Bảy Năm

Chương 22: Trở về (1)

Nguyện Lạc

15/03/2013

Ngày 3 tháng 7, Lâm Tử Mạch thực không bình thường. Bắt đầu từ buổi sáng, cô liền giống một con rối gỗ ngồi ngơ ngác trước TV, chuyển hết kênh này đến kênh khác, sau đó dừng lại ở một bộ phim truyền hình không biết tên là gì, mặt không biểu lộ cảm xúc nào cứ nhìn người này người kia hết đứng lại đi trên màn hình. Luôn có thói quen mỗi giây mỗi phút đều chú ý đến Âu Dương Thành, mà bây giờ ngay cả Âu Dương Thành đứng dậy rời đi cô cũng không chú ý nữa.

Âu Dương Thành không biết vì sao từ khi đến hang Cẩm Tú Lâm Tử Mạch lại hồn xiêu phách lạc như vậy. Từ khi anh biết Lâm Tử Mạch, cô luôn vui vẻ hoạt bát, anh biết trong trái tim cô nhất định ẩn chứa một chuyện gì đó, nhưng cô lại luôn cố gắng biểu hiện mình rất vui vẻ. Tuy nhiên lần này, ngay cả che giấu tâm tình cô cũng không làm nữa. Nhìn Lâm Tử Mạch như vậy, Âu Dương Thành thực đau lòng, mà khi ôm chặt lấy Lâm Tử Mạch vào ngày hôm qua đã làm anh càng quyết tâm hơn.

Lâm Tử Mạch suy nghĩ chuyện gì vậy? Chính cô cũng không biết. Có lẽ suy nghĩ, tất cả đều kết thúc rồi. Có lẽ suy nghĩ, còn có biện pháp gì có thể cứu vãn không. Có lẽ suy nghĩ, bây giờ cô nên làm gì đây. Trở về ư? Trở về như thế nào? Ở lại ư, sau khi ánh mắt Âu Dương Thành khỏi rồi cô sẽ đi đâu? Cô mất đi phương hướng. Ngẩn người làm bữa sáng, ăn sáng xong, xem TV, sau đó làm cơm trưa, ăn cơm trưa xong, lại xem TV. Rốt cuộc cô nên làm cái gì bây giờ?

Mặt trời dần ngã về tây. Ánh chiều tà xuyên thấu qua khung cửa sổ gần trăm năm chiếu nghiêng vào phòng, một luồng sáng vàng rực thản nhiên chiếu vào bàn tay phải đang vuốt ve Tiểu Cáp của cô, có sự ấm áp nhè nhẹ. Giương mắt nhìn thời gian, nên đi làm cơm chiều rồi. Thả Tiểu Cáp sang một bên, Lâm Tử Mạch đứng dậy đi về phía phòng bếp, nhưng đi đến cửa phòng ăn lại bị một bó hoa bách hợp trắng ngăn cản. Có chút trì độn ngẩng đầu nhìn về phía người ở sau bó hoa, là Âu Dương Thành, cô còn chưa có phản ứng gì: “Âu Dương? Đây là…”

Âu Dương Thành vẫn mặc áo sơmi thoải mái ở nhà, lại còn nghiêm túc đưa cho cô bó hoa bách hợp đó, nhẹ nhàng nói với cô: “Tiến vào.”

Lâm Tử Mạch bị sự lãng mạn bất ngờ của Âu Dương Thành mê hoặc, mờ mịt cầm bó hoa to ấy đi vào phòng ăn cùng anh, lúc này cô mới phát hiện trong phòng ăn đã có một bàn toàn thức ăn ngon. Đầu quả tim không tự chủ được liền nổi lên hương vị ngọt ngào, cắm bó hoa bách hợp vào một bình hoa, cô lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế được Âu Dương Thành kéo ra cho mình. Trên bàn toàn là những món đặc sản của Lư Sơn, cá đá cuộn chiên giòn, chim đa đa hầm vàng, cá đá Lư Sơn, thạch nhĩ như ý, chim đa đa tam bôi [1] , vân vân, thật ra Lâm Tử Mạch đều nếm qua rồi, có món còn có thể nấu được, nhưng mấy ngày nay bởi vì sợ Âu Dương Thành biết cô là người Cửu Giang nên vẫn chưa nấu những món đó.

“Đây đều là đặc sản ở Lư Sơn.” Sau khi Âu Dương Thành ngồi xuống, rất phong độ giơ một tay lên giới thiệu cho cô, “Nhất định em chưa ăn bao giờ, anh đã cố ý đặt ở khách sạn.”

Lâm Tử Mạch nhìn Âu Dương Thành, mỉm cười: “Vâng, đúng vậy, em chưa từng ăn. Cảm ơn anh.”

Âu Dương Thành vẫn duy trì nụ cười: “Bữa cơm này là để cảm ơn em thời gian qua đã chăm sóc anh.”

“Không cần,” Trong lòng Lâm Tử Mạch cũng đoán được mục đích của Âu Dương Thành, “Là em tự nguyện thôi. Còn nữa, nếu không có anh, em cũng không thể thấy được cảnh đẹp ở Lư Sơn.”

“Chúng ta ăn cơm trước đi, đồ ăn còn nóng mới ngon.” Âu Dương Thành giơ đũa lên, “Có chuyện gì ăn xong nói sau.”

“Em tên là gì?” Ăn được một lúc, Âu Dương Thành mở miệng trước, anh nói hơi nhanh, dường như có chút ngượng ngùng.

Lâm Tử Mạch sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương Thành. Anh đang chờ mong đáp án của cô, thấy cô nửa ngày không mở miệng, anh lại mỉm cười bổ sung: “Em chăm sóc anh lâu như vậy mà anh còn chưa biết tên em, cho tới bây giờ cũng chưa gọi tên em.”

Ngay lập tức, vô số ý niệm trong đầu chảy ào ra, Lâm Tử Mạch vẫn đang cưỡng chế chính mình, trên mặt cười tủm tỉm nói: “Trong tên em cũng có chữ ‘Tử’, nhưng ‘Tử” là ‘màu tím’, bạn bè đều gọi em là A Tử, anh cũng có thể gọi em như vậy.” Cô còn muốn nói thêm, còn muốn quay đầu, nhưng cô vẫn không thể lưu lại dấu vết của mình ở năm 2000 được, cho nên không thể nói tên cho Âu Dương Thành.

“Giống cô A Tử xảo quyệt trong “Thiên Long Bát Bộ” à?” Âu Dương Thành dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu cười hỏi cô.

“Tuy A Tử xảo quyệt, nhưng cô ấy làm tất cả đều là vì Kiều đại ca.” [2] Lâm Tử Mạch bình tĩnh trả lời, sau đó đổi chủ đề, “Em đã từng nói, chờ khi em rời đi sẽ nói cho anh tên của mình.”



Âu Dương Thành không biết cô muốn nói gì, gật gật đầu: “Đúng, anh nhớ rõ. Bây giờ anh chỉ…”

Lâm Tử Mạch cắt ngang lời anh: “Ngày mai Trình Tử sẽ đến, em ở lại đây có phải là không thích hợp không?”

“Không phải anh có ý đó!” Âu Dương Thành vừa nghe thấy lời đó, lập tức ngồi dậy, vội vàng hét lên, “Trình Tử đến đây không liên quan gì đến em hết, anh không có ý muốn em rời đi, em đừng hiểu lầm…”

Lâm Tử Mạch thản nhiên cười, theo lý giải của cô thì gần như chính là ý này.

Âu Dương Thành thấy cô không nói lời nào, có chút sốt ruột: “Anh chỉ là, chỉ là ——” nhưng anh dù sao cũng là Âu Dương Thành, cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại, anh khôi phục giọng điệu trấn định, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Lâm Tử Mạch, dường như đang sợ cô rời đi, “Chỉ là anh muốn cảm ơn em, nếu không có em chăm sóc thì bây giờ chắc chắn anh vẫn ở trong bóng tối. Nếu không có em, Âu Dương Thành chắc chắn không tốt hơn được. Anh…”

“Linh linh linh…” Một hồi chuông điện thoại di động vang lên chói tai, cắt ngang lời cảm tạ thâm tình của Âu Dương Thành.

Lâm Tử Mạch nhìn Âu Dương Thành thật kỹ một lúc rồi đứng dậy ra phòng khách nghe điện thoại. Vừa nãy Âu Dương Thành đã nói gì? Anh nói: “Nếu không có em, Âu Dương Thành chắc chắn không tốt hơn được.” Anh nói, nếu không có Lâm Tử Mạch cô, đôi mắt mù của anh chắc chắn không hồi phục được như bây giờ! Nhưng, cuộc sống của Âu Dương Thành không phải là đã không còn Lâm Tử Mạch sao? Cô làm gì? Cô làm cho Lâm Tử Mạch 15 tuổi không gặp được Âu Dương Thành, như vậy cô sẽ không đi Nam Kinh, lại càng không xuyên qua đến năm 2000 ở gần hồ Huyền Vũ, cho nên năm 2000 Âu Dương Thành bị mù cũng sẽ không thể nhìn thấy ánh sáng!

Có lẽ Âu Dương Thành chính là nói như vậy, nhưng, ai có thể cam đoan, sau khi hút Lâm Tử Mạch ra khỏi cuộc sống của Âu Dương Thành, sẽ không để Âu Dương Thành bị mù vĩnh viễn! Không! Cô không thể nhẫn tâm làm Âu Dương Thành mãi sống trong bóng đêm được, cô không thể để Âu Dương Thành ở lại giữa bóng đêm vĩnh hằng!

Cho dù cô có thể yêu Âu Dương Thành mà đau lòng bảy năm, cho dù cô làm bạn với anh nhiều năm mà vẫn không thể đi vào lòng anh, cho dù cuối cùng cô cũng sẽ ảm đạm rời khỏi anh vì Trình Tử trở về, cô cũng không sợ. Bởi vì cô một lòng muốn ở bên anh, bởi vì cô không muốn anh bị mù!

“Xin chào!” Lâm Tử Mạch lấy điện thoại di động ra nghe, một giọng nói hưng phấn lập tức vang lên: “A Tử, mau tới mở cửa đi, anh muốn cho em một điều bất ngờ!”

“Sao? À vâng.” Lâm Tử Mạch lúng ta lúng túng đi mở cửa, Hứa Mục bất ngờ xuất hiện với một thân tây trang màu trắng và còn cầm theo một bó hoa hồng đỏ rực.

“Sao lại ngơ ngác như vậy?” Cảm xúc của Hứa Mục đang tăng vọt, gõ đầu Lâm Tử Mạch hỏi, không chú ý đến bầu không khí bên trong.

Lâm Tử Mạch lúc này mới phản ứng lại, kinh ngạc nói: “Hứa Mục, sao anh lại đến Lư Sơn thế?”

Lúc này Âu Dương Thành cũng đi ra từ phòng ăn, mơ hồ trông thấy bóng dáng Hứa Mục, hơi sửng sốt, sau đó liền không nói lời nào tựa vào sô pha nhìn hai người.

Hứa Mục đưa hoa cho Lâm Tử Mạch, sau đó thâm tình chân thành nói: “A Tử, anh thích em!”

“Xì!” Lâm Tử Mạch tùy tay đẩy hoa về phía anh, xoay người tránh ra, “Lại tới nữa!” Hứa Mục cũng không nói thêm lời nào, tầm mắt chuyển sang Âu Dương Thành: “A Thành, cho anh ở đây vài ngày nhé?”

Âu Dương Thành cũng nhìn Hứa Mục chăm chú, hai người đối mặt thật lâu, rốt cuộc anh cũng kéo kéo khóe miệng: “Anh tự dọn phòng đi.” Sau đó anh cũng không để ý đến Hứa Mục nữa, ngồi xuống sô pha xem TV.



Hứa Mục không ngại ngần trước sự lãnh đạm của Âu Dương Thành, nói với Lâm Tử Mạch vài câu rồi kéo hành lý đi dọn phòng.

TV đang phát quảng cáo, Âu Dương Thành quay người lại, ngồi cạnh anh là Lâm Tử Mạch đang trầm tư, anh nói: “A Tử, buổi tối…” Do dự một chút, lại quay người ngồi thẳng, “Quên đi, sau này nói sau.”

Lâm Tử Mạch đang suy nghĩ phương án cứu vãn, thấy Âu Dương Thành có chút dị thường, cô quay đầu hỏi anh: “Có chuyện gì anh cứ nói đi.”

“Cũng không có gì.” Âu Dương Thành cầm điều khiển từ xa đổi kênh lung tung, “Đúng rồi, ngày mai Trình Tử chắc sẽ tới đây, cô ấy nói anh không cần ra sân bay đón, nhưng bảo anh tìm một nơi đặc biệt chờ cô ấy. Cô ấy cũng khác người quá, lại không thích chọn nơi dễ tìm, thật sự cô ấy cũng không tính là thông minh, có thể cô ấy còn chẳng tìm thấy cơ. Em nói anh nên đến đâu chờ cô ấy mới tốt đây?”

“Hang Cẩm Tú!” Lâm Tử Mạch kinh ngạc mở to mắt, thốt ra, “Ngọn núi hôm qua chúng ta đến ấy.”

“Nơi đó à?” Âu Dương Thành tự hỏi, “Cô ấy có thể tìm được không?”

“Chắc là có thể thôi, em cảm thấy nơi đó là thích hợp nhất.” Âu Dương Thành mỉm cười: “Được, vậy thì hang Cẩm Tú.”

Thì ra là thế. Tảng đá lớn trong lòng Lâm Tử Mạch cuối cùng cũng rơi xuống. Mặc kệ là thế nào, tất cả vẫn sẽ xảy ra đúng vào ngày 4 tháng 7, Tử Mạch 15 tuổi có thể nhìn thấy Âu Dương Thành, tất cả lại trở về quỹ tích ban đầu của nó, rốt cuộc cô có thể yên tâm rồi.

Chú thích:

[1] Tên món ăn có món mình hiểu và đổi sang tên thuần Việt hơn, nhưng có món không hiểu thì sẽ để nguyên nghĩa Hán Việt. Hình ảnh tìm được trên mạng Trung Quốc.

Cá đá cuộn chiên giòn:

Chim đa đa hầm vàng:

Cá đá Lư Sơn:

Thạch nhĩ như ý:

Chim đa đa tam bôi:

[2] Kiều đại ca: Kiều Phong, nhân vật trong “Thiên Long Bát Bộ” của Kim Dung, là anh rể của A Tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bảy Năm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook