đột xuất trùng vây, đuổi theo Điền Thất.

“Điền Thất, đậu má mày, mụ nội mày!” Tôn Đại Lực vừa đuổi theo vừa giận dữ gầm lên.

Phía sau có người xem náo nhiệt giương giọng hô, “ngươi cầm cái gì đi đậu nha?”

“Mẹ nó đứng lại cho tao!” Tôn Đại Lực lại rống.

Điền Thất nghĩ, mụ nội mày tao cứ không đứng lại đó làm gì nhau. Nàng và Vương Mạnh tạm thời cũng không dám về phòng của bản thân, dứt khoát chạy khỏi sở Thập Tam.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook