Bạo Quân Cường Sủng Công Chúa Mất Trí Nhớ

Chương 29

Phân Phân Hòa Quang

31/12/2020

Khả năng hôn mê thời gian quá dài, nằm ở trên giường lúc lâu mà Ngu Hạ vẫn không thấy buồn ngủ. Nàng thấy Hà Tuyết thân cận liền kêu Hà Tuyết lại đây.

Hà Tuyết cùng Ngu Hạ rất quen thuộc, từ khi Ngu Hạ bảy tuổi Hà Tuyết đã được an bài đến bên người Ngu Hạ hầu hạ, khi đó Hà Tuyết chỉ 18 tuổi. Trong nháy mắt Hà Tuyết đã 26 tuổi. Sau khi Ngu Hạ bị mang đến Cảnh Quốc Bạch quý phi vốn tính toán đưa Hà Tuyết ra cung, nàng là hầu hạ công chúa, lại có bạch gia quan tâm, tuy rằng tuổi lớn nhưng gả đến gia đình khá giả cũng không thành vấn đề.

Hà Tuyết xem thị phi trong cung quen rồi, biết rõ gả vào nhà cao cửa rộng cũng muốn đấu tới đấu đi, đại gia tộc nào mà hậu viện không có tranh đấu? Nàng cũng không muốn gả cho người nào, ở trong cung lãnh một chức quan nhàn tản, ỷ vào cùng Hoàng Hậu còn có Quý Phi thân cận, Hà Tuyết ở trong cung cũng rất dễ chịu, chỉ là có chút nhớ Ngu Hạ.

Lần này bị Lưu Tứ sai người bắt tới thật ra là ngoài dự liệu.

Hà Tuyết nhìn Ngu Hạ lớn lên, trong cung này không còn có người nào có thể trung tâm với Ngu Hạ bằng Hà Tuyết.

Nàng cầm lược ngà voi chảy đầu cho Ngu Hạ, tóc Ngu Hạ vừa nhiều vừa dài, so nữ tử bình thường muốn nhiều hơn một nửa: “Công chúa dựa vào ngực nô tỳ đi, nô tỳ chải tóc cho ngài ngài, một lát ngài liền ngủ rồi.”

Hà Tuyết thân thể mềm mại thơm tho, Ngu Hạ dựa vào lòng nàng cảm thấy rất quen thuộc, mang lại cho nàng một loại cảm giác ấm áp, bởi vì quá ấm áp ngược lại có chút muốn rơi lệ, phảng phất như đã rời xa loại ấm áp này thật lâu, Ngu Hạ bắt lấy góc áo Hà Tuyết: “Hoàng đế là phu quân ta, vậy tại sao ta là công chúa?”

Hà Tuyết trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Đây là Cảnh Quốc, nhà công chúa ở……”

Nàng lời còn chưa dứt rèm châu liền phát ra động tĩnh, vô số hạt trân châu va chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy, sau đó thanh âm nam nhân trầm thấp lạnh lẽo truyền đến: “Nhà của nàng ở Lan Quốc, Lan Quốc đưa nàng tới hòa thân, nàng gả cho trẫm.”

Ngu Hạ từ trên vai Hà Tuyết nhô đầu lên, vừa thấy hắn đôi mắt nàng liền sáng lên: “Bệ hạ!”

Nàng từ trên giường bổ nhào vào ngực Lưu Tứ, Lưu Tứ ôm eo nàng: “Được rồi, đừng nháo.”

Hà Tuyết nhanh từ trên giường đi xuống, hướng Lưu Tứ hành lễ: “Gặp qua bệ hạ.”

Trong mắt Lưu Tứ hàm chứa một chút sát ý: “Không biết quy củ trong cung? Một cung nữ nho nhỏ cũng dám leo lên giường chủ tử?”

Trên mặt Hà Tuyết thoáng chốc trắng bệch: “Nô tỳ biết tội!”

Ngu Hạ lắc lắc cánh tay Lưu Tứ: “Chàng thật hung dữ.”

Sắc mặt Lưu Tứ hòa hoãn một ít: “Sao không ngủ?”

Ngu Hạ nói: “Ta ngủ không được nên kêu Hà Tuyết tới bồi ta ngủ, ta kêu nàng đi lên.”

Lưu Tứ liếc mắt nhìn Hà Tuyết một cái: “Còn không đi ra?”

Hà Tuyết tay chân lạnh lẽo, nhanh lui ra ngoài. Lưu Tứ có danh tàn bạo, Hà Tuyết cũng có nghe qua, đây cũng là lần đầu tiên nàng cách cái chết gần như vậy. Nàng không chút nào nghi ngờ, nếu không phải vì Ngu Hạ Lưu Tứ nhất định sẽ sai người đem nàng kéo xuống giết chết.

Lúc ở Lan Quốc, Hà Tuyết hầu hạ bên người Ngu Hạ không có nhiều quy củ như vậy. Bạch quý phi nhìn kiêu ngạo ương ngạnh nhưng đối đãi hạ nhân trong cung cũng không tệ lắm, bởi vì Ngu Hạ từ nhỏ đã được Hà Tuyết chiếu cố, Hà Tuyết tựa như nửa nhũ mẫu của Ngu Hạ, khi còn nhỏ Ngu Hạ gặp ác mộng liền kêu Hà Tuyết lại bồi nàng ngủ, đi không nổi cũng thích kêu Hà Tuyết cõng nàng.

Mấy năm trước Hà Tuyết cũng từng khuyên can Ngu Hạ đừng nên chữa trị giúp Lưu Tứ. Nàng nhìn bộ dáng Lưu Tứ vô tình bạc nghĩa, liền biết có cứu cũng không nhận được nửa phần cảm kích, nhưng Ngu Hạ là người nhân từ, chưa bao giờ cầu cảm kích, nàng quá đơn thuần không biết thế giới hiểm ác.

Hà Tuyết cũng không biết Lưu Tứ đang tính toán việc gì.

Ngu Hạ là bị hắn bức tử, hiện tại người không chết, trong thời gian ngắn ngủn hắn lại thay đổi tính tình, đột nhiên đối xử tốt với Ngu Hạ?

Triều đình hiểm ác, cất giấu ích lợi, muốn lợi dụng Ngu Hạ sao?

Hà Tuyết luôn luôn thông minh, suy xét cũng nhiều, nàng vừa mới đi ra ngoài đã bị thái giám bên người Lưu Tứ gọi qua một bên.

Lý Đại Cát là thân tín của Lưu Tứ, ngay cả quan nhất phẩm thấy Lý Đại Cát cũng phải nịnh bợ lấy lòng, cho nên ngoại trừ ở trước mặt Lưu Tứ cùng Thái Hậu Lý Đại Cát luôn có vài phần ngạo khí.



Hắn nghiêng mắt đánh giá Hà Tuyết một phen: “Hà Tuyết cô nương, ngươi theo công chúa đã bao nhiêu năm? Tiến cung đã bao nhiêu năm?”

Hà Tuyết nói: “Nô tỳ ở hoàng cung Lan Quốc đã mười năm, ở hầu hạ bên người công chúa tám năm.”

Lý Đại Cát nói: “Hầu hạ thời gian dài như vậy, công chúa cùng ngươi cũng có một chút tình cảm.”

Trong lòng Hà Tuyết biết rõ ràng, tình cảm này không phải một chút mà là rất nhiều, bằng không Cảnh Quốc không cần bắt nàng tới hỏi thăm việc của Ngu Hạ. Hà Tuyết hiểu Ngu Hạ còn nhiều hơn Bạch quý phi, Ngu Hạ ho khan một tiếng nàng liền biết Ngu Hạ là có chuyện muốn nói hay là thân thể không khoẻ.

Cũng là vì cái này, khả năng Hà Tuyết bị giết rất lớn.

Lý Đại Cát đem phất trần gác lên cánh tay, miệng hừ một tiếng, nói: “lão nhân tiến cung mười năm, hoàng cung Cảnh Quốc cùng hoàng cung Lan Quốc cũng không khác biệt lắm, duy nhất bất đồng chính là ở hoàng cung Lan Quốc có Hoàng Hậu cùng Quý Phi che chở ngươi, để ngươi hoành hành ngang ngược, hoàng cung Cảnh Quốc quy củ càng nghiêm, Hoàng Hậu chỉ là hư danh, trong tay không có quyền hành, ngươi nói sai cái gì, làm sai chuyện gì, người khác có thể trực tiếp đánh giết ngươi.”

Hà Tuyết cụp mi rũ mắt nói: “Vậng, nô tỳ biết, nô tỳ sẽ xử sự cẩn thận.”

Lý Đại Cát lại nói: “Xem phân lượng ngươi hầu hạ Hoàng Hậu lâu nay bệ hạ mới không giết ngươi. Bất quá, đầu của ngươi đã buộc ở trên lưng quần, ngươi thận trọng từ lời nói đến việc làm, tự giải quyết cho tốt, không nên nhiều lời, tốt nhất là một câu cũng đừng nói, nếu không, nói sai cái gì, gặp phải chuyện gì, đến lúc đó gặp rắc rối không chỉ một mình ngươi, Hoàng Hậu cũng sẽ bị ngươi liên lụy.”

Sắc mặt Hà Tuyết hơi đổi: “Vâng.”

Lý Đại Cát liếc xéo Hà Tuyết một cái, hắn không muốn cho người khác sắc mặt tốt, phàm là làm việc gì đều phải lưu cái đường lui, trong cung ai cũng có khả năng sẽ bị Lưu Tứ giết chết, duy chỉ có Ngu Hạ là không có khả năng, Hà Tuyết chăm sóc Ngu Hạ từ nhỏ tới lớn, rất có khả năng chính là cung nữ được Ngu Hạ sủng ái nhất.

Hắn lại nói: “Không phải nhà ta nói chuyện khó nghe, những lời này đều là vì tốt cho ngươi, Hà Tuyết cô nương, ngươi tự giải quyết cho tốt.”

Hà Tuyết liên tục vâng dạ.

***

Ngu Hạ buổi tối tinh thần cũng không tệ lắm, lúc chạng vạng còn ăn nửa chén cháo gạo tẻ.

Mới vừa rồi Lưu Tứ đối Hà Tuyết ngữ khí quá mức lạnh băng, Ngu Hạ cũng không phải người có lá gan to, nàng nói: “Chàng như thế nào hung thần ác sát……”

Lưu Tứ ôm nàng tới trên giường: “Nô tài chính là nô tài, đừng cùng các nàng thân cận quá, sao lúc này không buồn ngủ? Nàng ta cùng nàng nói gì đó?”

“Cái gì đều không có nói” thanh âm Ngu Hạ ôn nhu, nàng biết Lưu Tứ là phu quân nàng, đối xử với nàng cũng hảo, liền kề sát vào Lưu Tứ, dựa vào cánh tay hắn, “Ta vì sai lại tới đây hòa thân? Hai nước cách rất xa sao? Ta tỉnh lại còn chưa gặp mẫu thân cùng phụ thân ta, ta có huynh đệ tỷ muội hay không? Có mấy cái?”

Nàng hỏi liên tiếp mấy vấn đề, hai tròng mắt sáng lấp lánh, thực ngây thơ nhìn Lưu Tứ.

Hai người trước giờ chưa từng nói chuyện hòa thuận như vậy.

Chưa từng có.

Ngu Hạ đối với ai cũng thân cận, tựa như mèo nhỏ dính người.

Lưu Tứ nhìn nhìn một lát: “Đừng đè trẫm.”

Ngu Hạ “Nga” một tiếng, từ trên người hắn leo xuống, nàng mới vừa rồi nửa người đều đè nặng hắn, trong phòng rất ấm, trên người nàng cũng rất ấm áp, vừa ấm vừa mềm, ghé vào trong lòng hắn luôn làm hắn cảm thấy kỳ quái.

Chờ nàng rời đi Lưu Tứ ngược lại cảm thấy không thích ứng, lại đem nàng kéo trở lại, ở trên mặt nàng nhẹ nhàng hôn một cái. Như chuồn chuồn lướt nước.

Ngu Hạ vẫn biết mình bị phi lễ, mặt đỏ lên, đem tay Lưu Tứ đẩy ra, tự mình chui vào trong chăn.

Lưu Tứ đành phải đem người cùng chăn ôm vào lòng: “Ngại ngùng?”

Gương mặt Ngu Hạ hồng hồng, nhẹ giọng làm nũng: “Mới không có đâu, đừng khi dễ ta, chàng còn chưa trả lời ta đâu.”



Lưu Tứ nói: “Mẫu thân nàng là Quý Phi, nàng ấy chỉ sinh một mình nàng, phụ thân nàng cùng nữ nhân khác sinh không ít hài tử, nàng cũng có huynh trưởng cùng tỷ tỷ, chẳng qua nàng cùng bọn họ không quá thân cận.”

Ngu Hạ chớp chớp mắt: “Vì sao không thân cận?”

“Đại khái là vì lập trường bất đồng, trừ mẫu thân nàng người khác đều ghét bỏ nàng phiền phức,” Lưu Tứ nói, “Sau này trẫm tới Lan Quốc, trẫm cũng không hề ghét bỏ nàng.”

Ngu Hạ nói: “Đều là người một nhà, có cái gì lập trường?”

Lưu Tứ xoa xoa đầu nhỏ của Ngu Hạ: “Người một nhà cũng có lập trường bất đồng, bọn họ đều phải tranh đoạt sủng ái của phụ hoàng nàng, ghen ghét lẫn nhau, được phụ hoàng nàng sủng ái địa vị mới càng vững chắc, có địa vị tự nhiên liền có quyền lực, có tiền tài, được tất cả mọi người kính ngưỡng.”

Ngu Hạ cảm thấy quá nhàm chán, nhưng nàng lại tò mò, nghe Lưu Tứ đem huynh đệ tỷ muội của nàng phân tích một lần.

Các tỷ tỷ nàng đều là công chúa Lưu Tứ không thế nào hiểu biết, cho nên cũng không có kể cho Ngu Hạ, chỉ nói tới mấy huynh trưởng nàng.

Từ trong miệng Lưu Tứ, Ngu Hạ cũng biết mấy huynh trưởng nàng đều là đại phôi đản, mỗi người xa hoa dâm dục, không có chí lớn, giống như gà trống cả ngày đấu tới đấu lui.

Cùng trong tưởng tượng của Ngu Hạ không giống nhau.

Nàng lại nói: “Phụ hoàng ta thế nào?”

Phụ hoàng Ngu Hạ là cái chi quân mất nước, tự nhiên cũng không phải thứ tốt, Lưu Tứ không có nói quá nhiều, chỉ nhàn nhạt nói: “Phụ hoàng nàng không thường gặp nàng, nàng là được mẫu phi chăm lớn.”

Nhắc tới “Phụ hoàng” nàng không có cảm giác gì, ngược lại khi nhắc tới “Mẫu phi” hoặc là “Huynh trưởng” làm Ngu Hạ cảm thấy ấm áp.

Nàng nói: “Ta cảm thấy huynh trưởng hẳn là đối với ta thực tốt, tuy rằng nhớ không được nhưng ta có thể cảm giác được.”

Lưu Tứ xoa xoa đầu nàng: “Đúng không?”

Đêm đã khuya, trong màn có dạ minh châu chiếu sáng lên, loáng thoáng nhìn thấy Ngu Hạ mặc áo ngủ màu trắng, tóc dài rũ sau lưng, một đôi con ngươi ôn nhu sáng ngời, trên người Lưu Tứ còn mặc long bào, tơ vàng chỉ bạc thêu thanh long có chút lạnh lùng. Quần áo Ngu Hạ vừa mỏng vừa mềm, nàng đem thân thể rụt vào chăn, tận lực không ma sát đến quần áo Lưu Tứ.

Lưu Tứ nói: “Ngoan, ngủ đi.”

Ngu Hạ cũng cảm thấy mệt, nàng bắt lấy vạt áo Lưu Tứ, thuận theo dựa vào lòng nam nhân, thực mau liền nhắm hai mắt ngủ.

Lưu Tứ đem nàng ôm chặt. Ngu Hạ đối hắn mà nói tựa như một mộng đẹp. Không chiếm được thì muốn bắt vào lòng bàn tay, hiện giờ cũng tới tay hắn, hắn lại sợ hãi mất đi.

Hắn sẽ mất đi nàng sao?

Chỉ cần nàng vẫn luôn như vậy hẳn là vĩnh viễn sẽ không mất đi. Bộ dáng hiện giờ của nàng khi đối mặt với hắn thật ngây thơ hồn nhiên, đối với người khác giống nhau như đúc.

Lưu Tứ nâng cằm Ngu Hạ. Cánh môi nàng mềm mại hồng nhuận, nở nang xinh đẹp, hàm răng trắng sáng, hắn cầm một viên thuốc màu trắng kề sát miệng nàng.

Tác dụng phụ kỳ thật có, đối Lưu Tứ mà nói tương đương với không có. Tiểu công chúa của hắn vốn dĩ cũng không thông minh, phản ứng cũng không nhanh nhạy, về sau ngu dại một chút cũng sẽ thực đáng yêu. Hắn sẽ phụ trách cả đời của nàng, vĩnh viễn cùng nàng ở bên nhau.

Lưu Tứ nhìn chăm chú vào gương mặt nàng, nhìn chiếc cằm tinh xảo, cánh môi mọng nước.

Thật lâu sau, viện thuốc từ đầu ngón tay hắn rơi xuống chăn, lăn lăn mấy vòng liền rớt xuống giường.

Ngón tay Lưu Tứ nhẹ nhàng chạm vào cánh môi nàng, cuối cùng hôn lên trán nàng.

Ngu Hạ ngủ mê cũng không có giác được có gì không thoải mái, nàng rút sâu vào lòng Lưu Tứ nhỏ giọng nói mớ hai câu rồi tiếp tục ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bạo Quân Cường Sủng Công Chúa Mất Trí Nhớ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook