Bao Lâu...em Sẽ Quên?

Chương 3: Có phải là duyên số?

Dreamy

17/05/2013

Một ngày mới lại bắt đầu, mùa đông trời lạnh để chui ra khỏi chăn ấm là cả một vấn đề…..nhưng giờ học không cho phép nó chậm trễ…vội vàng thức dậy, vệ sinh cá nhân rồi tới trường….

Hôm nay nhỏ Hạnh không có giờ học, nó tới một mình, cũng hơi sớm….nó ngồi xuống một chiếc ghế đá, mơ màng nhìn xung quanh…mọi vật hình như chưa thức giấc…trời sao yên bình quá….giá như lúc nào không gian cũng như thế này…..

Bước vào lớp, mọi người cũng tới khá đông…tiết học bắt đầu, gác bỏ mọi suy nghĩ nó chăm chú học….

Gia Hân….có lẽ là một con người đặc biệt, lạnh lùng nhưng lại khá mơ mộng…Nhiều tài lẻ nhưng ít ai biết được…và nhiều người có thể nghĩ nó là mọt sách….Nó thường giấu mình khá kỹ, bản thân nhiều tính cách…nhiều khi người ta không biết đâu mới đích thực là một Gia Hân?

Đang giờ ra chơi nó chợt thấy mấy bạn nữ chạy vội ra ngoài, tiếng hò reo náo nhiệt…Nó nhếch môi cười, nó chẳng lạ gì mấy cô nữ sinh chắc là một anh chàng hotboy nào đó…

_Gia Hân có người gặp bạn

Cậu lớp trưởng thông báo

_Gặp mình ak?

_uh

_cảm ơn…

NÓ bước ra thì gặp lại nụ cười ấy, nó thản nhiên gương mặt chẳng biểu lộ chút cảm xúc:

_Anh tìm tôi?

_Chẳng lẽ còn 1 Gia Hân khác?

_Có chuyện gì sao?

_Tôi đến lấy tấm ảnh em đã hứa!

_Xin lỗi, vì anh không nói sẽ nhận nên tôi không mang theo…

_Uh, tôi nghĩ có thứ em muốn nhận đấy…

Tùng Quân giơ tấm thẻ sinh viên đọc mấy thông tin trên đó.Nó vẫn bình thản:

_Anh muốn trả tôi, vậy thì cám ơn….

Nó đưa tay cướp lấy nhưng đã bị Tùng Quân giữ lại…

_Đơn giản thế sao?



_Anh nói đi….

Tùng Quân mỉm cười, đưa cho nó tấm thẻ:

_hiện giờ tôi chưa nghĩ ra, em nợ tôi một việc…

Nó cầm tấm thẻ, nhún vai:

_Được thôi….lúc nào nghĩ ra hãy tìm tôi…

_Số điện thoại?

_Anh đâu khó để tìm được tôi, tôi không có thói quen cho số điện thoại…

_Được thôi..em hãy nhớ anh là Tùng Quân…thế nhé, bye e!

Quân ghé sát tai nó:

_Chắc chắn em phải nhớ tên anh suốt đời………

_Chào anh…hy vọng anh nói đúng…..

NÓ đi vào lớp trong cái nhìn của rất nhiều người….những cái nhìn khó chịu….nó cũng chẳng quan tâm…cuộc sống mà….

_Hân quen anh Quân ak?

_Không…sao Loan hỏi thế?

_Thì có bao giờ anh ấy tìm đến khóa dưới đâu..

_Ra thế..mà hắn ta là ai vậy?Sao Hân thấy mọi người lạ vậy?

_Trời Hân nói thật hay xạo thế?

_Nhất định Hân phải biết hắn là ai ak?

_Ở trường này ai mà không biết anh ấy….Nguyễn Tùng Quân, hội trưởng hội sinh viên, đội trưởng đội bóng rổ….

_MÌnh cũng chẳng quan tâm..anh ta có gì đặc biệt đâu..ngoài việc nhìn cũng khá đẹp trai!

_Anh ấy rất giỏi…đã có bộ sưu tập đạt giải trong cuộc thi thời trang toàn quốc…là niềm mơ ước của bọn con gái….Và anh ấy còn đang theo học ngành quản trị ở Ngoại thương nữa….Vì thế thời gian anh ấy đến trường là rất ít…..

Thì ra anh chàng đó cũng khá toàn diện không phải chỉ là một mỹ nam!Thảo nào bao nhiêu người ngưỡng mộ như thế…



Thông tin Tùng Quân tìm gặp một cô nàng năm 1 nhanh chóng lan rộng khắp trường mỹ thuật….Ở cái trường này giờ nó thành mục tiêu săn đuổi số 1 mất…các nàng thì muốn nhìn tận mắt cô nàng may mắn đã lọt vào mắt của hoàng tử mỹ thuật…còn các chàng thì muốn xem mỹ nhân mới xuất hiện…..Vì từ trước tới giờ Quân chỉ quan hệ với miss học viện, khó ngăn được mọi người tò mò….

Rắc rối này nó đâu muốn tìm đến..nó chỉ muốn bình yên học xong thôi…tự dưng ở đâu xuất hiện một chàng hoàng tử trong mơ của các cô gái lại tìm tới nó chứ….

_Ê, nghe nói mày quen Tùng Quân hả?_Hạnh hí hửng

_Quen biết gì phiền chết mày ơi!

_Là sao?

_Thì hôm đi chụp hình, gặp hắn…rồi thế nào rơi mất thẻ sinh viên…hắn đến trả mình thôi…nào ngờ…

_Thì ra là thế…mà có lẽ hắn có ý với mày đấy, tao nghe nói lạnh lùng là bản chất của hắn…dựa vào hành động của hắn mà đoán chắc là cảm mày rồi…

_Xin mày, tao chưa hâm đến mức chống lại tất cả con gái của cái trường này…tao còn muốn học…

_Hi, cái này chưa biết được nha!

_Ak, Hân ơi, tao đăng ký cho mày vào hội sinh viên rồi đó…thứ 3 đi phỏng vấn…

_Mày điên à, sao lại đăng ký cái đó…

_Thì lúc trước tao hỏi qua mày rồi mà….không nhớ ak?

_Nhưng giờ khác…mày có nghĩ là bọn họ sẽ nói ta cố tình tiếp cận hắn không?

_Mày để ý tới người khác bao giờ thế?

_Uh thì đang bị người ta soi…

_KỆ đi, mày đành lòng để tao một mình ak?

_Có sao đâu…

_Tao giận mày luôn đấy…bạn với bè….

_Được rồi…tao đi…nhưng được hay không không phải do tao đâu nhé!

_Sao lại không do mày?Mày bắt buộc phải được…người khác không biết nhưng tao quá rõ mày rồi….cầm kỳ thi họa cái gì mày chẳng giỏi....

_Xin mày, mệt quá…về nhanh đi….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bao Lâu...em Sẽ Quên?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook