Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư

Chương 1: Tiểu thư đừng giả vờ

Nguyễn Thị Như Thắm

03/04/2015

Nó mệt mỏi lê từng bước nặng nhọc trên đường. Tối qua vì mải xem phim mà nó thức đến tận 3, 4h sáng. 5h nó lại phải cuống cuồng lên đi bồi bàn cho một nhà hàng nhỏ, 14h nó chạy ngược lên quán ăn đầu xóm làm thêm. Chán. Cuộc sống nó vốn đã không được may mắn rồi. Nó sinh ra đã phải ở cô nhi viện. Nó chẳng hòa đồng mấy với bạn bè mà ngược lại nó bướng bỉnh quậy phá đến mức chả có ai dám chơi với nó. Thế nên nó đánh bạo bỏ trốn khỏi cô nhi viện khi mới 10 tuổi thôi. Tuy nó là con gái nhưng nó nghịch ngơm kinh khủng. Nhiều lần, nó lấy trộm quần bông của thằng Cảnh- cái thằng hay chọc nó nhất, cắt thành ba lỗ để hắn chừa cái tật. Chưa hết, nó còn tổ chức hội chụp lén nữa. Nó dữ dằn nhất đám trẻ con trong xóm nên nó nói đưa nó cái điện thoại chụp ảnh là không đứa nào dám cãi lời. Nhờ vậy mà có nhiều khi nó lén chụp được cảnh con Ngọc-bạn nó đang nặn mụn up lên face. Rồi lại nhướn người qua hàng rào nhà ông Sang chụp thằng Tũn đang nhổ lông nách. Còn nữa, có khi nó còn chụp cảnh thằng Sún dùng kem dưỡng da của mẹ hắn nữa cơ. Cả khối ảnh nó chụp được khi đem phô bày ra đều làm trò cười cho thiên hạ. Ấy vậy mà mấy đứa trong xóm đều rất quý nó, đơn giản vì nó sống rất có tình có nghĩa.

Nó đang đi thì bỗng bắt gặp một quán bún lề đường. Không cầm nổi cơn đói đang cồn cào trong dạ dày, nó mặc cho ví rỗng mà chạy ào vô gọi một lúc cả thảy đồ ăn. Kệ. Thà rửa chén bù tiền còn hơn để bụng đói.

- Cô ơi, làm cho con 1 tô bún giò 1 tô bún tái 1 chai sữa fruit nuti với lại... ừm 1 tô bún bò nữa ạ!

Mọi người trong quán đều nhìn nó bằng một đôi mắt hết sức kinh ngạc. Nó ăn khỏe như trâu. 10 phút là đã gần hết 3 tô bún. Nó ăn xong, no căng bụng, uống hết nốt cốc sữa trên bàn, nói với cô chủ quán:

- Chiều con trả tiền nha cô!

Cô chủ quán đang thái thịt nghe vậy liền quay ra:

- Thôi cô chịu cho con luôn. Lúc nào cũng thế. Bây giờ quán cô không cho ăn chịu nữa. Con trả tiền cho cô đi!

- Cô biết con rồi mà! Con hứa là con sẽ trả!

- Biết biết nhưng không thể thiên vị con được. Lúc nãy có thằng bé quên mang tiền theo mà cô vẫn bắt nó chạy hộc hơi về nhà lấy tiền đưa cho cô nữa là... huống chi con hơn nó gần cả chục tuổi. Cho cô xin đi!

- Giờ con không có tiền sao trả được!

Hai bên giằng co mãi, chả ai chịu ai. Đụng phải con nhỏ này thì tới sáng hôm sau chưa chắc đã xong chuyện. Đang “lời qua tiếng lại” thì bỗng một người đàn ông cao to mặc vest đen đeo kính đi lại trả tiền cho cô chủ quán rồi kéo nó ra xe. Nó vùng vẫy vì nó chả biết thằng cha này là ai, nó sợ lại gặp phải bọn côn đồ bắt cóc buôn người. Nó hét lớn:

- Này! Buông tôi ra!



- Tiểu thư. Ông chủ và thiếu gia đang đợi ở nhà. Sao đến ngày coi mắt mà tự nhiên tiểu thư bỏ đi thế. Còn đâu là danh dự của tập đoàn Hoàng Gia chúng ta. Tiểu thư về nói khéo kẻo ông chủ biết tiểu thư ra đây ăn bún thì toi đấy!

Nó ngơ ngác chảng hiểu gì. Cái gì mà “tiểu thư” rồi “ông chủ” rồi “thiếu gia”? Cái gì mà “coi mắt” rồi “bỏ đi” rồi “tập đoàn Hoàng Gia”? Nó chả hiểu cái mô tê gì. Từ nhỏ đến giờ nó có ai là người thân đâu nhỉ? Nó định thần lại. Ông chú hồi nãy đã lôi nó vào trong xe từ lúc nào. Nó hét lên:

- Này này. Mấy người thả tôi ra. Tôi có phải tiểu thư tiểu tốt gì đâu mà mấy người kéo tôi đi! Định bắt cóc hả? Mơ à nghen! Bà đây không phải ngó dễ thường là hiền lành đâu nha, bà có võ đấy!

Người thanh niên kia đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu cho nó im lặng:

- Suỵt. Tiểu thư đừng giả vờ nữa. Tôi biết tiểu thư không muốn bị ép hôn, nhưng vì tương lai của tập đoàn Hoàng Gia xin tiểu thư cố gắng chịu đựng. Người xưa có câu “Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó” mà.

Trời, cái quái gì đang xảy ra vậy trời? Nó thừ người ra chả hiểu ông chú đó đang nói gì. Nó thân phận là một cô gái 17 tuổi bình thường nhà nghèo mồ côi thì lấy gì mà tiểu thư này tiểu thư nọ.

- Này này tui đã nói tui không phải tiểu thư gì đó của mấy người mà thả tui ra!- Nó lấy tay đẩy mạnh cửa để ra ngoài nhưng cố mãi vẫn không được.

- Tiểu thư yên lặng để tôi còn lái xe! Gào mãi viêm họng rồi sao tổ chức lễ đính hôn được.

- Đính hôn cái gì? Thả tôi ra!- Nó đạp chiếc ghế của ông chú đó rồi quay sang đập của kính- Cứu tôi cứu tôi! Có người muốn bắt cóc tôi!- Nó hét lên khiến cho ông chú đáng ghét kia oong cả đầu.

- Nếu tiểu thư muốn chết thì cứ mở cửa ra ngoài. Báo trước chúng ta đang trên đường cao tốc đó.

Nó hoảng hồn nhìn quanh. Xe ô tô nườm nượp chạy vèo vèo như đạn bắn. Chả thấy rõ được cái xe nào. Khói bụi thì mù mịt. Đúng là người ta nói chả sai: đi ra thành phố chỉ có hít bụi xe chứ chả nhìn được cái gì.

- Còn một khúc cua nữa là đến biệt thự Hoàng Gia rồi, tiểu thư ngồi cho chắc vào.

Nó chả biết phải làm thế nào đành nghe theo lời của ông chú đó vậy.



- Tiểu thư cũng tài ghê! Kiếm đâu ra bộ đồ cũ rích đó vậy? Cái này mặc vô thấy tiểu thư như con nhỏ bán vé số vậy á!

Nó nghe mà muốn tới ói máu. “Ăn nói đàng hoàng không bà đây vả cho vêu mồm bây giờ. Bộ đồ này bà vất vả lắm mới mua được mà dám bảo là giống con bán vé số à. Bà thề ra khỏi xe là bà cho mày nát mặt. Ăn nói hỗn láo. May là mày có cái xác đô con nên bà nể chứ không giờ này chắc mày đã vô bệnh viện chỉnh hình rồi.” Nó chửi thầm trong miệng. Ông chú này hết nói linh tinh lại xúc phạm đến “xiêm y” này của bổn nương ta, thật là chán sống mà. Nó chậc chậc mấy tiếng.

“Két...” Chiếc xe Cadilac đang phóng nhanh bỗng thắng gấp làm nó không kịp phản ứng, cái mặt hôn cái ghế của ông chú đần độn kia. Thế là trên trán nó bắt đầu xuất hiện một cục u bự tổ chảng.

Ông chú kia ra khỏi xa, mở cửa cho nó. Nó ôm đầu rên rỉ. Ông chú tỏ vẻ ngây thơ vô tội hỏi nó:

- Sao tiểu thư ôm đầu vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?

Nó giận dữ hét to:

- Sao với trăng gì? Cú phanh gấp ban nãy chính là thủ phạm đó! Ông làm gì mà đi xe như thánh, phanh cũng phải nói trước chứ.

- Trước giờ tiểu thư bảo tôi làm thế mà!

Nó lúng túng chả biêt nói gì nữa.

- Tiểu thư gì? Tui chả là tiểu thư gì của mấy người cả tự nhiên lôi tui vào đây!

- Tiểu thư bắt đầu ngang bướng từ khi nào thế? Cứng đầu quá! Tôi đành sử dụng biện pháp mạnh thôi!

Không đợi nó kịp nói thêm lời nào nữa, ông chú kia đánh ngay vào điểm huyệt ở xương bả vai nó. Nó khuỵu chân xuống ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook