Bất Khả Kháng Lực

Chương 4

Lam Lâm

27/11/2016

Cậu dọn về khu nhà chính của Tạ gia đã được một thời gian. Nếu muốn hỏi về cảm nhận của Thư Niệm, thì chỉ có một chữ – Oải.

Cậu đồ rằng Tạ Viêm vời cậu trở về, căn bản là đã có mưu đồ từ trước. Ai mà biết bẵng đi vài năm, thói soi mói và căn bệnh sạch sẽ của Tạ Viêm sẽ phát triển tới mức cực điểm, đồ dùng cá nhân ngay cả lão người hầu phục vụ mấy chục năm cũng không cho động tới. Nhưng đại thiếu gia của cậu được nâng niu từ tấm bé, hiển nhiên chẳng đời nào là người theo chủ nghĩa tự thân vận động. Vậy nên, để chăm chút cho những sinh hoạt thường ngày của Tạ đại thiếu gia, giúp cho Tạ Viêm được ung dung thư thái, Thư Niệm đành phải một thân đảm đương đủ chức danh, đồng thời sắm nhiều loại vai từ tài xế đến vệ sĩ, người hầu này nọ, thi thoảng còn kiêm luôn nào là đầu bếp, nào là nơi trút giận, đủ vai đủ dạng.

Ai bảo Tạ Viêm đối với cậu tuyệt không bài xích, thậm chí cốc nước cậu đã uống qua cũng có thể tỉnh bơ cầm lên uống tiếp.

Vậy nên, hiện tại…, nói cậu được Tạ đại thiếu gia yêu thích nhất, chi bằng nói là được sai vặt nhất.

Lương lậu lại không lên nửa đồng, thật sự là thiếu thỏa đáng.

“Tiểu Niệm, tôi muốn uống hồng trà cậu pha.”

“Ơ? Nhưng mà buổi tối không phải cậu còn phải… A, đừng véo mặt tôi, được được được… Đợi tôi dọn xong chỗ này đã.” Thư Niệm mướt mồ hôi cả đầu giúp Tạ Viêm sửa sang lại tủ quần áo, “Nè, buổi tối mặc bộ này thế nào? Áo sơ mi để đây nhé… cà vạt thì thắt cái này cũng khá hợp…”

Vốn phải từ trong núi quần áo đồ sộ như vậy chọn ra một bộ phù hợp nhất thật không dễ dàng, huống chi cậu còn phải gánh thêm cái bị thịt nặng trịch Tạ Viêm, bước đi càng thêm khó nhọc.

Đúng vậy, Tạ Viêm lúc này đang dồn cả tấm thân lên người cậu, ôm eo cậu từ sau lưng, dính chặt không rời một tấc. Tạ Viêm bây giờ y chang như miếng kẹo kéo tăng cả về thể tích lẫn độ bám, Thư Niệm đi tới đâu hắn theo sát sườn tới đó, xua mấy cũng không ra.

“Được, đi pha hồng trà nhanh lên nào.”

Một tên to xác như cậu đè trên lưng tôi, bảo tôi nhanh thế nào được a!

Kết quả là Thư Niệm vẫn phải ì ạch tha cái gã còn cao con hơn mình ngả nghiêng lê vào bếp, sau đó lại lê trở ra phòng khách.

“Ừhm, ngon tuyệt.” Anh chàng mảnh khảnh tao nhã ngả mình vào sô pha, phởn phơ nâng tách, đồng thời lại bắt đầu giục, “Đi thay quần áo nhanh lên, buổi tối cậu phải đi với tôi đó.”

Thư Niệm chần chừ một lúc: “Chắc tôi không đi được đâu.”

Bữa tiệc đêm nay ngoài miệng thì nói là tiệc tẩy trần mừng Tạ Viêm mới về nước không lâu, kỳ thật ai nấy đều biết tỏng đây là tiệc xem mắt, tất cả những nhân vật tai to mặt lớn có hứng thú với Tạ gia, đồng thời có con gái xinh đẹp trong ngoài độ tuổi cập kê đều tới góp mặt.

Tạ Viêm đã hăm lăm, tuy còn trẻ, nhưng là người thừa kế duy nhất của đại gia tộc họ Tạ, chả gì từ bây giờ cũng nên chọn lựa đối tượng kết thông gia.

Chừng một hai năm tới, nếu không có trục trặc gì, Tạ Viêm sẽ kết hôn.

Đương nhiên, chẳng phải cậu thấy khó chịu nên không muốn đi với hắn, chẳng qua bận rộn cả ngày, cậu thấm mệt rồi, chỉ vậy thôi.

Thật đấy.

“Không được.” Tạ Viêm dứt khoát, “Thay đồ mau đi, đừng bắt tôi chờ cậu.”

Thư Niệm uể oải cười: “Tôi đau đầu dữ lắm, có thể cho tôi nghỉ ngơi chút không? Dù sao tôi đi cùng cậu, cũng có làm trò trống gì đâu…”

“Cậu thấy trong người không khoẻ?” Tạ Viêm cau mày tới sờ trán cậu, “Cần tôi gọi điện thoại kêu bác sĩ Tô đến không?”



“Ngủ một giấc là xong,” Thư Niệm vội khoát tay, sắc mặt cậu rõ ràng thật tái nhợt, chẳng cần đóng kịch cũng giống, “Chẳng qua tôi mệt quá thôi. Cậu mau đi đi, nhân vật chính đến muộn thì kì lắm.”

Tạ Viêm vẫn cứ xụ mặt, dùng dằng nửa ngày, rốt cuộc không mấy cam lòng buông tha cậu: “Thế… Tôi đi một mình…” Giọng điệu như thể không có Thư Niệm đi cùng thì có bao nhiêu là uất ức, “Đến lúc tôi về, cậu phải khỏe lại nha! Ngày mai không được đổ bệnh đâu đấy, phải ngoan ngoãn đi làm với tôi, nghe chưa!” (đúng là có giọng điệu tiểu tức phụ bị ủy khuất thiệt a)

Cuối cùng cũng tiễn được ôn thần đi, Thư Niệm dùng qua quýt chút cơm tối, tắm táp qua loa rồi lên giường ngủ.

Thật ra cậu chẳng hề khó chịu chút nào. Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng bao giờ mơ mộng viển vông, thì lấy gì thất vọng, hay khó chịu.

Mình sẽ sống cuộc đời như thế nào, nhắm mắt cậu cũng có thể đoán được.

Nhìn Tạ Viêm cưới vợ, sinh con, kế thừa Tạ gia, cậu tiếp tục ở lại cạnh hắn làm một tay trợ thủ nhạt nhoà, năng lực bình bình, nhưng được cái cúc cung tận tụy. Cậu sẽ không nói gì, mà cũng không dám nói, tránh cho cả quyền được ở bên cạnh trộm nhìn Tạ Viêm cũng không có.

Hạnh phúc lớn nhất của Thư Niệm, có chăng chỉ là được âm thầm ở bên Tạ Viêm, hầu hạ hắn, săn sóc hắn, ngày ngày lặng lẽ nhìn hắn, cho đến lúc già đi.

Còn những chuyện khác, đều không dám mơ tới.

“Tiểu Niệm…”

Thư Niệm khẽ cựa mình ngủ tiếp.

“Này, ngủ gì mà say như chết vậy! Tôi cố tình chạy về gặp cậu nè, cậu mau tỉnh dậy nói chuyện với tôi đi, nè!”

Bị bóp mũi gần cả phút đồng hồ, cho dù là người chết cũng tỉnh vì ngột ấy chứ.

“Ô ——” khó khăn nhướn một bên mắt lên, đối diện gương mặt phóng đại của Tạ Viêm, lơ mơ nhìn nhau nửa này cậu mới tỉnh hẳn, “Cậu đã về rồi sao? Buổi tiệc kết thúc rồi?”

“Chưa đâu, tôi lén chuồn về trước.” Tạ Viêm ngồi bên mép giường, giơ tay ra xoa mặt cậu, “Tôi lo cho cậu thôi, sợ trong người cậu không khoẻ sẽ khó chịu lắm, ai mà biết cậu ngủ quên trời đất luôn.”

Thư Niệm cảm động, quên sạch trơn những ức hiếp thường ngày phải mình chịu đựng. Trong mắt cậu, khuôn mặt Tạ Viêm lại giống hệt thiên sứ. Lại một lần nữa, cậu có cảm giác chôn giấu khuynh hướng giới tính và tâm ý của mình là việc làm cực kỳ chính xác, ít ra còn có thể nhận được chút hơi ấm tình bạn.

Nếu dại dột nhảy vô bày tỏ, cam đoan kết cục là trèo cao ngã đau, hệt như cái thằng cha xấu số trên xe buýt kia, bị “rắc” một tiếng bẻ gãy ngón tay, bị xem như biến thái, rồi từ đấy bị liệt luôn vào danh sách từ chối qua lại. Đâu thể được hưởng hạnh phúc cận kề bên hắn.

“Mấy cô gái đó thế nào? Không ai bỏ bùa được cậu sao?” Nếu muốn vờ rằng bản thân mình thật “bình thường”, thì nên làm những việc “bình thường”, tán gẫu những đề tài “bình thường” mới phải.

“Chẳng khác nào hù tôi hết vía.” Tạ Viêm cười khẩy. “Lạy hồn luôn ý, trời thì rét mà cả đám toàn ăn mặc mỏng tanh hở trên hở dưới, có phải show nội y đâu mà lại. Lẽ nào cậu cho đó là phẩm vị của tôi? Hai quả đu đủ bự ư? Hừm!”

“Ơ… Thật ra thì-thì như thế cũng đâu tệ…” Thư Niệm vắt óc tìm từ khen, “Đầy đặn chút… Sau này dễ sinh con hơn…”

“Tôi thèm vào, tôi thích gầy gầy…” Tạ Viêm đột nhiên cười gian, “Y như Tiểu Niệm nè…” Đột nhiên vươn tay, dùng tốc độ nhanh như chớp sờ lên bộ ngực lép xẹp của Thư Niệm.

Thư Niệm đáng thương vừa mới tỉnh dậy, phản ứng hãy còn lừ đừ, đến khi bật ra tiếng rên mới giật thót người, “Cậu làm gì vậy!”

“Hả? Ô, không thể nào, có cảm giác thật ư? Tiểu Niệm, cậu có phải con gái đâu!”

Thư Niệm mắc cỡ kéo áo ngủ lại, mặt đỏ gay gay. “Đâu có… Cậu đừng có nói bậy!”



Ngực đàn ông cũng có thể là điểm mẫn cảm, huống chi người chạm vào cậu lại là Tạ Viêm.

“Không được, tôi nghi lắm nha ~~ để tôi kiểm tra thử xem, rủi Tiểu Niệm là con gái thiệt ~~ thì tôi liền, hắc hắc ~~” Hắn cố ý cười y chang quỷ râu xanh, ngăn không cho Thư Niệm kéo quần lại. Thấy Thư Niệm hốt hoảng cố sống cố chết giãy giụa, hắn càng cười tà ác, “Không cho coi hả? Vậy cho sờ thử hén, đằng nào chả thế~~”

Thư Niệm vã hết mồ hôi lạnh, hạ bộ cậu đã có phản ứng, sao có thể để Tạ Viêm phát hiện, vội tóm chặt bàn tay đang nghịch ngợm mò xuống của Tạ Viêm: “Đương nhiên tôi là đàn ông! Được rồi đấy, đừng quậy nữa, cậu đi nghỉ sớm đi, mai còn phải đi làm.”

Tạ Viêm nheo mắt nhìn cậu môt lát, bỗng dưng hết o ép cậu, đứng dậy so vai: “Được thôi, cậu đã nhỏ mọn thế… thì tôi sẽ rộng lượng tí vậy. Tôi muốn đi tắm, cậu chà lưng giúp tôi đi, cho cậu xem miễn phí đã đời luôn.”

Có nhầm không đây, lôi người nằm trong chăn ra giúp hắn chà lưng…

Thư Niệm không còn cách nào khác đành rời giường, lảo đa lảo đảo theo vào phòng tắm, tới chỗ bồn tắm xả vòi, pha nước ấm, giúp đại thiếu gia khoan khoái nằm dài trong đấy.

Vừa mới cầm chai sữa tắm lên, đột nhiên cậu bị tóm gọn, kéo giật lại, cả người chúi vào bồn tắm.

“Ô – “ Không kịp đề phòng, cậu bị sặc nước, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Tạ Viêm đắc ý cười hả hê, hung hăng vùng dậy đè cậu: “Không cho xem, tôi càng muốn xem! Dám nói không với tôi? Hử?! Lần này tôi phải dòm kỹ từ đầu tới chân cho mà biết~~”

“Này, đừng, đừng có đùa…” Giọng Thư Niệm hơi run lên, căn bản không dám nhìn thân hình có những đường cong tuyệt vời của Tạ Viêm lồ lộ ngay trước mặt mình. Đồ ngủ ngấm nước, dính bết người cậu, cảm giác không khác gì phơi bày hết thân thể, bị Tạ Viêm trần truồng đè xuống bằng tư thế ám muội, cậu chỉ thấy choáng từng chập.

Áo ngủ đã bị lột xuống hoàn toàn, da thịt bợt bạt dưới cái đụng chạm từ những ngón tay nóng bỏng của hắn liền chuyển sang màu phấn hồng đáng xấu hổ. Không xong rồi, bị phát hiện mất… Cậu ta sẽ cảm thấy ghê tởm ngay…Thư Niệm gắng sức vùng vẫy, tuyệt vọng muốn bảo vệ cái quần đang bị kéo xuống: “Đừng quấy nữa, Tạ Viêm… Tôi giận bây giờ, Tạ Viêm…”

“Sao? Giận hả? Tôi cũng chưa thấy bộ tịch cậu giận ra làm sao, cậu giận cho tôi xem đi!” Tạ Viêm dường như bị chọc sôi máu, dùng sức nắm chặt cổ tay cậu, đè chặt đôi chân đang vẫy loạn, giật lần vải kia xuống, “Cậu giận cái gì chứ? Tưởng tôi hiếp cậu chắc?! Tôi có phải đồng tính đâu, cậu sợ cái gì?! Chẳng lẽ cậu…”

Hạ bộ trần trụi của hai người dán sát vào nhau không kẻ hỡ. Dường như chỉ vừa một giây thôi, Tạ Viêm đã trắng bệch mặt mày buông cậu ra, hay nói cho chính xác hơn, là đẩy cậu ra. Thư Niệm còn đang ngỡ ngàng, thì rất nhanh, cậu còn chưa kịp đoán xem có phải Tạ Viêm đã nhận ra phản ứng của mình chăng, nét mặt Tạ Viêm đã khó coi tới cực điểm.

“Đi ra.”

Thư Niệm vẫn còn thẫn thờ.

“Tôi bảo cậu biến đi!”

Mắt thấy Tạ Viêm đanh mặt đứng dậy, tức tốc quấn khăn tắm quanh eo(anh í sợ mất zin sao?), cậu lật đật nhặt lấy quần áo, che bừa lên người, leo khỏi bồn tắm, chưa kịp mở miệng giải thích, Tạ Viêm đã sưng sỉa đẩy cậu ra khỏi phòng tắm, sau đó chẳng nói chẳng rằng đóng sập cửa lại.

Thế này là… hết rồi sao?

Cuối cùng vẫn bị cậu ta phát hiện sao?

Thư Niệm chân trần đứng ngơ ngác trước cửa phòng tắm, hơi run rẩy.

Thật ra mình có làm gì đâu… Cho dù có phản ứng, cũng đâu thể chứng minh mình nhất định là loại người đó… Mình còn cơ hội giải thích mà, đúng không?

… Tạ Viêm… Dù tôi là… Tôi cũng có thể cam đoan mình sẽ không có những ý nghĩ không an phận với cậu, tôi chẳng bao giờ dám cả… Tôi cũng chưa từng làm chuyện khiến cậu thấy ghê sợ… Tôi, tôi quá lắm cũng chỉ sờ môi cậu có một lần đó thôi… Chẳng còn gì khác nữa, bao nhiêu năm qua tôi chưa từng dám làm gì… Sau này cũng không… Xin cậu tin tôi đi, có được không? Xin cậu đó…

Tôi chỉ cần được nhìn thấy cậu là đủ lắm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Khả Kháng Lực

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook