Bất Chợt Yêu Em Đến Nhường Này

Chương 26: Lời bày tỏ dưới tầng mây lấp lánh

kookcumber

25/03/2021

Namjoon vốn dĩ là người trong bất cứ việc gì cũng đều thể hiện sự xuất chúng của mình. Y rất có tài năng thế nhưng lại không ở cùng ba để giúp ông xây dựng tiếp sự nghiệp. Y muốn có cho mình một sự nghiệp riêng. Điều đó cũng chẳng khó hiểu bởi vì tính cách của y vốn tự do phóng khoáng. Từ ngày mới bắt đầu lập kế hoạch xây dựng LilvenHill, Namjoon đã sớm nắm rõ sở thích leo núi của phần lớn giới thượng lưu nên đã chủ động bỏ tiền túi ra đầu tư vào ngọn Munjae, phía đông LilvenHill. Từ ngày mở cửa phục vụ đến nay, nhờ dịch vụ tốt cùng thiên thời địa lợi, lượng khách đến leo núi cũng đã mang về cho riêng y một số tiền kha khá.

Buổi chiều sớm có nắng nhẹ, không khí trong lành, nhân mấy ngày tới rảnh rỗi, y liền thưởng cho mình chuyến leo núi hiếm hoi. Cũng không quên rủ thêm vài người đi cùng. Đương nhiên có bao gồm Taehyung, Jungkook và Hwang Jiyoon.

Nhắc đến Jiyoon, kì thực trước nay y không nghĩ rằng có thể thân thiết với cô gái này. Vốn dĩ chỉ muốn hướng đến làm ăn, không ngờ đôi lời qua lại hợp ý nhau mới đi chung đến bây giờ. Jiyoon không hổ là nữ nhân hoàn hảo. Không những xinh đẹp, giỏi giang mà khí chất kết giao với người khác cũng không thể bàn cãi. Thoáng nghĩ y mới cảm thấy Taehyung cùng Jiyoon thực có nét tương đồng. Đúng là y may mắn lắm mới có hai lứa hậu bối xuất sắc như vậy.

"Đã ba giờ đúng rồi." Namjoon vừa nhìn đồng hồ vừa nhíu mày. "Taehyung, Jungkook sao còn chưa tới?"

Y vừa dứt lời thì Jiyoon reo lên một tiếng.

"Bọn họ linh thật. Đã tới rồi."

Taehyung cùng Jungkook từ xa tiến đến. Hôm nay trang phục leo núi bên trong toàn bộ đều là quần dài áo dài ôm sát làm bằng chất liệu mát để tránh cành nhọn trên đường làm trầy xước. Ở ngoài mặc thêm áo sơ mi, quần lửng trên gối cùng giày leo núi do Taehyung chuẩn bị. Vì là chuẩn bị chung nên đều tiện tay lựa chọn thứ này hai món, thứ kia hai món. Thoạt nhìn cả hai mặc đồ rất giống nhau đi?

"Hai người mặc đồ đôi nhỉ?" Jiyoon miết cằm ngắm nghía.

"Cứ cho là vậy đi."

Bỏ qua lời Jiyoon, Taehyung dẫn Jungkook về phía Namjoon cách đó không xa, chuẩn bị xuất phát. Theo như hướng dẫn sơ lược của Namjoon, ngọn núi này rất cao, muốn leo tới đỉnh phải chia ra hai chặng. Chặng một đi từ chân núi đến độ cao 600m. Giữa chặng đường có điểm dừng chân, nơi bọn họ sẽ nghỉ ngơi, tiếp nước và lương thực. Sau đó sẽ tiếp tục xuất phát lên đến đỉnh núi. Theo dự kiến của Namjoon, bọn họ sẽ leo đến đỉnh vào chập tối nên đêm nay sẽ phải dựng lều qua đêm. Sáng sớm mai mới có thể ngắm bình minh rồi trở về.

Cả đoàn bọn họ Namjoon dẫn đầu, ngoài ba người kia ra còn có vài ông chú và các thiếu gia khác cũng hăng hái tham gia.

Cả đoàn người nối đuôi nhau đi thành hàng lên núi theo lối mòn. Namjoon vốn thích vẻ tự nhiên hoang vu nên ban đầu đương nhiên không khai hoang rừng rậm xung quanh quá nhiều. Chỉ xây thêm khu dừng chân nhỏ. Rất hạn chế việc chặt bớt cây xanh. Lối mòn này cũng do khách du lịch đi quá nhiều mới có chứ y không hề cho xây dựng đường đi.

Jungkook cùng Taehyung đi leo núi chỉ mang theo một cái balo chung với lều nhỏ, cậu đi phía sau Taehyung, vừa đi vừa đưa mắt nhìn rừng rậm xung quanh. Trong đáy mắt tồn tại một chút sợ hãi. Nơi này quả thực nguy hiểm trong mắt cậu. Cây cối mọc um tùm, rễ cây to ùn lên mặt đất tạo thành những hình thù quái gở đến ghê sợ. Hơn nữa, Jungkook cũng thoáng nghĩ đến không biết khu vực mà bọn họ đang đi liệu có an toàn khỏi thú dữ hay không?

Suy cho cùng, mọi thứ đều phụ thuộc vào Namjoon hoặc chí ít tùy thuộc vào quan sát của bản thân. Và miễn có Taehyung ở phía trước thì dù có chuyện gì đi chăng nữa, Jungkook cũng vẫn cảm thấy an toàn.

Ba tiếng sau, rốt cuộc cái bảng chỉ dẫn cũng xuất hiện con số 600m. Cả đoàn đều mừng rơn trong lòng. Ít ra có thể ăn một bữa nhẹ và nghỉ ngơi trước khi bắt đầu chặng hai.

"Được rồi, mọi người có 45 phút để nghỉ ngơi. Sau 45 phút ta hẹn nhau ở tại vị trí này."

Namjoon thảnh thơi tháo chiếc găng tay vướng víu cùng vứt chiếc rìu sang hốc cây bên cạnh. Giải tán đoàn người mỗi người một hướng. Sau đó y quay sang hướng về phía Jungkook.

"Leo núi có thấy mệt lắm không?"

Jungkook đứng thở hắt bên cạnh Taehyung, thoáng thấy y nhìn về phía mình cùng Taehyung. Thế nhưng lại không nghĩ y hỏi mình. Jungkook ngắn gọn đáp.



"Không ạ."

Namjoon khẽ bật cười rồi bảo Taehyung.

"Đi lối này sẽ có phòng để nghỉ. Đi hướng này là nơi ăn uống còn bên trái này là nhà vệ sinh. Phòng tắm nước nóng ngay bên cạnh dãy phòng nghỉ."

Taehyung gật đầu rồi nhìn Jiyoon.

"Còn Jiyoonie? Cậu cũng nghỉ ngơi chứ?" Trước nay hình như chưa nói đến. Jiyoon và Taehyung đều 22.

Jiyoon thả balo của mình vào tay Namjoon.

"Anh cất vào đâu đó hộ em. Em nghĩ em đi ăn chút gì đó đây."

"Được."

Nói rồi cả bốn đều tản đi. Jungkook theo Taehyung về phía phòng nghỉ.

Khu đất trọc này nhỏ nên chỗ nghỉ ngơi này cũng nhỏ. Diện tích phòng cũng hạn chế hẳn. Chủ yếu đủ để ngả lưng nghỉ ngơi. Taehyung mở cửa vào bên trong bằng chiếc chìa khóa Namjoon phân phát. Trước tiên để chiếc balo lên chiếc ghế đan bằng mây. Jungkook theo sau vào ngồi lên giường, cởi giày để thư giãn khớp chân một chút. Taehyung vươn vai nhìn lên bầu trời bên ngoài. Trời gần chiều tối và các ngọn cây đã bị bao phủ bởi một sắc tím. Sắc tím mang chút ma mị của rừng rậm. Taehyung sau đó nhìn về phía Jungkook, tự cảm thấy cậu đã bắt đầu mất sức.

"Hay là chúng ta đi tắm nước nóng?"

Jungkook ngẩng đầu vì lời đề nghị bất chợt này. Và thường thì cậu chẳng bao giờ chối từ hắn điều gì cả.

Ở trong phòng tắm nước nóng, hơi nước trắng xóa làm lu mờ đi mọi thứ xung quanh. Nhưng cá rằng hiện tại ở đây còn rất ít người. Phòng tắm cho nam chỉ có một hồ nước nóng duy nhất. Mà hiện tại trong này ngoại trừ tiếng lội xuống nước của cả hai thì chẳng nghe thấy tiếng của ai khác. Cũng mờ mờ không thấy có người ở gần khu vực của bọn họ.

Taehyung ngồi xuống để dòng nước dâng cao đến tận bả vai, thả lỏng cơ thể một cách thư thái. Jungkook thực sự đã thấm mệt, cậu cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, mắt nhắm nghiền và mi tâm khẽ giãn ra. Suốt ba tiếng liền đã phải đi một chặng đường khá dài. Đáng lẽ ra cậu sẽ không khó chịu như vậy nếu như tối trước đó bọn họ không làm chuyện ấy.

Giờ mới nói đến, từ sau đêm đó, Taehyung đối với Jungkook càng quan tâm thêm một chút. Hắn cứ nghĩ mãi. Có lẽ đó là do bản thân hắn thấy cảm kích khi cậu cho hắn lần đầu hoặc đó chỉ là phản xạ tự nhiên khi mối quan hệ của cả hai qua đêm đó đã tăng thêm một bậc. Quan trọng nhất là đối với hắn, cái quan tâm đó hay thậm chí là những sự việc phát sinh trong đêm đó, không hề được gọi là yêu hay xuất phát từ tình yêu. Với Taehyung, đó chỉ là những ham muốn vô cùng bình thường đối với hắn hay kể cả Jungkook. Nó thực sự chẳng mang ý nghĩa gì.

Taehyung hắn nghiêng đầu, qua làn hơi nước nhè nhẹ, hắn nhìn thấy Jungkook ngồi ở bên cạnh. Mắt nhắm, mái tóc và hàng mi dài đều ướt và bết lại trên nước da trắng trẻo. Jungkook thấp hơn hắn nên nước dâng cao tận cổ, nước da trắng của cậu cứ thế ẩn hiện dưới làn nước trong suốt. Cái nóng bức trong này khiến hai gò má cùng cánh môi cậu ửng đỏ một chút.

Yết hầu ở cổ hắn khẽ dao động.

Taehyung rốt cuộc quay đi. Hắn phát hiện ra sức chịu đựng của bản thân ngày càng kém khi hắn nhìn vào Jungkook quá lâu.

45 phút sau, mọi người đều tập hợp ở vị trí ban đầu đã hẹn và tiếp tục lên đường. Lúc này trời đã sớm ngả màu tím than, mỗi người đều được trang bị thêm một cái đèn pin.

Từ phía nhà nghỉ bắt đầu được không lâu, khi cả nhóm người vừa chỉ mới đi được một khoảng thì từ trên núi có tiếng người chạy xuống. Tiếng lá khô bị giẫm nát kêu lạc xạc bên tai. Namjoon nhanh trí quay về phía sau, dạt đoàn người sang hai bên. Lúc đó từ phía trên ngọn núi có vài người vội vã chạy xuống. Chạy ngang qua bọn họ. Chạy rất vội và tối nên Taehyung không thể hình dung được họ gặp phải vấn đề gì. Lúc sau, khi vài người đó đã đi qua, Namjoon mới tiếp tục dẫn đường leo lên núi.



"Này Taehyung." Y gọi khẽ.

"Có chuyện gì?" Hắn tiến lại gần Namjoon một chút vì hắn biết Namjoon muốn nói chuyện riêng.

"Vừa rồi có người bị rắn cắn nên phải đưa xuống núi. Mấy người kia không sao, nhưng cậu phải để mắt tới Jungkook thường xuyên. Em ấy không có kinh nghiệm đi rừng đâu."

Taehyung nghe thấy có rắn, tâm tình liền nổi lên lo lắng một chút. Jungkook, đúng là sẽ nguy hiểm cho cậu lắm.

Taehyung đi chậm một chút chờ Jungkook đi đến gần mình, hắn nắm lấy tay cậu.

"Phải luôn theo sát tôi. Nhớ không?"

Jungkook được tắm rửa xong cơ thể kì thực rất thoải mái. Cậu khẽ gật, mỉm cười nhẹ nhìn hắn.

Đường lên núi của bọn họ không có quá nhiều khó khăn. Ba tiếng sau đã lên tới đỉnh núi. Mỗi người đều tự dựng nhanh một chiếc lều rồi nghỉ ngơi. Có vài người ăn thêm chút gì đó khi nãy vừa mang theo. Taehyung cùng Jungkook ngủ chung một cái lều nhỏ đủ cho hai người. Lều này sẵn là của Taehyung, trước kia ở bên Anh hay đi dã ngoại với đám bạn. Nhìn hình dáng bên ngoài cũng không khác những cái lều còn lại. Thế nhưng vào bên trong nằm xuống, Jungkook mới biết ở trong này vẫn có thể ngắm sao trời. Bên trên chiếc lều có hai lớp, một lớp vải dù màu tối, khi gỡ lớp vải dù đó ra có một lớp trong suốt có thể nhìn thấy bên ngoài.

Hắn thích thú nằm xuống bên cạnh Jungkook, gối tay ra sau gáy, ánh mắt cùng Jungkook ngắm những vì sao lấp lánh trên bầu trời ngoài kia. Chăn và nệm trải trong này đều có chế độ sưởi ấm nên dù có thế nào cũng không sợ lạnh.

Jungkook đột nhiên thích thú cười rộ lên một tiếng. Tiếng cười đó khiến hắn cảm thấy thực lạ lẫm.

"Có gì vui sao?"

Jungkook vẫn nhìn đăm đăm vào những đốm sáng nhỏ trên trời, ánh mắt hạnh phúc và nói.

"Lúc trước, em đã từng ước có thể cùng người mà em yêu đi leo núi và ngắm sao như thế này."

"Điều đó có liên quan gì đến việc cậu cười không?"

Cậu nghe hắn hỏi, không suy nghĩ mà gật đầu nhẹ tênh.

"Tất nhiên là có rồi. Em cười bởi vì hạnh phúc, bởi vì em đã thực hiện được mong muốn của mình."

"Ngắm sao cùng người cậu yêu?" Taehyung có chút mơ hồ.

Jungkook quay đầu nhìn hắn. Ánh mắt cậu nhẹ nhàng lắm.

"Em yêu anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Chợt Yêu Em Đến Nhường Này

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook