Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 1 - Chương 26: Hỏa Vân.

Tử Mộc Vạn Quân

23/06/2015

- Phượng chủ sự, thiếu niên kia đã đi khỏi rồi.

- Được, ta biết rồi.

- Nhưng chúng ta không để hắn làm thần hồn trắc lượng, cứ như vậy mà đi hay sao?

- Có cái gì được hay không chứ , chờ hắn gia nhập tiên viện, tự nhiên sẽ có người trắc lượng cho hắn, cần gì lãng phí thời gian của mọi người chứ.

- Nhưng... Nhưng còn chưa đưa cho hắn Thiên La Tiên viện cầu học lệnh.

- Đưa cho hắn làm cái gì? Một tiên đạo học đồ tuổi đã hơn 15, còn là thiên phú quang thuộc tính, sau này có thể có thành tựu gì chứ? Hơn nữa, hắn lại chọn hai bộ công pháp chắc chắn phải chết kia, chỉ sợ không đợi hắn trở thành tiên linh sư, cũng đã thành một nắm hài cốt rồi. Cầu học lệnh chính là bằng chứng để tiến vào Thiên La Tiên viện, hàng năm cũng chỉ có một ngàn đạo, cho hắn thật lãng phí, để cho hắn tới tiên viện bình thường là được rồi.

- Nhưng, chuyện này không phù hợp với quy củ?

- Quy củ? Cùng một người chết nói quy củ làm gì? Thiên La Tiên viện hàng năm đều có trăm người mất tích, người giống như hắn, đi tới đó cũng không sống được. Huống chi, Thiên La Tiên viện là địa phương thiên tài tụ tập, hàng năm cũng tiêu hao đại lượng tu luyện tài nguyên, bản chủ sự làm như vậy, cũng là muốn giảm bớt gánh nặng cho tiên viện mà thôi.

- Thật cứ như vậy sao?

- Được rồi, chuyện này chấm dứt ở đây, sau này cũng đừng ai nhắc đến nữa.

- Vâng.

...

Đợi sau khi Vân Phàm rời đi, thánh miếu lại trở nên yên tĩnh.

Đi ở trên đường phố ở đông thành, trong lòng Vân Phàm cảm khái vô hạn.

Chỉ qua mấy tháng, cuộc sống của mình tựa như đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, chẳng những tấn cấp trở thành võ đạo đại sư, còn trèo lên Thiên môn thành công, thức tỉnh thiên phú. Thậm chí còn ngưng tụ ra ” Quang Minh Phong Linh Hoàn “ vô cùng kỳ dị.

Nhân sinh kỳ ngộ thường thường đúng là kỳ diệu như thế, trong lúc bất tri bất giác, sinh mệnh quỹ tích đã lặng lẽ biến đổi mất rồi.

Vân Phàm không phải một người thích cô độc tịch mịch, mặc dù đôi khi hắn sẽ trầm mặc khác thường, nhưng mà tận đáy lòng mình, hắn thủy chung hi vọng mình và muội muội có thể ngày ngày vui vẻ , bởi vì đó chính là kỳ vọng của mẫu thân đối với bọn hắn.

- Cuối cùng ta đã bước vào tiên đạo rồi, chỉ cần cố gắng hơn một chút, có thể trở thành tiên linh sư. Cuộc sống sau này, sẽ tốt hơn.

Vân Phàm cười vui vẻ. Phảng phất hắn có thể tưởng tượng được, hết thảy mọi chuyện tốt đẹp đang chờ hắn ở phía trước. Chỉ cần hắn cố gắng và kiên trì, chỉ cần hắn cố gắng hơn nữa kiên trì hơn nữa, vậy thì hạnh phúc sẽ nằm ngay trong tầm tay.

...

"Xoạt Xoạt "

Trong ngực đột nhiên rung động, Vân Phàm bỗng nhiên sợ hết hồn, vội vàng thò tay vào trong ngực, hẳn là từ” Thiên Lý Truyền Âm Loa “ mà đại hồ tử đưa cho hắn.

- Ê. Vân Phàm tiểu huynh đệ sao? Ta là Hồ Nhất Phi đây.

Bên trong truyền âm loa vang lên thanh âm của đại hồ tử, vẫn tục tằng, vẫn ngay thẳng như thế.

Vân Phàm lần đầu tiên dùng truyền âm loa, cảm thấy hướng về phía hư không nói chuyện rất mất tự nhiên, cho nên đi tới một cái ngõ nhỏ, lúc này mới thử nói chuyện với truyền âm loa:

- Hả Hồ... Hồ đại ca? Ta là Vân Phàm... Ta là Vân Phàm...

- Vân Phàm tiểu huynh đệ, là ta là ta, ta là Hồ đại ca của ngươi... Ha ha ha.

Đại hồ tử thanh âm có chút kích động, không tự chủ nói:

- Bây giờ ngươi đang ở chỗ nào thế? Hơn nửa tháng qua, ngày nào ta cũng truyền âm cho ngươi, nhưng mà không có nửa điểm phản ứng, chẳng lẽ ngươi chờ ở bên thánh miếu sao? Vừa ra khỏi thánh miếu hay sao.

- Không có... Không có chuyện gì, chỉ là ta không cẩn thận bị nhốt trong thánh miếu, nên ra ngoài chậm một chút.

- Cái gì? Bị nhốt sao, đã xảy ra chuyện gì?

- Là như vậy...

Vân Phàm đang muốn kể chuyện, đại hồ tử bên kia trực tiếp ngắt lời nói:

- Được rồi được rồi, trước tiên không cần nói chuyện này, chúng ta gặp mặt rồi tính, ngươi đang ở đâu? Ta sẽ tới đón ngươi ngay.

- Ta sao? Ta đang trên đường, ừh, ta không biết đây là đâu.

Vân Phàm nhìn chung quanh một chút, phát hiện mình đối với đường phố khắp nơi, hoàn toàn không quen, không thể làm gì khác đành lúng túng gãi gãi đầu:

- Hồ đại ca, các ngươi đang ở đâu, nếu không để ta tìm đến chỗ của ngươi, ta hỏi đường đi tới.

- Hỏi đường tới đây?

Thanh âm của đại hồ tử đột nhiên đề cao mấy phần, cười quái dị nói:

- Vân Phàm tiểu huynh đệ, ngươi xác định ngươi muốn hỏi đường đi tới đây sao?



"Đúng vậy, cước lực của ta rất tốt, chỉ một lát liền tới chỗ đó.

- Nếu như vậy, vậy ngươi đi hỏi đi, chúng ta ở Bách Hoa lâu tại thành tây. Hắc hắc.

- A, Hồ đại ca các ngươi chờ ta một chút, ta đến ngự thú trai phụ cận mua ít đồ rồi sẽ tới đó.

- Không có gì không có gì, dù sao sắc trời còn sớm, trò hay còn chưa bắt đầu mà, tới chậm một chút cũng không sao đâu. Ha ha ha.

- Vâng, được rồi."

...

Thấy truyền âm loa không phát ra âm thanh nữa, Vân Phàm tò mò đem truyền âm loa cầm lấy đánh giá cẩn thận một phen.

Thế giới to lớn, thật đúng là vô kỳ bất hữu. Nếu mình có thể mang về một cái cho Mục Mục chơi đùa, nhất định nàng sẽ rất vui vẻ, ha ha.

Vân Phàm cẩn thận đem truyền âm loa thu hồi, hướng ngự thú trai ở đông nhai mà đi.

...

Bởi vì thánh miếu nghi thức đã kết thúc, Nam Hoa quận thành khôi phục không khí như lúc bình thường.

Lúc này, ngự thú trai không có khách, trên quầy chỉ có một vị chưởng quỹ đang tính toán sổ sách.

...

- A Cường, vật nhỏ kia thế nào rồi?

Thấy một gã tiểu hỏa kế đi ra, chưởng quỹ tùy ý hỏi hắn.

Tiểu hỏa kế A Cường vẻ mặt căm giận nói:

- Chưởng quỹ , nó thật hung dữ, ta cho nó ăn, nó còn cắn ta.

- Vậy sao.

Chưởng quỹ bộ dạng không hề để ý, A Cường lại càng buồn bực:

- Chưởng quỹ , vật nhỏ kia rốt cuộc có lai lịch thế nào? Lúc này mới sinh không được bao lâu, hành động linh hoạt, khí lực cũng rất lớn, không phải là linh thú chứ.

- Nói vớ vẩn cái gì thế?

Cười cười mắng một câu, chưởng quỹ lắc đầu nói:

- Trong cơ thể linh thú bình thường sẽ có linh vận , nó chỉ là dã thú bình thường mà thôi, chẳng qua quá mức dã tính nên khó thuần dưỡng.

- Nếu vật nhỏ này khó hầu hạ như vậy, sao không đem nó thả đi?

- Thả nó đi thì ai sẽ trả tiền cho ta? Vật nhỏ kia đã phá hỏng không ít đồ vật trong quán rồi.

Chưởng quỹ tức giận trắng mặt nhìn A Cường một cái, sau đó chú tâm vào bàn tính trong tay mình.

...

Đang lúc hai người hết sức bực tức, một thân ảnh đi nhanh vào đại sảnh.

- Ơ. Tiểu huynh đệ, ngươi đã trở về rồi sao?

Ngẩng đầu thấy người vừa đến, chưởng quỹ nhất thời vui mừng vô cùng, tựa như nhìn thấy thần tại vậy.

Mà tiểu hỏa kế A Cường cũng rất cơ trí, vội vàng pha trà dâng lên.

- Lão bản, ta tới dẫn con tiểu bạch viên của ta đi.

Vân Phàm đang có việc phải đi, nên cũng không hàn huyên dài dòng với chưởng quỹ. Chưởng quỹ gật đầu, cũng không nói nhiều, trực tiếp dẫn theo Vân Phàm đi tới một gian phòng nhỏ.

...

"Vù"

Vừa mới mở cửa bước vào, một thân ảnh bén nhạy đột nhiên đánh tới Vân Phàm.

- Đừng.

Chưởng quỹ cả kinh, đang muốn mở miệng nhắc nhở, lại thấy thân ảnh kia đã nhảy vào trong ngực của Vân Phàm, cử chỉ rất ngoan ngoãn.

"Ách."

Thấy cảnh tượng như thế, chưởng quỹ ngạc nhiên đồng thời không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hắn còn đang lo lắng con vật nhỏ này mất hết tính người, đả thương thiếu niên này, đến lúc đó chính mình phải gánh vác trách nhiệm.

Mà Vân Phàm không để ý tới hắn chút nào, trở tay vuốt ve con thú nhỏ trong ngực, vuốt từ trên xuống dưới đánh giá một lần.



So sánh với một tháng trước, tiểu bạch viên đã cao tới bắp chân, chẳng qua nhìn qua vẫn rất gầy gò. Cả người bao phủ bộ lông tuyết trắng, mềm mại mà sáng rực, chỉ có bốn cái chân đỏ au, làm người ta cảm thấy khác thường.

- Tiểu tử, không nghĩ tới 1 tháng không gặp, ngươi đã lớn thế rồi, rất lợi hại a.

Vân Phàm cười tán dương tiểu bạch viên, tiểu tử kia chi chi kêu hai tiếng, lộ ra vẻ hưng phấn dị thường.

Lúc này, chưởng quỹ đứng bên cạnh gượng cười ngắt lời nói:

- Vị tiểu huynh đệ này, sủng vật mà ngươi gửi ở đây thật sự làm loạn quá mức, ngươi xem một chút này, nó chẳng những đem mấy người giúp việc của ta đả thương, còn làm loạn cả lên , làm hỏng không ít đồ vật trong phòng nữa.

"Chi chi."

Tiểu bạch viên dường như nghe hiểu lời của chưởng quỹ , kêu hai tiếng kháng nghị, muốn biểu đạt ủy khuất của mình.

Vân Phàm cười cười xấu hổ nói:

- Thật sự xin lỗi lão bản, mấy ngày vừa rồi ta ở trong thánh miếu không thể ra ngoài, cho nên mới không trở về đúng hẹn được.

"Ở trong thánh miếu?"

Chưởng quỹ trong lòng vừa động, ngay sau đó hỏi:

- A, vậy không biết tiểu huynh đệ có đi lên Thiên môn được hay không?

- Vâng, đi lên được rồi, thật đúng là rất cực khổ .

Vân Phàm trả lời làm cho chưởng quỹ vẻ mặt động dung nói:

- Ha ha, chúc mừng chúc mừng, tiểu huynh đệ lần này cá chép vượt long môn, từ nay về sau chính là người trong tiên đạo rồi.

- Lão bản quá khen, con đường sau này còn rất dài.

Khách khí mấy câu, Vân Phàm lên tiếng:

- Lão bản, ta còn có việc gấp phải đi, ngươi giúp ta tính toán xem tổn thất hết bao nhiêu? Ta sẽ bồi thường cho ngươi.

- Chuyện này, bồi bồi cái gì, không phải chỉ mấy món đồ gỗ hay sao, không đáng bao nhiêu tiền, tiểu huynh đệ không cần để trong lòng.

- Chuyện này... Như vậy không tốt lắm.

- Có cái gì mà không tốt , chỉ cần tiểu huynh đệ sau này thường xuyên tới quán của chúng ta là được rồi.

- Vâng, vậy cám ơn lão bản . A, lão bản, ngươi giúp ta chuẩn bị một ít tinh nhục hoàn tử, giá tiền như cũ sao?

- Giảm giá cho ngươi, coi như chúc mưungf tiểu huynh đệ đi lên được Thiên môn.

- Ha ha, cám ơn lão bản.

...

...

Đi ra khỏi ngự thú trai, Vân Phàm không khỏi nhìn tiểu bạch viên trong ngực .

- Tiểu tử, ngươi hiện tại cũng đã lớn hơn một chút rồi, ta không thể gọi ngươi tiểu tử mãi được ...

Suy nghĩ một chốc, Vân Phàm trong đầu linh quang chợt lóe, cao hứng nói:

- Mỗi người đều có tên của mình, không bằng ta đặt cho ngươi một cái tên nhé. Ta họ Vân, vậy ngươi cũng họ Vân được chứ? Vừa lúc bộ lông trên người ngươi cũng màu trắng , tựa như mây trắng vậy. Về phần tên thì sao. Tiểu Bạch? Vân Bạch. Không dễ nghe lắm, lòng bàn chân của ngươi đỏ giống như ngọn lửa, Vân Hồng? Vân Hỏa? Cũng không thuận miệng nhỉ. Như vậy, đảo lại gọi thì sao. Hỏa Vân, Hỏa Vân tên này cũng không sai, nghe đi cũng có khí thế nữa chứ."

"Chi chi."

Tiểu Hỏa Vân tựa như hiểu lời của Vân Phàm, hưng phấn nhảy tới nhảy lui trên bả vai Vân Phàm.

- Được rồi. Tiểu tử, sau này ngươi chính là tiểu huynh đệ của ta, ngươi họ Vân, vân trong bạch vân, ngươi sẽ gọi là Hỏa Vân.

Vừa nói, Vân Phàm nhìn hướng chân trời đỏ rực, như lửa như diễm, đang thiêu đốt cả phiến thiên không.

...

Bạch vân xích hỏa đạp càn khôn.

Thủ chưởng kim luân vạn vật tranh.

Chư thiên yêu ma nhiên bất tẫn.

Bích lạc hoàng tuyền lập vô sinh.

*Hỏa kết: tiểu nhị trong tửu lâu

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt Thánh Linh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook